• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 133: Đôi Khi Tớ Như Người Ngoài Cuộc (C263)

9 Bình luận - Độ dài: 2,128 từ - Cập nhật:

    Kể chuyện ma không phải là một kỹ năng mới mà Mai Phương gần đây mới học được. Taihực ra lúc còn học tiểu học, cậu đã thường xuyên kể chuyện ma cho Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên nghe rồi.

    Việc dọa con gái khóc sẽ khiến Mai Phương cảm thấy rất có thành tựu. Tại kể ra thì hồi đó, bất kể là Hạ Duyên hay Lâm Hữu Hề, chỉ cần bị dọa sợ là họ sẽ lao vào lòng cậu ngay.

    Nhưng giờ đã khác xưa, Duyên Duyên bây giờ có lẽ vẫn nhát gan như ngày nào, nhưng Hữu Hề thì đã thay đổi rất nhiều, muốn dọa được cô ấy không phải là chuyện dễ...

    Thực ra kỹ năng kể chuyện rất phụ thuộc vào khả năng ứng biến của người kể. Nếu không nắm vững được cách nhấn nhá lên bổng xuống trầm và kiểm soát bầu không khí, thì dù câu chuyện có hài hước đến đâu cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo. Còn một câu chuyện ma rất bình thường, qua sự tô vẽ của một bậc thầy kể chuyện, cũng có thể dọa người khác sợ són ra quần.

    Nào giờ Mai Phương vẫn cực đỉnh trong việc tạo bầu không khí. Trước khi bắt đầu kể chuyện, cậu đều kéo chặt rèm cửa, tắt hết đèn, rồi trùm chăn lại. Hôm nay cả hai cô gái đều gấp chăn lại để đắp, Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề thì thầm bàn tán gì đó ở bên cạnh, có lẽ là đang nghĩ xem lát nữa sẽ cùng nhau chế nhạo câu chuyện ma của cậu như thế nào.

    Rồi Mai Phương bật đèn flash điện thoại lên, "Vậy thì... tớ... sắp... bắt đầu... đây."

    Hạ Duyên nhìn thấy khuôn mặt của Mai Phương được đèn flash chiếu từ dưới lên thì đã hơi sợ, cô nàng che miệng suýt nữa thì hét lên; Lâm Hữu Hề thì hứng thú chống cằm xem Mai Phương biểu diễn.

    "Câu chuyện ma mà tớ sắp kể có tên là 'Cửa Sổ'."

    "Trong cửa sổ có ma à?"

    "Đừng có chen ngang."

    Mai Phương không thể để Hạ Duyên ngắt lời, cậu ho nhẹ rồi kể tiếp:

    "Chuyện kể rằng vào một thời điểm nào đó, có một nữ nhà báo chuẩn bị về vùng quê để lấy tư liệu. Vì ở quê không có nhiều chỗ ở, buổi tối cô ấy đã trọ tại một nhà nghỉ cũ kỹ..."

    Hạ Duyên vừa cắn móng tay vừa nghe Mai Phương kể chuyện, vô thức ôm lấy Lâm Hữu Hề ở bên cạnh dựa sát vào người cô.

    "Sau khi vào phòng, ánh sáng trong phòng rất tối... Gần như không nhìn thấy gì... Tuy nhiên, đối diện giường có một bức tranh, trong tranh là một người đàn ông."

    "Người đàn ông này có đường nét góc cạnh, sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt."

    "Bức tranh này có vấn đề đúng không... Mắt sẽ cử động à?"

    "Ban đêm khi ngủ, vì sự tồn tại của bức tranh đó mà cô ấy luôn cảm thấy như có ai đó đang nhìn trộm mình trong bóng tối, vì vậy cô quyết định không nhìn vào bức tranh đó nữa."

    "Nhưng sáng hôm sau, khi nữ nhà báo nhìn vào bức tranh, cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh."

