Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cá...
Nishiura Mao - 西浦真魚
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1 ~ 32

Chương 28: Ký Túc Xá Chung

2 Bình luận - Độ dài: 1,842 từ - Cập nhật:

Hai tuần kể từ khi nhập học.

Tôi chợt nhận ra mình… quá rảnh.

Từ trước đến nay, tôi luôn sống với một mục tiêu rõ ràng mang tên “kỳ thi”, nên từng giây phút rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho việc học, không hề phí phạm. Nhưng giờ đã vào học viện rồi, tôi bỗng nhận ra: nếu cứ tiếp tục cái lối sinh hoạt cày học như kiếp trước, thì ba năm ở Học viện Hoàng gia này… sẽ trôi qua trong chớp mắt.

Hai tuần đầu tiên sau giờ học chiều, tôi vùi đầu vào thư viện Hoàng đô – nơi lưu trữ kho sách lớn nhất vương quốc – để tìm hiểu về ma pháp phát xạ.

Sách ở thế giới này quý hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng với thân phận học sinh Học viện Hoàng gia, tôi được dùng miễn phí thư viện, thậm chí có thể mượn tối đa ba cuốn (ngoại trừ những bản đặc biệt).

Tôi lao ngay tới thư viện, bắt tay vào nghiên cứu về ma pháp phát xạ – hay đúng hơn là tìm cách tự học cách sử dụng nó. Phần lớn thời gian rảnh của tôi trôi qua như vậy...

Tôi tự nhủ: “Đây không phải học, mà là giết thời gian thôi.” Nhưng dù cố gắng thuyết phục bản thân, tôi vẫn cảm thấy hành động hiện tại của mình... y chang những năm tháng học hành khô khan ở kiếp trước:

Từ trường tới thư viện, nán lại đến khi đóng cửa, mượn sách xong ăn vội tô soba ven đường, rồi lại về nhà tự học đến khuya.

Một nỗi sốt ruột âm ỉ dâng lên trong lòng cùng câu hỏi:

“Mình đang làm cái quái gì vậy?”

---

Hai tuần sau, khi đã đọc gần như hết các sách liên quan mà vẫn chẳng tìm được lấy một manh mối, sự sốt ruột trong tôi đã lên đến đỉnh điểm. Cứ đà này, tôi sẽ chỉ còn biết học hoặc luyện vung kiếm...

Lúc mới nhập học, tôi từng thoáng nghĩ:

“Hay tham gia một CLB nào vui vui nhỉ?”

Nhưng sau khi đăng ký, tôi mới phát hiện: CLB hoạt động nghiêm túc gần như không tồn tại.

CLB Đường Đồi – thứ tôi thành lập theo gợi ý của thầy Godorfun – chỉ hoạt động vào sáng sớm trước giờ học. Tôi không thể kéo nó chiếm luôn thời gian buổi tối hoặc ngày nghỉ được.

Thực tế, sau khi xác nhận tình hình từng bạn, tôi đã lắng nghe mục tiêu cá nhân của mỗi người, rồi soạn ra kế hoạch luyện tập chi tiết, chia cho từng thành viên trong CLB.

Chúng tôi quyết định chia làm hai nhóm:

Nhóm một: chạy toàn vòng quanh Học viện, cộng thêm vài lần leo dốc.

Nhóm hai: chạy từ cổng sau đến cổng chính – một chặng ngắn hơn nhưng vẫn xương xẩu.

Ngoài ra, là vài điều vụn vặt như thời gian xuất phát. Thế là buổi luyện tập sáng bắt đầu.

Nếu ai đủ năng lực, họ có thể tự cải tiến lộ trình tập luyện.

Tuy nhiên, tôi đặt ra một quy định rất nghiêm ngặt:

“Nếu trong vòng 1 giờ 45 phút mà không hoàn thành được 3 lượt leo dốc cộng với 40km đường bao quanh Học viện, thì người đó phải vào nhóm 2, chỉ được chạy lộ trình rút gọn (khoảng 30km xuyên qua sân trường).”

Phần lớn các bạn – những thiên tài được nuông chiều từ bé – đều rơi vào nhóm 2.

Cái cảnh họ nhăn mặt như nuốt phải sâu khi nghe tôi tuyên bố:

“Các cậu vào nhóm 2 vì chưa đủ trình độ để theo kịp CLB này. Nếu cảm thấy nhục, thì mau nâng trình lên hoặc tự rút lui đi.”

Có người thậm chí nước mắt lưng tròng. Tôi có hơi áy náy, nhưng… không thể chần chừ.

Lý do đẩy sự việc đến mức này là vì nhiệm vụ của Godorfun giao – chứ tôi đâu rảnh mà làm mấy trò tra tấn người khác cho vui?

Mà nếu có ai cố gắng vượt lên nhóm 1, thì họ vẫn có thể bắt đầu chạy từ 5 giờ sáng và kịp phục hồi ma lực để vào học.

Còn nếu vẫn ở nhóm 2, thì chỉ cần luyện tập nghiêm túc 2 tháng cũng sẽ đủ sức hồi phục trước giờ học.

Nếu bỏ cuộc giữa chừng?

Cũng chẳng sao – sẽ tự động thoát nhiệm vụ, không ảnh hưởng gì.

Kukuku… Một kế hoạch hoàn hảo!

Lý do thì hợp lý tuyệt đối:

“Tôi chỉ xây dựng chương trình luyện tập phù hợp năng lực hiện tại của từng người.”

Miễn sao mỗi người đều vượt qua giới hạn cũ của bản thân, thì tôi vẫn có thể nói rằng đây là lựa chọn tốt nhất. Godorfun cũng sẽ chẳng có lý do gì để phàn nàn.

Để chứng minh sự tận tâm của mình, sáng nào tôi cũng canh giờ chạy ngang qua từng người, vừa kiểm tra tiến độ, vừa cổ vũ – hoặc hét vào mặt:

“Đừng dùng đầu để nghĩ! Hôm qua tôi đã nói thế rồi! Về đi!”

“Dựa quá nhiều vào cường hóa cơ thể! Về đi!”

“Đừng nhìn bằng mắt! Hãy cảm nhận bằng lòng bàn chân! Không làm được thì bỏ luôn đi!”

Vừa nói những câu chính tôi cũng không hiểu nổi, tôi vừa tung đòn tâm lý độc địa, mục đích là để ép mọi người bỏ cuộc — nhưng lạ thay, chưa ai bỏ.

Nhưng tôi tin chắc, rồi sẽ có người bỏ thôi.

Bản thân tôi là ví dụ sống: hồi còn làm văn phòng, những lời “gắt” phi lý từ cấp trên từng làm tôi chán nản đến tận xương tủy, dù tôi đã cố hết sức.

À mà tiện nói luôn: nếu ai trong nhóm 2 leo lên được nhóm 1, thì tôi sẽ… lập tức đổi đường chạy.

Tôi sẽ bảo là: “À không, đây không phải đúng lộ trình rồi.”

Miễn sao tôi hoàn thành nhiệm vụ, còn lại thì không liên quan.

---

Trở lại chuyện chính: hoạt động của CLB Đường Đồi giờ đã tự vận hành.

Và đến tuần thứ hai sau nhập học — tôi lại rơi vào trạng thái… quá rảnh.

Rảnh quá, tôi lại quay sang học – rồi luyện kiếm. Nhưng nghĩ kỹ thì, nếu chỉ gọi đó là “sở thích” mà không có mục tiêu rõ ràng, thì tôi không khác gì đang sống như kiếp trước: học chỉ để kiếm chứng chỉ.

Vậy nên, sau khi ăn sáng, tôi tìm đến góc vắng gần ký túc xá thường dân để luyện thử “quả cầu lửa”.

---

Đó lẽ ra là nơi không ai qua lại. Ấy vậy mà một người đàn ông xuất hiện.

Trên lưng đeo một giỏ đan bằng dây leo, nhìn như dân quê lên núi hái củi.

Tôi tò mò nên bắt chuyện:

“Chào anh. Em là Allen Rovenne. Anh đang đi đâu vậy, senpai?”

Dù không biết học khóa nào, nhưng nhìn kiểu tóc và thái độ, chắc chắn không phải học sinh năm nhất.

