Academy’s Drunk Fighter
초록색노랑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 13

3 Bình luận - Độ dài: 2,020 từ - Cập nhật:

'Tên khốn này bị điên à?'

Tôi thường không hay chửi rủa một ai đó.

Nhưng điều này?

Ông ta xứng đáng bị vậy.

Khi chơi game, tôi chưa bao giờ để ý đến mấy cái mối quan hệ quyền lực trong học viện.

Nhưng bây giờ, khi tận mình trải nghiệm nó?

Tôi mới cảm thấy tôi bất lực đến nhường nào.

Không phải giáo sư nào cũng thế này, nhưng đây là thế giới nơi thực lực là tuyệt đối.

Còn tôi thì—

Nghèo, lẻ loi, bị nguyền, say xỉn triền miên.

Không gia thế, không người bảo trợ, và chẳng ai đứng ra xác nhận năng lực của tôi.

Và cái phép câm lặng này? Trừ khi ông ta thừa nhận là ông ta làm, thì sẽ không ai biết là ông ta dã thi triển phép đó lên tôi.

Và nếu ngay cả tôi tố cáo, họ có thể làm gì cơ chứ?

Nhưng việc này?

Như vậy là quá sức chịu đựng đối với tôi rồi.

Trong game, tôi thường không hay để ý đến những điều này.

Nhưng khi được trải nghiệm nó?

Điều này như một trò hề vậy.

"Haah..."

'Isaac.'

Tôi sẽ không bao giờ quên cái tên đấy.

Một người mà ném học sinh vào chỗ chết chỉ để bảo tồn cái tôi của ông ta.

Tôi chắc chắn sẽ đòi bồi thường cho chuyện này.

CRACK!

Nhát kiếm lao với tốc độ khủng khiếp tới chỗ tôi trước cả khi tôi kịp nhận ra.

Và chỉ trong tích tắc—

'Nhanh vậy sao?!'

BOOM!!!

Nhanh.

Mạnh mẽ.

Khác một trời một vực với cái thanh niên tôi gặp ở đầu lễ nhập học.

Ngay cả khi ăn trọn cú đấm bộc phá của tôi, hắn ta vẵn đứng vững đấy.

Chết tiệt.

Phép câm lặng vận đang thi triển.

Isaac chắc chắn sẽ không giải trừ nó.

Có nghĩa là lựa chọn chọn duy nhất của tôi bây giờ lằ thắng hay thua mà thôi.

Cố tình bị ăn đánh và giả vờ ngất nghe có vẻ ổn—

Nhưng không có gì đảm bảo là thanh niên đứng đầu sẽ nương tay, và khi tôi cố gắng tập trung, nỗi đau bị phản bội cứ giày vò tâm trí tôi.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tại sao lại dùng tôi như một con tốt thí?

Tại sao ông ta phải đánh đổi danh tiếng của mình vì chuyện này vậy?

Ông ta không phải là người như vậy ở trong trò chơi gốc.

Tôi cần phải đào sâu hơn.

Nếu điều này không liên quan đến danh dự hay tiền bạc, thì khả năng có điều gì đó khác xảy ra.

Và nếu hóa ra ông ta chỉ là một kẻ mất trí thì sao?

Nếu như vậy thì chắn chắn tôi sẽ không để ông ta yên.

Về bây giờ—

"Urgh…"

Tôi nhét một viên socola khác vào miệng.

Độ say xỉn dần dần tăng lên.

Ugh…

           [Độ say hiện tại: 3%]

Sức mạnh của tôi tăng vọt, nhưng nó vẫn chưa đủ.

Đứng trước mặt hắn khiến mọi thứ càng rõ ràng hơn.

Khoảng cách giữa người đứng đầu và tôi lớn đến mức dường như không thể nào với tới.

'Chết tiệt'

Túy quyền giúp tôi né tránh một cách tự động, khiến tôi trông khó đoán hơn.

Nhưng nó cũng có giới hạn.

Giống như kiểu một con kiến cố gắng né bàn chân của con voi đang giẵm xuống vậy.

Cũng không thể né mãi.

Và bây giờ—

CRASH!

"Agh…"

Tôi suýt chút nữa là không kịp đỡ bằng găng tay, nhưng tác động đã đẩy tôi bật lùi về phía sau.

Dù đã có sự chuẩn bị, tôi vẫn không thể tránh khỏi hoàn toàn tác động của nó.

"Ugh…"

'Chuyện này thật là nức cười.'

Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, đối phó với lời nguyền và tốt nghiệp.

Thế quái nào bây giờ tôi lại đang chiến đấu cho mạng sống của mình thế này?

SWOOSH!

CLANG!

Không có thời gian để nghĩ.

Lưỡi kiếm của hắn ta cứ đến liên tục.

Né, né, và né.

Không có sơ hở.

Không có cơ hội nào để phản công.

