The Jack-of-all-trades Ki...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (51-100) - Đang tiến hành

Chương 76 - Cứu nguy

3 Bình luận - Độ dài: 2,912 từ - Cập nhật:

"Mong là lũ trẻ vẫn ổn..."

Sau khi tiễn ba đứa nhỏ đi, tôi dành ra chút thời gian nhàn rỗi của mình tại cửa tiệm của ông bác.

Tôi lo rằng mình sẽ nghĩ đến nhũng chuyện không đâu nếu cứ mãi loay hoay một mình nên tôi không muốn ở một mình.

"Loanh quanh phá rối ta hoài... Chú mày đang định cản trở ta làm ăn đấy à?"

Đang lượn lờ quanh cửa tiệm của ông bác thì bác ấy liền cất giọng nhắc nhở tôi.

Phải, đây hoàn toàn là lỗi của tôi.

"Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể ngồi yên được ạ."

Tôi chưa lần nào nhận ra rằng việc chờ đợi lại đau đớn đến như thế.

Gửi đám học trò của mình xuống một nơi mà tôi không thể giám sát được, thật là lo lắng quá đi mất...

"Nếu chú mày bận tâm đến thế thì sao không mau mau bám đuôi lũ trẻ đi?"

Ông bác bực bội thở dài.

Phải, bác ấy nói đúng, tôi không thể phản đối được chuyện đó.

"Cháu nghĩ nếu cháu làm vậy thì chứng tỏ rằng cháu không tin tưởng mấy em ấy nên cháu không muốn làm vậy. Mấy em ấy đã đủ mạnh để có thể công phá tầng 30 mà không cần phải lo nghĩ chuyện gì. Chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Thế thì mau ngồi xuống một chỗ đi cho ta xem nào."

"Dạ, cháu biết rồi."

Tôi nghĩ mình đã cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút sau khi chia sẻ nỗi lòng mình với ông bác.

Đúng vậy. Tôi tin các em ấy.

Tôi không thể để mấy em ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng tệ hại đến thế này được...

Đi ra sau quầy, tôi ngồi xuống cạnh ông bác và lại nhìn quanh cửa tiệm của ông bác một lần nữa.

"... Cơ mà hơi ít khách nhỉ?

Suốt một tháng qua, tôi đã không thể đi rêu rao cửa tiệm của ông bác.

Lẽ nào đây chính là nguyên nhân chính sao...?

"Chiều nào cũng như này hết cả thôi. Sáng và tối thì khách vẫn đông chừng như thế mà."

Phải, các tổ đội mạo hiểm giả thường đi khám phá mê cung vào ban ngày mà.

Đối tượng khách hàng chủ yếu của cửa tiệm này là các mạo hiểm giả nên việc không có khách hàng đến vào giờ này là chuyện bình thường mà.

"Nói mới nhớ, sắp đến lễ Tạ ơn rồi, Orn này, chú mày có tham gia dịp này vào năm nay không? Dù gì thì chú mày cũng đã là thành viên của 'Thỏ Bạc Đêm Sao' rồi mà."

"À, bác nhắc cháu mới nhớ. Cháu vẫn chưa nghe bên Bang hội thông báo gì cả. Có lẽ là họ đang đợi để khi khác vì tụi cháu vừa mới chinh phục tầng 92 xong. Và chắc chắn là họ sẽ không để cháu không được tham gia đâu ạ."

Lễ Tạ ơn là một lễ hội được tổ chức trong vòng 10 ngày tính từ ngày đầu tiên của tháng tư hàng năm.

Tạ ơn cái gì á? Cho Đại mê cung chứ cái gì nữa.

Không ngoa khi nói rằng nền kinh tế của vương quốc này đang dần được phục hồi là nhờ vào việc phân phối các loại ma thạch và tài nguyên từ Đại mê cung ra thị trường.

Hơn thế nữa, nhờ vào sự tồn tại của Đại mê cung mà chúng ta có thể thu thập được nhiều loại tài nguyên hơn từ các quốc gia khác và quan trọng là chúng ta có thể xuất khẩu những loại nguyên liệu đó.

Để bày tỏ lòng biết ơn tới Đại mê cung, việc khám phá nơi này vào trong dịp lễ là hành vi hoàn toàn bị cấm.

Ừ thì, đó chỉ là cái cớ thôi. Thật ra cái này là để duy trì sự cân bằng của Đại mê cung bằng cách ngừng khám phá nó trong một khoảng thời gian.

Như ta đã biết, các mạo hiểm giả chủ yếu nhắm đến những loại tài nguyên có giá trị cao.

Những loại tài nguyên đang được ưa chuộng thì sẽ được bán với giá cao hơn, và nếu chúng cùng mang một mức độ rủi ro như nhau thì người ta sẽ chọn cái có thể mang lại lợi nhuận cao hơn.

