Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 120: Hay là chúng ta cứ yêu đương như bình thường đi đã (C250)

25 Bình luận - Độ dài: 2,602 từ - Cập nhật:

    Mặc dù cả ba người bọn họ từ lâu đã tự ngầm hiểu với nhau về việc hai cô gái sẽ trái ôm phải ấp khi cả ba cùng đi chơi, nhưng không có gì khiến người ta yên tâm hơn việc Mai Phương tự mình thừa nhận suy nghĩ thật trong lòng.

    Điều này có nghĩa là Hạ Duyên không còn phải cảm thấy áy náy vì việc "ăn vụng" trên mọi phương diện nữa, cũng có nghĩa là giờ đây Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên sẽ không còn phải rơi vào cảnh Tu La tràng ngươi chết ta sống vì một chú chó họ Mai nào đó [note74847], làm tổn thương tình cảm sâu sắc mà họ đã xây dựng từ hồi mẫu giáo.

    Cơ mà... Cái Tu La tràng [note74848] ấy chưa từng xảy ra thì phải?

    Nếu như suy đi tính lại, thì hình như cũng chỉ có lần cãi nhau đó mới tạm tính đi nhỉ? [note74849]

    Nhưng dù sao đi nữa thì tình cảm giữa mọi người vẫn luôn rất tốt còn gì? Điều đó thật sự rất tuyệt nha.

    Tại sao cứ phải tra tấn nhau bằng mấy cái sinh ly tử biệt, ái hận tình cừu làm cái rắm gì chứ?

    Mà hình như cái đấy trông cũng hấp dẫn hơn thật?

    Thôi kệ vậy, cứ nắm chắc hiện tại cho tốt đã.

    Sau tất cả, hôm qua cả ba đã cùng nhau ôm ấp thân mật một lần. Lần này Mai Phương rõ ràng đã thuần thục hơn, cậu ngồi bên bờ đình, Hạ Duyên lao vào ôm chặt lấy Mai Phương, còn Lâm Hữu Hề thì tựa vào vai Mai Phương, chứ ôm nữa thì cũng có hơi mỏi.

    Vì vậy Mai Phương đành kéo nhẹ Hạ Duyên một chút, nhưng dường như Hạ Duyên đang chìm đắm trong niềm vui được trút bỏ gánh nặng tâm lý nên hoàn toàn không có ý định đứng dậy, thành ra Mai Phương cũng không tiện di chuyển cô ấy. Lúc này Lâm Hữu Hề đang ngẩng đầu nhìn Mai Phương, cậu thấy mắt cô ấy hơi đỏ.

    "Sao cậu lại khóc vậy?"

    "Vì cậu trai tớ thích quả nhiên là một thằng tra nam cặn bã chó má khốn nạn." [note74850]

    "Ờ..."

    Mai Phương không thể phản bác sự thật này, chỉ biết gượng cười. Lâm Hữu Hề lại tiếp tục thì thầm bên tai Mai Phương:

    "Như vậy thật là tuyệt."

    Cái "tuyệt" này nghe cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ...

    Đột nhiên Mai Phương cảm thấy hơi xấu hổ, không thể cười được, chỉ biết gật gù "hì hì".

    "Gì thế gì thế, hai cậu đang nói gì thế?!"

    Hạ Duyên ngẩng đầu lên tò mò hỏi Lâm Hữu Hề và Mai Phương, "Cho tớ nghe với."

    "Đang nói về việc tớ là một tên tra nam cặn bã chó má khốn nạn."

    "À... ừ... A Phương đúng là khốn nạn thật, lại đi thích cả hai cô gái cùng lúc."

    Hạ Duyên nghiêm túc phê bình Mai Phương vài câu, sau đó lại vui vẻ kéo tay Mai Phương, "Mà này, vừa rồi có phải là cậu đã đồng ý lời tỏ tình của cả hai tụi tớ không?"

    "Tớ nghĩ là không. Dù tớ có mượn phong bì của Duyên Duyên thì thư tình vẫn là do tớ viết. Lý do của A Phương thật ra cũng hơi kỳ... Nếu nói rằng dùng phong bì của Duyên Duyên cũng tính là cùng Duyên Duyên tỏ tình, vậy thì tất cả thư tình đều mang theo tình cảm của giám đốc nhà máy giấy sao?"

