The Jack-of-all-trades Ki...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (51-100) - Đang tiến hành

Chương 72 - Bằng chính sức mạnh của các em ấy

6 Bình luận - Độ dài: 2,442 từ - Cập nhật:

Năm ngày đã trôi qua kể từ khi Đơn vị 1 đặt chân xuống tầng 93.

Trong năm ngày đó, cùng với mọi người bên Ban Tiếp tế Mạo hiểm, chúng tôi khá bận rộn với việc tổng hợp nội dung báo cáo đến Hội, nhận yêu cầu và các khoản viện trợ khác ngoài lão già Eddington đó ra.

Với tư cách là một mạo hiểm giả, tôi rất vui vì tổ đội của mình đã phá được kỷ lục trước đó, nhưng sau đó các tổ đội mạo hiểm giả nổi tiếng như Tổ đội Anh hùng hay các tổ đội đến từ "Thỏ Bạc Đêm Sao" đã phải giải quyết rất nhiều công chuyện, và nói thật, mớ công chuyện này rắc rối vãi chưởng.

Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống kể từ năm ngày trước, tôi quyết định tiếp tục công việc đào tạo Tiểu đội 10.

Tôi đi vào căn phòng quen thuộc nằm bên Ban Quản lý Mạo hiểm và nhìn thấy ba em ấy đã ngồi chờ sẵn ở đấy rồi.

"Chào buổi sáng ba đứa nhé."

"A, chào buổi sáng sư phụ! Một lần nữa, tụi em chúc mừng anh vì đã đi xuống được tầng 93 ạ!"

"Chúc mừng nhé sư phụ-!"

"Chúc... chúc mừng anh ạ!"

Sau khi nhận thấy tôi là người bước phòng, ba em ấy đứng dậy chúc mừng tôi.

Nhận được lời chúc của ba em ấy thật sự khiến tôi cảm thấy vui vẻ hơn nhiều là nhận được lời chúc từ bên phía các nhà tài trợ hay cánh báo chí.

"Cảm ơn mấy đứa nhiều nha. Tiếp theo đây, đã đến lúc anh để mấy đứa chinh phục tầng cuối cùng thuộc các tầng Cạn, tầng 30 rồi."

Tháng trước, Tiểu đội 10 đã thành công chinh phục được từ tầng 1 đến tầng 29.

Tôi có đi theo các em ấy nhưng tôi chỉ đứng xem thôi, chẳng cần bỏ miệng hay can thiệp vào vì mấy em ấy đều tự mình xoay sở hết mọi thứ rồi.

Ba em ấy đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều trong một tháng vừa qua.

Mấy em ấy giống như là những cành cây non, sẽ tiếp tục đâm chồi phát triển hơn nữa.

"Thế ạ. Nếu vậy thì tụi em muốn hỏi ý kiến sư phụ chuyện này."

"Xin ý kiến ư?"

"Vâng. Tụi em muốn tự mình chinh phục tầng 30 chỉ với mình ba đứa thôi ạ."

"... Chỉ ba đứa tụi em... Ý em là em không muốn anh đi theo hộ tống các em nữa sao?"

"Không ạ! Đó không phải là ý em muốn nói! Được sư phụ đi theo hộ tống thì tụi em phải nói là quá an tâm ấy chứ. Nhưng tụi em nghĩ rằng tụi em không nên mãi dựa dẫm vào sư phụ! Nếu sư phụ cứ tiếp tục đi theo bọn em thì em nghĩ rằng công cuộc chinh phục Đại mê cung này sẽ chẳng còn gì là thử thách nữa ạ..."

Mấy em ấy đang cảm thấy ghen tị vì nghe tin Đơn vị 1 bọn tôi đã đặt chân xuống tầng 93 sao?

"Tụi, tụi em nói thế không phải là vì kiêu ngạo đâu anh ạ."

Sophie nói theo sau Log.

