Academy’s Drunk Fighter
초록색노랑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 19

2 Bình luận - Độ dài: 2,463 từ - Cập nhật:

"Uuuhh..."

Cuối cùng thì tôi cũng thoát khỏi buổi tập đúng giờ ăn trưa.  

Người thì rã rời, không còn một chút sức lực.  

Thì ra cảm giác sắp chết là như thế này à?  

Niềm an ủi duy nhất là đây vẫn còn đang trong tuần đầu, nên sau bữa trưa tôi có thể về thẳng ký túc xá.  

"Cuộc sống học viện của tôi... biến đi đâu mất rồi?"  

Mơ ước làm quen với các nữ chính hay nhân vật chính giờ tan thành mây khói. Giờ chỉ tôi chỉ mong được sống yên ổn, có lẽ sẽ học một chút ma thuật hay gì đó, và rồi tận hưởng cuộc đời bình lặng ngày qua ngày. 

Xem ra đúng là chẳng có cái gì mà miễn phí trên đời này cả.

“Haa...”

Dù sao thì, có lẽ vì cái cơ thể này vẫn còn trẻ, nên thể lực của tôi hồi phục khá nhanh.  

Ở kiếp trước, mỗi lần hôì sức giống như cố sạc một cục pin chết vậy—cực chậm chạp.  

Thump.

Vỗ nhẹ vào eo, tôi cầm hộp cháo mình đã chuẩn bị sẵn rồi ra căng tin tìm chỗ ngồi.

Đây là lần đầu tôi tới đây, vô vàn mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi.  

Người thì húp mì, người thì cắt bít tết, còn có người đang thưởng thức đủ loại tráng miệng khác nhau—trong khi đó, bữa trưa của tôi trông tẻ nhạt đến tội nghiệp.

Cháo cà ri.  

Hôm qua nhìn nó vẫn thấy còn tạm ổn, nhưng sau khi so với đồ ăn của người khác, đúng là một trời một vực. Tôi chán đến mức chẳng muốn ăn nữa.  

“......”

Nhưng làm gì còn có lựa chọn nào khác cơ chứ?

Ý là, dù gì cũng là do tôi nhập vào cái thân xác bị nguyền rủa này từ một gia đình nghèo khổ ngay từ đầu.

Nếu có cơ hội lần sau, làm ơn hãy cho tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có. 

Slorp. 

"Mm..." 

Ngay cả cái tiếng món đó phát ra cũng khiến nó trông hơi kinh kinh, nhưng khi tôi cho nó vào mồm bắt đầu nhai... cũng không đến nỗi tệ.  

Không dễ để kiếm được đâu ra một món vừa ngon vừa rẻ thế này đâu, nghiêm túc mà nói

Ngay khi tôi đang xúc động vì cái món này nó "ngon" đến thế nào, thì có một người ngồi xuống đối diện tôi

"Esha." 

"Oh, chị Noah đấy à?" 

"Gọi là senpai đi. Dù sao chúng ta cũng học chung cùng học viện mà."  

"Noah-senpai."

"Sao em ăn một mình thế này? Em không có bạn bè nào à?" 

Ugh, câu đó như một con dao đâm thẳng vào ngực tôi vậy.

"Ah... không may là vậy"

Thật ra, giả sử tôi có bạn đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chọn ăn một mình.  

Không phải vì tôi không kết bạn được, mà là do chính tôi không muốn. Yeah, chắc hẳn phải là như thế rồi.  

"Vậy tốt quá. Nhóm bạn chị thường ăn cùng hôm nay bận hết, nên chị cũng phải ăn một mình." 

"Đấy... là điều tốt ạ?" 

À phải—cả hai đã hẹn ăn trưa cùng nhau lúc trước mà.  

Buổi huấn luyện khắc nghiệt quá khiến tôi quên mất.  

"Thế tình hình ở Học viện thế nào? Ổn chứ nhỉ?" 

"Nói là ổn thì cũng ổn... nhưng không được như em tưởng tượng." 

"V-Vậy sao?"  

Mình tưởng tượng một nơi tràn ngập tiếng cười, hoa nở rộ và tuổi trẻ rực rỡ. Nhưng không khí ở đây căng thẳng đến mức hoa chưa kịp nở đã cháy tàn thành tro.  

