Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 93
5 Bình luận - Độ dài: 7,772 từ - Cập nhật:
Khí trời rung chuyển bởi những tiếng va chạm khô khốc. Không chỉ một lần, mà hai, ba lần, âm thanh ấy vang lên ngắt quãng, dội vào không gian.
「Kuh…!?」
Trước những nhát chém mãnh liệt liên tiếp, Tamaki chỉ có thể dồn sức phòng ngự. Nàng cắn chặt răng, gắng gượng đón đỡ hoặc hóa giải những đòn tấn công dồn dập.
Dẫu vậy, chỉ riêng việc đó thôi cũng đã là một thần kỹ đầy nghệ thuật. Những tháng năm rèn luyện ở quê nhà cùng sự chỉ dạy từ bậc thầy tại dinh thự gia tộc Onizuki, cả hai đã hun đúc nên tài năng kiếm thuật tuyệt diệu của thiếu nữ tuổi mười tám này.
Với độ tuổi ấy, với lượng kinh nghiệm ấy, kỹ năng của nàng có thể được xem là thiên tài… Song, đó chỉ là cảm nhận của những kẻ lần đầu chứng kiến. Bất kỳ ai từng biết đến quá trình khổ luyện của nàng tại dinh thự đều có thể nhận ra rằng những động tác của nàng thiếu đi sự tinh tế, và vì thế, kết cục của trận đấu này đã quá rõ ràng.
「Kuh… Haa!!」
「Uwa…!?」
Trước đòn đâm kết liễu được tung ra cùng tiếng thét của đối thủ trong trận đấu tay đôi, Tamaki không thể chống đỡ kịp. Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh mộc kiếm nàng nắm chặt trong tay đã bị đánh văng. Mộc kiếm xoay tròn trên không trung, rồi cắm phập xuống mặt đất với lực mạnh mẽ. Và trận đấu, đến đây là kết thúc.
「Cảm ơn rất nhiều」
「C-cảm ơn rất nhiều…」
Trong phút chốc sững sờ, Tamaki bừng tỉnh trước cái cúi đầu trang nghiêm của đối thủ. Nàng vội vàng đáp lễ, cúi đầu đáp lại. Khi ngẩng mặt lên, thứ nàng nhìn thấy là ánh mắt sắc lạnh, rõ ràng mang vẻ bất mãn, từ một thiếu nữ tóc tím cắt ngang vai đang nhìn chằm chằm về phía nàng.
Hotoya Tamaki và Akou Murasaki, hai thiếu nữ cùng lứa, cùng được Onizuki Sumire chỉ dạy, đang tỷ thí tại một vùng ngoại ô của quận Hieda.
Cuộc tỷ thí này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một phần trong việc rèn luyện hằng ngày giữa hai tỷ muội đồng môn dưới sự hướng dẫn của Onizuki Sumire, nhằm giữ cho kiếm thuật không bị mai một.
…Vấn đề nằm ở bầu không khí bất an và căng thẳng đang len lỏi giữa hai người.
「Kiếm pháp của cô có phần do dự, Tamaki-san.」
Lời nói đầu tiên Murasaki thốt ra với Tamaki sau cái cúi đầu, rõ ràng mang theo sự bất mãn, hoặc có thể nói là cay nghiệt.
「Mấy ngày gần đây, cô luyện tập không mấy nhập tâm nhỉ? Với thái độ nửa vời như vậy mà dám đối diện với tỷ muội đồng môn, quả là gan dạ!」
「Eh, ừm… Xin lỗi…」
Trước lời trách cứ của Murasaki, Tamaki chỉ biết lúng túng xin lỗi.
「Lời xin lỗi là không cần thiết. Ta muốn nghe lý do vì sao cô lại lơ là việc luyện tập. Để kỹ năng sa sút vì những chuyện tầm thường, chẳng phải là điều đáng cười sao? Trách nhiệm trừ yêu sư đâu phải thứ có thể đảm đương với tâm thế thiếu nghiêm túc như vậy!」
Lời chỉ trích của Murasaki khiến Tamaki thoáng tối sầm nét mặt. Nàng hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Những câu chuyện từng nghe, những lần hiếm hoi đối đầu với tiểu yêu, tất cả đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Đối mặt với những con quái vật siêu nhiên, không thuộc về loài người, không một chút lơ là nào được phép tồn tại. Nàng không thể mãi giữ tâm thế yếu đuối như thế này. Không thể, nhưng…
「Là vì…」
「Murasaki-sama, thức thần hồi âm đã đến.」
Tamaki định dốc lòng thú nhận, nhưng đúng lúc ấy, một thông báo từ một thành viên ẩn hành chúng khiến nàng bất giác ngậm miệng. Murasaki, quay sang phía người đưa tin, khẽ gật đầu.
「Đã rõ, đi thôi…Tamaki-san, xin lỗi, nhưng buổi luyện tập hôm nay đến đây là kết thúc. Mong cô chớ lơ là việc rèn luyện. Hiểu chứ?」
「V-Vâng…」
「Vậy, xin cáo từ.」
Nói xong, Murasaki xoay gót, cùng ẩn hành chúng tiến về phía phủ quận. Tamaki lặng lẽ dõi theo bóng lưng ấy với ánh mắt đầy u sầu…
「Tiểu thư, khăn tay đây.」
「À, ừ. Cảm ơn…」
Bất chợt, một giọng nói vang lên, kéo ánh mắt nàng nhìn sang. Đó là người bạn thân, đồng thời là thị nữ của nàng. Một tay cầm thanh kiếm gỗ bị đánh văng, tay kia đưa ra chiếc khăn tay đã được vắt khô sau khi nhúng nước lạnh. Nhận lấy khăn, Tamaki lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt, cổ và cánh tay.
「Tiểu thư, người vẫn đang lo lắng sao?」
「Ừ. Dù sao thì… cũng khó tránh khỏi…」
Tamaki khẽ gật đầu trước lời nhận xét của người bạn, giọng đầy uể oải. Đó chính là nguyên nhân khiến nàng mấy ngày qua không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Việc nàng đề xuất đã vô tình đẩy ân nhân và bạn bè vào một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, khiến Tamaki không khỏi lo lắng và tự trách. Hậu quả từ sự thiếu suy nghĩ và vô trách nhiệm của bản thân… Song, đồng thời, nàng cũng cảm thấy bất mãn và phẫn nộ trước tình cảnh xung quanh. Việc bỏ mặc những dân làng vô tội một cách ích kỷ là điều nàng không thể chấp nhận, và thái độ của đám quan lại trong quận càng khiến nàng phẫn uất trong lòng.
