The Jack-of-all-trades Ki...
Itsuki Togami Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (51-100) - Đang tiến hành

Chương 79 - Giải quyết

2 Bình luận - Độ dài: 2,497 từ - Cập nhật:

Sau khi rời khỏi Đại mê cung, bọn tôi quay trở về căn phòng quen thuộc của cả nhóm tại Trụ sở Bang hội.

Trên đường về, ba em ấy nín thinh, không hé môi nửa lời.

Sau khi để ba em ấy ngồi lên ghế, tôi mở lời.

"... Hôm nay các em gặp xui xẻo rồi. Nhưng đừng hiểu nhầm các em nhé. Kết quả của ngày hôm nay không phải là do các em chưa đủ mạnh mẽ, hoàn toàn không phải. Chỉ là đen đủi thôi. Một lần nữa-"

"Anh nhầm rồi!!"

Khi tôi đang định đính chính lại một lần nữa thì Carol đột nhiên gào lên.

"Em, đã tự ý tách lẻ một mình. Dẫu rằng sư phụ đã bảo với em rằng hãy cố gắng phối hợp với hai cậu ấy...! Rồi em đã nhanh chóng bị đánh gục... và đã gây ra nhiều rắc rối cho hai cậu ấy... Nếu em chịu phối hợp với hai cậu ấy thì có lẽ bọn em đã thành công tẩu thoát rồi... Vì em mà cả nhóm mới thua hôm nay đấy ạ..."

"Đó không phải là lỗi của Carol đâu ạ! Ngay từ ban đầu, em đã sợ gã to con đó và bị hắn doạ sợ. Lẽ ra em phải cùng Carol đối mặt với gã ta! Nếu em làm vậy thì Carol sẽ không bị đả bại dễ dàng đến thế! Dù rằng em hoàn toàn có thể hỗ trợ cậu ấy bằng phép bổ trợ cho đến khi cậu ấy bị đánh thì em lại chỉ biết đứng nhìn... Giá mà em gan dạ hơn chút nữa thì... Mọi chuyện đều là do em mà ra hết...!"

"Hai cậu ấy không làm gì sai đâu ạ! Đó là do lỗi của mình! Thân là tuyến sau thì em nên là người chủ động tấn công trước, vậy mà em lại chẳng thể làm gì và kể cả khi Carol đã bị đánh thì em vẫn không thể nhích nổi một bước chân... Và lẽ ra em là người có cái nhìn rộng và bao quát khắp trận chiến này, vậy mà em lại không hề nhận ra gã to con đã tỉnh lại và khiến mình trở thành con tin trong tay gã... Hôm nay em chẳng làm được gì nên hồn cả!"

"Không đâu! Cậu là người đã đánh bay gã to con đó kia mà, tớ đã lao vào chiến đấu mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra hết nên đã khiến Sophie bị phân tán tư tưởng!"

"Nếu cậu nói thế thì lẽ ra tớ nên là người đã đứng ra xử lý mấy sợi roi đó! Làm vậy thì Carol sẽ không phải gồng mình ra đỡ như thế!"

"Không! Vì tớ quá thảm hại nên Log đã phải tiến lên! Nếu tớ đủ mạnh mẽ thì chúng ta đã có thể giữ khoảng cách để đánh lại chúng!"

"Tớ mới là người-"

"Tớ-"

"Tớ-"

Ba em ấy đều đang tự đổ lỗi lên chính bản thân mình.

"-Ba đứa bình tĩnh nào."

Tôi nói, và ba em ấy liền ngừng cãi nhau.

"Anh không nghĩ những gì mà ba em nói đều hoàn toàn sai đâu."

Nghe tôi nói thế, ba em ấy tỏ ra buồn bã và cúi gằm mặt xuống.

"Anh tin chắc là mấy em không hề thoả mãn với những gì mà mình đã làm được trong ngày hôm nay, và anh nghĩ rằng các em đều đang cảm thấy thất vọng vì mình làm không đủ tốt. Dĩ nhiên là anh đấy cũng cảm thấy như vậy rồi."