"Nhưng cũng đành chịu thôi. Dù sao thì học viện cũng vừa mới khai giảng mà."

Kể cả nếu sau này mọi chuyện có tốt đẹp hơn, tôi cũng chẳng nghĩ nó sẽ thay đổi nhiều đối với tôi đâu.

"À, quan trọng hơn—em lại ăn cái thứ đó cho bữa trưa à?"

"Em không có tiền... nên chẳng còn lựa chọn nào khác." 

"...Vậy, muốn một ít của chị không? Chị có mang theo một chút thức ăn kèm từ nhà để ăn cùng bữa trưa."

"Huh? Chị không ăn ở căng tin hả, senpai?"

Nếu tôi nhớ không nhầm, Noah xuất thân từ một gia đình giàu có. Vậy có lý do gì để cô ấy không ăn ở đây?  

"Uh... chị cũng không dư dả đến mức ăn ở nhà ăn suốt được..." 

"...?" 

Mình nhớ nhầm à?  

Cô ấy chỉ cười trước vẻ mặt ngơ ngác của mình.  

"Với lại, tự chuẩn bị đồ ăn ở nhà rẻ hơn nhiều." 

“Mmm...”

Có phải đây là một kiểu quản lý chi tiêu mà tôi không biết không? Sao cũng được. Cứ ăn trước đã.

"Chị có chắc là em được ăn món này chứ? Nghe những gì chị vừa nói, thì có lẽ em thấy mình không nên ăn thì hơn."

"Không, ổn cả mà. Chị chưa nghèo đến mức không chia sẻ được đồ ăn với người khác."

Nếu giờ từ chối thì cũng thất lễ. Nhỉ?

Nên không hề đắn đo, tôi lấy một ít đồ ăn của cô ấy trộn vào cháo của tôi rồi ăn.  

"Mm, cái ngon quá senpai."  

"Mừng là em thích."  

Tôi đang ngồi thưởng thức cháo một cách ngon lành thì Noah lên tiếng.  

"Này, chị hỏi cái này được không?" 

"Được chứ." 

"Cái thanh socola mà em mang theo... có gì đặc biệt trong đó không?" 

"........." 

Giật mình.  

Câu hỏi khiến toàn thân tôi co rúm lại.  

Tim thì đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.  

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi điều đó.  

Cô ấy đang mong muốn cái gì vậy? Chờ đợi mình thú nhận? Hay là bác bỏ nó?  

Hay có lẽ mình đang suy diễn quá mức. Yeah, chắc do hoảng quá nên vậy.  

Nên tôi hỏi lại, một cách cẩn thận:  

"Sao chị lại hỏi điều đó vậy...?" 

"À, thì tại mùi nó có hơi lạ thôi..."  

Hiểu tính Noah, thành thật lúc này có lẽ sẽ tránh được rắc rối.  

Dù tôi có bị phạt, ít nhất cũng không bị đuổi học.  

"......" 

Nhưng loài người... luôn tự làm hỏng chuyện.  

Dù đầu óc bảo phải thú nhận sự thật, nhưng miệng tôi lại thốt ra câu khác.  

"Không có gì đặc biệt đâu ạ. Em ăn tại vì nó ngon thôi."  

"Thật à?" 

Ánh mắt ấy nhìn xuyên thẳng vào tôi.  

Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy căng thẳng như này. Ngay cả lúc nhập ngũ, thậm chí cả phỏng vấn xin việc cũng không cảm giác như bây giờ.  

Thành thật mà nói, ngay cả trước nữa, tôi cũng chưa bao giờ căng thẳng như vậy.

Có lẽ cô ấy đã biết hết về thanh socola đấy và chỉ chờ tôi thú nhận.  

Nếu đúng là như vậy... thì có lẽ mình vừa bỏ lỡ cơ hội rồi.  

"Thực ra thì—"  

"Hmm, được rồi. Chị hiểu."  

Ngay khi mình định nói sự thật, Noah ngắt lời.  

Cô ấy cười như không có chuyện gì rồi tiếp tục ăn, nói chuyện bình thường.  

"........." 

'Cái quái gì vậy? Thế là xong à?'  

