Academy’s Drunk Fighter
초록색노랑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11

2 Bình luận - Độ dài: 2,152 từ - Cập nhật:

"Ah, tìm thấy rồi."

[105]

Giảng đường của học viện trông bình thường hơn tôi nghĩ.

Tôi đã nhìn thấy nó vô số lần trong trò chơi, vì vậy tôi không kỳ vọng gì nhiều cho lắm, nhưng tôi nghĩ ít nhất phải có gì đó đậm chất fantasy hoặc như mấy phòng học lớn trong phim bộ Mỹ.

Tuy vậy, số lượng học sinh vẫn gấp đôi một lớp học bình thường và căn phòng thì rộng gấp bốn lần.

Phát hiện một chiếc ghế trống, tôi liền bước đến và ngồi xuống.

Tiện nói luôn—

Đây không phải là một trong những chỗ ngồi của nhân vật chính ở hàng ghế cuối lớp mà bạn thường thấy trong tiểu thuyết hay anime.

Những ai đã từng đi học sẽ biết rằng học sinh thường tránh ngồi bàn đầu.

Vì trước cả khi giáo viên hỏi, Hôm nay là thứ mấy nhỉ?, thì mấy đứa ngồi bàn đầu kiểu gì cũng sẽ là người bị gọi đầu tiên.

Trong khi đó, mấy đứa ở bàn sau thì lại được tán gẫu trò chuyện thoải mái.

Chắc đó là lý do mà hầu như nhân vật chính nào cũng ngồi bàn cuối—

Ý tôi là, làm sao họ có thể tán tỉnh các nữ anh hùng khác nếu họ kẹt ở bàn đầu cơ chứ?

...Dù sao đi nữa, tôi lại ngồi ngay bàn đầu, đúng chỗ giáo sư dễ nhìn thấy nhất.

Crunch.

Tôi nhét một viên sô cô la khác vào miệng, thưởng thức vị ngọt.

"Mmm…"

Cái này ngon quá - tôi đang ăn chúng khá nhanh

Tôi đã dùng hết chỗ rượu còn lại để tẩm vào mấy viên sô cô la này, đồng nghĩa với việc tôi sẽ mau chóng say.

Liệu tôi có trụ được đến cuối ngày không đây?

Khi tôi đang suy nghĩ về điều này, một giáo sư bước vào phòng.

Lớp học im lặng ngay lập tức.

Thông thường thì, ít nhất sẽ vẫn có một vài học sinh nói chuyện, nhưng không.

Một lần nữa, đây không phải là những học sinh bình thường.

Mọi người ở đây đều được gia đình họ xem là thiên tài.

Họ biết mình phải mất bao nhiêu nỗ lực để đến được đây, vì vậy họ cực kỳ nghiêm túc trong mỗi tiết học.

Trong khi đó, về phía tôi...

'Hoàn toàn nhờ may mắn.'

Tôi không có những mục tiêu cao xa.

Cũng chẳng có dự định gì cho tương lai.

Thực tế, nếu không phải vì cái lời nguyền kia, thì tôi chắc cũng chẳng cần đến đây.

Nơi này như một cái nam châm thu hút thảm họa — từ lũ quỷ, đến những tai họa, rồi cả những sự kiện hủy diệt thế giới.

Tôi không có lý do gì để ở đây cả.

Đương nhiên, Dreaming World không vứt mấy cái thảm họa một cách ngẫu nhiên vào học viện.

Nó tùy thuộc vào độ khó mà người chơi chọn, một số những viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra.

'...Mà mình chọn độ khó gì ấy nhỉ?'

Vấn đề là, tôi không nhớ độ khó mà mình chọn là gì.

'Eh, sao cũng được.'

Nghĩ về nó bây giờ cũng chẳng thay đổi được điều gì cả.

Có lẽ mình nên tập trung vào bài giảng thì hơn.

Giáo sư, người mà tôi chưa kịp nghe tên, bây giờ đang giải thích bài tập của ngày hôm nay.

"Một số người trong các bạn có lẽ đã xác định được năng khiếu, chuyên môn hoặc vũ khí của mình rồi, dù là do lựa chọn cá nhân hay do sắp xếp của gia đình.

Tuy nhiên, một số bạn có thể không.

Đó là lý do tại sao, hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện một bài kiểm tra năng khiếu. "

"Vậy bài kiểm tra sẽ được tiến hành như thế nào?"

"Ở các trường học thông thường, họ sẽ dùng bài kiểm tra trên giấy — còn chúng ta thì khác, phải không nào?

Một cỗ máy đồ sộ được đưa vào phòng.

Cái người đẩy nó - một trợ lý hoặc có lẽ là một nghiên cứu sinh - trông có vẻ kiệt sức, khó khăn lắm mới di chuyển được cái máy đó. 

