Quyển 03: Cao Trung
Chương 89: Có thể giữ bí mật giúp tớ không? (C219)
23 Bình luận - Độ dài: 1,882 từ - Cập nhật:
Lưu Tiêu Vũ đáp: "Tớ nghĩ, ba người đã là mối quan hệ rất thân thiết, nên chuyện đã xảy ra rồi, cứ giấu diếm mãi chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ thôi. Càng sớm thổ lộ, biết đâu lại có kết quả bất ngờ, nói rõ mọi chuyện ra thì sẽ ổn thôi."
"Tớ cũng biết là vậy, nhưng để cô gái A đi thổ lộ với cô gái B, thì cô ấy không có đủ can đảm đâu."
Trong lòng Hạ Duyên vẫn còn giữ lời hứa với Lâm Hữu Hề (không tiến thêm bước nào nữa, để A Phương tự lựa chọn), nhưng giải thích điều này với Lưu Tiêu Vũ thì quá phức tạp.
Lưu Tiêu Vũ nghe đến đây nhíu mày suy nghĩ. Hình như Duyên Duyên nói hơi ngược ngược thì phải?
"Tớ nghĩ trách nhiệm chính nên thuộc về cô gái C. Cô ấy đã biết cả hai người đều thích mình, thì nên biết giữ khoảng cách."
"Đúng là như vậy..."
Duyên Duyên đỏ mặt, "Có, có khả năng nào... Ý tớ là, A và C đã thân mật rồi, tìm B để thổ lộ, rồi bù đắp trách nhiệm không thổ lộ ngay từ đầu bằng cách cho phép B cũng được thân mật với C không nhỉ?"
Duyên Duyên à, cậu là cô gái B đấy...
Như, như này cũng hèn quá rồi!
Nhưng, nếu Duyên Duyên thực sự muốn nhận được sự bù đắp như vậy... thì mình là người ngoài cuộc còn nói gì được nữa bây giờ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu một nụ hôn có thể hóa giải mâu thuẫn giữa ba người, khiến Duyên Duyên chủ động rút lui và chúc phúc cho Mai Phương cùng Lâm Hữu Hề, thì cũng khá tốt đấy chứ?
Điều duy nhất đáng tiếc là, nếu làm như vậy thì Mai Phương được hưởng lợi quá rồi.
Ngoài ra, nếu Lâm Hữu Hề không có mặt, hoặc tình cờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà thấy Mai Phương và Hạ Duyên hôn nhau, thì có lẽ sẽ gây ra khủng hoảng còn lớn hơn nữa. Lúc đó, cô ấy sẽ phải đảm bảo nắm được động thái của Lâm Hữu Hề.
Đầu óc Lưu Tiêu Vũ lúc này toàn là ABC, nghĩ đến mức hoa cả mắt.
"Tớ nghĩ... nếu cả ba bên đều chấp nhận phương án bù đắp này, thì cũng được thôi... Thực ra dù thế nào đi nữa, mọi người đều chấp nhận được thì đó chính là kết quả thỏa hiệp tốt nhất."
Lưu Tiêu Vũ đã mệt mỏi rồi.
Nhưng trong mắt cô ấy, đây đã là kết cục tốt nhất.
Còn có gì tốt hơn nữa không?
Không có đâu!
Lưu Tiêu Vũ mặc định rằng Hạ Duyên chỉ muốn được thân mật với Mai Phương một lần, để bù đắp mọi nuối tiếc của mình, sau đó sẽ chủ động rút lui, dành cho Lâm Hữu Hề và Mai Phương lời chúc phúc chân thành nhất.
Cô ấy và Hạ Duyên bất tri bất giác trò chuyện cả đêm. Lúc này trời cũng đã hừng sáng, ánh mặt trời ở phía xa cũng dần dần rực lên.
"Sắp được ngắm bình minh rồi, chúng ta đi gọi mọi người dậy nhé?"
"Được."
Hạ Duyên và Lưu Tiêu Vũ trở về lều gọi Hướng Băng Băng và Lâm Hữu Hề. Cuối cùng Hạ Duyên ngẩng đầu nhìn về phía lều của các chàng trai, rồi mỉm cười nói, "Tớ đi gọi A Phương qua cùng ngắm bình minh đây."
Trên đỉnh núi, rất nhiều người đang chuẩn bị ngắm bình minh. Khi Lâm Hữu Hề và mọi người thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, phát hiện đỉnh núi đã chật kín người.
