Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Kết chương - Tiền
3 Bình luận - Độ dài: 9,071 từ - Cập nhật:
Tại trung tâm Phù Tang quốc, nơi tọa lạc ngay trên dòng linh mạch vĩ đại, thành thị lớn nhất được người đời quen gọi giản đơn là 「Kinh Đô」… Ở ngoại ô nơi ấy, một cơ sở được dựng nên.
「Fumu… Năm nay mùa màng cũng thật đáng khen. Quả không hổ danh vùng đất trù phú này.」
Nữ nhân lẩm bẩm, đôi mắt chăm chú quan sát thành quả của những luống rau phủ đầy tuyết trắng. Củ cải, cải thảo, Nozawana, rau cúc… Những loại rau mùa đông, vốn kiên cường trước giá rét, vẫn mạnh mẽ vươn mình giữa luồng gió lạnh buốt của của hàn khí.
「Nếu thế này, mùa đông ắt sẽ vượt qua êm thấm. Chỉ còn vấn đề là việc thu hoạch… Hừm, cứ thế này thì khó mà tập trung được.」
「Kyaa!」
「Waaai!!」
Giữa tháng Chạp, khi mùa đông đang ở đỉnh điểm, tại cô nhi viện ấy, người phụ nữ đảm đương vai trò viện trưởng đang chuẩn bị bắt đầu công việc thu hoạch cuối năm tại cánh đồng rau bên cạnh. Thế nhưng, lũ trẻ lớn trong nhóm, dù tự nguyện theo giúp, lại chỉ mải mê chạy nhảy đùa giỡn, khiến nàng phải vừa làm vừa trông chừng.
「Này, lũ nhóc kia! Đừng có tung tăng quá trớn! Ngã là bị thương đấy!」
Người phụ nữ khẽ quở trách đám trẻ đang chạy nhảy trên cánh đồng rau phủ một lớp tuyết mỏng. Dù bị mắng, lũ trẻ ở tuổi hiếu động ấy đâu dễ nghe lời. Dẫu chính chúng đã hăng hái đòi giúp, vậy mà giờ đây, chúng chỉ cười khanh khách, chạy khắp cánh đồng, dường như đang chơi trò đuổi bắt. Lũ trẻ hăng say chạy nhảy.
「A…!?」
Và rồi, đúng như dự đoán, một cô bé trong đám đuổi bắt vấp ngã, ngã nhào xuống đất một cách ngoạn mục.
「Fwe…? U-ueeeee!!?」
Trong thoáng chốc, cô bé sững sờ như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rồi ngay sau đó cất tiếng khóc lớn. Đám trẻ xung quanh lo lắng vội vã chạy tới, nhưng chẳng biết phải làm gì, chỉ biết luống cuống đứng nhìn.
「Thật tình, lũ tiểu quỷ nghịch ngợm này. Đã bảo đừng chạy mà!」
Nhìn cảnh ấy, người phụ nữ thở dài ngao ngán, nhưng không thể bỏ mặc, nàng đành miễn cưỡng bước tới bên tiểu nữ đang khóc lóc.
「Nào, đứng dậy đi. Eh!? Này, đừng có vung đuôi lung tung như thế!」
Nữ nhân định đỡ cô bé đứng dậy, nhưng lại bị cái 「đuôi「 đang quẫy mạnh như rắn nổi giận đập vào người, khiến nàng vừa bực vừa ngán ngẩm.
Đúng vậy. Cái 「đuôi「 phủ đầy vảy, mọc ra từ phần hông của cô bé, như thể đó là điều hiển nhiên.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy đám trẻ xung quanh cũng chẳng phải người thường. Tất cả đều mang những đặc điểm không thuộc về nhân loại. Đuôi là điều hiển nhiên, ngoài ra còn có những đôi tai đa dạng mọc trên đầu, hay đôi cánh tựa như lông vũ trên lưng, hoặc những đứa có lông thú, lông chim, hay vảy rắn. Một số khác lại sở hữu móng vuốt hoặc răng nanh sắc nhọn dị thường.
Họ chính là những tồn tại mang trong mình dòng máu của nhân loại và yêu quái… Bán yêu. Những đứa trẻ bán yêu. Và người phụ tận tụy chăm sóc chúng kia, nàng cũng chẳng khác gì.
Dù được che giấu bởi ảo thuật, nhưng những kẻ tinh thông đạo pháp ắt sẽ nhận ra cái đuôi và đôi tai giống loài chồn trên cơ thể nàng. Bán yêu chồn… đó chính là chân thân của nàng.
