Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 57 - Khi em ấy nhận ra nỗi đau của mình
2 Bình luận - Độ dài: 1,975 từ - Cập nhật:
"... Carol này, nhìn vào mặt các bạn của em đi."
"Hửm? - A..."
Carol quay sang nhìn Sophie và Log.
Hai em ấy đều đang nhìn Carol với ánh mắt tràn ngập sự bối rối.
Sophie trông như sắp khóc, khuôn mặt em ấy lộ rõ nỗi lo lắng và bất an.
"Em có nhận ra nụ cười mà em yêu quý đã không còn trên khuôn mặt hai người bạn của em không? Em có biết vì sao không?"
Tôi hỏi Carol và em ấy lắc đầu.
"Vì em đang bị đau đấy."
"Nhưng vết rách đã..."
Carol bắt đầu run rẩy.
"Nó không phải là vết thương hữu hình. Khi em bị đau, mấy em ấy cũng cảm thấy đau nữa. Nếu em cứ tái diễn như vậy thì về sau, hai người bạn của em sẽ không thể tươi cười được nữa đâu em à. Em thấy vậy có được không em?"
"Không... không được! Không! Em phải làm gì đây anh!?"
Carol bắt đầu loạng choạng và run rẩy hơn.
Thì ra, góc tối trong lòng em ấy chính là không được nhìn thấy nụ cười đến từ mọi người xung quanh.
"Đơn giản thôi em. Kể cả em đã quen với đau đớn thì nó vẫn đau lắm đúng không? Nên những gì em cần làm chỉ là đừng làm những gì khiến em nghĩ rằng nó làm em cảm thấy đau đớn. Khi Carol nhận ra nó đau đớn, Sophie, Log, thậm chí đến cả anh cũng sẽ cảm thấy đau đớn nữa. Bọn anh vốn không quen với việc phải chịu đựng đau đớn nên khi bọn anh cảm thấy đau thì bọn anh sẽ không tài nào cười nổi đâu."
"Em, em biết rồi mà. Em biết rồi, nên, nên mọi người đừng tự cảm thấy đau đớn vì em nữa! Mọi người, mọi người... hãy cười thật tươi lên đi... Em, em xin mọi người đấy... Xin... xin mọi người đừng đánh em mà..."
Em ấy vừa khóc lóc trong sợ hãi vừa cầu xin bọn tôi hãy cười lên và đừng đánh đập em ấy.
Tôi mỉm cười dịu dàng hết sức, đặt tay lên đầu Carol và nhẹ nhàng xoa dịu em ấy.
"Híc!"
Nghĩ rằng tôi đang định vung tay lên đánh, Carol khẽ thét lên một tiếng thét nhỏ và rụt người lại.
Tôi vừa nhẹ nhàng xoa đầu vừa cố gắng an ủi em ấy.
"Không sao đâu em à. Anh không giận em đâu. Em đừng lo, sẽ không một ai ở đây có ý định đánh em đâu. Nếu có đứa nào đó dám đánh em thì anh đây sẽ nện nhừ tử đứa đó luôn. Không sao đâu em à, mọi chuyện ổn cả rồi-"
Tôi cứ nói "Ổn cả rồi" cho đến khi Carol nín hẳn mới thôi.
◇
Tôi nghĩ là bởi tôi đã xoa đầu em ấy nên em ấy đã bình tĩnh trở lại nhanh hơn tôi nghĩ.
Dù tôi rất muốn được xem ba em ấy tiếp tục phối hợp với nhau vài lần nữa để đưa ra kết luận cuối cùng nhưng vì đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên ý định của tôi đành phải bỏ dở vậy.
"Được rồi! Vì anh đã kịp nhìn thấy các em chiến đấu cả rồi nên chúng ta dừng lại tại đây nhé."
Sau khi nhấn mạnh rằng mục tiêu của tôi vào ngày hôm nay là xem ba em ấy chiến đầu đơn lẻ, tôi gọi các em ấy lại và đưa cả nhóm quay về trụ sở Bang hội.
Đám ma thú trên đường về của cả nhóm đều bị ma pháp của tôi tiễn về nơi chín suối ngay trước khi ba em ấy có thể kịp nhận ra.
