Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng
Chương 59: Doanh trại (Phần 2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,740 từ - Cập nhật:
"Shyemul, tớ muốn cậu tham gia vào đội phục kích."
Nghe vậy, Shyemul nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.
"Việc ai tham gia đội phục kích hay không là do đại tộc trưởng, 《Nanh Hung Dữ》, quyết định."
"Tớ đã nhận được sự đồng ý của Garam rồi."
Souma lạnh lùng nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Chính vì muốn bàn về chuyện này mà tối qua, sau buổi họp chuẩn bị, Souma đã giữ Garam và Banuka lại để nói chuyện riêng.
Sau khi viện cớ để Shyemul rời khỏi đó, Souma nói với hai người:
"Tôi định đưa Shyemul, anh và Banuka, vào đội phục kích."
Từ trước đến nay, Souma chưa từng can thiệp vào đội hình của các chiến binh. Vậy mà giờ lại chủ động yêu cầu như vậy? Garam mở to mắt ngạc nhiên.
"…Tôi có thể hỏi lý do được không?"
Garam cần phải biết rõ ý định của Souma khi đưa ra đề xuất đó. Bởi vì, Shyemul – con gái được thần Thú ban phước – có ảnh hưởng rất lớn đến tộc zoan thông qua thái độ và cách cô ấy đối đãi với người khác.
Sau một cái gật đầu nhẹ, Souma đáp:
"Trận chiến lần này thực sự là được ăn cả ngã về không. Không, nói thẳng ra thì, tôi nghĩ rằng chúng ta gần như không có cơ hội chiến thắng. Mọi thứ đều phụ thuộc vào việc kẻ địch hành động đúng như tôi dự đoán, hơn nữa còn trông chờ vào sự chủ quan và đánh giá quá cao bản thân của đối phương. Gộp hết những yếu tố đó lại, chúng ta vẫn cần một lượng vận may vô lý mới có thể giành được chiến thắng. Trận chiến lần này là như vậy đấy."
Và rồi, sau khi chần chừ một lúc ngắn, cậu nói tiếp:
"Chính vì thế, tôi cũng muốn chuẩn bị trước cho trường hợp thất bại."
"Tôi hiểu rằng đây là một bước đi hợp lý, nhưng tôi vẫn không hiểu nó có liên quan gì đến lý do để Shyemul và Banuka tham gia đội phục kích?"
Garam hỏi thẳng như vậy, Souma đáp:
"Bởi vì, nơi an toàn nhất chính là đội phục kích."
Nghe câu trả lời đó, Garam cau mày, còn Banuka thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Nếu chúng ta thua trận chiến sắp tới, chẳng phải chỉ còn cách trông cậy vào sức mạnh của tộc Bờm trong trận chiến với Holmea để bảo vệ đồng bằng hay sao?"
Khi Souma chỉ ra điều đó, Banuka cúi đầu xuống, rõ ràng mang theo cảm giác xấu hổ.
Nếu thất bại trong trận chiến này, thì chỉ còn tộc Bờm là có đủ sức mạnh để tiếp tục bảo vệ vùng đồng bằng.
Tuy nhiên, điều đó là bởi vì tộc Bờm đã giữ lại lực lượng của mình bằng cách không dốc toàn bộ chiến binh ra trận, khác với tộc Nanh và tộc Móng Vuốt – nơi đến cả tộc trưởng cũng đã được điều động.
Từ trước đến nay, Banuka thực ra đã nhiều lần cử sứ giả đến gặp cha mình là Manuyn Gujatara Baraque, tộc trưởng của tộc Bờm, để yêu cầu viện binh. Thế nhưng không những không nhận được viện binh, mà thậm chí còn chẳng có hồi âm. Rất có thể các vị trưởng lão vẫn còn đang tiếp tục những cuộc tranh luận vô nghĩa của họ cho đến tận bây giờ.
Khi còn sống trong làng, anh từng nghĩ sự cẩn trọng của cha mình là một biểu hiện của sự thận trọng và suy tính kỹ lưỡng. Nhưng giờ đây, khi đang ở tiền tuyến chiến đấu, anh không thể nhìn nhận điều đó bằng gì khác ngoài sự do dự và thiếu quyết đoán—giống như cách mà các tộc khác đánh giá.
Garam đặt tay lên vai Banuka như để an ủi, rồi nói:
"Ra vậy. Vậy nên Banuka phải ở lại phía sau?"
Cần phải có một người đã trực tiếp chứng kiến sức mạnh của Holmea để kể lại cho các chiến binh của tộc Bờm hiểu rõ về mối đe dọa từ Holmea. Và người duy nhất có thể làm điều đó chính là con trai của tộc trưởng tộc Bờm—Banuka.
"Đúng vậy. Banuka, giờ tôi sẽ nói cho anh biết kế hoạch mà tôi đã cố gắng hết sức suy nghĩ ra. Dù nó chỉ là một biện pháp tạm thời, nhưng tôi tin rằng nó sẽ giúp anh bảo vệ đồng bằng khỏi Holmea trong một khoảng thời gian."
"Còn việc để Shyemul lại là để cô ấy trở thành biểu tượng dẫn dắt các tộc phải không?"
Trước câu hỏi của Garam, Souma gật đầu mạnh mẽ.
"Thánh nữ Shyemul phải có mặt để thống nhất các tộc lại."
Ví dụ, dù một tộc nào đó có sức mạnh lớn, thì cũng không dễ để các tộc khác nghe theo. Để thống nhất tất cả các tộc, sự hiện diện của một "thánh nữ" – người sẽ trở thành biểu tượng dẫn dắt – là điều hoàn toàn thiết yếu.
Garam nhắm mắt lại, khoanh tay như đang cẩn trọng suy xét lời nói của Souma. Một lúc sau, anh thở dài một hơi thật dài.
"Soma, cho tôi hỏi một điều cuối cùng, được không?"
"Là gì vậy?"
"Cậu nói là sẽ kể toàn bộ kế hoạch cho Banuka đúng không? — Thế còn cậu, cậu định làm gì?"
Bị hỏi với ánh mắt sắc bén như muốn nói rằng bất kỳ lời nói dối hay lừa gạt nào cũng sẽ không được tha thứ, Souma khựng lại, không thốt nên lời trong chốc lát. Tuy vậy, cậu nở một nụ cười nhạt—một nụ cười trông mong manh đến mức như thể sẽ vỡ tan ngay khi chạm vào—và trả lời:
"Tất nhiên, tôi sẽ ở lại trong doanh trại."
Là người lập ra một kế hoạch đầy rủi ro như vậy, cậu không có lý do gì để rút lui về nơi an toàn. Việc tự đặt bản thân vào vùng nguy hiểm cũng phần nào thể hiện lòng tự trọng nhỏ bé của cậu—mong muốn được làm chỗ dựa tinh thần cho mọi người trong cuộc chiến chống lại quân đội của Holmea.
Thấy vậy, Garam bất chợt mỉm cười.
"… Dù trông có vẻ thông minh, nhưng rốt cuộc cậu đúng là một tên ngốc."
Souma chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Chuyện đã xảy ra vào đêm qua là như vậy.
Sau khi Souma thuật lại ngắn gọn, cậu yên lặng nhìn thẳng vào mắt Shyemul, chờ đợi câu trả lời của cô.
"… Lại một lần nữa, cậu chẳng nói gì với tớ, tự ý hành động. Tớ phải đánh cậu thêm lần nữa mới được."
"Dù vậy thì đây là việc tớ phải làm, nên…"
Có lẽ chính Shyemul cũng hiểu rằng mọi chuyện phải tiến hành như thế này. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ liệu cô có thể chấp nhận điều đó về mặt cảm xúc hay không.
Để cố ý gạt cảm xúc của Shyemul sang một bên, Souma đã định sử dụng đặc quyền của một 「Navel Master」 mà đến giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ sẽ dùng đến.
"Với tư cách là 「Navel Master」 của cậu, tớ ra lệnh—"
"Đừng nói nữa!"
Shyemul hét to, cắt ngang lời Souma.
Hai người nhìn nhau chăm chăm, như thể đang đối đầu gay gắt bằng ánh mắt.
Cơn gió Bắc gào thét thổi qua giữa hai người.
Người đầu tiên quay đi sau một khoảng thời gian ngắn là Shyemul.
"...Chỉ cần tớ tham gia đội phục kích là được chứ gì?"
Shyemul nói bằng giọng phũ phàng.
"...Uhm."
Sau đó, cả hai không nói thêm lời nào nữa.
Họ lặng lẽ ăn nốt phần cơm trưa còn lại, nhưng vào thời điểm này, cả hai đều chẳng còn chút động lực nào để tiếp tục nhặt đá.
