Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi trượt mở.
Vào bên trong, tôi lấy hai món đồ và đi đến quầy thanh toán.
Một hộp socola đắt tiền và một ống tiêm.
Tại sao một cửa hàng tiện lợi lại bán ống tiêm nhỉ, tôi không biết...
"Tổng là 12,000 won."
"...Yeah."
Mặc dù tôi chỉ mua mỗi hai thứ, tay của tôi vẫn run khi tôi quẹt thẻ của mình.
Bước ra ngoài, tôi xé túi ra, bóc giấy bạc đóng gói.
Bên trong là socola đen tròn.
Đây là giải pháp của tôi về vấn đề chính sách cấm rượu trong học viện.
Một ý tưởng đơn giản nhưng tuyệt vời.
Một mô típ kinh điển thường thấy trong anime và manga khi nữ chính bị chuốc rượu để tạo những cảnh hài hước.
Món socola rượu trứ danh.
Không chỉ là socola trộn với cồn, mà còn là socola rỗng ruột chứa đầy bởi rượu mạnh bên trong.
Hay còn được gọi là bonbons.
Nếu tôi phải đặt tên cho nó...
'Socola nhân rượu?'
...Yeah, có lẽ mình nên bỏ qua phần đặt tên.
Dù sao thì, ở trái đất, việc tự làm những thứ này ở nhà được coi là bất hợp pháp.
Nhưng bây giờ? Đây là thế giới khác.
Không có cái luật nào từ cuộc sống trước đây của tôi có thể ngăn cản tôi.
Thực tế, ngay cả các siêu thị lớn ở đây cũng bán socola rượu.
"Tch"
Thế mà, tôi lại phải ngồi xổm ở bên ngoài và tự tay tiêm cồn vào những viên socola.
Tại sao ư?
Vì tôi nghèo chứ sao nữa.
Lần nữa, tôi lại phải đối mặt với vấn đề tương tự.
Thậm chí chỉ cần mua các nguyên liệu thôi đã khiến tôi mất 12.000 won rồi.
Không đời nào cái socola rượu được làm sẵn kia lại rẻ hơn đống này.
Thay vì lãng phí tiền vào những thứ được làm sẵn, tôi cần phải chi tiêu để sinh tồn trong một tháng nữa.
Vấn đề này không phải là về sự xa xỉ hay không—
Mà là về mặt sống còn.
Squeeze.
Vào thời điểm tôi đã bơm đầy tất cả bên trong socola bằng rượu, mặt trời đã mọc.
"Phew...đã xong"
Trông chúng hoàn toàn nguyên vẹn, vì vậy tôi đóng gói chúng và cất trở lại hộp.
Và bây giờ, thời khắc của sự thật.
Tôi lấy một viên socola và vứt nó vào miệng.
Crunch.
"Mmh—!"
Cái ngọt ập đến đầu tiên, theo sau đó là một chút đắng.
Nhưng socola ngọt đến nỗi gần như không cảm thấy vị rượu.
Thực tế là, nó hòa quyện tốt đến nỗi bạn thậm chí sẽ không nhận ra có rượu bên trong trừ khi ai đó nói cho bạn biết.
Tóm lại—
Nó rất ngon.
Tôi không mong chờ về cái này cho lắm, nhưng nó khá tốt.
Hài lòng, tôi gói ghém những viên sô cô la lại và xách túi lên vai.
'Nó có...mùi không nhỉ?'
Tôi kiểm tra thử xem có mùi rượu nào bị rỉ ra ngoài không, nhưng mùi ngọt hoàn toàn lấn át nó.
Bây giờ, điều lo ngại duy nhất là trực ban của hội học sinh có kiểm tra đồ đạc của tôi hay không mà thôi.
Nếu họ dùng năng lực thiên về vật lý hoặc trực giác, có lẽ tôi sẽ qua mặt được họ.
Những người sử dụng khả năng vật lý thường dựa vào sức mạnh thể chất và những người sử dụng trực giác sẽ không nhận ra trừ khi họ có khứu giác nhạy bén.
Vấn đề thực sự là những người có khả năng thấu thị.
Trong trường hợp đó, tôi chết chắc.
'Well...đi thì biết'
Tôi sẽ không bỏ cuộc mà không thử.
Crunch.