"Tối qua cắm trại có nhiều người đến thế sao? Tớ không tin."
"Có lẽ nhiều người đã bắt đầu leo núi từ lúc trời vừa hửng sáng rồi." Lâm Hữu Hề đoán, "Dù sao cắm trại cũng khá lạnh, lại còn phải chuẩn bị lều và túi ngủ."
"Sao Duyên Duyên và A Phương vẫn chưa qua đây nhỉ..."
Lưu Tiêu Vũ lo lắng nhìn quanh tìm kiếm, Hướng Băng Băng bên cạnh vỗ vai cô, "Không sao đâu nhỉ? Bây giờ đông người thế này, để hai người họ ở riêng cũng không sao đâu."
"Không sao cái gì chứ? Làm sao mà không sao được, Hữu Hề còn đang..."
"Tớ không ngại đâu. Duyên Duyên là người coi trọng nghi thức, chắc chắn cậu ấy đang kéo A Phương đi xem mặt trời mọc đâu đó thôi."
Cậu... không... ghen... à?!
Rốt cuộc cậu có phải là bạn gái chính thức không vậy?!
Lưu Tiêu Vũ đã chết lặng. Cái bạn học Lâm Hữu Hề này sao lại có thể thoải mái đến thế chứ?
Haiz...
"Cùng nhau xem mặt trời mọc có lẽ sẽ tốt hơn. Tớ... tớ đi tìm họ đây..."
"Này này, Tiêu Vũ đừng đi mà. Nếu cậu cũng biến mất luôn thì sao?"
Lời gọi của Hướng Băng Băng không ngăn được bước chân Lưu Tiêu Vũ đi tìm Hạ Duyên và Mai Phương. Cô cảnh giác tiến về phía hồ Thiên Trì để do thám. Duyên Duyên trước đây từng nói rất thích cảnh đẹp bên hồ Thiên Trì, và cô ấy còn dự đoán rằng sẽ có người hôn nhau ở đó nữa.
Không thể nào, không thể nào họ lại đến chỗ đó thật chứ!
Lưu Tiêu Vũ chạy đến gần con dốc bên hồ Thiên Trì, quả nhiên phát hiện Hạ Duyên và Mai Phương đang ngồi trên gò đất nhỏ bên hồ, nơi mà Lâm Hữu Hề và Mai Phương đã hôn nhau lần trước, cùng ngắm mặt trời mọc.
Lúc này, Hạ Duyên đang vịn vai Mai Phương, nói những lời khiến mặt đỏ bừng.
Mai Phương nghe xong có chút do dự, sau đó ôm Hạ Duyên vào lòng, nói vài điều với cô ấy.
Tên tra nam cặn bã này... cũng... cũng quá thành thạo rồi!
Lưu Tiêu Vũ tức giận phồng mang trợn má, nhưng vẫn tiếp tục quan sát.
Hạ Duyên nghe xong có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó. Cô ấy há miệng thành hình chữ O, sau đó không tự chủ được mà nắm lấy sau gáy.
Rồi cô ấy liên tục đấm nhẹ vào Mai Phương.
Nàng đấm, chàng cũng chẳng né.
Lúc này chắc là đã nghe Mai Phương thú nhận rồi.
Nhưng sao trông cô ấy chẳng có tí vẻ giận dữ nào vậy?!
Dù có chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, khi người con trai mình thích nhất và người con gái mình thích nhất ở bên nhau, ngoài việc chúc phúc thì cũng nên có cảm xúc gì khác cần giải tỏa chứ!
Hạ Duyên không ngừng đấm vào ngực Mai Phương, đấm đến mức đột nhiên lật người ngồi lên đùi Mai Phương.
May mà... Hữu Hề không ở đây. Nếu để cô ấy thấy thì...
Lời Lưu Tiêu Vũ vừa dứt, Hạ Duyên đã quay lại, đỡ mặt Mai Phương, dựa vào lòng cậu ấy, đầu tiên là hôn nhẹ lên má Mai Phương, sau đó mới hôn môi cậu ấy.
......
???
!!!
Dù ban đầu đã cảm thấy Duyên Duyên có ý định này, nhưng thao tác này trông chẳng có chút gì là vụng về cả. Quá thành thạo rồi!
Trực giác nhắc nhở Lưu Tiêu Vũ rằng có gì đó không ổn, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì được nữa.
Ngoài việc quay về để chăm sóc Lâm Hữu Hề thì cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác. Lúc này, nếu để cô ấy gặp Hạ Duyên thì thật sự quá bi kịch.
Lưu Tiêu Vũ quay người định rời đi, nhưng cô gái xuất hiện trước mặt khiến cô suýt nữa không kìm được tiếng hét. May là đối phương nhanh tay che miệng cô lại, nên tình hình không trở nên tồi tệ hơn.
Người đứng trước mặt Lưu Tiêu Vũ chính là lớp trưởng Lâm Hữu Hề, người mà cô đã tự dặn lòng đi dặn lòng lại rằng đừng gặp phải vào lúc này.
"Ơ, Hữu Hề, cậu thấy chuyện này đừng vội nổi giận. Đừng vội, nghe tớ giải thích đã..."
"Không cần giải thích đâu. Tớ đều hiểu, đều biết cả mà."
Cái gì cơ... Cậu cũng biết rồi sao?
Lâm Hữu Hề đưa tay ra hiệu yêu cầu Lưu Tiêu Vũ im lặng.
"Cậu có thể giúp tớ giữ bí mật này không, Tiêu Vũ?"
Lâm Hữu Hề mỉm cười nhìn Lưu Tiêu Vũ, "Hôm qua cậu cũng thấy tớ và A Phương hôn nhau rồi đúng không? Tớ đều thấy hết rồi."
"Giữ bí mật... Giữ bí mật này á?"
Lưu Tiêu Vũ xoa xoa sau gáy, "Mối quan hệ giữa các cậu phức tạp quá, giờ tớ choáng chết đi được."
"Đúng là hơi phức tạp thật. Vậy để tớ nói nhỏ cho cậu nghe nhé."
Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng gật đầu, "Cậu biết đấy, tớ và Duyên Duyên đều thích A Phương. Nhưng chúng tớ cũng không muốn vì xác định mối quan hệ với A Phương mà phải xa cách với người còn lại."
"Đúng vậy, không sai..."
"Chỉ là ngoài chuyện đó ra, tớ và Duyên Duyên còn muốn có một mối quan hệ thân thiết hơn, muốn tạo thêm nhiều kỷ niệm, nên bây giờ là trạng thái ngầm hiểu. Tớ sẽ không can thiệp vào chuyện thân mật giữa Duyên Duyên và A Phương, Duyên Duyên cũng sẽ không quấy rầy tớ. Hiện tại tình cảm giữa chúng tớ rất tốt."
"Nhưng... như vậy chẳng phải là để Mai Cẩu sướng quá rồi à?"
"Không có gì mà sướng quá cả. Ba đứa bọn tớ là thanh mai trúc mã, mỗi kỷ niệm đều là những hồi ức quý giá. Đối với ba đứa tớ, giá trị của những kỷ niệm đều như nhau."
"Ừ thì... Người trong cuộc đã nói vậy rồi."
Lưu Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, "Dù hơi khó chấp nhận, nhưng nếu ba cậu đều không có ý kiến gì, thì tớ... tớ cũng sẽ không nói gì thêm nữa."
"Vậy chúng ta hãy ở đây, cùng ngắm cảnh đẹp nhé."
Lâm Hữu Hề mỉm cười nói một câu đầy ẩn ý.
Dù thế giới có rất nhiều quy củ, cũng có nhiều bi kịch.
Nhưng ai mà chẳng thích một kết thúc viên mãn chứ?
Đó chính là hiện thân của niềm kỳ vọng vô hạn của chúng ta về một cuộc sống tươi đẹp.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống hồ Thiên Trì, tạo nên khung cảnh lấp lánh.
Sau một hồi âu yếm, Hạ Duyên dựa vào vai Mai Phương, tình cảm anh anh em em nồng đậm vô cùng.
Hữu Hề dịu dàng ngắm nhìn tất cả. Còn Lưu Tiêu Vũ thì có vẻ như vẫn đang hơi say, cảm giác mơ hồ và mệt mỏi.
Còn các bạn học lớp 10-3 và lớp 10-5 [note71571] cũng hòa vào trong những tiếng cảm khái và tiếng chụp ảnh, đón chào một bình minh mới của riêng họ.


23 Bình luận
bn chương nữa