Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 98
3 Bình luận - Độ dài: 7,660 từ - Cập nhật:
「Hừm, quả là trò tiêu khiển thú vị」
「? Liêu quan-dono, ngài làm sao vậy?」
Dân Bộ tỉnh [note73730], trợ tá Chủ thuế liêu… Không, người đàn ông vừa được Tả Đại Thần bổ nhiệm làm thủ lĩnh Chủ thuế liêu gần đây, cất lời thì thầm. Đứng trước mặt, thuộc hạ nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
「… Không, ta chỉ nhớ lại vở kịch từng xem trước đây thôi. Ngươi có biết đến nhà hát ở phố Akane hông?」
「À, chỗ đó sao! Vở kịch ngoại bang do đoàn nghệ sĩ từ đại lục được mời đến! Hình như là do Thương hội Tachibana mời gọi thì phải!」
「Hahaha. Nghe cái giọng điệu ấy, hẳn ngươi cũng đã đi xem rồi, đúng không?」
「Eh, ừm… Cái đó… Thì…」
Trước lời chỉ trích của thủ trưởng Liêu, viên quan thuộc hạ xoa đầu dưới chiếc mũ eboshi, nở nụ cười gượng gạo. Kịch kabuki hay nhà hát vốn được xem là thú vui thấp kém của dân thường, không phải thứ mà một quan nhân phục vụ Thiên Hoàng và triều đình nên thưởng thức, đó là nguyên tắc bề ngoài.
Dĩ nhiên, nguyên tắc chỉ là nguyên tắc. Thực tế, không ít quý nhân lén lút thưởng thức những 「thú vui thấp hèn của dân chúng」này. Với một viên quan cấp thấp như người trước mặt, việc đi xem những thứ ấy gần như đã là bí mật công khai.
「Ta chẳng trách cứ gì đâu. … Nhưng nói nhỏ thôi, lần trước khi ta đi xem, ta đã chạm mặt Thứ quan Trị Bộ tỉnh-dono, không khí ngượng ngùng lắm. Ông ấy còn dặn dò ta giữ bí mật kỹ lưỡng đấy.」
「Thế thì quả là…」
Nghe cấp trên thì thầm tiết lộ sự thật, viên quan thuộc hạ không khỏi ngẩn người. Hắn mường tượng lại cảnh tượng lúc ấy, môi nở nụ cười khó tả.
Thủ lĩnh Chủ thuế liêu mỉm cười nhìn thuộc hạ, rồi cúi mắt xuống bản báo cáo được đưa tới. Sau khi xem xét nội dung, ông ta lại nhìn thuộc hạ.
「Thôi được, chuyện đó để sau. Còn đây là gì?」
「À, vâng. Đây là bản ghi chép thu thuế từ bang Fuga… Sau khi kiểm tra lại, thần nhận thấy có sự chênh lệch giữa số thuế dự kiến từ sổ hộ tịch và số tiền thực tế thu được.」
Viên quan rụt rè báo cáo về sự bất thường mà mình phát hiện trong bản ghi chép.
Phù Tang quốc Dân bộ tỉnh Chủ thuế liêu, nơi này tồn tại với ý nghĩa là một tổ chức cấp dưới của Dân bộ tỉnh, phụ trách quản lý tài chính. Nhiệm vụ của họ là kiểm tra, đối chiếu các bản ghi chép thu thuế như cống nạp từ các bang, qua đó giám sát tài chính địa phương.
Và bản báo cáo được trình lên Liêu trưởng chính là kết quả đối chiếu, ghi lại sự khác biệt kỳ lạ trong các con số.
Nhìn vào sổ sách, thu nhập từ thuế của trung tâm bang Fuga rõ ràng có điểm bất thường. Ở vùng biên cương, việc giảm thu do nạn đói bất ngờ, tai nạn trong quá trình vận chuyển hay hư hỏng là điều có thể dự đoán. Nhưng bang Fuga chỉ cách kinh đô bốn ngày đi bộ, không có báo cáo về thiên tai gần đây, giao thông cũng thuận tiện, vậy mà con số này…
「… Fumu, ngươi tinh ý lắm. Siêng năng là điều tốt.」
Được cấp trên khen ngợi, viên quan trẻ tuổi hơi ngượng ngùng cúi đầu.
「Sự chênh lệch con số rõ rệt. Và này… Hừm, ngươi điều tra kỹ thật. Đào bới cả ghi chép mười năm trước sao?」
「Bang chủ hiện tại nhậm chức được năm năm. Khi đối chiếu với năm năm trước đó, thần nhận thấy sự chênh lệch bắt đầu rõ rệt từ đúng năm năm trước. Điều này chẳng lẽ…」
Viên quan trẻ tuổi rụt rè định nói tiếp, nhưng Chủ thuế liêu trưởng giơ tay ngăn lại.
「Đừng vội nói bừa. Bang chủ là chức vụ được Thiên Hoàng bổ nhiệm bằng chiếu chỉ. Lời nói thiếu thận trọng có thể bị xem là phỉ báng uy quyền của Thiên Hoàng và triều đình. Hãy cẩn ngôn từ.」
「V-vâng… Thần xin lỗi.」
Trước lời trách cứ từ cấp trên với vẻ mặt nghiêm nghị, viên quan trẻ tuổi hoảng hốt cúi đầu. Thấy thái độ thành khẩn của thuộc hạ, Liêu trưởng mỉm cười.
「Nhưng ta đánh giá cao nhiệt huyết của ngươi. Ừm. Vụ này liên quan đến quyền hạn, ta sẽ giữ lại để xử lý. Phía bên này sẽ âm thầm điều tra. … Ngươi làm tốt lắm.」
「Vâng!」
Trước lời khen ngợi không tiếc lời từ cấp trên, viên quan cung kính đáp lời. Khi được lệnh lui, hắn rời đi mà không mảy may nghi ngờ cấp trên. Thủ lĩnh Chủ thuế liêu , được Tả Đại Thần bổ nhiệm, quả nhiên là người được cả cấp trên lẫn cấp dưới tin cậy bởi tài năng và nhân cách.
… Ít nhất, đó là vẻ bề ngoài.
「… Haaa. Thời buổi này, đám trẻ tuổi vẫn đầy nhiệt huyết và hăng hái, thật khiến người ta đau đầu.」
Sau khi viên quan trẻ rời đi, trong căn phòng làm việc không còn ai, thủ lĩnh Chủ thuế liêu , con quái vật trăm mặt, lạnh lùng cất tiếng. Năm trăm năm kể từ Đại Loạn, dù có những cuộc nổi dậy nhỏ lẻ, triều đình với hệ thống luật lệnh vẫn cơ bản ổn định. Nhưng nó cũng đang chậm rãi mà chắc chắn mục ruỗng. Con quái vật trăm mặt này, trong suốt thời gian dài, thậm chí còn thúc đẩy sự suy đồi ấy.
