"Những nước cờ chuẩn bị cho tương lai được gọi là ‘Chiến lược’."
Buổi tối ngày định hướng, trong một căn phòng riêng lộng lẫy tại nhà ăn của Học viện Hoàng gia — xa hoa đến mức dễ bị nhầm lẫn với một nhà hàng năm sao — một buổi tụ họp bí mật của học sinh năm nhất lớp A diễn ra. Ánh nến lung linh phản chiếu trên những ly rượu vang giả không cồn.
Người đứng sau buổi tiệc là Feyrune von Dragoon, viên ngọc quý của gia tộc Dragoon, một trong chín Hầu tước quyền lực của Vương quốc Yugria. Chữ “von” trong tên cô là dấu ấn chỉ dành cho gia chủ hoặc người kế vị, như một lời tuyên ngôn về sức mạnh và tham vọng. Với nụ cười quyến rũ và ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, Fey là tâm điểm của mọi ánh nhìn, một nhà lãnh đạo bẩm sinh.
Mười tám học sinh lớp A có mặt, trừ hai người: Allen Rovenne—ngôi sao băng bất ngờ vụt sáng trong ngày định hướng—và Parry, kẻ đang mỏi mòn canh gác ở quầy tiếp tân Ký túc xá Quý tộc theo lệnh Fey. Nhưng đừng hiểu lầm, Parry không được giao nhiệm vụ vì tài năng. Cậu ta chỉ là một linh hồn tội nghiệp bị Fey khéo léo gạt sang một bên, vì sự hiện diện của cậu sẽ làm rối chủ đề chính tối nay: Allen.
Không ai ở lớp A ngu ngốc tới mức mà từ chối lời mời của Fey. Họ đều biết cô nắm trong tay bí mật về danh tính thực sự của Allen, và không ai muốn đứng ngoài lằn ranh của một âm mưu đang được dệt nên. Dù một số học sinh đi học từ nhà, nhà ăn này—dành cho học sinh từ lớp D trở lên—vẫn là nơi lý tưởng để tụ họp, với giá cả phải chăng đến bất ngờ, như một đặc quyền ngầm của giới quý tộc.
Sau những lời chào xã giao nhạt nhẽo và vài câu chúc mừng vào lớp A, không khí dần nóng lên. Ly rượu giả chạm nhau leng keng, và cuộc trò chuyện xoay quanh tâm điểm của đêm nay: Allen Rovenne.
“Cậu ta đúng là thú vị, đúng như Fey nói” Kate lên tiếng, đẩy gọng kính mảnh, mái tóc tím buộc đuôi ngựa thấp khẽ đung đưa. Giọng cô điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc sảo như một lớp trưởng đang phân tích bài kiểm tra nan giải.
“Thú vị á? Đùa à!” Jeu, cô gái tóc vàng rực với băng đô đỏ nổi bật, cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh như vừa phát hiện một kho báu. “Tớ chưa thấy gã con trai nào cùng tuổi tạo ấn tượng mạnh như thế ngay ngày định hướng. Màn tự giới thiệu của cậu ta đúng là… bùng nổ như pháo hoa!”
“Thật đấy” Stella, tóc hồng buộc hai bên, nhún vai với vẻ thờ ơ, nhưng khóe miệng khẽ cong. “Khi Fey bảo ‘Tớ tìm được một người thú vị’, tớ cứ nghĩ cậu ta chỉ là con mồi mới của cậu ấy. Ai ngờ cậu ta lại vào lớp A, còn đạt được đánh giá S ở bài thi thực hành!”
Ba cô gái này là những người duy nhất được Fey tiết lộ trước về Allen. Nhưng ngay cả Fey cũng không lường trước được cậu ta lại vượt xa dự đoán, như một cơn gió lạ thổi qua bầu trời yên bình của lớp A. Những tiếng xì xào phàn nàn về việc thiếu thông tin bắt đầu râm ran, nhưng không ai dám chỉ trích thẳng Fey—người đang ngồi đó, nụ cười như ánh trăng lạnh lùng.
Al, gã “ác quỷ giao tiếp” với nụ cười dễ mến, chen vào thay mặt nhóm nam. “Fey, cậu biết khả năng của Allen đến đâu—”
Nhưng lời cậu bị Stella cắt ngang, giọng đầy phấn khích, như một ngọn lửa vừa bùng lên. “Ai quan tâm chuyện đó!? Tớ muốn biết cậu đã đi xa đến đâu với cậu ta! Giữ cậu ta đến 6 giờ sáng, cậu ta đỉnh đến thế sao!?”
““Kyaa!!””
Một tràng hét rộn ràng vang lên từ các nữ sinh, như thể vừa châm ngòi một quả pháo hoa rực rỡ. Đám con trai, kể cả Al, cúi gằm mặt, tai đỏ bừng vì xấu hổ. Không khí phòng ăn bỗng chốc hóa thành một sân khấu drama, với các cô gái nắm trọn quyền kiểm soát, tung hoành trong cơn bão cảm xúc lãng mạn.
“Nếu tớ nhớ không lầm, cậu gặp cậu ta trên tàu từ Dragried đến Thủ đô, đúng không?” Jeu nháy mắt, giọng đầy ẩn ý, như một thám tử vừa tìm ra manh mối. “Chắc chắn có người hầu trong phòng, phải không? Hai người làm chuyện đó ở đâu!?”
““Kya—!! Đồ xấu xa!!””
Câu châm chọc của Jeu làm bùng nổ một đợt hét mới, kèm tiếng cười khúc khích. Các cô gái thay nhau thả trí tưởng tượng bay xa, từ “liệu có nụ hôn nào không?” đến “cậu ta có phải kiểu lạnh lùng nhưng ấm áp không?”. Đám con trai chỉ biết nhìn xuống sàn, như thể những hoa văn gỗ bỗng trở thành kiệt tác nghệ thuật.
Khi cơn sốt tạm lắng xuống, Fey giơ tay, nụ cười tinh quái như một nàng phù thủy vừa niệm chú. “Xin lỗi vì làm các cậu phải thất vọng, nhưng tớ vẫn chưa hạ gục được cậu ta. Tớ tin các cậu đã thấy—muốn bắt được Allen còn khó hơn leo núi Ma Long trong bão tuyết nữa!”
“Ừ, chắc vậy” Kate gật đầu, giọng điềm tĩnh trở lại, dù vừa nãy cô hét to nhất. “Nhìn cách mặt cậu ta đỏ rồi xanh khi cậu trêu, rõ ràng là trai tân chính gốc.”
““Hahaha!””
Cả nhóm nữ sinh gật đầu đồng tình, cười khúc khích. Ở thế giới này, thiếu kinh nghiệm ở tuổi này là bình thường, nhưng với Allen, nó như một huy hiệu danh dự—dù cậu chẳng hề hay biết. Trong 48 năm hai kiếp sống, Allen vẫn là một trai tân kiên định, tôi thầm nghĩ, không biết nên buồn hay cười nữa.
---
“Lý do tớ mời mọi người hôm nay,” Fey tiếp tục, ánh mắt lướt qua từng người như một tướng quân trước trận chiến, “là để nghe ý kiến các cậu về việc giới thiệu Allen. Tớ đã dùng danh Dragoon, nên không thể để thua được.”
Nụ cười của cô sắc bén như lưỡi dao, nhưng vẫn quyến rũ như ánh trăng rằm. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, như thể mọi người vừa nhận ra trọng lượng của lời nói ấy. Fey không chỉ là một học sinh—cô là người kế vị nhà Dragoon, và mỗi lời cô nói đều mang sức nặng của cả một gia tộc.
“Ý kiến gì sao?” Jeu nghiêng đầu, tay trái đỡ ngực—khá nổi bật so với tuổi—tay kia chạm môi, tạo dáng như một quý cô trong tranh. “Cậu ta đã khiến cả lớp ngớ người với màn tự giới thiệu rồi. Có gì để bàn nữa?”
“Chính xác” Stella, cô nàng tóc hồng với khí chất mạnh mẽ, nói với giọng điềm tĩnh. “Ngài Godorfun còn viện dẫn khủng hoảng vương quốc, nói rằng với đủ thư giới thiệu, ông sẽ xin ý kiến Bệ hạ để phê chuẩn. Nhà Dragoon cũng công khai ủng hộ cậu ta. Chúng ta chẳng có lý do gì để loại cậu ta khỏi lớp A cả.”
Những học sinh lớp A không phải kẻ ngốc. Họ hiểu rõ bối cảnh chính trị và tầm quan trọng của Allen—một tài năng đột phá có thể định hình tương lai vương quốc. Nhưng chính vì thế, mỗi quyết định đều như bước đi trên băng mỏng.
“Thông thường thì là thế” Fey gật đầu, nhưng ánh mắt cô lóe lên tia lo lắng, như một thợ săn nhận ra con mồi không đơn giản. “Nhưng có vài điều ở cậu ta tớ không thể đọc được. Tớ muốn loại bỏ mọi biến số trước khi quá muộn.”
Cô liếc sang Leo, người im lặng từ đầu, khoanh tay với vẻ mặt khó chịu như vừa bị ép uống thuốc đắng. Leo thở dài, giọng trầm như đáy vực. “Đừng hiểu lầm, Feyrune. Cách sống của cậu ta làm tớ khó chịu, nhưng tớ không ngốc đến mức để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến chuyện giới thiệu. Cậu ta được tất cả giám khảo, kể cả ngài Godorfun, đánh giá cao nhất. Tớ vào đây để rèn giũa bản thân cùng các thiên tài, nên chẳng có lý do gì để gây khó dễ. Nhưng tớ sẽ không bảo đảm cho cậu ta với danh Zatsinger cho đến khi tự xác nhận kỹ năng của cậu ta.”
“Đúng vậy” Dan, một trong “Ba anh em mặt thường” của lớp A cùng Allen và Dol, lên tiếng từ phía sau, giọng điềm đạm. “Qua màn tự giới thiệu với Al, tớ nắm được phần nào tính cách cậu ta. Cậu ta không phải kẻ gian lận. Có vẻ hơi bướng, nhưng là người tốt.”
Dol, thành viên còn lại của bộ ba, gật đầu đồng tình, mái tóc đen khẽ lay. “Cậu ta thẳng thắn, không giả tạo.” Coco, người ít nói nhất, chỉ gật nhẹ, ánh mắt lặng lẽ như mặt hồ, nhưng đầy ý tứ.
Fey gật đầu, ánh mắt sáng lên như vừa tìm được mảnh ghép cuối cùng. “Vậy thì thế này: mọi người thông báo quyết định về thư giới thiệu cho thầy Godorfun sáng mai. Các cậu tự quyết định có dùng danh gia tộc hay không. Làm được chứ?”
“Sáng mai!?” Al thốt lên, giọng ngỡ ngàng thay mặt cả lớp đang bối rối. “Chúng ta vừa đặt nền tảng. Có cần gấp vậy không?”
Fey mỉm cười, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa một tia lo âu, như ánh trăng bị mây che khuất. “Đây chỉ là linh cảm thôi... nhưng tớ cảm giác Allen không quan tâm đến lớp A. Thậm chí, cậu ta có thể đang nghĩ lớp E hợp với mình hơn.”
Lời cô khiến căn phòng chìm vào im lặng, như thể không khí bị rút cạn. Vào lớp A là vinh quang cả đời, một kỳ tích mà ngay cả các gia tộc như Zatsinger hay Dragoon cũng tự hào. Vượt qua kỳ thi khốc liệt, đổ mồ hôi và xương máu để giành lấy vị trí này, là giấc mơ của mọi học sinh. Vậy mà Allen… lại chẳng màng tới?
