Tập: Ghi Chép Của Tầng Thứ 25
Chương 107 : Ghi Chép Của Tầng Thứ 25 (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,536 từ - Cập nhật:
Sau trận chiến kết thúc.
“Wahahahaha! Trước giờ ta chưa từng chiến đấu hăng say đến vậy! Dù đến đây không có nhiều phần thưởng, nhưng như thế này là quá đủ rồi!”
Kishasha bật cười sảng khoái.
Dù máu vẫn chảy ra từ nhiều chỗ trên cơ thể cô ấy. Tôi tra kiếm vào vỏ rồi kiểm tra toàn thân.
Vai, đùi, ngực, bụng, bắp chân.
Năm chỗ đều đang nhức nhối. Dù đã cố gắng đỡ đòn, nhưng sức mạnh của mỗi cú tấn công đều vượt quá giới hạn, nên tôi không thể tránh khỏi bị thương.
“Ngươi ổn chứ?”
“Không sao. Đây không phải lần đầu tôi đối mặt với những đối thủ như thế.”
“Ra vậy. Quả là một chiến binh dày dạn!”
Tôi ngồi xuống một thân cây đã đổ.
Bộ giáp rách nát và máu khô bên trong đang dần hồi phục cùng với các vết thương. Tôi cảm nhận được vài ánh mắt đang nhìn từ phía bụi rậm. Đó là các thành viên của tổ đội thứ ba. Họ nhìn tôi với ánh mắt vừa sợ hãi vừa thán phục, vừa thì thầm với nhau.
“Kết quả là…”
Trận chiến đã kết thúc ngay trước khi có kết cục cuối cùng.
Thời khắc đó, bất kỳ ai trong chúng tôi cũng có thể mất mạng. Tôi chủ yếu sử dụng những đòn đánh mạnh mẽ bằng kiếm, còn Kishasha dùng móng vuốt khổng lồ để tấn công. Nếu trận đấu kéo dài thêm mười giây nữa, có lẽ phần thân trên của tôi sẽ bị xé toạc bay đi, hoặc cái đầu của Kishasha sẽ bị chặt đứt. Chỉ suýt nữa thôi.
‘Nhưng cơ hội thắng của mình không cao.’
Tôi cười gượng.
Dù đã vận dụng mọi kỹ năng và kinh nghiệm, nếu trận chiến kéo dài, khả năng cao người ngã xuống sẽ là tôi. Thực lực giữa chúng tôi có sự chênh lệch lớn.
‘Cô ta có ấn ký.’
Kishasha sở hữu một thứ đặc biệt mà tôi không có.
Bình thường, ở cấp độ hiện tại, tôi không thể sở hữu ấn ký. Nhưng với tư cách là anh hùng 4 sao, Kishasha đã có nó ngay từ khi sinh ra. Để san bằng khoảng cách đó, tôi cũng cần sở hữu một ấn ký.
‘Sau này vậy.’
Trước mắt, tôi cần vượt qua tầng 30.
Sau khi dọn dẹp chiến trường, tôi được mời đến nơi ở của tộc thú nhân.
Trong cuộc trò chuyện, tôi biết được vài điều. Đầu tiên, Kishasha đã đợi tôi sau khi xem lại cảnh tôi chiến đấu thông qua đá phát lại. Thứ hai, ngay khi nghe tin tôi đến, họ đã cử Lacari đi mời tôi đến đây.
“Vậy ra đó là lời mời à?”
Tôi cười gượng.
Lacari lúc đó trốn chui lủi, rồi lại xuất hiện để gây rối.
“Xin lỗi. Ta đã suy nghĩ quá nông cạn. Lacari vốn không ưa loài người. Đứa bé ấy mất cha mẹ vì con người.”
“Cô có vẻ cũng từng tranh cãi với Velkist.”
“Ta thấy cậu ta có tố chất chiến binh nên chỉ muốn thử thách. Ta không thích loài người, nhưng không ghét người vô tội. Nếu có gì khiến ngươi khó chịu, xin lỗi nhé. Nhớ nói lại với cậu ta. Dĩ nhiên, cậu ấy có thể đến thách đấu lại bất cứ lúc nào.”
Tôi liếc nhìn sang một bên.
Trong rừng rậm, một cô bé tóc đen đang trộm nhìn tôi.
Đó là Lacari.
‘Cô ta sẽ không dừng lại đâu.’
Không thể mong đợi sự hợp tác hoàn toàn, nhưng cũng không cần phải đối đầu.
Ít nhất là trong các nhiệm vụ, họ có thể giúp ích. Việc họ đã đến được tầng 25 là bằng chứng rõ ràng.
