Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, trường Sư Nhất Phụ Giang Thành đón nhận một lứa học sinh lớp 10 mới. Trong những ngày đầu năm học, khuôn viên trường trở nên vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi đều có thể thấy những học sinh năm nhất mặc đồng phục mới tinh tản bộ khắp nơi.
Nhìn thấy những học sinh lớp 10 tràn đầy năng lượng trong khuôn viên trường, Mai Phương không khỏi nhớ lại hình ảnh của mình khi mới đến tham quan trường Sư Nhất Phụ Giang Thành.
Chớp mắt một cái, một năm đã trôi qua.
Năm lớp 10 đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn thời gian Mai Phương đều dành để nỗ lực phấn đấu vì tương lai của mình.
Đã mười năm kể từ khi trùng sinh, đế chế thương mại của Mai Phương cuối cùng cũng đã hoàn thành xong phần nền móng. Sự nghiệp âm nhạc của Hạ Duyên vừa mới bắt đầu đã trở thành một hiện tượng nổi tiếng trên mạng. Còn đại tiểu thư Hữu Hề cũng đã từ hậu trường bước ra ánh đèn sân khấu.
Theo lẽ thường, ở tuổi 16 đã đạt được những thành tựu như vậy, bất kỳ ai cũng có thể tự hào một chút. Ví dụ như biểu hiện của Nhạc Hân Di trong buổi họp nhân viên chẳng hạn, với tư cách là đại tỷ cầm đầu được người người kính trọng, cô ấy đã vênh váo đến mức đuôi tóc cũng dựng đứng lên trời. Thế nhưng hai tiểu thanh mai của Mai Phương lại như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Hạ Duyên vẫn thường nói chuyện với bạn bè về những bài tập khó nhằn hay những giáo viên phiền phức. Còn Lâm Hữu Hề vẫn chăm chỉ làm lớp trưởng, duy trì trật tự lớp học.
Ngoài việc thỉnh thoảng chi tiền khoản lớn để mua một số thiết bị, họ hầu như không bao giờ chủ động đòi Mai Phương cho tiền.
Bản thân Hạ Duyên vốn là một tiểu thư đài các sống trong nhung lụa, cô sẽ không cố ý tiết kiệm cũng như chẳng tiêu xài hoang phí, luôn mua sắm theo nhu cầu của mình.
Lâm Hữu Hề không có ví tiền riêng như Hạ Duyên, nhưng khi mua một số mặt hàng lớn, cô sẽ chủ động gửi liên kết giỏ hàng cho Mai Phương để cậu thanh toán.
Ngoài việc trở nên thích mua quần áo như Hạ Duyên, thói quen tiêu dùng của cô cũng không có nhiều khác biệt so với trước đây.
Trải qua những biến động lớn mà vẫn có thể giữ được tâm thái bình thản là một phẩm chất vô cùng quý giá. Điều quý giá hơn nữa là cả hai tiểu thanh mai của Mai Phương đều không hề kiêu ngạo, giống như cậu vậy.
Tất nhiên, lý do Mai Phương không kiêu ngạo là vì cậu đã từng chết một lần, cách nhìn nhận mọi thứ cũng dần thay đổi khi cậu sống lại cuộc đời mình.
Trở nên xuất sắc là một chuyện, nhưng tận hưởng tuổi trẻ cũng rất quan trọng.
Việc【Duyên Bảo】, người hát ca khúc《Mặt Mộc》đang học tại trường Sư Nhất Phụ Giang Thành nhanh chóng trở thành tin đồn trong đám học sinh lớp 10. Hạ Duyên sau khi tự mình nổi tiếng, một lần nữa lại trở thành tâm điểm chú ý. Sự chú ý thường xuyên của các đàn em khóa dưới khiến cô không dám thoải mái ở nơi công cộng, mỗi nụ cười hay ánh mắt đều phải giữ gìn hình tượng.
Một buổi tối trên đường về nhà, Lâm Hữu Hề chủ động nhắc đến chủ đề này:
"Duyên Duyên gần đây lại phải đeo thêm cái vỏ bọc thần tượng rồi."