Tuy nhiên, có trường hợp những món bị khai thác quá mức dẫn đến cạn kiệt, trong khi có những món không có nhu cầu tiêu thụ hay khai thác thì lại dư thừa quá nhiều.

Theo lẽ thường thì mê cung sẽ có cho mình một hệ sinh thái, nhưng nếu những gì mà tôi nói ở trên vẫn còn tiếp tục diễn ra thì sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.

Dù rằng trong tự nhiên, việc khôi phục lại hệ sinh thái bị phá vỡ sẽ mất cả đời người, nhưng việc khôi phục lại hệ sinh thái trong mê cung thì lại không lâu đến thế.

Mê cung có thể khôi phục lại trạng thái tự nhiên ban đầu của nó chỉ sau một tuần không có con người khai thác.

Vì thế nên không ai được phép đi vào Đại mê cung trong khoảng thời gian nó đang tự khôi phục lại hệ sinh thái của mình, và đó chính là bối cảnh của lễ hội này.

Dường như những người không có khả năng khám phá mê cung sẽ góp phần làm cho lễ hội trở nên náo nhiệt hơn bằng cách dựng quầy hàng và tham gia vào các sự kiện khác nhau.

Tôi nói "dường như" là bởi tôi chưa một lần nào được tham gia lễ Tạ ơn hết.

Hồi tôi mới trở thành một mạo hiểm giả, tôi chỉ chăm chăm trở nên mạnh mẽ hơn nên trong những ngày không được đi xuống Đại mê cung thì tôi sẽ đi khám phá những mê cung bình thường khác.

Khi đã nghỉ ngơi hồi sức sau những chuyến khám phá mê cung thì đó lại là khoảng thời gian rất hoàn hảo để tôi có thể hoàn thành công việc chính sự như tiếp đón các nhà tài trợ khác nhau.

Tôi từng được nghe rằng các mạo hiểm giả của "Thỏ Bạc Đêm Sao" cũng được tham dự lễ hội này vào hàng năm bằng một cách nào đó nên có lẽ năm nay tôi cũng sẽ được tham dự.

"Orn giờ đã là mạo hiểm giả nổi tiếng nhất thành phố rồi. Chắc chắn nhiều người sẽ không thể chấp nhận được việc nhóc không tham dự đâu."

Kể từ khi Đơn vị 1 chúng tôi thành công chinh phục được tầng 92 mà số lượng các phương tiện truyền thông đại chúng đưa tin về tôi đã tăng lên rất nhiều.

Tôi không thích việc mình lại trở thành tâm điểm chú ý, nhưng bởi tôi là một thành viên trực thuộc Đơn vị 1 của "Thỏ Bạc Đêm Sao" nên tôi đành phải chấp nhận điều đó kể cả tôi có không thích đi chăng nữa.

... Và cảm giác được mọi người tâng bốc cũng không hẳn là đến nỗi tệ.

Sau một giờ ngồi buôn chuyện với ông bác, mặt dây chuyền mà tôi đang đeo trên cổ bỗng dưng nhấp nháy ánh xanh lục.

"- Xin lỗi ông bác. Cháu có chuyện gấp phải đi ngay."

Dứt lời với ông bác, tôi nhảy qua quầy và chạy về phía cửa.

"Chờ đã-."

Ngay khi tôi vừa đặt tay lên nắm cửa, ông bác chợt can tôi lại.

Tôi kiềm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình và quay đầu lại về phía ông bác thì chợt nhìn thấy có thứ gì đó đang bay về phía mình.

Tôi giơ tay ra chụp lấy nó.

"- Ta đã cải tiến ma cụ hội tụ ma lực rồi đấy. Có lẽ sẽ mất khoảng mười phút để kích hoạt được. Cầm theo nó bên mình đi."

Nó là phiên bản cải tiến của ma cụ dùng để thi triển phép [Hợp nhất Ma kiếm].

Trong chuyến khám phá tầng 92 cách đây năm ngày, món ma cụ này tốn đến tận 20 phút để hội tụ xong ma lực, thế mà chỉ sau vài ngày ngắn ngủi thôi, thời gian hội tụ đã được rút ngắn xuống chỉ còn một nửa so với ban đầu...

"Cảm ơn ông bác nhiều nhé. Cháu đi đây!"

"Đi cẩn thận."

Tôi vội vã chạy ra bên ngoài sau khi nghe thấy giọng của ông bác.

"[Tăng cường Sức mạnh] [Tăng cường ba lần], [Rào chắn phản vệ]."

Sau khi niệm vài phép bổ trợ lên mình, tôi nhảy mạnh hết sức có thể lên lớp rào chắn màu xám đục được dựng chéo dưới chân.