「Nào, đứng dậy đi. …Đừng lo. Vết thương không sâu lắm đâu. Chỉ là trầy xước một chút thôi.」
「Uuu…」
Nàng chồn an ủi đứa trẻ đang sụt sịt, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên vết thương.
「Tạm thời, chúng ta về viện đã. Phải rửa vết thương bằng nước sạch, rồi khử trùng nữa.」
Người ta nói trẻ con là con của gió, huống chi là bán yêu, với vết thương cỏn con thế này, chỉ cần bôi chút nước bọt là chẳng lo mưng mủ. Dẫu vậy, nàng vẫn cẩn trọng, quyết định nắm tay cô bé đang khóc lóc, dẫn về viện để xử lý vết thương. Nàng gọi cả đám trẻ xung quanh, tạm thời rút lui.
「Yaa!! Hức, con không về đâu!!」
Đứa trẻ đang khóc lóc bỗng hét lớn, chẳng màng đọc tình thế, cương quyết phản đối.
「Này. Phải nghe lời người lớn chứ. Cứ bướng bỉnh thế này nên mới ngã đấy!」
Người phụ nữ kéo tay cô bé, quở trách khi thấy cái đuôi của cô bé vung vẩy mạnh mẽ, thể hiện sự bất mãn. Trẻ con bướng bỉnh thì chẳng thể nuông chiều. Dù môi trường đã cải thiện nhờ có hỗ trợ, thế giới này vẫn chẳng dễ dàng với bán yêu, với trẻ con, hay với những kẻ yếu thế.
Chẳng ai biết điều gì có thể cướp đi sinh mạng. Việc dạy dỗ cô bé này chẳng phải xuất phát từ cảm xúc nhất thời.
「Uu, yaa!! Không về, không về đâu! Hức, con cũng muốn làm việc mà! Con muốn giúp mẹ mà!!」
Dẫu vậy, cô bé vẫn bướng bỉnh, dùng cả cơ thể để biểu đạt sự phản kháng. Biết tính cô bé này thuộc hàng cứng đầu nhất trong đám trẻ ở cô nhi viện, người phụ nữ không khỏi đau đầu. Dù vậy, với tư cách người lớn, nàng không cho phép mình thỏa hiệp.
「Không được. Cả đám sẽ cùng về. …Nếu cứ để máu chảy thế này, e là phải chặt chân mất thôi?」
「Hic!?」
Người phụ nữ dọa dẫm, khiến cái đuôi đang vung vẩy đầy khí thế của cô bé lập tức xìu xuống. Gương mặt cô bé tái xanh, hoảng sợ.
「Chắc không còn chơi đuổi bắt được nữa đâu nhỉ. Đi chơi xa cũng không được luôn. Kinh khủng thật, đáng sợ thật!」
「Về! Con sẽ về nhà!!」
Vừa nghe lời dọa dẫm đầy khoa trương ấy, cô bé lập tức đổi ý, đồng ý về nhà. Đừng bảo đó là hèn hạ. Trẻ con non nớt đâu dễ hiểu những lý lẽ phức tạp. Đôi khi, đánh vào cảm xúc là cách hiệu quả nhất.
「Vậy sao? Tốt lắm. …Đừng lo. Công việc để lần khác giúp cũng được. Khi bản thân đang khổ sở thì đừng lo chuyện người khác.」
Dù sao, trẻ con đâu cần lo lắng cho người lớn. Trẻ con là những tồn tại lớn lên bằng cách 「ngốn「 lấy sự chăm sóc của người lớn cơ mà.
「Nào, đi thôi chứ?」
「……Un.」
Vậy là, dù còn lưỡng lự, cô bé để mặc người phụ nữ kéo tay, ngoan ngoãn bước trên con đường về nhà. Nhưng giữa chừng, như chợt nhớ ra điều gì, cô bé dừng chân.
「Sao thế?」
「……Hức, um, con sẽ ngoan ngoãn về nhà, nhưng mà… nhưng mà, con không phải trẻ con đâu nhé? Con là con của mẹ đấy nhé?」
Dù đang khóc, đứa trẻ vẫn kiên quyết tuyên bố, như thể đó là điều không thể nhượng bộ, dồn hết sức để bày tỏ.
「À, đúng vậy nhỉ. Xin lỗi, tha thứ cho ta nhé.」
Người phụ nữ thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó mỉm cười xin lỗi. Cô bé bẽn lẽn cười.
…Thế nhưng, ngay lập tức, đám trẻ xung quanh đồng loạt công kích, tranh nhau khẳng định mình cũng là con của nàng, khiến nàng lại thêm phần ngao ngán.