    Mai Phương cố tình ghé sát lại gần Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề.

    "Thì ra, đó vốn không phải là một bức tranh... mà là... Một cái cửa sổ!"

    "Áaaa!"

    Hành động đột ngột tiết lộ đáp án này của Mai Phương đã dọa Hạ Duyên giật nảy mình, suýt nữa thì đã tát cho Mai Phương một cái, nhưng Mai Phương khá nhanh nhẹn nên đã dễ dàng né được.

    "Vậy... Vậy đó là ma sao!"

    Hạ Duyên có khả năng liên tưởng hình ảnh rất mạnh, nghe câu chuyện của Mai Phương rồi tưởng tượng ra cảnh đó, lập tức không dám mở mắt ra nữa.

    Lâm Hữu Hề thì lại tỏ vẻ như nghe xong thấy thật nhạt nhẽo, "Còn chuyện ma nào khác không, cái này hơi chán."

    Thế là Mai Phương không phục, tiếp tục kể cho Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề nghe mấy mẩu chuyện ma ngắn mà cậu tìm được trên mạng. Về sau Hạ Duyên gần như toàn bịt tai ôm lấy Mai Phương mà nghe, chỉ có Lâm Hữu Hề là vẫn nghiêm túc nghe chuyện, nhưng không có vẻ gì là bị dọa sợ.

    Đợi đến khi Mai Phương kể chuyện gần xong, Hạ Duyên mới ngẩng đầu lên hỏi Mai Phương, "Kể xong chuyện ma rồi à?"

    "Ừm... Đoạn sau cậu có thèm nghe gì nữa đâu đúng không?"

    "Tớ... Tớ có nghe mà, có người trong cửa sổ đang nhìn chằm chằm cậu gì đó."

    "Đó là câu chuyện đầu tiên mà..."

    "Vậy người đó là người hay ma? Đứng trong cửa sổ bất động nhìn cậu ghê quá đi."

    Lâm Hữu Hề chỉ vào rèm cửa bên cạnh, nói: "Cậu nhìn bóng ở trong rèm cửa kìa, có giống cái đầu người không, có giống chuyện ma vừa rồi không..."

    "Áaa, cậu đừng nói nữa Hữu Hề! Tớ không xem đâu!"

    Mai Phương và Lâm Hữu Hề cùng nhau tận hưởng niềm vui trêu chọc Hạ Duyên. Sau một hồi đùa giỡn đến mệt lừ, cả ba quyết định đi ngủ nghỉ ngơi cho khỏe.

    Hạ Duyên vừa yếu bóng vía lại vừa thích nghe đã bị mấy câu chuyện ma của Mai Phương dọa sợ, đến cả mép giường gần cửa sổ cũng không dám ngủ, cứ nằng nặc đòi chen vào giữa Mai Phương và Lâm Hữu Hề. Cô nàng cũng không dám thò đầu ra khỏi chăn, sự dựa dẫm vào Mai Phương đã đạt mức tối đa.

    Duyên Duyên bây giờ đã bị Mai Phương dọa đến mức không dám làm trò bậy bạ nữa, việc cô nàng tiếp xúc với Mai Phương cũng có thể tránh được việc Lâm Hữu Hề sờ mó lung tung, cậu có thể yên tâm ôm Duyên Duyên ngủ rồi.

    Da thịt trên người cô nàng vừa vặn đến hoàn hảo, vừa mềm mại vừa ấm áp, cảm giác run rẩy có chút giống một chú thỏ con, khiến Mai Phương bất chợt nảy sinh tình yêu thương vô hạn.

    Mai Phương vừa vỗ về lưng Hạ Duyên vừa khẽ ngâm nga dỗ dành cô nàng. Vốn tưởng đêm nay có thể trôi qua yên ổn như vậy, nhưng đúng lúc này, trong bóng tối có người đột nhiên nắm lấy một tay của Mai Phương, nhẹ nhàng mút lấy.

