Tập 05 : Ma Đới Hộp, Hiện Tượng Sáng Thế và... Chích Điện
Chương 146: Quãng Nghỉ – Tặng quà cho vị hôn thê
2 Bình luận - Độ dài: 2,251 từ - Cập nhật:
“--- Viên thuốc chế tác từ Shi•shirula rất được đánh giá cao, nên chúng tôi muốn giao dịch lâu dài với các bạn.”
Tại một căn phòng nằm sâu trong hội mạo hiểm giả, ở đó có khoảng năm người... À không, ba người lớn và hai trẻ em – một cuộc gặp gỡ chẳng mấy phù hợp với bầu không khí nơi này.
Dù nói là vậy, nhưng hai người lớn kia chỉ là hộ vệ nên phải đứng đằng sau. Nhân vật chính ở đây là ba người đang ngồi ở hai phía đối diện nhau: Asand•Smithy, Kunon và Thánh Nữ Reyes.
Hai người đứng sau hai đứa trẻ cũng chính là hộ vệ kiêm hầu gái: Zirni và Flera.
“Thật vui khi có thể đáp ứng được kỳ vọng của ngài, Kunon. Lấy tư liệu ra... Kunon?”
“Ả...? À, xin lỗi, tư liệu ở đây.”
Kunon phải mất đến hai, ba giây mới phản ứng lại được với âm thanh của Thánh Nữ.
--- Kunon, trong những tháng ngày phát triển dự án, luôn luôn thơ thẩn như người mất hồn. Khi có ai đó nghĩ cậu đang ngủ gật, thì sau đó lại thấy cậu đột nhiên lấy bút ra ghi chép – nhờ vậy mới nhận ra cậu không hề ngủ.
Chỉ là... đúng vậy. Cậu quá nhập tâm vào dự án đến mức quên luôn cả thực tại.
“Xin lỗi vì đã thất lễ ạ. Đây chính là phần tư liệu ạ.”
“À vâng... Cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ mệt?”
Đối với lời quan tâm của Asand, Kunon chỉ đáp:
“Cháu chỉ hơi bị thiếu ngủ xíu thôi ạ.”
“Xin lỗi vì đã hơi vô lễ trong một buổi đàm phán quan trọng thế này ạ.”
--- Dù đã phát triển dự án Ma Đới Hộp trong suốt nhiều tháng, nhưng Kunon không chỉ ôm đồm từng ấy thứ. Trong số các công việc ấy, đã có một thứ đơm hoa kết trái.
“Viên thuốc Shi•shirula nếu được bịt kín thì có thể giữ từ ba đến sáu tháng... Hẳn là bên ngài cũng đã hoàn thành việc kiểm định rồi nhỉ?”
“Vâng, bên chúng tôi xin khuyến nghị nên bảo quản trong chai.”
Đã nhiều tháng trôi qua kể từ cuộc giao dịch đầu tiên, mỗi tháng hội mạo hiểm giả đều mua viên thuốc có thành phần chính là Linh Thảo Shi•shirula. Nó dần trở thành vật bắt buộc phải đem theo bên mình của các mạo hiểm giả hàng đầu.
Mặc dù ban đầu chỉ là sản phẩm thử nghiệm, nhưng vì nhu cầu quá cao nên đã được đem ra bán như một sản phẩm chính thức.
--- Và không phụ lòng mong đợi, dựa theo dữ liệu từ các mạo hiểm giả đã sử dụng, chúng đều cải thiện hiệu suất chuyến đi một cách rõ rệt.
“Dựa theo tư liệu này, việc đội chi phí lên rất nhiều sẽ xảy ra nếu cố gắng cải tiến chất lượng sản phẩm.”
“Vậy sao...”
Có thể tăng thêm lượng thuốc bằng cách trộn ma pháp dược vào thành phần của Shi•shirula, tuy nhiên Kunon và Thánh Nữ không nghĩ đó là một bước tiến lớn để tiết kiệm hay cải thiện năng suất gì cả.
“Với bọn cháu thì những viên thuốc Shi•shirula thành phẩm này đã có chất lượng cực kỳ tốt rồi. Nếu cố gắng cải tiến ở giai đoạn này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn ạ.”
“Là vậy ư, tôi hiểu rồi. Dù tôi nên bàn bạc với chủ công hội rồi mới quyết định, nhưng tôi cũng sẽ nói với người đó về nguyện vọng của hai cháu vậy.”
Nhân tiện thì vì chủ công hội không có ở đây nên chỉ có Asand tiếp đón hai người.
“--- Vậy thì ta hãy chuyển sang chủ đề kế tiếp nào.”
Và đối với Asand, chủ đề của cuộc trò chuyện kế tiếp rất quan trọng với ông. Những viên thuốc kia đã được các mạo hiểm giả chứng minh hiệu quả, vì vậy không cần phải bàn cãi thêm. Lần đàm phán này, ông đã hiểu thêm về chúng thông qua tư liệu nhận được. Dù quyết định ra sao, ông vẫn tiếp tục mua hàng từ đối phương.
