Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 61 - Huấn luyện
1 Bình luận - Độ dài: 1,769 từ - Cập nhật:
Ba tuần đã trôi qua kể từ khi tôi gia nhập "Chú Thỏ bạc dưới Bầu trời đêm".
Trong suốt ba tuần đó, chúng tôi đã đi xuống mê cung rất nhiều lần, cùng nhau thu thập tài nguyên kết hợp tăng cường khả năng phối hợp của cả nhóm, và kết quả là khả năng phối hợp của cả nhóm bọn tôi đã được cải thiện rất đáng kể.
Về bốn thành viên ban đầu thì khỏi phải bàn, nhưng giờ đây, tôi cũng đã phần nào hiểu được cách suy nghĩ của từng người trong số họ.
Ngoài ra, nhờ vào Thiên phú của Selma mà bọn tôi còn có thể thoải mái giao tiếp với nhau bất cứ lúc nào.
Sự phối hợp giữa năm người bọn tôi giờ đây đã trở nên cực kỳ ăn ý, hoạ chăng lắm mới mắc phải sai lầm nhỏ.
Giờ thì cả nhóm bọn tôi đã đủ khả năng để chinh phục các tầng Sâu, nhưng kế hoạch đó vẫn phải tạm hoãn lại để chờ cho thanh kiếm của tôi được hoàn thành.
Một khi tôi nhận được thanh kiếm của mình, chuyến công phá tầng Sâu của chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu.
Vào những hôm không đi khám phá mê cung thì tôi sẽ phụ giúp Selma trong việc bàn giấy và huấn luyện Tiểu đội 10 hết sức mình.
Ngoài ra, Hội trưởng còn đưa tôi đi ăn tối để gặp mặt bên phía tài trợ và chào hỏi các thành viên khác trong ban cán sự nhưng chẳng có gì quá quan trọng nên tôi chẳng buồn đề cập đến ở đây đâu.
Và hiện tại, các thành viên của Tiểu đội 10 đang được tập huấn tại khu vực tập luyện ngoài trời nằm trong khuôn viên trụ sở Bang hội.
"Mệt - quá - đi! Bé - muốn - đi - nghỉ!"
Giọng của Carol vang vọng khắp sân tập, khiến người ta chẳng thể nào biết được liệu em ấy đã thật sự kiệt sức rồi hay vẫn còn đang dư sức.
"Này! Năm phút nghỉ giải lao nhé! Mấy đứa vất vả rồi!"
"Woo - hoo. Sư phụ - là - đồ - ác - quỷ!"
Trước mặt tôi, cách tâm một điểm nhất địnb khoảng năm mét là sáu cây cột cao tầm hai mét, đứng đều nhau như một dãy hàng rào.
Tôi thi triển [Tia sáng] một cách ngẫu nhiên lên từng cây cột một, tạo ra một luồng sáng màu vàng nhạt và chú ý kiềm chế uy lực để khiến cho nó không bị chói quá.
Carol chạy qua chạy lại giữa những cái cột ấy và nếu em ấy thấy cây cột nào phát sáng thì em ấy sẽ đưa tay ra chạm vào nó.
Ngay sau khi Carol chạm vào nó, tôi niệm lại [Tia sáng] lên một chiếc cột khác rồi em ấy sẽ chạy tới chỗ chiếc cột đó và cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cứ như vậy, Carol phải liên tục tăng tốc, giảm tốc và đổi hướng.
Làm như này sẽ giúp em ấy cải thiện được sự linh hoạt và nhanh nhẹn trong việc di chuyển khi chiến đấu.
Trong tương la tới đây, tôi sẽ buộc em ấy phải chuyển vai trò từ Người đỡ đòn kiểu né tránh sang Tiên phong chủ lực.
Nhưng kể cả khi đã chuyển vai trò thì sự nhanh nhẹn vẫn là yếu tố không thể thiếu đối với em ấy.
Vũ khí mà Carol sử dụng là dao găm với tầm đánh rất hẹp và hạn chế.
Nên để tấn công thì em ấy phải áp sát kẻ địch của mình và khi đã là Tiên phong chủ lực thì không có nghĩa là em ấy sẽ không bị kẻ địch tấn công một lần nào nữa.
Kể cả em ấy có định chơi chiêu đánh rồi chuồn hay né chiêu của kẻ địch thì việc cải thiện sự nhanh nhẹn vẫn là điều hết sức cần thiết.
Tại sao không sử dụng phép bổ trợ [Tăng cường nhanh nhẹn] á?
Hiệu ứng tăng cường từ các phép bổ trợ hoàn toàn dựa trên khả năng cơ bản của chính người nhận phép bổ trợ.
Nói cách khác, nếu người nhận phép bổ trợ đã có khả năng di chuyển một cách nhanh nhẹn sẵn rồi thì khi nhận được phép bổ trợ, họ sẽ lại càng di chuyển nhanh hơn nhiều so với một người không nhanh nhẹn bằng nhưng cũng nhận được phép bổ trợ tương tự.
◇
"Hah! Ei! Yaaah!"
Cách chỗ Carol đang tập một đoạn, Log đang tập vung một cây giáo gỗ.
Sau khi họp bàn cả nhóm lại một lần nữa, mọi người đã quyết định để Log đứng vào vị trí Tiên phong và được học cách sử dụng giáo.
Tại sao lại là giáo ư? Bởi trong số các loại vũ khí có tầm đánh rộng thì giáo là loại vũ khí dễ sử dụng hơn các loại khác.
Để giảm thiểu khả năng bị áp sát bởi ma thú và không thể tái thi triển phép bổ trợ thì tốt nhất là vẫn nên vừa tấn công vừa giữ khoảng cách nhất định với kẻ địch của mình.
Hai tuần đã trôi qua kể từ khi tôi cho em ấy học cách dùng giáo.
Dù chỉ là từng chút từng chút một nhưng quả thực là em ấy vẫn đang ngày càng một tiến bộ hơn trước.
Nếu em ấy đã có thể tiến bộ được tới chừng này chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi vừa qua thì tức là là em ấy còn có năng khiếu sử dụng giáo nữa.
Nhìn vào cách mà Log vung giáo, tôi nghĩ đã đến lúc phải cho em ấy được tập luyện một cách kỹ lưỡng và bài bản hơn nữa.
Nhưng tôi chỉ có thể dạy em ấy giáo thuật cơ bản thôi.
Nên tôi liền nghĩ đến việc nhờ Will đứng ra hướng dẫn em ấy.
Thanh kiếm hai lưỡi kia là món vũ khí không chỉ yêu cầu người sử dụng phải rèn luyện mỗi kiếm thuật mà còn về cả chiến đấu bằng các loại vũ khí dạng gậy nên anh ấy sẽ là người thành thạo về giáo mác hơn là tôi.
Và tôi đã hỏi xin ý kiến anh ấy từ trước rồi.
Anh ấy không thể tới dạy cho cậu nhóc vào mọi ngày trống lịch khám phá mê cung, nhưng nếu chỉ mỗi tuần một lần thôi thì chắc là anh ấy vẫn có thể tới dạy được.
Tôi thực sự rất cảm kích anh ấy.
◇
"297... 290... 283... 276, a, tay trái của mình-"
Sophie đang ngồi đếm từng con số trên một chiếc ghế cạnh tôi.
Thỉnh thoảng em ấy sẽ vỗ nhẹ vào đùi bằng tay trái và tay phải của mình.
Những gì Sophie đang làm là học cách xây dựng pháp trận song song ấy mà.
Để thành thạo cách xây dựng pháp trận song song, ta phải có khả năng xử lý được cùng lúc nhiều thao tác khác nhau.
Vì thế nên tôi đã bắt Sophie phải đếm số từ 500 trừ các số có chữ số 7 ra và vỗ vào đùi mình bằng tay trái mỗi khi đọc xong ba số và bằng tay phải mỗi khi đọc xong bốn số.
Một khi em ấy đã quen được với chuỗi thao tác này thì em ấy sẽ có thể nắm rõ được cách thức xây dựng pháp trận song song.
Dù bây giờ nhiều lúc em ấy vẫn còn bị vướng mắc nhưng tôi tin rằng em ấy sẽ sớm quen được chuỗi thao tác này thôi.
Cứ như này thì em ấy sẽ học được cách xây dựng pháp trận song song nhanh hơn nhiều so với kỳ vọng của tôi.
◇
"Được rồi! Ta nghỉ giải lao chút nào mấy đứa ơi!"
"Haaa. Mệt - quá - trời."
Tôi vừa dứt lời thì Carol liền gục xuống ngay tại chỗ.
Vì em ấy là con gái nên tôi nghĩ em ấy đừng nên nằm dang rộng hai chân ra như thế thì sẽ tốt hơn... [note72150]
Log thì thở hồng hộc và đưa tay lên gạt mồ hôi khỏi mặt em ấy.
Sophie thì gục xuống thành ghế và xoã người ra.
Cả ba em ấy đều khá mệt mỏi.
"Sư phụ thấy giáo thuật của em thế nào?"
Log chạy tới chỗ tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt của một chú cún con.
Sau ba tuần thì tôi đã quen với ánh mắt này của em ấy rồi.
"Giáo thuật của em khá lắm đấy. Chắc là đã đến lúc để em được huấn luyện một cách bài bản rồi."
"Thật hả anh!? Ngon!"
Log vui vẻ siết chặt tay.
Thật lòng mà nói thì một khi mà con người đã có ý chí thay đổi thì họ nhất định sẽ thay đổi rất nhiều.
Tôi không biết trước đây em ấy từng cư xử với mọi người xung quanh như thế nào.
Nhưng giờ đây em ấy đã là một người hoàn toàn khác so với ấn tượng ban đầu của tôi.
"Và sư phụ cũng rất chi là tuyệt vời nữa!"
Log khen tôi chẳng vì lý do nào.
"Sao em lại khen anh như vậy?"
"Anh vừa có thể liên tục thi triển [Tia sáng] vừa có thể theo dõi được quá trình tập luyện của em và Sophie đúng không anh? Với sư phụ thì việc niệm nhiều phép trong cùng một pháp trận chỉ là trò trẻ con nhưng đó lại là điều hoàn toàn bất khả thi đối với em nên em mới nghĩ anh thật tuyệt vời đấy ạ."
Lúc nào Log cũng lớn tiếng khen ngợi tôi.
Tôi mừng là vì em ấy ngưỡng mộ tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi lúc nào em ấy cũng tin tưởng tôi một cách mù quáng như vậy.
Tôi mong rằng em ấy có thể tìm được sự cân bằng cho bản thân mình, dù rằng đó không phải là điều mà ai cũng có thể dễ dàng đạt được.
◇
Tôi tiếp tục cho các em ấy luyện tập đến tối và sau khi tập xong thì tôi kết thúc một ngày tại đây và tiễn các em ấy ra về.
Xong xuôi, tôi ra phố, đi về phía cửa tiệm của ông bác.


1 Bình luận