Từ việc giả mạo các con số, hình thức hóa và làm rỗng các thủ tục kiểm tra, đến việc ngó lơ những bất chính như một sự thỏa thuận ngầm, những sai sót từ đó được che đậy bằng những lời dối trá mới, miễn sao không bị phanh phui trong thời gian tại nhiệm. Chủ nghĩa 「mặc kệ」lan tràn, không khí chấp nhận điều đó như lẽ đương nhiên dần được hình thành… Tất cả đã lên men, tỏa ra thứ hương vị nồng nàn. Nhưng vẫn luôn có những tân quan như viên quan trẻ kia, làm việc một cách nghiêm túc đến lạ lùng.
「Haa, lại phải dạy dỗ thêm lần nữa.」
Con quái vật nở nụ cười tàn nhẫn. Dù đất nước có mục ruỗng, những nhân tài vẫn không ngừng xuất hiện… Đó là cảm nhận chân thật của hắn sau bao năm lộng hành trong nội bộ triều đình. Bằng chứng là qua từng thời khắc, dù đất nước nghiêng ngả, méo mó, vẫn luôn có người đứng lên xây dựng lại thể chế quốc gia. Đó hẳn là lý do mà con quái vật kiệt xuất kia từng tuyên bố cần ít nhất năm trăm năm.
Dĩ nhiên, lòng người dễ sa ngã cũng là sự thật. Gần mực thì đen. Một quả quýt hỏng để lâu sẽ nhanh chóng làm thối cả giỏ, và thịt khi vừa chớm thối lại là ngon nhất. Với tư cách là Nue, vai trò của hắn là làm thối rữa những mầm non đầy triển vọng từ khi còn trẻ, hoặc bẻ gãy chúng nếu vô dụng. Còn nếu chúng vượt qua được… Thì đó cũng là một trò vui. Thú vị. Đáng yêu.
「… Là như thế đấy. Vậy nên, các ngươi, hãy khéo léo mà múa may để ta còn kỳ vọng chứ.」
Từ cửa sổ phòng làm việc, ngắm nhìn cảnh nội điện tráng lệ của kinh đô, con quái vật chia sẻ tầm nhìn với con vẹt hóa thành thức thần qua võng mạc của vật chủ, thưởng thức quang cảnh như một trò tiêu khiển. Chủ thuế liêu trưởng khẽ thì thầm, giọng dịu dàng.
Con quái vật trăm mặt, lặp lại vòng luân hồi, tàn nhẫn chế giễu màn kịch của những quân cờ do chính hắn tạo ra…
-
Trong việc lập mưu kế lần này, một trong những vấn đề được nêu lên chính là đối sách với Cứu Yêu Chúng.
Bỏ Namahage sang một bên, thì với Yamauba, từ thiết lập và cốt truyện trong nguyên tác, gần như chắc chắn rằng mụ ta có liên quan mật thiết đến Cứu Yêu Chúng. Và một khi bọn tôi can thiệp, việc bị tên giám sát viên mà Cứu Yêu Chúng phái đến, có lẽ là Yamauba, để mắt tới là điều khó lòng tránh khỏi.
Ông lão Matsushige đã xác nhận sự tồn tại của tên giám sát viên do Cứu Yêu Chúng cài vào. Khi biết rằng kẻ đó chính là tên đã từng bắt cóc tôi và Kayo cùng với Iruka trong sự kiện tại kinh thành trước đây, lão không khỏi cảm thấy một mối nhân duyên kỳ lạ, đồng thời càng thêm xác tín vào việc Iruka đã mưu hại tôi lần này.
Tôi đã nghe được phần nào câu chuyện từ Iruka. Đối với nữ lang nhân ấy, Kamui chính là kẻ thù đáng nguyền rủa đã hãm hại cô. Việc cô ta dẫn dụ tôi đến chỗ Yamauba cũng là điều dễ hiểu. Chắc chắn cô ta đã toan tính rằng, trong lúc tôi đối đầu với Yamauba, cô ta sẽ nhân cơ hội đó để trả thù.
Trong kế hoạch cho Namahage và Yamauba đối đầu nhau, sự tồn tại của Kamui là một yếu tố bất ổn. Để hai con yêu quái ngu ngốc tự tàn sát nhau đến chết, rồi tôi ung dung đứng từ nơi an toàn, vừa ăn cơm hộp vừa thưởng thức cảnh tượng ấy, rõ ràng là điều bất khả. Chắc chắn Kamui sẽ can thiệp vào kế hoạch của bọn tôi. Việc chuẩn bị là tối cần thiết.
Giống như Iruka, Kamui, dù là bán yêu... không, có lẽ đã gần như hoàn toàn yêu hóa, nhưng tôi không biết căn nguyên nào khiến hắn trở thành kẻ phi nhân loại như thế, hay dị năng của hắn thuộc loại gì. Dù đã cố moi thông tin từ Iruka, nhưng những gì cô ta nói chỉ đáng để tham khảo. Một kẻ vốn đã hành động với ý định phản bội, liệu có thành thật tiết lộ hết lá bài tẩy của bản thân cho người mà hắn định phản bội như Iruka hay không? Điều đó khó mà tin được.
Kế hoạch được chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là cuộc đột kích bất ngờ. Ban đầu, tôi, một bán yêu, sẽ dùng đoản đao để tấn công, nhưng thực tế, thức thần của ông lão sẽ đâm xuyên tim mà hạ sát mục tiêu.
Giai đoạn thứ hai được triển khai trước hoặc sau khi Yamauba và Namahage đối đầu trong trậ quyết chiến. Trong khung cảnh tuyết trắng, tôi sẽ nhân lúc kẻ địch sơ hở mà tập kích. Nếu may mắn, hai con yêu quái kia sẽ bị cuốn vào trận chiến của chúng và bị thổi bay. Hoặc tốt hơn, tôi mong chúng tan thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.
Và giai đoạn thứ ba, tại đây, bọn tôi sẽ dựa vào đám lính đoàn đang đồng hành. Nếu giai đoạn một và hai thất bại, và kẻ địch vẫn tiến tới phía bọn tôi, thì chính bọn tôi sẽ trở thành mồi nhử, dẫn dụ chúng để đám lính đang mai phục ra tay. Họ sẽ nhân thời cơ, bắn những mũi tên tẩm độc nhắm vào các yếu huyệt trên cơ thể, hạ gục kẻ địch từ ngoài phạm vi nhận thức, trước khi hắn kịp kích hoạt dị năng.
