Điều gì sẽ xảy ra nếu ta đặt một cuốn sách vào miệng của một người?
Kích cỡ miệng của một người bình thường không đủ to để có thể ăn một cuốn sách.
Nhưng nếu miệng đủ to thì đó lại là chuyện khác.
“Làm tốt lắm!”
Tôi vội vã rụt tay lại, và Trưởng Chi nhánh liền tung một cú đấm móc vào hàm của tên Viện trưởng.
“Khực!”
Tên Viện trưởng lẩm bẩm với cái miệng ngậm lại.
“Hử, ửm, hửm…?”
Ngay sau đó, sự hoang mang dần hiện lên khuôn mặt của tên Viện trưởng.
“Cái, cái thứ quái quỷ gì đây…!”
Hắn ta lắc đầu nguầy nguậy, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Không. Không, không được…!”
“...Chuyện gì đang xảy ra đây?”
“Quá tải”
Trưởng Chi nhánh nhún vai trước câu hỏi của tôi.
“Cậu Jaehun”
“Vâng”
“Sổ hướng dẫn giống như là thư viện của Cục Quản thúc vậy”
“Gư, khặc…”
Trưởng Chi nhánh nhìn tên Viện trưởng đang hét lên những tiếng kỳ lạ trong khi giữ lấy cổ mình.
“Nói cách khác, chúng ta hiện đang làm ô nhiễm não của hắn với lịch sử và thông tin của Cục Quản thúc”
“Làm ô nhiễm?”
“Những thông tin nguy hiểm. Những thông tin mà sẽ phá hủy tâm trí một người nếu họ biết về chúng”
“Gah!”
Tên Viện trưởng há miệng ra và đút tay vào trong họng của mình.
“Có quá nhiều thông tin nguy hiểm để một cá nhân biết được”
“Khực!”
Tên Viện trưởng vặn vẹo cơ thể của hắn, và rồi…
“Khạc!”
Hắn nhổ ra sổ hướng dẫn.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Lần này, tớ tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu.
2. Nghiêm túc đấy.
3. Đây không phải là trò đùa đâu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô ấy chắc phải tức giận lắm nhỉ.
Tôi nhặt lên cuốn sổ hướng dẫn nhớp nháp, đóng nó lại, và nhìn tên Viện trưởng, nhưng…
“...Hửm?”
Hắn ta đã biến mất từ lúc nào.
Cái quái, không phải là hắn ta vừa mới ở đây một lúc trước à?
“...Phù”
Trưởng Chi nhánh thở phào nhẹ nhõm ở cạnh tôi.
“Cái, hắn ta đâu mất rồi?”
“Hắn ta về rồi?”
“Vâng?”
“À”
Trưởng Chi nhánh vỗ tay một cái và gật đầu.
“Ta sẽ giải thích sau”
“Sau là sao?”
“Nhìn cơ thể của ta đi”
Trưởng Chi nhánh mau chóng quay người lại và cho tôi thấy dáng vẻ của cô ấy.
Cơ thể của cô ấy chi chít những dấu răng, quần áo thì rách nát một nửa, và máu đang chảy ra từ da thịt của cô ấy.
Trưởng Chi nhánh nhìn vào mắt tôi với vẻ mặt buồn rầu.
“Cậu thực sự phải giữ lại một người như này và hỏi họ câu đó à?”
“...Tôi xin lỗi”
“Không sao”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười với tôi như thể cô ấy chưa từng nổi giận.
“Vậy thì để ngày mai chúng ta hẵng nói chuyện chứ?”
Và rồi, cô ấy đổ sụp xuống sàn.
“Giờ thì, ta sẽ nghỉ ngơi cho đến khi Phòng Cách ly tới đây”
“...”
Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh.
Cô ấy đã luôn phải chiến đấu như này à?
“Tôi kính trọng cô”
“Ừm?”
Trưởng Chi nhánh mở to mắt của mình.
“Sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
“Tôi chỉ nghĩ là cô đã luôn phải chiến đấu trong những trận đánh như này”
Và còn trong một khoảng thời gian dài nữa.
“À…”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười một cách gượng gạo.
“Nó đã như thế này rất lâu rồi mà”
Và rồi, như thể chưa từng nói vậy, một giọng nói nghiêm túc đi ra khỏi miệng của cô ấy.