"Suốt năm ngày qua, ba đứa tụi em đã thảo luận với nhau cách hiệu quả nhất để chinh phục được tầng 30. Tháng trước, trong chuyến Hướng dẫn khai phá, bọn em cũng đã tận mắt chứng kiến các tiền bối giao chiến với Trùm tầng 30 nên đây sẽ không còn là lần đầu tiên tụi em nhìn thấy nó nữa đâu ạ. So sánh khách quan giữa sức mạnh của đám ma thú, con Trùm tầng với ba đứa tụi em hợp sức lại thì em nghĩ rằng việc chinh phục được tầng 30 sẽ không còn là vấn đề gì quá khó nhằn nữa đâu anh!"

Hiếm khi lắm tôi mới thấy Sophie chủ động lên tiếng như thế này.

Chứng tỏ rằng mấy em ấy thật sự rất quyết tâm.

Em cũng sẽ không hành động một cách liều lĩnh nữa đâu ạ! Em sẽ không để nụ cười phải biến mất khỏi khuôn mặt của mọi người nữa đâu! Em sẽ phối hợp thật ăn ý với hai cậu ấy mà! Nên em xin anh đấy!"

Carol cũng đang cố gắng nài nỉ tôi với giọng điệu nghiêm túc hơn thường ngày.

Khả năng phối hợp giữa các thành viên của Tiểu đội 10 cũng đã trở nên ăn ý hơn nhiều rồi.

Mấy em ấy đã có khả năng hành động suôn sẻ ngay cả tại các tầng Trung.

Dù vậy, không phải vì thế mà tôi không cần phải bận tâm về ba em ấy nữa.

Đó là chỉ có mỗi mình ba em ấy.

Với con số ít ỏi đó mà lỡ xảy ra tình huống bất trắc gì thì ba em ấy khó lòng mà ứng phó nổi.

Đấy chính là điều đáng lo ngại nhất, và tôi tự hỏi với chính mình rằng, liệu tôi có nên khước từ mong muốn của đám nhóc này khi mấy em ấy đang tha thiết cầu xin tôi hay không chỉ vì sự lo lắng của bản thân mình.

(Mình có đang bảo vệ mấy em ấy quá mức cần thiết không nhỉ?...)

"... Thôi được rồi. Ba đứa có thể tự mình đi xuống tầng 30 nhé."

Ngay khi nhận được sự đồng thuận đến từ tôi, ba em ấy liền tươi tỉnh hẳn lên.

"Cảm ơn anh nhiều lắm-"

"Tuy nhiên! Ban nãy, em có nói rằng cả ba đứa đã bàn luận về chiến thuật chinh phục tầng 30 rồi đúng không? Nếu phát hiện ra điểm nào đó không đúng thì anh sẽ không cho mấy đứa đi nữa."

"-Tụi em rõ rồi."

Và tôi được nghe ba đứa nhỏ giải thích về chiến thuật của mình.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã quá xem thường mấy em ấy.

Dù rằng mấy em ấy có nói rằng mấy em ấy đã lập nên chiến thuật cho riêng mình thì đây vẫn là lần đầu tiên mà ba em ấy tự vạch ra kế hoạch.

Tôi cứ đinh ninh rằng kế hoạch của ba em ấy sẽ có rất nhiều lỗ hổng.

Nhưng ngược lại, kế hoạch của ba em ấy gần như có thể xem là hoàn hảo rồi.

Từ cách vạch ra đường đi ngắn nhất, biện pháp đối phó với từng loại ma thú có thể xuất hiện ở tầng 30 và tất thảy mọi điều cơ bản mà tôi đã dạy cho ba em ấy suốt một tháng vừa qua, kể cả những nhược điểm xuất hiện ở một tổ đội ba người. 

Dù việc thu thập thông tin về các loại ma thú tầng Cạn khá là dễ dàng, nhưng nếu các tân binh như ba em ấy mà đã có thể lập nên kế hoạch chi tiết đến nhường này thì tôi nghĩ tôi sẽ cho mấy em ấy điểm gần tuyệt đối.

Nếu tôi là một thành viên của Tiểu đội 10 và phải lập ra một kế hoạch thì tôi nghĩ tôi cũng sẽ đưa ra kế hoạch giống như cái của ba em ấy.

"Đó là tất cả rồi ạ. Sư phụ thấy thế nào?"

"... Ai là người đã vạch ra kế hoạch này vậy?"

"Là, là em."

Sophie là người đáp lại câu hỏi của tôi.