Bởi bây giờ tôi không biết ba em ấy sẽ phản ứng ra sao nếu vô tình chạm trán phải lũ ma thú - đặc biệt là Caroline.
◇
"Ừ thì, dù vẫn còn hơi sớm nhưng vì đây là ngày đầu tiên nên ta chưa cần vội đâu. Ta nghỉ tại đây nhé. Theo như kế hoạch trong tương lai thì anh sẽ là người hướng dẫn của các em, lịch trình là ngày này cách ngày kia. Nên những hôm nào không phải nghe giảng thì anh sẽ cho cả ba em đi xuống Đại mê cung. Tuy nhiên! Khi đi xuống mê cung, ba em nhất định phải đi chung với nhau, không được tự ý khiêu chiến Trùm tầng, đến khi nào anh cho phép thì các em mới được đi xuống tầng 11 và tuyệt đối không được hành động một cách liều lĩnh. Anh muốn cả ba em nhớ rõ bốn điều này cho anh nhé."
Sau khi quay trở về căn phòng nơi cả đám nghe giảng hồi sáng, tôi dặn dò sơ lược về tương lai cho ba em ấy.
"Bọn em rõ rồi ạ."
Log thay mặt đáp lại cho cả ba người.
"Nếu em định đi xuống Đại mê cung vào những hôm không có bài giảng thì tốt nhất là em nên tận dụng ngày nghỉ tiếp theo để nghỉ ngơi cho khoẻ. Em không thể phát triển một cách ổn định nếu em cứ cố gắng ép mình được. Cứ đi chơi hoặc làm những gì mình thích để giết thời gian là được... Ừm, nếu em vẫn không biết mình nên làm gì thì anh khuyên mấy đứa nên chịu khó đọc sách nhé. Đọc vài cuốn trong thư viện của Ban Mạo hiểm ấy em à. Chúng được bố trí rất ngăn nắp, dễ đọc và chắc chắn là em có thể học hỏi được rất nhiều điều lý thú từ chúng."
Khi tôi nói đến câu "Làm nhũng gì mình thích để giết thời gian" thì khuôn mặt Sophie bỗng trở nên căng thẳng và cứng đờ.
Nên tôi đã đề xuất việc đọc sách cho em ấy, nhưng bộ em không có sở thích nào sao?
Dặn dò kỹ càng xong, tôi tạm biệt ba đứa nhỏ.
Dù đã lên mặt đất nhưng biểu cảm của Carol vẫn y xì như lúc còn đang ở trong Đại mê cung.
Tôi không biết em ấy đang nghĩ gì trong đầu nhưng tôi không nghĩ là em ấy sẽ đi khám phá mê cung ngay lúc này đâu.
Tôi đang định đi tới chỗ của Estella thì...
"Sư phụ ơi! Em xin sư phụ một chút thời gian được không ạ?"
Sắp ra khỏi phòng thì Log kêu tôi lại.
"Sao thế em?"
"Ừm..."
Log có vẻ do dự khi định giữ tôi lại đây mà.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi và rồi em ấy cũng chịu mở lời.
"Sư phụ, em muốn nghe đánh giá thật lòng của sư phụ về khả năng hiện tại của em!"
Sao em lại hỏi anh chuyện đó chứ? Nhưng ánh mắt của Log thì lại thật sự rất nghiêm túc.
Tôi không rõ ý định thật sự của Log khi em ấy hỏi tôi như vậy, nhưng tôi tin rằng em ấy sẽ không còn trở nên ngạo mạn nữa. Tôi bèn bày tỏ ấn tượng thật sự của mình tới em ấy.
Tôi sẽ theo dõi và xem xét Log nếu em ấy thật sự có thể trở nên kiêu ngạo một lần nữa.
"... Anh nghĩ em có thể được gia nhập vào một tổ đội hạng A bậc thấp đấy."
"... Thế ạ. Nghe sư phụ nói vậy đã giúp em tự tin hơn nhiều rồi ạ. Cảm ơn anh rất nhiều - Nhưng, anh có thể dạy kiếm cho em được không anh?"
... Há?
Sao em ấy lại lôi chuyện kiếm kiếc vào đây nhỉ?