"Haaah…"

Nếu tôi có thể say hơn, có lẽ tôi sẽ cầm sự được.

Nhưng đến cuối tôi sẽ lại kết thúc như buổi lễ nhập học mất.

Và nếu bây giờ tôi đã ăn tất cả sôcôla của mình, tôi sẽ không đủ cho phần còn lại của ngày.

Bây giờ—

Tôi phải giữ khoảng cách.

Kiếm có tầm xa hơn.

Chỉ khi nào tôi áp sát và phá vỡ được lớp phòng thủ của hắn, tôi sẽ có cơ hội phản công.

Khoẳng khắc tôi tiến lại gần hắn, hắn đã lập tức tung nắm đấm.

Tên khốn này biết chính xác cách để khắc chế tôi.

"Guh…"

Ngay cả khi đã dùng găng tay chặn, lực đánh vẫn khiến cánh tay tôi tê liệt.

CLICK.

Bỏ qua cơn đau, tôi rút súng ra.

BANG!

Ngắm.

Bắn.

Ngọn lửa bùng lên từ nòng súng, và viên đạn bay một đường thẳng về phía hắn.

CLANG!

Lưỡi kiếm vung lên, làm lệch hướng viên đạn ngay cả khi nó còn đang bay.

'Vô lý. Hoàn toàn vô lý'

'Lẽ ra tôi nên ngờ tới chuyện này.'

Chuyển động của hắn ta không quá nhanh, nhưng hắn có khả năng dùng kiếm chặn đứng những viên đạn đang bay tới.

Tôi đã nghĩ rằng một sinh viên năm nhất thì không thể làm được chuyện đó.

Nhưng có vẻ như hắn đã làm được điều đấy.

Mặc dù vậy, tôi lại áp sát hắn lần nữa.

THUD!

Tôi thành công tung một cước vào bụng hắn—

Nhưng hắn thậm chí còn không hề nhúc nhích.

Thậm chí còn không lùi lại một bước nào.

'Đệch'

Tôi cảm cảm giác như vừa đá phải bức tường.

Hắn ta có đặc tính gì vậy?

Cơ thể bất hoại? Hóa đá? Hay là khả năng tăng cường nào đó?

Hay là hắn ta vốn dĩ đã có một cơ thể như vậy rồi?

Và linh cảm mách bảo tôi rằng—

Hắn ta không chỉ có duy nhất một đặc tính.

Tôi đã nghĩ ngợi đủ thứ, nhưng thành thật nhé—

Cuộc chiến này đã kết thúc rồi.

Không đời nào tôi lại thắng được.

Vậy thì ít nhất—

Tôi sẽ cố khai thác một vài thông tin.

Ngay lúc đó, thanh niên đứng đầu ngừng lại và nói.

"Cậu mạnh hơn tôi tưởng đấy."

"…"

Tôi im lặng.

Nhưng hắn ta vẫn tiếp tục nói.

"Cậu nghĩ rằng cậu có thể thắng à? Hay cậu còn một con bài tẩy nào đó chưa dùng?"

Ước là tôi có.

Tôi vừa nghĩ ra một nước đi khá mạo hiểm, nhưng khả năng thành công rất thấp.

Vào lúc này, tôi nhét một viên socola khác vào miệng.

Cứ đà này, có lẽ sức khỏe của tôi đang xuống dốc trầm trọng.

Mỗi miếng ăn đều có cảm giác như tôi đang bị trừ máu.

Nếu tôi cứ ăn nhiều kiểu như này, khả năng là tôi sẽ không sống thọ được mất.

"Cậu..."

Hắn ta nhận ra tôi không tập trung nghe.

Tôi muốn câu giờ thêm thời gian, nhưng tôi thực sự không thể nói được.

Trong khi đó, tôi có thể thấy vẻ mặt của Isaac đang thay đổi.

Ông ta trông...nhẹ nhõm.

Nhứng ông ta sẽ không vui được lâu đâu.

Chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt nhăn nhó của ông ta thôi cũng đủ để khiến tôi khá hơn chút rồi.

Giờ tôi chỉ hy vọng rằng tên đứng đầu kia sẽ đánh gục tôi một cách không đau đớn mà thôi.

Tôi ghét phải chịu những nỗi đau lâu dài.

--------------------

Cuộc chiến lại tiếp tục.

Tôi đang bị ăn hành ngập mặt.

Quên việc né đi.

Việc đỡ đòn đối với tôi còn gần như là không thể.

Mặc dù cái hệ thống an toàn ngăn chặn tôi dính phải vết thương chí mạng, nhưng nhìn thấy thanh kiếm lao đến tôi cũng khiến tôi kinh hãi rồi.

Lý do duy nhất tôi còn tay là nhờ cái găng tay kia của tôi.

Kể cả vậy, cả hai cánh tôi hoàn toàn tê liệt.