「Gừ...!?」
Thế nhưng, Kamui, dù bị bắn xuyên đầu, vẫn không chết như những lần trước. Hắn hóa thành bóng tối, thành cái bóng, cơ thể hắn trong khoảnh khắc nuốt chửng mũi tên, rồi tự phục hồi. Nhưng thế này là đủ. Thế này là ổn.
「Iruka!!」
「Ugh…!!!」
Cùng với tiếng thét của tôi, Iruka lao ra. Khoảnh khắc đầu Kamui bị bắn xuyên, trong lúc hắn phục hồi, dị năng trói buộc thông qua cái bóng của hắn đã mất hiệu lực. Đồng thời, một tiếng gầm vang lên. Sóng xung kích âm thanh của một bán yêu sói!!
「Gừ…!? Ư…!?」
Kamui bị đánh bay, đập mạnh vào thân cây. Thân cây gãy đổ, hắn lăn lộn trên cánh đồng tuyết, bật nhảy như đá lướt mặt nước.
「Khụ, khụ!? Thế nào…!? Thành công chưa…!?」
「Không… đáng tiếc, chưa hạ được hắn.」
Iruka nghiến răng trước lời chỉ điểm của tôi. Trước mắt bọn tôi, Kamui, dù yếu đi, vẫn nở nụ cười ngạo nghễ, chống thanh kiếm như gậy, từ giữa đống cây đổ đứng dậy. So với ban nãy, hắn đã yếu hơn, nhưng… vẫn chưa đủ.
「Thì ra là vậy. Các ngươi nên ngừng kháng cự vô ích đi. Dù ngươi thì phải bắt sống, nhưng đám còn lại… chẳng phải muốn được chết dễ dàng sao?」
Kamui liếc nhìn đám lính quân đoàn với ánh mắt sắc lẹm. Hikurokuro và đồng bọn kinh ngạc.
「Tên này… không thể nào! Hắn bị bắn xuyên đầu đấy!?」
「Độc mạnh đến mức giết được cả gấu mà… yêu quái sao!?」
「Đồ ngu, mau nạp tên tiếp đi! Nhanh lên!!」
Đặc biệt, hai cung thủ vẫn trợn mắt, không tin nổi Kamui vẫn sống. Hikurokuro thúc giục họ nạp tên mới, đồng thời cầm kiếm thủ thế.
「Hikurokuro! Các ngươi đủ rồi! Lui đi!」
Tôi ra lệnh cho họ rút lui khỏi nơi này.
「Cái gì!? Ngươi, từ nãy giờ chỉ biết bị dồn ép, nhờ sự hỗ trợ của bọn ta mới sống sót, vậy mà dám nói thế!?」
Đương nhiên, Hỏa trưởng phản kháng dữ dội. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, cảnh báo.
「Ta biết ơn các ngươi. Vì thế mới nói vậy! Đủ rồi, nhờ các ngươi, bọn ta có thể tự xử lý! Mau rút đi, để việc này cho chuyên gia!!」
「Nhưng mà…」
「Muốn sống thì làm đi!」
Lời nói sắc bén của tôi khiến Hikurokuro thoáng dao động. Quan sát xung quanh, hắn nghiến răng, kéo đồng bọn rời đi.
「Khốn kiếp!! Đừng để thất bại đấy!? …Đi thôi, lũ kia!!」
「Ê, chờ đã!?」
「Thật sao? Để bọn chúng tự xử á!? Tin được không…!?」
「Im mồm! Mau chạy đi! Để lũ yêu quái xử lũ yêu quái!!」
Cảnh giác, đám lính quân đoàn vội vàng rút lui. Tôi và Iruka, và cả Kamui, chỉ liếc nhìn họ rời đi.
「…Hử, bất ngờ thật. Ngươi không ra tay ngăn cản? Có ổn không?」
「Mọi việc đều có thứ tự ưu tiên. Với lại, sau khi xử lý các ngươi, đám tạp nham không có chút kháng nguyền nào ấy chỉ là chuyện nhỏ.」
Kamui mỉa mai đáp lại câu hỏi của tôi. Có lẽ hắn nói thật. Với bản chất và quyền năng hắn đã thể hiện, đám Hikurokuro khó lòng kháng cự. Dẫu vậy…
「Cho rằng dễ dàng xử lý bọn ta, đó gọi là tự cao đấy」
「Chuột cùng cắn mèo à? Không, chó cùng rứt dậu chứ… Dù sao đi nữa, ngươi nghĩ cái trò bịp bợm đó có thể câu giờ được sao?」
Hắn quan sát tôi, khóe miệng nhếch lên.
「Nhìn kìa, vũ khí của ngươi đã cạn. Dù Iruka có cánh tay yêu quái, nhưng ngươi, với đôi tay trần, làm được gì? Qua bao lần giao đấu, ngươi thừa hiểu điều đó mà? Vẫn muốn tiếp tục sao?」
「Nghĩ là ta hù dọa à? Bên ta vẫn còn con bài tẩy mà ngươi nhắc đến đấy.」
「…」
Lời khiêu khích của tôi khiến Kamui im lặng.
(Đúng chứ? Điều mà chính ngươi cũng e sợ?)
Dù quyền năng của Kamui mạnh mẽ đến đâu, việc bắt giữ tôi, kẻ đã yêu hóa bởi yêu tố của Địa Mẫu Thần khốn kiếp kia, chắc chắn không dễ dàng.
Đương nhiên, sau hai lần bị gài bẫy, hắn sẽ cảnh giác với lời khiêu khích của tôi. Nhưng đồng thời, hắn cũng muốn bịt miệng đám lính quân đoàn vừa chạy thoát. Thay vì tốn thời gian, đánh phủ đầu, giành thế chủ động và dứt điểm nhanh chóng là lựa chọn hợp lý nhất. Ai cũng có thể hiểu điều đó.
Kamui đủ thông minh và lý trí để nhận ra điều này. Hành động của một kẻ lý trí dễ đoán hơn một gã điên.
「…Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con, nhỉ?」
Kamui lẩm bẩm, như thể đã quyết tâm. Hắn sắp hành động. Tôi và Iruka quan sát, chuẩn bị tư thế, sẵn sàng ứng phó.
Và khoảnh khắc ấy đã đến. Kamui lao tới với cơ thể được cường hóa bởi yêu khí… rồi từ bóng tối lan tỏa, một dòng nước lũ tràn tới.
「Chết tiệt, cái này ngoài dự đoán!!?」
Tôi bất giác thét lên trước đòn tấn công vượt ngoài tưởng tượng.