Dẫm lên nó, tôi liền bị hất văng lên trời, lao thẳng về phía Đại mê cung.

"[Tăng cường Khéo léo] [Tăng cường Ba lần], [Tăng cường Nhanh nhẹn] [Tăng cường Sáu lần]!"

Tôi vừa lao đi vun vút trên bầu trời cao vừa tự niệm phép bổ trợ lên cơ thể mình.

Rồi tôi tạo ra chiếc bệ nổi bằng [Hội tụ ma lực] và lao thẳng xuống lối vào Đại mê cung.

Chỉ trong chốc lát, tôi đã đến trước lối vào của Đại mê cung.

Có khá nhiều người ở gần đấy nhưng tôi lờ hết bọn họ và lao thẳng tới chỗ viên pha lê, dịch chuyển xuống tầng 30 ngay lập tức.

Sau khi thi triển [Tăng cường Thính giác], tôi phi hết tốc lực theo đúng tuyến đường mà ba em ấy đã đưa cho tôi xem trước đó.

(Nếu mặt dây chuyền nhấp nháy màu xanh thì tức là Carol đã gặp chuyện gì đó rồi sao? Có lẽ đã quá muộn-)

Dẹp tan nỗi bất an đang chực trào dâng lên trong lòng, tôi kích hoạt mặt dây chuyền mà mình đang đeo trên cổ.

Thế rồi ba màu đỏ, lục, tím liền nháy lên.

(Ơn trời... Mấy em ấy vẫn còn sống!)

Tôi không muốn giải thích chi tiết, tóm lại là chiếc vòng cổ mà tôi tặng cho ba em ấy hồi nãy có cơ chế giúp tôi nhận biết được liệu mấy em ấy có đang rơi vào tình thế gì nguy hiểm hay không.

Và cơ chế đó vừa mới được kích hoạt, tức khả năng cao là ba em ấy đang gặp nguy hiểm.

(Lẽ ra mình phải đi theo các em ấy mới phải...! Không, đừng nghĩ đến những chuyện không cần thiết vào lúc này nữa. Lo mà tập trung tìm ba em ấy đi!)

Có rất nhiều âm thanh đang lọt vào tai tôi, nhưng chúng không phải là âm thanh đến từ ba em ấy.

Tôi đã nhớ lại được đặc điểm âm thanh của ba em ấy, như tiếng bước chân khi đi bộ hay khi chạy.

Tuyệt đối không được bỏ lỡ bất kỳ âm thanh nào dù là nhỏ nhất từ ba em ấy...!

Tôi đã đi hết 70% tuyến đường mà ba em ấy chỉ cho tôi nhưng tôi vẫn chưa thể tìm ra bọn trẻ.

Xét theo thời gian kể từ khi ba em ấy khởi hành thì lẽ ra ba em ấy phải ở quanh đây mới phải...

"- Mau dừng lại đi!"

Hả?

Tôi nghe thấy giọng Log phát ra từ bên kia bức tường.

Ngoài ra còn có giọng của một người đàn ông mà tôi chưa từng nghe qua bao giờ.

Em ấy đang đánh nhau với một ai đó sao?

Tôi đối chiếu vị trí hiện tại của bản thân mình với bản đồ mà mình đã ghi nhớ trong đầu.

Sau bức tường này là một nơi giống như quảng trường.

Nếu đi tiếp theo lối này thì tôi có thể đến được đó, nhưng từ giọng của Log thì dường như em ấy đang trong tình thế rất nguy cấp.

Không còn thời gian nữa rồi.

"[Hợp nhất Ma kiếm]!"

Schwarzhase xuất hiện và biến thành khối ma lực nhầy nhụa.

(Phải chém xuyên qua bức tường này! Nhưng mình không rõ vị trí cụ thể của ba em ấy. Chắc là ngay bên cạnh bức tường này. Mình sẽ hạn chế gây thiệt hại nhiều nhất có thể!)

Tôi hội tụ thêm ma lực lên thanh Schwarzhase.

"Hây!"

Nhát chém hội tụ ma lực đã thổi tung cả bức tường trước mặt tôi ra.

Tôi đã hạn chế sự lan truyền của ma lực xuống mức tối đa.

Rồi tôi liền nhảy qua cái lỗ trước mặt.

(Chuyện gì... thế này...)

Sau khi thổi hết bụi đi bằng ma lực, thứ hiện ra trước mắt tôi là cảnh Sophie đang bị một gã đàn ông to con tóm cổ.

Hai em còn lại trông có vẻ ổn.

Ngay lập tức, tôi lao đến gần gã to con và chém vào khoảng trống giữa Sophie và hắn ta.

Dĩ nhiên, cánh tay của gã ta đã hoàn toàn nằm trên đường chém của phần lưỡi kiếm rồi.