(Nhưng mình cũng không thể gây thêm phiền hà…)
Nàng lại nhìn về bóng lưng của thiếu nữ đồng môn nhỏ hơn hai tuổi đang rời đi. Dáng người nhỏ nhắn ấy, so với nàng, trông thật mệt mỏi. Không, thực tế thì Akou Murasaki, thiếu nữ ấy, đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần vì chuỗi sự kiện này.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Nhiệm vụ vốn được cho là an toàn tuyệt đối, nhưng khi bắt đầu, mọi thứ lại lộ ra sự chuẩn bị cẩu thả đến không thể chấp nhận, và tệ hơn, con yêu quái nguy hiểm cần giám sát lại mất tăm mất tích.
Đối với Murasaki, nàng phải vừa lo liệu công việc hành chính, vừa chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, đồng thời không ngừng rèn luyện. Dù đã từng đảm nhận những nhiệm vụ lớn ở gia tộc, nhưng khi đó, nàng luôn có cha hoặc anh trai làm người dẫn dắt, cùng với nhiều cố vấn đáng tin cậy. Lần này thì khác. Trách nhiệm và công việc đè nặng lên vai Murasaki vượt xa những gì nàng từng trải qua.
…Không, chính xác hơn, trong mảng hành chính, nàng có một đầy tớ Yunshoku thay nàng gánh vác, nhưng đáng tiếc, người đó giờ không có mặt tại đây.
Hơn nữa, điều Tamaki không biết là Murasaki cũng đang áy náy không ít khi phải đẩy những nhiệm vụ nguy hiểm cho Yunshoku và những người dưới quyền. Việc Tamaki chọn im lặng, trong một góc độ nào đó, là đúng đắn. Nếu nàng thẳng thắn nói ra, e rằng gánh nặng tinh thần của Murasaki sẽ càng thêm chồng chất. Thực tế, Murasaki đã phải bí mật uống thuốc dạ dày ba lần mỗi ngày.
…Và nhân tiện, mấy ngày nay, kỳ kinh của nàng đến khá nặng, khiến nàng còn bị thiếu máu nhẹ.
「…Tiểu thư?」
「À, xin lỗi nhé? Tớ hơi mải nghĩ… Chúng ta cũng về thôi, được chứ?」
Trước câu hỏi của Suzune khi thấy chủ nhân im lặng, Tamaki cố nặn ra một nụ cười rồi đề nghị như vậy. Nói xong, nàng lập tức bước đi. Suzune thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức bước theo sau.
(Tham khảo ý kiến người khác… cũng khó khăn thật.)
Trong khoảnh khắc, hình ảnh một thiếu niên trừ yêu sư, người thứ ba tham gia nhiệm vụ lần này, lướt qua tâm trí nàng. Nhưng Tamaki nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Không phải nàng và cậu ta có mâu thuẫn gì, nhưng mối quan hệ giữa họ cũng không thực sự suôn sẻ. Nói thế nào nhỉ… mỗi lần trò chuyện, nàng luôn cảm nhận được một sự gai góc nào đó. Và việc thẳng thừng hỏi lý do cũng là điều Tamaki ngần ngại.
「Thật u uất…」
Lúc này, nếu có người bạn sói ở đây, hẳn cô ấy sẽ cười lớn và bảo nàng đừng bận tâm. Hoặc giả, nếu là chàng đầy tớ từng nhiều lần lắng nghe nàng tâm sự kể từ khi nàng được gửi đến nhà Onizuki, thì… Đáng tiếc, chính nàng đã đẩy họ vào nhiệm vụ nguy hiểm ấy. Ý thức lại điều đó, Tamaki càng thêm chán nản.
「Tuyết, sao?」
Bất chợt, một cảm giác lạnh giá chạm vào má khiến Tamaki ngẩng lên nhìn trời. Dưới bầu trời u ám, những bông tuyết lất phất bắt đầu rơi xuống.
「Thời tiết thật tệ. …Mây từ phía tây trôi đến sao? Gió đang thổi về hướng này, nếu không đổi chiều, ngày mai hoặc mốt sẽ có bão tuyết đấy.」
「Ừ, đúng vậy.」
Tamaki gật đầu trước nhận định của người bạn về thời tiết. Mây từ phương tây… Ở nơi ấy, có lẽ giờ đang là một cơn bão tuyết dữ dội. Chỉ mong họ có thể tìm được nơi trú ẩn an toàn.
「…」
Nghĩ đến ân nhân và người bạn đang đối mặt với nhiệm vụ nguy hiểm giữa cơn bão tuyết, Tamaki lặng lẽ đứng đó, không thốt nên lời, chỉ biết trầm tư…
-
Trà, trong kiếp trước, được xem là một thứ phẩm vật lịch sử và mang tầm vóc toàn cầu. Nhìn lại quá khứ, từ sự kiện Hội Trà Boston đến cuộc Chiến tranh Nha phiến, trà đã trực tiếp hoặc gián tiếp gắn bó với những biến cố lịch sử trọng đại, trở thành một món hàng của thế giới.
Người ta cho rằng caffeine và catechin trong trà không chỉ kích thích thần kinh trung ương, mà còn có tác dụng cường tâm, chống ung thư, và mang lại cảm giác thư thái. Đó chính là nguyên do khiến việc thưởng trà lan tỏa khắp thế gian, trở thành một thứ phẩm vật được ưa chuộng.
Đặc biệt trong nền văn minh hiện đại, khi caffeine có thể dễ dàng được hấp thụ qua không chỉ trà mà còn cà phê, các loại thực phẩm hay dược phẩm khác, lợi ích của trà có phần khó nhận ra. Nhưng vào thời kỳ trước hiện đại, hiệu quả của nó hẳn được cảm nhận rõ rệt hơn. Ở Anh quốc, người ta kể rằng trà đen pha thêm lượng lớn đường từng được chuẩn bị tự nguyện trong các nhà máy thời Cách mạng Công nghiệp, nơi luật lao động chẳng được màng tới, nhằm nâng cao hiệu suất làm việc của công nhân. …Dẫu vậy, lý do chính là để tránh việc công nhân uống thứ rượu kém chất lượng, gây tai nạn trong giờ làm, chủ yếu vì nguy cơ hỏng máy móc.
…Nay, nói về trà đạo, Nhật Bản từ lâu đã có mối liên hệ sâu sắc và trường tồn với trà trong văn hóa, và Phù Tang quốc, được lấy cảm hứng từ đó, cũng không ngoại lệ.
Có lẽ vì mục đích tiếp đãi quý khách, chúng tôi tìm thấy một hộp trà được cất sẵn. Để sưởi ấm và xua tan mệt mỏi giữa cơn bão tuyết khắc nghiệt này, chúng tôi cho trà vào nước sôi, đun thêm một lúc. Thứ thu được là sencha. Cách làm này thô thiển, chẳng màng đến tinh hoa hay lễ nghi của trà đạo, nhưng xin hãy thứ lỗi. Chúng tôi chẳng có lấy chút kiến thức hay dư dả thời gian để làm khác đi.