"Không thể nào! Sư phụ đã đến cứu tụi em rồi-"

"Kết quả thì đúng là vậy. Tuy nhiên, nếu tiếp tục giao chiến thì khả năng cao là chúng ta đã chết chắc rồi. Lần này chúng ta đã gặp may rồi. Hôm nay cả bốn anh em chúng ta đều đã nếm mùi thất bại rồi. Nhưng ta vẫn giữ được mạng mình. Nếu ta vẫn còn sống thì vẫn sẽ luôn có lần tiếp theo. Mỗi chúng ta hẳn là đã cảm thấy hối hận rồi - thế nên, hãy tận dụng thất bại này để làm động lực để trở nên mạnh mẽ hơn cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, để không một ai trong chúng ta phải hối hận một lần nữa nhé."

"""Vâng ạ."""

Ba em ấy ngẩng đầu lên và hô lớn chắc nịch.

Với ngọn lửa quyết tâm đang rực cháy trong đôi mắt mình.

Tôi vẫn muốn được tiếp tục trò chuyện với ba nhóc ấy nhưng tôi vẫn còn việc cần phải làm nên tôi đã bảo với ba em ấy rằng tôi đi tí rồi về và đi đến văn phòng của Hội trưởng.

Thật may mắn khi Hội trưởng, người thường xuyên phải ra ngoài vì lịch trình bận rộn của mình lại đang có mặt trong trụ sở.

Bình thường thì tôi sẽ phải báo cáo với Selma trước nhưng bởi lúc này cô ấy đang bận đi công tác nên tôi sẽ đi thẳng tới văn phòng của Hội trưởng ngay và luôn.

Sau khi gõ cửa, tôi nghe thấy giọng "Mời vào" vang lên và mở cửa bước vào.

"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, thưa Hội trưởng."

"Không sao đâu. Tiện thể tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cậu luôn. Cậu cứ nói chuyện của cậu trước đi Orn."

"Tôi hiểu rồi. - Vài phút trước, Tiểu đội 10 từ Ban Quản lý Mạo hiểm đã đụng độ với các thành viên của 'Amunzer' khi đang đi chinh phục tầng 30 của Đại mê cung ạ."

"Cái gì cơ!? Lũ trẻ có làm sao không!?"

Hội trưởng đập bàn đứng dậy và hỏi tôi bằng giọng cực kỳ nghiêm trọng.

"Tôi đã kịp thời lao đến giải vây vào phút chót nên mấy em ấy chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Tuy nhiên, tôi chưa thể nói ra trạng thái cảm xúc của mấy em ấy được cho đến khi ba em ấy có tiến triển gì mới." 

"... Tôi hiểu rồi. Thật mừng khi nghe cậu nói vậy. Tôi hứa với cậu rằng chúng tôi sẽ làm mọi thứ trong tầm khả năng để có thể chăm  sóc sức khoẻ tinh thần của mấy nhóc ấy thật chu đáo. Cảm ơn cậu vì đã đứng ra bảo vệ lũ trẻ."

Hội trưởng ngồi xuống ghế và cảm ơn tôi.

... Nhưng tôi cảm thấy mình không hề xứng đáng với lời cảm ơn đó.

"Không ạ. Tôi vẫn còn chuyện phải báo cáo. Bọn chúng có bốn kẻ. Tôi đã giết chết ba tên và cố gắng khống chế tên còn lại nhưng cô ta quá mạnh nên tôi khó lòng mà khống chế được cô ta hoàn toàn."

"Kẻ mạnh đối với một người mạnh mẽ như cậu sao? Thật đáng tiếc khi cậu đã để cô ta chạy thoát nhưng cậu đã đưa lũ trẻ quay về an toàn là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi chưa từng được biết rằng bọn chúng lại xuất hiện tại tầng 30 và tấn công các tân binh. Bởi lẽ chúng thường hay nhắm vào các mạo hiểm giả kỳ cựu mà. Chúng đã thay đổi tôn chỉ của mình rồi sao?"

"Tôi nghĩ mục tiêu lần này của chúng là tôi. Chúng nói rằng chúng muốn hãm hại Tiểu đội 10 để dụ mặt tôi ra."