'Có lẽ ít nhất họ nên giúp anh ta.'

"Làm tốt lắm, ra ngoài chờ đi."

Trợ lý, người rõ ràng hy vọng được phép về, đôi mắt liền tối sầm lại sau khi nghe những câu đó.

Lưng của anh ta trông cực kỳ tội nghiệp.

Nhưng vị giáo sư, chẳng hề quan tâm, bắt đầu đặt tay lên cái máy và tuyên bố—.

"Cái máy này sẽ phân tích năng khiếu của các bạn. Tất nhiên, cá nhân tôi cũng sẽ cũng hỗ trợ nữa. "

"Chúng em có thể lựa chọn không tham gia được không ạ?"

"Tùy thuộc vào các bạn thôi, nhưng tôi nghĩ là không nên. Các bạn chỉ được nhận được bài kiểm tra năng khiếu mỗi năm một lần. Dù vậy, bạn cũng không bắt buộc phải thay đổi lĩnh vực của mình."

"Để xem nào..."

"Có một số người khi sinh ra đã có tài năng về ma thuật nhưng lại chọn chiến đấu thể chất. Có những người thì đi theo hướng hoàn toàn trái ngược. Vài người thì theo truyền thống gia đình. Cuối cùng, thì nó vẫn là quyết định của các bạn thôi."

Theo tôi nhớ thì, đây là một bước ngoặt quan trọng cho người chơi.

Có những lựa chọn là—

[Ma thuật], [Vật lý], [Huyền bí], [Hồi phục], [Hóa hình], [Nghiên cứu], và [Vô năng].

Tôi cũng nhớ lại được rằng cái vị giáo sư này đặc biệt thích các sinh viên có năng khiếu [Nghiên cứu].

Ông ấy từng gọi họ là các nô lệ mới—à nhầm, các "học sinh hứa hẹn" của ổng.

"Được rồi, xếp thành một hàng và từng người thử một nào."

Các học sinh liền xếp thành hàng, tôi quyết định đợi mọi người di chuyển xong rồi tôi vào hàng cho tiện.

Và kết thúc là tôi là người đứng cuối hàng.

Trong suốt quá trình, tôi có thể nghe thấy giáo sư phấn khởi như thế nào mỗi khi xuất hiện học sinh có năng khiếu [Nghiên cứu].

Cuối cùng, lượt tôi cũng đã đến.

Tôi bước vào bên trong cỗ máy.

Có cảm giác như một con chuột bị mắc kẹt trong lồng kính , hay một con vật bị ngắm nhìn trong sở thú. 

Whirrrr...

"Ugh..."

Một cảm giác kỳ quặc bao trùm cả cơ thể tôi.

Cảm giác như thể cái máy đang quét mọi bộ phận trên người tôi, không bỏ sót thứ gì.

Thành thật mà nói? Nó dở tệ. 

Nhưng nếu phải chọn, tôi mong rằng mình sẽ có năng khiếu về Ma thuật hoặc Huyền bí.

Khi hồi còn nhỏ, tôi luôn ước rằng mình có thể dịch chuyển luôn đến trường để khỏi phải dậy sớm.

Sau hai phút, kết quả của tôi xuất hiện.

[Năng khiếu: Không có]

"Huh."

"K-Khoan đã... Hình như có gì đó sai sai?"

Giáo sư trông có vẻ bị shock.

Và thành thật mà nói? Tôi cũng vậy.

Ý tôi là, tôi có Túy quyền, đúng chứ?

Không phải là ít nhất tôi nên có một vài năng khiếu về Thể chất chứ?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi cảm thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn vào mình.

"Um... hãy thử lại lần nữa nào."

"O-Okay."

Một lần quét khác.

Nhưng kết quả vẫn tương tự.

[Năng khiếu: Không có]

"...Có gì đó không đúng ở đây. Dựa theo các ghi chép trước đó, lẽ ra em phải có ít nhất năng khiếu về Thể chất chứ."

Giáo sư lẩm bẩm, trông có vẻ bối rối.

"Chúng tôi sẽ kiểm tra cái máy này sau... Còn bây giờ, trở về chỗ ngồi của các em đi.

"Vâng, thầy."

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại trải qua một cảnh tượng cứ như trong tiểu thuyết này, nhưng—

Trời ơi, điều này thật nhục nhã.

Dù tôi không mấy để ý đến mọi người xung quanh, nhưng những ánh nhìn đó bắt đầu ảnh hưởng đến tôi.

Tôi vội nhét ba viên socola vào miệng cùng một lúc, nhai ngấu nghiến.

Crunch. Crunch. Crunch.

"Phaah—"

Khi rượu bắt đầu ngấm, tâm trí tôi trở nên mơ hồ và những ánh mắt nhìn chằm chằm bắt đầu tan biến.

