Chương 101-200
Chương 117: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Hai (8)
2 Bình luận - Độ dài: 3,028 từ - Cập nhật:
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 37
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Sau Thử Thách Đầu Tiên, chúng tôi chỉ được nghỉ ngơi khoảng một tiếng đồng hồ.
Tất nhiên, với những người phải chiến đấu chống lại bọn song trùng dưới điều kiện căng thẳng tột độ thì đây là không đủ.
Nhưng lạ thay là, chúng tôi vẫn được hồi phục thể lực trong Thử Thách Thứ Hai.
Do đặc tính của Arima, cô ta chỉ có thể biến thành dạng người từ nửa đêm tới chỉ trước bình minh, nên chúng tôi cũng không có mục tiêu cụ thể gì từ sáng tới đêm cả.
Chúng tôi sử dụng thời gian đó để lên kế hoạch và ngủ, do chúng tôi không thể ngủ vào ban đêm, để hồi phục.
Tôi cũng đã hồi phục tương đối rồi, còn anh Jinchul cũng có vẻ khá lên.
“Nắm Bắt Tình Huống” gợi ý rằng Arima đã nhận ra điều gì đó hôm nay.
Phải ra quyết định ngay thôi.
Kể cả anh Jinchul không tỉnh lại đi nữa thì tôi nghĩ là phải quên các lần trị liệu sau thôi, và giết Arima.
Tôi chia sẻ ý kiến với các đồng đội.
Ông Mooksung hững hờ đáp.
“Chẳng phải cháu, Kain, là người nhấn mạnh vai trò của Jinchul và bảo chúng ta nên đợi thêm chút nữa ngay mới đây sao?”
“Suy nghĩ đó của cháu về vai trò của anh Jinchul thật sự chưa đổi. Thế nhưng, cháu nghĩ sẽ nguy hiểm nếu Arima phát triển tới mức Elena không thể áp chế cô ta được nữa.”
“Ta thấy hơi khó hiểu tại sao cháu lại lo. Cháu và Ahri đã nhất thời lảm nhảm xàm xí, nhưng phù thủy lại được khai trí? Cháu có nghĩ điều này hợp lí không?”
“...”
“Ý kiến của ta giống như hôm qua thôi. Từ đầu thì một người bình thường không thể phân biệt được lời đường mật của bọn lừa đảo, và kiến thức của chuyên gia. Dù Arima có là phù thủy thì cô ta chắc cũng sẽ không có kiến thức về nhập xác, nên cô ta có thể đã tự suy diễn lời của cháu, đúng chưa?”
“Nắm Bắt Tình Huống đang đưa cho cháu một kiểu cảnh báo, nên cháu mới nghĩ khác.”
“Ta có nghe về cụm từ đó, nhưng...”
Ông có vẻ không hiểu.
Cũng phải thông cảm thôi.
Dù sao thì anh Jinchul cũng sắp hoàn thành trị liệu rồi.
Chỉ thêm mọt chút nữa là đồng đội mạnh nhất của chúng tôi sẽ tỉnh lại. Đột nhiên phải từ bỏ anh ấy sẽ là một viên thuốc khó nuốt đó.
Chị Eunsol, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lên tiếng.
“Chị đồng ý với em, Kain. Chị cũng muốn chia sẻ một suy nghĩ hơi bất an với mọi người.”
“Bất an ạ?”
Chị Eunsol hớp một ngụm trà trước khi nói.
“Có lẽ những thứ ‘vô lí’ mà em với Ahri nói ra không phải vậy thì sao?”
“Cái gì?”
“Kain, em đã đi chùa bao giờ chưa?”
“Em chưa ạ. Em chỉ đi một hai lần gì khi còn rất nhỏ thôi.”
“Thế sao em biết được những khái niệm như ‘vạn vật vô thường’ hay ‘bản chất vô ngã’?”
“Ờ... nó chỉ đột nhiên hiện lên trong đầu thôi ạ. Có khi em học được trong tiết Sử thì sao?”