Trong lần đàm phán đầu tiên, ông đã hiểu về tính hữu dụng của Linh Thảo Shi•shirula. Còn giờ đây, ông đã có được dẫn chứng thực tế.
Câu chuyện cơ bản là như vậy. Và câu chuyện kế tiếp sẽ càng tiến xa hơn so với hiện tại.
“--- Bọn cháu nghe chung có được không ạ?”
Câu chuyện từ giờ trở đi hầu như không liên quan gì đến Thánh Nữ nữa, nó là một đề án do chính Kunon từng khởi xướng. Cho nên cô mới xin ngồi lại cùng cậu – chỉ là vì hiếu kỳ mà thôi.
“Dĩ nhiên, có ai nói cậu hoàn toàn không liên quan đến chuyện này đâu?”
Kunon, với cơ thể hơi đung đưa sang trái phải, móc ra một hộp kim loại to bằng hộp đựng thuốc lá và đặt lên bàn.
“Nó có tên chính thức là 'hộp bảo quản linh dược'. Ngài có thấy tên này dễ nghe, dễ hiểu không ạ?”
Với cái tên đó thì bố ai mà chẳng hiểu cơ chứ?
“Nó là hộp với mục đích bảo quản viên thuốc Shi•shirula lẫn thuốc dạng giấy. Xin hãy nhận lấy.”
Asand cứ thế nghe theo lời Kunon, nhận lấy nó, tháo cái kẹp rồi mở nắp.
“Cái, cái này... Tờ giấy này chính là!!!”
--- Vào chín tháng trước, chính là ý tưởng mang tính đột phá tên là 'thuốc dán vết thương' này đã khiến ông rung động khi lần đầu nghe đến. Sau đó, ông cũng dần chấp nhận rằng “dục tốc bất đạt” và phải cố chịu đựng trong thời gian dài.
Đó là một tờ giấy mỏng đủ để nhìn xuyên qua, nhưng nếu xếp chồng chúng lên sẽ tạo ra một màu xanh lục đậm.
Giống như thứ ông đã nghe từ trước – nếu dán nó vào vết thương thì vết thương sẽ lành ngay lập tức. Cứ như một viên thuốc trong mơ vậy.
“Cậu muốn nhanh chóng thử nghiệm lắm đúng không!? Gọi người bị thương đến đây ngay! Hay để tôi tự chọc mình một phát ha!?”
“Xin hãy bình tĩnh lại.”
Với một người nói ra điều khiến đối phương muốn đổ mồ hôi lạnh, Kunon đành phải ngăn cản ông ấy.
“Ý cháu là, thứ quan trọng lúc này không phải là thuốc, mà là chiếc hộp ạ.”
Thuốc dạng giấy không khó để tạo ra. Nếu muốn làm, chỉ cần là một ma thuật sư có hiểu biết về dược phẩm là được. Vấn đề sau đó là tạo ra một phương pháp bảo quản ngay khi thuốc được chế tác xong.
Vốn dĩ đây là thuốc có thành phần chính là Shi•shirula – loại thảo dược có hạn sử dụng cực ngắn. Với hình dạng này, chỉ cần hai, ba ngày là mất hết dược tính.
Còn trong trường hợp mang theo bên mình, môi trường xung quanh thậm chí còn “hỗ trợ” rút ngắn hạn sử dụng nhanh hơn nữa.
Chiếc hộp này được tạo ra để ngăn chặn những điều đó. Nếu có vật này trong tay, thuốc có thể được mang đi bất kỳ đâu.
Chín tháng sau cuộc trò chuyện ấy, Kunon – sau khi làm đủ thứ chuyện – mới có thể nghiêm túc phát triển nó. Cậu đã thực nghiệm tính chịu đựng, phẩm chất của chiếc hộp, và cũng kiểm tra độ xuống cấp theo thời gian của thuốc được đặt bên trong.
Sau những ngày tháng thử nghiệm đủ kiểu, từ một bộ óc hữu hạn, cuối cùng cậu đã tạo ra thành quả đủ để đưa vào thực tiễn.
“Nếu ngài bỏ vào bên trong chiếc hộp này, thuốc dạng giấy sẽ giữ được trong ba tháng, còn dạng viên là nửa năm ạ.
Bởi vì nó có khả năng cắt đứt hơn 90% ảnh hưởng từ các yếu tố bên ngoài như thời gian, độ ẩm hay nhiệt độ. Nếu không phải trong một môi trường quá khắc nghiệt thì độ tươi cũng sẽ được duy trì ạ.”
“Tận ba tháng!? Nếu là dạng viên thì tận nửa năm ư!?”
Asand cực kỳ sốc, đến mức ông cảm thấy xấu hổ khi từng đề xuất bảo quản thuốc trong chai lọ.
“Giữ được độ tươi...”
Thánh Nữ cực kỳ hứng thú với khả năng của chiếc hộp. --- Đúng vậy, dù tên gọi là mẫu thử hộp bảo quản linh thảo, nhưng đâu ai nói tác dụng của nó chỉ dừng lại ở đó?
Ví dụ như rau củ hoặc hoa quả – ứng dụng thực tế của nó khá rộng.
“Nó được tạo ra để người bình thường cũng có thể sử dụng được. Dù sao thì cũng là một ma đạo cụ nên vẫn cần rót ma lực vào ở thời điểm bỏ thuốc vào ạ.
Đây là tài liệu chi tiết, trước mắt---.”
Kunon tiếp tục giải thích, còn Asand, Thánh Nữ và cả hai cô hầu gái đi theo sau – tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
Sau một lúc lâu, cả bốn người mới rời khỏi công hội mạo hiểm giả.
“Tốt thật, vẫn có thể ký hợp đồng dù hội trưởng vắng mặt ha?”
“Không sao đâu, ông ấy đã nói là 'tôi có quyền thay mặt' mà.”
Với Kunon thì đó là một vấn đề, còn với Thánh Nữ thì không.
Chỉ với câu chuyện mình vừa nghe được, Thánh Nữ đã nghĩ rằng bên công hội rất muốn sở hữu vật đó. Mà nếu họ không cần thì cùng lắm cô đem bán cho công hội khác, quá đơn giản.
Kỳ lạ thay – đó là cách suy nghĩ y hệt Kunon khi còn ở đây trước kia.
Chiếc hộp đó có thể bán được, và nếu nó được bán theo set với linh thảo Shi•shirula thì coi như cô cũng nhận được lợi nhuận rồi.
Hiện tại, chỉ có Thánh Nữ là có thể nuôi dưỡng linh thảo một cách dễ dàng.
Kiếm được tiền, sau này lại càng kiếm được nhiều hơn. Cô sẽ không còn phải trải nghiệm cảm giác nghèo khổ nữa.
Trong lòng Thánh Nữ, lần đầu tiên sinh ra cảm giác thảnh thơi đến vậy. [Hẳn đây chính là cảm giác khi con tim được thỏa mãn và dịu lại.] Một xúc cảm hạnh phúc và an tâm, cứ như thể đang được Nữ Thần Ánh Sáng Kira•Leyla ôm vào lòng vậy.
Ừ thì, không hẳn là cô không cảm thấy bản thân đang chìm giữa lòng tham vô đáy vì tiền bạc --- cơ mà, tạm bỏ qua đã.
“Từ giờ cậu định làm gì? Hơi quá trưa rồi, có muốn vào quán giải khát cùng tớ không?”
“Dĩ nhiên là tớ muốn đi, thật sự là tớ muốn nói như vậy lắm... Nhưng mà, xin lỗi nha. Lần sau tớ muốn đi cùng cậu lúc rảnh – nhất định đó, tớ hứa. Nhất định lần sau tớ sẽ đi mà, thật sự đó.”
‘Rảnh rỗi’ – làm sao một người với phần thân trên luôn lắc lư trái phải như Kunon lại có được thứ đó chứ? Vả lại, cái cách trì hoãn thay vì từ chối hẳn – đúng là Kunon thật.
“Vậy à, cũng được thôi. Cậu nhớ nghỉ ngơi đầy đủ sau khi về nhà nhé.”
“Tớ cũng muốn lắm, nhưng mà tớ vẫn còn công chuyện phải làm... Vẫn chưa thể nghỉ ngơi được.”
“Dự án đó à?”
Dù chẳng biết cậu làm gì, nhưng cô biết mấy tháng nay cậu đang phát triển một dự án nào đó. Cô hay gặp Kunon vì tính chất công việc, nhưng hai người bạn là Hank và Liya thì không – cả hai khá buồn vì không gặp được cậu gần đây.
“Đúng là có một phần liên quan... Nhưng mà, tớ cần nhờ thợ thủ công trang trí lại chiếc hộp này đã...”
“Trang trí chiếc hộp?”
“Ừm.” – Kunon gật đầu rồi lấy chiếc hộp sắt từ trong túi ra.
Chính là chiếc hộp bảo quản linh thảo mà cậu đã đưa ra lúc ở công hội mạo hiểm giả.
“Cái này, là một thứ được chế tạo ra cho một người rất quan trọng với tớ.
Vì là một món quà quan trọng, nên tớ phải khiến vẻ ngoài của nó bắt mắt hơn.”
Có lẽ việc bổ sung linh thảo vào là chuyện khá khó khăn, nhưng việc bỏ ma pháp dược khác vào cũng chẳng sao.
Vị hôn thê yêu dấu đã nói với cậu rằng cô ấy nhắm đến chức nghiệp kỵ sĩ, cho nên cậu quyết định sẽ tặng chiếc hộp này – cùng với một bức thư – đến vị hôn thê mỗi ngày đang phải chịu đựng những buổi huấn luyện khắc nghiệt và những vết thương mới trên người.
Thật ra thì cậu muốn gửi cho cô ấy Ma Đới Hộp, nhưng đợi đến lúc hoàn thiện thì lâu quá rồi.
Cậu muốn tặng nó cho cô vào một lúc nào đó – nhưng hiện tại thì...
Đây là toàn bộ những gì mà Kunon đã cố gắng hết sức có thể.


2 Bình luận