“Ta đã gánh vác quá nhiều, và ta vẫn sẽ gánh vác thêm nhiều nữa, tiếp tục mang trên mình gánh nặng này”
“...”
“Đương nhiên, ta cũng là con người, nên đôi khi nó cũng thực sự nặng nề và khó khăn”
Ánh mắt của cô ấy hướng về xa xăm.
“Dù vậy. Ta làm việc này bởi nó là việc mà ta phải làm”
“Trưởng Chi nhánh”
“Và thật lòng thì, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút rồi”
“Hửm?”
Như thể không có gì xảy ra, Trưởng Chi nhánh nở một nụ cười ngây thơ với tôi.
“Cậu Kim Jaehun đã giúp cho gánh nặng mà ta đang mang nhẹ bớt”
“Tôi sao?”
“Ừm”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười gật đầu.
“Đương nhiên, cậu Kim Jaehun không thể mang đi toàn bộ gánh nặng của ta, nhưng mà…”
‘Hừm’, cô ấy đặt ngón trỏ lên cằm.
“Dù vậy, việc có ai đó hiểu được gánh nặng mà ta đang mang trên vai luôn là một điều tốt mà”
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn vẻ mặt của tôi và thở dài.
“Cậu hãy đi xem qua cô Yu Daon đi”
Tôi nhìn về phía Yu Daon trước lời của cô ấy.
Yu Daon đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt thẫn thờ.
“Từ đầu thì công việc của cậu Kim Jaehun là chăm sóc thật tốt đồng nghiệp của mình mà”
“...Cảm ơn cô”
Tôi hơi cúi đầu, và Trường Chi nhánh liền vẫy tay.
“Thôi nào, còn không mau đi đi. Ta ổn mà”
“...Vâng”
Tôi quay khỏi Trưởng Chi nhánh và bước đến chỗ Yu Daon, người đang nhìn tôi.
“Cô Daon”
“...Anh Jaehun”
Yu Daon khẽ mỉm cười.
Một nụ cười an tâm hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.
“Anh thực sự sẽ cho tôi ra viện sao?”
“Đương nhiên rồi”
“Tôi đã bảo rằng mình chỉ cần anh Jaehun là được rồi mà”
“Nó sẽ tốt hơn nữa nếu cô được cho ra viện”
“Phải ha”
Yu Daon bật cười, rồi nói…
“...Cảm ơn anh”
Cô ấy nhìn tôi với biểu cảm nghiêm túc.
“Tôi chỉ làm việc phải làm thôi mà”
“Việc của anh Jaehun là giúp đỡ và cứu tôi sao?”
“Việc đó…đúng vậy”
Trước lời của tôi, Yu Daon cúi đầu xuống và lẩm bẩm bằng giọng lí nhí mà tôi không nghe được.
“Anh Jaehun luôn như vậy nhỉ”
“Hửm?”
“Không có gì đâu. Cảm ơn anh”
Như thể không có chuyện gì xảy ra, Yu Daon nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.
“Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giúp anh Jaehun”
“Cô vẫn đang giúp đỡ tôi đủ rồi mà, không phải sao?”
“Không phải như này…”
Yu Daon lắc đầu.
“Kể cả khi không phải là người đầu tiên, tôi vẫn muốn là người ở lại cho đến cuối cùng”
Yu Daon lẩm bẩm với biểu cảm nghiêm túc.
“Chúng ta thực sự sẽ nghỉ ngơi sau đây, đúng chứ?”
“Tôi nghĩ vậy…?”
“Được rồi. Chúng ta đã quyết định sẽ đi ăn riêng, anh nhớ không?”
Yu Daon gật đầu nhìn tôi.
“À”
“...Anh chưa quên đâu nhỉ?”
“Đâu, không có. Tôi hoàn toàn không quên việc đó”
Tôi đã hoàn toàn quên mất việc đó.
Đây là thảm họa mà Park Yeeun đã ném vào cuộc đời của tôi.
Tôi phải tự giải quyết nó thôi.
“Tôi đi trước”
Và rồi, Yu Daon quay sang nhìn Jang Chaeyeon, người đã đột nhiên đến bên cạnh tôi.
“Đúng, đúng thật…”
“Chúng ta đã chơi kéo búa bao”
Bọn họ chơi kéo búa bao lúc nào vậy?