“Chị dắt nhân loại về nhà. Kẻ phản bội!”
Lacari lè lưỡi rồi bỏ chạy.
Một thú nhân khác gần đó cũng đuổi theo cô bé.
“Ngươi có thích ăn thịt không? Ở đây có nhiều lắm. Nhờ thế mà ta có được rất nhiều thịt tươi.”
Kishasha mở một gói đồ.
Mùi máu lan ra khi thịt sống lộ ra. Không chút do dự, cô ấy cầm lấy miếng thịt còn dính xương và bắt đầu nhai. Chóp chép.
“Không ăn sao?”
“Tôi không đói.”
Tôi quay đầu đi.
Dù bề ngoài trông không khác mấy so với con người, nhưng rõ ràng chúng tôi khác nhau.
Sau bữa ăn, cô ấy nằm xuống xoa bụng đầy thỏa mãn, còn tôi bắt đầu nói chuyện với Kishasha.
Chủ đề đã được định sẵn: hợp tác để chinh phục tháp và thực hiện nhiệm vụ suôn sẻ. Kishasha đồng ý không chút do dự.
“Cần gì phải nói? Bộ tộc bọn ta đến đây là do một khế ước. Ta vốn định sẽ nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Cô nói là khế ước à.”
“Đúng vậy. Khi thế giới kết thúc, quê hương bọn ta bị bóng tối nuốt chửng và biến mất… bọn ta đã nghe thấy một giọng nói. Giọng nói đó bảo rằng sẽ cứu tụi này.”
Kishasha gãi đầu đầy lông của mình.
“Ta đã chấp nhận. Sau đó thì không còn nhớ được gì nữa, cũng chẳng nghĩ lại được. Gia đình ta nói họ không nghe thấy gì. Thật kỳ lạ.”
Tận thế và một giọng nói ư?
Tôi có vài giả thuyết, nhưng danh tính thật vẫn chưa rõ ràng.
“Dù sao thì, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ. Lúc đầu, ta khá thất vọng vì toàn là con người tầm thường, nhưng giờ thấy cũng có vài chiến binh giỏi. Ta yên tâm rồi.”
Kishasha lau miệng, nơi vẫn còn rỉ máu, rồi mỉm cười.
Rồi đột nhiên, ánh mắt cô ấy lạnh đi.
“Chiến binh, hãy nói với loài người. Nếu không nhận được lời mời, thì đừng xâm nhập lãnh thổ của bọn ta. Dù là vì dung hợp hay nhiệm vụ, bọn ta không quan tâm. Nhưng những kẻ xâm phạm sẽ không được tha thứ.”
“Đây là lãnh thổ của các cô?”
“Đúng vậy. Master đã tạo ra nơi này. Dù không thể bằng quê nhà, nhưng ít ra cũng không bốc mùi sắt thép.”
Kishasha dịu giọng.
“Ngươi có thể đến bất cứ lúc nào. Chiến binh Diệt Rồng.”
“Tôi chỉ là may mắn thôi. Đừng bận tâm.”
Tôi đứng dậy.
“Ngươi đi sao?”
“Chúng ta nói đủ rồi.”
Tôi đã có được điều mình cần.
Lúc này, các thành viên của tổ đội đầu tiên hẳn đang tập luyện ở sân huấn luyện. Chúng tôi chưa ở bên nhau lâu, nên cần quay lại kiểm tra. Đồng thời, cũng cần khôi phục lại đội hình như ban đầu.
‘Đám người này không cần ra ngoài.’
Tất cả cơ sở sinh hoạt đều được thu nhỏ lại.
Chỗ ở, sân tập, nhà ăn, quảng trường. Thói quen sinh hoạt và ăn uống của họ khác hẳn chúng tôi. Trừ khi có nhiệm vụ, còn lại họ sẽ không ra ngoài. Cảnh báo không được xâm phạm có lẽ cũng là về nơi này.
“Hẹn gặp lại trong trận chiến tới, chiến binh.”
“Sẽ gặp lại sớm thôi.”
Tôi quay lưng bước đi.
Tôi rời khỏi nơi ở của tổ đội thứ ba.
‘Tộc Gale.’
Cần có cách tiếp cận khác so với các anh hùng được triệu hồi trước đây.
Tuy nhiên, họ đủ hữu ích. Thủ lĩnh Kishasha là một tài năng xuất sắc kể cả trong hàng ngũ 4 sao, và các thành viên còn lại ít nhất cũng ngang tầm 3 sao. Họ cũng có thiện chí hợp tác trong các nhiệm vụ.