Đừng nói với anh là bởi nhóc nghĩ rằng nhóc đã là một Phù phép gia lão luyện rồi nha?
Vẫn còn hơi tự tin quá đấy em ạ.
"... Sao lại muốn học kiếm thế em?"
"Dạ là, khi chứng kiến những gì Carol phải trải qua trong ngày hôm nay, em đã nhận ra rằng nếu cậu ấy cứ tiếp tục làm Người đỡ đòn thì thật sự không ổn chút nào. Cậu ấy là kiểu luôn lao vào tử chiến mỗi khi cậu ấy tự mình phát hiện ra bầy ma thú, và trong cuộc sống hàng ngày thì cậu ấy lúc nào cũng đặt sự ưu tiên của mọi người xung quanh lên trên mình. Chắc là do cậu ấy muốn tất cả mọi người xung quanh mình luôn được mỉm cười. Em nghĩ rằng nếu mình trở thành Tiên phong thì em sẽ có thể chia sẻ được phần nào sức nặng mà cậu ấy phải gánh chịu. Vả lại, em cũng muốn trở thành một mạo hiểm giả tài ba giống như sư phụ, một người có thể tự mình làm được mọi thứ nữa. Em tin rằng kiếm thuật là yếu tố quan trọng để có thể trở thành một mạo hiểm giả như thế ạ!"
Đây không phải là một thỉnh cầu cho riêng mình em ấy mà là cho thành viên trong tổ đội của mình.
Cũng phải, nếu là tổ đội ba người thì cử hai người đứng ở vị trí Tiên phong vẫn sẽ tốt hơn mà.
Vậy thì chẳng còn gì khó hiểu đối với Log, một người đã hội tụ đủ các yếu tố cần thiết để trở thành một Phù phép gia, muốn học một thứ gì đó mới hết.
"Anh hiểu ý của em rồi Log ạ. Nhưng điều mà em mong muốn là thứ có thể khiến cho mọi cố gắng của em từ trước đến nay sụp đổ đấy, dẫu vậy thì em vẫn sẽ không thay đổi ý định chứ?"
"Vâng! Nếu em mà sợ rủi ro đến thế thì em đã không thể trở thành một tân binh hàng đầu như hiện tại. Em đã chuẩn bị mọi thứ mình cần rồi anh ạ!"
Tôi sẽ phải thực hiện một vài tình huống giả lập xoay quanh tổ đội của Log khi em ấy chuyển lên vị trí Tiên phong mới được.
Mà kể cả khi Log đã chuyển lên vị trí Tiên phong rồi thì em ấy vẫn sẽ phải dùng đến phép bổ trợ mà.
Nhưng nếu làm vậy thì em ấy sẽ không thể vừa tự quản lý được hiệu ứng từ phép bổ trợ của mình vừa đưa ra chỉ thị cho đồng đội của mình trong lúc chiến đấu tại tuyến trước được.
Thế thì Sophie sẽ phải là người đứng ra phát động chỉ thị rồi.
Việc này liệu có hơi quá sức đối với một cô bé rụt rè như em ấy không nhỉ...?
"Anh hiểu rồi. Nhưng đây không phải là chuyện mà chỉ mình hai ta có quyền quyết định. Anh sẽ hỏi ý kiến hai em kia sau và ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng từ đấy nhé."
"Phải ha. Em hiểu rồi ạ."
"... Mà Log này, kể cả em có được đứng ở vị trí Tiên phong đi chăng nữa thì anh cũng không định để em dùng kiếm đâu. Em phải hiểu được chuyện đó nha."
"Sao vậy anh!? Vì em không có khiếu dùng kiếm hả anh?"
Log bàng hoàng la lên.
Đột nhiên bị nói một điều như vậy thì đúng là em ấy sẽ cảm thấy kinh ngạc như vậy rồi.
"Không phải. Anh sẽ dạy võ cho em. Nhưng Log còn là một Phù phép gia nữa nên sẽ hay hơn là nếu em xài một món vũ khí có thể giúp em tạo khoảng cách với kẻ thù của mình ngay lập tức. Thế nên thay vì dạy kiếm thuật, anh sẽ dạy em thương thuật, nhé em?"


2 Bình luận