“Nhà chị vẫn luôn theo Phật Giáo. Cho nên chị có thể khẳng định với em, ‘Chư hành vô thường’, ‘Nhất thiết hành khổ’, ‘Chư pháp vô ngã’, ‘Niết bàn tịch tĩnh’ là Tứ Pháp Ấn trong Phật Giáo. Chúng đều là những răn dạy cốt lõi của đạo. Không đời nào các kiến thức đó là một phần kiến thức thi đầu vào đại học. Hơn nữa, bài giảng của em và Ahri đã dạy những khái niệm đó khá cẩn thân. Dù có nhiều khác biệt tiểu tiết nhưng những khác biệt đó hình như cũng hàm chứa vài triết lí thâm thúy từ các quan điểm khác nữa.”
...Chị ấy đang nói gì vậy.
Ahri và tôi kinh ngạc nhìn nhau
“Các kiến thức đó giống với lời răn của đạo Phật, và thâm sâu tới mức chị khó tin chúng là bịa đặt. Rm còn không biết em lấy kiến thức này từ đâu. Chị nghĩ là chị biết rồi. Có một điểm chung giữa em và Ahri: Cả hai đều đã đọc cuốn Quỷ thư.”
Tôi, chủ nhân cuốn Quỷ thư, đã đọc nó vài lần. Còn Ahri thì mở nó ra trong lần đầu tại Dinh Thự Kinh Hoàng.
Ahri nói lên với giọng hơi sợ sệt.
“Chị đang nói là kiến thức của Quỷ thư đã ngấm vào bọn em mà không hề hay biết à?”
Chị Eunsol gật đầu.
“Chị nghĩ vậy. Dù bản thân chị không có Di Sản, những người nhận được Di Sản vẫn luôn nói rằng kiến thức liên quan cứ thế ngấm vào đầu. Một hiện tượng tương tự có thể đã xảy ra với các em khi đọc Quỷ thư. Bình thường, có thể chỉ chủ nhân nó được đọc, nên kiến thức đó chỉ có em biết, Kain. Nhưng Ahri thì em có thể đã gánh chịu sức mạnh của cuốn Quỷ thư được một lúc sau khi mở nó, nên cũng có thể em đã hấp thụ một phần kiến thức luôn.”
Ahri và tôi đều vô cùng bối rối.
Kiến thức của cuốn quỷ thư đã ngấm vào đầu chúng tôi mà không hề hay biết?
Ahri chỉ thấy nó một lần, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc đó giờ.
Nếu lời chị Eunsol là đúng thì chắc chắn, ở một góc nào đó trong tâm trí tôi là lượng kiến thức khổng lồ đủ để xếp đầy một giá sách.
Ông Mooksung cắt ngang tình hình hỗn loạn.
“Để dành câu chuyện về Quỷ thư sau đi. Nghe Eunsol nói lúc nãy thì ta cũng đã thay đổi ý kiến. Nếu cháu thật sự đã truyền đạt một chút kiến thức của Quỷ thư cho phù thủy, và cô ta đã nhận được khai sáng, đây sẽ là một tình hình nghiêm trọng. Elena?”
“Cháu có nên dùng sức mạnh ngay khi phù thủy tới không?”
“Ý hay đó.”
Songee gợi ý gì đó tương tự, nhưng hơi khác.
“Mọi người nghĩ sao về việc tiếp tục trị liệu nhưng chỉ nốt hôm nay thôi ạ? Anh Jinchul sắp tỉnh rồi, nếu bỏ ngang thì phí quá. Chúng ta cứ xin trị liệu mà không giảng giải gì nữa đi.”
Có được không đây?
“Cô ta là người toan tính. Liệu cô ta có đồng ý chữa trị mà không nghe giảng không?”
Songee nhìn tôi với một nét mặt thanh thoát.
“Cô ta có thể sẽ từ chối trong ngày đầu tiên. Nhưng giờ...”
“Giờ thì sao?”
“Cô ta chắc sẽ đồng ý nếu anh nói hôm nay anh hơi mệt và chỉ xin chữa trị đó.”
Em ấy có ý gì nhỉ?
Ngạc nhiên là chị Eunsol cũng đồng ý.