Và thanh kiếm đó—

Trông quen quen.

Cảm giác như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải.

Giống như cái tên Yoon Siwoo vậy, tôi không nhớ nổi là tôi đã nghe thấy nó ở đâu.

Trong khi đó, áp lực bắt đầu tăng.

Quãng nghỉ giữa các cú đánh ngày càng thu hẹp lại.

Và trong lúc đó, súng của tôi bị đánh văng ra xa.

'Thôi xong...'

Lưỡi kiếm của hắn giáng xuống người tôi.

Ngay lúc đó, cơn say của tôi lên đến đỉnh điểm.

           [Độ say hiện tại: ̀5%]

CLANG!

Kiếm của hắn va chạm với nắm đấm tôi, gây ra một chấn động lan tỏa khắp đấu trường.

"...Tôi đã nghĩ rằng cậu không thể nào nào đỡ được đòn đó."

Crunch.

Cuộc đời thật tươi đẹp. 

Socola thì ngọt ngào.

Và rượu?

Nó xóa tan mọi ý nghĩ trong đầu tôi.

Bóp méo thực tại thành một bài ca.

Đôi mắt của Yoon Siwoo liền trở nên sắc bén.

Anh ta tái hiện lại cảnh tượng đó trong tâm trí, phân tính chuyển động của tôi.

"Sao cậu làm được điều đó vậy?"

"Heh…"

           [Độ say hiện tại: 5%]

      [Phá vỡ giới hạn - Giai đoạn 1 mở khóa]

         [Trạng thái Túy Quyền được Cường hóa] 

Cơ thể tôi tự động di chuyển.

Sức mạnh hay tốc độ của tôi không tăng lên nhiều.

Nhưng—

'Trời ơi, buồn ngủ quá...'

THUD!

Tôi xông lên, nhắm vào điểm dễ bị tổn thương nhất.

Một cú đá mạnh mẽ, hướng thẳng lên trên—

Giống như đá bóng.

"Chờ đã, không phải cậu định—!"

BAM!

Ngay lập tức sau đó là một cú lên gối—

Hướng thẳng đến háng hắn ta.

Tôi đã từng là con trai.

Nên tôi biết chính xác nó đau như thế nào.

Hắn ta né được nhưng đầu gối của tôi sượt qua quai hàm hắn, khiến hắn lảo đảo.

WHAM!

[Đấm]

[Chưởng]

Một chuỗi đòn tấn công liên tục, chặn mọi đường lui của hắn.

Những bước di chuyển được tối ưu hóa, ép buộc một lối tấn công hoàn toàn chủ động và mạnh mẽ.

'Liệu mình có thể...?'

Trong khoẳng khắc ngắn ngủi, trông có vẻ như tôi đang thắng thế.

Bản thân tôi cũng đã nghĩ rằng— 

'Có lẽ mình thực sự có thể thắng ván này.'

"Chơi dơ thế!"

"Heh…"

Tôi liên tục nhắm vào đầu, chân và háng của hắn—

Nơi mà hắn buộc phải che chắn.

Ép hắn ta vào thế phòng thủ

"Chết nhé."

Tôi giữ chặt chân hắn, ngăn không cho hắn di chuyển.

Tôi đấm vào hàm hắn— 

BOOM!

Có vẻ như mình sắp thắng rồi.

Dù đôi tay tôi hoàn toàn tê liệt, nhưng tôi đã ghì chặt hắn vào tường.

Tôi vươn tay ra để dứt điểm hắn—

Và sau đó—

VROOOOM!

Kiếm của hắn ta bắt đầu phát sáng.

"Chết tiệt."

BOOOOOOM!

Tôi né được trong gang tấc, và đằng sau tôi—

Một mảng lớn của hàng rào đã biến mất.

"Suýt chút nữa thì toi." 

"Ohhh…"

Và nếu tôi bị dính đòn đó.

Lạc quan nhất thì tôi sẽ ở trong tình trạng nguy kịch.

Trong khoẳng khắc tôi nghĩ điều đó—

Hắn lại vung kiếm tấn công tôi một lần nữa.

Đột nhiên nhìn thấy khẩu súng của mình.

Tôi liền lao tới vồ lấy nó.

Tôi không biết khẩu súng còn bao nhiêu viên đạn.

Lúc nãy tôi có bắn, nhưng không nhớ đã bắn bao nhiêu viên.

Hy vọng là—

Chỉ một viên thôi.

VROOOOOOM!

'Làm ơn chỉ còn một viên thôi cũng được.'

Khi lưỡi kiếm của hắn lóe sáng, tôi ngắm—

Và bóp cò.

BOOOOOOM!

Và tầm nhìn của tôi tối đen lại.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

AI MASTER
TFNC
Xem thêm
Mới có 5% bá dữ:))))
Xem thêm
sắp thắng thì đối thủ bật hack :))
Xem thêm