Quyển 03: Cao Trung
Chương 86: Bữa tối dã ngoại và Tam Quốc Sát (C216)
9 Bình luận - Độ dài: 2,003 từ - Cập nhật:
Buổi tối, hoạt động đầu tiên được tổ chức là ăn tối dã ngoại.
Dù là bắt chước những cảnh trong phim hoạt hình và phim truyền hình học đường, nhưng mang cơm hộp lên núi vẫn là một việc khá xa xỉ. Mọi người chỉ mang theo mì gói, snack cay, đùi gà nhỏ, bánh quy,... Nhìn chung là mấy món ăn vặt quen thuộc.
Tuy vậy, được ngồi quây quần trên những tấm khăn trải bàn lớn nhỏ, được cùng nhau húp mì, ăn uống vẫn là một việc gì đó rất thoải mái và dễ chịu.
Các bạn nam ngồi trên tấm khăn lớn chơi Tam Quốc Sát [note71540] hoặc bài tây. Các bạn nữ thì ngồi tụm lại trò chuyện, thảo luận và chia sẻ những chủ đề nóng hổi mà mọi người đều quan tâm.
Mai Phương là một trong số ít các bạn nam ngồi giữa đám con gái.
Cậu ấy không phải là không muốn hòa đồng với các bạn nam cùng lớp, bởi lẽ Tam Quốc Sát lúc này vẫn đang rất thịnh hành, là một trò chơi bài vô cùng thú vị và được học sinh yêu thích.
Nhưng Hạ Duyên lại rất hay bám lấy cậu, đòi Mai Phương sang bên tấm khăn của các cô ấy để cùng ăn cùng chơi.
Mai Phương nghĩ một lúc, thấy Duyên Duyên vui hơn, nên đương nhiên là dụ dỗ Vạn Siêu Hùng mang bộ bài Tam Quốc Sát của cậu ấy sang chơi cùng đám con gái.
"Lại đây chơi Tam Quốc Sát cùng bọn tớ đi!"
"Được nha được nha! Hôm trước giờ thể dục thấy các cậu chơi vui quá, tớ cũng muốn chơi cùng mọi người lâu rồi."
"Vậy thì cậu phải nghe kỹ luật đấy. Đừng có như người rừng rú, chưa hiểu luật đã loạn lên. Nhất là đừng có lật bài nhân vật của người khác bừa bãi."
Vạn Siêu Hùng cảnh cáo Hướng Băng Băng, "Cậu có tiền án tiền sự rồi đấy."
"Ha ha ha, Vạn Siêu Hùng cậu hẹp hòi quá đấy, chuyện từ lâu rồi mà còn để bụng à."
Sau khi Vạn Siêu Hùng ngồi xuống, Mai Phương cũng tìm chỗ ngồi. Vừa mới thân mật với Hữu Hề xong, cậu chủ động chọn ngồi giữa Hạ Duyên và Lưu Tiêu Vũ. Nhưng vừa khi Mai Phương ngồi xuống, Hạ Duyên nhích chỗ cho cậu, Lưu Tiêu Vũ lập tức đứng dậy.
"Sao thế?"
"Không... không có gì..."
Lưu Tiêu Vũ nhìn sang Lâm Hữu Hề bên cạnh, "Cậu có muốn ngồi đây không?"
"Ngồi thế này cũng được mà, cứ phải ngồi sát A Phương làm gì chứ?"
Lâm Hữu Hề mỉm cười với Lưu Tiêu Vũ, "Thế này chẳng phải A Phương lúc nào cũng trái ôm phải ấp sao? Cậu ấy làm gì có phúc phần lớn đến thế."
"À, ừ..."
Lưu Tiêu Vũ lúc này đang rất hoang mang, có thể nói là vô cùng bối rối.
Cô vô tình phát hiện ra bí mật của Mai Phương và Lâm Hữu Hề. Những cử chỉ thân mật của họ lúc ở riêng rõ ràng đã vượt qua giới hạn của thanh mai trúc mã. Đó là hành động chỉ dành cho những người yêu nhau.
Nhưng Duyên Duyên có vẻ hoàn toàn không biết chuyện này.
Là không biết hay là không quan tâm?
Theo như mình hiểu về Duyên Duyên... Chắc, chắc là không biết thôi nhỉ?
Vậy Mai Phương chẳng phải là...
Dù đã trở thành người yêu với Hữu Hề, nhưng vẫn đang tận hưởng mối quan hệ thanh mai trúc mã của ba người sao?
Nhưng nếu nói theo cách này, thì Mai Phương chắc chắn là một tên tra nam cặn bã rồi. Chỉ là biểu hiện của Lâm Hữu Hề cũng khiến cô ấy không thể hiểu nổi.