“Chị cũng nghĩ vậy. Tới lúc này thì cô ta có khi cũng sẽ đồng ý nếu chúng ta chỉ xin trị liệu. Cứ làm vậy đi. Hôm nay cứ xin chữa trị thôi, và khi xong xuôi thì,... ssk!”
Chị ấy kéo ngón tay ngang cổ, và Elena đồng ý.
Khi màn đêm buông xuống, không khí tràn ngập căng thẳng.
***
Han Kain
Arima đã tới.
“Arima, hôm nay ta phải xin cô một việc.”
“Gì vậy ạ?”
“Có vẻ ta cần một ngày nữa để chuẩn bị cho bài giảng kế tiếp. Vì cô đã tiến bộ không ngừng, nên ta phải dạy cô những kiến thức cao cấp hơn, thế nên chỉ chiêm nghiệm một ngày là chưa đủ.”
“Ồ! Con hoàn toàn hiểu. Kể từ khi con theo đuổi con đường Ma Pháp, con chưa từng gặp ai thông thái như Thầy. Với các kiến thức cao cấp như vậy thì đương nhiên Thầy sẽ cần thời gian để chuẩn bị rồi.”
“Nhưng...”
“Việc trị liệu cho đồng đội là nguy cấp phải không ạ? Con rất sẵn lòng làm nên Thầy đừng lo.”
Dễ vậy thôi à?
Tôi cứ nghĩ phải cãi nhau cơ, nhưng Arima sẵn lòng đồng ý, nên tôi cũng ngạc nhiên.
Ngạc nhiên hơn nữa là đồng đội tôi cũng đã mong đợi kết quả này.
Tôi đứng đó như trời trồng, cảm thấy như mình là thằng ngố.
Arima bắt đầu chữa cho anh Jinchul.
Tôi dựa người vào tường quan sát Arima và mọi người.
“...”
Đây đã là lần thứ năm Arima tới rồi nhỉ?
Tôi đã để ý thấy nhiều sự khác biệt so với ngày thứ nhất.
Songee, người ban đầu muốn giết Arima, giờ đây đang cùng Perro chơi với Arima.
Khi Perro nhại lại lời của Arima hay dụi mỏ vào má cô ta, Arima cười như một thiếu nữ bình thường.
Seungyub cũng bình thản ném vài quân bài, trêu đùa vài câu, và chị Eunsol cũng nói chuyện với Arima.
Kể cả ông Mooksung và Ahri cũng thảo luận về tiến độ chữa trị của anh Jinchul với cô ta.
Những người duy nhất vẫn đề cao cảnh giác với cô ta như ngày đầu chỉ có tôi và Elena.
Tôi có thể cảm giác sự căng thẳng của Arima cũng giảm nhiều rồi, y hệt chúng tôi.
Ví dụ, Arima không mang theo đoàn hộ tống của cô ta sau ngày đầu tiên nữa.
Có lẽ cô ta tự tin đủ để áp chế chúng tôi nếu biến thành quái vật, nhưng khả năng cao là cô ta cũng không lo về việc chúng tôi làm hại nữa.
Hơn nữa, mụ phù thủy thích thú với việc lột da người trước mặt đã hoàn toàn biến mất.
Giờ, cô ta sẽ cảnh báo chúng tôi quay mặt đi nếu cảnh tượng sắp tới có hơi máu me tàn bạo.
... Tại sao cô ta thay đổi chóng mặt vậy?
Tôi có thể đoán được.
Arima đã điều trị cho anh Jinchul được vài ngày rồi.
Giết nô lệ để nghiên cứu ma thuật à?
Cô ta vẫn hiến tế nô lệ để điều trị cho anh Jinchul.
Chúng tôi không thể kết án cô ta vì chúng tôi mới là người đề xuất kiểu trị liệu dã man này.
Và không nói đến việc xấu xa thì cô ta rõ ràng là một người vô cùng xinh đẹp.
Thế nên, tôi hạ quyết định với bản thân.
Chúng tôi phải giết cô ta trước khi quan niệm của chúng tôi thay đổi thêm nữa.