"Ra vậy... Tôi biết rằng chúng thường đi đây đó để sát hại các mạo hiểm giả nhằm ngăn chặn họ chinh phục Đại mê cung. Chắc chắn một người như cậu, kẻ đã tự mình tiêu diệt Trùm tầng Sâu sẽ không khỏi rơi vào tầm nhắm của bọn chúng."

Tôi đã quá ngây thơ rồi.

Tôi biết rằng "Amunzer" đã bắt đầu hoạt động tại Đại mê cung phương Nam và tôi cũng đã đảm bảo rằng Đơn vị 2 đã biết đến chuyện này.

Dù không muốn tỏ ra tự mãn nhưng ngay bây giờ đây, tôi chính là mạo hiểm giả nổi tiếng nhất thành phố này.

Thế nên đó là vì sao mà tôi đã không nghĩ rằng mình là mục tiêu của bọn chúng ư? Bộ những người xung quanh tôi sẽ không gặp nguy hiểm ư?

Chẳng nhẽ tôi đã quá tự mãn chỉ vì mọi chuyện vẫn luôn diễn ra một cách suôn sẻ kể từ khi tôi bị đá ra khỏi Tổ đội Anh hùng sao?

Chẳng phải tôi đã từng nói với ba em ấy rằng "Đừng quên chúng ta rồi cũng sẽ từng là tân binh" sao?

Có quá nhiều điều bất công đang diễn ra trên thế giới này.

Tôi phải bảo vệ những người tôi yêu thương bằng cách vượt qua muôn vàn chông gai có đúng không?

Vậy thì hãy suy nghĩ một cách sâu sắc hơn nữa đi!

Đừng có mãi chìm trong màu hường lạc quan như thế nữa!

"... Cậu không nên quá đặt nặng mọi thứ lên vai mình như thế đâu. Không có ai trên đời này là hoàn hảo hết. Đừng cố gắng gánh vác mọi thứ một mình như thế. Chúng tôi có lẽ sẽ chẳng góp sức được là bao nhưng vẫn đủ khả năng để giúp cậu. Số đông là sức mạnh mà. Bang hội này có rất nhiều thành viên. Tôi tin rằng nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta nhất định có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào. - Phù, suy nghĩ như vậy có hơi bị non nớt quá nhỉ."

"- Không, nó không... Mà thôi, cảm ơn ngài rất nhiều."

"Được rồi, chúng ta cần phải quyết định kế hoạch cho chúng ta kể từ bây giờ. Bởi Selma hiện đang đi vắng nên quyền quyết định cho mọi mạo hiểm giả trong Bang hội này sẽ thuộc về cậu. Cho tôi nghe suy nghĩ của cậu trước nào."

"Vâng ạ. Trước khi rời đi, cô ta có nói rằng cô ta sẽ đưa tất cả đồng bọn của mình rời khỏi Đại mê cung nhưng tôi chưa thể tin cô ta được. Tôi nghĩ chúng ta nên cấm việc khám phá mê cung trong một khoảng thời gian. Lễ Tạ ơn sẽ bắt đầu vào tháng tới rồi nên tôi nghĩ chúng ta có thể để cho toàn bộ các mạo hiểm giả được tận hưởng dịp lễ này."

"Cấm khám phá mê cung cho đến hết lễ Tạ ơn sao...? Chà, tôi nghĩ điều này cũng dễ hiểu thôi. Trước hết thì tôi sẽ chia sẻ thông tin này tới Ban Quản lý Mạo hiểm và đảm bảo rằng họ sẽ truyền đạt lệnh này tới toàn thể các mạo hiểm giả."

"Tôi hiểu rồi. Đó là toàn bộ những gì tôi muốn báo cáo. Hình như hồi nãy Hội trưởng có nói muốn bàn chuyện gì đó với tôi có đúng không ạ?"

"Tôi muốn bàn với cậu về chuyện lễ Tạ ơn. Tôi muốn cậu làm một chuyện này trong dịp lễ Tạ ơn."

"Nếu nó nằm trong khả năng của tôi thì được thôi ạ."

"Cậu có biết rằng một trong những sự kiện chính của lễ Tạ ơn là một giải đấu võ thuật không?" 