“Hahaha” Al cười gượng, giọng pha chút u sầu, như vừa nhớ lại giấc mơ của chính mình. “Sáng nay thấy kết quả, tớ hào hứng đến mức ôm cả nhà và khóc vì vui.”
“Allen như sống trong thế giới riêng” Fey tiếp tục, giọng trầm xuống, như đang nhìn vào một cơn bão xa. “Khi tớ tự giới thiệu là người nhà Dragoon, cậu ta không giấu nổi vẻ khó chịu. Tớ chắc cậu ta không gian lận, nhưng nếu phải nói, cậu ta không phải kiểu người lặng lẽ rút lui. Tớ tin cậu ta có một mục tiêu lớn, và nếu cần, cậu ta sẽ đá bay tư cách lớp A mà không chớp mắt.”
“Xin thứ lỗi” một nhân viên nhà ăn, trông như bồi bàn trong cung điện, bước vào, đưa một mẩu giấy cho Fey rồi lặng lẽ rút lui, như một bóng ma.
Fey mở giấy, và khóe môi cô cong lên thành nụ cười thích thú, như vừa tìm được con mồi. “Pfft. Thấy cậu ta chuồn ngay sau buổi định hướng, tớ sai người theo dõi… và cậu ta đi thẳng đến ký túc xá chung. Cậu ta thật sự đã mất hứng với lớp A rồi.”
Cả lớp sững sờ, như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Ký túc xá chung—nơi dành cho học sinh bình dân, với những căn phòng giản dị—khác xa ký túc xá quý tộc xa hoa. Allen từ chối mọi đặc quyền mà lớp A mang lại, như thể vinh quang ấy chỉ là gánh nặng, một đôi giày không vừa chân.
“Cậu ta chẳng coi ai trong chúng ta ra gì, nhỉ?” Stella lẩm bẩm, giọng đầy bực bội, đôi tay siết chặt ly rượu giả. Không chỉ cô, cả căn phòng chìm trong không khí nặng nề, như thể giấc mơ cả đời của họ vừa bị Allen giẫm đạp.
Fey đứng dậy, ánh mắt lóe lên như một con báo săn trong bóng tối. “Tớ sẽ xử lý Parry. Còn các cậu, hãy dốc toàn lực. Và nhớ, đừng hé nửa lời về những gì chúng ta vừa bàn, đặc biệt là chuyện thư giới thiệu. Để Allen sống trong ảo tưởng rằng cả lớp ghét mình. Khi cậu ta còn chưa đề phòng, chúng ta sẽ hạ cậu ta trong một đòn.”
Đôi mắt mèo của Fey lấp lánh ánh nhìn hung tợn, như một lời tuyên chiến không khoan nhượng. Cả lớp A, trừ Allen và Parry tội nghiệp, đã đoàn kết chỉ trong một đêm, như một đạo quân sẵn sàng cho trận chiến định mệnh.
Trong khi đó, Allen ngồi trong một quán soba nhỏ gần cổng sau học viện, vui vẻ thưởng thức đĩa zaru soba mát lạnh. Hương vị mì hòa quyện với nước chấm khiến cậu mỉm cười, như thể cả thế giới chỉ còn cậu và bát mì. Cậu hoàn toàn không hay biết số phận mình vừa được định đoạt trong căn phòng lộng lẫy kia.
“…Tớ sẽ lấy cái V-card của cậu ta,” Jeu tuyên bố, mắt sáng rực như ngọn lửa.
““Kyaa—!! Đấu mèo đây~!!””
“Khoan đã!”
““Kya—!!””
Tiếng cười và tiếng hét vang lên, như một bản nhạc hỗn loạn, kéo dài đêm định mệnh ấy, nơi những nước cờ đầu tiên của một chiến lược vĩ đại được đặt xuống.


11 Bình luận