Đúng rồi, hôm nay là ngày thích hợp để giết cô ta.
Có vẻ giết cô ta là điều kiện để vượt qua Thử Thách này.
Trong khi tôi lạc vào trầm tư thì Arima nói.
“Quá trình trị liệu sắp hoàn thành rồi, nhưng từ giờ sẽ có hơi tàn bạo. Mọi người nên rời cabin một chút đi.”
Khi Arima nói hai chữ ‘tàn bạo’, thì chúng thường sẽ là một cảnh tượng quá dã man đối với người bình thường.
Khoảng hai giờ trôi qua?
Cô ta có vẻ đang làm gì đó lâu bất thường.
“Vào đi!”
Tôi ra hiệu cho Elena và tiến vào trong.
Elena gật đầu, hiểu ám hiệu của tôi.
Kiểm tra anh Jinchul lần cuối rồi dứt điểm chuyện này thôi.
Tôi lại gần anh Jinchul ngay khi vào trong cabin.
Nhịp thở đều đặn. Ho nhẹ một chút.
Sau khi xác minh vài dấu hiệu khác, tôi chắc chắn anh ấy đã gần như hoàn toàn hồi phục.
Tôi hỏi lần cuối cùng.
“Anh ta sẽ tỉnh lại sớm chứ?”
“Anh ta sẽ tỉnh lại sau khoảng 2, chậm nhất là 3 giờ ạ.”
Có lẽ là vì quá trình trị liệu đã hoàn thành, nên Arima có vẻ hơi xúc động.
Giờ là lúc ra hiệu cho Elena –
“Thưa Thầy.”
“Ừ?”
“Con phải nói chuyện với Thầy, có được không ạ?”
“Nói đi.”
“Con muốn nói chuyện riêng. Chỉ một lát thôi là đủ ạ.”
...Tôi nhất thời bối rối.
Cửa sổ chat hiện lên.
Kim Mooksung: Đừng lải nhải nữa và giết cô ta đi. Elena!
Elena: Không phải nói dối đâu ạ. Cô ta có vẻ thực sự muốn nói gì đó.
Kim Ahri: Có thể sẽ có một bí mật được tiết lộ. Vì không phải nói dối nên cứ ẩn mình quan sát xem.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định nói chuyện nhanh ở ngoài.
Dù tôi có hơi căng thẳng, nhưng tôi tin vào Elena sẽ nấp ở đó và quan sát tôi. Cô ấy có thể tới ứng cứu với khả năng bay tốc độ cao.
Có vẻ Arima chuẩn bị nói ra những lời rất nghiêm túc.
- Rầm!
Tôi nghe cánh cửa sau lưng sập lại.
Cuối cùng chúng tôi cũng chỉ còn một mình, như lời Arima.
Dù tôi tự hỏi liệu nói chuyện có cần thiết không, vì chúng tôi cũng chuẩn bị giết cô ta, thì tôi cũng tò mò xem có sự thật ẩn giấu nào sắp được tiết lộ không?
“Cô muốn nói gì nào?”
Arima, nãy giờ vẫn im lặng, bắt đầu một câu chuyện dài.
Cô ta nói về việc cha mẹ đã bán mình đi hồi còn bé, rồi một tên pháp sư tà ác đã mua lại cô ta, rồi sử dụng cô ta cùng các đứa trẻ khác làm trợ lý lẫn vật thí nghiệm. Cô ta kể về việc sau một chuỗi sự kiện may mắn, thì cô ta đã giết được tên pháp sư đó và trộm được thành quả nghiên cứu của hắn.
Cô ta thật sự muốn chia sẻ chuyện đời của mình à?
“Cô đã có một thời gian khó khăn rồi.”
“Thầy có biết con ghen tị điều gì nhất khi chữa trị cho đồng đội của thầy không ạ?”
“Là gì?”
“Các đồ đệ của Thầy đều có một mối quan hệ tuyệt vời. Cứ như là một mối quan hệ bạn bè hơn là thầy trò, hai người tôn trọng lẫn yêu quý nhau.”
