Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Pick Me Up! Gacha Vô Hạn!
Hermod (헤르모드) – U-Ne Cho (조우네) – Wasakbasak
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập: Niflheimr

Chương 100 : Niflheimr (12)

0 Bình luận - Độ dài: 2,497 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau.

Tôi tò mò Jenna sẽ phản ứng thế nào về sự biến mất của Aaron nhưng cô ấy không đáp một lời. Cô chỉ gật đầu với tôi.

“Hôm nọ, Aaron có bảo với em, rằng anh ta sẽ không về đây trong một khoảng thời gian.”

Jenna không hỏi kĩ.

Mặc dù cô ấy có nhờ tôi, nếu tôi có thể chuyển tin, nhắn với anh ta rằng ‘cổ rất vui cho anh và đang chờ anh về.’

Tôi liên lạc với Yurnet.

<Chuyện đó chắc cũng đơn giản thôi.>

Yurnet bật cười.

Và thời gian trôi qua.

Phòng huấn luyện tầng 13.

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, tia lửa bắn ra.

“Không thể nhận ra nổi.”

Ridigion khẽ nói.

Trong lúc đó, thanh kiếm của tôi chuyển động.

Lúc chúng tôi đấu với nhau lần đầu, tôi thậm chí không thể cắt được một mảnh áo của Ridigion.

Nhưng bây giờ,

Thình!

Cơ thể Ridigion bị đẩy lùi khi đỡ đòn của tôi.

Chỉ là lùi lại một bước, nhưng kiếm pháp của tôi rõ ràng đã bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi lập tức thu kiếm lại và tiếp tục tấn công. Bịch. Các cơ bắp trên cơ thể tôi đồng loạt phản ứng.

“Nếu cứ thế này, tôi chết mất.”

“Đừng nói quá.”

Tôi bật cười, quay người lại và giơ kiếm lên.

Vù! Lưỡi kiếm xé gió, mạnh mẽ chém vào bên sườn của Ridigion. Ridigion cố đỡ bằng kiếm, nhưng không thể ngăn cơ thể bị đẩy lùi. Mặt sàn dưới chân hắn nứt vỡ, từng mảnh đá bay tung tóe.

“…”

Ridigion lấy lại thế đứng sau khi bị đẩy lùi.

Tôi dựng thẳng thanh kiếm, hỏi: “Vậy là đủ để vượt qua chưa?”

“Có vẻ như Master đã đạt được mục tiêu.”

Tôi hít một hơi sâu.

Toàn thân run rẩy. Mỗi lần vung kiếm, cơ thể tôi lại phản ứng như thể theo bản năng. Cảm giác này trước đây tôi chưa từng có.

“Hãy ghi nhớ kỹ cảm giác đó. Nó sẽ giúp ích rất nhiều cho Master.”

Tôi gật đầu và thì thầm.

‘Cửa sổ trạng thái.’

Một giao diện quen thuộc hiện ra.

[Han Israt (★★★) Lv. 20 (Exp 13/160)]

[Chức nghiệp: Chiến binh]

[Sức mạnh: 45/45]

[Trí tuệ: 10/10]

[Thể lực: 41/41]

[Nhanh nhẹn: 39/39]

[Kỹ năng: Kiếm thuật Trung cấp (Lv.1), Tinh Linh Thánh Kiếm (Lv.1), Thấu Thị (Lv.6), Kháng Lửa (Lv.3), Kháng Đau (Lv.5), Điềm Tĩnh (Lv.6), Cuồng nộ (Lv.7), Bất Bại (Lv.2), Sát Long Nhân (Lv.1), Cưỡi ngựa (Lv.1)]

Cấp độ thì vẫn vậy. Vẫn là 20.

Chỉ số cũng chưa thay đổi. Nhưng có một sự thay đổi lớn ở các khía cạnh khác.

Kỹ năng vũ khí của tôi đã tăng từ Kiếm thuật Sơ cấp (Lv.8) lên Kiếm thuật Trung cấp (Lv.1), và tôi đã hoàn tất việc tách kỹ năng nhờ sự trợ giúp của Dược Thức Tỉnh. Dù tôi đã mất đi kỹ năng khiên, nhưng sự hiểu biết về kiếm thuật lại tăng sâu sắc hơn. Chưa hết.

‘Chiến binh.’

Tôi đã hoàn tất chuyển chức.

Rõ ràng, danh xưng “Chiến binh” hiển thị dưới tên, đã đủ điều kiện để nâng cấp các kỹ năng hạng nhất. Tôi mất đi kỹ năng “Ẩn Thân” do bị trừ điểm kỹ năng vì nghề nghiệp, nhưng điều đó không sao vì nó vốn không hợp với tôi.