Miễn là không can thiệp vào họ, mối quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn có thể suôn sẻ.
Khi bước vào sân huấn luyện, tất cả thành viên của đội 1 đã có mặt và đang chờ.
Jenna, người đang luyện bắn cung tại bãi bắn, vội vã chạy tới.
“Thế nào rồi?”
“Thế nào à? Ổn thỏa cả rồi. Họ sẽ tiếp tục như cũ. Chúng ta chỉ cần tập trung vào tình hình bên này thôi.”
Tôi đáp lại trong khi đảo mắt nhìn xung quanh.
[Sân Huấn Luyện Lv.4]
Cấu trúc của sân huấn luyện đã thay đổi khi cấp độ tăng lên.
Thay đổi lớn nhất là mỗi đội được phân riêng khu vực huấn luyện. Trong sân rộng thế này mà chỉ có năm người, bao gồm cả tôi. Tôi nghe nói khu huấn luyện của đội 2 nằm sau cánh cửa tiếp theo.
‘Nghĩ lại thì, mình chưa nghe tình hình gì về đội 2.’
Lần duy nhất gặp Edis cũng chỉ là thoáng qua.
Chắc chắn họ đã đủ năm người, nhưng tôi hoàn toàn không biết rõ tình trạng hiện tại. Tuy nhiên, không có anh hùng cao cấp nào trong đó. Dựa vào nhật ký, không có đợt triệu hồi nào kể từ sau khi Anytng rút được Kishasha trong lần triệu hồi 5 liên tiếp.
‘Ban đầu cậu ấy định triệu hồi 5 người để lấp vào đội 2 và 3.’
Nhưng may mắn (hoặc xui xẻo), do ý trời sắp đặt, không ai trong số anh hùng cấp cao rơi vào đội 2.
Thế nên Edis phải lấp chỗ trống bằng các anh hùng cấp thấp vốn gần như bị lãng quên.
Tôi thở dài.
‘Cô ấy ổn chứ?’
Khi thấy cô ấy sáng nay, sắc mặt trông không tốt.
Có thể chỉ là do đã lâu không gặp thôi.
‘Không cần lo chuyện người khác.’
Tôi cố gắng nở một nụ cười và cất lời.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Mọi người ăn sáng chưa? Chúng ta bắt đầu luôn. Đã nghỉ cả tháng rồi, nên sẽ nâng độ khó lên. Cố gắng theo kịp nhé.”
Chúng tôi bắt đầu bằng chạy bộ.
Vừa chạy quanh sân, tôi vừa quan sát tình trạng của từng người một.
‘Tất cả đều giữ nguyên cấp độ.’
Dù kỹ năng khác nhau rõ rệt, nhưng cấp độ và điểm kinh nghiệm của các thành viên hàng sau vẫn không đổi.
Sau khi tôi và Edis rời đi, họ không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào. Có lẽ do Anytng quyết định như vậy. Cậu ấy nghĩ có triệu hồi người khác vào cũng không giúp gì.
‘Chúng ta đang bị đội 3 bỏ xa.’
Cấp độ của những người được triệu hồi sau chúng tôi lại đã lên tới đầu hoặc giữa cấp 20.
Muốn đuổi kịp họ, cần tăng tốc độ lên.
‘Bắt đầu từ hôm nay… không, từ ngày mai.’
Chúng tôi sẽ nối lại chuỗi nhiệm vụ.
Tôi tiếp tục đi bộ, vừa đi vừa lập kế hoạch trong đầu.
Và rồi, tới buổi tối.
[Chào mừng đến với Pick Me Up!]
[Đang tải……]
[Tải hoàn tất.]
[T O U C H! (Chọn)]
Anytng đăng nhập.
Bầu trời rực sáng, các thông báo hiện lên.
[Ding!]
[Master, ngài có 1 tin nhắn chưa đọc. Ngài có muốn xem không?]
[Yes / No]
[Tiêu đề – Thông báo Kết quả Huấn luyện]
[Người gửi – Loki (Niflheimr)]
[Cảm ơn vì đã tham gia huấn luyện. Các anh hùng của bạn đã hoàn thành khóa đào tạo xuất sắc trong số 200 tân binh, nên chúng tôi gửi thư này như một lời chúc mừng. Phần thưởng đã được trao cho những anh hùng đạt thành tích cao, và Chủ nhân cũng sẽ nhận phần thưởng.]
[Anh hùng ‘Han (★★★) – Hạng 1 toàn đoàn’, ‘Jenna (★★★) – Hạng 2 toàn đoàn’]
[Có đính kèm vật phẩm. Bạn có muốn nhận không?]