Có lẽ vì em ấy nghĩ rằng tôi đang tức giận nên em ấy chỉ dám cúi mặt xuống như thể đang sợ bị tôi mắng vậy.

Trông tôi đáng sợ đến thế sao...?

Tôi thả lỏng mặt, lại gần Sophie và xoa đầu em ấy.

"Hay lắm em ạ. Anh chẳng ngờ nổi rằng em lại có thể vạch nên một kế hoạch chỉn chu đến nhường này. Em hãy cố gắng tự tin hơn vào bản thân mình đi nhé."

Mặt Sophie đỏ bừng và tôi có thể nhìn thấy em ấy đang mỉm cười rạng rỡ.

"Aaah-! Không công bằng tí nào Sophie à! Sư phụ ơi- em cũng muốn được xoa đầu nữa-!"

Carol lại gần tôi và hí hửng đưa đầu tới để tôi xoa.

"Ừm ừm. Carol cũng cố gắng lắm rồi ha."

Tôi gượng gạo cười và xoa đầu Carol.

"Eheheh~"

Xoa đầu hai em kia xong, tôi lại gần Log. Cu cậu đang nhìn tôi bằng ánh mắt trông khá thất vọng, nhưng ngay khi tôi đặt tay lên đầu em ấy thì em ấy liền vui ra mặt.

"Với chiến thuật như thế thì chắc sẽ ổn thôi. Các em thu thập được chừng này thông tin là đủ rồi đấy. Một lần nữa, anh cho phép các em được tự mình đi xuống tầng 30. Đừng chỉ nghĩ rằng việc khám phá mê cung của các em sẽ diễn ra đúng theo những gì mà các em đã vạch ra sẵn. Những điều không thể lường trước rất có thể sẽ xảy đến đột ngột. Đừng bao giờ tự tin thái quá nhé."

"""Vâng ạ!"""

Bởi vì ba em ấy sẽ chinh phục tầng 30 vào ngày mai nên hôm nay tôi sẽ cho các em ấy nghỉ xả hơi một hôm.

Nhân tiện thì bởi Selma đã đi gặp mặt một nhà tài trợ ở nơi khác nên Đơn vị 1 bọn tôi hôm nay cũng sẽ không có kế hoạch khám phá mê cung.

(Mình nghĩ mình sẽ tận dụng ngày hôm nay để cải thiện phép [Hợp nhất Ma kiếm]. -A, có lẽ mình nên làm xong món quà tặng mấy em ấy thì hơn nhỉ. Tới cửa tiệm của ông bác và mượn khu xưởng một hồi thôi.)

"À, ừm, anh Orn à, em xin chút thời gian của anh được không ạ? Em, ừm, có chuyện này muốn hỏi anh ạ."

Khi tôi đang định rời đi thì Sophie cất tiếng gọi tôi từ đằng sau.

"Sao thế em?"

"Ừm... Thiên phú của anh Orn được gọi là [Hội tụ ma lực] hả anh?

"... Đúng thế. Anh có thể hội tụ ma lực tại một điểm. Mà em hỏi nó để làm gì thế?"

"Dạ, làm sao mà anh lại có thể sử dụng được Thiên phú đó vậy anh?"

Sophie đang có hứng thú với các loại Thiên phú sao?

Ừ thì có cho mình một Thiên phú cũng là lợi thế rất lớn mà.

Ai mà lại chẳng hứng thú chứ?

Nhưng đó là loại Thiên phú gì thì chẳng ai có thể lựa chọn được.

Người ta còn chẳng biết nó là do bẩm sinh hay khi lớn lên mới có nữa kia mà.

Theo giả thuyết hiện tại thì Thiên phú là do bẩm sinh, sau một số quá trình ức chế thần kinh nhất định thì người đó sẽ thức tỉnh được Thiên phú của mình.

Tôi đã có khả năng cảm nhận được ma lực kể từ khi còn rất nhỏ.

Và chẳng rõ vì sao mà tôi lại cảm giác mình có thể can thiệp vào dòng ma lực tồn tại quanh cơ thể mình.

Khi tôi cố làm điều đó, tôi cảm thấy nó khang khác cách mà tôi đổ ma lực vào pháp trận, và sau đó thì tôi tự hiểu ra rằng tôi có thể hội tụ ma lực tại một điểm cố định bằng ý chí của bản thân mình.