Chắc hẳn hắn đã tích trữ nước từ một con thác nào đó trong bóng tối từ trước. Trước mắt tôi là một bức tường nước, một dòng lũ, một cơn sóng thần. Chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức này, tôi thật sự khâm phục...!!
「Khốn kiếp! Tránh ra!!」
Iruka bên cạnh đẩy tôi ra. Cô ta tung ra tiếng gầm. Lần gầm thứ ba này yếu hơn trước, nhưng vẫn đủ để đẩy lùi dòng lũ phía trước. Như trong truyền thuyết chia đôi biển cả, cơn sóng thần bị xé toạc, chỉ lướt qua hai bên bọn tôi.
Nhưng đó lại nằm trong tính toán của Kamui, đúng như hắn muốn. Hắn biết tiếng gầm của Iruka gây áp lực lớn và không thể liên tục sử dụng. Hắn dụ cô tung đòn vô ích để tạo cơ hội. Và khi sự chú ý của bọn tôi tập trung vào phía trước, hắn nhắm vào điểm mù. Nói cách khác...
「Dĩ nhiên, hắn sẽ đánh từ phía sau...!!?」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi xoay người, đối mặt với Kamui, kẻ đã hóa thành bóng tối, lướt qua dòng lũ và vòng ra sau lưng. Iruka, cũng đọc được ý đồ của hắn, ho ra máu nhưng vẫn vung cánh tay sói, móng vuốt sắc nhọn. Nhưng như chộp vào sương mù, nó chỉ lướt qua Kamui.
「Xin lỗi, nhưng ta không có thời gian chơi với ngươi!!」
Cùng với lời nói, từ trong cơ thể Kamui phóng ra hơn chục con yêu trùng. Đó là tàn dư của đám yêu quái từng tấn công quận đô...!!
「Chết tiệt!!?」
Iruka lập tức chém gục hai, ba con, nhưng đám còn lại phản ứng với linh lực và yêu lực của cô, lao tới tấn công. Cô dồn hết sức để đối phó, không còn khả năng hỗ trợ tôi.
「Khốn...!!」
「Bắt được ngươi rồi!」
Kamui lập tức áp sát, nắm lấy cổ tay tôi. Hắn mở rộng bóng tối, định nuốt chửng tôi. Nụ cười đắc thắng, giọng điệu chế nhạo.
「Xin lỗi, nhưng trò đuổi bắt đến đây là hết.」
「Cảm ơn ngươi tự chui đầu vào rọ nhé. Nhờ vậy, ta sẽ không trượt đâu.」
Tôi đáp lại lời tuyên bố chiến thắng của Kamui bằng một nụ cười khổ. Ngay lập tức, tôi ném ra những thứ giấu trong áo.
Bốn viên pháo sáng, tôi nhẹ nhàng ném đi.
「Cái gì, ngươi...!!?」
Kamui lập tức nhận ra thứ tôi ném là gì và ý nghĩa của hành động ấy. Hắn nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng, không thể tin nổi. Xin lỗi nhé, ta đã có đủ thời gian để tính toán rồi…!!
Ngay sau đó, cả bốn viên pháo sáng phát nổ, bao trùm xung quanh trong ánh sáng chói lòa. Tôi nhắm mắt, dùng linh lực cường hóa sức mạnh, tung cú đấm về phía trước, nhắm vào khuôn mặt của Kamui, kẻ chắc chắn đang ở đó.
Cú đấm lần này, khác với trước, mang cảm giác chân thực, đập thẳng vào mặt Kamui.
-
Kế hoạch được xây dựng theo ba tầng bố trí. Một mưu đồ được vạch ra với ba tầng kế sách, nhằm tìm ra chân tướng của quyền năng Kamui.
Ngay cả thanh đoản đao do chính tay Gorilla-sama chế tác cũng vô dụng, huống chi là việc dùng mũi tên tẩm độc bắn xuyên đầu kẻ thù trước khi hắn kịp thi triển quyền năng, hay thậm chí trước khi ý thức của hắn kịp hướng tới. Nhưng tất cả đều không thể hạ gục được. Trong khi đó, tiếng gầm gây tổn hại trên diện rộng của Iruka lại mang đến một hiệu quả nhất định. Điều này ngụ ý rằng, hình dáng con người của Kamui có lẽ không phải là bản thể thực sự của hắn.
Việc Kamui có thể điều khiển bóng tối và cái bóng là một yếu tố then chốt để truy tìm bản chất của hắn. Qua những trận chiến cho tới giờ, tôi cùng ông lão đã quan sát và đưa ra phán đoán về mánh khóe của trò ảo thuật ấy.
Và xem ra, phán đoán ấy dường như đã đúng.
「Haa… haa… Ngươi, đã chuyển bản thể vào『cái bóng』, phải không?」
Hơi thở đứt quãng, tôi dựa vào thân cây để đỡ thân mình, cất tiếng hỏi Kamui. Hắn đang ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi. Miệng hắn rách toạc, răng gãy vụn, máu mũi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả cánh đồng tuyết trắng. Có lẽ bị chấn động não, bước chân và ánh mắt hắn trở nên bất ổn, không còn khả năng như trước đây, hóa thành bóng tối để xóa sạch mọi vết thương.
Điều đó là hiển nhiên. Khi nắm đấm của tôi đấm thẳng vào mặt Kamui, hàng loạt viên pháo sáng nổ tung từ nhiều hướng đã khiến cái bóng của hắn hoàn toàn biến mất.
Những lần trước, dù thân thể Kamui bị xẻ đôi hay tan nát, tôi đã tận mắt chứng kiến. Cái bóng của hắn, bất kể cơ thể ra sao, vẫn không hề thay đổi. Nó luôn giữ nguyên hình dáng con người hoàn chỉnh. Dù cơ thể hắn hóa thành sương mù vô định hay chất lỏng, cái bóng vẫn bất biến.
「Cái bóng là bản thể… không, nói thế có phần chưa đúng. Chính xác hơn, phải chăng là một lời nguyền liên kết cơ thể và cái bóng? Thông thường, cái bóng phục tùng con người, nhưng ở đây lại ngược lại. Dù cơ thể vật chất bị phá hủy hay biến đổi thế nào, chỉ cần cái bóng được cố định, cuối cùng nó sẽ sửa chữa cơ thể về hình dạng đã được định sẵn.」
Con chim ruồi, chẳng biết từ khi nào đậu trên vai tôi, cất tiếng cười nhạo báng. Trong khái niệm cổ xưa, cái bóng gắn liền với bóng tối, với cõi âm, đồng thời là một phiên bản khác, một phân thân của chính mình. Nếu cơ thể thuận theo cái bóng, thì những tổn thương trên cơ thể cũng sẽ được bổ khuyết.