Vứt một viên socola khác vào miệng, tôi bắt đầu đi về phía Học viện.
----------------------------
Cổng chính của học viện.
Một cấu trúc khổng lồ, cao gần hàng chục mét, nơi mà có vô số học sinh đi qua hằng ngày.
Ở lối vào, Noelle và một tiền bối trong hội học sinh đang tiến hành kiểm tra.
'Mình tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô gái lúc nãy...'
"Noe—!"
'Cô ấy sẽ không cúp học ngay ngày đâu tiên đâu, phải không nhỉ?'
"Noelle—!"
'Sắp đến giờ đóng cổng rồi...'
"Noelle!"
"Ah - vâng !!"
"Em đang mơ mộng về cái gì đấy?"
"Ah, em xin lỗi!"
"Khi đến giờ đóng cổng là chúng ta xong việc ở đây rồi."
"Phải..."
Là một thành viên hội học sinh, Noelle đã được chỉ định kiểm tra học sinh tại lối vào cổng chính hôm nay.
Cô tự nhủ rằng mình đang làm khá tốt.
Tuy nhiên, trong vài phút vừa qua, cô ấy không thể xua tan những suy nghĩ về cô gái mà cô ấy đã gặp sáng nay.
Về hình thức, đây là lối vào duy nhất mà sinh viên được phép sử dụng để vào trường.
Vì thế, cô nghĩ rằng cô có thể gặp lại cô gái đấy.
Nhưng đến tận lúc cánh cổng sắp đóng lại, cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
"Hôm nay em làm tốt lắm. Các ca trực cổng luân phiên hàng tuần, thế nên tuần này do chị và em đảm nhận."
"...Vâng."
"Sao thế?"
"Ah, không có gì ạ."
'Cô ấy thực sự không đến à?'
Và ngay khi ý nghĩ đó lướt qua tâm trí cô—
Một cô gái thở hổn hển đang chạy từ xa.
"Huff—HAAH!!!"
"Cô ấy đến rồi!!"
"Oh, thì ra em đang chờ ai đó à?"
Ngay cả từ xa, mái tóc trắng của cô ấy không thể nhầm lẫn được.
Thấy Noelle trông có vẻ nhẹ nhõm, người tiền bối khẽ nhướn mày.
"Khoan đã...đó chẳng phải là cô gái đã gây hỗn loạn ở lễ nhập học đấy à?"
"Uh..."
[8:30 sáng]
Cô gái lướt nhanh qua cổng chỉ vừa kịp lúc đồng thời là học sinh cuối cùng bước vào.
"An toàn!"
"Yeah, cậu vừa đến đúng lúc đấy."
"Oh? Noelle, hôm nây đến lượt cậu canh cổng à?"
"Đúng rồi...Chờ đã, sao cậu biết tên tớ?"
"Tớ nhìn thấy nó trên thẻ ID của cậu."
"Ah."
Phải rồi.
Cô đeo nó từ lúc cô ra khỏi nhà.
Không ngạc nhiên cho lắm nếu cô ấy đọc được.
"Well, cho dù hai em có phải là bạn của nhau hay không, chị vẫn phải kiểm tra đồ đạc của em."
"Oh, của chị đây."
"B-Bọn em không gần gũi tới mức đấy..."
Cô gái đưa đồ của mình, trông lo lắng thấy rõ.
Bên trong—
Chỉ là vài hộp socola.
"Socola? Chuẩn bị cho White Day à?"
"Y-Yeah, đại loại thế ạ."
"..."
'Huh?'
Vào lúc đó, Noelle bắt gặp một mùi hương quen thuộc.
Một mùi thơm ngọt ngào, nhưng trộn lẫn với một thứ gì đó...kỳ quặc.
Cái mùi quen thuộc một cách kỳ lạ.
Một mùi hương giống như cái chai rượu mà cô gái đã mang theo trước đó.
"Chờ đã."
"Sao đấy?"
Tiền bối của cô dường như không thấy điều gì kỳ lạ.
Nhưng Noelle thì có và sau đó cô ấy nhận thấy vẻ mặt của cô gái.
Cô ấy đang cố gắng để giữ khuôn mặt bình tĩnh.
Và trong khoảnh khắc đó -
Tâm trí Noelle quay cuồng.
Một cô gái nổi tiếng vì say rượu tại lễ khai giảng.