"Ừm, thì... diễn đạt ra bằng lời thì hơi khó khăn một chút, nhưng tóm lại là những người có Thiên phú sẽ cảm thấy họ có thể làm được một điều gì đó mặc dù họ không hề tìm thấy cơ sở nào cho hành vi của bản thân họ. Và khi họ cố gắng thực hiện hành vi đó thì họ sẽ tự dưng làm được điều đó và nhận thức được rằng họ đã có Thiên phú cho riêng mình. Mà Sophie này, liệu em có cảm thấy mình cũng có cảm giác mơ hồ khó hiểu đó không?"

"Có lẽ là em đang cảm thấy một thứ gì đó khá mơ hồ và khó chịu, như thể em có thể tác động đến vật bằng một cách nào đó... Nhưng khi em cố làm điều đó thì lại chẳng có gì xảy ra hết nên em nghĩ là em đã nhầm rồi ạ..."

Sophie khẽ khúc khích tự giễu mình.

"Chúng ta vẫn chưa biết được nhiều thứ về Thiên phú mà. Dù sao thì nó cũng là một loại sức mạnh đặc trưng của từng cá nhân nhất định. Có lẽ trong trường hợp của Sophie là do em chưa hiểu rõ được cách mà nó hoạt động. Tốt nhất là em đừng nên lờ đi cảm giác khó chịu đó. Em không cần phải vội đâu. Em cứ từ từ dành thời gian để cảm nhận xem cảm giác kỳ lạ đó là gì nhé."

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Sophie và động viên em ấy.

"Cảm, cảm ơn anh nhiều lắm. Em nghĩ là cái cảm giác mơ hồ đó đã rõ ràng hơn một chút ít rồi ạ...!"

Sophie mỉm cười hạnh phúc với tôi. [note72380]

Híc, phải công nhận là mỗi khi mỉm cười thì em ấy dễ thương kinh khủng.

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Selma lại thích cưng nựng em ấy nhiều đến thế rồi.

Ngày hôm sau, ba thành viên thuộc Tiểu đội 10 đã tập hợp đông đủ trước lối vào Đại mê cung.

"Anh tặng mấy đứa nè. Là bùa hộ mệnh đó."

Tôi đưa cho ba em ấy mỗi đứa một chiếc vòng cổ với mặt dây chuyền nhiều màu sắc mà tôi đã làm ra vào ngày hôm qua.

Sophie có cái màu đỏ, Carol có cái màu xanh lục và Log thì là một cái màu tím, trùng màu với màu mắt của mấy em ấy.

Chúng được tích hợp sẵn một tính năng bên trong, nhưng tôi mong là nó sẽ không phải kích hoạt đến tính năng đó.

"Wow! Cảm ơn sư phụ nhiều lắm-!"

Tôi mừng là ba em ấy rất thích nó.

"Không có chi. Vậy, mau chinh phục tầng 30 đi nào mấy đứa. Và hãy quay trở về đây một cách an toàn nha. Anh sẽ ở đây để đợi tin tốt từ mấy đứa."

"""Tụi em đi đây!!!"""

Ba em ấy quay lưng lại về phía tôi và đi xuống Đại mê cung.

Ghi chú

[Lên trên]
Bị con đĩ tình yêu quật chứ có Thiên phú nào ở đây đâu em:)
Bị con đĩ tình yêu quật chứ có Thiên phú nào ở đây đâu em:)
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Đoạn 99 nên nói rõ là xanh lam hay xanh lục
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Màu xanh lục nha bạn, mình đã bổ sung rồi👍
Xem thêm
TFNC
Spoil nhẹ:


Sophia có thiên phú thật nhưng câu "cảm giác rõ hơn" thì chắc do bị quật thật =))
Và lời: "trở lại an toàn" của main thực ra là flag
2 chuyện này thì 2-3 chap nữa sẽ bt
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tò mò phết, để mình dịch nhanh hơn nữa
Mà bạn nói thế thì chứng tỏ là bạn đọc trước rồi còn gì💀💀💀
Xem thêm
@Kirito51: dùng gg dịch đến chap 80 r
Xem thêm