Lãnh địa Rovenne, phòng học
Sau lần thất bại ê chề khi thử dẫn ma lực ra ngoài, tôi lao vào thử thách mới: điều khiển ma lực trong cơ thể để sử dụng ma thuật. Nhưng đời mà, lúc nào cũng có rắc rối! Với tôi, rắc rối đó là—lịch học của ông Schord, từ 8 giờ sáng đến tận 7 giờ tối! Thời gian “của riêng” tôi chỉ có trước bữa sáng và sau bữa tối, và trước khi lăn ra ngủ. Toang thật sự!
Nghe nói, mấy quý tử quý tộc chuẩn bị thi Học viện Hoàng gia chỉ luyện kiếm hoặc ma thuật vào buổi sáng, học lý thuyết buổi chiều, tổng cộng 4 tiếng học mỗi ngày. Còn tôi? Vì đã sẵn sàng cho thi thực chiến, Schord tung ra “Kế hoạch Đại Thành Công”, thuyết phục lão cha tôi—người đứng đầu gia tộc—nhồi cả ngày của tôi vào lý thuyết khô khan.
Thời khóa biểu thế này:
8:00 – 9:30: Ăn sáng
9:30 – 11:00: Ngôn ngữ & Văn học
—Giải lao—
11:30 – 13:30: Vật lý & Lý thuyết Ma pháp
13:30 – 14:30: Ăn trưa
14:30 – 15:30: Ngủ trưa
15:30 – 17:00: Lịch sử & Địa chính trị
—Giải lao—
17:30 – 19:00: Chiến lược & Chính trị
Mồ hôi lạnh chảy như suối…
Kiếp trước, tôi không phải thiên tài, nhưng từng cày 18 tiếng/ngày để ôn thi sau mấy năm bỏ học, đậu trường tư nổi tiếng nhờ… lì đòn. Nên khi thấy cái thời khóa biểu này dán trong phòng, tôi suýt phì cười. Họ nghiêm túc thật à? 6 tiếng học/ngày, đúng chuẩn học sinh cấp hai! À mà khoan, tôi 12 tuổi thật, biết đâu đây là lịch tối ưu…
Nhưng ngọt quá thì khó nuốt. Sáng hôm sau, tôi tự xin sửa thời khóa biểu. Là cựu học sinh cày ngày cày đêm, tôi thích học từ 6 giờ sáng đến nửa đêm, nhưng còn phải chừa thời gian kiểm tra năng lực cơ thể. Cuối cùng, tôi cắn răng thỏa hiệp.
Tôi tự tin tự học và qua kỳ thi, miễn có thời gian. Nhưng Schord phán: “Thiếu gia, kéo dài thời gian học chưa đủ. Chỉ ngồi đó chờ thời gian trôi thì chẳng giúp gì. Lịch học thế này e không đạt kết quả như ngài mong đâu!”
Nghe như: “Thầy quý tinh thần của trò, nhưng đây là lúc mấy đứa dễ vỡ mộng!” Ổng nói đúng. Kiếp trước, học đâm đầu kiểu này thì chỉ có tổ cháy não.
Nhưng tôi không thể giảm thời gian học. Rớt kỳ thi này, hậu quả chắc chắn không nhẹ. Với Allen bản gốc, rớt Học viện Hoàng gia thì còn Học viện Quý tộc, rồi thi tuyển dụng lại. Nhưng cái tư duy “rớt cũng chẳng sao” là cái bẫy chết người. Cơ hội không đến lần hai!
Tôi chả có tham vọng, cũng chẳng rành xã hội này. Được tái sinh vào thế giới mơ ước, tôi mới nhận ra mình đang đứng trước ngã rẽ định mệnh. Một lựa chọn sai, tôi có thể ân hận cả đời. Nếu muốn điều gì, thì đó là—không bao giờ quay lại kiếp nô lệ công sở!
“Cái kiểu khuyên ‘từ từ thôi’ là sao hả ông!? Ba tháng tới sẽ quyết định vận mệnh đời tôi đấy! Ông quên tôi đang gánh kỳ vọng bảy trăm năm của gia tộc Rovenne à? Bớt hời hợt đi!”
Schord đứng hình, mắt tròn xoe như chưa load kịp. Rồi mặt ông đỏ bừng, cả người run lên.
“Schord này… cảm động trước thái độ hôm qua của Thiếu gia, nhưng không ngờ ngài lại quyết tâm thế! Thiếu gia, ngài sẵn sàng thật rồi!?”
“Cuối cùng ông cũng hiểu, ông già!”
“Rõ! Schord này sẽ đáp lại quyết tâm của Thiếu gia! Ta sẽ viết thư cho chủ nhân ở hoàng đô, xin sửa kế hoạch! Giờ nghỉ giữa các tiết còn 10 phút. Ăn trưa giữ nguyên, nhưng… ngủ trưa xóa sổ! Không nuối tiếc gì nữa!”