「Thứ này cũng tàm tạm. Nào, giờ thì bắt đầu tổng hợp thông tin chứ?」
Sau khi gom xác lũ yêu quái đã xử lý vào một chỗ, rót sencha vừa đun vào những chén trà mỗi người mang theo, rồi quây quần quanh đống lửa trại, tôi mở lời khởi đầu cuộc trò chuyện.
「Chậc, đành vậy.」
Người đàn ông dường như là chỉ huy của đám lính này ngồi xuống một khúc gỗ làm ghế, tháo chiếc mũ sắt đen bóng khỏi đầu. Hắn chép miệng, nhưng vẫn bắt đầu kể lại mọi chuyện dẫn đến thời điểm này.
Quân đoàn của triều đình, trừ một số ngoại lệ như Cận vệ quân trực thuộc Thiên hoàng, đội bảo vệ mỏ quốc doanh, hay các đơn vị đặc nhiệm thực hiện nhiệm vụ bí mật, thường được tổ chức thành ba quy mô lớn nhỏ khác nhau tùy thuộc vào dân số, kinh tế và địa lý của khu vực phân bổ.
Chúng được gọi bằng những cái tên chẳng chút sáng tạo: Tiểu quân đoàn (Shoudan), Trung quân đoàn (Chuudan), và Đại quân đoàn (Daidan). Tại quận Hieda, quân đoàn được biên chế là Tiểu quân đoàn với định mức hơn ba trăm người. Một phần ba trong số đó đóng tại quận đô, số còn lại phân tán ở các thị trấn và trạm trong quận. Quận trưởng ra lệnh tập hợp tất cả, trừ số binh sĩ tối thiểu cần thiết để đóng quân, về quận đô.
Dĩ nhiên, việc huy động binh sĩ trong quận chẳng hề suôn sẻ.
Lý do thì nhiều vô kể. Có những『binh sĩ ma』chỉ tồn tại trên giấy tờ, chẳng có thật. Dù theo chế độ là quân thường trực, nhưng binh sĩ đóng tại các làng quê hoặc đã trở về làm nông, hoặc trở thành lính khai hoang. Có đội viện cớ này nọ để từ chối lệnh triệu tập, thậm chí có đội chẳng thèm hồi đáp. Ngay cả đội đóng quân ngay tại quận đô, nơi được xem là trung tâm, cũng không đủ quân số theo quy định.
Dẫu là chuyện trong dự liệu, nhưng đối với quận chủ, đây chẳng phải là điều đáng cười. Trong tình thế khẩn cấp này, vì sự an toàn của bản thân, ông ta hẳn muốn có càng nhiều binh sĩ càng tốt. Ông ta cưỡng ép triệu tập thợ săn và tiều phu từ quận đô và các làng lân cận, những người do nghề nghiệp thường tiếp xúc với yêu quái và quen thuộc với bạo lực cùng vũ khí. Ông ta còn cử những đội quân nhỏ đi khắp nơi, cố gắng lôi kéo đủ số binh sĩ theo quy định.
Người đàn ông trước mặt, Hikorokurou, đội trưởng tạm quyền (hay còn gọi là Thập nhân đội trưởng) của Tiểu quân đoàn Hieda, là một trong những chỉ huy của các đội nhỏ được phái đi khắp nơi. …Nhân tiện, hắn chỉ là tạm quyền vì vốn dĩ chẳng có đội trưởng chính thức. Tạm quyền thì lương bổng rẻ hơn, đành chịu vậy. Lãnh đạo thời vụ chăng? Chưa kể, đội mười người theo định mức giờ chỉ còn bảy. À không, vừa nãy một người bị chém, giờ chỉ còn sáu. Thật tuyệt vời.
「Vậy là, các ngươi đến trạm này để triệu tập?」
「Ừ. Dù gửi bồ câu đưa thư triệu tập, chẳng có hồi đáp. Theo quy định, có thể kéo năm, sáu người từ đây mà không thành vấn đề, nên bọn ta đến để gọi người.」
「Rồi gặp phải cơn bão tuyết này?」
「Ừ. Suýt nữa lạc lối, vừa tìm được nơi này để thở phào thì lại ra nông nỗi này. Chó má, triều đình tự dưng ra lệnh huy động, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra…?!」
Hikorokurou bực dọc nói, rồi tu cạn chén sencha trong tay, thở ra một tiếng『haa』nặng nề. Chẳng lẽ là…
「Đội trưởng tạm quyền, đừng nói là… ngươi không biết lý do của việc huy động này?」
「Lý do? Ê, đừng nói là ngươi biết gì đó nhé?」
Hikorokurou nhíu mày, vẻ nghi hoặc.
(À, hiểu rồi. Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.)
Từ lời hét của người đưa tin, hẳn họ biết một ngôi làng đã bị phá hủy. Nhưng chuyện làng mạc bị tiêu diệt chẳng phải hiếm. Xác chết đã được xử lý. Việc còn lại thuộc về gia tộc trừ yêu sư, và với hai trăm năm đối phó qua loa với Namahage, họ dường như không liên kết được các sự kiện. Có vẻ họ chưa hiểu tình thế hiện tại của mình.
Dẫu vậy, nếu nói ra sự thật, tệ nhất họ có thể bỏ nhiệm vụ mà trốn chạy.
「…Ừ, ta biết. Chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nhưng ngươi muốn nghe không?」
「Dĩ nhiên rồi! Lệnh mơ hồ thế này mà bắt bọn ta liều mạng sao nổi? Đúng không, tụi bây?」
「Đúng đó, đúng đó!」
「Ừ, chết mà không biết lý do thì tởm lắm!」
「Cả chuyện lũ quái vật vừa nãy nữa, biết gì thì nói nhanh đi!」
Kéo theo Hikorokurou, đám lính đội nón lá đồng loạt yêu cầu tôi giải thích. May thay, lệnh cấm tiết lộ từ quận chủ chỉ áp dụng với dân làng, không phải đám lính này. Và giờ, việc giấu giếm cũng chẳng dễ dàng.
「Vậy thì…」
Thế nên, tôi bắt đầu giải thích tình hình hiện tại. Việc gia tộc trừ yêu để mất dấu Namahage sau khi tiếp quản, việc một ngôi làng bị phá hủy, việc quận trưởng không chuẩn bị kịp cho dân làng sơ tán, nhiệm vụ của chúng tôi, và…
「Khoan đã. Vậy tức là tình trạng của trạm này…」
「Đúng như ngươi nghĩ.」
「Mẹ kiếp, đùa à…?」
Hikorokurou ôm đầu, cúi gằm mặt.