Giải đấu võ thuật, đúng như tên gọi của nó, là một cuộc thi mà trong đó, các thí sinh sẽ thi đấu với nhau bằng võ thuật thuần túy để chọn ra quán quân của năm đó.

Chà, chính xác thì nó không phải là võ thuật 'thuần tuý' bởi thí sinh vẫn được phép sử dụng Thiên phú của mình.

Bất cứ ai cũng có thể tham gia và nó quả thật là một sự kiện rất thú vị, nhưng sự thật là có rất ít mạo hiểm giả kỳ cựu sẽ tham dự giải đấu này.

Võ thuật thuần túy có nghĩa là ta phải chiến đấu bằng năng lực thể chất thực sự của chính bản thân mình.

Nói cách khác, ta không thể sử dụng các loại ma pháp, bao gồm cả các phép bổ trợ.

Bình thường thì các mạo hiểm giả kỳ cựu sẽ sử dụng phép bổ trợ để tăng cường năng lực thể chất của mình.

Có nghĩa là họ sẽ phải tham dự giải đấu này bằng phiên bản yếu hơn thường ngày của bản thân họ.

Hơn thế nữa, bởi đối thủ cũng là con người nên với các mạo hiểm giả chuyên chiến đấu chống lại ma thú, tham dự giải đấu này chẳng được lợi ích gì cả.

Nói đến chuyện đó ở đây, lẽ nào là- 

"Vâng, tôi hiểu rõ cốt lõi của chuyện này rồi."

"Dù sự kiện này vẫn đang ngày càng trở nên  nổi tiếng hơn qua từng năm, Hầu tước Forgas dường như vẫn chưa được thoả mãn  cho lắm vì có quá ít các mạo hiểm giả kỳ cựu tham dự. Vì thế nên ông ta đã tạo ra một vòng riêng chỉ dành cho các mạo hiểm giả kỳ cựu. Tôi nghĩ cậu đã biết rõ tôi đang muốn nói đến điều gì, nhưng Orn này, cậu cũng được yêu cầu phải tham dự giải đấu võ thuật này đấy. Mà nói thẳng ra thì đó là mệnh lệnh. Tôi nghĩ ông ta đang cố gắng khôi phục lại danh tiếng của mình bằng cách để một Anh hùng đánh bại cậu trước mặt quần chúng."

Đó là vì sao mà lão già Eddington lại hỏi tôi câu đó vào ngày hôm trước sao?

"Và tôi được yêu cầu là phải bại trận trước Oliver sao?"

"Không, ngược lại mới đúng. Chúng tôi muốn cậu dành chiến thắng. Đây là cơ hội của chúng ta. Nếu chúng ta dành chiến thắng ngay tại đây thì chúng ta hoàn toàn có thể đè bẹp được danh tiếng của Tổ đội Anh hùng và nó sẽ trở thành cơn gió thuận cho Bang hội chúng ta. Ngài Lazareth cũng muốn cậu dành chiến thắng mà. Cậu có làm được không?"

"... Chuyện này khá khó để nói ra.

Tôi phát biểu suy nghĩ thật lòng của mình.

"... Cậu có thể đánh bại được Kiếm Thánh Oliver không?"

Hội trưởng hỏi tôi với ánh mắt rối bời.

"Tôi có thể khuất phục được Oliver. Tuy nhiên, nếu xét theo những gì ngài vừa nói thì tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ tham gia nữa. Kiếm Công chúa từ tổ đội hạng S 'Sương Chiều Phủ Sơn' - Fuuka Shinonome."

"... Hừm! Ra là cô gái đó sao."

"Nên sẽ rất khó để tôi dành chiến thắng. Tuy vậy, bởi tôi sẽ tham dự nên tôi sẽ dốc toàn lực để dành chiến thắng. Bất kể đối thủ có là ai - tôi cũng sẽ nhất quyết không bại trận đâu."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lại sắp có đánh nhau nx r nói v chứ thực ra cx phải chờ chục chap nx
TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mình đang dịch chap 80 và nó rất chi là bủh bủh lmao🐧
Xem thêm