    Ưm...

    Bị tấn công bất ngờ, Mai Phương muốn cùng "thằng em" của mình thảo luận về thiên văn địa lý, tam giáo cửu lưu, và các loại triết lý nhân sinh, nhưng "thằng em" không biết điều của cậu lúc này lại chỉ muốn đứng dậy giơ tay phát biểu.

    Lúc nó giơ tay lên vừa hay đụng vào bụng Hạ Duyên, cảm nhận được điều đó, Hạ Duyên hơi sững lại một chút, cô nàng khẽ do dự một hồi rồi rụt tay lại, sau đó thò đầu ra khỏi chăn nhìn Mai Phương:

    "Ừm..."

    "Ực..."

    Mai Phương nhanh chóng rụt tay khỏi phía của Hữu Hề, rồi quay lưng về phía Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề.

    "A Phương... cậu không sao chứ?"

    "Ừm... Vẫn ổn."

    Mai Phương khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu thật sự không thể cân bằng được nữa rồi, tạm thời thì Duyên Duyên là tuyệt nhất, Hữu Hề đáng sợ quá đi.

    Cậu hắng giọng rồi hỏi: "Duyên Duyên cậu còn sợ ma không? Hôm nay nghe nhiều chuyện ma quá phải không?"

    "Tớ là học sinh cấp ba rồi, sao có thể thật sự sợ ma được chứ? Toàn là giả vờ để phối hợp cho các cậu vui thôi."

    Hạ Duyên liên tục chọc vào lưng Mai Phương, "Nếu nhất định phải nói ở đây có con ma nào, thì ở đây chỉ có một con incubus nho nhỏ thôi."

    "Được rồi... Cậu đừng trêu tớ nữa."

    Mai Phương có chút bực bội lẩm bẩm, "Đều là Hữu Hề quyến rũ tớ trước, nếu không phải cậu ấy đối với tớ..."

    "Hữu Hề?"

    Hạ Duyên nghe xong thấy có chút kinh ngạc, "Nãy giờ Hữu Hề có nằm bên chỗ tớ đâu? Sao cậu ấy lại còn đối với cậu..."

    "?"

    Mai Phương đang định đưa tay qua thăm dò Lâm Hữu Hề ở phía bên kia chăn thì lại sờ phải một khoảng không. Lúc này Hạ Duyên níu chặt lấy cánh tay Mai Phương, với vẻ mặt vô cùng sợ hãi lẩm bẩm:

    "A Phương... A Phương cậu, cậu mau quay đầu lại xem, sau lưng cậu là cái gì kìa..."

    À này, vẫn còn ở đây giả thần giả quỷ dọa tớ à? Các cậu còn non lắm...

    Mai Phương khá hứng thú phối hợp với hai cô bạn thanh mai chơi trò ma quỷ, cậu nghĩ lát nữa chắc chắn là Lâm Hữu Hề sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt cậu rồi phát ra tiếng "oaoa" đáng yêu để dọa cậu.

    Thế nhưng khi Mai Phương quay đầu lại nhìn, thứ cậu thấy lại là bóng hình một cái đầu người lấp ló sau rèm cửa dưới ánh trăng!

    "Ui chu choa mạ ơi!"

    Bất ngờ không kịp đề phòng, Mai Phương sợ đến mức ôm chầm lấy Hạ Duyên hét lớn trong lòng cô. Hạ Duyên vừa ôm Mai Phương dỗ dành, vừa nói với Lâm Hữu Hề đang từ sau lưng Mai Phương xuất hiện và nằm lại xuống giường:

    "Hình như đùa hơi quá rồi... A Phương có vẻ bị dọa sợ thật rồi?"

    Lâm Hữu Hề cực kỳ yêu kiều nằm nghiêng bên mép giường, vừa chọc vào eo Mai Phương, vừa mỉm cười với Hạ Duyên:

    "Cậu ta cũng giả vờ thôi, bây giờ đang nhân cơ hội chiếm hời của cậu đấy."

