Tập 05 : Ma Đới Hộp, Hiện Tượng Sáng Thế và... Chích Điện
Chương 141: Cái khó ló cái khôn. (Kết quả sau khi suy nghĩ thấu đáo)
2 Bình luận - Độ dài: 1,948 từ - Cập nhật:
Đã ba ngày trôi qua, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy việc sắp xếp tài liệu sẽ kết thúc. Tuy nhiên, vì có sự xuất hiện của đại diện phái Điều Hòa là Shiroto, mọi thứ cũng bắt đầu có sự tiến triển.
Có nên khen mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt khi mà đôi lúc lại có người bị chích điện?
Hơn nữa, chính một người ngoài như Shiroto lại hoạt động hăng say nhất với vẻ mặt hớn hở và vui sướng, nên làm gì có ai dám than vãn chứ.
Vốn dĩ lúc đầu có rất nhiều người trốn việc, nghỉ giải lao hoặc vùi đầu vào trong mớ tài liệu, vì thế mà với tư cách người giám sát, Shiroto đã dùng hành động thực tế thay cho những lời nhắc nhở.
Chỉ cần tay hơi dừng lại một lúc cũng đủ lý do bị cô chích điện cho tơi tả, nhờ thế mà chẳng có tên nào dám trốn việc nữa, dù vậy thì vẫn còn vài tên cố chấp muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Những chiến sĩ chĩa mũi kiếm về hướng biển tài liệu, đôi tay luôn làm việc trong yên lặng, khuôn mẫu của mọi người đều nhuốm một vẻ u ám ngoại trừ Shiroto với khuôn mặt rất vui vẻ và một Thánh Nữ lúc nào cũng trơ cái mặt.
Ở trong đó vẫn còn một người không bao giờ ngừng suy nghĩ, chính là Kunon. Cậu vẫn luôn suy nghĩ, dù cho có bị chích điện bao nhiêu lần, cậu vẫn không ngừng suy nghĩ. Dù cho việc này chỉ là một cuộc phản kháng vô nghĩa, hoặc cậu chỉ là một kẻ cứng đầu cứng cổ, thì cậu vẫn luôn suy nghĩ.
[Có biện pháp nào để thoát khỏi chốn khổ hạnh này không?]
[Không, mày hiểu mà Kunon, mày không thể trốn tránh việc này.]
[Đúng vậy, mình phải làm công việc này vì mình vẫn chưa đủ điểm tín chỉ nữa.]
[Thế thì ta cần một phương pháp để tăng tốc tiến trình công việc.]
[Vậy có phương pháp nào để tăng hiệu suất sắp xếp tài liệu không?]
[Chỉ cần tăng thêm số người thôi ư? Nhưng lại không thể làm được, bởi vì toàn bộ những thứ này đều là thông tin bí mật của ai đó.]
[Vì mọi người ở đây đều hiểu rằng không thể che lấp được nên đành phải chia sẻ thông tin cho nhau.]
Đây là một điều tất nhiên nên mới được công nhận. Nếu không thì ai lại muốn người khác biết thông cảm tối mật của mình cơ chứ.
"--- Bale tiền bối ơi."
Ngay khi cậu vừa định bắt chuyện với Bale, người đồng nghiệp đang làm bên cạnh—
"--- Suỵt, chú muốn bị chích điện hay gì, đừng có nói chuyện với anh."
Bale cố gắng trả lời với một giọng cực kỳ nhỏ.
Ở đây, chỉ cần bắt chuyện với nhau thôi cũng bị phạt rồi, nhìn có khác gì môi trường cho các tù nhân cơ chứ. Mà, thứ khác biệt ở đây chỉ là cái tên mà thôi. Quá vô đạo bất lương.
"--- Mình làm như này thì bao giờ mới xong?"
"--- Im lặng mà làm đê, bị người ta chích điện bây giờ."
Có lẽ ý chí của Bale đã bị đánh sập, cơ mà với môi trường ác liệt như vậy thì cũng không quá khó hiểu.
Đó là sự kết hợp giữa nỗi đau chưa được trải nghiệm bao giờ, sự nhiệt tình và xung kích cộng thêm cả một sự hứng thú sâu sắc.
Sau khi công việc này kết thúc, cậu muốn nghe Shiroto kể về dòng điện vôn cao của cô ấy. Nhưng hiện tại thì tạm bỏ qua một bên đã.
Cậu muốn nói chuyện với Bale nhưng dường như anh ta đã bị giám sát viên nghiền nát ý chí. Không nhụt chí, Kunon quyết định cố gắng suy nghĩ một mình.
Ngày thứ 5.
Kunon vẫn không ngừng suy nghĩ về phương pháp phân loại tài liệu, cậu muốn có phương pháp phân biệt từng loại tài liệu ra.
Có rất nhiều phương pháp đã lóe lên trong đầu, nhưng tiền đề là nó rất khó để đưa ra thực tiễn. Hơn nữa cậu còn có thể nhìn thấy khả năng thất bại của nó trước khi được đem ra thực tiễn nữa.
Cho đến giờ thì Thủy Cầu và Bọt Giặt đã được vận dụng tối ưu cho nhiều trường hợp, nhưng chúng không có khả năng nào để phân loại tài liệu cả, chứ chưa nói đến hai loại vẫn chưa kiểm chứng đủ như Pháo Ngư hay Băng Diện, cậu không nghĩ ra được phương pháp nào áp dụng được chúng cả.
"--- Chính là lúc này!"
"--- Chạy! Chạy nhanh mọe nó lên!"
"--- Shiroto! Có mấy đứa trốn trại kìa!"
"--- Mấy người vẫn chưa học ra rằng chẳng thể nào thoát khỏi Sấm Sét của tôi à?"
"Gyaaaaaahhhhhh!!"
Kunon vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
[Mình chẳng thể nào trốn thoát được khỏi tiểu thư Shiroto.]
[Mình cũng chẳng thể bỏ điểm tín chỉ được.]
[Mình cũng không thể nghĩ ra phương pháp nào để tăng hiệu suất phân loại tài liệu nữa.]
Dù vậy đi nữa, cậu sẽ không bỏ cuộc. Cậu sẽ tìm ra đường sống!
Chính vì rơi vào trạng thái overthinking với những suy nghĩ tiêu cực, dường như cậu cũng có thể tránh thoát được cái thực tại khắc nghiệt này.
Ngày thứ 7.
Sau khi suy nghĩ biện pháp bằng mọi cách, Kunon tìm thấy một phương pháp duy nhất có khả năng mà mình không thể bỏ qua.
Khả năng đó đến từ tiếng hét đau đớn từ hai phạm nhân vượt ngục. Tại nhà tù này luôn có hai phạm nhân có khuynh hướng hay đào tẩu. Mỗi ngày họ lại bỏ chạy như một thói quen khó bỏ, rồi lại để cho Shiroto chích điện vài phát.
Cả hai là một nam một nữ, chẳng biết có phải là cặp đôi hay không, nhưng thứ cậu chú ý chính là sự khác biệt giữa tiếng hét của họ. Về giọng nói, cách hét hay cả độ dài ngắn trong tiếng hét.
Cậu nhận ra rằng tiếng hét của mỗi người là độc nhất, có lẽ bị chích điện cũng ảnh hưởng đến tiếng hét của từng giới tính nhưng cậu không có ý định kiểm chứng lúc này.
Sự khác biệt giữa cá thể—nếu suy diễn về tài liệu thì chắc hẳn là khổ giấy.
Mà nếu xét về khổ giấy thì đại khái mọi người đều dùng loại giấy dạng cố định giá rẻ do trường học chuẩn bị. Nếu xin thì ai cũng được một đống giấy thôi.
[Vậy thì 90% khổ giấy đều giống nhau, suy ra phương án này cũng rất khó.]
Nếu là mấy mẩu note khác size thì có thể phân loại được, nhưng mấy mẩu note suy cho cùng cũng chỉ là mấy mẩu note. Khi phần tài liệu được chép sạch sẽ và hoàn thành thì công dụng của chúng đến thế là cùng. Những mẩu note đáng thương.
Và nếu cậu phân loại như vậy thì cũng chỉ tăng thêm một chút xíu hiệu suất mà thôi.
Dù sao thì cũng đã tới ngày thứ 7 cho công cuộc phân loại. Nhờ sự phấn đấu của Shiroto mà mọi người đã hoàn thành được hơn một nửa. Kunon cảm thấy mình đã nhìn thấy một phần của điểm cuối cùng, cậu cũng nhận thấy phần hy vọng bắt đầu le lói nhưng chính cậu lại quay lưng với suy nghĩ đó rồi quay lại những luồng suy nghĩ tiêu cực của mình.