Kết giới bảo vệ các trạm rải rác khắp Phù Tang quốc không thể bị phá bởi lũ tiểu yêu hay trung yêu tầm thường. Dù có trường hợp kết giới bị phá, lần này không phải vậy. Tôi mổ bụng lũ quái vật đã thu thập, chẳng tìm thấy thịt người. Nghĩa là không phải lũ sâu bọ đó gây ra thảm cảnh này… Nhân tiện, thứ giống bồ câu đưa thư được tìm thấy trong dạ dày một con sâu.
「Theo điều tra vừa nãy, trạm này bị tấn công cách đây vài ngày, ít nhất chưa đến một tuần.」
「…」
Hiểu được tình thế của bản thân và quận Hieda, Hikorokurou cùng đám lính dưới quyền rơi vào im lặng. Tôi nhấp một ngụm trà từ chén, rồi ngậm một miếng thịt khô mang theo. Nhân tiện, tôi đưa một miếng cho Shiro, đang nhấm nháp chén trà đã nguội bên cạnh. Không đưa cho Iruka, vì cô ta có phần riêng. Hả, ăn hết rồi? Đùa à!
「…Ngươi định làm gì tiếp theo?」
Ngay sau khi miễn cưỡng chia vài miếng thịt khô cho Iruka, Hikorokurou căng thẳng hỏi tôi. Tôi ngồi thẳng lại, nhìn đống lửa trại một lúc lâu… rồi đáp.
「Nhiệm vụ của bọn ta không đổi. Tìm dấu vết của Namahage. Tìm thấy thì báo ngay cho cấp trên. …Dĩ nhiên, ta sẽ báo cáo về thảm trạng của trạm này.」
「Báo cáo à? Bằng cách nào? Tụi bây đâu có bồ câu đưa thư? Định cử một người làm truyền tin sao?」
Tôi đáp lại lời Hikorokurou bằng cách giơ tay, để lộ mảnh giấy trên lòng bàn tay.
「Gì vậy? Giấy à… Ối!?」
Đám lính thoáng nghi hoặc nhìn vào lòng bàn tay tôi…rồi giật bắn, lùi lại khi một con bồ câu thức thần xuất hiện từ mảnh giấy. Họ sững sờ, thậm chí có kẻ ngã ngồi. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi cười khổ dưới lớp mặt nạ. Cứ như tôi đang biểu diễn trò ảo thuật thả chim bồ câu vậy.
「Ê, đó là… thức thần trong truyền thuyết à? Hồi nãy chiến đấu cũng dùng nó, đúng không?」
「Ừ. Loại đơn giản thôi.」
「Chậc, dùng thứ đó, đúng là tụi bây chẳng khác gì quái vật.」
Lời Hikorokurou phun ra đầy khinh miệt, nhưng tôi chẳng thể phủ nhận.
Việc điều khiển thức thần đơn giản là kỹ năng cơ bản với trừ yêu sư, nhưng với đầy tớ, đó là một chú nguyền cao cấp, còn với kẻ không có chút linh lực, nó chẳng khác nào ma thuật. Với đám lính quê mùa, được chứng kiến tận mắt đã là hiếm, nên phản ứng này cũng dễ hiểu. …Dẫu sao, tôi cũng phải chịu sự huấn luyện khắc nghiệt từ Gorilla-sama mới miễn cưỡng vụng về điều khiển được thức thần.
「Nếu bão tuyết ngừng, ta sẽ buộc thư vào nó và thả đi. Nửa ngày là đến quận đô.」
Với một trừ yêu sư chính quy như Botan, họ có thể giao tiếp trực tiếp qua thức thần, thêm nhiều chức năng khác. Đáng tiếc, tôi chưa đạt đến trình độ đó. Hiện tại, tôi chỉ biết cách cho thức thần tự động di chuyển đến đích, chia sẻ thị giác, hoặc buộc khói hay pháo hôi để biến nó thành bom tự hành. Toàn kỹ thuật nhỏ nhặt, nhưng với tôi đã là rất hữu ích. Với kẻ không biết thuật, chúng chẳng khác gì chiêu gian lận hay lỗi kỹ thuật.
「Nghe ghê gớm thật. Không cần truyền tin luôn à?」
「Còn các ngươi thì sao? Đáng tiếc thay, trạm này đã trống rỗng rồi.」
Tôi liếc nhìn nội thất trạm, giờ chỉ còn là đống đổ nát, vừa đủ che chắn bão tuyết, rồi hỏi.
「…Chẳng biết nữa. Đây là điểm triệu tập cuối cùng. Lẽ ra bọn ta sẽ trở về quận đô, nhưng… với cơn bão này thì…」
「Ê, Hikorokurou, nghiêm túc đấy à? Ở lại cái chỗ này sao?」
「Ngủ chung với xác lũ quái vật à? Đùa chắc?」
Trước lời Hikorokurou, đám lính gần như đồng đội của hắn thi nhau càu nhàu.
「Biết làm sao được! Hay là gì? Muốn xông ra giữa bão tuyết này à? Ai muốn chết thì ta không cản! Đi ngay đi!」
Hikorokurou chỉ ra cơn bão tuyết gào thét bên ngoài, khiến đám lính còn lại không dám hé nửa lời. Cũng là người bản địa Hieda, họ hiểu rõ ra ngoài trong cơn bão tuyết chẳng biết khi nào tạnh này chẳng khác nào tự sát.
「…Ta sẽ dựng tạm một kết giới trừ yêu đơn giản. Với tiểu yêu thì ổn, nhưng đừng trông mong nó chống được Namahage. Cũng cần phân công canh gác. Bên ta, ta với Iruka sẽ thay phiên. Bên ngươi, sáu người, chia ba ca hai người. Không vấn đề gì chứ?」
「Không vấn đề… muốn nói thế lắm, nhưng con nhóc kia không tính à?」
「Fwe!?」
Bất ngờ bị gọi tên, Shiro đang nhấm nháp chén trà sững sờ, rồi hoảng hốt, rúc sau lưng tôi như tìm chỗ trú. Liếc nhìn cô bé, tôi quay lại nói với Hikorokurou.
「Đừng dọa nó chứ. Để một đứa nhóc canh đêm thì được gì?」
「Nhóc, hả? Làm sao tin được vẻ ngoài của lũ quái vật chứ.」
Hikorokurou liếc Shiro đầy nghi ngờ, nhưng nhanh chóng mất hứng, quay lại nhìn đống lửa trại. Hắn rót thêm sencha từ nồi đun vào chén. Mọi người lặng lẽ quây quanh đống lửa một lúc lâu.