[Có(Chọn)/ Không]
[Ding!]
“Bạn đã nhận được ‘Đá Linh Hồn Cao Cấp’!”
“Bạn đã nhận được ‘Đá Thăng Cấp Cao Cấp x2’!”
“Bạn đã nhận được ‘300,000 Vàng’!”
[Thông tin chiến lợi phẩm]
“Han (★★★) – Nhẫn Đen (C-), Kiếm Thép Phù Phép (A)”
“Jenna (★★★) – Bao tên cường hóa ma pháp (B)”
“Bao tên cường hóa à?”
Từ lúc nào mà có vậy?
Đúng là nhìn kỹ thì cô ấy có một bao tên đen lạ treo bên hông. Bao tên cường hóa là vật phẩm chuyên biệt cho cung thủ, giúp tăng đáng kể số lượng mũi tên mang theo.
‘Xem thử cậu ta sẽ làm gì tiếp theo đây.’
Tôi ngồi trên ghế ở quảng trường tầng ba và nhìn vào màn hình điều khiển.
[Cửa hàng Quà tặng!]
“Đã mua ‘Tượng Ngựa Chiến’ với giá 5,000 Vàng.”
“Đưa ‘Tượng Ngựa Chiến’ cho ‘Han (★★★)’!”
Tôi nhìn vào kho.
Cánh cửa mở ra, Iselle bay đến.
Trong tay cô ấy là một bức tượng quen thuộc.
[Loki, Master lại tặng quà nữa nè.]
“…”
Iselle cười rạng rỡ.
Tôi nhận lấy bức tượng ngựa màu nâu.
[Han (★★★) cảm thấy thất vọng khi nhận được ‘Tượng Ngựa Chiến’.]
[Thiện cảm giảm!]
Tôi ném bức tượng vào đài phun nước.
Iselle nhảy vào theo và đặt bức tượng lên bệ cạnh đài phun. Có hai bức tượng giống hệt bên cạnh. Cô ấy đặt luôn vào đó sao?
“Đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn này nữa. Định sưu tập tượng hay gì vậy?”
[Tôi tưởng ngài thích mà.]
“Cho tôi cái gì hữu ích ấy, hoặc ít nhất là đồ ăn. Mấy thứ này chẳng có tác dụng gì cả.”
[Được rồi, chờ chút.]
Iselle biến mất với vẻ phụng phịu.
[Tips/ Về thiện cảm]
[Master, nếu quà tặng làm giảm thiện cảm, hãy thử đổi loại khác. Thiện cảm là chỉ số quan trọng để tăng độ phản hồi của anh hùng.]
Sau khi đọc thông báo.
Anytng lại vào cửa hàng quà tặng.
[Cửa hàng Quà tặng!]
[Đã mua ‘Tượng Ngựa Trắng’ với giá 8,000 Vàng.]
[Đưa ‘Tượng Ngựa Trắng’ cho ‘Han (★★★)’…]
[‘Tượng Ngựa Trắng’ đã bị đập vỡ!]
[Han (★★★) cực kỳ thất vọng!]
[Thiện cảm giảm mạnh!]
Sau đó, Anytng không mở lại cửa hàng quà tặng nữa.
Khoảng 5 phút không có động thái gì, rồi cậu ta lặng lẽ điều động các ứng viên chiến đấu vào hầm ngục.
‘Giận à?’
Tôi bật cười.
Không phải cứ khác biệt là tốt. Tôi chỉ chấp nhận nếu nó có ích.
Nhưng không phải chuyện đó mới là trọng tâm.
Tôi tiếp tục ngồi trên ghế, chờ Anytng hoàn thành công việc. Cậu ta điều quân vào nhiệm vụ cấp thấp, cử đội phụ đi vào hầm ngục ngày thường, chế tạo vật phẩm và nâng cấp anh hùng. Có vẻ khá bận rộn.
‘Vì quy mô đã lớn hơn nhiều.’
Trong phòng chờ này đã có gần 100 anh hùng.
So với khi chỉ có 10 hay 20 người, giờ xử lý sẽ phức tạp hơn nhiều.
Có một lý do khiến tôi kiên nhẫn chờ đợi Anytng.
‘Tầng 25.’
Đó là tầng mà đội 3 đã chinh phục.
Dù nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng nó vẫn có ý nghĩa lớn với tôi và tôi không định bỏ qua dễ dàng.
Chắc chắn ở đó có điều gì đó. Tôi cần xem lại video của nhiệm vụ ấy.


0 Bình luận