The Jack-of-all-trades Ki...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (51-100) - Đang tiến hành

Chương 84 - Chuẩn bị

4 Bình luận - Độ dài: 4,192 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, tôi đi đến khu lò rèn của "Thỏ Bạc Đêm Sao".

"Chào buổi sáng nhé bác Alan."

"Hửm? Ồ, là Orn à! Chào buổi sáng nhé. Đến lấy kiếm à. Chờ ta xíu."

Sau khi nhận thấy tôi là người bước vào, bác ấy đi ra sau chỗ đe rèn và đưa cho tôi hai thanh kiếm có bao đựng và chiều dài khác nhau.

"Kiểm tra nó giùm ta nhé. Thanh dài có cùng kiểu dáng, cân nặng và trọng tâm với thanh hắc kiếm của cậu đấy."

Tôi nhận cặp kiếm từ bác Alan và tiến hành kiểm tra chúng.

Thanh kiếm dài có phần lưỡi màu chì, và nói thẳng ra thì nó nhìn y hệt thanh Schwarzhase.

Dù nguyên liệu là khác nhau nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc trước tay nghể của bác Alan khi bác ấy có thể tạo ra những thứ có vẻ ngoài giống nhau như này.

Thanh kiếm ngắn chỉ dài bằng một nửa so với thanh kia nhưng nó cũng rất vừa tay tôi.

Cặp kiếm này sẽ được dùng trong giải đấu võ thuật.

Giải đấu này cho phép thí sinh xài vũ khí nhưng nếu dùng đến các loại vũ khí có lưỡi thì chúng phải được mài cùn.

Nên hai thanh kiếm này đã được ra lò nhằm mục đích tuân thủ quy định trên.

Sau khi xác nhận cảm giác khi vung của hai thanh kiếm, tôi tra chúng lại vào bao đựng.

(Đã lâu lắm rồi mình mới lại tra kiếm vào bao. Kể từ khi có ma cụ lưu trữ thì chẳng mấy khi mình phải làm thế nữa.)

Trước đây thì tra kiếm vào bao là chuyện hiển nhiên nhưng đến thời nay thì chẳng mấy ai làm thế nữa.

Đó là nhờ sự xuất hiện của thứ được gọi là ma cụ lưu trữ.

Người ta tra kiếm vào bao là để ngăn phần lưỡi kiếm chém quẹt linh tinh và giữ cho chúng luôn được sắc bén.

Cả hai vấn để này đều có thể được giải quyết bằng cách bỏ nguyên thanh kiếm vào trong ma cụ lưu trữ và nó cũng giúp người ta cảm thấy đỡ cồng kềnh hơn.

Vì thế nên ngày nay chỉ còn rất ít người là vẫn sử dụng bao kiếm.

Nhưng bởi việc sử dụng ma cụ lưu trữ cũng là hành vi bị cấm trong giải đấu võ thuật nên tôi phải làm hai cái bao đựng cho cặp kiếm.

"Vẫn là cảm giác quen thuộc như mọi khi, tay nghề của bác cao thật đấy..."

"Đó là bởi ta đã lưu trữ lại các dữ liệu lẫn thông số về các loại vũ khí được đặt làm riêng mà. Như khi nhóc muốn cải tiến trang bị nào đó thì ta sẽ dùng đến những thông tin đó. Ừm, nhưng nếu dữ liệu được lưu trữ cách thời điểm sử dụng lại quá lâu thì độ chính xác của món trang bị đó sẽ trở nên lỗi thời và không còn hợp với người đó nữa nên bọn ta vẫn phải đo lường lại khá thường xuyên đấy."

Ra vậy. Nếu là thế thì...

"Liệu bác có thông số của nhóm mấy em tân binh - Tiểu đội 10 không ạ?"

Tôi hỏi bác Alan về thông số của mấy em ấy.

"Ừm, ta có chứ. Bọn ta đã có thông số về mấy nhóc tì đó một khoảng thời gian ngắn trước chuyến Hướng dẫn khai phá đấy."

"Nếu đó là thông số cách đây hai tháng thì chắc là sẽ ổn thôi. Vậy cháu có thể đặt làm vũ khí cho ba thành viên Tiểu đội 10 không bác?"

"Ta có thể làm chúng, nhưng liệu cậu có đồng ý khấu trừ vào quỹ hoạt động của Tiểu đội 10 không? Xin lỗi vì phải nói ra điều này, nhưng nguyên liệu ta còn lại ở đây không được tốt lắm đâu nhé?"

"Không ạ, cháu sẽ tự chi trả chi phí và chuẩn bị nguyên liệu cho bác. Cháu đã xin phép Ban Quản lý Mạo hiểm rồi và các loại nguyên liệu của cháu hồi cháu chưa vào Bang hội đang thuộc về cháu nên xin bác hãy làm ra những món vũ khí tốt nhất từ số vảy còn lại của Hắc Long và các loại nguyên liệu từ tầng Sâu nhé."

Tôi biết nếu tôi làm đến mức này thì các thành viên khác sẽ cảm thấy tôi đang thiên vị mấy nhóc ấy.

Nhưng kể cả họ có nói gì thì tôi cũng không có ý định thay đổi ý định đâu.

Dù đã phải chịu thất bại nặng nề như thế, mấy em ấy không hề bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Nhận thấy điều đó, tôi thật lòng muốn dang tay ra giúp đỡ ba em ấy, và cũng bởi tôi là giáo viên của mấy em ấy nữa. Tôi có trách nhiệm bảo vệ lũ trẻ.

"Nếu cậu đã được Ban Quản lý Mạo hiểm cho phép thì được thôi. Ta hiểu rồi. Cứ giao lại số nguyên liệu đó cho ta. Dù gì thì ta cũng chẳng có việc gì làm trong suốt lễ Tạ ơn nên ta rất vui khi có việc gì đó để làm. Chắc là... sau lễ Tạ ơn thì ta mới làm xong được. Ta sẽ báo cho cậu ngay khi ta làm xong nhé."

Bởi lệnh cấm khám phá mê cung kéo dài đến sau lễ Tạ ơn nên vụ này quá hoàn hảo rồi.

"Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bác vì đã làm việc chăm chỉ ạ."

"Có chi đâu. Thôi, trở lại chuyện chính nào. Nếu cậu tra hai thanh kia vào bao thì hẳn là cậu sẽ cần một chiếc đai đeo kiếm đúng không nào?"

Đai đeo kiếm được dùng để đeo kiếm quanh hông.

Tôi nghĩ loại nguyên liệu thường được sử dụng để làm đai đeo kiếm là da thuộc, nhưng tôi sẽ chỉ dùng nó trong đợt giải đấu võ thuật lần này nên chắc dùng vải thôi là ổn áp rồi.

"Vâng ạ. Cháu không có thứ đó vì cháu chưa bao giờ cần xài đến nó. Cháu đang tính nhờ Ban May Mặc may cho cháu một cái."

"Nghe được đấy. Ta cũng có thể tự chế một cái đai đeo kiếm ở đây nhưng nếu có thời gian rảnh thì tốt nhất là nhóc vẫn nên tự đi tìm một cái đai thật tốt mà dùng. Giải đấu lần này ảnh hưởng khá nhiều đến danh tiếng của Bang hội ta đấy. Sử dụng một cái được đặc chế hẳn hoi vẫn sẽ tốt hơn nhiều. Vả lại, ta đoán Ban May Mặc tầm này trong năm cũng rất nhàn rỗi nên chắc là họ sẽ sớm hoàn thiện được yêu cầu của chú mày thôi."

Ban May Mặc không nằm trong thành phố này mà lại nằm tại thị trấn Farila lân cận.

Farila là thị trấn có ngành công nghiệp may mặc phát triển hưng thịnh nhất và chỉ cách Tutril vài giờ đi xe ngựa mà thôi.

Xe ngựa thì luôn chạy đi chạy lại thường xuyên nên việc di chuyển đến nơi đấy là điều hết sức dễ dàng.

Tôi không có việc gì quá gấp gáp cần phải hoàn thành ngay tắp lự nên tôi sẽ giải quyết xong nốt số giấy tờ sổ sách trong ngày hôm nay rồi đi đến Farila vào ngày mai luôn.

"Dạ, cảm ơn bác rất nhiều vì lời khuyên. Cháu sẽ ghé qua Ban May Mặc ngay ngày mai luôn ạ."

"Ồ, chẳng phải là Orn đấy sao. Cậu đến đấy làm chi thế?"

Ngày hôm sau, trong lúc đang đợi tuyến xe ngựa kế tiếp đến thì tôi tình cờ bắt gặp Will.

"Will? ... À, anh có nói là sẽ rời khỏi thành phố này vài hôm nhỉ."

Tôi khá bất ngờ vì Will đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng sau khi nhớ lại những gì mà anh ấy đã từng nói thì tôi liền hiểu ra tại sao anh ấy lại đi đến chỗ này.

"À, cậu biết rồi đấy. Vì không phải đi khám phá mê cung nữa nên tôi định đi về nhà cha mẹ lần đầu tiên sau một khoảng thời gian ấy mà."

Cha mẹ à...

"-Ồ, may quá, xe ngựa đến rồi kìa. Ta cùng lên xe luôn nhé."

Xe ngựa cập bến đúng lúc ghê.

Sau khi trả tiền cho người đánh xe, tôi trèo lên. 

"Cậu đang định đi đâu thế Orn?"

Will hỏi tôi trong khi cả hai đang cùng lắc lư trên chiếc xe ngựa.

"Tôi đi đến Farila. Tôi đang định đặt may một đai đeo kiếm và vài bộ đồng phục từ chỗ Ban May Mặc ấy mà."

"Đồng phục á? Cậu đổi mốt rồi à?"

Ồ, nói thế thì đúng là anh ấy sẽ nghĩ như vậy thật.

"Không đâu, là cho mấy em bên Tiểu đội 10 ấy mà. Tôi chuẩn bị chúng để làm quà tặng trong dịp lễ tốt nghiệp sau chuyến chinh phục tầng 30 của ba em ấy."

"Ồ, cậu chăm nom mấy nhóc tì đó chu đáo phết nhỉ..."

"Có gì to tát đâu. Chỉ để thoả mãn niềm vui của bản thân thôi mà. Mà thực ra là tôi vẫn chưa quyết định được kiểu thiết kế nào cho ra hồn nên chắc là phải thảo luận một chuyến thật dài mới được..."

Phải. Thật tốt khi tôi đã quyết định là sẽ tặng đồng phục cho ba em ấy, nhưng tôi lại hoàn toàn mù tịt khoản thiết kế.

Ngay từ đầu, với cái đầu lúc nào cũng chỉ biết ưu tiên tính năng hơn thiết kế này thì tôi có vắt óc mãi cũng chẳng thể nghĩ ra nổi một kiểu thiết kế nào cho ra hồn.

"Thiết kế sao... Sao cậu không tự mình thiết kế đi?"

"... Tự tôi á?"

"Ừ. Tôi có một thằng em trai và nó lúc nào cũng bắt chước theo tôi. Nó còn rất khoái mớ đồng phục cũ đã gỡ logo Bang hội của tôi nữa cơ. Đám nhóc tì bên Tiểu đội 10 của cậu thì chẳng lẽ chúng lại không vui khi được nhận đồng phục giống kiểu của cậu sao?"

Dùng chính áo khoác đồng phục của tôi làm kiểu mẫu luôn á...

Hơi xấu hổ để nói ra chuyện này, nhưng tôi biết rõ mấy nhóc bên Tiểu đội 10 thực sự rất mến tôi.

Và tôi cũng chẳng thể nghĩ ra được điều gì khác nên đành chốt ý đó luôn vậy.

"Cảm ơn anh nhé. Tôi đã mường tượng được ra những gì mình mong muốn rồi."

"Có chi có chi."

Sau một hồi tán gẫu với Will thì cả hai đã đến Farila.

Không giống như Tutril, thị trấn này mang bầu không khí dễ chịu và gần gũi với thiên nhiên hơn nhiều.

"Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây đấy. Thị trấn này nhìn ấm cúng thật đấy."

"Thật mừng khi nghe cậu nói thế. Cậu có công nhận nơi này là địa điểm số một cho những chuyến đi chơi tránh xa phố xá thành thị tấp nập không?"

Will, người cùng tôi rời khỏi xe ngựa, hỏi tôi bằng tông giọng phấn khởi.

Bởi cha mẹ Will sống ở Farila nên anh ấy sẽ dẫn tôi tới chỗ Ban May Mặc.

"Hê, ta đến nơi rồi."

Nơi Will dẫn tôi đến là một toà nhà to gấp đôi các toà nhà khác trong thị trấn.

Không hổ danh là toà nhà thuộc sở hữu của một Bang hội lớn ha.

"Cảm ơn anh vì đã dẫn tôi đến tận đây nhé, dù anh đang trên đường đi về nhà mình."

"Có gì đâu. Cậu có định quay về sớm không? Nếu không phiền thì cậu cứ ngủ lại nhà tôi qua đêm cũng được. Chắc hai ông bà già nhà tôi sẽ thấy vui lắm."

"... Cảm ơn anh vì lời mời nhé, nhưng tôi vẫn còn chút công chuyện phải xử lý sau khi quay về nên nhờ anh chuyển lời chào của tôi đến hai người họ nhé."

Một tên khách lạ như tôi mà xía vào giờ sum vầy của nhà người ta thì còn ra thể thống gì nữa.

Và... tôi cảm thấy không được dễ chịu cho lắm khi phải chứng kiến cảnh một gia đình sum vầy với nhau.

"... Vậy sao. Ừm, nếu cậu thay đổi ý định thì cứ việc ghé qua nhen. Nhà tôi lúc nào cũng chào đón cậu hết."

"Ừm, cảm ơn anh nhiều."

Và Will quay lưng lại, đi về phía nhà cha mẹ anh ấy.

"Xin chào."

Tôi đi vào toà nhà ấy và bắt gặp một cô gái trông giống tiếp tân đang ngồi khâu vá sau quầy.

Một người ở độ tuổi sắp thành niên như cô ấy lại có kỹ năng may vá khá tốt đấy chứ, tôi đoán thế... Dù tôi không rành lắm về mảng may vá.

Và dường như cô ấy cũng đang rất tập trung, hình như cô ấy không hề nhận ra tôi đã bước vào từ khi nào.

"Hm? Uwawawa, xin lỗi anh! Em đã quá tập trung nên không biết là anh đã đi vào! Anh đã đợi lâu chưa ạ!?"

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của tôi, sự tập trung cao độ của cô bé liền không cánh mà bay và thay vào đó là một biểu cảm rất phù hợp với độ tuổi tầm em ấy.

"Đừng lo, anh vừa mới vào ngay thôi. Rất vui khi được gặp em, anh tên là Orn. Anh có lên lịch hẹn trước rồi nhưng không biết ở đây đã nhận được thông tin gì chưa?"

"Ừm, ừm, rất vui được gặp anh, em tên là Marsha! Anh là ngài Orn có đúng không ạ? Xin anh đợi em chút!"

Dường như em ấy đang khá xấu hổ nhưng vẫn cố gắng xoay sở để tiếp đón tôi.

Marsha đứng bật dậy và chạy mất hút vào chỗ sau quầy.

"Mẹ ơi! Một anh nào đó tên Orn đã đến đây rồi ạ-!"

Tôi nghe thấy một giọng rất cao, hình như là giọng của Marsha thì phải.

Ừm... Sẽ tốt hơn là nếu em ấy chịu hạ giọng của mình xuống đấy.

Tôi thì không sao hết nhưng có thể những người khác sẽ cảm thấy khó chịu khi được gọi tên mà không kèm chức danh.

Chắc bởi họ đã biết tôi sẽ là người đến đây vào hôm nay nên họ mới cử em ấy ra làm tiếp tân.

Có lẽ nếu cùng là thành viên trong Bang hội thì thô lỗ chút chắc cũng chẳng sao đâu ha.

Đang nghĩ vẩn vơ thì một người phụ nữ xuất hiện tại đúng chỗ mà Marsha chạy mất hút.

Người phụ nữ nhìn quét mắt nhìn tôi một lượt rồi mở lời.

"Vậy cậu là Orn nhỉ. Hân hạnh được gặp cậu, tôi tên là Glenda Burnett, người được bổ nhiệm làm trưởng ban May Mặc. Tôi đã được nghe về cậu từ trụ sở. Có hơi đột ngột xíu nhưng liệu cậu có thể lại đây để tôi lấy so đo được không?"

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô rất nhiều."

Tôi đi theo Glenda ra khu vực phía sau toà nhà.

"Được rồi. Đo lường hoàn tất."

Tôi đi vào một căn phòng nào đó để tiến hành đo đạc, nhưng nhờ sự hiệu quả trong cách làm việc của Glenda nên chỉ mất một lúc là cô ấy đã đo xong rồi. 

"C, cảm ơn cô rất nhiều."

"Không có gì. Thứ đầu tiên cậu cần là một cái đai đeo kiếm có đúng không?"

"Vâng, tôi muốn đeo thanh trường kiếm này lên hông trái và thanh đoản kiếm này lên ngang lưng. Tôi muốn phần cán thanh đoản kiếm này hướng về phía bên trái."

Vừa đưa ra yêu cầu của mình, tôi vừa lấy ra hai thanh kiếm mà tôi vừa nhận được từ bác Alan vào ngày hôm qua.

"Oa, cậu dùng đến tận hai thanh kiếm sao, cậu giỏi ghê."

Glenda cảm thấy ấn tượng với những gì tôi nói.

"Thanh đoản kiếm này chỉ là hàng dự phòng thôi. Tôi chủ yếu là sẽ chiến đấu bằng thanh trường kiếm này cơ."

"Hừm, tôi hiểu cậu muốn gì rồi. Giờ cậu có thể để lại cặp kiếm này cho tôi có được không? Khi nào làm xong ta sẽ gửi cả đai đeo và cặp kiếm này về chỗ cậu. Chắc khoảng hai, ba hôm nữa là tôi sẽ làm xong thôi."

"Ba ngày thôi sao... Nhanh quá."

"Fufu, dù gì thì tôi cũng là thợ may chuyên nghiệp mà. Với cả, vào tầm này bên tôi cũng không phải nhận quá nhiều đơn hàng và hơn hết là phía trụ sở cũng đã yêu cầu bên tôi phải ưu tiên làm đai đeo kiếm cho cậu nữa. Sau khi tôi gửi nó đến chỗ cậu, cậu hãy đeo thử xem nó có thoải mái với cậu không nhé. Nếu có chỗ nào cậu chưa thấy ưng ý thì cứ cho tôi biết nha. Tôi sẽ sửa sang lại cho cậu."

"Tôi hiểu rồi. Nếu có gì chưa ổn thì nhờ cô nhé. - À mà, cô vừa nói là cô đang không có quá nhiều việc cần làm nên liệu cô có thể chấp nhận ủy thác của riêng tôi có được không?"

"Cái này thì phụ thuộc vào bản chất của ủy thác, nhưng về cơ bản thì không sao hết. Cậu muốn tôi làm gì nào?"

"Thực ra, tôi muốn đặt may ba bộ đồng phục."

"Đồng phục ư? Cậu muốn có vài chiếc dự phòng à?"

Cô ấy hỏi tôi câu y hệt với Will. Tôi giải thích lại y như những gì mà tôi đã giải thích với Will hồi nãy.

"Ra vậy~. Đúng là một ý tưởng thú vị! Tôi rất muốn được làm chúng cho cậu đấy!"

Glenda chấp nhận ủy thác của tôi với đôi mắt lấp lánh.

... Tôi đã nghĩ về chuyện này từ nãy đến giờ, đó là cách hành xử của cô ấy có phần khá trẻ con.

Cô ấy là mẹ của Marsha nên tôi nghĩ tuổi của cô ấy sẽ rơi vào khoảng đâu đó tầm 30 tuổi, nhưng cô ấy lại trông trẻ đến mức tôi sẽ không thể nhận ra điều đó nếu không được kể lại từ trước. [note72867]

"Cảm ơn cô rất nhiều. Dù rằng tôi là người đưa ra yêu cầu vậy mà tôi lại không thể nặn ra nổi cái phong cách thiết kế..."

"À, là vậy sao? Dù chưa nghĩ ra thì cậu có ý tưởng gì về chúng không?"

"Có, tôi muốn chúng được thiết kế dựa trên chiếc áo khoác mà tôi đang mặc."

"Nó sẽ là món quà từ sư phụ dành tặng cho đệ tử có đúng không? Tôi thấy ý tưởng dùng chiếc áo của cậu làm mẫu thực sự rất ấn tượng đấy. Nếu được thì cậu có thể giao phần thiết kế cho tôi có được không?"

"Được chứ. Tôi vốn không tự tin lắm về gu thời trang của mình nên tôi thực sự rất an tâm khi được giao phần thiết kế lần này cho thợ may lành nghề đấy."

"Tôi hiểu rồi. Cậu có thể cho tôi biết về tính cách và sở thích của ba nhóc ấy không?"

Từ đó, Glenda bắt đầu hỏi tôi một cách dồn dập.

Dù đang cực kỳ bối rối nhưng tôi vẫn cố lục lọi ra mọi thứ mình nhớ về Log, Carol và Sophie để trả lời cô ấy.

"Ừm, tôi đã bắt đầu hình dung ra được kiểu mẫu rồi. Vậy thì tôi sẽ bắt tay vào may đồng phục ngay sau khi hoàn thành chiếc đai đeo kiếm nhé."

"Vâng, cảm ơn cô rất nhiều."

"À, tôi có chút tò mò về chuyện này ấy mà. Ba nhóc đệ tử của cậu là ba thành viên trong một tổ đội ba người có đúng không?"

"Đúng rồi. Hiện tại đang là ba người. Tôi định tăng thêm số lượng thành viên lên trong tương lai gần, nhưng để kiếm ra ứng cử viên phù hợp cho vị trí đó thì lại khó khăn lắm..."

"Thật á? Nhưng tôi lại có cảm giác là cậu đã tìm được ra ứng cử viên cho mình rồi cơ."

... Cô ấy có trực giác tốt thật đấy.

Tôi không ngờ thái độ của tôi về vấn đề này lại rõ ràng đến vậy.

"Thế sao. Hiện tại thì đúng là có một người có thể đứng vào vị trí giữa ba em ấy thật. Nhưng cô ấy đã thuộc về tổ đội khác mất rồi, nên việc rút cô ấy ra khỏi nhóm ấy không phải là việc dễ dàng gì. Cô ấy có hoàn cảnh của riêng mình rồi. Và ngay từ đầu thì khả năng của cô ấy hoàn toàn vượt xa so với ba em ấy."

"Hừm... Này, liệu có phải là - cô nàng đó không?" 

Tôi hầu như chưa đưa ra bất kỳ lời gợi ý nào mà cô ấy đã đoán ra được người mà tôi đang nghĩ đến trong đầu.

"... Làm sao mà cô lại biết được thế?"

"Chỉ là trực giác của phụ nữ thôi. Thế thì tôi sẽ làm một cái cho cô nàng đó nữa. Cô ấy không phải là đệ tử của cậu nên tôi sẽ thay đổi phong cách thiết kế một chút nhé."

Vì một lý do nào đó mà Glenda đang bắt đầu dính líu sâu hơn đến vụ này rồi...

"K, không, tôi vẫn chưa chắc là liệu cô ấy có ý định tham gia hay không nữa mà...! Nhỡ may mà thừa thì phải làm sao..."

"Tôi đã nói rồi đấy, tôi đang rất rảnh rỗi ngay lúc này. Tôi sẽ không lấy tiền của cậu đâu, nên cậu có thể để tôi làm nó luôn có được không?"

"... Ừm, tôi đâu thể cản được cô nếu cô đã nói là muốn làm chứ. Nhưng tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho nó nên cô cứ tính tiền đầy đủ với tôi nhé."

"Ôi trời, cậu hào phóng ghê."

"Cô sẽ may nó bằng vật tư của Bang hội có đúng không? Sẽ chẳng hay chút nào nếu tôi không trả tiền."

"Không hổ danh là thành viên từ ban cán sự nhỉ, cư xử đúng mực quá. Được thôi. Tôi sẽ tính tiền đầy đủ luôn cho cậu nhé."

"Vâng. Thế thì thôi, tôi xin phép đi ngay đây. Nhờ cô lo liệu cái đai đeo kiếm và mấy bộ đồng phục nhé."

"Cứ giao cho tôi. -A, chờ chút."

Ngay khi tôi đang định đẩy cửa rời khỏi căn phòng, Glenda gọi tôi lại.

"Có chuyện gì thế?"

"Có lẽ tôi hơi tọc mạch quá mức, nhưng cậu nên ngủ đủ giấc đi nhé."

"-Híc."

Người phụ nữ này thực sự quá tinh ý...

Chưa một ai có thể nhận ra rằng tôi đang bị thiếu ngủ.

Dạo gần đây, tôi không ngủ đủ giấc cho lắm.

Nhưng không phải là vì bị mất ngủ hay gì cả.

Đơn giản là vì tôi phải xử lý nhiều công chuyện đến tận đêm muộn.

"Tôi ổn mà. Tôi chăm sóc bản thân tốt lắm nên tôi sẽ không bao giờ lăn đùng ra xỉu hay thứ gì đó đại loại thế đâu."

"Tôi được nghe đồn rằng cậu Orn đây cực kỳ xuất sắc. Dẫu vậy, cậu chỉ là con người nên sẽ luôn có giới hạn trong những gì cậu làm được. Vả lại, bởi tới đây cậu còn phải tham dự giải đấu võ thuật, ít nhất là vì lợi ích cho toàn thể Bang hội, tôi muốn cậu luôn được là chính mình trong trạng thái hoàn hảo nhất."

"... Cô nói thế làm tôi ngại quá. Tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt trước giải đấu võ thuật và luôn trong trạng thái tốt nhất."

"Ừm. Nếu cậu hiểu ý tôi thì tốt rồi. Mà dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là quá tọc mạch vào chuyện người khác thôi."

"Không, cô nói đúng đấy. Tôi rất vui khi được cô quan tâm tới như vậy. -Thế thôi, tôi đi nhé."

Tôi nói thế thôi chứ có lẽ tôi vẫn sẽ phải sống theo kiểu này thêm ít lâu nữa đấy...

Nhưng tôi cảm thấy không phiền đâu.

Bởi tôi không muốn cảm thấy như vậy nữa.

Hai tuần sau đó trôi qua thật nhanh khi tôi phải tất bật chuẩn bị mọi thứ cho dịp lễ Tạ ơn.

Ghi chú

[Lên trên]
Mình nhớ đến câu nói của ngài Lac du Lot...
Mình nhớ đến câu nói của ngài Lac du Lot...
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Bạn nào có thể cách dòng Spoil cho mình biết cái người mà Glenda với Main đang nhắc đến ở đây là ai không?
Xem thêm












Chắc là Kiếm Công Chúa Fuuka Shinonome
Xem thêm
@Ma lord: Đọc xong r xóa đi cx đc
Xem thêm
Lại thêm 1 câu đáng nghi: "ko muốn cảm thấy như vậy nx"
Rồi lại thành viên ms cho đội 10 nx
Ông tác ném cho 1 mớ bí ẩn liên tục thế này thì sao mà ko đọc tiếp đc :))
Btw, TFNC
Xem thêm