Cứ thế, người phụ nữ cùng lũ trẻ bước đi trên con đường về chẳng quá dài. Vừa đáp lại những câu chuyện vô tư của đám tiểu quỷ, nàng vừa tiến bước, cho đến khi dừng chân trước cổng chính cô nhi viện.
Nàng cảnh giác khi thấy hai bóng người cưỡi ngựa đứng trước cổng.
「Đó là…」
Cảm nhận được linh khí và yêu khí bị che giấu, dù chỉ là chút ít, nàng căng thẳng, nhưng ngay sau đó nhận ra họ là ai. Cùng lúc, một trong hai bóng người xuống ngựa, quay về phía nàng và cúi chào.
「……Mẹ?」
「Hình như có khách tới. …Là người bạn cũ.」
Đáp lại tiếng gọi của cô bé với đôi mắt sưng húp vì khóc, viện trưởng cô nhi viện, Azuma Hibari, từng là thủ lĩnh của Âm Dương Liêu, khẽ lẩm bẩm…
-
Tại Jiseiin, cô nhi viện kiêm tự viện được dựng nên nhờ sự hỗ trợ từ gia tộc Onizuki, chính xác hơn là từ Nhị tiểu thư của gia tộc ấy, trong gian tiếp khách, Azuma Hibari nghênh đón vị khách.
Nàng tiếp đãi Kirikusa Gensei, đầu lĩnh của Âm Dương Liêu tại Phù Tang quốc.
「Để khách nhân phải chờ, thật thất lễ. Đang định bắt tay vào việc đồng áng thì một cô bé bị thương, phải xử lý vết thương cho nó.」
「Không, chính tôi mới phải xin lỗi vì chuyến viếng thăm đường đột này. Chắc hẳn đã làm phiền ngài?」
Ngay khi bước vào, Azuma đã xin lỗi vị khách, còn vị khách thì khép nép cúi đầu đáp lễ.
Giọng nói của y trầm thấp, mang âm sắc của một người khoảng ba bốn mươi tuổi. Dẫu ở trong phòng, y vẫn khoác áo choàng đen, khiến gương mặt hầu như không thể nhìn rõ. Thoạt nhìn, y toát ra khí chất có phần u ám, nhưng ngay sau đó lại khiến người ta cảm thấy khó mà nhớ nổi, một sự hiện diện kỳ lạ, vừa gây ấn tượng vừa dễ bị lãng quên.
Dẫu vậy, thực chất y gần như chẳng còn là con người… Nhưng đối với một nhân vật dị dạng như thế, Azuma không hề tỏ ra sợ hãi. Bởi nàng hiểu rõ y hơn bất kỳ ai. Thay vào đó, nàng bày tỏ lòng biết ơn.
「Ngược lại mới phải… Quà cuối năm thật sự rất hữu ích. Dù có sự hỗ trợ, ta vẫn không thể để lũ tiểu quỷ sống xa hoa được. Nhờ vậy, năm mới tới, chúng sẽ được ăn ngon hơn.」
Điều Azuma nhắc đến là những món quà mà vị khách mang đến trong chuyến viếng thăm này. Cá muối, rong biển, tương miso, bánh mochi tròn… Trong lúc cuối năm đang đến gần, những món ấy đối với Azuma, người thường phải bán bớt tài sản để nuôi lũ trẻ, quả là món quà tuyệt vời nhất.
「Không, những thứ ấy chẳng đáng là bao… Tôi rất vui vì ngài hài lòng.」
「Ừm. Đừng nói thế. Khiêm tốn là mỹ đức, nhưng quá đà thì thành ra sáo rỗng đấy. Nào, nhận lấy đi.」
Azuma nhún vai trước thái độ của vị khách, rồi đẩy khay trà về phía trước. Trên khay gỗ chạm khắc rẻ tiền là một chén trà đơn sơ. Bên trong, hơi nước bốc lên, nhưng chất lỏng lại chẳng có màu. Màu trắng đục trong suốt, điều đó có nghĩa là…
「Chẳng may, nhà ta không có thứ trà thượng hạng gì cả. …Nước sôi để nguội, không phiền chứ?」
「Hahaa. Tôi xin nhận vậy.」
Trước lời xác nhận của Azuma, thủ lĩnh Âm Dương Liêu cung kính nhận chén trà với một cái cúi đầu.
「Ôi, thôi nào, đừng khách sáo thế. Giờ ta chỉ là một viện trưởng cô nhi viện, chẳng còn giữ chức quan nào nữa. Thủ lĩnh Âm Dương Liêu mà giữ thái độ thế thì không ổn đâu.」
Đối với người kế nhiệm, cũng là hậu bối và chiến hữu cũ, Azuma mỉm cười nhắc nhở.