Cậu ta nghe thấy tên tôi liền ngạc nhiên:

“Cậu là Allen Rovenne của lớp 1-A à? Tôi là Riyad Gufus, lớp 3-B. Nghe đồn cậu lập dị lắm, nào là bị đa nhân cách, nào là hiện thân của dục vọng… nhưng nhìn ngoài thì bình thường phết nhỉ?”

Riyad-senpai cười lớn, có vẻ nhớ lại lời đồn.

“Ahahaha. Lời đồn thì vẫn là lời đồn mà.”

Tôi cũng cười gượng theo.

Gufus, hả… cái tên này không có trong “danh sách trí nhớ” của tôi. Vậy chắc là quý tộc hạng thấp hoặc dân thường.

“Cậu làm gì ở ký túc xá thường dân vậy?”

Senpai hỏi.

“Hả? Thì em ở đây mà. Ăn sáng xong với cô phụ trách bếp rồi ra đây luyện tập chút cho đỡ buồn.”

Nghe tôi nói xong, Riyad-senpai nhìn tôi như thể đang đối mặt một sinh vật lạ:

“…Sáng nay… ăn sáng ký túc à? Vậy là cậu đủ điểm vào lớp A rồi chứ? Sao không chuyển qua ký túc xá quý tộc?”

“Em không thấy cần thiết. Còn anh thì sao? Anh ở lớp B mà cũng ở đây à?”

“Nhà tôi làm nghề dược. Tôi hay lên núi gần đây hái thảo mộc và nấm, rồi đem bán lại cho gia đình, như một phần chuẩn bị cho tương lai. Vì thế ở ký túc gần cổng sau thì tiện hơn nhiều.”

“Không phải quý tộc nên chuyện chăm sóc bản thân là đương nhiên thôi.” — Senpai cười như chuyện chẳng có gì.

Trong lòng tôi lập tức bật đèn xanh cho người này.

Một người lớp 3-B — chắc chắn là elite, lại chẳng hề kiêu ngạo.

Thậm chí còn từ chối ký túc xá quý tộc vì tiện đường hái thuốc. Đáng nể.

“Anh đi hái thuốc hả? Cho em đi theo được không?”

Tôi hỏi rất tự nhiên, nhưng senpai có vẻ bất ngờ:

“Không sao, nhưng mà cũng chẳng có gì vui đâu. Việc nhàm chán lắm. Chẳng giúp gì cho tương lai của cậu cả. Chưa từng thấy ai trong Kỵ sĩ đoàn phải tự đi hái thuốc cả.”

“Em còn chưa quyết định có vào Kỵ sĩ đoàn không mà. Biết đâu sau này em làm thám hiểm giả. Mà thám hiểm giả mới vào nghề thì toàn phải… đi hái thuốc ấy nhỉ? Mấy kỹ năng này biết đâu lại hữu ích về sau.”

Tôi đang bước vào template kinh điển của isekai: hái thuốc đầu game.

Người tân binh đi hái thuốc đầy túi, cô lễ tân xinh đẹp ngạc nhiên, mở đầu cho bước chuyển mình… Dù không có cheat, ít ra tôi vẫn có luyện tập nghiêm túc.

Đúng lúc tôi đang tự viết kịch bản trong đầu, thì senpai phá hỏng hết bằng một câu:

“Ahaha. Giờ thì tôi hiểu rồi, cậu đúng là lập dị thật đấy. Nhưng cậu sẽ không bao giờ nhận được nhiệm vụ hái thuốc đâu. Học sinh Học viện Hoàng gia được cấp bậc D khi đăng ký làm thám hiểm giả. Sau khi tốt nghiệp thì lên thẳng C luôn. Mà khu vực quanh Hoàng đô chả có nhiệm vụ D nào kiểu đó cả.”

...Tôi đâu cần đặc quyền đó chứ...

Dù sao thì, tôi đã có sẵn thẻ thám hiểm giả hạng D – thứ mà bác làm vườn Oliver nhà tôi từng vất vả lắm mới lấy được.

Nhưng không sao. Tôi thật sự muốn học về tài nguyên tự nhiên ở thế giới này.

Đọc sách thì nhiều rồi, nhưng được học từ người có kinh nghiệm thực tế vẫn là quý giá hơn cả.

Tôi cúi đầu 45 độ, thể hiện quyết tâm được đi cùng.

Riyad-senpai mỉm cười và đồng ý.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận