Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 91 - (Ngoại truyện Sophia) - Tìm quà
1 Bình luận - Độ dài: 2,624 từ - Cập nhật:
"Ừm, món nào mới được đây ta~..."
Hôm nay là ngày thứ ba trong dịp lễ Tạ ơn.
Vì tôi rảnh cả ngày hôm nay nên tôi vừa lượn lờ quanh thành phố vừa đi chọn quà cho anh Orn cùng với Carol, người cũng rảnh giống tôi.
Log thì bận đi giúp việc từ sáng sớm nên hai đứa bọn tôi sẽ lên sẵn một vài ý tưởng trước rồi cả ba sẽ cùng đưa ra quyết định sau khi cả ba hẹn nhau đi ăn trưa.
Tôi nghe nói rằng ở các nước khác có truyền thống tặng quà vào dịp sinh nhật.
Vương quốc bọn tôi không có truyền thống đấy nhưng để báo đáp những gì mà anh Orn đã làm cho chúng tôi, cả ba đứa đã quyết tâm tặng một thứ gì đó vào tháng sinh nhật của anh ấy.
Tuy nhiên, bọn tôi chưa từng có dịp hỏi sinh nhật của anh Orn vào tháng mấy và cho đến tận hai ngày trước thì anh ấy mới bảo rằng anh ấy sinh nhật tháng 6 làm tôi có một phen hú vía.
Tôi hối hận vì đã không cố gắng hỏi anh ấy sớm hơn...
Nhưng dù không thể tổ chức sinh nhật vào ngày đầu tháng thì bọn tôi vẫn có thể làm sinh nhật cho anh ấy hẳn hoi!
Bên cạnh đó, vào thời điểm này, họ có bày ra những thứ họ vốn không mấy khi bán trong cửa hàng nên đợt này sẽ có rất nhiều thứ quý hiếm đấy!
Nhân dịp sinh nhật này, mình muốn tặng một thứ gì đó có thể làm anh ấy vui quá...
"Phải, tớ cũng tự hỏi thứ gì có thể khiến anh Orn thấy vui nữa... Khi chúng ta nghĩ về anh Orn như này, chúng ta thật sự chẳng biết gì nhiều về anh ấy hết..."
"Sư phụ vốn không nói nhiều về bản thân mình ha-. Nhẽ ra mình nên hỏi nhiều hơn về sở thích và thú vui của anh ấy mới phải...!"
Carol và tôi chẳng thể nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể làm anh Orn cảm thấy vui cả.
"Mà tính ra thì nơi này đông đúc quá ha~ Cứ như lễ hội ấy!"
"Ừm. Mình không muốn ở nơi đông người này quá lâu đâu."
Như Carol nói, đây là nơi đông đúc nhất trong thành phố, một phần cũng là nhờ vào các quầy bán thức ăn.
Tôi cảm thấy không đuợc dễ chịu lắm khi phải đứng ở những nơi như thế này lâu hơn nữa nên tôi muốn di chuyển đến một nơi nào đó khác ngay.
"Mm-, dường như những cửa hàng này không có bán những món đồ tốt được làm ra từ thợ thủ công lành nghề rồi! Sao chúng ta không đến khu phố thủ công và tìm kiếm thử?"
Nghe lời tôi nói, Carol nhanh chóng đề nghị một nơi nào đó mà cả hai nên đến.
Tôi nghĩ cậu ấy đang cố quan tâm đến tôi.
Carol để lại ấn tượng là một người ích kỷ, dù có hơi thô lỗ khi nói theo cách ấy, nhưng cậu ấy lại lat người chu đáo đến đáng kinh ngạc.
Tôi nghĩ đây là một điểm tốt ở Carol, nhưng cậu ấy thì lại luôn xem trọng những người xung quanh mình hơn là chính bản thân cậu ấy.
Điều này không phải là điều gì tốt lành hết.
Tôi đã quen Carol được gần một năm rồi.
Sau khi ở bên cậu ấy lâu đến thế, tôi có thể dễ dàng nhận thấy rằng Carol đã phải trải qua một vết thương tâm lý nào đó.
Nó đã dẫn đến sự nhạy cảm cực độ trong thái độ lẫn cảm xúc của cậu ấy.
Tôi ước rằng tôi có thể giúp cậu ấy vượt qua nỗi đau của chính mình nhưng tôi lại chưa thể nghĩ ra ý tưởng nào khả thi.
Lúc này, tôi chưa thể làm được quá nhiều thứ nhưng tôi vẫn mong rằng một ngày nào đó Carol có thể tỏ ra ích kỷ với tôi mà không cần phải giữ ý hay ngại ngùng.
"Mm, phải ha. Đi đến khu phố thủ công thôi."
Nghe theo lời đề nghị của Carol, hai đứa rời khỏi khu phố đông đúc này và đi đến khu phố thủ công.
◇
"Hmm-, mình nghĩ sẽ hay hơn nếu ta tặng anh ấy một thứ hữu ích cho công cuộc khám phá mê cung thì sẽ hay hơn đấy."
Carol nói khi cả hai vừa đặt chân đến khu phố thủ công, cậu ấy nhìn vào những món đồ được bày tại một cửa hàng bán giáp ngay gần đó.
"Tớ nghĩ anh ấy đã có đủ mọi thứ mà anh ấy cần lúc khám phá rồi, nhỉ? Ngay cả thanh kiếm mà anh Orn sử dụng cũng cực kỳ tốt và nếu thật sự có thứ mà anh ấy muốn thì chưa chắc ta đã có thể mua cho anh ấy đâu..."
"Phải ha-. Vậy nếu là một thứ dùng trong sinh hoạt thường ngày thì sao?"
"Ý tưởng hay đấy. Cậu lấy ví dụ đi, phụ kiện hay là...?"
"Ồ, được nha! Vậy thử tìm xung quanh một lát nào~! - Hửm?"
Ngay khi cả hai vừa nảy ra ý tưởng và định đi tìm cửa tiệm bán nó thì Carol chợt nhận ra điều gì đó và đi đến một nơi nào đó.
Tôi hối hả chạy theo sau Carol. Gì thế nhỉ?
"Chị gái à, chị thấy mệt sao? Chị có sao không?"
Carol chạy đến chỗ một người phụ nữ với mái tóc màu xanh lam, đang ngồi trên băng ghế với khuôn mặt cúi gằm xuống.
"...? Em đang hỏi chuyện chị sao?"
Người phụ nữ nọ ngẩng đầu lên để đáp lại Carol.
... Chị ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Chị của tôi thì xinh đẹp theo kiểu sắc sảo, còn chị này thì lại xinh đẹp theo kiểu dễ thương.
Tôi nghĩ chị ấy trẻ hơn chị gái của tôi.
Trang phục chị ấy mặc giống như các Pháp sư nên chắc chị ấy là một mạo hiểm giả.
"Vâng vâng. Nhìn chị đang có vẻ đau lắm, lẽ nào chị bị chóng mặt vì ở gần đám đông sao?"
"Chị chỉ đang nghĩ ngợi đôi điều thôi. Không phải vì chị cảm thấy mệt mỏi hay gì đâu. Chị ổn mà. Cảm ơn hai đứa vì đã quan tâm nhé."
Chị ấy đáp lại chúng tôi bằng một nụ cười dịu dàng.
Nhưng trông chị ấy rất cô đơn, cứ như là chị ấy đang cố gượng ép mình phải cười vậy.
"Chị đang buồn phiền về chuyện nào đó à.~ Thực ra tụi em cũng đang phải lo một chuyện rất to bự nữa đấy- Đây là tháng sinh nhật của sư phụ tụi em nên tụi em đang nghĩ ra món quà phù hợp để đem tặng nhưng vẫn chưa thể tìm ra món quà lý tưởng ạ-"
"Quà sinh nhật cho sư phụ ư? ... Mấy em là-, ra vậy, tháng sáu đã đến rồi nhỉ."
Chị ấy thì thầm với chính mình và dường như đã nhận ra điều gì đó.
"Đúng ạ~. Bọn em vừa mới phát hiện ra sinh nhật của sư phụ cách đây hai ngày nên bọn em mới hối hả đi tìm quà tặng. Hầy, sao sư phụ không nói ra sớm hơn nhỉ. Nói ra sớm hơn chút nữa là ta đã có thêm thời gian suy nghĩ rồi."
"Fufu, Or - hai đứa mến sư phụ của mình quá ta. Được đệ tử của mình yêu quý đến thế, chị đây ghen tị quá."
"Hửm-? Chị gái không có đệ tử sao? Chị gái đây mạnh lắm đúng không? Chắc nếu tụi đứa em xông vào đánh chị cùng lúc thì chắc chị vẫn thừa sức xử lý gọn ghẽ được nhỉ. Em sẽ không thấy lạ nếu một người như chị có đệ tử đâu."
Tôi cũng nghĩ như vậy.
Ma lực không phải là thứ mà ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường hay cảm nhận được, nhưng tôi lại thấy ma lực xung quanh chị gái này dày đặc hơn hẳn so với mọi người.
... Chắc là do tôi bị ảo giác rồi.
"Chị không có đúa đệ tử nào đâu. Người bị dòng đời đưa đẩy như chị đây thì lo liệu được cho ai kia chứ..."
Khi tôi đang nghĩ liệu việc trò chuyện cùng với Carol có giúp chị ấy cảm thấy phấn chấn hơn chút nào hay không thì chị ấy lại quay trở lại nét mặt u sầu như ban nãy.
"Chị đang lo mình bị dòng đời đưa đẩy ư?"
Carol hỏi sâu hơn về vấn đề của chị ấy.
"... Ừm, phải. Dù hơi xấu hổ khi phải nói ra chuyện này với mấy cô bé ít tuổi hơn chị nhưng dạo gần đây, những việc chị làm đều không mang lại kết quả đúng như ý muốn. Và vì chị mà đến cả cha dượng của chị cũng đã-"
Có lẽ bởi Carol đã nói ra rắc rối của mình trước nên chị gái kia cũng đã bộc bạch ra nỗi niềm riêng của mình.
Tôi nghĩ chị ấy sẵn lòng nói ra là nhờ vào tính cách và khả năng giao tiếp cực tốt của Carol.
Tuyệt ghê... Không đời nào mình có thể có được một cuộc trò chuyện như thế được.
Mà mọi chuyện diễn ra không được như mong muốn ư. Thế thì mình hiểu vì sao chị ấy lại cảm thấy buồn bã đến vậy rồi.
Tôi nghĩ ai cũng sẽ cảm thấy như vậy khi rơi vào tình huống như thế.
Tôi nhớ dạo trước, anh Orn từng giảng giải cho chúng tôi về những gì chúng tôi cần làm khi mọi chuyện diễn ra không được như ý. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cách để giải quyết vấn đề này là-
"Ra vậy~. Nè chị à, chị có chắc là m-ọ-i-c-h-u-y-ệ-n diễn ra không được như ý hông?"
"... Hể?"
"Sư phụ của tụi em từng nói thế này dạo trước: 'Khi ta nghĩ rằng mọi chuyện diễn ra không được như ý muốn thì tầm nhìn của ta sẽ trở nên hạn hẹp hơn. Đấy là lúc ta nên dừng lại và phải nhìn nhận vấn đề một cách bao quát' đấy chị à! Ngoài ra ảnh còn nói rằng 'Trong đêm tối của sự thất bại, nhất định tia sáng của sự thành công vẫn sẽ luôn le lói bên trong. Nếu ta có thể nhìn ra những điều tốt đẹp ở bản thân mà ta chưa từng nhận ra thì ta sẽ tự khắc suy nghĩ theo một cách hoàn toàn khác. Trước tiên, đừng vội theo đuổi 'lý tưởng' mà hãy đối mặt với 'bản thân ta' cái đã' đấy chị."
"Bản thân mình sao... Đúng vậy, hiện tại mình đang theo đuổi quá nhiều lý tưởng lẫn mục tiêu rồi. Cảm ơn vì lời khuyên bảo của em nhé. Sư phụ của hai đứa... là người rất tuyệt vời ha."
Sau khi nghe lời Carol nói - không, của anh Orn, chị gái liền trở nên phấn chấn hơn hẳn hồi nãy.
"Ehehe~. Anh ấy đúng là sư phụ mà chúng ta vẫn luôn tự hào nhỉ!"
"Vậy thì, chị sẽ đi đến một nơi yên tĩnh hơn để tự đối mặt với bản thân mình đây. Chị xin phép rời đi trước nhé."
"Vâng ạ! Tạm biệt nhé chị gái!"
"T, tạm biệt chị."
Cuối cùng, tôi chẳng thể nói ra lời nào khác với chị ấy ngoài lời tạm biệt.
Mà vốn dĩ tôi không giỏi giao tiếp với người lạ mặt nên tôi nghĩ rằng tôi không thể cứ thế mà tham gia vào cuộc trò chuyện giữa chị gái kia và Carol được.
"- À, phải rồi. Để đáp lại lời khuyên của em, chị cũng có đôi lời khuyên nhủ dành cho hai em đây. Sư phụ của hai đứa có lẽ đặc biệt tỏ ra thích thú với những dòng thông tin mới đấy. Vào tầm này trong năm thì các thương nhân tới từ các quốc gia khác sẽ đến đây nên nếu hai đứa tặng cho cậu ấy một cuốn sách được xuất bản từ nước ngoài thì chị nghĩ cậu ấy sẽ rất hài lòng đấy."
Ừ ha! Anh Orn lúc nào cũng chăm chú đọc sách vào những lúc rảnh rỗi hết!
Sao mình lại không nghĩ đến việc tặng anh ấy một cuốn sách nhỉ? Mình nghĩ sách sẽ là thứ khiến anh ấy cảm thấy hạnh phúc nhất!
Dường như anh Orn rất bận rộn trong dịp lễ Tạ ơn này.
Chị tôi nói rằng ngày lễ đầu tiên thì anh ấy có rảnh, nhưng hôm ấy đã có chuyện gì đó xảy ra nên anh ấy không thể tự do đi lại quanh thành phố được.
Đó là vì sao mà tôi nghĩ anh ấy chưa thể nào mua được một cuốn sách từ các thương nhân nước ngoài đến đây vào năm nay được!
"Sách ư...? Đúng rồi, sư phụ hay đọc nhiều sách lắm! Cảm ơn chị nhiều lắm!"
Xem ra Carol cũng có cùng ý tưởng với tôi.
Tôi nghĩ một cuốn sách nước ngoài sẽ là món quà hoàn hảo nhất để dành tặng anh Orn.
Sách thì rất đắt nhưng nếu cả ba cùng góp tiền lại thì chắc là vẫn mua được dăm vài cuốn đấy!
"Có gì đâu."
"Nhưng làm sao chị đây lại biết sư phụ thích đọc nhiều sách thế ạ?"
"Ừm, à, là do... Tinh linh đã nói cho chị biết đấy."
Tinh Linh ư? Đó không phải là tên của một người đâu nhỉ? Nó là gì vậy ta?
"Hưm hừm-?"
Dường như Carol cũng không hiểu cái tên đó và nghiêng đầu bối rối.
"Fufu, nếu em tò mò đó là gì thì hãy hỏi sư phụ của em đi nhé. Chị dám chắc là cậu ấy sẽ có thể nói rõ hơn cho hai đứa về cái tên đó hơn là chị đấy. Thôi thì, tạm biệt hai đứa nhé."
Sau khi nói ra một câu siêu gây tò mò, chị gái ấy nhẹ nhàng bước đi.
"Tớ không biết thứ tên Tinh linh kia rốt cuộc là gì nhưng tớ rất mừng vì chị ấy đã cảm thấy vui hơn hẳn so với ban nãy!"
"Carol à, cậu tuyệt vời quá."
"Hửm-? Tớ không tuyệt vời nhé. Đó chỉ là việc tớ muốn làm thôi. Tớ không làm chuyện đó với người khác đâu!"
Tôi không rõ cậu ấy thật sự nghĩ như thế hay là cậu ấy chỉ đang che giấu sự xấu hổ của bản thân mình nhưng dù gì thì chính sự hoạt bát đó cũng chính là điểm sáng ở Carol mà.
Nếu là tôi thì có lẽ tôi đã không thể nào lại gần chị gái kia được rồi.
Tôi mong mình có thể học hỏi được nét tính cách tự tin và mạnh dạn kia ở Carol.
"Thôi, ta đi tìm sách nào. Nếu đến chậm thì có thể bị người ta mua mất đấy."
"Thế thì nguy lắm! Nhanh lên nào Sophie ơi!"
Rồi cả hai hẹn gặp Log và cùng nhau xem qua các loại sách được xuất bản từ nước ngoài, xong xuôi thì mỗi đứa mua một cuốn.
Mình mong anh Orn sẽ cảm thấy vui vì món quà lần này.


1 Bình luận