「Nào, xong chuyện rồi chứ? Ta xin phép đi một lát nhé?」
Người phá vỡ sự im lặng, dĩ nhiên là Iruka. Cô ta, đang ngồi bắt chéo chân trên sàn, uể oải đứng dậy.
「Đi đâu?」
「Thịt khô với trà mà đủ à? Ở đây có kho, đúng không? Ta đi lấy ít đồ ăn. Dù sao cuối cùng cũng đốt trụi chỗ này còn gì?」
Trạm này đã tan hoang. Xử lý xác lũ quái vật xong, khi rời đi, chúng tôi định đốt trụi nơi này. Đã đốt thì lấy chút đồ cũng chẳng sao… đó là ý của Iruka.
「Tùy, nhưng đừng ở lâu quá. Dù đã xử lý gần hết, nhưng biết đâu vẫn còn yêu quái lẩn trốn. Đừng quên mang vũ khí.」
「Tìm được rượu hay thuốc lá thì mang về luôn nhé. Trời lạnh thế này, rượu thì càng tốt.」
Hikorokurou nhân cơ hội đặt hàng, và đám lính còn lại cũng hùa theo. Họ không muốn rời đống lửa vì sợ lạnh, phải không? Nhún vai, Iruka bước về phía kho.
Tiếng bước chân xa dần. Sự im lặng lại bao trùm…
「Tomobe-san…」
「Tạm thời tối nay cứ quấn chăn mà ngủ. Chẳng biết lúc nào mới được ngủ tiếp đâu.」
「Nhưng, em cũng muốn làm gì đó…」
「Nhóc con xen vào làm gì. …Em cũng kiệt sức vì bão tuyết rồi đó? Nhìn mắt em mệt mỏi lắm rồi.」
Mí mắt Shiro rõ ràng nặng trĩu. Đống lửa và trà có lẽ khiến cô bé thả lỏng, căng thẳng tan biến.
「Cơ thể không nói dối đâu. Đừng cố chịu đựng. Đây, tấm lót này.」
Tôi nhét vào tay Shiro một tấm lót rẻ tiền lấy từ hành lý, dùng cho lúc ngủ ngoài trời.
「Vâng… Xin lỗi.」
Shiro rũ tai và đuôi cáo, khẽ gật đầu. Cô bé trải tấm lót cạnh tôi, quấn áo khoác thay chăn, cuộn tròn nằm xuống.
「Tomobe-san.」
「Sao?」
「Hồi nãy bị tấn công, cảm ơn anh đã cứu em.」
「…Ngủ đi.」
「…Vâng.」
Sau đó, Shiro không nói thêm. Một lúc sau, hơi thở đều đều, tiếng ngáy nhỏ vang lên.
「…」
Tôi nhấp một ngụm trà, cố xua đi cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ đang trỗi dậy. Nhìn ra cửa sổ trạm gần như sụp đổ, tôi chỉ thấy bão tuyết mịt mù bên ngoài… Tôi nhăn nhó, như có xương cá mắc trong họng, một cảm giác khó chịu khó tả.
「Chết tiệt」
Tôi chép miệng, nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy. Có gì đó, có gì đó không ổn. Một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả. Nhưng tôi không biết nó là gì, không giải thích được, không nói được với ai, và điều đó càng khiến tôi bực bội.
Và vì thế, tôi chỉ biết ngồi đó, một mình, chìm trong nỗi bất an khôn nguôi…
-
「Ừm, kho hàng… kho hàng… à, đây rồi.」
Vượt qua hành lang nơi tuyết từ ngoài trời lùa vào, nữ lang nhân Iruka đã đến được nơi ấy.
「Ô, hàng hóa ở đây quả thật phong phú quá đê!」
Bước chân vào kho hàng của trạm, Iruka bắt đầu lục lọi bên trong với vẻ mặt tự nhiên như thể mọi thứ thuộc về mình, khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Có lẽ vì mục đích tiếp đãi khách, hoặc cũng có thể vì vật tư bổ sung vừa được gửi đến không lâu, kho hàng này, với một trạm vùng quê, quả thực dồi dào đến bất ngờ.
Cầm theo một chiếc thùng tìm thấy trên đường, nữ nhân Emishi ấy vô tư vứt bỏ vào đó nào thực phẩm, nào bình rượu, nào thuốc lá, chẳng chút đắn đo.
Bất chợt, bàn tay nàng dừng lại không chút báo trước. Sự tĩnh lặng kéo đến chỉ trong khoảnh khắc, và ngay sau đó, Iruka cất tiếng, giọng đầy cảnh giác và mang theo sắc thái thù địch.
「Này, ngươi định rình rập ta đến bao giờ hả?」
Cùng với lời nói ấy, Iruka xoay người như nhảy vọt, và trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng đã bắt được con thức thần đang lén lút bám theo nàng từ khoảng cách mười bước, ẩn mình bằng thuật ẩn hành che giấu nhận thức. Đó là một con chim ruồi thức thần, bị nàng nắm chặt trong tay.
『…Ngươi hành xử thật thô bạo. Rốt cuộc là có ý gì đây?』
Giọng nói bình thản phát ra từ con chim ruồi bị kéo đến gần, nhưng Iruka chỉ hừ mũi, lộ rõ vẻ khó chịu.
「Đừng giả vờ dễ thương nữa. Ngươi, kẻ điều khiển thứ này, không phải là con bé thường dùng nó, đúng không?」
『…Hừm, thật rắc rối. Ta tưởng mình đã ngụy tạo giọng nói hoàn hảo, vậy sao ngươi lại biết?』
Cùng với lời chỉ trích của Iruka, giọng nói từ con chim ruồi chuyển từ giọng thiếu nữ sang giọng khàn khàn của một lão nhân. Ông lão Matsushige khẽ nghiêng đầu con chim ruồi, hỏi. Đôi mắt của thức thần mang nét trống rỗng, vô cơ, dường như phản ánh bản chất của kẻ điều khiển nó từ phía bên kia.