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Ngày mai, bữa tối, được chứ?”
“...Ừm, mà, không có vấn đề gì”
“Một buổi hẹn hò bên trong bệnh viện ấy hả? Đúng là sung sướng thật ha?”
Và rồi giọng nói đầy gai góc của Song Ahrin vang lên.
“Kẻ thua cuộc trong trò kéo búa bao thì im đi”
“...”
Song Ahrin im bặt và trưng ra vẻ mặt hờn dỗi trước lời của Jang Chaeyeon.
Như vậy, sự kiện Bệnh viện Gangbuk đã kết thúc.
***
Ngày hôm sau, Trưởng Chi nhánh với băng gạc quấn đây đó khắp cơ thể đang nhìn tôi.
“Quả nhiên là cậu Kim Jaehun mà”
“Hả?”
“Ta biết ngay là cậu sẽ bị bắt đi mà”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với một nụ cười mừng rỡ.
“Đây thực sự là một đòn mạnh giáng xuống Bệnh viện. Tên Viện trưởng đã trở nên mất trí, Bệnh viện Gangseo và Gangbuk đã hoàn toàn bị phá hủy”
“...”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười với tôi.
“Dù vậy, cậu đã lập được một chiến công lớn trong lần này đấy”
“Tất cả là nhờ vào cô mà, Trưởng Chi nhánh”
“Các nhân viên cũng đã có một khoảng thời gian vất vả mà. Và ta nói điều này thì có hơi toan tính, nhưng…”
Trưởng Chi nhánh đáp lại với một nụ cười trừ.
“Phòng Nhân sự đã là một phần rất quan trọng của Chi nhánh Gangseo rồi”
“...”
“Đó là lý do ta cố hết sức để giúp đỡ mọi người”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười.
“Đương nhiên, hơn tất cả, đó là việc mà ta phải làm!”
Trưởng Chi nhánh siết tay lại và bật cười.
“Tên Viện trưởng…”
“Hắn ta chắc hẳn đã phát điên rồi”
Trưởng Chi nhánh cười khẩy.
“Sau khi nhìn thấy thư viện của Cục Quản thúc thì làm sao có chuyện hắn ta vẫn còn tỉnh táo được chứ”
Sổ hướng dẫn là thứ quái quỷ gì vậy?
“Cơ mà…”
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu đã lau chùi sổ hướng dẫn cẩn thận chưa đấy?”
“Hửm?”
Tại sao lại nhắc đến sổ hướng dẫn ở đây?
“Không, cậu đã lau chùi nó sạch sẽ và làm lành chưa?”
“Ừm…”
Hôm qua tôi đã làm gì ấy nhỉ?
Cả cơ thể của tôi đau nhức sau tất cả mọi chuyện, nên là tôi đã vứt tất cả mọi thứ, bao gồm cả sổ hướng dẫn, lên trên bàn và đi ngủ.
“Chưa đâu”
“...”
Nỗi sợ lần nữa hiện lên trên khuôn mặt của Trưởng Chi nhánh.
“Ta sẽ cho cậu biết việc cần làm hôm nay”
“Hở?”
“Hong khô sổ hướng dẫn. Ngay bây giờ”
“Vâng…?”
Và rồi, Trưởng Chi nhánh đứng dậy và bắt đầu đẩy tôi đi.
“Đợi đã, Trưởng Chi nhánh…!”
“Nhớ phải hong khô nó ngay bây giờ đấy! Vậy nhé!”
Đương nhiên, tôi không thể nào đánh bại được Trưởng Chi nhánh chỉ với sức mình rồi.
Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.
Chỉ còn lại tôi và cuốn sổ hướng dẫn nhớp nháp.
***
Tôi đã phải sử dụng toàn bộ giờ làm của mình để lau chùi sổ hướng dẫn.
“...Ôi trời”
“Anh xong rồi à?”
Và từ một thời điểm nào đó, Jang Chaeyeon đã giúp đỡ tôi với việc làm sạch sổ hướng dẫn.
“Cảm ơn nhiều, cô Chaeyeon”
“Không có gì”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng.
“Tôi làm vậy vì muốn thế mà”
Thực chất, Yu Daon và Song Ahrin cũng đã bảo rằng họ sẽ ở lại giúp tôi làm sạch sổ hướng dẫn cho đến cùng.
Dù vậy, khi mà Jang Chaeyeon nói gì đó, cả hai người họ liền sớm rời văn phòng trong khi càu nhàu.
Trưởng phòng nói rằng ông ấy sẽ đến Phòng Y tế để được dưỡng chân tóc trước khi về, còn Park Yeeun hình như bảo rằng con bé sẽ được Aileen huấn luyện.
Jang Chaeyeon đã nói gì với hai người đó vậ—
À đợi đã.
“Giờ nghĩ lại thì…”
“Đúng vậy”
Jang Chaeyeon gật đầu trước cả khi tôi có thể nói xong.
“Chúng ta sẽ dùng bữa tối cùng nhau hôm nay”
“...”
“Vậy nên tôi mới chờ đợi”
“À”
“Nhưng mà…”
Jang Chaeyeon gật đầu và nhìn tôi.
“Tôi không phải là ở lại chờ ăn tối cùng anh”
“Ừm?”
“Tôi chỉ là muốn giúp đỡ anh, nên là tôi mới ở lại đây”
Tôi đã luôn cảm thấy như này, nhưng mà cách Jang Chaeyeon nói luôn tạo điều kiện cho chúng ta hơn.
“Nên là, nếu hôm nay mệt mỏi quá, ta có thể hoãn nó cho lần sau”
Cô ấy không nói là sẽ không làm nó nữa.
“Không, nó ổn mà”
Đằng nào về nhà thì tôi cũng phải nấu ăn.
Thà cứ đi ăn ngoài luôn cho nhanh.
Chỉ là lần này có Jang Chaeyeon đi cùng thôi mà.
“Ừm”
Và rồi, Jang Chaeyeon đột nhiên quay về sau và lấy ra thứ gì đó.
“Cô đang lấy thứ gì vậy?”
“Hộp cơm”
Thứ cô ấy lấy ra là một hộp cơm, và cả…
“...Rượu vang?”
Cả rượu vang nữa.
“Không phải là chúng ta đi ăn ngoài à?”
“Đau cơ”
“Hửm?”
“Anh đã bị đau cơ do ngày hôm qua”
“...Cô biết sao?”
Do Song Ahrin đã di chuyển chân của tôi ngày hôm qua, tôi thực chất đang phải chịu một cơn đau cơ kinh khủng ở chân.
Có lẽ đó là do tôi đã ép bản thân phải chạy nhanh hơn mọi khi.
“Tôi đoán ra từ cách anh đi lại”
Jang Chaeyeon gật đầu và đưa tôi hộp cơm.
“Vậy nên tôi mới làm sẵn. Tôi đoán là việc di chuyển sẽ rất khó khăn”
“...Cảm ơn cô”
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười.
“Ta ăn cùng nhau đi”
“Ở đâu?”
“Tại đây”
Jang Chaeyeon chỉ vào văn phòng.
Trong văn phòng đã tối đen từ lúc nào, khung cảnh thành phố được phản chiếu qua khung cửa sổ.
Jang Chaeyeon mở nắp hộp cơm cô ấy mang đi.
“...Cô làm tận ngần này món cho hộp cơm sao?”
Trong hộp cơm là đa dạng món ăn phương Tây.
Chúng đều có vẻ rất hợp với rượu whiskey.
“Ừm. Tôi muốn đưa nó cho anh mà”
Jang Chaeyeon mỉm cười với khuôn mặt hơi hào hứng.
“...Cảm ơn cô”
Sau cùng, tôi chỉ có thể gật đầu mà không nhìn thẳng vào mắt của cô ấy.
Trong một khoảng thời gian dài, chúng tôi cùng chia sẻ bữa ăn trong im lặng.
Đôi khi cụng ly, đôi khi lại ăn.
“...Nóng thật đấy”
Và rồi, Jang Chaeyeon lẩm bẩm, tựa lưng vào cửa sổ.
“...Phù”
“Khụ…!”
Jang Chaeyeon đột nhiên cởi chiếc cà vạt của mình và tháo cúc áo sơ mi.
Và rồi, cô ấy nhìn tôi.
“Nó ngon không?”
Cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm.
Thật lòng đấy, tôi không biết nên nhìn chỗ nào cả.


10 Bình luận