    "Hữu Hề à! Sao cậu lại vậy nữa rồi!"

    Nhưng mà nghe cũng bùi tai sao sao ấy nhỉ...

    Lâm Hữu Hề vỗ nhẹ vào cánh tay Hạ Duyên, "Tóm cái váy lại, Duyên Duyên cần có lời tỏ tình của riêng mình, không cần thư tình cũng được. Tớ và A Phương đều đã tỏ tình rồi, tiếp theo cậu phải tự mình tỏ tình một lần. Bây giờ hãy đứng trước mặt tớ và A Phương mà nói lời yêu thương với cậu ấy đi."

    "Hữu Hề à... Thôi được rồi mà, đừng bắt nạt Duyên Duyên nữa."

    "Tớ có bắt nạt Duyên Duyên đâu, tớ chỉ đang nói đúng sự thật thôi mà."

    "Được rồi được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Tỏ tình... tỏ tình là được mà!"

    Hạ Duyên hắng giọng ho vài tiếng, sau đó đỡ mặt Mai Phương lên, Lâm Hữu Hề lúc này cũng rất hợp tác, lùi lại một bước. Mai Phương tự đứng dậy, rồi Hạ Duyên đặt một tay lên xương đòn của mình, nhìn Mai Phương bằng ánh mắt dịu dàng và thổ lộ tình cảm:

    "A Phương, tớ, tớ thích..."

    ... Thế quái nào mà ngay tại khoảnh khắc quan trọng này, bụng Hạ Duyên lại sôi lên ùng ục.

    Tiếng kêu này kéo dài mấy giây khiến Lâm Hữu Hề và Mai Phương đều không nhịn được cười, còn Hạ Duyên thì xấu hổ đến mức ngón chân co quắp, đập mạnh vài cái xuống đất rồi ngồi thụp xuống mãi không chịu đứng dậy.

    Thấy Hạ Duyên đáng thương như vậy, Mai Phương cũng không nỡ, liền cúi xuống đỡ cô ấy dậy và dỗ dành.

    "Được rồi được rồi... Tớ đã nghe cậu tỏ tình rồi mà... Không sao đâu... Chuyện nhỏ thôi mà."

    "Chuyện nhỏ gì chứ! Cả đời tớ có một lần tỏ tình mà giờ bị cái bụng đói làm hỏng hết rồi... Sao Hữu Hề lại đề nghị gặp nhau sau giờ tan học chứ! Chẳng phải chúng ta nên ôm nhau sau giờ tự học sao!"

    "Lúc đó dễ bị giám thị bắt gặp lắm, ảnh hưởng không tốt."

    "Nhưng... nhưng mà... tớ thực sự rất coi trọng lời tỏ tình mà..."

    Mặc dù mọi người đều coi đây là trò đùa, nhưng Hạ Duyên thực sự có chút buồn. Mai Phương thấy vậy liền nhẹ nhàng nói với cô ấy, "Vậy lúc nãy không tính, chúng ta làm lại lần nữa, tớ sẽ lắng nghe cậu nói mà."

    "Ừm..."

    Thế là Hạ Duyên lại lấy lại can đảm, đối diện người mình yêu và dịu dàng thổ lộ:

    "A Phương... tớ thích cậu."

    "Thích cậu rất nhiều rất nhiều."

    "Từ khi còn rất nhỏ, tớ đã thích cậu rồi."

    "Cậu luôn là người hùng trong lòng tớ."

    "Cậu đã dạy tớ rất nhiều điều."

    "Khi tớ vui vẻ, cậu cùng tớ vui đùa. Khi tớ buồn bã, cậu cùng tớ vượt qua."

    "Cậu còn sẵn sàng cùng tớ bỏ nhà đi bụi nữa."

    "Cậu là chàng trai đầu tiên nói với tớ rằng tớ có thể thoải mái là chính mình trước mặt cậu."

    "Cũng chỉ có trước mặt cậu, tớ mới cảm thấy thoải mái và tự nhiên nhất."

    "Thực ra hồi cấp hai, tớ và Hữu Hề đã hứa với nhau sẽ không tiến thêm bước nữa, để cậu tự chọn một trong hai chúng tớ."

    "Nhưng lại thành ra... ừm... sau đó mọi người đều chạy trốn hết haha, tớ không ngờ cách sống này cũng khá ổn."

    Hạ Duyên vừa nói vừa ôm lấy mặt Mai Phương, giọng nói bỗng nghẹn lại.

    "Nhưng thực ra tớ thực sự rất sợ, rất sợ rằng cuối cùng cậu chỉ chọn Hữu Hề, để tớ một mình lạc lõng ở phía sau."

    "So với Hữu Hề thì tớ ngốc nghếch chết đi được, dáng người cũng không đẹp bằng cậu ấy, chơi game cũng không giỏi bằng cậu ấy, cái gì cũng thua kém cậu ấy... Cậu ấy xuất sắc hơn tớ nhiều lắm... Tớ luôn nghĩ rằng cậu chọn cậu ấy là điều hiển nhiên..."

    "Nói thế không đúng đâu."

    Mai Phương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hạ Duyên, "Tớ chưa từng so sánh cậu với Hữu Hề, với cả, chuyện yêu đương cũng không phải là so sánh ai xuất sắc hơn. Khi ở bên nhau vui vẻ, thuận theo tự nhiên mới là điều quan trọng nhất. Dĩ nhiên, nói thế không có nghĩa là Duyên Duyên không xuất sắc đâu nhé. Cậu và Hữu Hề mỗi người đều có điểm tốt riêng. Tớ không thể từ bỏ ai cả..."

    "Đồ tham lam."

    Hạ Duyên bực bội cắn nhẹ vào má Mai Phương, trên mặt cậu lập tức in hằn dấu răng của cô.

    Sau đó cả hai cùng bật cười, tình cảm dâng trào, Hạ Duyên chủ động hôn Mai Phương một cách nồng nhiệt. Theo một cách nào đó, thì đây là lần đầu tiên Hạ Duyên chính thức thân mật với Mai Phương dưới ánh mắt của Lâm Hữu Hề.

    Lâm Hữu Hề hứng thú quan sát Hạ Duyên và Mai Phương thân mật một lúc, đợi đến khi hai người tách ra mới lên tiếng trách móc:

    "A Phương... Sao cậu lại đối xử lạnh nhạt với Duyên Duyên thế? Tớ dạy cậu như thế à?"

    "Ờm... Duyên Duyên không quen như thế mà, tớ thấy vậy cũng tốt."

    Lâm Hữu Hề không đợi Mai Phương nói xong liền đứng dậy kéo cậu lại.

    "Duyên Duyên, cho tớ mượn A Phương một chút nhé."

    Lâm Hữu Hề đặt tay lên vai Mai Phương, sau đó mỉm cười nhìn Hạ Duyên, "Nhìn kỹ nhé Duyên Duyên, vừa rồi chỉ là hôn nhẹ thôi. Một nụ hôn thật sự phải như thế này này..."

    "Đợi đã, A Phương cậu ấy còn..."

    Lâm Hữu Hề không đợi Hạ Duyên nói hết đã ôm chặt Mai Phương, sau đó bắt đầu thân mật một cách thuần thục.

    Hạ Duyên khi này giống như một tín đồ đã phụng sự vị Cổ Thần nhiều năm, tưởng rằng mình đã hiểu rõ vị Vô Thượng Chí Tôn mà mình phụng thờ, nhưng bây giờ, khi cuối cùng cũng được chứng kiến toàn bộ sự thật không thể diễn tả nổi của vị Mộng Cảnh Chân Chủ kia, cô đã không kìm được mà lẩm bẩm những lời điên loạn, rõ ràng trí tưởng tượng của cô nàng này cần được nâng cấp thêm. [note78088]

    "Woahh... A... A... Cái này..."

    Mặt Hạ Duyên đỏ bừng. Nếu bây giờ đem so với hồi thân mật dạo trước của cô với Mai Phương thì chẳng khác nào trẻ con tập chơi trò gia đình cả.