“Kháng Đau, Điềm Tĩnh, Cuồng nộ, Bất Bại.”

Những kỹ năng bị động hữu dụng khác cũng tăng thêm một cấp.

Tất cả những điều này là kết quả của 20 ngày huấn luyện liên tục. Sau khi chia tay Aaron, tôi vùi mình vào luyện tập và đấu tập từ sáng đến tối. Ridigion không ngần ngại hy sinh thời gian luyện tập của bản thân để hướng dẫn tôi tận tình.

Và như vậy, tôi đã đạt được mục tiêu nhanh hơn mong đợi.

“Sự khác biệt giữa có huấn luyện viên và không có đúng là khổng lồ.”

Tôi cảm nhận rõ rệt điều đó.

Dù bạn có tài năng đến đâu, việc tự học cũng có giới hạn. Và cho dù là thiên tài, nếu có người hướng dẫn chất lượng cao, hiệu quả vẫn tăng lên gấp nhiều lần.

“Vậy là hôm nay kết thúc?”

“Vâng. Cảm ơn ngài .”

Mục tiêu cuối cùng, Tinh Linh Thánh Kiếm, đã đạt được vào tối qua.

Hôm nay tôi chỉ đến để kiểm tra kết quả đó. Ridigion tra kiếm vào bao và thở dài đầy tiếc nuối.

“Master sắp rời đi rồi.”

“Còn khoảng bốn ngày nữa, đúng không?”

“Đáng tiếc thật. Nếu Master có thể ở lại một tháng, không, sáu tháng thôi…”

“Nếu tôi ở lại lâu thế, chắc tôi mục ra mất, Ridigion.”

Huấn luyện không tệ, nhưng thực chiến quan trọng hơn nhiều.

Cảm giác bị nhốt trong một chỗ, cả ngày chỉ vung kiếm, khiến giác quan chiến đấu của tôi dần trở nên cùn mòn. Mà ở Niflheimr, tôi cũng không thể tham gia nhiệm vụ.

“Jenna thế nào rồi?”

Sau khi chia tay Ridigion, tôi hỏi.

Không gian bên cạnh mờ đi, rồi một người xuất hiện. Đó là Nisled.

“Hiện tại cô ấy đang huấn luyện trong Khu Đặc Biệt tầng hai.”

“Và kết quả?”

“Sau khi chuyển chức thành ‘Kẻ Trộm’, cô ấy dễ dàng đạt được Cung thuật Trung cấp. Giờ, cô ấy đang luyện ghép Bắn Nhanh với Xác Định Điểm Yếu. Theo báo cáo, cô ấy gần như đã thành công. Quả là một cá nhân đầy tài năng.”

“Như tôi đã nghĩ.”

Tôi bật cười.

Xét về tài năng thuần túy, Jenna vượt trội hơn tôi. Tôi chỉ tạm thời vượt trước nhờ vào kiến thức trong game. Với điều kiện phù hợp, cô ấy hoàn toàn có thể phát triển vượt bậc.

Sau khi hoàn thành một nửa khóa huấn luyện, tôi đã loại Jenna khỏi nhóm huấn luyện chung.

Vì ngay từ đầu, cô ấy không thuộc cùng đẳng cấp với các tân binh. Không chỉ về tài năng hay kỹ năng—mà cả kinh nghiệm thực chiến cũng khác biệt hoàn toàn. Cô ấy đã vượt qua vô số tình huống địa ngục trong mỗi nhiệm vụ.

“37 trận thắng liên tiếp, đúng không?”

37 trận chiến, 37 chiến thắng, 0 thất bại.

Đó là dữ liệu chiến đấu của Jenna trong nhóm tân binh.

“Dù tôi không yêu cầu, cô ấy vẫn sẽ được huấn luyện riêng.”

Và rồi, chắc chắn sẽ bị Niflheimr chiêu mộ bằng được.

Hiện tại, người hướng dẫn Jenna trực tiếp là Nigel Lexna, hạng 13.

Anh ta là cung thủ có thứ hạng cao nhất sau Nihaku. Giá như Nihaku đích thân dạy thì tốt hơn, nhưng tôi không thể ép buộc.

“Khi cô ấy ghép kỹ năng thành công, chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo. Dạy cô ấy về bẫy.”

Nisled cúi đầu rồi biến mất.

Còn khoảng bốn ngày nữa. Tôi nghe nói anh ấy cũng đang dồn sức luyện tập ngày đêm. Chắc là đủ.

Tôi bước đến khu vườn phía bên trái.