「Chẳng gì cả. Là trực giác thứ sáu thôi. …Mà chuyện đó chẳng quan trọng. Từ nãy giờ ngươi cứ nhìn ta như thể đang săm soi, thật sự rất khó chịu đấy.」
『Thật quá đáng. Ta đâu phải kẻ duy nhất giám sát ngươi. Hay là ngươi không nhận ra ánh mắt của những kẻ khác?』
Đối với tiếng chép miệng của Iruka, lão nhân đáp lại bằng một lời chỉ trích. Quả thật, không chỉ có con chim ruồi này là thức thần ẩn nấp bên cạnh đầy tớ kia. Nhưng…
「Ta biết chứ. Ta đã cảm nhận được vài ánh mắt khó chịu lảng vảng quanh đây.」
Dĩ nhiên, Iruka không thể xác định chính xác ai đang theo dõi. Điều nàng biết chỉ là có nhiều hơn một kẻ, và ít nhất một trong số đó hẳn là con quỷ xanh kia. Nàng nhớ lại lần đã kể chuyện này cho đầy tớ đó, hắn chỉ cười khổ. Hắn dường như cũng nhận thức được việc này.「Bị xem như đồ chơi từ lâu. Ta quen rồi.」 hắn nói, giọng nửa như cam chịu. Dẫu vậy…
「Nếu chỉ nhìn như đám kia thì ta chẳng bận tâm. Nhưng các ngươi thì khác mà?」
Nàng từng nghe tên đầy tớ kể, và cả việc nàng đã đụng độ cháu gái của lão này khi trốn khỏi ngục ở thị trấn trạm. Nàng cũng biết giữa họ và lão có ân oán từ sự kiện ở kinh đô…
「Dạo gần đây chẳng thấy mặt mũi các ngươi đâu. Vậy mà giờ xuất hiện, lại không theo dõi hắn mà bám theo ta. Kỳ lạ thật, đúng không? Hơn nữa… vừa rồi ngươi cố tình để lộ khí tức, là sao?」
Chính vì giác quan nhạy bén của yêu lang, nàng mới nhận ra. Rõ ràng, kẻ trong con chim ruồi này đã cố ý để lộ khí tức để bị phát hiện. Để bắt đầu một cuộc trò chuyện ở nơi không có ai xung quanh…
「Mục đích của ngươi là gì, hả?」
『Trời ạ, đừng thô bạo thế chứ. Dù sao đây cũng chỉ là thức thần đơn giản. Nắm chặt quá là hỏng mất đấy.』
Lão nhân nói một cách thong dong với Iruka. Nhưng nàng chỉ im lặng. Thấy thái độ ấy, con chim ruồi khẽ thở dài.
『Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn. Thôi được, chẳng cần cảnh giác đến thế. Ta chỉ muốn gửi đến ngươi một lời cảnh báo trước.』
「Cảnh báo trước?」
Trước lời của con chim ruồi, Iruka lặp lại, giọng đầy nghi hoặc.
『Đúng vậy. Và ta muốn nhờ ngươi hợp tác vì chuyện này.』
「Nghe buồn cười thật. Sao không tìm thẳng hắn mà nói?」
『Theo lẽ thường thì đúng là thế. Nhưng ta e rằng hắn sẽ phản đối lời ta.』
「Vậy nghĩa là, một mưu đồ chẳng ra gì, đúng không?」
Về người phụ nữ và lão nhân điều khiển con chim ruồi này, Iruka chỉ biết họ là những cộng sự bí mật của gã đầy tớ, nhưng nàng chưa đào sâu thêm chi tiết. Xét việc họ chỉ hợp tác trong lén lút, vòng vo, rõ ràng họ không phải đồng minh chính đáng.
Việc sử dụng thức thần và thông thạo linh thuật và chú nguyền cho thấy họ có thể là những trừ yêu sư chui, hoặc trừ yêu sư bị trục xuất… Dù thế nào, mưu đồ của những kẻ này khó mà tử tế.
『Chưa nghe đã vội phán xét, thật không hay… Tên đầy tớ đó, nói sao nhỉ, khá vụng về. Vì thế mà hay tự mình bước qua những cây cầu nguy hiểm không cần thiết. Thành thật mà nói, bọn ta cũng muốn vụ này được giải quyết ổn thỏa.』
「…Ít nhất, bề ngoài thì ngươi không giống đang nói dối.」
Trước lời của thức thần, dựa vào bản năng hoang dã, Iruka miễn cưỡng đưa ra phán đoán. Nghe câu trả lời, lão nhân phía bên kia con chim ruồi nở nụ cười đầy hứng thú.
『Hô, bất ngờ thật, ngươi lại thẳng thắn thế. Ta còn tưởng ngươi sẽ nghi ngờ thêm nữa chứ.』
「Ta chẳng tin ngươi đâu. …Đừng nghĩ có thể lừa được ta. Ta đúng là kẻ ít học, nhưng không phải đồ ngu. Với mưu đồ bẩn thỉu, cái mũi của ta rất thính đấy.」
『Đúng là chó nhỉ?』
「Là sói!」
Bị gọi là chó khiến nàng tức giận, hay thái độ đùa cợt của lão nhân làm nàng khó chịu, sức nắm của Iruka siết chặt hơn. Con chim ruồi đập cánh phành phạch, ra hiệu đòi nàng nới lỏng tay.
『Trời ạ, ta đã nói đây chỉ là thức thần đơn giản, dễ hỏng lắm mà…』
Con chim ruồi thở dài, liếc nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Iruka. Nàng chép miệng.
「Đừng vòng vo nữa. Nói thẳng chuyện đi. Ta cũng chẳng rảnh lắm đâu.」
『Được rồi, được rồi. Đừng vội thế… Nào, bắt đầu thôi.』
Đáp lại yêu cầu của Iruka, con chim ruồi nghiêm túc trở lại. Cuộc nói chuyện chuyển sang trọng tâm. Con chim bắt đầu thốt lời.
…Nghe nội dung, Iruka không khỏi nín thở. Nàng mở to mắt, kinh ngạc.
「Này, đùa à?」
『Ngươi nghĩ ta rảnh mà nói chuyện vớ vẩn thế sao?』
Trước lời nghi ngờ bật ra từ miệng, lão nhân đáp lại bằng giọng điệu độc địa. Nhận ra trong lời nói ấy không có chút giả dối, Iruka nhăn nhó, đồng thời bồn chồn. Tình thế dường như đang chuyển biến theo hướng tệ hơn nàng tưởng rất nhiều.
「Ha, chẳng vui chút nào, hả?」
『Ngươi sẽ hợp tác chứ?』
「…」
Trước yêu cầu từ con chim ruồi, Iruka không thể đáp ngay…
-
「…」
Sau cuộc đối thoại với con chim ruồi, Iruka trở về từ kho hàng trong im lặng, ánh mắt nàng bắt gặp tên đầy tớ đang lặng lẽ nhìn đống lửa trại.
Từ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, Iruka đứng lặng một lúc nơi đó. Nhưng khoảnh khắc ấy chẳng kéo dài. Trong chớp mắt, nàng nhận ra ánh nhìn của đầy tớ qua lớp mặt nạ. Đầu hắn khẽ động ngay sau đó.
「Nn, cô về rồi à? Chậm rãi quá đấy… Ối!?」
Khoảnh khắc định lên tiếng hỏi nàng, hắn bị cắt ngang bởi một vật ném tới. Tên đầy tớ thoáng giật mình, nhưng vẫn kịp bắt lấy.