[Chỉ mới một nửa, nếu tỉnh táo suy nghĩ thì bọn mình cũng sẽ mất thêm một tuần ở chốn địa ngục này. Nếu như vậy thì đây không phải là cái kết mà mình muốn nhìn thấy.]
[--- Hơn nữa, 'sự khác biệt giữa các cá thể'.]
Kunon không ngừng suy nghĩ về điều này.
[Liệu có thứ gì tạo ra sự khác biệt giữa biển tài liệu này? Nếu mình tìm ra được chúng thì chắc chắn mình sẽ đẩy mạnh hiệu suất phân loại cho mà xem.]
Ngày thứ 10.
Dựa vào những gì Kunon đã tiếp tục suy nghĩ, cậu đã chạm đến được câu trả lời.
Có một tờ tài liệu về báo cáo thực nghiệm trong tay cậu, nó tên là 'Tạo ra nước uống có thể phối hợp với món thịt bằng ma thuật'.
Tuy là nội dung khiến một người có đam mê mãnh liệt với thịt xông khói như cậu bị hút mắt, nhưng đây không phải là điểm chính.
Điểm quan trọng ở đây chính là người viết nó, bởi vì nó bị ảnh hưởng bởi thói quen viết nên nếu chỉ nhìn một lần sẽ không lý giải được hết nội dung. Và để hiểu được nội dung thì người đọc cần một sự tập trung cao độ. Cơ mà nếu nhìn kỹ sẽ bị chích điện nên cậu đã không cố đọc kỹ nó.
Nhưng chính vì điều đó, cậu đã tìm được câu trả lời ở đây. Câu trả lời mà cậu hằng mong mỏi không ngờ lại nằm trong tay cậu.
"Phân biệt chữ viết... Mình nghĩ là có thể..."
Có khả năng. Tuy phần khổ giấy có chút khó, nhưng nếu là chữ viết thì lại khác.
Thủy Cầu của Kunon sở hữu khả năng 'nước có khả năng sao chép hình dạng đã được định sẵn', ý tưởng được tạo ra giống như phương pháp dùng tay sờ sách để đọc hay là 'tầm nhìn ma lực' vậy.
Lý luận của nó chính là dùng mặt nước sao chép lại hình dạng chữ cái hoặc tranh vẽ ở xa để cậu có thể đọc được.
Nước có chứa ma lực của Kunon, vậy nước cũng có thể làm vật trung gian cho 'tầm nhìn ma thuật'.
Cậu đã luôn muốn phân loại tài liệu trong cơn khổ hạnh này nên dường như chẳng bao giờ chú ý đến, thứ khiến cậu bị mắc kẹt chính là cậu luôn nghĩ các ý tưởng của mình có thể thành công.
Nhưng thứ cậu nên phân loại không phải là khổ giấy mà là cách viết chữ.
Nếu là ở chữ thì sẽ có sự khác biệt. Thói quen trong cách viết càng mạnh thì càng dễ phân biệt với người khác. Cậu phải thử xem thì mới biết có được hay không.
Nếu được thì những ngày sống trong địa ngục chết tiệt này sẽ không còn nữa, dù cậu không biết lúc nào nó sẽ kết thúc.
[--- Mình muốn thực hành thử ý tưởng này.!]
"Shiro— Ngyaahhh!!"
Ngay khi quay đầu định mở lời với Shiroto, cậu đã bị chích điện cho điếng người. Chính Kunon cũng chẳng nhận ra rằng cậu đang thốt lên một tiếng hét độc nhất chỉ có cậu mới làm được.
"Nhóc đang ngừng công việc đấy. Tôi đã bắt đầu thấy công việc này sắp kết thúc rồi nên ráng làm cho chăm chỉ vào."
[Mình hiểu được hành động của Shiroto tiểu thư, nhưng hiện tại mình cần khiến cho cô lắng nghe ý kiến của mình đã.]
Với cơ thể và bộ đồ hơi có dấu hiệu bốc khói nhẹ, Kunon đã nghĩ như vậy.


2 Bình luận