Kiếm Thuật, Ma Pháp Và Cá...
Nishiura Mao - 西浦真魚
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

1 ~ 32

Chương 27: Thành Lập CLB

3 Bình luận - Độ dài: 1,326 từ - Cập nhật:

“Godorfun-sensei, xin nhận em làm đệ tử!”

Tối hôm ấy, sau khi dẹp loạn vụ cả lớp đi trễ tôi xông thẳng vào phòng giáo viên khí thế bừng bừng. Lớp học đã phân xong rồi, giờ còn giữ kẽ gì nữa? Tôi cúi đầu đúng chuẩn 45 độ mắt sáng rực đầy quyết tâm.

Mấy thầy cô xung quanh quay lại nhìn tôi, ánh mắt, lúc ngạc nhiên, lúc thờ ơ nhưng tôi mặc kệ. Không liều thì chẳng được gì! Tôi hít sâu, lặp lại thỉnh cầu. “Em muốn làm đệ tử thầy!”

Godorfun nhướn mày, vuốt chòm râu bạc giọng trầm trầm. “Hừm, thoải mái chút đi ta không thích người khách sáo. Đệ tử à? Ta là chủ nhiệm lớp, cậu hỏi gì ta cũng trả lời. Cả lớp A đều là ‘đệ tử’ của ta theo nghĩa nào đó. Rốt cuộc, cậu muốn làm gì?”

Tôi đã lường trước bị cười khẩy, nhưng vẫn thẳng thắn. “Em… tệ ma pháp phát xạ, nhất là chuyển hóa thuộc tính. Nhưng em vẫn muốn học, vì… nó ngầu thôi ạ! Chẳng có lý do logic gì cả. Nghe nói thầy hồi trẻ cũng chật vật với ma pháp phát xạ. Xin thầy chỉ dạy em! Dù không nhận làm đệ tử chính thức cũng được, chỉ cần cho em vài gợi ý thôi, em cũng biết ơn lắm rồi!”

Vẫn cúi đầu giữ đúng tư thế, tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt thầy, lòng hồi hộp. Godorfun chẳng cười, cũng không coi thường. Thầy chỉ nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc như muốn đọc thấu tâm can.

“Ra thế… Cậu biết học cái này khổ thế nào, đúng không?”

“Vâng! Em biết rõ tập trung vào cường hóa thể chất sẽ hiệu quả hơn nhiều.”

“Hừm…” Thầy khoanh tay, nhắm mắt chìm vào suy tư. Tôi nín thở, chờ đợi.

“…Ta hiểu ý cậu. Nhưng ta có chút năng khiếu chuyển hóa thuộc tính từ nhỏ. Nếu cậu mong cách vượt qua rào cản, ta e chẳng có gì để dạy. Dù cậu làm đệ tử, ta cũng không đáp được mong đợi của cậu. Nhưng…” Thầy ngừng lại, vuốt râu chậm rãi, mắt ánh lên tia tinh quái. “Nếu chỉ là hướng dẫn, ta có một ý.”

“Thật sao!?” Tôi reo lên, mắt sáng rực.

Tôi đã tự mày mò khắp nơi, nhưng chỉ toàn thất bại, như đâm vào tường đá. Giờ, dù chỉ là tia sáng nhỏ, tôi cũng muốn nắm lấy. Sau này tôi mới biết mình đã bị ông thầy “quái chiêu” này dẫn dắt hoàn toàn!

“Nhưng có điều kiện,” Godorfun nghiêm giọng, nhìn xoáy vào tôi. “Giải quyết ‘thảm họa buổi sáng’ đó trước.”

---

Sáng hôm sau

Cả lớp A đến đúng giờ, nhưng ai nấy đều kiệt sức, ma lực cạn khô sau buổi chạy điên cuồng. Buổi học thực chiến bị hủy, chuyển sang luyện nén và hồi ma lực.

Tôi nhún vai trước mặt Godorfun. “Thầy nói thế, nhưng em đâu làm gì được. Em không xúi họ chạy, cũng chẳng có quyền cấm.”

Thầy cười khà, râu rung rung. “Fufu, ta đâu trách cậu. Hiếm lắm mới thấy lũ trẻ tự nguyện khổ luyện thế này, nhất là kiểu chạy bộ bị ghét cay ghét đắng. Hy sinh ít giờ lý thuyết thì đáng. Nhưng… cả sáng chỉ nén ma lực thế này thì không ổn. Ta muốn cậu dẫn dắt cả lớp trở lại học bài bản. Hai tháng, làm được, ta sẽ nói điều cậu muốn nghe.”

Hai tháng à… Tôi nhẩm tính, rồi hỏi thẳng. “Em muốn làm rõ hai chuyện. Một, em chỉ giúp những ai thực sự có động lực. Hôm nay cả lớp đến, nhưng ai biết họ trụ được bao lâu? Cũng chẳng cần ép tất cả—mỗi người có hướng đi riêng.”

“Ừ, được. Nhưng đừng lơ là đứa nào có quyết tâm. Sao không biến buổi chạy thành hoạt động câu lạc bộ luôn? Hiện CLB ở đây gần như chỉ trên danh nghĩa. Ghi danh cho có, kiêm nhiệm cũng chẳng sao. Làm huấn luyện viên, cậu dễ hướng dẫn hơn.”

