• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Ma Đới Hộp, Hiện Tượng Sáng Thế và... Chích Điện

Chương 127: Chuyện về Reyes

3 Bình luận - Độ dài: 1,489 từ - Cập nhật:

"Giáo Hoàng-sama, đã tới lúc rồi ạ."

Archildus định bước vào vì đã được Reyes mời vào phòng, nhưng bị vị Thần Quan đứng bên cạnh ngăn lại.

[Quên mất, đã đến giờ cầu nguyện buổi sáng rồi à?]

[Chẳng còn mấy thời gian để nói chuyện với con bé cả.]

"Lần sau ta sẽ nói chuyện tiếp nhé, Reyes. Con có muốn cùng ta đi cầu nguyện buổi sáng không?"

[Tiếc ghê… nhưng mà đành chịu vậy. Reyes sẽ ở cùng mình ít nhất là hai tuần. Nếu mình nhờ con bé làm thêm một ít việc vặt thì có thể kéo dài lên một tháng.

Với chừng đó thời gian, mình sẽ chậm rãi dò xét từng ‘con sâu hại’, không cần gấp gáp làm gì.]

"--- Xin người hãy đi trước ạ."

"Ơ?"

Ông nghi ngờ mình nghe nhầm. Nhưng thật đáng tiếc, ông đã bị từ chối. Đây là lần đầu tiên Reyes từ chối ông—đứa con gái chưa từng một lần từ chối lời mời của Archildus.

"Con phải tưới nước cho 'mấy đứa trẻ này', xin người hãy đi trước ạ."

"Ơ??"

['Mấy đứa trẻ này'!? Sao con bé có thể thốt ra một từ đầy cảm xúc như vậy!? Nó học điều đó từ đâu ra!?]

[--- Khoan đã nào Archildus, mày cần phải bình tĩnh đã. Đây là mấy từ hay dùng trong thị trấn mà!]

"...'Mấy đứa trẻ này' nghĩa là mấy chậu cây này sao?"

"Vâng, sự tồn tại của chúng rất quan trọng, giống như là con cái của con vậy."

"Ơ???"

['Giống như con cái của con' sao!? M-một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi đã có cảm xúc như một người mẹ rồi ư!? Mà lại còn là mẹ của cả một bầy con á!?]

[--- Không, bình tĩnh đã nào Archildus! ‘Giống như cái đó’ và ‘cái đó’ là hai điều hoàn toàn khác nhau mà!!]

"...Con thích hoa à?"

"Con cũng thích hoa, nhưng con sẽ cảm thấy vui hơn nếu được nuôi dưỡng trái cây hoặc rau củ ạ."

"Ơ... À, vậy à."

[Bình tĩnh! Những gì con bé nói ra vừa rồi đều cực kỳ bình thường, không có gì phải lo hết!]

"....... Ơ."

[Không, mày nhầm rồi Archildus! Nhầm to rồi! Chính vì quá bình thường nên mới kì lạ đấy! Những lời bình thường từ con bé mới là điều bất tự nhiên nhất đó! Vì đó mới chính là Reyes!!]

[...Không, một Reyes như thế... là của nửa năm trước mà.]

"--- Giáo Hoàng-sama, đã tới lúc rồi ạ..."

Ông chỉ muốn quay về phía vị Thần Quan kia mà la lên: “Bây giờ cái đó không quan trọng! Reyes! Con bé đã thay đổi đến mức này rồi! Cậu cũng quan tâm lý do gì khiến con bé thay đổi chóng mặt như vậy trong vòng nửa năm đúng không!"

Nhưng ông đã nhẫn nhịn. Dùng tín ngưỡng cả đời để chống đỡ, ông đã nhẫn nhịn được.

"Ta hiểu rồi. Vậy ta hãy cùng trò chuyện khi ăn sáng nhé. Con có thể kể cho ta nghe về những chuyện ở trường ma thuật."

"Vâng, hẹn gặp lại ngài sau ạ."

Bước ra khỏi phòng Reyes, ông thở dài. Mới sáng ra mà đã thấy mệt mỏi. Rồi ông mới nhận ra: trán mình đã rịn mồ hôi.

"Cậu có nghe không? Ta vừa bị Reyes từ chối đấy."

Lý do cho mồ hôi ấy, chính là nỗi đau từ việc bị từ chối. Ông không ngờ rằng lượng sát thương từ lời từ chối đó lại đau đớn đến như vậy.

Archildus bỗng nhớ đến một tín đồ nam từng than thở rằng mình bị con gái cự tuyệt. Bây giờ ông mới hiểu rõ—đó là một nỗi đau đến mức người ta phải tìm ai đó mà trút bầu tâm sự.

"Quan trọng hơn, đã tới lúc rồi ạ. Các giáo dân đang đợi ngài."

Truyền bá lời răn của Thần Linh và dẫn dắt các tín đồ chính là nghĩa vụ của Giáo Hoàng. Vậy mà tại sao lúc này ông chỉ muốn có một ai đó dẫn đường cho mình.

[--- Nỗi đau của một người cha là quá đỗi khắc nghiệt.]

Và như thế, Archildus mang theo một vết thương lòng từ sáng sớm, đi tới Đại Thánh Đường.

Có lẽ là quá sớm để ông nghĩ rằng “có gì đó sai sai”.