Nói cách khác, nếu cái bóng vốn phải thuận theo mình tạm thời biến mất, điều gì sẽ xảy ra? Kết quả là tên man tộc Emishi đang chảy máu không ngừng trước mắt tôi đây.
Tuy nhiên, điểm đáng chú ý nhất của mánh khóe này là tính an toàn của nó. Vì bản chất được cố định trong hình dạng con người, nên dù sử dụng sức mạnh như Iruka, sự yêu hóa của cơ thể hay tâm trí cũng chỉ dừng ở một mức độ nhất định. Quả thật, trong suốt trận chiến này, Kamui đã tích cực sử dụng dị năng, nhưng tôi hầu như không cảm nhận được sự xâm thực yêu hóa về thể chất hay tinh thần từ hắn, qua những cuộc đối thoại.
「Hừ, đúng là tiện lợi thật… Khụ, khụ!! Thật đáng ghen tị, khiến ta phát hận đây.」
Iruka, sau khi tiêu diệt lũ yêu trùng, ho sặc sụa, càu nhàu trong vẻ bất mãn. Cấy ghép cánh tay yêu lang, cô ta cũng như tôi, phải chịu sự xâm thực của yêu hóa, nên việc ghen tị với đặc tính của Kamui là điều dễ hiểu.
「Nói một cách nào đó, đây là một dạng hoàn thiện của kỹ thuật yêu hóa. Kuku, thật thú vị. Yêu thể của hắn là gì nhỉ? Yêu quái bóng tối vốn hiếm, lại khó bắt. Nếu có thể, ta muốn bắt sống hắn, để tìm hiểu thêm về nội tại của hắn.」
Con chim ruồi cười lạnh lùng, giọng điệu băng giá đến rợn người. Ngay cả Iruka, vốn là đồng minh, và tôi cũng không khỏi nhăn mặt. Dù vậy, tôi vẫn nhìn thẳng vào Kamui, cất lời cảnh cáo.
「…Thì là vậy đấy. Mánh khóe của ngươi đã bị lật tẩy rồi. Tình thế đã đảo ngược. Ngươi định làm gì? Sẽ không còn dễ dàng như trước đâu. Một khi biết được bí mật, ta có vô số cách để đối phó.」
Lời tôi nói nửa thật, nửa là hù dọa.
Quả thật, mánh khóe đã bị vạch trần. Nếu không kén chọn phương pháp, tôi có thể nghĩ ra vô số cách đối phó Kamui. Nhưng chỉ là nghĩ ra mà thôi.
Tôi không thể sử dụng sóng xung kích hay sóng rung động ảnh hưởng trên diện rộng như tiếng gầm của Iruka. Ngay cả Iruka, trong khoảng thời gian ngắn đã tung ra ba phát, giờ đây ho ra máu, khó mà yêu cầu cô tung thêm phát thứ tư. Tấn công sau khi khiến cái bóng biến mất ư? Đáng tiếc, viên ngọc phát sáng đã dùng hết trong cú đấm vừa rồi. Còn ý tưởng đánh bật hắn lên không trung rồi tấn công? Với khả năng thể chất của tôi, điều đó quá viển vông.
Vì thế, đây chỉ là hù dọa. Tôi muốn cảnh báo Kamui rằng hắn không còn bất khả chiến bại, dụ hắn tự rút lui. Đây chỉ là một màn kịch.
「…」
Tôi và Kamui, cùng với Iruka, lặng lẽ nhìn nhau, kiềm chế lẫn nhau. Cả ba sẵn sàng, quan sát đối thủ. Mỗi ánh mắt, mỗi cử động nhỏ nhất đều không thoát khỏi sự chăm chú.
「…!!? Khoan, cái gì thế này!? Này, nguy rồi!!」
Bất chợt, Iruka hét lên như nhận ra điều gì. Tôi cũng lập tức nhận ra sự bất thường. Nhưng đã quá muộn.
『GUOOOOOO!!!』
Ngay sau đó, một thứ gì đó đâm sầm xuống giữa tôi và Kamui.
Đúng vậy, chẳng biết từ bao giờ, cơn bão tuyết che khuất tầm nhìn đã ngừng, không còn một hạt tuyết nào rơi. Cảnh vật xung quanh trở nên rõ nét, và hình ảnh máu bắn tung tóe cùng tiếng gào thét của một con quái vật hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.
Một Namahage với cánh tay bị xé toạc, cố gắng đứng dậy, loạng choạng lùi lại. Ngay lúc đó, một bà lão với động tác nhanh như khỉ, nhảy bổ tới, nở nụ cười rạng rỡ và đấm thẳng vào mặt nó.
「Chết tiệt, thật sao…!!?」
Namahage, bị đấm vào mặt, vì mất một cánh tay nên không thể giữ thăng bằng, ngã nhào về phía bọn tôi. Tôi nắm tay Iruka, vội vàng chạy khỏi đó. Không còn cách nào khác ngoài chạy. Nếu ở lại, chỉ có bị nghiền nát.
「!?」
Tôi thoáng nhìn thấy. Trước kẻ xâm nhập bất ngờ, Kamui nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía tôi. Rồi hắn chìm vào bóng tối, biến mất. Hắn đã trốn thoát. Dù việc hắn rút lui nằm trong dự tính, tôi vẫn không khỏi chặc lưỡi.
「Đừng lơ là! Trước tiên, hãy trốn đã!!」
「Rõ…!!」
Đáp lại lời ông lão trên vai, tôi cùng Iruka lao vào bóng một cây đại thụ bị đổ, nấp vào đó. Sau khi điều hòa hơi thở, tôi lén nhìn qua kẽ hở của thân cây để nắm tình hình.
Và ngay lúc đó, tôi thấy. Cổ họng Namahage bị Yamauba cắn xé…
-
Về cuộc đụng độ giữa Namahage và Yamauba, tôi đã dự đoán được phần nào. Đại khái, xác suất chiến thắng nghiêng về phía sau với tỷ lệ bốn sáu. Đó là nhận định dựa trên thiết lập chính thức mà tôi từng nghiên cứu kỹ lưỡng từ kiếp trước.
Lý do Namahage khiến nhiều trừ yêu sư kinh hãi chính là bởi quyền năng của nó. Một con yêu quái xuất hiện trong bão tuyết, chuyên dọa nạt trẻ nhỏ… đúng vậy, chính là 「trẻ nhỏ」.