Gì cơ!? Tôi sững người. “CLB nào mà chẳng hoạt động thật? CLB nghiên cứu ma pháp thì sao? Cái đó phải nghiêm túc chứ!”

Mujikka-sensei—cô giáo tóc vàng sáng, giọng nghiêm khắc—bước tới, giải thích. “CLB nghiên cứu ma pháp? Giải thể ba trăm năm rồi. Giờ ai mê ma pháp thì học lớp chuyên biệt ở trường dự bị Hoàng đô, hoặc thuê pháp sư nổi tiếng làm gia sư. Gọi ta là Mujikka-sensei, Allen Rovenne.”

Trường luyện thi? Tôi thầm kêu trời. Sao ai cũng bóp méo đời học sinh thế?

“…Hiểu rồi. Vậy miễn là CLB tập trung rèn luyện bản thân thì được, đúng không? Làm sao để lập CLB?”

Mujikka mỉm cười. “Chọn tên CLB thôi. Thủ tục để bọn ta lo. Nội dung thì rõ rồi. Godorfun-sensei, thầy làm cố vấn nhé?”

“Hohoho, được thôi. Nhưng ta chỉ làm cố vấn danh nghĩa, không can thiệp đâu.”

Hừm, kiểu “cố vấn treo tên” à? Tôi gật. Có thể hỏi khi cần, thầy không nhúng tay càng tốt. Tôi hỏi tiếp. “Còn một chuyện. ‘Hướng dẫn’ thầy nói có phải lời hứa dạy em không? Vì ‘gợi ý’ nghe mông lung quá.”

Godorfun cười khà. “Ta nói rồi, ta không dạy được thứ cậu muốn. Nhưng ta sẽ giới thiệu cậu với người phù hợp hơn.”

“Người khác? Ai thế ạ?” Tôi nghiêng đầu, bán tín bán nghi.

“Chỉ huy quân đoàn thứ ba, Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia. Nổi tiếng với tốc độ hành động thần tốc. Người này bận lắm, không có ta giới thiệu, cậu khó mà được nhận làm đệ tử. Dù được nhận, cũng đừng mong dạy tận tay—giỏi lắm là chỉ điểm đôi chút.”

Oa! Tôi sáng mắt. Thầy đã tính sẵn người phù hợp, không phải hứa suông! “Chỉ huy quân đoàn” nghe oai thế, chắc chắn là cao thủ!

Tôi nắm chặt tay, quyết tâm biến cả lớp thành đội chạy siêu bền, đến mức họ phải xin nghỉ! “Thỏa thuận xong! À, tên CLB là gì nhỉ?”

Mujikka hỏi, ánh mắt tò mò. Tôi ngẫm một thoáng, buột miệng. “CLB Đường Đồi.”

“…Đường Đồi? Ừ, tên gì cũng được, nhưng nghe chả liên quan gì đến nội dung. Chắc không?”

Tôi giật mình, vội bịa lý do cho đỡ quê. “Thật ra… tên này ý nghĩa lắm! Chạy hết tốc lực lên đồi, xuống mà không trượt—đó là hình ảnh đời người! ‘Đồi’ là nghịch cảnh! Đối mặt nghịch cảnh, tìm lại bản thân—phương châm CLB là thế!”

Mujikka chớp mắt. “…Ừ, được rồi.”

---

Vậy là, từ cảm hứng ngẫu hứng của Allen Rovenne, một CLB ra đời tại Học viện Hoàng gia: CLB Đường Đồi – Hill Road Club. Sau này, nó được ca ngợi là “nền móng Thế hệ Kỳ Lân”, trở thành “môn học bắt buộc không chính thức” của học viện.

---

Sau khi Allen rời phòng

Mujikka nhìn Godorfun, giọng lo lắng. “Thầy, điều kiện này có khắt khe quá không? Hôm qua thầy còn bảo nếu lũ trẻ tự nguyện luyện khổ thế, thầy sẵn sàng bỏ qua buổi thực hành sáng. Giờ dồn vào hai tháng… liệu thằng bé làm nổi?”

Godorfun cười vang, râu rung rung. “Fuhaha! Nhiệm vụ dễ thì còn gì vui? Ta muốn xem nhóc đó xoay sở ra sao, kéo cả lớp tiến bộ thế nào!”

Mujikka thở dài, lắc đầu. “Còn phần thưởng… Thầy định giới thiệu nó với Dew-san, chuyên gia ma pháp cường hóa? Nếu Dew từ chối thì sao?”

“Hahaha! Dew làm Chỉ huy Kỵ sĩ đoàn lúc mới 38 tuổi! Không đời nào ông ấy bỏ qua tài năng như thế! Fuhaha!” Godorfun ôm bụng cười sảng khoái, rõ ràng khoái chí với màn kịch vừa diễn.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

PHÓ THỚT
TRANS
Hả?:))
Xem thêm
main tuổi sửu chắc luôn, lúc nào cx bị dắt :))))
Xem thêm