Tất nhiên vì nó không phải quan hệ thầy trò rồi.
“Ừm, thế à?”
“Có lẽ nếu tên pháp sư mua con khi đó là người như vậy, con đã có thể sống khác đi một chút. Có lẽ con đã có thể có một cuộc đời mà thật sự tôn trọng thầy của con, khám phá sự thật cùng nhau và dành cả đêm nói chuyện chăng?”
Sao anh đây biết được
Anh mày đây đã sống cuộc đời kiểu đó bao giờ đâu?
“Có lẽ thì điều này có thể xảy ra.”
“Đó là lí do... Con cũng muốn làm học trò của thầy nữa. Để học các kiến thức của thầy và chia sẻ kiến thức còn thiếu sót của con với thầy.”
“...”
Xung quanh chìm vào yên lặng.
Phù thủy này thật sự đang nói cô ta muốn theo chân tôi à?
Thực ra, tôi cũng đang canh xem thời điểm nào giết cô ta là thích hợp nhất, để cô ta cảm thấy xứng đáng, nên tôi cũng hơi cắn rứt.
... Mắt người ngâm muối. Xúc xích thịt người.
Nghĩ lại thì cắn rứt cái mẹ gì nữa nhỉ.
Câu chuyện có vẻ sắp tới hồi kết, tôi hỏi một câu mà đã nằm trong đầu nhiều ngày?
“Cô có thật sự hiểu được gì từ các bài giảng của ta không? Có vẻ cô đã được giác ngộ gì lớn lao lắm.”
Mặt của Arima lập tức sáng bừng lên.
“Tất nhiên rồi ạ. Những gì con học được từ Thầy trong 3-4 ngày vượt xa kiến thức nhiều năm của con. Vạn sự vô thường! Tâm trí của con người chỉ là ảo ảnh. Cứ như sóng vỗ, bản thân chẳng có gì vĩnh viễn, chỉ là một tập hợp như những chất lỏng luôn thay đổi. Tại sao con lại phải bám víu vào một thứ không tồn tại chứ?”
Ta cũng không biết à nha.
Ta cũng không hiểu sao con tự suy diễn ra như thế nữa.
“Như thầy đã đoán thì con giờ đây đã bỏ đi ám ảnh với những vấn vương vô nghĩa nữa. Kí ức và sự liên hồi của bản ngã đều vô nghĩa. Có cần phải bấu víu vào không? Con sẵn sàng để được tái sinh rồi.”
Cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Ý cô ‘ta đã đoán được’ là cái gì?
Và tái sinh?
“Nhưng con có một nuối tiếc. Đây cũng là minh chứng của việc con còn kém thầy xa. Con muốn sống thêm chút nữa với hình hài phụ nữ.”
Arima ngượng ngùng mỉm cười trước tôi
“...?”
Cái không khí gì -
“...”
Mềm và ấm.
Trong chỉ một khắc, Arima tới gần tôi, và một thứ gì đó mềm chạm môi tôi.
Tôi hoàn toàn đơ ra.
Nụ hôn đầu trong Khách Sạn của tôi có vị của hoa hồng, pha lẫn với bạc hà.
“Q, quý cô Arima?”
Arima thẹn thùng mỉm cười.
“Xin lỗi. Con nghĩ con sẽ không còn tiếc nuối nếu con rời đi cùng nụ hôn với người tuyệt vời nhất mình đã từng gặp.”
Tôi không thể chịu được nữa rồi!
Cô đang nói cái quái gì nãy giờ vậy!?
“Nãy giờ cô đang nói cái gì vậy? Tái sinh, vứt bỏ vương vấn, tất cả là cái gì -”
Arima không đáp lời mà chỉ mỉm cười, rồi đặt tay phải cô ta lên đầu và sử dụng một sức mạnh không thể hiểu được.
Trước mặt tôi, đầu của Arima lập tức chảy ra.
10 giây trước, cô gái vừa đặt một nụ hôn mùi mẫn lên môi tôi, giờ chỉ còn là cái xác không đầu dưới chân.


2 Bình luận