"Hữu Hề đừng trêu tớ nữa..." Hạ Duyên gần đây có vẻ hơi mệt mỏi, "Cậu cũng thấy đấy, dạo này có rất nhiều đàn em khóa dưới đến xin chữ ký của tớ. Còn A Phương thì sao? Cậu ấy không có à?"
"Có thì cũng có đấy, mà có mỗi một cô em lớp 10 thôi."
Mai Phương đứng bên cạnh nói xen vào, "Lúc đó tớ thấy em ấy suýt ngã khi đang nhận sách nên đỡ giúp, rồi tình cờ nói chuyện vài câu. Em ấy bảo nghe ra giọng tớ, hỏi tớ có phải là Phương Bảo hát bài《Tớ Sẵn Lòng》và《Mặt Mộc》không."
"Chu choa, cậu cũng có fan nhỏ rồi này!"
Hạ Duyên vốn đang vui giùm Mai Phương, nhưng ngay sau đó lại cất giọng nghi ngờ, "Hửm... Sao bây giờ mới nói cho tớ với Hữu Hề?"
"Chuyện mới xảy ra hồi chiều nay thôi, nên giờ mới kể mà."
Mai Phương cố ý dựa sát vào Hạ Duyên, "Sao thế... Duyên Duyên ghen rồi à?"
"Tớ đâu có nhỏ nhen thế chứ? Cậu được yêu thích tớ cũng vui lây mà."
Hạ Duyên vừa càu nhàu vừa cự tuyệt việc áp sát của Mai Phương, càng tiếp xúc cơ thể thì mặt cô càng đỏ lên.
Đúng lúc này, Lâm Hữu Hề đứng bên cạnh lên tiếng:
"Nhưng chỉ nói vài câu mà đã nhận ra cậu là Phương Bảo, xem ra cậu cũng là chân ái với em ấy rồi."
"Chân với chả ái gì cơ chứ..."
Đi đến gần khu dân cư, tại ngã rẽ Hạ Duyên đột nhiên kéo tay Mai Phương.
"Hôm nay chúng ta thân mật trong khu dân cư được không? Như vậy sẽ được lâu hơn, cũng không lo bị dì Mỹ Quyên phát hiện."
"Nhưng tớ chưa tắm, người toàn mùi mồ hôi đấy..."
"Tớ cũng vậy thôi, cậu dám chê tớ à?"
Hạ Duyên vòng tay qua cánh tay Mai Phương, mỉm cười với Lâm Hữu Hề, "Được chứ, Hữu Hề?"
Lâm Hữu Hề rất hợp tác giơ tay ra hiệu OK, "Sắp thi phân lớp rồi, còn phải về ôn bài đấy, đừng lâu quá nhé."
"Tuyệt!"
Không biết từ lúc nào, rõ ràng ban đầu chỉ là cái ôm bổ sung siêu năng lượng A Phương, đã dần trở thành buổi "huấn luyện bí mật" của A Phương theo nghĩa thông thường.
Hạ Duyên cứ ôm Mai Phương rồi dần dần bắt đầu hôn, càng hôn càng ôm chặt, rồi ngồi lên người Mai Phương tiếp tục thân mật.
Dù rằng tuyên bố với người ngoài là thanh mai trúc mã, nhưng cách hai người đối xử với nhau giờ đã hoàn toàn trở thành một cặp đôi đang yêu. Đây là hành vi không thể tránh khỏi của thanh thiếu niên tuổi 16, 17 dưới sự kích thích của hormone, ngay cả Mai Phương cũng khó lòng bình tĩnh.
Sau khi thân mật xong, Hạ Duyên thì thầm bên tai Mai Phương:
"Như thế... có khó chịu không?"
"Tớ về sẽ tự xử sau. Học sinh cấp ba thì... Ừm, cậu biết rồi đấy." [note73124]
"Ừm... tớ biết mà."