    Sau khi buổi "hướng dẫn thân mật" của hai người kết thúc, Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng mỉm cười vỗ vai Hạ Duyên, "Sau này khi thân mật với A Phương, cậu có thể thử những nụ hôn như vậy. Chắc chắn cậu sẽ thích cảm giác này thôi, vì A Phương thực sự rất tuyệt."

    "Woahh... Cái đó... Tớ... Tớ..."

    Hạ Duyên ấp úng một hồi, sau đó lại lẩm bẩm, "Nói, nói mới nhớ... Nếu mọi người đều đã tỏ tình rồi... Thế... chúng ta sẽ tính mối quan hệ tình cảm này thế nào đây?"

    Lâm Hữu Hề gật đầu: "Đúng vậy... Dù sao việc nói yêu đương cũng là để tránh bị quấy rối. Nhưng nếu bắt A Phương nói là đang yêu hai người cùng lúc thì..."

    "Phía tớ không có vấn đề gì đâu."

    Mai Phương khéo léo thè lưỡi, rồi bị Hạ Duyên chê bai, "Cậu, cậu nói 'phía tớ không có vấn đề gì' là sao chứ?! Như thế sẽ xảy ra chuyện lớn đấy! Chuyện này không thể để lộ ra ngoài được! Nó sẽ ảnh hưởng rất xấu đến tương lai của A Phương, thậm chí có thể bị đuổi học đấy!"

    "Nếu các cậu lo lắng về chuyện này... tớ có một ý kiến."

    Mai Phương giải thích, "Chúng ta có thể công khai mối quan hệ yêu đương với một người trước với những người xung quanh, sau một thời gian thì đổi sang người khác. Dù thứ tự có khác nhau, nhưng thực tế chúng ta ở riêng sẽ không bị giới hạn như vậy. Các cậu thấy thế nào?"

    "Đây là phương pháp gì chứ! Chẳng phải là xác nhận A Phương là tên tra nam khốn nạn sao! Một thời gian đổi một người gì đó..."

    "Không, chính vì thế mới không bị gọi là tra nam đấy..."

    Lâm Hữu Hề giải thích, "Thực ra đây chỉ là việc sau một thời gian yêu nhau thấy không hợp thì chia tay hòa bình, rồi sau đó yêu người khác. Chỉ cần không yêu liên tiếp thì sẽ không ai nói xấu, trước mặt mọi người cũng dễ giải thích hơn, và chúng ta cũng có thể thân mật hơn."

    Hạ Duyên nghe Lâm Hữu Hề giải thích xong, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Vậy thì ai sẽ là người đầu tiên... công bố quan hệ với A Phương?"

    "Chuyện này không cần bàn cãi gì, chắc chắn là Duyên Duyên sẽ là người đầu tiên."

    Lâm Hữu Hề tỏ ra rất rộng lượng. Điều này khiến Hạ Duyên cảm thấy hơi khó chịu.

    "Cậu đang nhường tớ đấy à? Cậu đã từng nói rồi... từ nhỏ đến lớn cậu luôn nhường tớ mọi thứ, chuyện này đối với cậu không phải là ngoại lệ sao? Ít nhất cũng phải bốc thăm chứ."

    "Thứ tự này không phải vì nhường cậu, mà là vì tớ và A Phương sắp tham gia kỳ thi NOIP. Nếu vượt qua và được chọn vào NOI thì có lẽ chúng tớ sẽ phải tham gia khóa huấn luyện kín, đến khi đó tớ và A Phương sẽ ở bên nhau rất nhiều, còn cậu không có nhiều cơ hội thân mật với A Phương đâu." [note78089]

    "Kỳ thi đó còn cần huấn luyện nữa sao?! Lại khó khăn đến thế... tớ không biết đấy."

    "Chưa chắc đã đỗ đâu. Dù là kiểm tra kiến thức lập trình, nhưng chủ yếu là tư duy. Hiện tại tớ cảm thấy hơi khó khăn, thêm nữa bên trang C có lẽ cũng không cho phép cả tớ và Hữu Hề vắng mặt, nên để đến đấy xem tình hình thế nào đã. Nếu chỉ tham gia NOIP thì không cần huấn luyện đâu."

    "Tóm lại... Mặc kệ là vì lý do tham gia kỳ thi, hay vì cách thể hiện trước mọi người đi chăng nữa thì tớ nghĩ, Duyên Duyên cậu nên yêu A Phương trước sẽ tự nhiên hơn."

    Lâm Hữu Hề nắm tay Hạ Duyên, mỉm cười nói: "Cậu cũng không cần lo lắng cảm thấy có lỗi với tớ. Vốn dĩ tớ cũng không thích đối phó với những câu hỏi từ người khác lắm, có lẽ làm người yêu bí mật của A Phương sẽ phù hợp với tớ hơn."

    "Cậu đâu phải là người yêu bí mật! Cậu cũng là người yêu mà!"

    Hạ Duyên nghiêm túc sửa lại sai lầm của Lâm Hữu Hề, rồi lại suy nghĩ một chút, "Vậy trong trường hợp bình thường, một mối quan hệ tình cảm nên kéo dài bao lâu thì tốt nhỉ? Ý tớ là... trên bề mặt ấy."

    "Một học kỳ là vừa đẹp đấy? Rồi trước kỳ nghỉ đông và hè thì chia tay."

    Mai Phương trầm ngâm suy nghĩ, "Tớ thấy như vậy là tốt nhất."

    "Nhất định phải chia tay trước kỳ nghỉ đông sao?"

    Hạ Duyên tỏ ra không mấy vui, "Tớ, tớ còn định dẫn A Phương về gặp bố mẹ tớ nữa đấy!"

    "Đây đâu phải là độ tuổi để gặp gia đình chứ?! Hơn nữa, chú Hạ với cô Du có gì đáng để gặp đâu!"

Ghi chú

[Lên trên]
Mẹ nó Mai Cẩu
Mẹ nó Mai Cẩu
[Lên trên]
Tu La tràng là tiếng lóng bên đấy, hiểu đơn giản là cảnh mấy gái bắt gặp thằng chó nam chính bắt cá nhiều hơn 1 tay. Đánh ghen cũng được
Tu La tràng là tiếng lóng bên đấy, hiểu đơn giản là cảnh mấy gái bắt gặp thằng chó nam chính bắt cá nhiều hơn 1 tay. Đánh ghen cũng được
[Lên trên]
Lâu quá cho ai không nhớ thì là hồi chương 11x arc Sơ Trung
Lâu quá cho ai không nhớ thì là hồi chương 11x arc Sơ Trung
[Lên trên]
Ừm... lâu quá nên tiện tay chửi...
Ừm... lâu quá nên tiện tay chửi...
[Lên trên]
QQ gì đấy... Mới có mấy tháng không đọc thôi mà t tưởng t đọc tiên hiệp huyền huyễn đấy
QQ gì đấy... Mới có mấy tháng không đọc thôi mà t tưởng t đọc tiên hiệp huyền huyễn đấy
[Lên trên]
NOIP là cấp tỉnh, NOI là cấp quốc gia
NOIP là cấp tỉnh, NOI là cấp quốc gia
Bình luận (25)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

25 Bình luận

Cúi cùng nó cũn hoàn thành rồi này , nhưng cảm giác cứ như đọc 1 truyện khác lun ý. Đoạn Hữu Hề phản ứng á
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Chờ ngày chap 120 hoàn thành
Xem thêm
Tầm chục ngày nữa là xong ý mà
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
sao chap này để chưa hoàn thành vậy ạ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
MOD
TRANS
AI MASTER
vì nó chưa hoàn thành :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
MOD
TRANS
AI MASTER
này anh đăng lên xem có thực là còn người xem ko
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
Hảo cửu bất kiến, hiện tại dĩ kinh thị bảo trì viên liễu~
Wth mình đang ghi cái gì vậy
Xem thêm
Tưởng trans đã bỏ những con dân này rồi:)))))
Xem thêm
Cảm ơn trans đã ban cơm tró cho chúng con ăn, đói ốm nhom luôn rồi nè 🥲
Xem thêm
Tạ ơn Ngài đã ko bỏ rơi chúng con 😭
Xem thêm