Khi tôi đến trung tâm vườn, Yurnet đang nhâm nhi trà. Nhìn thấy tôi, cô ấy hạ ánh mắt xuống.

“Sao trông cô có vẻ khổ sở vậy?”

“Master sắp rời đi…”

“Đâu phải là không gặp lại nữa.”

“Thật chứ?”

Yurnet đứng dậy khỏi ghế.

“Tôi sẽ ghé qua một lần trước khi trở về Trái Đất.”

“…Tôi không có ý đó.”

Yurnet phồng má lên.

Tôi bật cười rồi ngồi xuống ghế.

“Vậy, nó hoàn thành rồi chứ?”

“Nếu ngài nói đến món đồ đã nhắc trước đó, thì đúng, đã hoàn thành.”

Yurnet nói rồi lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp nhỏ vừa vặn trong lòng bàn tay. Khi tôi mở ra, một chiếc nhẫn có gắn đá quý đen ánh lên thứ ánh sáng u tối. Yurnet lấy chiếc nhẫn ra.

“Đây, cầm lấy đi.”

Tôi nhận lấy chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đen với hoa văn đơn giản, không có chi tiết trang trí.

Khi tôi cầm trong tay, một dòng thông báo hiện ra trong tâm trí.

[Chứng Nhận Siêu Việt]

[Cấp bậc: SS]

[Truyền Thuyết!]

“Một chiếc nhẫn được chế tác đặc biệt từ Thiết Tinh của Niflheimr. Nó chứa đựng một sức mạnh vượt ngoài các quy luật. Tuy nhiên, để sử dụng được, cần phép thuật cấp cao hơn.”

[Chú thích – Vật phẩm liên kết đặc biệt. Không thể chuyển nhượng. Không thể bị phá hủy.]

Yurnet giải thích: “Đây là bằng chứng cho sự thành thạo. Dù có gặp những thành viên khác, cũng sẽ không có sự nhầm lẫn nào cả. Và còn nữa…”

<Chỉ cần đeo chiếc nhẫn, dù ở cách xa nhau bao nhiêu, ngài vẫn có thể giao tiếp với tôi.>

Giọng nói của Yurnet vang lên trong đầu tôi.

Nó còn có khả năng giao tiếp từ xa.

“Không cần phải tích hợp thêm chức năng như vậy đâu.”

Tôi cười khổ.

Điều tôi muốn rất đơn giản: che giấu sự chú ý của Master.

Cho đến nay, tôi vẫn luôn kiềm chế bản thân khỏi những hành động có thể khiến mình bị xem như một thứ gì đó khác ngoài anh hùng, bởi vì ánh nhìn của Anytng.

Hạn chế lớn nhất là việc không thể tạo vật phẩm hay phù phép chúng. Đó là lý do tại sao tôi vẫn dùng “Thanh kiếm sắt rèn tốt” từ hồi đầu, dù có trong tay vô số nguyên liệu để nâng cấp.

Khi tôi hỏi Yurnet về chuyện đó, cô ấy bảo có cách và bảo tôi chờ thêm một thời gian.

Cô ấy nói có thể đánh lừa được giao diện của Master.

‘Cô ấy có nhắc đến khoảng trống nhiễu loạn gì đó thì phải?’

Tôi không rõ nguyên lý chính xác, nhưng nếu thực hiện được thì thật tuyệt.

Trong kho của tôi hiện đang có rất nhiều vật phẩm quý hiếm chưa từng đụng đến. Dù vẫn còn hạn chế, nhưng phạm vi hành động của tôi đã rộng mở hơn nhiều.

“Cô nói là tôi có thể hỏi Tiên nữ, đúng chứ?”

“Đúng vậy. Chiếc nhẫn này đã được yểm ma thuật thao túng thông tin cao cấp. Như thế này.”

Khi Yurnet lẩm bẩm, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng tối mờ.

Cửa sổ vật phẩm được cập nhật.

[Nhẫn Bóng Tối]

[Cấp độ: C-]

[Ma pháp!]

[Được làm từ thép đen chất lượng thấp.]

[Chú thích – Đã được yểm phép “Tăng độ bền”.]

Từ hạng SS biến thành hạng C- chỉ trong chớp mắt.

“Dùng được trong bao lâu?”

“Nó sẽ mất tác dụng nếu Master của Townia vượt qua tầng 50.”

“Vậy à.”

Nếu là do khoảng trống nhiễu loạn gây nên, thì việc hiệu lực giảm dần khi lên tầng cao là điều dễ hiểu.

Dù sao thì, đến tầng 50 cũng đủ dư dả. Dù có hạn chế, cũng không phải là vô dụng hoàn toàn.

Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay trái.

Vừa vặn hoàn hảo.

“Cảm ơn cô. Tự làm thì chắc tôi không xoay xở nổi.”

“Chuyện nhỏ so với những gì Master đã cố gắng thôi ạ.”

Yurnet mỉm cười.

Yurnet Seed là pháp sư mạnh nhất của Niflheimr, đồng thời cũng là pháp sư đứng đầu. Kỹ năng của cô ấy thuộc hàng hiếm có, dù tìm khắp cả máy chủ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong hàng trăm thiết bị tôi từng tạo, chỉ có số ít là chưa từng được cô ấy đụng tay vào. Giờ thì…

‘Chỉ còn điều cuối cùng.’

Tôi đã hoàn thành mục tiêu huấn luyện.

Đã gửi Aaron đến Myuden, và Jenna cũng đang mạnh lên theo cách riêng của mình.

Tôi đã có được vật phẩm có thể đánh lừa ánh nhìn của Master Hầu hết các mục tiêu đã được thực hiện. Nhưng vẫn còn một điều.

Tôi nhớ lại trận chiến ở tầng 20.

Vuốt rồng xé tan chiếc khiên như xé giấy, thanh kiếm dài gãy gục trong trận chiến.

Nếu không nhờ đồng đội cho mượn vũ khí, tôi đã phải đánh tay không và chết rồi.

“Tôi cần một vũ khí.”

Không phải vũ khí thông thường.

Phải là loại có thể chịu được sức mạnh quái vật.

Loại không bị gãy, không bị phá trong bất kỳ tình huống nào.

“Yurnet.”

“Vâng?”

“Tôi muốn mượn một vũ khí từ Niflheimr.”

Yurnet mỉm cười và nói, “Tôi sẽ mở cửa kho vũ khí.”

Khi Yurnet ra hiệu, sương mù tụ lại trong không khí.

Sương mù xoay tròn tạo thành một cổng không gian ở góc khu vườn.

“Lối này.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế, trà và bánh trên bàn tan vào làn sương.

Tôi bước qua cổng không gian theo sự hướng dẫn của Yurnet.

Tầm nhìn tôi tối sầm lại.

Khi Yurnet búng ngón tay, ánh sáng lan tỏa, chiếu sáng cả căn phòng.

[Kho Vũ Khí Lv.Max]

Một không gian rộng hàng trăm mét.

Các vật phẩm được trưng bày dày đặc trên kệ.

Từ vũ khí cơ bản như kiếm, giáo, rìu đến những vũ khí đặc biệt như liềm, kiếm khổng lồ. Trên một bức tường, còn có cả những vũ khí hạng nặng như pháo và nỏ lớn dùng cho công thành. Tôi cầm một thanh kiếm trên kệ.

[Kiếm Thép Cao Cấp]

[Cấp độ: B+]

[Tuyệt vời!]

[Được chế tạo từ thép cao cấp bằng kỹ thuật đặc biệt. Nhẹ, sắc bén, bền bỉ, khó bị hỏng trước va chạm.]

[Chú thích – Nhãn hiệu: Niflheimr]

Một thanh kiếm thép của Niflheimr.

Dù tôi không tự tay làm ra, chất lượng của nó vẫn cực kỳ cao.

Tôi giơ thanh kiếm lên. Gương mặt tôi phản chiếu trong lưỡi kiếm sáng bóng.

“Chủ nhân, vũ khí hạng thấp như vậy không xứng với ngài. Mời đi lối này. Có nơi chứa vũ khí đặc biệt hơn.”

Tôi hạ thanh kiếm xuống.

Mang thanh này cũng đủ dùng tạm thời. Nhưng tôi cần một thứ có thể dùng đến tận khi leo xong toàn bộ Tháp. Vậy là chưa đủ.

Tôi đi theo Yurnet.

Hành lang dần hẹp lại. Ở cuối con đường là một cánh cửa tròn khổng lồ.

“Cổng vào kho vũ khí thứ hai.”

Được làm từ thép đặc, không hề hấn gì dù bị oanh kích hàng chục lần.

“Tôi sẽ mở cửa.”

Yurnet đặt tay lên cửa.

Một vòng tròn phép màu lam lan tỏa từ đầu ngón tay cô ấy, bao phủ cánh cửa.

“Mọi thứ trong này…”

“Có lẽ đều là hạng S trở lên.”

“Đúng vậy. Master, đây là những báu vật thực sự của Niflheimr, được chính tay Master tạo ra.”

Thật ấn tượng.

Cánh cửa bắt đầu trượt sang hai bên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận