Pick Me Up! Gacha Vô Hạn!
Hermod (헤르모드) – U-Ne Cho (조우네) – Wasakbasak
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập: Nhiệm vụ Phụ

Chương 110: Nhiệm vụ Phụ (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,811 từ - Cập nhật:

Mọi chuyện đã được định sẵn.

Sau khi trở lại sân tập ở tầng ba, tôi nói với các thành viên.

“Ngày mai, chúng ta sẽ đến tầng 25. Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa có một trận chiến thực sự.”

“Nhanh vậy.”

Velkist, người đang ngồi trên ghế và nâng tạ, nói.

Cục tạ nặng khoảng 30kg. Cậu ta nâng nó lên nhẹ như thể nó chỉ nặng 5kg rồi hạ xuống.

“Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ thức trắng đêm phải không? Nếu muốn lấy lại cảm giác thì hai tiếng sẽ không đủ đâu.”

“Chúng ta sẽ không thức trắng đêm. Chúng ta không thể làm hỏng thể trạng của mình được. Nhưng sẽ tập luyện chăm chỉ hơn bình thường. Bảo mọi người tập trung lại đi.”

“Tôi sẽ gọi Eolka.”

Neryssa đi vào cánh cửa của Tháp Phép thuật.

Tiếp theo, Jenna từ trường bắn đi xuống. Eolkađi ra cùng Neryssa.

“Chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai á?”

“Sao, bà có vấn đề gì à?”

“Không phải là tui có vấn đề... Chỉ là trông ông có vẻ khác. Khiên thì không thấy đâu hết, và tụi này cũng có hơi thay đổi. Lao vào trận chiến chỉ sau một ngày có vẻ hơi nhanh đó?”

“Đừng lo. Vai trò của mọi người sẽ không thay đổi nhiều. Cứ làm những gì mọi người vẫn làm.”

Tôi không có khiên, nhưng vai trò của tôi trong tổ đội vẫn như cũ.

Tôi đảm nhận vai trò tấn công tiên phong cùng với Velkist, chặn các đòn tấn công hướng về phía sau. Jenna tập trung vào cung ngắn, Neryssa xuất sắc trong chiến đấu tầm trung, và Eolka sử dụng phép thuật ở hậu phương. Đó là một đội hình đơn giản nhưng hiệu quả.

‘Việc mình đã trở nên mạnh mẽ đến đâu không quan trọng.’

Tôi vẫn sẽ đóng vai trò tiên phong của tổ đội.

Chúng tôi kề vai sát cánh chiến đấu. Đó là một quy tắc cơ bản để sinh tồn. Tôi biết rõ những anh hùng quá tự tin sẽ gặp phải kết cục như thế nào.

Tổ đội thứ hai được huy động để huấn luyện đội hình nhằm cải thiện cảm giác chiến đấu của chúng tôi.

Edis gật đầu đồng ý khi tôi đề nghị. Cô ấy nói sẽ giúp đỡ bất cứ lúc nào nếu cần. Cô ấy cũng nói rằng mình đã rất mong chờ được tập luyện cùng chúng tôi.

“Từ trái qua, Annan, Benik, Lilinia.”

Edis giới thiệu các thành viên của tổ đội thứ hai mới gia nhập.

Cả ba người họ đều không quá lớn tuổi, ở độ tuổi cuối thiếu niên đến đầu đôi mươi. Ánh mắt họ lấp lánh sự ngưỡng mộ khi nhìn tôi.

“Em đã nghe nhiều về hyung rồi! Em thậm chí đã thấy anh hành động khi anh đánh bại Hắc Long. Thật tuyệt vời.”

Annan tiếp cận tôi.

Annan là một chàng trai trẻ với mái tóc vàng quyến rũ. Cậu ta mặc bộ giáp da đơn giản, đeo một thanh trường kiếm mảnh mai ở thắt lưng và một chiếc khiên tròn sau lưng.

“Chàng trai này...”

Tôi nhớ lại một điều gì đó từ quá khứ.

Hai người đã gọi tôi là “hyung” và luôn đi theo tôi. Họ cũng sử dụng cùng một loại kiếm thuật như tôi. Họ đã chết trong vũng máu ở tầng 5.

‘Zeet và Hanson.’

Tôi cười cay đắng.

Tôi không hối tiếc, và tôi sẽ lại đưa ra lựa chọn tương tự nếu phải làm lại, nhưng có một sự cay đắng dai dẳng.

“Tôi là Benik. Đã nghe danh anh từ lâu. Rất vui được gặp anh.”

“Trông cậu ta vậy thôi, nhưng khi quen rồi thì cậu ta là một người rất nhiệt huyết đấy.”

Annan cười khúc khích.

“Đừng nói những điều không cần thiết.”

Benik, một chàng trai có vẻ điềm tĩnh, giật giật lông mày.

Cậu ta có một cặp dao găm và một cây cung ngắn ở thắt lưng, lựa chọn vũ khí giống hệt Edis.

“Em, em là Lilinia.”

Cuối cùng, cô gái im lặng đứng có phần rụt rè cúi đầu chào tôi.

Vì lý do nào đó, biểu cảm của cô ấy có vẻ khá cứng nhắc. Một cây thương lớn treo sau lưng, cao hơn cả cô ấy. Sau khi nhìn cả ba người họ, Edis nói.

“Họ đã gia nhập tổ đội thứ hai hai tuần trước. Họ rất nhiệt tình và khả năng chiến đấu của họ không tệ. Họ sẽ là một sự trợ giúp lớn trong các nhiệm vụ tương lai.”

“Chúng em sẽ cố gắng hết sức!”

“Giọng mấy đứa to quá đấy.”

Edis cười nhẹ nhàng.

Đó là một nụ cười mà tôi đã lâu không thấy. Tôi thì thầm nhỏ với Edis để ba người họ không nghe thấy.

“Cứ hết mình nhưng có chừng mực thôi. Đừng để tương lai phải hối hận.”

“Không sao đâu.”

Edis trấn an.

“Lần này, chúng ta sẽ không để ai chết cả.”

“Phải.”

‘Một người phụ nữ khó đoán.’

Edis Callen.

Trông có vẻ lạnh lùng, nhưng lại âm thầm quan tâm. Khi Asher và Diran chết, bề ngoài cô ấy có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy đã rất đau lòng. Không phải là một lính đánh thuê điển hình.

‘Mình thì biết gì chứ?’

Tôi nhìn vào ba người họ.

Annan sôi nổi, Benik điềm tĩnh và Lilinia trầm lặng. Ngay cả khi chỉ nhìn thoáng qua, họ có vẻ rất hòa hợp. Điều đó làm tôi nhớ đến bộ ba cũ.

‘Suy nghĩ của mình đã đi quá xa rồi.’

Tôi xóa đi cảm giác tự mãn của mình.

Không có thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ. Nếu muốn ngủ đủ giấc, tôi phải tập trung vào việc luyện tập ngay bây giờ. Vút. Tôi rút kiếm ra.

“Đừng lãng phí thời gian nữa. Chia thành các nhóm năm người. Tấn công chúng tôi như thể các bạn đang cố gắng giết kẻ thù.”

“Chúng ta thực sự làm vậy sao ạ?”

Lilinia, người đang mân mê cây thương gỗ của mình, hỏi.

“Vậy cô muốn chúng ta chỉ giả vờ thôi sao? Vứt vũ khí tập luyện đi và dùng vũ khí thật phía sau các bạn. Bị thương cũng không sao cả.”

“Cứ làm như Han đề nghị. Các em không cần cảm thấy áp lực đâu.”

Lilinia gật đầu và rút cây trường thương của mình ra.

Edis lấy ra con dao găm của mình. Theo sau cô, Roderick, Benik và Anan cũng rút vũ khí của họ ra.

“Đừng chỉ đứng đó nhìn. Những động tác cẩu thả sẽ chỉ lãng phí thời gian.”

‘Họ có lẽ chưa đủ kỹ năng.’

Edis và Roderick khá mạnh.

Nhưng ba người phía sau vẫn chưa đủ mạnh. Chỉ cần nhìn cách họ rút vũ khí là có thể biết được.

“Cô gái nhút nhát đó lại ở cùng tổ đội với mình.”

Velkist, người đã rút kiếm, cười lạnh.

“Mày biết cô ta à?”

“Biết chứ. Nó ở ngay cạnh tao khi bị kêu tới đây mà. Nhỏ đó cứ sợ sệt nên vướng víu vãi ra. Tao còn nghĩ nó sẽ bị kẹt ở tầng 1 suốt đời, nhưng không hiểu sao lại lên được đây.”

“Cô ấy có tài năng. Bản tính mềm yếu của cô ấy chính là trở ngại.”

Neryssa nói thêm.

Tổ đội thứ hai tập trung thành một vòng tròn và thảo luận về kế hoạch của họ.

Nhìn cảnh này, Eolka phàn nàn.

“Bầu không khí khác biệt quá. Trông họ bên đó thật hòa thuận. Các thành viên tổ đội của chúng ta thì toàn là những tảng băng, trừ một người. Chẳng vui vẻ, chẳng quan tâm, chẳng lãng mạn, cũng chẳng có tinh thần chiến đấu.”

“Vui vẻ có nuôi sống được không?”

“Đồng ý.”

“Đúng vậy.”

“Ugh.”

Eolka lắc đầu và chậm rãi bỏ đi.

Họ đang hình thành đội hình của mình.

Một lúc sau, tổ đội thứ nhất và tổ đội thứ hai giao chiến.

Mục tiêu chính là cải thiện cảm giác chiến đấu của chúng tôi trong các trận chiến nhóm.

Có lẽ tôi có thể tự mình xử lý nếu quyết tâm, nhưng lần này tôi đã kiềm chế lại. Điều quan trọng là duy trì đội hình trong khi phục hồi cảm giác của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu luyện tập màn kéo co giữa các đội hình với sự di chuyển tối thiểu.

Mục đích của đội hình là duy trì hiệu quả chiến đấu trong khi giảm tiêu hao thể lực của các thành viên, che đậy điểm yếu của nhau và nâng cao điểm mạnh của họ.

Dù tôi đã trở nên mạnh mẽ đến đâu, một mình tôi cũng không thể sánh được với hỏa lực nhanh chóng của Eloka.

Hơn nữa, việc nhận được sự hỗ trợ tầm xa từ các thành viên phía sau mạnh hơn gấp nhiều lần so với việc chiến đấu một mình.

Theo nghĩa đó, tổ đội thứ hai là một đối thủ luyện tập tốt.

Các mục tiêu chiến thuật của tổ đội thứ hai liên tục thay đổi. Có lúc họ tập trung tấn công Eolka , sau đó lại tập trung vào tôi và Velkist, và thỉnh thoảng lại nhắm vào Jenna và Neryssa. Việc va chạm một cách tự nhiên như thế này giúp chúng tôi lấy lại được cảm giác cũ.

“Chẳng có mối đe dọa nào với kiếm gỗ cả. Thật nhàm chán. Không thể giết người bằng thứ này!”

Velkist nói như không có gì, nhưng mà, không còn cách nào khác.

Chúng tôi không thể áp đặt phong cách huấn luyện của tổ đội thứ nhất, vốn không sử dụng vũ khí tập luyện, lên tổ đội thứ hai. Mỗi tổ đội có đặc điểm riêng.

Khi đêm dần buông,

Trong giờ giải lao, Edis nói với tôi.

“Han, đừng nương tay như vừa rồi.”