Lúc này, Hạ Duyên và Mai Phương đang tương tác thân mật, hỏi về cách chơi Tam Quốc Sát, còn Lâm Hữu Hề thì chỉ đứng một bên, chăm chú lắng nghe giải thích của Vạn Siêu Hùng.
Cái đầu nhỏ bé của Lưu Tiêu Vũ thực sự không thể tưởng tượng ra lý do tại sao Lâm Hữu Hề lại không cảm thấy ghen tị với cảnh tượng này.
Trừ khi, họ không phải là người yêu?
Nhưng nếu không phải là người yêu, thì làm sao có thể...
Đầu óc Lưu Tiêu Vũ đã quá tải.
Nhưng dù sao đi nữa, Duyên Duyên bị bỏ lại mơ mơ màng màng như này thật sự rất đáng thương.
Bởi lẽ, việc cô ấy thích A Phương là điều mà chỉ cần là người thì ai cũng có thể hiểu được.
Haiz...
Mình có nên can thiệp vào chuyện này không?
Hay là cứ giữ bí mật này?
Lưu Tiêu Vũ từng gặp phải sự đối xử bất công vì những chuyện tương tự hồi cấp hai, lẽ ra cô ấy đã nên từ bỏ ý định giúp đỡ người khác từ lâu.
Nhưng cả ba người đều là những người bạn thân thiết với cô ấy, Duyên Duyên, Hữu Hề, Mai Phương đều là những người bạn rất dịu dàng và luôn quan tâm đến cô ấy.
Cô ấy không cho phép mình bỏ qua chuyện này, nhưng lại lo lắng rằng mình sẽ trở thành kẻ gây rắc rối vì hiểu lầm mối quan hệ của ba người.
Lưu Tiêu Vũ vì tâm sự nặng nề nên liên tục mắc sai lầm trong ván Tam Quốc Sát, thường xuyên bị Vạn Siêu Hùng chê bai.
Cậu ta đã đánh giá kỹ năng đánh bài của Lưu Tiêu Vũ là: "Bá Vương nhà tớ còn đánh hay hơn cậu."
Ăn no uống say, vui chơi đã đời, mọi người lại tụ tập theo lời mời của Hướng Băng Băng, ngồi xếp bằng trên đất, vừa ngắm nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, vừa lắng nghe tiếng đàn guitar của Mai Phương.
Sau vài bản nhạc nhẹ nhàng, mọi người đều đã dần chìm đắm, Hạ Duyên cũng đặt tay lên vai Mai Phương:
"A Phương, hiếm khi mang guitar đến đây lắm, hôm nay biểu diễn một bài mới cho mọi người đi? Có một bài mới rất hợp cảnh đấy, cậu biết tớ đang nói đến bài nào chứ?"
"Biết thì biết, nhưng hôm nay giọng tớ... Khụ khụ khụ hơi không được tốt..."
Vương Giai Vũ đứng bên cạnh hùa theo: "Đúng rồi, đằng này khi nãy ở trên cầu treo sợ đến mức hét to hơn cả Hướng Băng Băng cơ mà."
"Đó là tiếng vang thôi, đừng có nói bậy!"
Sự cứng đầu của Mai Phương đã xóa nhòa khoảng cách giữa cậu ấy và các bạn học, mọi người đều cười vui vẻ.
"Thôi được rồi, mà cũng không sao đâu. Cậu cứ đàn còn tớ hát là được."
"Vậy cũng được."
Mai Phương ôm lấy cây đàn guitar, nhắm mắt chỉnh dây, bắt đầu chuẩn bị tâm trạng.
Trên hồ Mộc Lam Thiên Trì, nơi có độ cao chót vót và phong cảnh non nước hữu tình, mọi người được chiêm ngưỡng bầu trời đêm lấp lánh mà ở thành phố Giang Thành thường ngày khó có thể thấy.
Những cô cậu học sinh 16 tuổi ngồi vòng quanh, họ cười đùa bàn luận về tình bạn thời niên thiếu, cùng nhau mơ về những ước mơ lớn lao của riêng mình.
Họ là những học sinh xuất sắc nhất của tỉnh Sở Bắc.
Mơ về một tương lai rực rỡ như vàng.
Nhìn vũ trụ bao la trên bầu trời này, trong tương lai họ chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển lớn mạnh!
Khi Mai Phương nhẹ nhàng gảy dây đàn guitar, Hạ Duyên cũng hòa theo giai điệu.
【Tính cách cậu dịu dàng như cảnh sắc bên hồ】
【Có lẽ một trận tuyết ở Nam Cực khó khiến người ta để ý】
......
Bài hát《Vũ Trụ Rộng Lớn》[note71541] này nằm trong album《Không Bằng Uống Trà》[note71542] của Hứa Hao năm 2014. Album này giống như một bước chuyển mình, đại diện cho việc anh Hao từ việc say mê tình yêu nam nữ dần chuyển hướng sang suy ngẫm về triết lý cuộc sống.
Trong lúc Hạ Duyên khẽ hát bài hát này, ánh mắt cô dần dừng lại trên người Lâm Hữu Hề.
Cô ấy ngồi đối diện với Hạ Duyên, mặc dù ba người họ trong cuộc sống riêng tư luôn có mối quan hệ thân thiết, nhưng dường như cô ấy không thích quá thân mật với Mai Phương ở nơi công cộng. Những cơ hội như vậy, cô ấy thường nhường lại cho Hạ Duyên, thậm chí nhiều trò chơi nhóm cũng được chuẩn bị để Hạ Duyên và Mai Phương có thể vui vẻ hơn.
Nhưng mình lại lén lút làm chuyện đó, làm phụ lòng tin của Hữu Hề...
Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề luôn giữ một sự thỏa thuận ngầm về việc này. Mặc dù đôi khi có những khoảnh khắc thân mật lén lút, nhưng họ chưa bao giờ vượt qua ranh giới, cho đến một đêm nọ.
Một mặt, cô ấy tận hưởng hạnh phúc khi được cùng A Phương huấn luyện bí mật, nhưng mặt khác lại tràn ngập cảm giác áy náy với Lâm Hữu Hề.
Nhưng Hạ Duyên biết rằng với sự thông minh của Lâm Hữu Hề, nếu quá nhượng bộ sẽ khiến cô ấy cảnh giác. Vì vậy chỉ có thể duy trì một mối quan hệ thân mật này một cách vi diệu, không quá xa cách, nhưng cũng phải chủ động tạo ra những cơ hội để bù đắp cho Hữu Hề.
Khi bài hát đến đoạn cao trào, Hạ Duyên luôn không kiềm được mà nhìn sâu vào Lâm Hữu Hề.
【Mình nợ cậu không chỉ một lời xin lỗi】
【Cậu nợ mình không chỉ một chuyến đi xa】
【Mình đã chụp lại bóng dáng chim cánh cụt và sông băng ở Nam Cực】
【Vũ trụ rộng lớn | Mỗi sinh mệnh | Đều cô đơn】
"Hay quá! Thật sự rất hay!"
"Hai cậu sau này chắc chắn sẽ trở thành một bộ đôi minh tinh siêu cấp nổi tiếng."
Một cô gái trong lớp hỏi Hạ Duyên: "Này Duyên Duyên, sao bài hát này lại mang cảm giác như đã nhìn thấu mọi thứ vậy? Hoàn toàn khác với những bài hát ngọt ngào mà cậu từng hát trước đây."
Hạ Duyên ngượng ngùng gãi đầu: "À haha... Lời bài hát do A Phương viết, nên tớ sáng tác nhạc theo phong cách này thôi."
Lời bài hát do Mai Phương viết...
Để Hạ Duyên sáng tác bài hát...
Lưu Tiêu Vũ dần dần hiểu ra một số điều.
Thực ra cô ấy cũng tham gia vào quá trình sản xuất bài hát《Vũ Trụ Rộng Lớn》này. Ban đầu cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, lời bài hát này thật sự khiến người ta phải suy ngẫm.
Mai Phương đã ở bên Hữu Hề rồi, nhưng không thể trực tiếp bày tỏ tình cảm với Hạ Duyên, nên chỉ có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ thanh mai trúc mã, rồi dùng lời bài hát này để ám chỉ cô ấy sao?
Như vậy có nghĩa là... Hữu Hề cho phép Mai Phương và Hạ Duyên thân mật mà không ghen. Đó cũng là một cách xin lỗi sao?
Nghĩ kỹ lại, nếu Duyên Duyên biết được chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ rất đau lòng, và mối quan hệ của ba người cũng sẽ kết thúc từ đây.
Vì vậy nên mới phải giấu kín chuyện này đúng không...
Nhưng cũng không thể giấu mãi được đúng chứ?
Điều này thật sự không công bằng với Duyên Duyên chút nào.
Lưu Tiêu Vũ cúi đầu im lặng, nắm chặt tay hơn một chút.


9 Bình luận
Cứ ngồi ăn cơm chó là dc mà
Đằng nào thì cx vào if route là có tiềm năng rồi