"Vậy à... Là vậy hả con."

Những điều trong căn phòng ấy không phải là do bị ảnh hưởng xấu từ ai, mà là do Reyes thật sự cảm thấy hứng thú.

Sau khi lễ cầu nguyện buổi sáng kết thúc, khi ăn sáng cùng nhau, ông đã nghe được những chuyện đó từ chính miệng cô. Đó đều là "bí mật hàng đầu".

--- Mặc dù Flera, người hầu gái kiêm hộ vệ, có nghĩa vụ báo cáo, nhưng "bí mật hàng đầu" là thứ chỉ được truyền miệng để tránh rò rỉ. Và cách tốt nhất chính là nghe từ miệng Reyes.

Reyes sẽ không bao giờ nói dối, cũng không bao giờ làm trái lệnh. Đó chính là đứa con gái mà Archildus biết.

"Bắt đầu từ việc nuôi dưỡng linh thảo, từ đó con bắt đầu có hứng thú rồi dần phát triển đam mê à?"

Ông dần ghép các câu chuyện lại. Ông biết Reyes bắt đầu nuôi dưỡng linh thảo để xoay sở sinh hoạt phí cho lớp đặc cấp, nhưng chỉ đến thế thôi.

Phần chi tiết đã bị giấu đi vì Flera nghĩ đó là "bí mật hàng đầu". Archildus cũng không cho rằng đó là phán đoán sai.

--- Việc nuôi dưỡng linh thảo được xem là một sự nghiệp vĩ đại, đủ để khắc ghi vào lịch sử. Việc Reyes làm thậm chí còn hơn thế nữa.

[Sự nghiệp vĩ đại này sẽ khiến cái tên Reyes Sentrans được khắc ghi vào sử sách nhỉ? Không—mình nhất định sẽ ghi nó vào, để hậu thế biết đến cống hiến của con gái mình.]

Ở thời hiện đại, Thánh Nữ thường được xem là biểu tượng của Thánh Giáo Quốc. Những chuyện như xua đuổi chướng khí hay đối kháng Ma Vật mạnh mẽ giờ chỉ là truyền thuyết.

Giờ đây, Thánh Nữ chỉ là người được thần linh ban ân sủng, làm lễ nghi và vài việc vặt.

"Sau khi thực nghiệm một thời gian, con nhận ra kết giới của mình có Sức Mạnh Trù Phú ạ."

"Thật sao?"

Thật ra ông đã biết tin này từ trước. Nhưng ông vẫn muốn nghe chính miệng con gái nói, rồi mới khen ngợi.

"Vâng ạ. Có hiệu quả xúc tiến trưởng thành và có thể trồng cả những cây không đúng mùa nữa ạ."

"Con làm ta tự hào lắm."

Ông định chỉ khen một chút, nhưng Archildus biết mình sẽ không dừng lại được. Bởi điều đó quá đỗi tuyệt vời.

"Con nghĩ mình còn có thể làm được nhiều thứ nữa ạ—cải thiện giống cây trồng, hoặc trồng được ở những vùng đất cằn cỗi chẳng hạn..."

Tuy mặt mũi vẫn thờ ơ, nhưng Reyes đã nói rất nhiều. Đây không phải là điều mà Reyes của nửa năm trước sẽ làm.

Con bé ngày trước chỉ trả lời những gì được hỏi, báo cáo theo mệnh lệnh. Chưa từng nói chuyện ngoài lề.

Ông tự hỏi: mình có đang ảo giác không khi thấy con bé như đang rất vui?

Nếu bình tĩnh mà nghe thì đây đều là chuyện quan trọng. Nhưng đối với Archildus bây giờ, bộ dạng nỗ lực đó của con gái thật sự rất đáng yêu.

Tuy nhiên, có một điều khiến ông phải để tâm.

"Reyes."

"Dạ?"

"Sau này con đừng dùng những từ như 'chơi thuốc' nữa nhé."

Reyes đã dùng từ ấy quá nhiều lần: nào là “cho cỏ phê”, “chậu bị phê”, “cho chúng bú thuốc dinh dưỡng để phê”...

Mỗi lần nghe con bé nói vậy, trong lòng ông lại dâng lên một sự bất an không tên.

"Không được ạ?"

"Ta không nghĩ những từ đó phù hợp với người mang thần chức đâu. Ai là người dạy con từ đó?"

[Mình nhất định sẽ không tha cho kẻ nào đã tiêm nhiễm từ ngữ kỳ quặc cho con bé! NHẤT ĐỊNH KHÔNG THA!!]

Dùng nụ cười để che đi cơn thịnh nộ đang trào dâng trong lòng, ông gắng giữ bình tĩnh hỏi.

"Đứa trẻ trong tiệm thuốc ở Dirasix ạ. Nhóc đó nói 'đây là từ đang thịnh hành trong giới trẻ nên cứ xài đi'. Nhóc còn bảo 'cho nó bú thuốc này thì sẽ phê tới nóc' nữa ạ, nói mấy từ như ‘chơi thuốc’, ‘phê thuốc’..."

"Ta hiểu rồi."

Giáo Hoàng nhẹ nhàng gật đầu đầy điềm tĩnh.

[--- Đã phát hiện ra con sâu hại đầu tiên!]

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

vcl :v
tfnc
Xem thêm