Hắn bắt được một chiếc áo khoác giữ ấm.
「Đây là…」
「Phần của bạch hồ đấy. Ngươi định cứ để nguyên như thế mãi à?」
Iruka cười nhạt, giọng như chế nhạo. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, che giấu bằng nụ cười bất cần.
「Không, cảm ơn cô. Nợ cô rồi.」
「Chậc, phản ứng gì mà chán thế.」
Bị cảm ơn thẳng thắn, Iruka ngược lại cảm thấy bực mình. Như trong vụ lùm xùm ở kinh đô, nàng nghĩ gã này đúng là kẻ khó chiếm thế thượng phong trong đối thoại. Nàng chép miệng, rồi ngồi bắt chéo chân bên cạnh, lôi từ thùng ra những món ăn lấy được từ kho.
「Con nhóc đó không chịu nổi mà ngủ quên rồi à?」
「Không, ta bảo con bé ngủ. Em ấy chắc hẳn mệt rồi. Sáng mai sẽ cho em ấy ăn thật no.」
Đáp lại lời Iruka, tên đầy tớ trả lời, giọng dịu dàng, ánh mắt nhìn xuống con hồ ly trắng đang cuộn tròn bên cạnh. Thiếu nữ bán yêu hồ ly thở ra những hơi thở nhỏ, ngủ say sưa. Dù trong hoàn cảnh này, dáng vẻ an tâm khi ngủ của cô bé khiến Iruka cảm thấy thiếu cảnh giác.
「Đúng là vô tư thật. Ngủ ngon lành thế kia.」
「Cô lúc nào cũng ngáy khò khò, nói được ai hả? …Người ta bảo trẻ con ngủ nhiều thì nhanh lớn. Thế này còn hơn là sợ hãi không ngủ được.」
Nói vậy, tên đầy tớ vuốt đầu thiếu nữ đang ngủ. Đáp lại, thiếu nữ bạch hồ khẽ nới lỏng khóe miệng. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của tên đầy tớ.
「Kìa, đúng là cái đồ hồ ly giảo hoạt. …Này, lũ kia, rượu và thuốc lá các ngươi muốn đây. Lấy đi, mới chôm được đấy!」
「Ô, cuối cùng cũng có!」
「Hehe, đợi mãi!」
Iruka bình phẩm về hành động của bạch hồ với vẻ ngán ngẩm. Tuyên bố xong, đám lính quân đoàn đang quây quanh đống lửa trại lập tức xúm lại thùng, lấy những món mình muốn. Rồi họ tụ tập riêng, bắt đầu tiệc rượu ồn ào.
「Sao, ngươi uống không?」
「Không, ta còn phải canh đêm. Thôi khỏi. Cô cứ ngủ trước đi, nhưng đừng uống quá. Ta sẽ gọi cô thay ca sau.」
「Hừ, đồ nhàm chán.」
Trước câu trả lời của tên đầy tớ, Iruka thở dài, mở chai rượu lấy từ kho, tu ừng ực. Nàng lấy dưa muối làm món nhắm, cắn nguyên một củ takuan, nhai rôm rốp.
「Hà, chẳng phải cô mới là kẻ vô tư sao? Thiếu căng thẳng quá đấy?」
「Trước đây chẳng phải ngươi nói rồi à? Sống ngắn mà rực rỡ!」
Trước cảm nhận của tên đầy tớ, Iruka hiên ngang tuyên bố lý tưởng của mình. Đó là lời chân thật. Trong thời thế này, chết lúc nào chẳng biết. Kìm nén để rồi hối tiếc là điều ngu xuẩn. Iruka đã quyết sống trung thực với bản thân, và chết cũng vậy.
「…Ta chẳng định phán xét quan điểm sống của cô. Dù sao ta cũng chẳng phải kẻ sống đáng để lên mặt dạy đời ai.」
tên đầy tớ nhún vai, giọng ngán ngẩm xen lẫn tự giễu, nhấp một ngụm trà. Thấy thái độ ấy, Iruka ngừng uống rượu, nhìn chằm chằm vào hắn.
「…Sao thế?」
「Êi!」
「Đau quá!?」
「Fwa!?」
Ngay sau đó, Iruka giật mạnh một lọn tóc của tên đầy tớ. Hắn bất giác hét lên vì đau. Tiếng hét làm bạch hồ bên cạnh giật mình tỉnh giấc, mắt còn ngái ngủ.
「Keke, phản ứng vừa rồi không tệ!」
「Cô…!!」
「C-Chuyện gì thế…!?」
Iruka cười sằng sặc, đứng dậy. tên đầy tớ hơi rưng rưng, trách móc nàng. Còn Bạch hồ, không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn hai người. Nhân tiện, đám lính quân đoàn đứng từ xa thích thú quan sát, xem như món nhắm rượu.
「Củ takuan này tệ quá. Muối chưa thấm. Thôi, ta đi tìm món nhắm khác vậy.」
「Đừng bao giờ quay lại đây nữa!!」
Hướng về phía Iruka đang đi lại kho, tên đầy tớ gào lên chửi bới. Bạch hồ bên cạnh vẫn ngơ ngác nhìn quanh, còn đám lính quân đoàn cười phá lên. Trong tiếng ồn ào ấy, Iruka cười lớn đầy khoái chí, bỏ đi mất dạng.
Cảnh nàng giấu lọn tóc giật từ tên đầy tớ vào ngực áo, đáng tiếc, bị bóng tối che khuất, chẳng ai thấy được. Cả nét mặt nàng, như đang nhai phải con bọ đắng, cũng vậy…
-
「Vẫn còn rơi sao…」
Một tay cầm thùng chứa đầy cỏ khô, tôi bước ra từ nhà chính của trạm, không khỏi thở dài khi cảm nhận khí lạnh chạm vào má. Cơn bão tuyết đã kéo dài suốt hơn một ngày tròn.
「Nhưng mà… dường như, sức gió đã yếu bớt đôi phần? Nếu mây trôi theo đà này, mai hẳn sẽ tạnh.」
Vừa đi về phía chuồng ngựa để cho ngựa ăn, tôi vừa ngước nhìn trời, dự đoán thời tiết sắp tới. Cơn bão tuyết kéo dài bất ngờ, nhưng may thay, dường như thời tiết đang dần hồi phục. Phải hồi phục, chứ không thì phiền lắm. Bị kẹt ở cái trạm hoang này thêm vài ngày nữa là tôi chịu không nổi.
