Academy’s Drunk Fighter
초록색노랑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 14

1 Bình luận - Độ dài: 1,853 từ - Cập nhật:

Nơi tâm hồn chìm trong bóng tối, tôi nằm đó, ôm chặt đầu.

Một căn phòng bệnh viện quá đỗi quen thuộc.

Vẫn là tấm rèm cửa đã được kéo ấy.

Vẫn là cái đèn trần nhấp nháy đó.

Chớp. Chớp.

Tôi cảm thấy như mình đã bị mắc kẹt ở đây rất lâu rồi. 

"Cậu..."

Không có ai cả.

Chỉ có một cậu bé đang quỳ gối, cúi đầu trước tôi.

"…"

Khoẳng khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, miệng cậu ta cử động—

"◩◩◩"

Nhưng tôi không thể nghe thấy cậu ta nói gì.

"◩◩◩!!!"

Những lời định nói của cậu ta bị chặn lại, như thể có thứ gì đó đã niêm phong giọng nói của cậu ta.

Và sau đó—

Tôi tỉnh dậy.

"Một trần nhà quen thuộc..."

Ah.

Mình đã từng nói câu này trước đó rồi.

Tuy nhiên, lần này nó lại rất quen thuộc.

Mắc dù là căn phòng khác, nhưng cách bố trí thì không khác gì phòng hôm lễ khai giảng.

Đến cả nhãn hiệu nước rửa tay gắn trên tường cũng cùng là một hãng.

'...Họ sẽ mắng mình tiếp nếu mình uống nó'

May thay tôi còn vài viên socola ở trong túi.

Crunch.

Một số bị nát, để lại những vết dính trên quần của tôi.

"Mmm…"

Việc tôi nói được đồng nghĩa là phép câm lặng đã biến mất.

Tuy nhiên tôi lại không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đã nổ súng vào lúc cuối cùng...

Sau đó thì tôi ngất lịm đi.

Chirp! Chirp!

Bên ngoài cửa sổ, một chú chim đang mải mê làm sạch bộ lông của mình.

Và rồi, cánh cửa phòng khẽ mở.

Một người phụ nữ bước vào.

"Yo, sao rồi nhóc?"

"Chào buổi sáng."

Một mái tóc màu đỏ, được cột gọn gàng ra sau.

Thoang thoảng mùi mồ hôi, cứ như cô ấy vừa mới trải qua một buổi tập luyện.

Dù là quần áo khác, nhưng nó vẫn là đồ thể thao.

Giáo sư Philia.

Phải chăng cô ấy đến đây để bịt đầu mối?

Cảm giác cẩn trọng dâng lên trong tôi khi cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh và thở dài.

"Haaah... Cái tên ngớ ngẩn đấy lại gây rắc rối nữa rồi."

"Giáo sư... có phải—"

"Em không cần phải nói gì hết. Tôi chỉ đến đây với tư cách là người đại diện của học viện thôi."

"Đại diện... của học viện."

Có nghĩa là sao nhỉ?

"Nói một cách đơn giản… Isaac? Đầu óc ông ta có vấn đề."

Cô ấy làm một hành động kỳ cục, vặn vặn ngón tay bên thái dương.

"Có vấn đề..."

"Bình thường thì không sao, nhưng cứ hễ tham gia vào một vụ cá cược nào đó là y như rằng đầu óc hắn ta lại lú lẫn."

"Vậy là... đây không phải lần đầu tiên ư?"

"Oh, yeah. Cái gã đó hả? Mất hết cả tiền lương dạy học vì cờ bạc. Cả vợ con cũng vì thế mà bỏ hắn luôn rồi."

"…Oh."

Tôi không muốn biết điều đó.

Bỏ qua thông tin không mấy vui vẻ đó, tôi tập trung trở lại.

"Vậy thì, với tư cách là người đại diện của học viện?"

"Yeah. Đáng tiếc là dù tính cách của hắn có rác rưởi, Isaac vẫn là một người có thực lực, nên hắn sẽ không bị trừng phạt nặng. Tôi chỉ đến đây để giải thích tình hình thôi."

Tôi đã đoán trước được điều này.

Chắc chắn các giáo sư và cấp trên đã nhận thấy chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng suy cho cùng thì...

Ông ta chỉ dùng mỗi phép câm lặng để ngăn tôi đầu hàng.

Giá mà tôi là một pháp sư, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Nhưng là một người chơi hệ sát thương vật lý, tôi không làm được gì nhiều.

Và nhờ cái hệ thống an toàn mà không xảy ra thương tích nguy hiểm.

Nhưng điều tệ nhất?

Tôi vừa mới bị bất tỉnh.

Về mặt đạo đức, chuyện đó thật đáng khinh bỉ.

Nhưng nếu nhìn dưới góc độ của học viện thì sao?

Chưa đủ để phải chịu một hình phạt khắc nghiệt.

Nơi này không phải là một cơ quan thực thi công lý.

Đây là một nơi đề cao tính hiệu quả.

"Có vẻ như ông ta đang thực sự tuyệt vọng, không nghĩ là sẽ mất hết mọi thứ."

"Em hiểu rồi."

"Oh, nhân tiện — em đã nói gì với ông ta thế?"

Nói cái gì à...

Oh.

Mình đã đề cập đến việc đầu hàng trước khi trận đấu diễn ra.

Có lẽ là điều đó khiến ông ta mất kiểm soát?

Nhưng đó không có nghĩa là lỗi của mình.

Ông ta chính là người đã đẩy tôi vào trận đấu này.

"Dù sao thì, về phía học viện muốn đề nghị với em một thứ gì đó. Họ nghĩ rằng cứ bỏ qua chuyện này sẽ gây tiếng xấu."

Tâm trạng ảm đạm của tôi dịu đi một chút.

Một đề nghị, huh?

"Đầu tiên, về tiền. Vì em trông không có vẻ không bị thương nặng cho lắm, họ chắc chắn sẽ bồi thường cho em tầm 100,000. Đơn giản, nhưng tôi khuyên là không nên chọn cái này.

"Và cái còn lại?"

Giáo sư Philia dơ hai ngón tay lên.

Điểm cộng thêm cho bài kiểm tra giữa kỳ.

"Hmm…"

Ngoài ra còn có lựa chọn được chuyển ký túc xá nữa, nhưng hai cái này là những lựa chọn chính.

Lý tưởng, về lâu dài, thì điểm cộng thêm cho bài kiểm tra sẽ là tốt nhất.

Nhưng—

"Em sẽ lấy tiền."

"...Em chắc chứ."

"Vâng."

Mái tóc đỏ của cô ấy đung đưa khi cô ấy quan sát tôi.

Đôi mắt màu vàng kim sắc sảo như mắt mèo của cô ấy nhìn chằm chằm một cách mãnh liệt đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.

"Uhh... chuyện này hơi kỳ cục nhỉ."

"Heh…"

"..."

"Haha! Yeah, cứ đơn giản mà quất thôi, huh? Không cần phải suy nghĩ nhiều."

Tôi chỉ chọn tiền vì tôi cần nó để sinh tồn.

Nhưng nhìn cái cách cô ấy cười toe toét, chắc hẳn là cô ấy đã hiểu nhầm điều gì đó.

Và thật lòng mà nói? Tôi chẳng còn chút sức lực nào để giải thích lại với cô ấy.

"Ah... well, yeah. Nhưng không phải là ông ấy nên tự mình đến đây để trao đổi mới phải chứ?"

"Oh? Em tò mò về chuyện đó à?"

Cô ấy nhếch mép cười,như thể đang đợi tôi hỏi. 

Thấy đấy, tôi lẽ ra phải dạy lớp của em ngay sau trận đấu đó.

"…"

Nhưng trong lúc tôi đang đợi, tôi nhận được tin — em đã ngất xỉu trong trận đấu.

Tôi biết điều này sẽ dẫn đến chuyện gì rồi.

"Có lẽ em không để ý, nhưng tôi đã để mắt đến em từ lễ nhập học rồi... Vậy mà ông ta lại quyết định dùng em cho cái trò mèo của ổng sao?

Nụ cười của cô ấy càng tươi hơn.

"Vậy nên tôi đã cho hắn ăn một đấm."

"Khoan đã, cô đánh ông ấy?"

"Oh yeah."

"Và?"

"Tên ngốc đó bất tỉnh rồi, đến cả tạo ra một hàng rào phòng thủ cũng không kịp. Bay vèo qua phòng học luôn. Hah!"

"Uh... thế có vấn đề gì không ạ?"

"Oh? Em lo cho hắn ta à?"

"Không hẳn..."

Ngược lại, người em lo lắng là cô cơ.

Không phải ông ta.

Thực ra, bây giờ nghĩ lại thì—

Trong lòng tôi bỗng thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.

"Ah... không, điều đó khiến em cảm thấy khá dễ chịu."

"Đó thấy chưa? Mấy cái máy móc bị hỏng chỉ cần đập cho vài phát là lại hoạt động trở lại bình thường."

Tôi bắt đầu suy nghĩ—

Có lẽ vị giáo sư này cũng không đến nỗi tệ.

Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và thoải mái.

"Vậy cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?"

"Oh, trận đấu của em với học sinh đứng đầu ấy hả? Tôi đến muộn nên không xem được hết, nhưng điều chắc chắn là em thua rồi."

"Không có gì bất ngờ cho lắm."

Tôi có một chút mong đợi, nhưng thôi đành vậy.

"Dù sao thì, kỹ thuật của em khá là ấn tượng đấy."

Cô ấy trầm ngâm một lúc, như thể đang hồi tưởng lại khoảnh khắc đó.

"Nhưng theo những gì tôi thấy, đó không phải là một trận thua thảm hại. Em đã né được đòn tấn công, nhưng chính lực va chạm đó đã khiến em bất tỉnh."

"Vậy lúc đó em có kịp làm gì không?"

"Thật ra thì — yeah. Lúc sau tôi kiểm tra thì thấy có một vết thương do đạn sượt qua người cậu ta."

Một vết đạn lướt qua.

Nghĩa là tôi đã bắn trúng hắn ta.

Nhưng mà xét cho cùng thì?

Điều đó có nghĩa là tôi không gây ra được tí sát thương nào.

"...Chán thật."

Giá mà tôi có rượu mạnh hơn — hoặc nếu tâm trí tôi trụ được lâu hơn—

Thế thì có lẽ kết cục trận đấu sẽ thay đổi.

Tôi đã bị buộc phải tham gia trận đấu đó, nhưng...

Tôi cảm thấy vẫn hơi nuối tiếc.

"Nhân tiện hỏi luôn, làm thế quái nào em có thể di chuyển như thế với cơ thể nhỏ nhắn đó vậy."

Tap.

Bàn tay cô ấy chạm vào tay tôi.

Cô ấy nâng nó lên, quan sát cơ thể tôi kỹ lưỡng như một nhà khoa học.

"Uh…"

"Hmm... để phát triển cơ bắp, thì cần có chế độ ăn..."

"Giáo sư?"

"Đầu tiên, phải làm cơ thể trông đô hơn, sau đó tập trung vào việc siết cơ..."

Cô ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, lẩm bẩm như một bác học điên."

Và những lời nói của cô ấy.

Tôi cảm thấy như mình đang trải qua một cơn PTSD.

"Một khi em trông đô con lên, em sẽ trông rất—ngon nghẻ—"

"Okay, yeah, đột nhiên em cảm thấy không khỏe. Cô rời đi được không ạ."

"Gì cơ? Nhưng tôi định—chờ một chút, không phải ý tôi là—!"

Mặc cho cô ấy phản đối, tôi vẫn kiên quyết đẩy cô ấy ra khỏi phòng.

"Aaa, tôi vẫn muốn xem thêm nữa!"

"Mời cô đi cho!"

"Khoan đã, hình như tôi ngửi thấy mùi socola? Em biết không, đường sẽ chuyển hóa thành mỡ trong cơ thể đấy—"

SLAM!

Làm thế nào mà cô ấy ngửi được mùi socola qua lớp giấy gói vậy?

Vẫn còn hơi rùng mình, tôi ngả người trở lại giường, vừa nhấm nháp socola vừa ngắm hoàng hôn.

--------------------

Và cư như thế—

Ngày đầu tiên của tôi tại Học viện đã kết thúc... trong một mớ hỗn độn.

À mà nhân tiện đây là ảnh giáo sư Phillia nhé :vvv

13_1742253958_html_bf125f29-png.avif

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bà cô nghiện cơ bắp 🐧☕
Xem thêm