“Tôi không có.”

“Anh chỉ tập trung vào phòng thủ. Họ cũng cần phải bị thương một chút.”

“Vậy tôi có thể giết họ không?”

“Tất nhiên là không được!”

“Đùa thôi.”

Tôi cười và nhìn lại.

Bốn thành viên của tổ đội thứ nhất đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

“Mọi người nghe rồi chứ? Cứ làm bất cứ điều gì các người muốn miễn là không giết họ.”

“...Lẽ ra mình không nên nói điều đó sao?”

Trong cuộc đụng độ tiếp theo, ba thành viên của tổ đội thứ hai đã bị khiêng ra ngoài trong vòng chưa đầy một phút.

Tôi đã giảm bớt sức mạnh của mình ở một mức độ nào đó, nhưng việc họ bị thương là không thể tránh khỏi. Đó là điều Edis muốn.

Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng tôi đã đạt được những gì mình muốn từ buổi huấn luyện này.

“Có vẻ như chúng ta đã làm được rồi.”

“Phần còn lại sẽ trở lại trong các trận chiến thực sự, phải không?”

“Đúng vậy.”

Huấn luyện không thể thay thế cho các trận thực chiến.

Sân khấu là tầng 25. Đi xuống các tầng thấp hơn cũng được, nhưng chúng tôi đã lãng phí đủ thời gian rồi. Chúng tôi đã xác định được độ khó, và tôi đã phục hồi đủ cảm giác để sử dụng chúng. Tôi giải thích về địa hình và quái vật ở tầng 25 cho từng thành viên.

Địa hình là một sa mạc.

Hàng trăm người thằn lằn sẽ xuất hiện.

“Các chiến binh không có gì đặc biệt. Cứ giết chúng như xử lý lũ goblin. Nhưng các pháp sư thì có thể hơi phiền phức. Giết chúng ngay lập tức. Jenna, lo việc đó đi.”

“Nhưng chúng đều trông giống thằn lằn mà?”

“Chúng mang theo những cây trượng kỳ lạ. Cô sẽ biết khi nhìn thấy thôi.”

Nếu không xử lý các pháp sư kịp thời, chúng sẽ làm cho những người thằn lằn khác nổi giận.

Tình hình có thể trở nên khá rắc rối.

“Nhưng, ở sa mạc... không nóng à?”

Eolka nhăn trán.

“Phải nóng chứ.”

“Tui nghĩ là mình sẽ xỉu vì nóng mất.”

Eloka vỗ vỗ vạt váy của mình.

Đó là một mối lo ngại hợp lý. Địa hình sa mạc không phải là một môi trường thoải mái để chiến đấu. Mặc dù nó không ảnh hưởng đến tôi trong phần xem lại băng ghi, nhưng một khi chúng tôi bước vào, chúng tôi sẽ cảm nhận được nhiệt độ.

“Dù sao thì, phần đó tôi sẽ lo. Mọi người không cần phải lo lắng về nó.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Ừ. Đi tắm rửa và ngủ đi. Đừng thức trắng đêm luyện tập.”

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Để lại các thành viên đang đi về phòng của họ, tôi đi xuống tầng một.

Điểm đến của tôi là nhà kho. Đó là nơi lưu trữ hàng chục vật phẩm. Khi đi xuống cầu thang, tôi lẩm bẩm một mình.

“Iselle.”

[Vâng!]

Không khí chớp động, và Iselle xuất hiện.

Mặc dù giọng cô bé rất nhỏ, nhưng cô bé đã trả lời ngay lập tức.

“Tôi muốn thao túng thông tin.”

[Ngài đang nói về cái gì vậy? Thao túng thông tin?]

Tôi chìa chiếc nhẫn đang móc trên ngón trỏ trái của mình ra.

Iselle, với đôi mắt mở to, tiến lại gần chiếc nhẫn.