「Cứ thế này, mai xuất phát sao?」
「Hử? À, dự định sáng mai sẽ lên đường.」
Quay lại trước tiếng gọi từ phía sau, tôi thấy Hikorokurou, đội trưởng, đã tháo bỏ áo giáp và mũ sắt, chỉ mặc y phục da nhẹ cùng áo khoác giữ ấm. Tôi gật đầu xác nhận, bước vào trong chuồng ngựa.
Trong chuồng là chín con ngựa, gồm bảy con của đám lính quân đoàn và hai con của bọn tôi. Vừa thấy tôi, chúng đồng loạt gầm gừ như đã chờ lâu. Đặc biệt, con ngựa lông đen nổi bật nhất ầm ĩ hơn cả, rung mình đòi cỏ khô.
…Nhân tiện, đám ngựa vốn được giữ tại trạm giờ chỉ còn lại vài mẩu xương thịt và máu bám trên tường. Tức là, chuyện như vậy đấy.
「Định đi về phía bắc, đúng không?」
「…Sao, có gì à?」
Tôi vừa cho đám ngựa thò đầu qua hàng rào ăn cỏ khô từ thùng, vừa liếc Hikorokurou đứng ở cửa chuồng, ánh mắt đầy nghi hoặc, cố đoán ý đồ của hắn. Nhưng chẳng cần đoán, hắn đã nói thẳng.
「Bọn ta sẽ đi cùng. Không phiền chứ?」
「Hả?」
Trước lời nói tỉnh bơ, tôi bất giác nghiêng đầu. Dưới lớp mặt nạ, tôi cau mày.
「Ngươi hiểu mình đang nói gì không?」
「Thật là, khác hẳn hồi ở quận đô nhỉ. Miệng lưỡi sắc bén, đó mới là bản chất của ngươi à?」
Trước câu hỏi của tôi, Hikorokurou đáp lệch lạc.
「Đừng đánh trống lảng. Cơn gió nào khiến ngươi đổi ý vậy? Việc của bọn ta không phải đi dạo chơi đâu.」
「Ta định cho Gosuke và Yahachirou trở về quận đô. Còn lại sẽ đi cùng các ngươi lên bắc.」
「Vì sao? Nói trước, bên này chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều đấy.」
Trước lời tôi, Hikorokurou nở nụ cười bất cần, bước vào chuồng, thò tay vào thùng của tôi, bắt đầu cho ngựa của hắn ăn.
「Không phải ta làm màu hay điên rồ gì. Cũng chẳng phải thương hại. Chỉ là… quê nhà bọn ta đang nguy cấp. Lẽ nào lại cụp đuôi bỏ chạy?」
「Ra là vậy… Hiểu rồi.」
Lời Hikorokurou khiến tôi thoáng bối rối, nhưng ngay sau đó tôi hiểu ra và gật đầu. Quân đoàn triều đình, trừ các chỉ huy cấp cao, phần lớn đều là dân địa phương.
「Lý do thì ta hiểu. Nhưng ngươi định nói gì với triều đình?」
「Đó mới là vấn đề. Bọn ta được lệnh triệu tập người từ các làng và trạm, nhưng không có chỉ thị rõ ràng sau đó. Ngươi thì có lệnh bài từ quận chủ, đúng không? Cái đó dùng được!」
「『Cung cấp vật tư và tiện nghi lưu trú』… à? Dùng nó để bao biện cho việc thêm người, đúng là giải thích mở rộng. Sau này ta bị mắng là tại ngươi đấy.」
「Nhưng các ngươi chỉ có ba người, kể cả con nhóc đó, đúng không? Chẳng lẽ không cần thêm người?」
「Bụng đói thì lưng phải chịu, nhỉ…」
Trước đề xuất của Hikorokurou, tôi đành gật đầu. Thành thật mà nói, đám người này từng có ý định động đến Yukine… à không, Suzune, đúng là lũ vô lại. Nhưng chuyện đó là chuyện đó. Lời Hikorokurou tuy thô thiển, nhưng ánh mắt hắn nghiêm túc. Hắn dường như cũng lo lắng khi làng quê mình bị Namahage tàn phá, thậm chí lộ vẻ bồn chồn.
「Được rồi. Ta cho phép đi cùng. Nhưng có hai điều kiện.」
「Là gì?」
「Thứ nhất, phải tuân theo cảnh báo và lệnh của ta. Các ngươi là dân ngoại đạo về nguyền rủa và yêu quái, đúng không? Lần trước đối đầu với lũ tép riu mà còn chật vật. Không tự cao, nhưng ta rành hơn các ngươi về chuyện này. Ta không muốn hành động dại dột làm hỏng việc.」
「…Điều còn lại?」
「Hãy sửa đổi hành vi. Đừng làm những chuyện như ở quận đô với bạn đồng hành của ta, hay với lữ khách và dân làng trên đường. Nếu không làm được, có ở lại cũng chỉ là gánh nặng.」
Trước đề xuất của tôi, Hikorokurou nhìn chằm chằm tôi một lúc. Nhìn chằm chằm… rồi nhăn nhó thở dài.
「Chậc, được rồi. Ngươi đúng là nhỏ nhen, nhớ dai thật. Yên tâm, hôm đó bọn ta bị triệu tập bất ngờ, lại phải canh đêm, có rượu vào nên mới bực mình. Con bé thị nữ của Onizuki cũng hỗn hào thật. …Ê, đừng nhìn ta kiểu đó. Ta không làm thế nữa đâu. Con sói cái kia cũng đáng sợ lắm.」
Khi nhắc đến Suzune, tôi thoáng tỏa sát khí, khiến Hikorokurou vội thanh minh. Lời hắn không giống giả dối. Có vẻ bị Iruka đánh cho một trận đã để lại ám ảnh. Xem ra cũng tiện.
「…Haa. Đây.」
「Hử? Tay ngươi làm gì?」
「Bắt tay. Ta chỉ cần các ngươi nghe lệnh, không định sai khiến như nô lệ. Với người hợp tác, ta sẽ thành ý. …Hay là, kẻ có linh lực là quái vật, nên ngươi không muốn chạm tay?」
Tôi nói cuối cùng, hơi bỡn cợt, đầy mỉa mai.
「…Ngươi đúng là có cá tính thật.」
Trước lời tôi, đội trưởng thoáng tròn mắt, nhưng ngay sau đó lộ vẻ khó chịu. Rồi hắn đáp lại, siết chặt tay tôi.
…
「…Nhân tiện, từ nãy giờ tay ngươi bị gặm rồi kìa.」
「Ối!? Mày liếm tay tao bao lần rồi hả!!?」
Ngay sau lời Hikorokurou, tôi vội vàng đập mạnh vào má con ngựa lông đen đang liếm láp tay cùng cỏ khô của tôi.
Đó là câu chuyện đêm trước ngày chúng tôi rời trạm…


5 Bình luận