Mọi chuyện không có vẻ đã khép lại—cảm giác như cô ấy chỉ chấp nhận một nửa. Nhưng tôi cứ băn khoăn mãi tại sao lại như thế nhỉ. .  

Dù gì thì tôi cũng vượt qua được rồi, nên tôi tiếp tục ăn.  

“Ah.”

“Esha...!”  

Một vật gì đó hình vuông rơi xuống ngay đầu tôi.  

Thump.

Một cái khay cơm trưa đáp ngay trên đầu tôi.

“Oh.”

KABOOOM!!! 

Tất nhiên, [Phát Kình] của tôi vốn đã hồi chiêu xong từ lâu, phản xạ kích hoạt và bắn thẳng về phía nguồn tấn công.  

“Kyaaaaah!!!”

Và khi tôi ngước lên nhìn—  

"...Ai đấy?" 

Mình chắc chắn đã thấy nhân vật này đâu đó, nhưng không nhớ là nhân vật phụ hay là một người đóng vai trò nhỏ trong câu chuyện. Gương mặt cô ấy cứ nhạt nhòa trong đâu tôi.

Dù vậy, khác với thằng cờ hó Yoon Siwoo, mình khá chắc đã gặp cô gái này ít nhất một lần trong game.  

Cô ấy đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm vì súp dính đầy đầu. 

“Uh... chào?”

"Chào cái mả cha nhà cô—!"

Ơ, sao cô ta lại giận mình nhỉ?  

Cô chính là người làm rơi khay vào đầu tôi mà.  

Mình tưởng mấy cái vụ cố ý hất khay đồ ăn vào người khác chỉ có trong tiểu thuyết sến súa thôi chứ.  

"Cô... cô có biết bộ đồ này đắt tiền thế nào không hả?"  

"Không"  

"......!!!" 

Quần áo tôi đang mặc toàn là đồ siêu rẻ từ cửa hàng giảm giá—vậy thì làm thế quái nào tôi biết được mấy cái hãng thời trang đấy cơ chứ?  

Vậy mà cô ta nhìn mình như thể mình vừa đốt nhà cổ vậy.  

"Cô cố tình ném vào tôi đúng không? Tưởng tôi sẽ bỏ qua chuyện này à?" 

"Và cô...chẳng phải cô là hội trưởng hội học sinh năm hai đó sao?"

"Đúng lúc ấy, Noah—vẫn ngồi đối diện với tôi—lên tiếng với cô gái phía sau tôi.  

"Dù không cố ý... à không, quan trọng hơn. Nếu là chủ tịch hội học sinh, cô nên hành xử đúng đúng trách nhiệm chứ? Ai cũng nhìn thấy tôi là nạn nhân ở đây!"  

"Cậu thực sự nghĩ thế à?"  

“Ờm...!”

Noah từ từ đứng dậy.  

Và rồi, sự im lặng bao trùm.

"......"

Giữa nhà ăn bỗng chốc đóng băng, cô gái chỉ biết nhìn Noah một cách sợ hãi, không dám nói câu nào.  

Còn tôi, theo dõi tất cả mọi thứ như một người ngoài cuộc—  

'Chết tiệt, cô ấy đáng sợ vãi' 

Đúng là một khoảnh khắc ghê sợ đến rợn cả tóc gáy.  

Noah dịu dàng thân thiện mà tôi quen biết đã biến mất. Thay vào đó thứ hiện ra trước mắt tôi là sự lạnh lùng chuẩn xác đến từng ly mà tôi vẫn nhớ từ trong game.  

Tối thiểu, trong những giới hạn mà bản thân đặt ra là công bằng, cô ấy phán xét mọi thứ với sự minh bạch đến tàn nhẫn.

Và ngay lúc này đây, bất cứ ai chứng kiến cũng có thể thấy rõ mồn một rằng cô gái kia đã cố tình hất khay vào tôi, còn tôi phản xạ lại bằng [Phát Kình].  

Chỉ nhìn đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

"Ugh... uuuu..."

Cô gái kia chỉ biết nghiến răng và lảo đảo bỏ đi nhờ người khác dìu.  

"Em không sao chứ?" 

"Yeah. Nhưng thật sự em không hiểu tại sao cô ta lại đổ đồ ăn lên đầu em."  

Hành lang thì rộng. Tôi thì lại không nổi bật. Chẳng có lý do gì để nhắm vào mình cả.  

Noah nhanh chóng giải thích:  

"À, chuyện đó à? Hình như gần đây có ai đó lập một fan club thì phải."

"Fan club?"

"Cho cái cậu tân sinh viên xếp hạng nhất. Tên gì ấy nhỉ... Yoon Siwoo thì phải? Hình như là fan club của cậu ta."  

“Aha.”

Cái quái gì thế, hắn ta là idol hay gì à? Cái loại chuyện đó nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, nên tôi chỉ yên lặng nghe Noah trình bày.

"Cô gái nãy chắc là thành viên của cái fan club đó." 

"Và việc đó liên quan gì đến chuyện đổ súp lên đầu em?" 

"Có tin đồn... em đánh nhau với Yoon Siwoo, phải không? Cô ta làm vậy chắc vì chuyện đó." 

"Đùa à?" 

Bọn họ trả đũa vì một trận đấu tập á? Mà cái đấy còn chẳng liên quan đến họ?  

Đầu óc cô ta bị gì vậy?  

"Senpai, chị... có ở trong fan club đấy không?" 

Nếu cô ấy nói có, thì đúng là đáng buồn thật.  

"Không. Không rảnh, cũng chẳng hứng thú." 

"Tốt quá."

Phải đến tận lúc này tôi mới vỡ lẽ ra rằng — không phải ai ở học viện này cũng chỉ chú tâm vào việc học.

Một số người chỉ muốn gây rối, và họ sẽ tìm mọi cách để làm điều đó.  

Dù sao, sau khi khổ luyện để vào được đây, có lẽ họ nghĩ mình xứng đáng được lười một chút.  

Và có lẽ, đó là lúc con đường rẽ theo hai hướng.  

"........."

"Phew, xong bữa trưa rồi. Chị đi nhé."

"Vâng."  

Sau khi Noah rời đi, tôi thu dọn đồ đạc và về ký túc xá.  

****

Vừa đến gần ký túc, tôi thấy một gã kỳ quặc đang phát tờ rơi.  

"À, bạn có muốn xem qua cái này không?" 

[Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa chưa?]

Chỉ cần liếc mắt một cái là đã thấy rõ đây là kiểu tuyển thành viên cho cái giáo phái nào rồi.

Với Học viện Trung tâm ngay gần đây, lẽ ra không ai trong số họ lảng vảng ở đây chứ. Vậy mà thằng cha này làm cái quái gì ở đây vậy?.

"Uh, tôi không theo đạo nào cả." 

"Không sao. Bạn không nhất thiết phải theo. Cứ cầm lấy một cái đi." 

"Có lấy tôi cũng không đọc mấy cái thứ này đâu..." 

"Làm ơn, cứ cầm lấy đi. Tôi chỉ cần có vậy thôi." 

“Uh... okay.”

Không còn sức để tranh cãi, tôi cứ thế nhét vội tờ quảng cáo vào túi rồi về thẳng phòng, vừa đặt chân vào là đã thấy rã rời người.

"Fuaaah... không gì bằng ở nhà." 

Dù cơ bắp đang dần đau nhức khiến tôi hơi lo lắng, nhưng bây giờ, cứ tận hưởng giây phút nghỉ ngơi này trước đã.  

"Puhah!!"

Tôi mở một chai nước để trong tủ lạnh, và uống, rồi uể oải mở tờ rơi mà tôi đã nhét vội ban nãy." 

[Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa chưa?]

[Có bao giờ bạn thấy mình thật yếu đuối chưa?]

[Có bao giờ bạn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng chưa?]  

[Dạo này bạn có hay phiền muộn điều gì đó không]  

[Nếu có vậy thì chắc đã đến lúc tham gia cùng chúng tôi rồi.]  

"Woooow... đúng là một cái tà giáo nào đó rồi..." 

Tiếng vo ve nhẹ nhàng xâm chiếm làm đầu tôi cứ cảm thấy lờ đờ, không tỉnh táo.

"Mmm..." 

Một phần trong tôi muốn gọi số điện thoại dưới cùng...nhưng tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 

"...Đợi đã, hình như mình đã thấy cái này ở đâu đó rồi...?"  

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lại tà giáo r :)
Xem thêm