Qua các bản ghi chép chiến đấu trước đây và kết quả quan sát thực nghiệm, triều đình, cụ thể là Âm Dương Liêu, đã đưa ra dự đoán sơ bộ về quyền năng của Namahage. Nó là yêu quái chuyên hù dọa trẻ nhỏ, nghĩa là sức mạnh của nó biến đổi mạnh mẽ tùy thuộc vào chênh lệch tuổi tác với đối thủ. Điều này đã được làm sáng tỏ.
Đồng thời, điều đó cũng chứng minh rằng việc triều đình dùng chính công pháp để tiêu diệt Namahage, ít nhất trong ngắn hạn, là cực kỳ khó khăn.
Để một yêu quái non nớt tiến hóa thành hung yêu, cần hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm. Huống chi đối thủ là một nguyên thần cách, khái niệm tồn tại của nó đã được cố định từ bao lâu, không ai đoán nổi. Ít nhất, từ thời kỳ triều đình thành lập, đã có ghi chép về sự tồn tại của nó. Trong Âm Dương Liêu, dù có vài người sống hàng trăm năm, nhưng chênh lệch tuổi tác với Namahage vẫn là một khoảng cách không thể vượt qua. Việc dồn lực lượng trừ yêu quý giá của triều đình để đối phó với một Namahage chỉ đi vòng quanh theo lộ trình định kỳ là một canh bạc quá nguy hiểm. Vì thế, sau nhiều lần thất bại trong các cuộc thảo phạt, Âm Dương Liêu đã lấy việc làm suy yếu Namahage thông qua phi tiếp xúc làm phương châm cơ bản.
Trong khi đó, Yamauba, theo nguyên bản, có nguồn gốc từ một vị thần núi, cũng là một dạng Địa Mẫu Thàn. Điều đó có nghĩa là Yamauba, tương tự Namahage, vốn là một thần cách sống qua vô vàn năm tháng. Có lẽ nó đã tồn tại ngang ngửa, hoặc thậm chí lâu hơn Namahage. Cả hai đều là những thực thể sống từ thời thượng cổ, nên quyền năng của Namahage bị suy giảm đáng kể khi đối đầu với Yamauba.
Nếu thêm vào quyền năng của Yamauba… kết quả trước mắt chính là minh chứng.
「Chậc, đúng là ăn uống hào sảng thật!」
Iruka chặc lưỡi, cất giọng cay độc. Trước mắt cô ta và tôi, một con quái vật đang phủ lên thân thể nửa sống nửa chết của Namahage, hớn hở cắn xé, nhai nuốt từng miếng thịt. Một bà lão với khuôn mặt vấy máu đỏ, say sưa gặm nhấm huyết nhục…
「Thắng bại tuy đã đoán trước, nhưng… lại kết thúc nhanh ngoài dự đoán.」
Tôi đã tính toán sai lầm. Dù có vấn đề về tương khắc, nhưng cả hai đều là hung yêu, hơn nữa, trong kịch bản nguyên tác, chúng đều là trùm của chương hai ở các nhánh khác nhau. Ai ngờ cuộc chiến tay đôi giữa chúng lại kết thúc chóng vánh đến thế…
「Làm sao đây? Có tiếp tục theo kế hoạch, ra tay không?」
「…」
Iruka, từ trong bóng cây, hỏi tôi. Nhưng tôi không thể đáp ngay. Thông thường, khi hai hung yêu đấu đá nhau đến kiệt sức, lại đang mải mê ăn uống, đó là thời cơ tuyệt hảo để ra tay. Thậm chí, nên tấn công trước khi nó ăn xong. Nhưng… với Yamauba, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trong nhánh đầu của nguyên tác, tùy vào nhiệm vụ được chọn, thay vì gặp Namahage, người chơi sẽ chạm trán Yamauba. Chính xác hơn, trong sự kiện giám sát Namahage, đồng thời diễn ra sự kiện bảo vệ mỏ vàng của triều đình, nơi nhóm nhân vật chính bị đám yêu quái tấn công.
Tại đây, nhân vật chính đối mặt với hai lựa chọn, bảo vệ mỏ vàng hay bảo vệ thị trấn thợ mỏ dưới chân núi. Đương nhiên, nếu chọn bảo vệ thị trấn, kết cục sẽ là bad ending.
Đối mặt với Yamauba tấn công thị trấn để tìm mồi, nhân vật chính không có cách nào chống cự và chỉ có con đường bị ăn tươi nuốt sống. Quyền năng của Yamauba quá tương khắc với nhân vật chính, khi đó chưa thể điều khiển thuần thục dị năng của mình.
Yamauba, với nguồn gốc từ một địa mẫu thần, thần núi, tương tự như Yêu Mẫu-sama, còn mang khía cạnh của một vị thần đa sản. Theo một truyền thuyết, chỉ cần tay đàn ông chạm vào, mụ ta có thể sinh ra tám vạn đứa con.
Quyền năng của Yamauba dựa trên truyền thuyết này, từ những vết thương do đao kiếm của nam giới gây ra, nó sinh ra yêu quái. Vết thương càng sâu, càng nhiều, thì càng nhiều yêu quái mạnh mẽ trào ra từ vết thương, và bản thân vết thương lại liền lại. Trong nguyên tác, với nhân vật chính chưa chuyển giới và dùng kiếm làm vũ khí chính, quyền năng này là bất khả kháng.
Hơn nữa, do nhân vật chính, đám yêu quái tràn ra đã phá hủy không chỉ thị trấn thợ mỏ mà cả mỏ vàng và các làng lân cận. Ngược lại, nếu chỉ bảo vệ mỏ vàng, nhân vật chính sẽ nhận thưởng từ triều đình, nhưng bị dân chúng sống sót ở thị trấn chửi rủa, khiến tâm trạng u ám. Thật quá là tuyệt vời còn gì nữa?
…Tuy nhiên, xét về đặc tính, nếu tổ chức một đội thảo phạt toàn nữ giới, lý thuyết thì quyền năng của Yamauba sẽ bị vô hiệu. Nhưng sức chiến đấu cơ bản của nó vẫn vượt xa đại yêu, xung quanh còn có đám quỷ đói vây quanh. Hơn nữa, nguy cơ bị Nue, tên chủ nhân dùng Yamauba làm mồi nhử, giăng bẫy biến thành túi thai là không nhỏ. Trong một truyện ngắn phụ bản tiểu thuyết, ngay sau khi đại loạn kết thúc, khi đám yêu quái mất đi Không Vong mà tan tác chạy trốn, một đội thảo phạt Yamauba đặc biệt đã rơi vào bẫy, bị yêu thú và yêu trùng biến thành túi thai ngập trong chất nhầy.
(Về phần tên Nue, nếu hắn đã phái Kamui đến đây, có lẽ không cần quá cảnh giác sao? Nhưng… nếu Namahage không được, vậy những kẻ mang thần cách hay yêu quái đều nằm trong phạm vi quyền năng của Yamauba sao?)