Đôi chân họ tự nhiên bước quay về phía những người khác — những người có lẽ đang xây dựng doanh trại.
Khi hai người quay trở lại, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong vài giờ họ vắng mặt.
Nơi vốn chỉ là chân núi vào sáng nay, giờ đã trở thành một doanh trại được bao quanh bởi hào và hàng rào gỗ.
Souma đứng dưới chân hào, bờ đê được đắp cao đến ngang vai cậu.
Phía trên bờ đê làm từ đất đào lên, mọi người đã dựng lên một hàng rào gỗ — ghép lại bằng những thân cây vẫn còn nguyên vỏ theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc.
Bên trong hàng rào, đá và gốc cây cản trở đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó mặt đất được san bằng.
Hơn nữa, mặt đất còn được đầm chắc bằng đá, nên việc di chuyển trong doanh trại trở nên dễ dàng.
Nhìn khung cảnh này, Souma có cảm giác như đang nhìn sân thể dục của một ngôi trường được bao quanh bởi hàng rào kín.
Trong khi nhiều người lùn, zoan và người khủng long vẫn đang tất bật làm việc, thì có thể thấy Garam, Zurgu và Dvalin đang ra dấu tay và thảo luận điều gì đó.
"Thế nào rồi?"
"Không vấn đề gì. Tôi đã thử quay vòng, và vì chỗ đứng rất chắc chắn nên việc điều khiển dễ đến bất ngờ. Nếu phải nói có điểm trừ thì chắc là nó hơi nhỏ một chút."
Sau khi Garam trả lời câu hỏi của Dvalin như vậy, cả Zurgu đang đứng cạnh Garam cũng gật đầu đồng tình.
"Thì phải chịu thôi. Không thể mở rộng hơn được nữa đâu."
Dvalin cau mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử, nhưng khi nhìn thấy Souma ở phía bên kia hàng rào, ông ta nở nụ cười tự mãn dưới bộ râu và vẫy tay gọi Souma vào.
Sau khi đi vòng qua hàng rào và bước vào doanh trại, điều đầu tiên Souma hỏi Dvalin là:
"Đã hoàn thành rồi à?"
"Ừ. Dù sao cũng kịp lúc."
Nghe câu trả lời của Dvalin, Souma thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đảo mắt quan sát toàn bộ doanh trại được xây theo hình tròn, cậu nói:
"Dù sao thì, tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Xây được một doanh trại tuyệt vời thế này trong thời gian ngắn như vậy… Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ nó sẽ hoàn thiện đến mức này."
Trái ngược với Souma đang không ngớt lời khen ngợi, Dvalin thì cau có đầy bất mãn.
"Cái này mà gọi là hoàn thiện á!? Nếu đám người ở quê mà biết tôi dựng cái doanh trại sơ sài như thế này, chắc tôi sẽ bị cười nhạo cả đời mất!"
Trong mắt của Souma thì doanh trại này đã khá kiên cố rồi, nhưng Dvalin lại hoàn toàn không hài lòng. Có lẽ những suy nghĩ đó hiện rõ lên nét mặt của Souma, nên Dvalin bắt đầu giải thích những điểm khiến ông không vừa ý.
"Chiều rộng và độ sâu của hào phòng thủ đều không đủ, rồi cả đê đất cũng chưa đủ cao. Nếu tôi có thời gian, tôi đã xây thêm cả tháp canh nữa rồi. Ngoài ra, tôi còn muốn dựng cả 『Gạc』 nữa. Tôi còn tính chuẩn bị cả 『Hoa 』 nữa đấy. Còn nữa…"
Thứ gọi là 『Gạc』 (Antler) mà Dvalin đề cập đến là một loại vũ khí phòng thủ được cắm vào đê đất. Người ta dùng cây có nhiều nhánh, lột hết lá và vỏ, sau đó mài nhọn các đầu nhánh. Những nhánh nhọn này sẽ xuyên vào cơ thể kẻ địch khi họ cố trèo qua đê, ngăn không cho họ vượt qua.
Còn『Hoa 』 (Lily) cũng là một loại vũ khí phòng thủ. Hình dạng của nó giống như một cái cọc nhọn đã được nung cứng, cắm ở giữa một hố hình cái chày giã gạo. Vì hình dáng giống như hoa nên người ta đặt tên như vậy.
Ngoài hai thứ đó ra, còn có cả những thứ như "Cọc giữ bò" (Cow’s Herding Pole) và "Bia Mộ" (Tombstone). Dù Souma không hiểu rõ đó là gì, nhưng chỉ nghe tên thôi cũng khiến cậu tưởng tượng đến những loại bẫy hoặc vũ khí thô sơ nào đó. Vì Dvalin cứ liên tục nói ra những từ ngữ như vậy, Souma vội vàng cắt ngang ông.
"Đ-Đủ rồi đó!"
"Vậy à?"
Dvalin trông vẫn như thể còn rất nhiều điều muốn nói thêm.
Nếu ngay từ đầu mình giao nhiệm vụ xây dựng doanh trại cho Dvalin, liệu ông ấy có thể tạo ra một pháo đài kiên cố đến mức có thể đánh bật cả một triệu quân địch không? Nghĩ đến điều đó khiến Souma cảm thấy choáng váng.
Nhưng lúc này chúng ta cũng không còn dư dả thời gian. Hơn nữa, nếu doanh trại được xây quá vững chắc, có thể sẽ khiến quân địch ngần ngại mà không dám tiếp cận—như vậy thì cũng rắc rối không kém.
Đúng lúc đó, Garam chen ngang vào câu chuyện.
"Theo như các trinh sát chúng ta cử đi, thì chẳng bao lâu nữa ta sẽ thấy đội quân trừng phạt. Chúng ta phải cử đơn vị phục kích xuất phát trước khi chúng đến."
Đó là một cách gián tiếp để xác nhận rằng Souma đã nói với Shyemul về việc cô ấy sẽ tham gia đội phúc kích hay chưa.
"Tôi hiểu rồi. — Trông cậy vào cậu đấy."
Phần sau câu nói của Souma là hướng đến Shyemul đang đứng phía sau cậu.
Tuy nhiên, Shyemul không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ im lặng quay mặt sang chỗ khác.
Garam thở dài sâu khi thấy Souma cười gượng trong sự bối rối. Rồi anh gọi một chiến binh gần đó và bảo anh ta mang thứ gì đó đến.
Garam nhận lấy vật đó từ tay người chiến binh và thản nhiên ném về phía Shyemul.
"Banuka đã chuẩn bị xong và đang đợi rồi. Nếu đi thì cầm lấy cái này rồi mau chóng xuất phát đi."
Thứ mà Shyemul ôm lấy ngay vào ngực chỉ là một bó củi nhỏ được buộc lại bằng dây thừng.
Ôm chặt bó củi vào ngực, Shyemul trừng mắt nhìn Garam đầy trách móc, nhưng Garam vẫn bình thản đón nhận ánh nhìn đó, thậm chí còn không liếc mắt về phía cô.
Sau một lúc, Shyemul khịt nhẹ mũi, quay lưng lại và chạy đi trong khi vẫn ôm chặt bó củi trên tay.
"… Ah."
Souma gần như buột miệng gọi theo bóng lưng đang rời xa của Shyemul.
"Để con bé yên đi. Chỉ là đang giận dỗi thôi."
Garam nói điều đó mà chẳng quay lại nhìn, và cuối cùng Shyemul vẫn rời khỏi doanh trại cùng nhóm của Banuka mà không nói lời nào với Souma.
Souma, người đang đứng trong doanh trại tiễn mắt theo Shyemul và những người khác, cảm thấy cơ thể mình run lên vì cơn gió bắc đang thổi tới.
Ngay cả bản thân cậu cũng thấy mình thật yếu đuối, nhưng khi không có Shyemul ở bên như mọi khi, cơn gió ấy lại trở nên lạnh buốt một cách lạ thường.
"Này, Soma! Nhìn kìa!"
Garam gọi với sang Souma, người vẫn đang nhìn về hướng Shyemul và những người khác rời đi, dù họ đã khuất dạng từ lâu.
Nhìn về phía Garam chỉ tay, cậu thấy một thứ gì đó giống như làn sương màu đất son hiện ra ở chân trời xa tít. Và bên trong làn sương ấy, có thứ gì đó như những bóng đen đang chuyển động.
Souma nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, tự hỏi đó là gì—rồi cậu kinh ngạc.
Thứ trông như sương mù ấy thực ra là một đám mây bụi.
Và những bóng đen đang chuyển động bên trong đó chính là đội quân có vũ trang đang hành quân theo đội hình.
"Vậy là kẻ địch đã đến…"
Cuối cùng, Souma đã nhìn thấy đội quân trừng phạt do Đại tướng Darius dẫn đầu.


1 Bình luận