Quyển 03: Cao Trung
Chương 118: Vậy là chỉ mình tớ chưa nhận được thư tình rồi! (C248)
3 Bình luận - Độ dài: 2,051 từ - Cập nhật:
"Là tớ làm đấy! Tớ cố ý làm vậy, không phải vô tình đâu."
Đối mặt với sự chất vấn của Mai Phương, Hướng Băng Băng không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có chút tự hào.
Khi Mai Phương đang nhe răng trợn mắt, chuẩn bị hùng hùng hổ hổ mắng mỏ thì Hướng Băng Băng tiếp tục giải thích:
"Đây là do Hữu Hề trước đây nhờ tớ mà. Cậu ấy nói rằng những đồ ăn vặt và trà sữa mà các cô gái khác tặng A Phương, tớ đều có thể lấy hết, cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm thay cho tớ."
Nghe vậy, Mai Phương chợt hiểu ra: "Bảo sao lần trước khi Chu Nại Nại định mời tớ uống trà sữa, cậu lại sáng cả mắt lên..."
"Người ta tặng thì cậu cứ nhận đi, mất công người ta chạy xa thế rồi mà!" Hướng Băng Băng tức giận nói, "Nại Nại chỉ muốn cậu nhận quà thôi, ai uống còn chưa chắc con bé đã quan tâm đâu!"
"Ahahaha, đúng vậy đúng vậy! Đàn chị Hướng Băng Băng đáng yêu thật nha."
Chu Nại Nại không hề tức giận vì đồ ăn vặt bị Hướng Băng Băng ăn hết. Dù sao cô ấy cũng không mong Mai Phương thực sự nhận lấy. Bây giờ như vậy ngược lại còn có thể kéo gần khoảng cách giữa cô ấy và Mai Phương:
"Đàn anh à! Nói đi nói lại thì bây giờ sự thật đã rõ rồi, anh mau xem đi... Quả nhiên là em bị oan mà đúng không?"
Chu Nại Nại dựa vào cửa sổ, vừa xoa đầu vừa phùng má, "Anh đánh đầu em đau quá đi mất, đàn anh thật là ác."
"Phù... Chuyện này là lỗi của anh, hôm khác anh sẽ mời em uống trà sữa, nhưng từ nay về sau đừng tặng đồ ăn vặt cho anh nữa."
"Em không muốn đàn anh mời trà sữa em đâu, mất công hai bị hai chị gái kia hiểu lầm thì mệt lắm."
Chu Nại Nại cười khúc khích, "Đàn chị Hạ Duyên thì còn đỡ, nhưng đàn chị Hữu Hề trông đáng sợ lắm. Em không dám chọc cho chị ấy giận đâu."
Cô ấy vừa nói vừa chống cằm dựa vào cửa sổ của Mai Phương, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay Mai Phương, "Nhưng... em rất rất rất hứng thú với bức thư tình mà đàn anh Mai Phương nhận được đấy. Có chỗ nào em có thể giúp không?!"
"Không có không có. Em mau về lớp đi, sắp đến giờ tự học tối rồi."
"Vậy... chuyện đàn anh Mai Phương hiểu lầm rằng có cô em khóa dưới thích anh, còn tặng anh bức thư tình, em có thể kể khắp nơi chứ? Truyền đến tai đàn chị Hạ Duyên và Hữu Hề thì..."
Chu Nại Nại còn chưa kịp nói hết câu thì Mai Phương đã giơ tay ra hiệu ngừng lại.
"Để đền bù cho việc vừa nãy anh hiểu lầm em thì anh có thể cho em xem thư tình, nhưng không được tiết lộ ra ngoài."
"Ngon!"
Chu Nại Nại cung kính dùng hai tay nhận lấy thư tình mà Mai Phương đưa cho, sau đó vì quá hứng thú nên bắt đầu đọc thì thầm thành tiếng.
"Đừng có đọc to lên chứ!"
"Ah, xin lỗi."
Trong lúc Mai Phương và Chu Nại Nại đang trao đổi, Hướng Băng Băng vẫn nằm trên bàn run rẩy.
Mai Phương thấy cô ấy có vẻ kỳ lạ, liền chọc chọc người cô, hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ..." Hướng Băng Băng vừa che miệng vừa run rẩy, "Tớ nhớ đến chuyện vui thôi, haha, hahaha..."
"Trạng thái của cậu trông rất đáng ngờ đấy... Những lời vừa rồi cậu đều nghe thấy cả rồi, có phải cậu cũng biết chuyện thư tình rồi không?"
Hướng Băng Băng tiếp tục lấy tay che miệng, lắc đầu điên cuồng. Điều này khiến Mai Phương càng thêm nghi ngờ về hành động của cô ấy. Ngay lúc này, Chu Nại Nại đột nhiên hét lên:
"Đàn anh đàn anh, anh đang tìm người viết bức thư tình này phải không ạ?"
"Ừ... Em có manh mối gì không?"
"Phong bì của bức thư tình này có chủ đề là bộ sưu tập Sanrio đang rất hot gần đây, nhân vật My Melody này rất được ưa chuộng!"
"Nói đến đây mới nhớ, hôm nay cửa hàng văn phòng phẩm gần sân trường mới nhập một lô hàng, lúc tớ qua mua thì đã bán hết rồi. Hiện giờ người có loại phong bì này chắc không nhiều, nếu thủ phạm là người xung quanh thì chắc dễ phát hiện lắm!"
Hướng Băng Băng xen vào: "Cơ mà, thư tình này thật sự không phải do Hữu Hề và Duyên Duyên viết cho cậu sao?"
"Ừm... Cái này thì tớ cũng không chắc."
"Những lời lẽ sến súa như vậy chắc không phải người lạ viết đâu, anh nên nghi ngờ người xung quanh nhiều hơn."
Chu Nại Nại suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu anh nhất định phải tìm ra thủ phạm là ai, thì ngày mai đến chỗ cũ gặp cô ấy là tiện nhất đấy."
"Chỗ cũ à..."
Dù sao thì nơi đầu tiên hiện lên trong đầu Mai Phương cũng chỉ có cái đình nhỏ kia, nhưng như vậy là đã coi Hữu Hề hoặc Duyên Duyên là thủ phạm rồi.
Lúc đi bộ đêm cùng nhau, Hữu Hề có nhắc đến chỗ cũ, nhưng bảo Hữu Hề viết ra những lời sến súa như vậy...
Mai Phương không khỏi tưởng tượng cảnh Hữu Hề ôm lấy mình như một chú lười.
Dù sao Hữu Hề cũng không lùn, nếu cô ấy muốn đeo lên người Mai Phương thì chỉ có thể...
Không phải hơi hơi "sếch", mà là rất rất rất "sếch" luôn đấy! [note73234]
Như đã đề cập trước đó, Mai Phương là người hay để bụng, có những chuyện cậu ấy không thể quên được.
Trước khi buổi tự học thứ hai bắt đầu, cậu ấy yêu cầu kiểm tra bàn học của Hướng Băng Băng xem có giấu phong bì My Melody không, nhưng hành động này đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ cô ấy.
Cô ấy ôm chặt lấy bàn học, dù Mai Phương có xô đẩy thế nào cũng không chịu nhúc nhích.
Dù tình trạng này đã rất rõ ràng là có vấn đề, nhưng Mai Phương vẫn cần có bằng chứng thực tế mới yên tâm được.
Vì vậy, Mai Phương đành phải dùng biện pháp mạnh. Cậu ấy tuân thủ nam đức, cầm thước kẻ mà cù lét Hướng Băng Băng khiến cô ấy phải đầu hàng.
Hướng Băng Băng ban đầu còn cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được:
"A Phương... Hahaha chỗ đó ngứa quá... Đừng làm vậy nữa mà... Cậu đáng ghét thật đấy!"
Vì Hướng Băng Băng phát ra những âm thanh kỳ lạ, nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của nhiều bạn học trong lớp.
Danh tiếng kỳ quái của Mai Phương lại +1.
Không tìm ra được đối tượng thực sự viết thư tình đã đành, bức thư tình hứa viết cho Hữu Hề và Duyên Duyên vẫn chưa động bút, Mai Phương cảm thấy có hơi đau đầu.
Trên đường ba đứa về nhà cùng nhau, bỗng nhiên mọi người đều rất ăn ý không nói gì nhiều. Mãi đến khi gần về tới nhà, Hạ Duyên mới chợt nhắc đến chuyện Lưu Tiêu Vũ nhận được thư tình, Lâm Hữu Hề dường như rất hứng thú với chủ đề này, liền xen vào một câu:
"Nói đến chuyện này mới nhớ, tớ cũng từng nhận được thư tình đấy nhé?"
"Phụt, gì cơ?! Lúc nào vậy!"
Hạ Duyên và Mai Phương gần như đồng thanh hỏi dồn dập, khiến Lâm Hữu Hề cảm thấy khá thú vị:
"Là dạo gần đây thôi... Hai cậu kích động làm gì vậy?"
"Tất nhiên là ghen tị với cậu rồi! Tớ với A Phương đến giờ vẫn chưa nhận được bức thư tình nào cả đâu huhu..."