Chai rượu cô đã mang theo trước đó.
Thực tế là bản thân Noelle đã nói với cô ấy về học viện cấm rượu nghiêm ngặt.
Ngay bây giờ, cô ấy đến trễ - và đang căng thẳng một cách kỳ lạ.
"..."
'Có phải...cô ấy giấu rượu vào bên trong socola không?'
Đó là kết luận hợp lý duy nhất.
"Tớ có thể đi được chưa?"
Với tư cách là chủ tịch hội học sinh, Noelle nên bắt cô ấy.
Cô nên yêu cầu kiểm tra kỹ hơn, nói rằng cô nhận thấy điều gì đó.
Đó là nhiệm vụ của cô.
Nhưng sau đó, một ý nghĩ nán lại trong tâm trí cô..
Nếu tớ không uống, tớ sẽ chết.
Dù cô gái kia cố gắng gạt nó đi như một trò đùa thế nào, cái câu đó vẫn không chịu rời khỏi đầu Noelle.
"Em có gì muốn nói hả?"
Và trong khoảnh khắc đó -
Noelle đã lựa chọn.
"Không...không có gì"
"Được rồi. Thế đóng cổng thôi. Em, đi vào đi."
"...Cảm ơn."
Noelle biết cô ấy sẽ hối hận chuyện này về sau.
Cô biết rằng bản thân đã phá luật.
Thế nhưng, vì một lý do khó hiểu, cô ấy lại có linh cảm rằng mình không nên ngăn chuyện này.
Cô bỏ qua lý lẽ và tin vào trực giác của mình.
'Mình sẽ hỏi cô ấy sau vậy.'
Đó là cách cô tự biện minh cho mình.
Và thế là—
Một cô gái với túi socola chứa đầy cồn đã qua mặt được người kiểm tra.
Không phải do bị mua chuộc—
Mà là vì bản năng che chở của Noelle đã trỗi dậy mạnh mẽ.
----------------------------
"Phew, suýt soát thật."
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng cô thực sự đã bị phát hiện.
Thật lòng mà nói, cô đáng lẽ phải bị như thế.
Nhất là vì khả năng của Noelle, hoàn toàn phù hợp với phát hiện một cái gì đó như thế này
[Đặc tính - Khác biệt]
Đặc tính của cô ấy kích hoạt bất cứ khi nào có điều gì đó không đúng.
Nó giúp cô ấy có thể tìm thấy được các vật phẩm ẩn, phát hiện bẫy và thậm chí cảm nhận được nguy hiểm mà người khác không thể nhận ra.
Không chỉ là siêu giác quan, mà còn là một kỹ năng nếu được mài giũa, thậm chí có thể giúp tránh né được cái chết.
Trong trò chơi, đó là một kỹ năng cấp cao mang lại những lợi thế to lớn bất chấp rủi ro của nó.
'Thế sao cô ấy lại không bắt mình?'
Về mặt logic, đáng lẽ cô ấy đã nhận ra.
"Có phải cô ấy...tha cho mình?"
Không...
Điều đó hoàn toàn vô lý.
Noelle mà cô biết là một người cực kỳ nghiêm khắc, luôn tuân thủ luật lệ một cách máy móc.
Cô ấy là người luôn nghiêm khắc thực hiện nhiệm vụ của mình.
Đến mức cô ấy chết trong vòng một tháng ở hầu hết mọi lần chơi.
Tuy nhiên, lần này
Cô ấy bỏ qua?
Khá là lạ đấy.
Cô cảm thấy mình được đối đãi khác đi so với những gì diễn ra trong game.
"Hmmm..."
Well, gì cũng được.
Cô đã vượt qua cổng - đó mới là điều quan trọng.
Vứt một viên socola khác vào miệng, cô quyết định dừng suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng-
Điều quan trọng nhất vẫn là kế hoạch của cô đã thành công.
Có lẽ mình đóng gói nó quá tốt.
Yeah, chắc hẳn phải là như vậy.
Hài lòng, cô nhét một socola khác vào miệng và tiếp tục đi bộ đến lớp được chỉ định của cô.
P/S: Bonbons thường được dùng để chỉ các loại kẹo nhỏ, thường có lớp vỏ ngoài cứng và nhân bên trong mềm.


3 Bình luận