Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 90: Mặt khác của bình minh (C220)

8 Bình luận - Độ dài: 1,947 từ - Cập nhật:

    Sau một chuỗi hiểu lầm kèm theo nhận được sự cổ vũ từ Lưu Tiêu Vũ, Hạ Duyên nhân lúc ngắm bình minh cùng Mai Phương, đã chủ động đề xuất ý tưởng thổ lộ bí mật về việc huấn luyện đặc biệt cho Lâm Hữu Hề biết, đồng thời đưa ra phương án bồi thường cho Lâm Hữu Hề.

    Đó là cũng nên để cô ấy hôn A Phương.

    Có thể thấy Hạ Duyên đã bị cảm giác tội lỗi vì việc "ăn vụng" hành hạ rất nhiều.

    Nhưng cô không biết đến một chuyện. Đó là vào chiều ngày hôm trước, khi Lâm Hữu Hề đang thân mật với Mai Phương, cô ấy cũng đã thổ lộ với Mai Phương một bí mật:

    Thực ra vào cái đêm chui vào chăn đó, Hữu Hề đã nhìn thấy đoạn chat giữa Mai Phương và Hạ Duyên.

    Thành ra sau đó cô ấy mới thoải mái thân mật với Mai Phương không chút kiêng kị nào như vậy.

    Sau khi kể với Mai Phương chuyện này, cô ấy cũng đồng ý để Mai Phương nói thật với Duyên Duyên.

    Vì thế, khi đối mặt với đề xuất của Hạ Duyên, Mai Phương đã nói thật cho cô biết.

    "... Vậy là, cậu và Hữu Hề thực ra đã hôn nhau từ lâu rồi phải không?!"

    Biểu cảm của Hạ Duyên tràn đầy kinh ngạc, "Là cậu chủ động, hay là Hữu Hề? Còn nữa... Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?"

    "Hữu Hề chủ động." Mai Phương ngập ngừng một chút, "Tớ đã nói với cậu rằng với cậu là lần đầu còn gì, cho nên Hữu Hề thì đương nhiên là sau đó rồi..."

    "Tớ... tớ đâu có nói là tớ nghi ngờ về chuyện nụ hôn đầu của cậu đâu chứ... Với lại, cậu đúng là quá đáng mà!"

    Hạ Duyên liên tục đấm vào người Mai Phương, "Giờ mới nói với tớ chuyện này! Cậu nói sớm thì có phải tốt hơn không?!"

    "Nói sớm á? Cậu nghĩ tớ nên nói thế nào đây?"

    Mai Phương đành chịu đựng những cú đấm của Hạ Duyên, rồi ôm cô ấy vào lòng tiếp tục nhận đòn.

    "Cậu và Hữu Hề đều là những người rất quan trọng với tớ, và cả hai đều quan trọng như nhau. Tớ... tớ cũng không biết phải nói thế nào nữa. Tớ chỉ biết rằng mình không thể phụ lòng bất kỳ ai trong hai người các cậu. Nhưng vì tớ đã chấp nhận làm chuyện đó với cậu, nên cũng không thể làm ngơ trước yêu cầu của Hữu Hề được... Cậu ấy chỉ vô tình nhìn thấy đoạn chat của chúng ta nên mới làm vậy thôi, cậu hiểu ý tớ chứ?"

    Nếu Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề không quen biết nhau, hoặc nếu hai người họ không có mối quan hệ sâu sắc với Mai Phương như này.

    Thì khá là chắc kèo rằng lúc này Hạ Duyên sẽ khóc lóc và mắng chửi Mai Phương là tên tra nam cặn bã, rằng thực ra cậu ấy đã phụ lòng cả hai người.

    Nhưng họ là thanh mai trúc mã, là tri kỷ hiểu rõ nhau từ trong ra ngoài.

    Vì vậy khi thấy vẻ mặt đầy đau buồn của Mai Phương, Hạ Duyên lại cảm thấy xót xa.

    "Tớ cũng đâu có nói là lỗi của cậu đâu chứ... Nói đúng ra thì đều là lỗi của tớ mới phải. Lúc đó tớ không nên cưỡng ép dụ dỗ cậu như vậy... Ai da, giờ nói chuyện này làm gì nữa chứ."

    Hạ Duyên tựa vào lòng Mai Phương, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt má cậu ấy, nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi môi Mai Phương.

    "Nếu... nếu cả hai chúng ta đều có chỗ không đúng, vậy thì tớ cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa. Cùng nhau... ngắm bình minh để bình tĩnh lại nhé!"

    Dưới ánh sáng mặt trời, Hạ Duyên chủ động chạm vào môi của Mai Phương, cậu cũng phối hợp đáp lại nụ hôn đó. Hai người cùng nhau trải qua một trải nghiệm ngắm bình minh khó quên.

    Sau một hồi thân mật, xung quanh dần xuất hiện nhiều người hơn, Hạ Duyên và Mai Phương cũng bắt đầu quay trở lại.

    Lúc này, Mai Phương hỏi Hạ Duyên: "À... tớ hỏi cậu cái này nhé Duyên Duyên... Cậu có định nói chuyện này với Hữu Hề không?"

    "Nói, nói chuyện này sao..."

    Hạ Duyên đỏ mặt lắc đầu, "Dù cả hai đều có lỗi, nhưng suy cho cùng vẫn là tớ đã vượt qua giới hạn trước, còn lấy mất nụ hôn đầu của cậu mà. Làm sao tớ có mặt mũi mà nói chuyện này với Hữu Hề được."

    "Vậy cậu định giả vờ không biết mãi sao?"

    "Vì Hữu Hề cũng giả vờ không biết, nên tớ cũng sẽ phối hợp với cậu ấy thôi... Với lại, lúc cậu ấy nói chuyện đó với cậu, thật sự cậu ấy không tức giận chút nào sao?"

    "Không... Lúc đó cậu ấy..." Mai Phương gãi đầu, "Nói ra thì hơi phức tạp, nhưng cậu ấy sẽ không trách cậu đâu. Cậu chỉ cần biết điều đó là được. Nếu Hữu Hề muốn trách cậu, thì sao có thể đối xử tốt với cậu như vậy được đúng chứ?"

    "Ừm... cậu nói cũng có lý."

    "Mà nếu cứ phải nói ai có lỗi thì chắc chắn là lỗi ở tớ rồi! Rõ ràng không phải là người yêu, vậy mà lại chấp nhận để các cậu làm chuyện như vậy..."

    Mai Phương đưa tay lên trán, làm bộ mặt đau khổ, "Nếu không phải vì cậu và Hữu Hề dễ thương như vậy, mà tớ lại thích các cậu đến thế, thì làm sao tớ có thể..."

    A Phương đúng là một chàng trai truyền thống và bảo thủ thật nha.

    Bị mình và Hữu Hề ép đến mức này, chắc hẳn trong lòng cậu ấy cũng đã phải trải qua rất nhiều đau khổ và giằng xé.

    Hạ Duyên thấy vậy liền vỗ đầu Mai Phương, "Thôi nào... Đừng suy nghĩ nữa... Vì chuyện đã xảy ra rồi, bọn tớ đều không trách cậu mà. Hãy đối mặt đi."

    "Haiz..."

    ...

    Càng an ủi Mai Phương, Hạ Duyên càng cảm thấy có gì đó không ổn.

    Sao lại có cảm giác như A Phương là người bị oan vậy?

    Nhưng nói như vậy hình như cũng không sai nha...

    Dù sao thì lúc trước vẫn là Hạ Duyên đã chủ động vượt qua giới hạn. Từ việc prpr đến việc muốn hôn Mai Phương, đều bị cậu ấy thẳng thừng từ chối.

    Mà Mai Phương lại là người mềm mỏng chứ không cứng rắn. Hạ Duyên chủ động đòi hôn cậu ấy thì không chấp nhận, nhưng khi thấy Hạ Duyên sắp khóc vì bị từ chối, cậu ấy vì muốn quan tâm đến cảm xúc của cô nên đã chủ động vi phạm nguyên tắc mà nhượng bộ. Thành ra Hạ Duyên không thể nói Mai Phương là kẻ xấu được.

    Còn về phía Lâm Hữu Hề, Mai Phương cũng là người bị động chấp nhận.

    Đã chấp nhận Hạ Duyên mà không chấp nhận Lâm Hữu Hề, vậy chẳng phải là ý muốn từ bỏ hoàn toàn Hữu Hề để đến với Hạ Duyên sao?

    Hạ Duyên không muốn Mai Phương nghĩ như vậy, mà bản thân Mai Phương cũng không có ý nghĩ đó.

    Vì vậy mới đành phải cho Lâm Hữu Hề.

    Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn...

    Mãi đến khi tập hợp điểm danh lần cuối, Mai Phương và Hạ Duyên mới quay trở lại với đoàn. Mọi người đều xôn xao bàn tán về việc hai người họ đi xem bình minh một mình, nhưng ngoài việc phàn nàn vài câu với Hướng Băng Băng, tất cả đều hiểu ngầm.

    Đặc biệt là phía Lâm Hữu Hề.

    Đây là lần đầu tiên Hạ Duyên và Mai Phương gặp Lâm Hữu Hề sau khi hai người đã thổ lộ với nhau, và cô ấy vẫn như thường lệ, vẫn chào hỏi Hạ Duyên với vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

    "Bình minh đẹp không?"

    "Ừm... đẹp, rất đẹp."

    Hạ Duyên vốn định nói rằng Hữu Hề thật xấu tính khi đã giấu việc bản thân biết chuyện này từ lâu như vậy.

    Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, Hạ Duyên nhớ lại những trò chơi nhỏ mà cô ấy đã chuẩn bị cho mình ngày hôm qua, cộng thêm việc người đầu tiên "ăn vụng" thực ra là mình, nên cũng không còn mặt mũi nào để nói gì thêm được nữa.

    Cô ấy và Hữu Hề nói chuyện một lúc rồi lại quàng tay Lâm Hữu Hề, nhanh chóng trở nên thân thiết như bình thường.

    ...

    Mai Phương thấy hai người họ hòa hợp như xưa cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyến du xuân này của cậu quả thật là một ván bài lớn.

    Đầu tiên là từ phía Hữu Hề. Cậu biết được rằng cô ấy đã sớm biết chuyện mình và Duyên Duyên "ăn vụng", sau đó lại phải nói với Duyên Duyên rằng mình và Hữu Hề cũng đã sớm bắt đầu "ăn vụng".

    Những lời chuẩn bị vội vàng nhưng đủ chân thành, bởi vì trong việc "ăn vụng" với hai người họ, cậu thực sự không phạm sai lầm hay thể hiện lập trường thiên vị nào. Nếu phải nói thì vấn đề lớn nhất chính là việc cậu và Duyên Duyên đã hôn nhau trước, nhưng Hữu Hề dường như không quá ám ảnh về nụ hôn đầu.

    Hơn nữa, nếu phải nói về những gì Hữu Hề đã làm, thì nó không chỉ đơn giản là chạm môi thôi đâu...

    Tóm cái váy lại, sau những nỗ lực chung của mọi người, Mai Phương đã kết thúc một chuyến du xuân khiến người ta khó lòng nào quên được.

    Sau đó, cuộc sống của ba người họ vẫn như thường lệ. Thoạt nhìn thì dường như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Những cuộc ân ái "huấn luyện bí mật" cũng hầu như không có cơ hội thực hành, nhưng siêu năng lượng thì vẫn tiếp tục như cũ.

    Nếu phải nói có điều gì đó đặc biệt...

    Thì đó hẳn phải là việc Mai Phương luôn cảm thấy, dường như hiện tại Lưu Tiêu Vũ đang chủ động xa lánh mình.

    Cô ấy vẫn thân thiết với Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề như thường lệ, nhưng hầu như không nói chuyện với cậu. Nếu gặp nhau khi chỉ có một mình thì luôn chủ động rời đi.

    Có vẻ như cậu vẫn bị cô ấy hiểu lầm là một tên tra nam cặn bã...

    Mai Phương không nghĩ nhiều về chuyện này. Nếu cô ấy không thể chấp nhận mình thì cũng có thể hiểu được. Hiện tại cô ấy chỉ là bạn của Duyên Duyên và Hữu Hề, nhiều lắm là đồng nghiệp cùng chí hướng trong Studio Sữa Hạt Lựu, chỉ vậy thôi. Đối với điều này, Mai Phương chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc.

    Trong những ngày tiếp theo, ngoài việc học tập và sinh hoạt hàng ngày thì Mai Phương cũng đã tạm thời gác lại việc phát triển《Hành Trình Của Mây》. Cậu dự định sẽ tập trung hỗ trợ Hạ Duyên hoàn thành sáng tác cho album mới sắp phát hành.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Đúng là mai cẩu mà, thao túng tâm lý con vợ tiểu duyên điên
Xem thêm
TRANS
Tem ngắn quá không đã
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
hic, ấn nhầm nút enter xong nó tự đăng á :(( Mới sửa lại rồi nha
Xem thêm
TRANS
@WanVultz: không sao, lần sau nhớ chú ý nha bác
Xem thêm