Dù là tôi đã yêu hóa, dùng tấn công thông thường cũng khó mà hiệu quả. Nếu dùng「thứ đó」, việc hạ gục không thành vấn đề, nhưng vấn đề là liệu có thể tạo ra sơ hở từ Yamauba không hề kiệt sức như dự đoán không?
「…Sư phụ, xin hãy dùng『thứ đó』.」
Sau một thoáng do dự, tôi hạ quyết tâm yêu cầu. Dù sao, không thể để Yamauba mặc sức tung hoành nữa.
「Được. Ta sẽ khởi động lại. Cố cầm cự thêm thời gian… Nó đến rồi kìa!」
「!?」
Đáp lại yêu cầu của tôi, chim ruồi của ông lão phát ra cảnh báo trước khi rơi vào trạng thái nghỉ. Ngay sau đó, Iruka, rồi đến tôi, nhận ra sự tiếp cận.
Chắc hẳn do cuộc chiến khốc liệt với Namahage, Yamauba đã 「sinh nở」. Đám quỷ đói con của nó phát hiện ra bọn tôi đang nấp sau gốc cây đổ, bụng đói cồn cào, lao đến tranh nhau tấn công.
「Để ta!」
Không có vũ khí, tôi để Iruka ra tay. Cô xé toạc đám châu chấu nhảy xổ vào bằng móng vuốt, rồi đấm vỡ đầu con bọ ngựa. Đá xoáy, cô đạp bay con bọ ngựa khiến đầu nó xoay tròn, đồng thời nghiền nát đám côn trùng phía sau.
Rồi Yamauba nhảy vào, chẳng màng đến đám con của nó, thổi bay tất cả mà xuất hiện.
「Agh, nguy rồi…」
「Iruka! Nằm xuống…!!」
Toi đẩy Iruka ngã xuống, tránh được cú đấm của Yamauba trong gang tấc. Một luồng gió lốc quét qua ngay trên đầu tôi, khiến cả người toát mồ hôi lạnh dù trời giá rét. Nếu đầu tôi nhô cao thêm chút, chắc đã bay mất. Đám yêu quái xung quanh cũng bị sóng xung kích thổi bay một phần.
Yamauba vung tay, nhìn bọn tôi, nở nụ cười toe toét chẳng rõ đang nghĩ gì. Tôi vội kéo tay Iruka để dựng cô dậy. Nhưng không kịp…!!
「Quả nhiên là cần thiết mà, đồ ngu!!」
Tiếng thét của Yamauba hòa cùng giọng mắng chửi vang lên. Tôi thoáng nhìn sau lưng Yamauba. Hikorokurou, đâm thanh đao vào chân con quái vật, chạm mắt với tôi. Tôi trợn mắt kinh ngạc.
「Ngươi… sao lại ở đây!? Hơn nữa, chạy đi…!」
「Uoo!?」
Ngay khi tôi cảnh báo, từ vết thương Hikorokurou chém ra, một con rết to bằng người lớn mọc lên. Sự chuyển hóa vết thương, sinh nở, quyền năng của Yamauba!!
「Đồ khốn, con quái vật…!! Chết đi! Chết đi!! Uooa!?」
Hikorokurou hoảng loạn chém liên tiếp vào đầu con rết mới sinh. Nhưng ngay sau đó, Yamauba gầm lên giận dữ, thổi bay Hikorokurou cùng con rết và cả tuyết trên mặt đất. Hắn biến mất trong đám tuyết và bụi mịt mù.
「Đi thôi…!!」
Iruka nhân cơ hội đứng dậy, kéo tôi chạy khỏi Yamauba. Bọn tôi lách qua đám quỷ đói lao đến. Nhưng số lượng quá đông…!!
「Khốn kiếp, tụ tập đông thế này…!! Tên sao!?」
Đám côn trùng định bao vây bọn tôi, nhưng vài con phía trước bị tên bắn trúng ngã xuống. Tôi nhìn theo hướng mũi tên. Là đám cung thủ, đồng bọn của Hikorokurou. Rồi Gonta cầm thương xông tới. Iruka cũng lao lên, móng vuốt xé tan đám yêu quái.
「Bọn ngươi!? Sao lại quay lại!?」
「Im mồm! Bọn ta cũng đâu muốn! Nếu tụi bây thất bại, bọn ta cũng toi! Quả nhiên là nguy hiểm mà!!」
Gonta, cầm thương, gào lên bực bội đáp lại thắc mắc của tôi. Hắn vung thương xua tan đám yêu quái tiến đến. Nhân kẽ hở, bọn tôi thoát khỏi vòng bao vây.
「Đồ khốn!! Đám này cứ hết con này đến con khác… Gyaa!?」
Gonta, điên cuồng vung thương, sơ hở một khoảnh khắc, bị một con châu chấu yêu quái nhảy vào cắn đứt cổ, ngã xuống.
「!? Để ta cứu…」
「Vô ích rồi!! Chạy đi!!」
Tôi định quay lại cứu Gonta, nhưng Iruka ngăn lại. Tôi lập tức hiểu ra. Nhìn Gonta bị đám côn trùng xâu xé, tôi nghiến răng, quay lưng bỏ chạy.
「Hikorokurou và Gonta đều toi rồi!! Toi hết rồi!!?」
「Đừng than vãn!! Đã quyết tâm liều chết rồi còn gì!? Nạp đạn đi!!… Mau lên, bọn ta không cầm cự nổi nữa!! Uwaa!?」
Hai cung thủ vừa hỗ trợ bọn tôi vừa vẫy tay, nhưng trước khi bọn tôi kịp hội hợp, một người bị Yamauba đấm tan thành vệt máu đỏ, người còn lại bắn nỏ liều chết, nhưng cũng bị cắn nát từ bên hông. Yamauba, miệng đầy máu, nhìn về phía bọn tôi.
Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi.
「Chậc!? Đưa con nhện đó đây!!」
「Gì…!?」
『Σ( ゚Д゚) Ukyan!? Em gái làm cái gì vậy!?』
「Ai là em gái của ngươi chứ!!」
Iruka thọc tay vào áo tôi, lôi con nhện trắng từ trong ngực ra, vừa chửi vừa chạy xa khỏi tôi. Ánh mắt Yamauba rõ ràng bám theo Iruka. Mụ đuổi theo Iruka, rõ ràng định làm mồi nhử để câu giờ. Quả thật, con nhện trắng từng là mồi nhử lý tưởng với Namahage, và Iruka với thể chất vượt trội hơn tôi, rất phù hợp để kéo dài thời gian. Nhưng…!!
「Dở hơi mà làm màu…!! Khốn kiếp!!?」
Tôi phun ra lời cay độc với hành động của Iruka, nhưng đám yêu quái từ vòng bao vây vừa thoát ra lại đuổi theo từ phía sau. Chỉ còn cách chạy. Tôi chạy bán sống bán chết. Rồi một tiếng nổ lớn!!
「Iruka!?」
「Đồ khốn!!?」
Quay lại nhìn, Yamauba đang tấn công Iruka. Nó lao vào từ phía trước, vung tay, xới tung cánh đồng tuyết. Iruka dùng cây làm lá chắn, linh hoạt di chuyển, nhưng rõ ràng không cầm cự được lâu. Và tôi cũng vậy.
『Kikiki!!』
「Chậc, tới rồi…!?」
Trong đám yêu quái đuổi theo, một con muỗi lớn lướt trên cánh đồng tuyết lao tới. Đôi mắt kép vô cảm nhìn chằm chằm, cái vòi rỏ dãi vươn về phía tôi. Tốc độ của nó nhanh hơn chân tôi gấp nhiều lần, khoảng cách thu hẹp nhanh chóng, và rồi…!!
『Ai cho ngươi làm càn!!』
Từ trong rừng, con rối do ông lão điều khiển, từng dùng để trói Kamui, bò ra bốn chân, lao vào con muỗi lớn, vật lộn với nó.
『Kikiki!!』
『Nuu!!?』
Con muỗi lớn, vốn nổi tiếng yếu ớt, bị va chạm mạnh đến gãy tay chân. Nhưng nó phản công, vung vòi như roi, trong nháy mắt cắt đứt tay trái, chân trái của con rối gỗ.
Nhưng đó là tất cả con muỗi làm được. Ngay sau đó, con rối từ miệng mặt nạ hannya phun ra kim, nghiền nát đầu con muỗi yếu ớt. Rồi nó quay đầu, hướng về đám yêu quái còn lại, phun lửa.
Chắc hẳn ông ta đã thu hồi trong trận quét sạch đám kappa, cải tiến「Ngục Hỏa Đế Quốc」thành súng phun lửa gắn vào con rối. Hàng chục yêu quái côn trùng bị ngọn lửa không thể dập bằng nước thiêu rụi trong chớp mắt. Đám còn lại sợ hãi bỏ chạy.
Tuy nhiên, đó cũng là kháng cự cuối cùng của con rối. Súng phun lửa cạn nhiên liệu sau ba mươi giây. Con muỗi lớn cũng đẩy con rối đến giới hạn, không thể cử động nữa.
『Thật… phiền phức. Không động đậy được nữa.』
Tôi chạy đến bên con rối vừa quét sạch đám yêu quái, giờ chỉ biết ngọ nguậy như sâu.
「Sư phụ, cảm tạ người. Phần còn lại để tôi.」
『Ngu ngốc! Ngươi muốn chết sao?』
「Ý chí liều chết thôi. Với con rối này, cũng không thể ra tay được, đúng không?」
『…』
Ông lão im lặng trước lời đề nghị của tôi, dường như đang cân nhắc nguy cơ và xác suất thành công. Nhưng thời gian không còn.
「Uoo…!!?」
『Σ(>Д<) Ukyaan!?』
Tiếng nổ và tiếng thét khiến tôi quay về phía Iruka. Nàng bị sóng xung kích từ cú đấm của Yamauba đánh ngã xuống cánh đồng tuyết. Tôi nhìn con rối của ông lão, khẩn cầu.
「Làm ơn! Nhanh lên…!!」
「…Cố mà làm cho tốt. Không được phép thất bại!」
「Đương nhiên…!!」
Sau thoáng im lặng, ông lão nhượng bộ. Ngay sau đó, bụng con rối nứt ra. Đồng thời, linh khí nồng đậm, như đạt tới điểm giới hạn, trào ra từ bên trong.
Linh khí đậm đặc đến mức hung yêu cũng phải phản ứng ngay lập tức.
『AAAAAAAAGGGHHHH!!』
Yamauba, đang áp sát Iruka, dường như nhận ra hoặc nhớ ra thứ đó. Nó gầm lên một tiếng gớm ghiếc khiến da gà nổi lên, rồi lập tức bỏ qua Iruka, lao với tốc độ tối đa về phía tôi, về phía con rối.
「Ngược lại, quá hợp lý…!!」
Liếc nhìn Yamauba lao tới, tôi cười nhếch mép. Trong lúc cười, tôi lấy ra thứ được giấu trong bụng con rối.
Lá bài tẩy chuẩn bị cho Namahage, tôi rút nó ra.
「Thật tình. Tiểu thư cũng độc ác thật, đúng là…『bảo hiểm』cái quái gì chứ!!」
Tôi nhớ đến nụ cười nhạo của Gorilla-sama, càu nhàu. Rốt cuộc cô ấy nhìn thấu đến đâu chứ… Trong lúc nghĩ vậy, Yamauba túm lấy tôi. Nó đưa tôilên trước mặt, từng nếp nhăn trên khuôn mặt nó hiện rõ mồn một.
「Hahaha, đúng là đầy nếp nhăn và tàn nhang. Phải chăm sóc da cẩn thận chứ, nhỉ…? Guo!?」
Đáp lại lời chế nhạo của tôi là cơn đau toàn thân. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Chết tiệt…! Chẳng lẽ nó hiểu lời tôi sao?
Rồi Yamauba há miệng, định nuốt chửng tôi cùng thứ tôi cầm. Hàm răng sắc nhọn như cá mập hiện ra. Tôi nhét thẳng thứ đó vào miệng nó.
Khối「ngọc bích」mà con nhện từng tạo ra, tôi nhét vào.
「Cứ từ từ mà thưởng thức!!」
Rồi tôi kích hoạt cạm bẫy.
『GUOOOO!!?』
Thứ tưởng là món ngon phát sinh dị biến. Yamauba hoảng loạn định nhổ nó ra. Nhưng có kẻ không cho phép.
「Oryaaa!!」
『HAAA!!』
Con rối và Iruka đồng thời đánh vào hàm dưới Yamauba. Chính xác hơn, con rối nhảy lên đâm đầu, Iruka đá lên, ngăn Yamauba nhổ thứ đó ra.
Rồi khoảnh khắc đến. Từ miệng Yamauba, ánh sáng trào ra. Tôi cười khẩy, chợt nhớ đến một cảnh phim, bèn huýt sáo.
「Xóa sổ hoàn tất… nhỉ?」[note73729]
Dòng ánh sáng mãnh liệt nuốt chửng tầm nhìn của tôi…


3 Bình luận