Quyển 03: Cao Trung
Chương 88: Tớ cũng có một người bạn (C218)
6 Bình luận - Độ dài: 1,893 từ - Cập nhật:
Bên trong lều, bốn cô gái nói chuyện đến rất khuya mới dần dần im lặng. Sự mệt mỏi của cả ngày khiến mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon, chỉ có Lưu Tiêu Vũ là trằn trọc khó ngủ.
Kể từ khi bị đối xử bất công vì "chuyện bao đồng" ở cấp hai, Lưu Tiêu Vũ đã sống trong thế giới cô độc của riêng mình, cố gắng tự lực cánh sinh. Việc được tiếp xúc với Hạ Duyên, Lâm Hữu Hề và Mai Phương đã giúp cô tìm lại được tình bạn.
Nửa năm qua, có thể nói cô đã luôn âm thầm quan sát mối quan hệ tình cảm giữa Mai Phương với Hạ Duyên, và với Lâm Hữu Hề đã dần dần trở nên thân thiết hơn. Nhìn họ cùng nhau nỗ lực tiến lên thì ngoài sự ngưỡng mộ, cô cũng cảm thấy tự hào vì mình là một phần của Studio Sữa Hạt Lựu.
Tình cảm của ba người họ ổn định mới có thể vững chắc bền lâu, nhưng bây giờ một mối tình đã phá vỡ sự cân bằng vốn có.
Tình yêu mà Mai Phương và Lâm Hữu Hề giấu kín rồi cũng sẽ có ngày bị phát hiện. Dù ngày đó đến khi nào, nó cũng sẽ đánh dấu sự kết thúc của mối tình thanh mai trúc mã tươi đẹp này.
Nhưng đây cũng là điều không thể tránh khỏi khi trưởng thành.
Mai Phương có lẽ có thể chọn người thứ ba ngoài mối tình thanh mai để trốn tránh sự lựa chọn, nhưng như vậy chẳng phải cũng là tổn thương với người thứ ba sao?
Haiz...
Lưu Tiêu Vũ nhận ra mình đang đối mặt với một bài toán không lời giải.
Cô rất hối hận vì ham mê phong cảnh bên hồ Thiên Trì mà đi thêm vài bước. Bây giờ trong đầu cô toàn nghĩ về chuyện ba người họ, cùng nụ hôn đầy tình cảm của Mai Phương và Lâm Hữu Hề...
Lưu Tiêu Vũ ngủ hơi không được vào giấc. Trong mơ cũng toàn là những ký ức không mấy dễ chịu, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Duyên Duyên từ phía bên kia lều.
"Há lô, có ai còn thức không?"
"Sao vậy?"
Lưu Tiêu Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Tiêu Vũ cậu thức rồi à? Tớ hơi... muốn đi vệ sinh, cậu có thể đi cùng tớ không?"
"Được chứ... Để tớ đi với cậu."
Lưu Tiêu Vũ và Hạ Duyên mặc áo khoác, nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh trên đỉnh núi. Dù đã khuya, trên đỉnh núi vẫn còn vài cửa hàng sáng đèn, mang lại cảm giác an toàn cho hai người cầm điện thoại.
Trên đường đi, hai người không nói gì. Trên đường về sau khi giải quyết xong, Hạ Duyên đột nhiên cất giọng hỏi chuyện Lưu Tiêu Vũ.
"Nhắc mới nhớ, tối qua nói chuyện nhiều thế mà chưa nghe Tiêu Vũ kể cậu thích kiểu con trai nào nhỉ."
"Tớ à... Thật ra tớ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương bao giờ."
Lưu Tiêu Vũ nhẹ nhàng nói, "Với tớ, cảm giác đó là thứ gì đó rất xa xỉ, rất xa vời."
"Có gì mà xa xỉ xa vời chứ? Từng này tuổi rồi thì nghĩ một chút cũng không sao mà?"
Hạ Duyên sợ Lưu Tiêu Vũ ngại, nên cũng rất thẳng thắn kể ra vài chuyện mà ai cũng biết.
"Như tớ thì... cậu cũng thấy rồi đó... Tớ chỉ nhớ nhung một mình cậu ấy thôi, nên cũng không biết nỗi nhớ này có phải là bình thường không... Ừm..."
Hạ Duyên càng tỏ ra e thẹn khi nói về Mai Phương, Lưu Tiêu Vũ càng cảm thấy xót xa cho cô.
Cô gái này thật tốt bụng biết bao...
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy áy náy suốt một thời gian dài vì đã chuyển nhượng khách sạn của gia đình cho nhà mình.
"Còn tớ thì... có lẽ thích kiểu người bạn đời cùng nhau nâng đỡ đi."
"Cậu ấy không cần quá đẹp trai, cũng không cần quá xuất sắc, nhưng tớ hy vọng chúng tớ có thể cùng nhau nâng đỡ, thấu hiểu lẫn nhau, bù đắp những thiếu sót và khuyết điểm của nhau, cùng nhau thực hiện những mục tiêu chung. Cảm giác như vậy rất tuyệt."
Lưu Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, "Có lẽ nói thế này với cậu hơi trừu tượng... Tóm lại là, tớ thực sự là người khá thiếu an toàn. Tớ thậm chí còn hy vọng người mình thích không quá xuất sắc, như vậy cậu ấy sẽ không vướng vào quá nhiều tranh chấp, mà tớ cũng không muốn dính vào tranh chấp, chỉ muốn yên ổn hẹn hò thôi."
"Nhưng tớ cũng không có ý muốn nuôi một kẻ vô dụng đâu... Chỉ cần cậu ấy có chí tiến thủ, đối xử tốt với tớ, luôn ủng hộ tớ, tớ nghĩ thế là đủ rồi."
"Tớ hiểu cảm giác đó. Tức là... cậu cũng không khao khát một tình yêu mãnh liệt cuồng nhiệt, chỉ muốn một cuộc sống tình yêu bình yên đúng không?"
Lưu Tiêu Vũ khẽ mỉm cười, "Những câu chuyện sóng gió dĩ nhiên khiến người ta cảm khái, nhưng những chuyện vụn vặt như cơm áo gạo tiền mới là cuộc sống hàng ngày thực sự."
"Đúng vậy đúng vậy!" Hạ Duyên cười gật đầu, "Giống như tớ này. Dù rằng tớ hy vọng A Phương của tớ có thể tỏa sáng trên sân khấu, nhưng khi thấy nhiều cô gái thích cậu ấy, tớ vẫn cảm thấy hơi mệt. Tớ chỉ có thể tự mình trở nên xuất sắc hơn, để những người khác từ bỏ ý định đó thôi."
"Nhưng tớ đang nghĩ không biết A Phương có cùng suy nghĩ với tớ không nữa. Kết quả thành ra là cả hai bọn tớ đều không ngừng tiến lên trên con đường cố gắng."
"Duyên Duyên ngốc à, cậu..."
"Hả? Cậu vừa nói gì à?"
"Không, không có gì."
"Nhân tiện thì... Tiêu Vũ này... bình thường thì người nhà hay bạn bè cũng gọi cậu như vậy à? Nghe có vẻ giống "Tiểu Ngư" nhỉ."
"Trước đây bố mẹ tớ thường gọi tớ là Vũ Nhi, nhưng bây giờ nghe có vẻ hơi... shamate..."
"Sao lại shamate chứ, tớ thấy nghe rất hay mà." Hạ Duyên mỉm cười vỗ vai Lưu Tiêu Vũ, "Vũ Nhi... nghe rất dịu dàng đấy."
"Nếu Duyên Duyên thích... cậu cứ gọi thoải mái đi."
Lưu Tiêu Vũ khẽ cười với Hạ Duyên, nhìn về phía chân trời đang dần ló rạng ánh bình minh, "Bây giờ trời hình như sắp sáng rồi, cũng đã có người dậy, chúng ta không vội về nhé?"
"Được thôi, chúng ta đi dạo một chút đi."
Hạ Duyên và Lưu Tiêu Vũ tay trong tay dạo bước bên hồ Thiên Trì. Đi được một đoạn, Lưu Tiêu Vũ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Duyên, Hạ Duyên cũng đang nhìn cô ấy, cả hai cùng lúc mở miệng:
"Cái này..."
"Cậu nói trước đi?" Lại là đồng thanh.
Lưu Tiêu Vũ mỉm cười, "Nếu Duyên Duyên có chuyện gấp thì cậu cứ nói trước đi."
"Cái này... Tối qua tớ nghe cậu kể chuyện của mình, cũng có chút cảm khái. Vì tớ... cũng có một người bạn gặp phải chuyện tương tự."
"Cụ thể... là chuyện gì vậy?"
"Trước tiên, trong câu chuyện tớ kể không có người xấu đâu, mọi người đều là bạn tốt cả. Người bạn này của tớ cũng có hai người bạn, cậu có thể so sánh mối quan hệ của họ với chúng ta, nhưng, nhưng họ là ba cô gái, là bạn thân."
Lưu Tiêu Vũ gật đầu, "Tớ đang nghe cậu nói đây."
"Tức là, ba người họ là bạn thân rất thân thiết, tình cảm rất sâu sắc và tốt đẹp, giữa họ không hề phân biệt ai trước ai sau, cũng không có việc tạo nhóm nhỏ."
"Vấn đề là gì?"
"Vấn đề là, cô gái A thích cô gái C, cô ấy muốn được ở bên cô gái C mãi mãi. Không phải kiểu đùa giỡn giữa các cô gái đâu, mà là thật sự là tình cảm đồng tính nữ."
"Ừm ừm."
Lưu Tiêu Vũ gật đầu, rõ ràng cô gái A là Duyên Duyên, cô gái C là Mai Phương.
Hạ Duyên ở đây làm mờ giới tính chỉ để Lưu Tiêu Vũ cảm thấy trải nghiệm của họ quá giống nhau.
"Rồi, cô ấy và cô gái B cũng rất thân thiết, cô ấy biết cô gái B có lẽ cũng thích cô gái C, nhưng cả hai đều là kiểu thân thiết mà không nói ra, cậu hiểu ý tớ chứ?"
"Ừm... hiểu." Lưu Tiêu Vũ gật đầu, trong lòng nghĩ chính là ba người các cậu.
"Vốn dĩ mọi người luôn có mối quan hệ rất hòa hợp, thì cho đến một ngày, cô gái A không thể kìm nén được tình cảm với cô gái C, đã cùng cô ấy làm một việc vượt quá mối quan hệ bạn bè hoặc bạn thân, cụ thể là việc gì tớ cũng không tiện nói, ai da chính là..."
Hạ Duyên cảm thấy rất ngại ngùng, đồng thời cũng khiến Lưu Tiêu Vũ sốc đến trăm năm.
Cô gái A hóa ra là Lâm Hữu Hề sao!
Duyên Duyên mới là cô gái B? [note71570]
Như vậy cô ấy cũng đã thật sự biết chuyện Hữu Hề và Mai Phương đã hôn nhau!
"Chuyện này, cô gái B có biết không?"
"Khoan, khoan đừng quan tâm cô ấy có biết không. Nếu cậu là cô gái B, cậu nghĩ mình nên phản ứng thế nào?"
"Tớ sẽ tức giận trước tiên."
Lưu Tiêu Vũ nhẹ nhàng nói, "Vì mọi người đều là kiểu thân thiết mà không nói ra, tại sao lại vượt qua ranh giới làm những việc vượt quá mối quan hệ chứ?"
"Đúng, đúng vậy..."
Hạ Duyên nghe xong liền lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đúng không, rất tức giận đúng không? Nhưng chỉ tức giận thôi cũng không giải quyết được gì, nên cậu có nghĩ cô ấy sẽ tuyệt giao với cả hai người họ không?"
Duyên Duyên muốn tuyệt giao với Mai Phương và Hữu Hề? Không, không được... mình không thể khuyên Duyên Duyên làm chuyện như vậy được.
"Tớ nghĩ... chắc là không đâu? Theo như cậu nói thì tình cảm đã có từ nhiều năm rồi nhỉ? Nếu tùy tiện nói ra lời tuyệt giao, chắc chắn sẽ hối hận cả đời."
"Tớ cũng nghĩ vậy. Ha, haha..."
Hạ Duyên xoa xoa đầu, "Tớ muốn biết là, nếu chuyện này đã xảy ra rồi, cậu nghĩ phải làm thế nào để hàn gắn tình cảm giữa ba người bọn họ?"
Cứ kiên quyết giữ vẻ kiêu ngạo đến cuối cùng và nói rằng không thể hàn gắn sao?
Vậy thì chỉ còn cách tuyệt giao thôi!
Lưu Tiêu Vũ không muốn nhìn thấy ba người bọn họ tan vỡ.
Nhưng nếu cứ ép buộc phải nói về việc hàn gắn thì...


6 Bình luận
cũng không oan lắmTfnc