Quyển 03: Cao Trung
Chương 87: Nếu không có Mai Cẩu thì tốt rồi (C217)
5 Bình luận - Độ dài: 2,173 từ - Cập nhật:
Đến giờ đi ngủ, mọi người đều được hướng dẫn sử dụng túi ngủ, nằm yên tĩnh trong lều, tiếp tục trò chuyện về nhiều chủ đề trước đó.
Đây cũng là khoảng thời gian tâm sự ban đêm mà các cô gái yêu thích nhất.
Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề, Lưu Tiêu Vũ và Hướng Băng Băng bốn người cùng ở chung một chiếc lều.
Hướng Băng Băng trong túi ngủ có vẻ khóc lóc, "Túi ngủ của tớ chật quá, hu hu..."
"Không còn cách nào khác, đây đã là túi ngủ lớn nhất rồi..." Hạ Duyên mỉm cười an ủi Hướng Băng Băng, "Cậu ngủ có lạnh không? Cần tớ nằm gần hơn một chút không?"
"Được đó, được đó, chúng ta ôm nhau qua túi ngủ đi."
Lưu Tiêu Vũ nằm nghiêng một bên, như đang suy nghĩ về chuyện gì đó, bỗng Lâm Hữu Hề quay người gọi cô:
"Tiêu Vũ này, hôm nay cậu chơi không vui sao? Sao trông cậu có vẻ nặng lòng thế..."
"À... tớ..."
"Đúng nha đúng nha. Lúc chơi Tam Quốc Sát cậu hoàn toàn không tập trung, cậu chơi Lữ Mông đó, có【Đào】cũng không cứu tớ."
Hạ Duyên lập tức đảo mắt, "Người ta là nội gián, sao phải cứu cậu chứ?"
"Không có Điêu Thuyền của tớ, hai người các cậu một Lữ Mông một Tôn Quyền làm sao đánh thắng Triệu Vân và Hoàng Trung chứ. A Phương chơi Hoàng Trung quá xảo quyệt, cứ bắn biu biu liên tục ấy. Tớ hết cả【Thiểm】luôn." [note71566]
"Đó đều là một phần của chiến lược cả, thực ra là mối quan hệ cân bằng [note71567]. Nội gián vốn đã khó chơi, đôi khi cũng phụ thuộc vào may mắn." Lâm Hữu Hề giải thích, "Thêm nữa là một số yếu tố bên ngoài, như chỉ số hận thù của cậu quá cao, Vạn Siêu Hùng hoàn toàn không tin tưởng cậu."
"Nhưng vì Tiêu Vũ không cứu tớ, nên cuối cùng chúng ta vẫn thua mà."
Hướng Băng Băng kêu lên, "Tóm lại Tiêu Vũ phải nhớ, đôi khi chơi nội gián đừng do dự, cứ lẩn trốn đến cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đâu. Lúc cần ra tay thì ra tay, dù kết quả không tốt, chơi vui vẻ là quan trọng nhất."
"Chính vì cậu có tâm lý này khi chơi Tam Quốc Sát nên mới bị A Phương và Vạn Siêu Hùng ghét chết đi được đấy..."
Hạ Duyên đang nói chuyện bỗng chợt nhận ra, "Đáng lẽ đây là thời gian tâm sự ban đêm thú vị nhất cơ mà, sao chúng ta lại toàn nói về Tam Quốc Sát thế? Chán quá đi!"
"Tam Quốc Sát cũng là tâm sự ban đêm của con gái mà! Tớ không cho phép cậu coi thường Tam Quốc Sát của chúng ta đâu!"
"Ai da! Tớ không có ý coi thường đâu, chỉ là... nói chuyện gì đó mà bình thường không thể nói bên ngoài ấy."
"Muốn nói về người mình thích sao? Hay là lịch sử tình trường?" Lâm Hữu Hề rất hợp tác tiếp lời Hạ Duyên.
"Hữu Hề!"
Hạ Duyên đỏ mặt hét lên với Lâm Hữu Hề để bày tỏ sự khó chịu của mình, "Người mà tớ và Hữu Hề thích thì có gì để nói đâu chứ. Bởi vì, bởi vì lúc nào cũng chỉ có một người thôi. Tớ muốn nghe chuyện của các cậu cơ... Băng Băng, Tiêu Vũ, các cậu có người mình thích không?"
"Đây có lẽ là loại thích trong chuyện tình cảm nhỉ? Loại đó thì tớ chắc là không có..."
Hướng Băng Băng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nhưng mà, nếu A Phương cao thêm một chút nữa, có lẽ tớ sẽ thích cậu ấy. Hiện tại cậu ấy quá thấp, ôm vào chẳng có cảm giác yêu đương gì cả."
"Rõ ràng là cậu quá cao mới đúng chứ! Đợi đã..."
Ánh mắt của Hạ Duyên đột nhiên trở nên sắc bén: "Ôm vào?"
"À, là có một lần tớ hình như đã ôm A Phương nhà cậu, hình như là trong giờ thể dục nào đó..."
"Lần nào, lúc nào, sao lại ôm cậu ấy? Tớ không biết gì cả, A Phương cũng chẳng nói với tớ!"
"Duyên Duyên, cậu đang ghen đấy à?"
Hướng Băng Băng cười ha hả một cách vô tư, "Cậu nhạy cảm quá đấy, ha ha ha ha! Con gái phải rộng lượng một chút, phải giống Hữu Hề ấy. Nếu cậu quản chặt quá thì sau này A Phương sẽ không chọn cậu đâu, mà sẽ chọn Hữu Hề đấy!"
"Ừm..."
Hạ Duyên lập tức im lặng vì lời nói của Hướng Băng Băng. Lưu Tiêu Vũ nghe mà tim đập thình thịch, cô cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, liền chủ động lên tiếng:
"Nè, mọi người có muốn nghe câu chuyện của tớ không?"
"Tiêu Vũ có chuyện tình cảm sao! Tớ chưa từng nghe cậu kể bao giờ! Cậu giấu kín quá đấy!"
Hạ Duyên lập tức trở nên hào hứng, "Cậu kể ngay đi, tụi tớ đều muốn nghe."
"Cũng không hẳn là chuyện tình cảm đâu... Thực ra chỉ là một số kỷ niệm hồi cấp hai thôi."
"Hồi cấp hai, trong lớp tớ có một người bạn rất thân. Từ năm lớp bảy chúng tớ đã là bạn cùng bàn, đồng thời cũng là bạn thân không giấu diếm gì."
"Nhưng một ngày nọ, trong lớp có một cậu con trai mới chuyển đến, là một cậu từ thành phố lớn chuyển về."
"Cậu ấy cao ráo, khuôn mặt cũng khá điển trai, nên nhiều bạn nữ trong lớp đều thích cậu ấy."
Hạ Duyên lập tức tỏ ra tò mò, "Cậu và bạn cậu có thích cậu ấy không?"
Lưu Tiêu Vũ lắc đầu, "Lúc đó tớ quan tâm đến học hành hơn, nên cũng không có suy nghĩ gì về chuyện đó. Bạn tớ thì khá thích cậu ấy, nhưng thật lòng mà nói, tớ không thích cậu ấy lắm."
"Tại sao vậy?"
"Hồi đó những đứa học giỏi thích chơi với nhau mà. Tớ cảm thấy cậu ấy là kiểu người không thích học, lại còn hay lôi kéo nhiều bạn nữ." Lưu Tiêu Vũ vừa nói vừa chợt nhớ đến Mai Phương, "Nhưng vì bạn tớ thích cậu ấy, nên tớ cũng không tiện nói gì."
"Đúng vậy... phải xem mặt bạn bè mà."
Lâm Hữu Hề gật đầu, "Lúc đầu tớ cũng không thích Tiểu Tuyết lắm, nhưng vì Duyên Duyên nên tớ không nói nhiều."
"Thì ra là cậu không thích Tiểu Tuyết! Hồi đó tớ hỏi cậu còn không chịu nhận, Hữu Hề cậu thật là xấu tính."
Sau khi đám con gái ồn ào xong, Lưu Tiêu Vũ lại tiếp tục kể:
"Sau đó, bạn tớ và cậu con trai kia dần trở nên thân thiết hơn. Cậu ấy thường xuyên đến chỗ chúng tớ nói chuyện, hình như cũng khá hứng thú với bạn tớ."
"Mặc dù họ không công khai mối quan hệ, nhưng mức độ mập mờ giữa bạn tớ và cậu ấy gần như đã đạt đến mức của một cặp đôi rồi, các cậu hiểu ý tớ chứ?"
"Hiểu chứ! Chẳng phải giống như A Phương, Duyên Duyên và Hữu Hề sao?"
Một câu nói của Hướng Băng Băng lại khiến mọi người im lặng. Lưu Tiêu Vũ cũng không để ý rằng chuyện mình từng trải qua lại giống với Mai Phương đến vậy, nên vội vàng giải thích, "Câu chuyện này là thật, hoàn toàn không liên quan gì đến Mai Phương, Duyên Duyên và Hữu Hề đâu. Đừng có gán ghép lung tung!"
"Không sao đâu! Tiêu Vũ, cậu tiếp tục đi."
"Ừm... tớ không biết có nên nói tiếp không nữa..."
Lưu Tiêu Vũ dưới sự nhắc nhở của Hướng Băng Băng chợt nhận ra sự bất ổn.
Những câu chuyện này là trải nghiệm thời cấp hai của cô. Ban đầu cô định kể để đánh lạc hướng, nhưng càng nói càng giống chuyện "tôi có một người bạn". [note71568]
"Bên tụi tớ thật sự không có gì đâu. Tụi tớ ít khi nghe người xung quanh nói về chuyện tình cảm, nên tớ rất muốn nghe cậu kể, tớ cũng muốn hiểu thêm về Tiêu Vũ... Bởi vì, cậu lúc nào cũng có vẻ như đang giấu chuyện gì đó, hiếm khi có cơ hội như thế này... Tớ muốn kéo gần khoảng cách với cậu hơn."
Lời nói của Hạ Duyên đầy chân thành và nghiêm túc, khiến Lưu Tiêu Vũ không còn lo lắng nữa.
"Chuyện là... sau đó bạn tớ cảm thấy đã đến lúc tỏ tình, nhưng cô ấy lại không dám, nên nhờ tớ giúp đưa thư tình."
"Rồi... tớ đã tìm cơ hội trong giờ thể dục để đưa thư, bạn tớ ngại nên không đi theo. Khi tớ đưa thư, thì phát hiện cậu ấy đang thân mật với một cô gái khác. Kiểu... thân mật ấy, các cậu hiểu chứ?"
"Hôn nhau hả?" Hướng Băng Băng tỏ vẻ ngạc nhiên, "Họ gan thật đấy, vị thành niên sao có thể hôn nhau được!"
"Đó... đó cũng bình thường mà... Cậu không nghĩ hôn nhau sẽ có con đấy chứ?"
"Không phải vậy, tớ đâu có ngốc đến thế." Hướng Băng Băng gật đầu, "Tớ chỉ thấy không lành mạnh thôi."
"Rồi sao... rồi cậu xử lý thế nào? Loại con trai cặn bã như này, cậu không làm hại bạn cậu chứ?"
"Ừm, tớ đã không đưa thư..."
Lưu Tiêu Vũ trả lời, "Tớ trả lại thư cho bạn, kể cho cô ấy nghe chuyện về cậu ta, nhưng bạn tớ không tin, nói rằng tớ cũng thích cậu ta nên mới nói vậy, cô ấy muốn đối chất trực tiếp với cậu ta."
"Sao có thể nói cậu như vậy được! Bạn cậu cũng quá đáng quá..."
Hạ Duyên bênh vực Lưu Tiêu Vũ, Lâm Hữu Hề cũng gật đầu, "Nếu đối chất trực tiếp, chắc chắn cậu ta sẽ không thừa nhận đâu nhỉ?"
"Đúng vậy. Cậu ta giả vờ vô tội, cảm thấy tớ thật kỳ lạ."
Lưu Tiêu Vũ vốn là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, không có tính khí gì xấu. Nhưng khi nói đến chuyện này, cô cũng tỏ ra rất xúc động, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Tóm lại là... Vì cô ấy đứng về phía cậu ấy, không tin tưởng tớ, nên tớ và cô ấy cũng không còn gì để nói nữa. Cô ấy nói xấu tớ trước mặt người khác, tớ cũng không quan tâm, chỉ tập trung vào việc học. Sau này mới có cơ hội thi đỗ vào trường Sư Nhất Phụ Giang Thành."
"Nghe vậy thì hai người này xứng đôi quá rồi, nồi nào úp vung nấy thôi! Cô ấy lại có thể yêu đương mù quáng đến mức tin tưởng một thằng con trai mới quen, mà không tin tưởng bạn bè đã quen biết đã lâu như cậu." Hướng Băng Băng nắm chặt tay, bực bội nói, "Nhưng nếu hai người họ đứng trước mặt tớ, tớ nhất định sẽ đấm cho họ hai đấm."
Hạ Duyên nghe xong câu chuyện liền chủ động chui ra khỏi túi ngủ, đến bên cạnh Lưu Tiêu Vũ, ôm chặt lấy cô và thân mật áp sát vào nhau.
"Đừng giận nữa, đừng giận nữa Tiêu Vũ. Loại người như vậy không xứng làm bạn của cậu đâu."
Lâm Hữu Hề cũng nhẹ nhàng nói: "Nếu là chuyện này thì quả thực Duyên Duyên của chúng ta có quyền phát biểu nhất."
"Duyên Duyên cũng từng gặp chuyện tương tự sao?" Lưu Tiêu Vũ tỏ ra rất tò mò.
"Là chuyện giữa tớ và Tiểu Tuyết... Hồi Tết chẳng phải cậu gặp cô ấy rồi sao, chính là..."
Các cô gái thân thiết với nhau, trò chuyện về những kỷ niệm trong quá khứ. Về những chuyện ngốc nghếch đã làm, những tình bạn bị phụ bạc, và những tình cảm vượt qua thử thách vẫn luôn bền vững.
Cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của bạn bè, Lưu Tiêu Vũ vừa cảm động vừa cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng sau khi hạnh phúc, cô lại phải đối mặt với một nỗi phiền muộn lớn.
Vậy thì, về chuyện Mai Phương và Hữu Hề hôn nhau... Mình, mình có nên nói với Duyên Duyên không nhỉ?
Lập trường của cô vì cảm nhận được sự động viên ấm áp của Duyên Duyên và Hữu Hề, nên lại rơi vào trạng thái không kiên định.
Hừ... quả nhiên con trai thật đáng ghét và phiền phức!
Lưu Tiêu Vũ đột nhiên nhớ đến cách Nhạc Hân Di gọi Mai Phương, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
Tức chết đi được [note71569], nếu không có Mai Cẩu thì tốt rồi!


5 Bình luận
*Duyên Duyên đã rời khỏi cuộc trò chuyện*