Hạ Duyên và Mai Phương nói chuyện xong, rồi cô mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên má Mai Phương. Cuối cùng còn lấy khăn giấy lau mặt cho Mai Phương, dọn dẹp sạch sẽ xong mới đến lượt Hữu Hề.
Lâm Hữu Hề ngồi quay lưng vào lòng Mai Phương, đợi Mai Phương áp má vào mình.
Cô ấy thường áp sát vào tai Mai Phương, phát ra vài âm thanh nhỏ, trải nghiệm cảm giác gần gũi như đang cọ xát mái tóc, rồi mới bắt đầu đặt tay lên má cậu để thể hiện sự âu yếm.
Dường như Lâm Hữu Hề luôn theo đuổi những kiến thức phong phú vô tận. Hầu như mỗi lần tiếp xúc với Mai Phương, cô ấy đều mang đến những cảm nhận và xúc cảm [note73125] khác biệt. Tuy nhiên, Mai Phương thường đề phòng Lâm Hữu Hề, nên sau khi quen dần, cô ấy cũng trở nên rất đứng đắn. Nhưng Mai Phương vẫn không dám dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Mặc dù mỗi ngày đều có những khoảnh khắc thân mật tương tự, nhưng cả ba người họ xưa nay chưa từng cảm thấy chán nản vì điều đó. Đây là một quá trình để duy trì tình cảm thanh mai trúc mã thân thiết của họ. Ngay cả tình bạn bình thường cũng cần sự gắn kết hàng ngày để duy trì. Sau khi nạp đủ năng lượng, cả ba mới hài lòng trở về nhà, chuẩn bị thưởng thức món ăn khuya mà dì Mỹ Quyên đã chuẩn bị.
"Mấy đứa sắp thi phân lớp rồi đúng không?"
"Vâng ạ... Lúc đó sẽ phân chia lớp theo ban Tự nhiên và ban Xã hội, lớp học cũng sẽ được sắp xếp lại."
"Thời gian ngồi cùng bàn vui vẻ của tớ và Hữu Hề sắp kết thúc rồi, hu hu..."
Trước đây Hạ Duyên đã cùng Mai Phương và Lâm Hữu Hề thống nhất rằng khi lên lớp 11, cô sẽ chọn ban Xã hội mà cô yêu thích hơn. Lần này, Lâm Hữu Hề và Mai Phương không cho phép Hạ Duyên vì chiều theo hai người mà phải chịu đựng nỗi khổ của môn Vật lý nữa.
"Biết đâu sau này Hữu Hề có thể cùng lớp với A Phương thì sao?"
"Thông thường nếu giáo viên chủ nhiệm là giáo viên dạy môn Tự nhiên thì cả lớp sẽ không bị chia tách hay điều chuyển."
Lâm Hữu Hề giải thích, "Giáo viên chủ nhiệm lớp tớ là giáo viên dạy Toán, còn giáo viên chủ nhiệm lớp A Phương trước đây cũng từng dạy lớp Tự nhiên, nên tớ cũng không có cơ hội đâu... Cậu không cần lo tớ sẽ "ăn vụng" đâu."
"Tớ... Tớ đâu có nói vậy chứ..."
Hạ Duyên ngay lập tức đỏ mặt. "Còn nữa, sao cậu lại nói chuyện này trước mặt dì Mỹ Quyên vậy? Dì ấy sẽ hiểu lầm đấy!"
"Ha ha... Không sao đâu." Lương Mỹ Quyên mỉm cười nhẹ nhàng, "Dì cũng từng trải qua tuổi trẻ, tất nhiên có thể hiểu được mà. Chuyện của các cháu dì cũng sẽ không nói nhiều đâu... Chỉ cần đảm bảo việc học ổn định, đừng vượt quá giới hạn là được."
Đến tuổi này rồi, một số chuyện trước đây không thể nói ra, Lương Mỹ Quyên cũng không còn kiêng kỵ nữa.
Dù sao thì bọn trẻ đã lớn rồi mà...


9 Bình luận