Phản ứng của Mai Phương thì thẳng thắn hơn, "Thằng ranh con nào đấy? Lớp cậu à? Hay là đàn em lớp 10?"
"Chuyện này không quan trọng đâu. Dù sao tớ cũng đã từ chối rồi, mà cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang cả."
"Thế chẳng phải tốt sao? Điều đó chứng tỏ cậu rất được yêu thích mà."
"Nếu nói đến được yêu thích, thì chắc chắn là Duyên Duyên được yêu thích hơn rồi. Rõ ràng được yêu thích hơn nhưng lại không có ai gửi thư tình, nguyên nhân đằng sau chắc cũng rõ rồi nhỉ?"
"Ờm..." Hạ Duyên nghe xong có vẻ hơi áy náy.
Từ hồi tiểu học, Hạ Duyên đã luôn giữ thói quen hễ có thời gian rảnh là sẽ bám lấy Mai Phương, mà Mai Phương cũng bảo vệ Duyên Duyên rất tốt. Các bạn nam khác muốn thân thiết hơn với Hạ Duyên thì gần như chẳng có cơ hội nào.
Lâm Hữu Hề ngẩng đầu thả lỏng cổ, "Tất nhiên tớ cũng không phải đang ghen đâu. Tính cách tớ vốn dĩ đã không dễ gần rồi, ở trường nhìn cũng khó tiếp cận, cộng thêm việc bây giờ Duyên Duyên không ở bên cạnh, đúng là dễ bị hiểu lầm thành cô đơn lẻ bóng thật."
"Đừng, đừng nói vậy chứ! Tính cách cậu có khó gần đâu? Tớ với A Phương đều rất yêu quý cậu mà!"
Hạ Duyên vừa nói vừa ôm chầm lấy Lâm Hữu Hề và áp sát vào, sau đó còn nháy mắt với Mai Phương.
Đây là ý muốn cùng ôm nhau à?
Mai Phương hơi sững lại một chút, rồi cũng tiến lại gần.
Trước đây thì thực ra ba đứa cũng thường xuyên ôm nhau lắm. Như là lúc vui thì ăn mừng này, lúc buồn thì động viên này...
Nhưng hồi đó Hạ Duyên năng động và chủ động hơn bây giờ rất nhiều, bởi vì lúc đó Lâm Hữu Hề và Mai Phương đều giống như tùy tùng của Hạ Duyên vậy.
Bây giờ đã không còn là thời đại mà Duyên Duyên làm chủ nữa. Nếu Mai Phương muốn cho hai cô gái cảm giác an toàn thì giờ cần phải chủ động hơn nữa.
Cậu gạt bỏ sự e dè ánh mắt người ngoài của mình, một tay ôm lấy eo Hạ Duyên, một tay ôm lấy eo Lâm Hữu Hề, sau đó nhẹ nhàng chạm trán vào trán Lâm Hữu Hề, lúc này Hạ Duyên cũng dần áp sát lại. Ba đứa nhỏ cứ thế rất ăn ý áp trán vào nhau, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm của hai người còn lại.
Lúc này, Mai Phương khẽ nói: "Dù không cùng một lớp, dù buổi tối vẫn có thể gặp nhau, nhưng thời gian ban ngày rất dài, nên dù bận rộn đến đâu cũng phải dành thời gian để đi lại nhiều hơn, chia sẻ cùng nhau những chuyện vui buồn, như vậy mới thực sự là thực hiện lời hứa "một trăm năm không thay đổi"... Các cậu thấy đúng không?"
"Ừm, đúng là như vậy..."
Hạ Duyên nhẹ nhàng xoa xoa trán Lâm Hữu Hề. Lâm Hữu Hề vừa cảm nhận sự dịu dàng của Hạ Duyên, vừa khẽ cất tiếng:
"A Phương nói hay thế. Nếu đã là chia sẻ... thì chẳng phải cậu nên kể cho tụi tớ nghe về chuyện hôm nay cậu nhận được thư tình sao? Hay là... cậu định giấu đến bao giờ?"
"Thư... thư tình?"
Hạ Duyên nghe xong lập tức vô cùng kinh ngạc, "Hôm nay A Phương cũng nhận được thư tình á?! Sao lại thế! Vậy... vậy là chỉ có mình tớ chưa từng nhận được thư tình rồi!"
1!
======================================
NOTE lão tác:
Hôm nay tôi đi học về "Tuyết nữ 2" [note73235], giờ mới tỉnh dậy, xin lỗi mọi người. Chương tiếp theo sẽ cập nhật lúc 12 giờ trưa, đừng đợi nữa.


3 Bình luận