    "Thật, thật vậy à Mai Phương?"

    Hạ Duyên véo má Mai Phương, lẩm bẩm với cậu, "Cậu... thật sự không bị dọa à?"

    "Hả? Ừm... Đương, đương nhiên rồi."

    Mai Phương gật đầu, "Trò trẻ con này sao dọa được tớ chứ. Tớ chỉ muốn chiếm hời của cậu, tiện thể thỏa mãn ý muốn dọa tớ của cậu thôi..."

    "Haha... Xem ra bây giờ thật khó để ai dọa được ai rồi."

    Hạ Duyên cũng gãi đầu, "Mà này, lúc nãy tớ giả vờ sợ chuyện ma, diễn xuất cũng khá lắm đúng không?"

    "Đúng vậy, không nhìn ra là diễn chút nào... À đúng rồi, cái trên rèm cửa là gì vậy?"

    "Thực ra là một cái mặt nạ, chúng ta mua lúc đi công viên Happy Valley chơi Halloween năm nay ấy, cậu quên rồi à?"

    "Ồ ồ... Thì ra là vậy, các cậu vẫn còn giữ cái mặt nạ đó à."

    "Đúng vậy..." Hạ Duyên gãi đầu suy nghĩ, "Nhắc mới nhớ... A Phương lúc nãy gọi mẹ diễn cũng đạt lắm, y như thật vậy."

    "Diễn xuất của Duyên Duyên cũng tiến bộ không ít."

    Nghe Hạ Duyên và Mai Phương ở bên cạnh tâng bốc lẫn nhau, Lâm Hữu Hề ở một bên đột nhiên không nhịn được mà bật cười hì hì.

    "Hữu Hề, cậu cười cái gì?"

    Mai Phương bụng dạ hẹp hòi lập tức chỉ ra, "Chắc chắn cậu ấy đang nghĩ hai chúng ta đang cố tỏ ra mạnh mẽ đấy."

    Lâm Hữu Hề khẽ cười nói, "Tốt nhất là hai cậu đừng nên như thế nhé."

    Mai Phương và Hạ Duyên lập tức bị Lâm Hữu Hề nắm thóp:

    "Hữu Hề xem thường người khác quá rồi!"

    "Đúng đó đúng đó!"

    Mai Phương đề nghị: "Hôm nay phải trêu chọc Hữu Hề một trận ra trò mới được!"

    "OK!"

    Ngay khi Hạ Duyên và Mai Phương thành lập mặt trận thống nhất đè Lâm Hữu Hề xuống giường, chuẩn bị "bắt nạt" cô một trận tơi bời, thì chiếc mặt nạ dưới rèm cửa đột nhiên rơi xuống kêu cái "cạch", cùng lúc đó gió lớn bên ngoài gào thét đập mạnh vào cửa sổ. Hạ Duyên và Mai Phương lập tức sợ đến tay chân luống cuống, rồi chật vật ôm chặt lấy nhau run lẩy bẩy.

    ...

    "Các cậu biết không, đôi khi tớ thật sự cảm thấy, tớ giống như một người ngoài cuộc trong ba chúng ta vậy."

    Bạn học Lâm Hữu Hề đang cảm thấy đau buồn vì biểu hiện bình tĩnh và quá đỗi trưởng thành trong trò chơi ma quỷ của mình.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

CHỦ THỚT
MOD
TRANS
AI MASTER
Hôm nay hết rồi nha quý vị, liệt choke buồn quá, làm cái khác.
Xem thêm
Hết choke thì có chap không bác <(")
Xem thêm
CHỦ THỚT
MOD
TRANS
AI MASTER
@Oxytocin: Hên xui nha, win thì thêm
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
TRANS
AI MASTER
thằng em phản nhau thế
Xem thêm