Ngón tay nhỏ bé của cô bé chạm vào bề mặt chiếc nhẫn. Sau đó…

[Tuyệt vời!]

“Nói nhỏ thôi.”

[Ngài lấy cái này ở đâu vậy?!]

“Nó từ Niflheimr. Tôi có được nó từ một người quen.”

[Lẽ nào! Đó là Hạt giống Yurnet? Ảo thuật gia mạnh nhất…?]

‘Sao cô lại biết về chuyện đó?’

Tôi tặc lưỡi.

“Dù sao thì, với chiếc nhẫn này, cô có thể đánh lừa sự chú ý của master. Từ bây giờ, tôi sẽ chế tạo vật phẩm, và cô sẽ đánh lừa cậu ta.”

Tôi không có kế hoạch chế tạo bất kỳ vật phẩm đặc biệt nào.

Cùng lắm thì chúng chỉ là vật phẩm tiêu hao. Tuy nhiên, miễn là tôi cẩn thận thì sẽ không có tổn thất nào.

Iselle chấp nhận yêu cầu ngay lập tức, nói rằng với vật phẩm cấp độ này thì có thể làm được. Vì vậy…

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

[‘Han (★★★)’ đã tạo ra ‘Thuốc Chống Nóng’!]

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

[‘Han (★★★)’ đã tạo ra ‘Thuốc Chống Nóng’!]

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

[‘Han (★★★)’ đã tạo ra ‘Thuốc Chống Nóng’!]

Tôi đã chế tạo các loại thuốc đặc biệt trong Tháp Phép thuật.

Vật phẩm được gọi là ‘Thuốc Chống Nóng,’ và nó có tác dụng ngăn ngừa các tình trạng liên quan đến nhiệt trong một khoảng thời gian nhất định. Nó hoàn hảo cho các khu vực sa mạc hoặc núi lửa.

Với điều này, sự chuẩn bị cơ bản cho nhiệm vụ phụ đã hoàn tất.

Và tối hôm sau.

[Chào mừng đến với Pick Me Up!]

[Đang tải...]

[Tải hoàn tất.]

[T O U C H! (Chọn)]

Ngay khi Anytng đăng nhập, tôi liền gửi cho cậu ta một tin nhắn.

[Master! Đội trưởng ‘Tổ đội 1’, ‘Han (★★★),’ có một đề xuất.]

[Yêu cầu – Chiến lược Tầng 25]

[Mục đích – Thực hiện Nhiệm vụ phụ]

[Ngài có chấp nhận không?]

[Có (Chọn) / Không]

Không có nhiều do dự.

Anytng chạm vào ‘Có.’

[Mở ra, Khe nứt Thời gian!]

Rầm.

Cùng với giọng nói đầy năng lượng của Iselle, Vết nứt Không Thời gian mở ra.

Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài ở tầng một.

“Đi thôi.”

Sự chuẩn bị đã được thực hiện từ lâu.

Tất cả các thành viên của Tổ đội 1, bao gồm cả tôi, đều bước vào Khe nứt.

Tấm gương ở trung tâm bắt đầu tỏa sáng ngay lập tức.

[Hầm ngục chính, tầng thử thách hiện tại là tầng 25.]

[Cánh cửa sẽ mở sau 10 giây. Hãy sẵn sàng!]

[Đang ghi lại nhiệm vụ. Hồ sơ chơi sẽ được bảo tồn.]

[※Thông báo]

[Có một nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành.]

[Tiến trình nhiệm vụ bắt đầu từ điểm xảy ra phân nhánh.]

“Đừng có chết một cách dễ dàng ở đây. Nhiệm vụ này chỉ là khởi động thôi.”

“Chúng tôi biết mà.”

Toàn thân tôi bị bao bọc trong ánh sáng.

Và…

“…”

Trước mắt tôi.

‘Đây là nơi bắt đầu sao?’

Priasis, đang quỳ gối, mắt nhắm nghiền.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận