Thành Hoàng Đô Runerelya đã không ngừng mở rộng phạm vi của mình trong suốt chiều dài lịch sử, đến mức không thể xác định ranh giới rõ ràng về diện tích mà nó bao phủ.
Về bố cục tổng thể, Hoàng Đô được xây dựng với 9 đại lộ chính chạy từ bắc xuống nam, cách nhau khoảng 5 cây số. Trong đó, Đại lộ số 5 xuyên qua trung tâm thành phố, nối từ cổng bắc đến cổng nam. Tương tự như vậy, Đại lộ số 5 theo hướng đông-tây cắt ngang khu trung tâm thương mại sầm uất. Để tiện lợi, các đại lộ được đánh số từ 1 đến 9, cả theo chiều ngang lẫn chiều dọc.
Vì vậy, nếu muốn hình dung kích thước gần đúng của thành phố trên đồng bằng Rune, thì có xem vùng nằm giữa 9 đại lộ này là lõi chính của Hoàng Đô.
Hoàng cung tọa lạc tại nơi giao điểm giữa Đại lộ số 1 và Phố số 1 hướng đông-tây — chính xác hơn là ở rìa vùng đông nam của thành phố. Lý do là vì thủ đô xưa kia được xây dựng bên dòng sông Rune, và từ đó thành phố dần mở rộng về phía tây bắc.
Ngược lại, trụ sở chính của Hội Thám Hiểm nằm tại giao điểm giữa Đại lộ số 4 và Phố số 4, tức là gần ngay trung tâm của Runerelya – nơi giao thoa của bốn hướng chính.
Hội Thám Hiểm đã lập 4 chi nhánh lớn đặt tại các khu trọng yếu trong thành, trong đó có Chi nhánh phía Đông, gần với Học viện Hoàng gia.
Ban đầu, tôi định đến Chi nhánh Đông, nhưng theo gợi ý của Riyad-senpai, tôi đã đổi hướng đến trụ sở chính.
“Khi một học sinh của Học viện Hoàng gia – trụ cột tương lai của vương quốc – muốn đăng ký làm thám hiểm giả, thì theo thông lệ, cấp cao của trụ sở chính sẽ đích thân đến tiếp nhận thủ tục.
Nhưng nếu cậu không ngại chờ hai tiếng để quản lý Chi nhánh Đông tiếp đãi, trong lúc họ gửi chim phép về trụ sở để xin chỉ đạo từ cấp trên, thì cứ đến đó. Sao, cậu chọn gì?”
Nghe đến đó, tôi lập tức quay gót bước thẳng đến trụ sở chính.
Đùa à? Tôi, một thằng nhóc từ vùng quê Rovenne, chẳng rảnh để phí thời gian cho mấy nghi thức xã giao vô bổ đâu. Với lại cấp cao nào rảnh hơi đi tiếp một kẻ vô danh như tôi chứ?
(Trans: hẳng là vô danh)
---
Bước vào trụ sở
Trụ sở Hội Thám Hiểm là một tòa nhà ba tầng tráng lệ, xây bằng vật liệu trông giống như bê tông. Vừa bước vào, thứ đập vào mắt tôi là quầy lễ tân duy nhất nằm giữa sảnh chính, nơi hai nữ nhân viên mặc đồng phục xanh nhạt đang ngồi nghiêm chỉnh.
Tác phong của họ chẳng khác gì lễ tân của những tập đoàn hàng đầu. Tôi đảo mắt nhìn quanh—chẳng thấy thám hiểm giả nào khác ngoài chúng tôi.
“Không khí ở đây… khác xa so với tưởng tượng của em…”
“Hở? Cậu tưởng tượng thế nào?” Senpai nghiêng đầu hỏi với vẻ ngây thơ.
“Thì... em tưởng sẽ bị mấy thám hiểm giả kỳ cựu dòm ngó — kiểu mấy ông suốt ngày nằm lăn ra sàn uống rượu giữa trưa, trong một cái hội quán bằng gỗ ọp ẹp phát ra tiếng kêu kẹt kẹt mỗi khi mở cửa.
Rồi, một gã mặt mũi bặm trợn, có biệt danh kiểu như Johnny — kẻ nghiền nát lính mới, sẽ bật dậy gào lên: ‘Đây không phải chỗ cho lũ nhóc con chơi đùa! Cút đi!’
Dù mình có khiêm tốn thế nào, gã cũng sẽ lấn tới. Cuối cùng, căng thẳng leo thang, và em phải đáp trả, để chứng minh bản thân — hoặc ít nhất, thể hiện quyết tâm, đại loại vậy.”
Tôi vừa kể vừa khoa tay, như đang diễn một vở kịch trào phúng.
“...Ở vùng Rovenne của cậu thật sự có kiểu đó à? An ninh kém đến thế sao? Nhân viên không can thiệp gì à?”
Nghe vậy, senpai lo lắng hỏi, như thể đang tưởng tượng quê tôi là vùng đất vô pháp.
“Không, không, không phải là thật đâu senpai...
Em tưởng tượng cảnh nhân viên lắc đầu thở dài ‘Lại nữa à’, rồi lờ đi.