Tôi ngỡ ngàng. Không phải vì tinh thần ông, mà vì—ổng đánh giá thấp kỳ thi này đến thế sao!?
“Này ông già, hỏi thật, sao phải dành nguyên một tiếng ăn trưa? Ông nghĩ tôi rảnh để thong thả ra phòng ăn, ngồi nhâm nhi súp nóng à? Cơm hộp hay bánh mì, ăn trong phòng học, 15 phút là đủ!”
“Hở!? Không…món nguội thế này đâu xứng với con trai quý tộc—”
“Còn lý do gì nữa!? Tôi là quý tộc, nhưng nếu gia nhập kỵ sĩ đoàn, sẽ có lúc tiêu diệt quái vật ngoài biên giới! Ông nghĩ tôi có thời gian ăn súp khi quái có thể tấn công bất cứ lúc nào à!?”
Sau màn thuyết giáo lầy lội, Schord im lặng, cố nghĩ cách ngăn tôi. Tôi tiếp tục tấn công, quan sát sắc mặt ông.
“Nghe đây, ông già! Tình hình này không cho phép mơ mộng! Kỳ thi đầu vào là con quái vật khổng lồ, sẵn sàng nghiền nát tôi! Thời gian sắp hết, tôi phải liều mạng học! Trong tuyệt vọng, con người phải bứt phá! Khi nào? Bây giờ! Tôi quyết rồi: từ mai, tôi ăn lương khô, vừa ăn vừa ôn bài sáng! Không ai được phản đối!”
Màn “tấn công thần tốc” của tôi làm mắt Schord sáng rực.
Kukuku, biết ngay mà! Ông là kiểu người máu lửa, chỉ cần vài câu khí thế là bùng cháy.
“8 giờ sáng đến 7 giờ tối, không nghỉ, ăn trưa 15 phút…Được đấy! Nhưng rốt cuộc cậu bị gì vậy? Hôm qua còn giả vờ đi vệ sinh, bày trò gián đoạn buổi học…Giờ hết bệnh tiểu đêm rồi à?”
Ông cười, nhưng mắt ánh lên tia nguy hiểm. Toang rồi!
“Thôi đi! Ông là gia sư riêng của gia tộc Tử tước Rovenne đấy! Tự ý thức lại đi, ông già!”
Nụ cười trong mắt Schord biến mất. Chết thật! Tôi vừa giẫm trúng đuôi sư tử.
Schord tự hào vì đào tạo bao hậu duệ ưu tú cho gia tộc từ thời cha tôi. Ông còn là người khao khát tôi đỗ kỳ thi nhất, sau khi xác nhận tôi có tư chất ma pháp. Vậy mà tôi dám…chế nhạo ông.
Đó là ranh giới tôi không nên vượt qua.
Nhờ màn thuyết giáo lầy lội, tôi đã chỉnh được thời khóa biểu đúng ý mình. Học từ sáng sớm, ăn lương khô, không ngủ trưa—hoàn hảo cho kế hoạch qua kỳ thi Học viện Hoàng gia Yulgria!
…Chỉ có điều, lỡ miệng quá đà nên tôi tự đào hố chôn mình. Toang thật sự, một pha đi vào lòng đất luôn rồi![note73113]
“Này, ông già, tôi nghĩ ông không cần ăn lương khô như tôi đâu,” tôi nói, cố tỏ ra hào phóng. “Chờ xíu, để tôi bảo đầu bếp làm cho ông ít sandwich.”
“Tôi hoàn toàn ổn,” Schord đáp, mắt sắc như dao. “Hơn nữa, đây là chiến trường học tập của Thiếu gia. Ngài nghĩ mình có thời gian ban phát lòng tốt à?”
Ơ… ông nghiêm túc đến thế sao? Tôi nuốt nước bọt, cố cứu vãn tình thế. “Thôi, chắc ông cũng có tuổi rồi ha. Nghỉ xíu đi, đi vệ sinh gì đó, tôi vẫn cày bài tập được mà!”
“Xin Thiếu gia đừng lo,” Schord trả lời, giọng bình tĩnh đến rợn người. “Tôi đã mặc sẵn tã người lớn, nên dù có tình huống bất ngờ, tôi cũng xử lý được.”
…
Gì cơ!? Tã người lớn!? Tôi đứng hình, não load không kịp. Ông già này vừa tung một quả bom lầy lội khiến tôi sợ thật luôn rồi! Đây là gia sư danh giá của gia tộc Rovenne sao trời?!
Kiếp trước, tôi chỉ là coder cày deadline, chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh cãi với ông già quý tộc về…tã. Tái sinh vào thế giới Isekai mơ ước, tôi tưởng mình sẽ tung hoả cầu, đấu quái vật, ai ngờ lại ngồi đây, bị Schord làm cho quê độ? Thề, tui muốn đào hố chui xuống mất!


0 Bình luận