"Được rồi, bây giờ bài kiểm tra năng khiếu đã kết thúc, đã đến lúc các bạn chọn vũ khí cho riêng mình rồi. Kể cả khi các bạn có vũ khí riêng, các bạn vẫn phải chọn — đấu tập và giải đấu chính thức đều có quy định của nó."

"Oh."

Vũ khí, huh?

Quyết định khó khăn đây.

Đi theo giáo sư, chúng tôi đến chỗ chứa vũ khí.

Nó khá lớn, với những giá đỡ vũ khí và hình nộm tập luyện được sắp xếp gọn gàng.

Mọi thứ đều có ở đó—

Kiếm, giáo, trượng, cung, và thậm chí còn có cả súng.

Nó đa dạng đến ấn tượng, từ những vũ khí trung cổ cho đến những vũ khí hiện đại.

Thậm chí có cả những cây trượng phép thuật dành cho những người có năng khiếu Ma thuật hoặc Huyền bí.

Về logic, súng đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Tôi đã đọc rất nhiều câu chuyện nơi mà ngay cả những võ sĩ huyền thoại cũng chết vì một viên đạn chí mạng.

Nhưng—

Lối suy nghĩ đó không áp dụng cho ở đây.

Chỉ riêng việc người ta vẫn còn dùng kiếm và cung đã cho thấy rằng có những con quái vật có khả năng đối phó với súng đạn.

Một số còn điên rồ tới nỗi ăn một viên đạn súng ngắm .50 mà vẫn đi lại như thường còn người thì không một vết xước.

Một số khác thì sở hữu khả năng hồi phục đáng kinh ngạc, làm cho vết thương từ đạn trở nên vô ích.

Nói một cách đơn giản, dù súng đã tồn tại, vũ khí cận chiến vẫn chưa lỗi thời.

Cũng có những loại súng độc đáo mà sức mạnh vô cùng khủng khiếp—

Nhưng chúng đắt kinh khủng.

Và tôi thì nghèo đến nỗi thậm chí còn không dám nghĩ đến chúng.

"Nngh!!!"

Tôi thử nhấc một thanh kiếm và một cây giáo—

Và suýt chút nữa thì tôi đã làm rớt chúng.

Chúng không nặng đến mức không thể nhấc, nhưng dùng chúng một cách bài bản?

Yeah, không thể nào đâu.

Tôi nghĩ rằng cầm mấy thứ đấy quay vòng tròn như cái con quay còn hiệu quả hơn cầm chúng một cách bình thường.

Mà kể cả vậy, tôi cũng sẽ đánh trúng những người khác như một kẻ ngốc say rượu.

Tôi nhét một viên socola khác vào miệng và thử lại lần nữa.

Crunch.

"Ugh..."

[Độ say hiện tại: 3%]

[Khả năng thể chất tăng nhẹ.]

Tôi liền cảm thấy thanh kiếm nhẹ hơn, nhưng vẫn không đủ.

Tôi chắc chắn sẽ làm rơi nó giữa trận chiến và rồi tự hại mình mất.

Yeah...

Điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra.

Vì vậy, tôi đã thu hẹp lại còn hai lựa chọn.

1. Găng tay chiến đấu

Giống như nắm đấm gấu, nhưng được thiết kế để giảm lực tác động lên tay người dùng.

Chúng không có gai, nhưng nếu biết đấm đúng cách thì có thể hạ gục ai đó.

Tuy nhiên, chặn đòn trực diện đồng nghĩa với việc tôi sẽ chịu nhiều sát thương hơn so với các loại vũ khí khác.

2. Súng

Mặc dù có nhiều khắc chế, nhưng súng vẫn là những vũ khí khá hiệu quả.

Những khẩu có ở đây đã được điều chỉnh cho mục đích sử dụng tại học viện, nghĩa là chúng có độ giật và hỏa lực thấp hơn, nhưng chúng vẫn dùng tốt.

"Được rồi, thế các bạn đã chọn được vũ khí chưa?"

Trong khi tôi còn lưỡng lự, những học sinh khác đã chọn xong rồi.

Một số cực kỳ phong phú, được tùy chỉnh cho bản thân, các trang bị cao cấp.

Thành thật mà nói? Tôi tò mò rằng nhóm nhân vật chính chọn vũ khí gì—.

Nhưng đen thay họ lại ở lớp khác.

"Này em, em vẫn chưa chọn sao? Nếu cảm thấy không ưng ý, em có thể đổi sau."

Tôi biết điều đó.

Nhưng vũ khí đầu tiên của bạn thường mang một ý nghĩa tượng trưng nào đó.

Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng tôi đã đưa ra lựa chọn của mình.

"Em sẽ lấy cái này."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

dừng đúng lúc ghê :)
Xem thêm