Hoặc sẽ có một gã hói đầu, cơ bắp cuồn cuộn, từng là thám hiểm giả, giờ làm bảo vệ, bước ra quát lên: ‘Im hết coi! Có sức gây chuyện thì ra ngoài đánh nhau đi!’ — rồi cũng nhào vô tham chiến luôn.
Sau đó là màn uống rượu tập thể giải hòa... Kiểu kiểu thế.”
“...Tôi quyết định rồi, cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến chi nhánh ở vùng Rovenne. Tôi không chịu nổi mấy nghi thức kiểu đó. Xin chào và hẹn không gặp lại.”
...Có vẻ senpai giờ đã xem vùng đất của tôi như hang ổ của thổ phỉ rồi.
---
“Chào mừng đến trụ sở chính, Riyad-sama. Có vẻ ngài vừa đi thu thập về nhỉ? Ngài có phát hiện ra loại nguyên liệu nào mới không ạ?”
Nữ tiếp tân nhìn bộ đồ lấm bùn của senpai và chào hỏi một cách lịch thiệp. Cô ấy thậm chí nhớ rõ tên và mặt của senpai. Tôi tự hỏi cô nhớ được bao nhiêu người trong cái thành phố khổng lồ này?
“...Ngày cả tiếp tân cũng khác xa tưởng tượng nữa...”
Tôi lẩm bẩm.
“Tôi đến bán nguyên liệu. Còn đàn em tôi, học sinh Học viện Hoàng gia, muốn đăng ký thám hiểm giả, nên tôi đi cùng.” Senpai trả lời, bỏ ngoài tai lời lẩm bẩm của tôi.
“Riyad-sama đích thân đi cùng để đăng ký ạ...? Xin lỗi, cho hỏi tên của cậu ấy?”
Nữ tiếp tân giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia đánh giá. …Senpai chẳng lẽ nổi tiếng đến mức đó?
“Tôi là Allen Rovenne, tân sinh Học viện Hoàng gia. Chỉ là một đứa quê mùa chẳng rành chuyện ở đây, nên nhờ senpai giúp đỡ. Rất mong được hỗ trợ.”
Tôi vừa nói vừa cúi đầu theo kiểu lịch sự đã học trong sách “Kỹ thuật phỏng vấn thành công”. Vừa định cúi đúng chuẩn 30 độ thì... tôi liếc thấy nữ lễ tân còn lại vội vã chạy lên tầng hai.
---
Phòng tiếp khách
Chúng tôi được dẫn lên phòng tiếp khách ở tầng 3 qua một cánh cửa gỗ nặng nề đính đồng. Căn phòng rộng chừng 20 tấm chiếu tatami, nội thất đơn giản nhưng trang nhã — chỉ có hai bộ ghế sofa ba người đối diện nhau, quanh một bàn thấp.
Với người Nhật, đây đúng là phí phạm không gian. Nhưng có lẽ, sự xa hoa này chính là biểu tượng của "đẳng cấp".
“Xin hãy đợi ở đây.”
Nói rồi, nữ tiếp tân rời đi.
“? Sao cậu không ngồi, Allen?” — Senpai ngạc nhiên hỏi khi đặt chiếc giỏ tre xuống và thoải mái ngồi lên sofa.
“Không hiểu sao… em cảm giác sắp có người quan trọng đến. Em chẳng có thành tựu gì, nên không dám ngồi phè ra thoải mái được.”
Dù sao, tôi đến được đây là nhờ ân huệ của senpai. Tôi tuyệt đối không thể làm anh ấy mất mặt.
“...Lại là tinh thần cúi đầu à?”
Senpai đúng là người tôi ngưỡng mộ, hiểu chuyện cực nhanh. Tôi gật đầu xác nhận.
---
“Xin lỗi đã để quý vị đợi.”
Sau khoảng 10 phút tôi đứng chờ nghiêm chỉnh, nữ tiếp tân lúc nãy quay lại mở cửa. Nhưng người bước vào không phải là cô ấy, mà là một người đàn ông khác.
Dáng người tròn trịa, ánh mắt hiền hòa, thần thái ôn tồn như một công chức thân thiện — khác xa với hình tượng về một cựu mạo hiểm giả già dặn nghiêm nghị.
Nhưng chính vì thế mà tôi càng cảnh giác.
Chắc chắn, vẻ thân thiện này chỉ là vỏ bọc để khiến học sinh mất cảnh giác, rồi từ đó moi thông tin bằng những câu hỏi nhẹ nhàng. Kiểu người này chính là"chuyên gia phỏng vấn" thực thụ.
Đừng tưởng tôi dễ mắc mưu — tôi đã nếm trải bao nhiêu cú “rất tiếc, bạn không được chọn” trong kiếp trước rồi.
Tôi từng mất cả năm trời rải hồ sơ xin việc, đếm không xuể số lần bị từ chối. Cho đến khi cuối cùng, tôi giật được suất vào một công ty thực phẩm hạng nhất, giữa thời kỳ khủng hoảng kinh tế được gọi là “cuộc suy thoái trăm năm có một”.
Tôi không tin mình sẽ trượt vụ đăng ký thám hiểm giả này. Nhưng dù sao, tôi không được lơ là — nhất là trước mặt senpai.


5 Bình luận