(Chém mạnh đến thế mà lực siết trên tay mày vẫn không hề giảm đi ngay lập tức ư. Thế thì để tao nghiền nát cánh tay mày luôn cho rồi!)

Schwarzhase - thứ vẫn còn đang bị nhấn chìm trong luồng ma lực dày đặc, chém gã to con từ vùng khuỷu tay hắn trở xuống.

Luồng ma lực đen kịt tràn qua cánh tay bị chém đứt lìa, bọc lấy nó và biến mất ngay trong chớp mắt.

Ngay sau đó, tôi liền tóm lấy Sophie bằng tay trái của mình và lướt đến nơi mà Log và Carol đang đứng.

Sophie ho dữ dội.

Nhìn Sophie ho sặc sụa khiến tôi điên tiết lên, không chỉ với bọn chúng mà còn cả với chính bản thân tôi, người đã đến quá trễ.

"Xin lỗi em, anh đến trễ."

(Bình tĩnh nào. Giờ phải ưu tiên bảo đảm an toàn cho mấy em ấy. Bình tĩnh nào...!)

"Anh Orn à..."

Sophia lí nhí cất giọng.

May quá. Dường như em ấy vẫn còn tỉnh táo.

Chắc là em ấy chưa bị bóp cổ quá lâu.

"Ừm, có anh ở đây rồi. Em làm tốt lắm. Tốt lắm em à. Giờ thì ổn rồi. Đừng lo lắng nhé. Mọi chuyện còn lại cứ để anh lo."

Tôi cố hết sức để mỉm cười nhằm trấn an Sophie. Nước mắt chảy giàn giụa trên khuôn mặt em ấy.

"Hai đứa có nữa, có bị làm sao không?"

"Vâng... Em không sao hết."

"Em cũng vậy."

Quần áo của Carol bị thiếu mất một mảnh.

Chỗ bị thiếu vải đó là nơi em ấy bị chém sao...?

Cơn giận lại lần nữa bùng lên trong tôi.

"Em xin lỗi sư phụ. Bọn em đã không thể chinh phục được tầng 30 mất rồi..."

Khuôn mặt Log nhăn lại vì hối hận, em ấy vừa khóc vừa nói với tôi.

Dù em ấy thừa biết rằng đây không phải là lúc để mình nói thế.

... Dẫu vậy, thực sự là quá đáng tiếc cho ba em ấy.

"Các em có thể quay lại đây vào lần khác nhé. Hôm nay các em chỉ đơn giản là gặp xui thôi. Đừng lo, các em dư sức chinh phục nơi này ngày trong chớp mắt mà."

"Sư phụ ơi, em, em không thể bảo vệ được mọi người... Em không thể làm được gì với những kẻ đã làm tổn thương hai cậu ấy. Em buồn lắm...!"

Carol vừa khóc vừa nói với tôi bằng giọng run rẩy đầy hối hận.

"... Đừng lo. Anh sẽ làm em mạnh đến mức dư sức đánh thắng được những kẻ như bọn chúng. Mọi chuyện còn lại cứ để anh lo. Với lại em có nhớ anh đã từng nói với em điều gì không? Nếu có đứa nào đó dám đánh em thì anh đây sẽ nện nhừ tử đứa đó nhé." 

Chỉ nện nhừ tử chúng thôi thì chưa đủ đâu.

"Vâng...! Em cảm ơn sư phụ..."

"Tay của tao! Ow, ow!"

"... Câm mồm. Bọn tao đang nói chuyện với nhau kia mà. Đọc bầu không khí và nín ngay cho tao."

"Thằng ch* đẻ! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày! Tao xiên chết c* mày!"

Hắn ta phớt lờ lời nói của tôi và gào lên điên loạn.

"Cái đó phải do tao nói mới đúng. - Chết đi."

Tôi nới rộng phần lưỡi của thanh Schwarzhase và vung một nhát.

Ngay lập tức, đầu của tên to con liền bị chém văng lên không trung.

Cái xác không đầu ngã rập xuống nền đất.

Đúng lúc đó thì hiệu ứng trên thanh Schwarzhase kết thúc và nó biến từ thanh ma kiếm trở lại thành thanh trường kiếm đen tuyền bình thường.

"Anh sẽ kết thúc chuyện này sớm thôi nên hãy đợi anh nhé."

Dứt lời, tôi thi triển [Hoán đổi không gian] và dịch chuyển ba em ấy đến sát bức tường.

Rồi tôi dựng lên một rào chắn ma pháp bảo vệ ba em ấy và sử dụng [Hội tụ ma lực] để tăng cường độ bền cho lớp rào chắn.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ơ chết nhanh thế :))))
Xem thêm
Quá bá cháy 🔥 🔥
TFNC
Xem thêm