「Chính vì thế, tôi mới càng phải giữ lễ. Tỏ lòng kính trọng với tiền bối là điều hiển nhiên. Mong ngài lượng thứ.」
「Vẫn cứng đầu như xưa nhỉ. Dù gì cũng nên để ý đến thể diện một chút. Trong triều đình, không phải ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt thiện chí đâu… Mà này, người đi cùng là ai vậy?」
Nàng nói với vẻ ngao ngán, rồi tò mò hỏi, ánh mắt hướng về phía ngoài phòng tiếp khách, nơi một trừ ma sư đang đứng ở sân trước, dáng vẻ có phần chán chường.
Đó là một thiếu nữ trừ yêu sư chừng mười lăm mười sáu tuổi, đeo một băng bịt mắt trông đầy khí chất…
「Hay là… thanh xuân của ngươi cuối cùng cũng nở rồi? Fufufu, những kẻ ngươi dẫn theo trước giờ toàn là đám khô khan, chẳng phải vậy sao?」
Rồi tự mình suy diễn, Azuma lại hỏi thẳng người đối diện. Nàng biết rõ chiến hữu trước mặt là một kẻ cứng nhắc, khó gần, chẳng bao giờ có chuyện tình cảm nào. Đặc biệt, khi dẫn người đi cùng trong công việc, thường chỉ là đám đàn ông thô kệch…
「Ngài đùa rồi. …Nếu phải nói, ta muốn giới thiệu người ấy. Tân Nhiệm Lục Tọa, xuất thân từ gia tộc Tsukimi.」
「Lục Tọa? …Thoát Ma Thất Sĩ sao?」
Nghe lời chiến hữu cũ, nụ cười trên mặt Azuma bỗng trở nên nghiêm nghị. Nàng cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
「…Ta muốn nói chuyện riêng một chút.」
Ngay sau đó, không chạm vào bất cứ thứ gì, Azuma nhẹ nhàng đóng cửa giấy lại. Nàng giăng kết giới cách âm, kiểm tra xem có thức thần nào ẩn nấp quanh đây không, rồi mới mở lời.
「Thoái Ma Thất Sĩ Lục Tọa, xuất thân từ gia tộc Tsukimi, sao? Thật là…」
Thoái Ma Thất Sĩ, tên chính thức trong công văn là 「Triều Thần Thoái Ma Chức Thất Sĩ Trưởng「… Đó là bảy tinh anh được đích thân Thiên Hoàng Koutake, khoảng một ngàn năm trước, tuyển chọn từ các trừ yêu sư phục vụ triều đình để tiêu diệt bốn hung yêu đe dọa kinh đô.
Họ đã gần như hoàn thành xuất sắc sắc lệnh của Thiên Hoàng, và từ đó, danh hiệu này được truyền từ đời này sang đời khác, không hề gián đoạn cho đến thời nay. Danh hiệu ấy mang theo vinh quang của bảy trừ ma yêu mạnh nhất thuộc Âm Dương Liêu.
「Dẫu vậy, nhìn từ góc độ khác, đó chẳng qua chỉ là một danh hiệu danh dự.」
Lời của Azuma Hibari không phải mỉa mai, mà thực sự phản ánh một khía cạnh của sự thật. Danh hiệu 「Thoái Ma Thất Sĩ「 đối với nhiều trừ yêu sư và dân chúng là biểu tượng của đỉnh cao Âm Dương Liêu, chỉ sau thủ lĩnh, khiến người ta kính nể. Nhưng đó là nhận thức có phần phóng đại.
Thực tế, 「Thoái Ma Thất Sĩ「 quả là tinh anh, nhưng chỉ trong phạm vi các trừ yêu sư thường trực tại Âm Dương Liêu. Xưa thì không nói, nhưng nay, các gia tộc trừ yêu sư không nhất thiết đưa kiệt tác huyết thống của mình ra phục vụ triều đình. Nếu tìm kỹ, có lẽ sẽ thấy hơn mười gia tộc sở hữu hoặc che giấu những người có thực lực ngang ngửa Thất Sĩ. Vì thế, họ không hẳn là những kẻ sở hữu sức mạnh vượt trội.
…Dẫu vậy, so với trừ yêu sư trung bình, họ vẫn là tinh anh vượt xa chuẩn mực.
Lý do khác là Thất Sĩ chỉ đơn thuần là những chuyên gia ở tuyến đầu. Dù Âm Dương Liêu chuyên về diệt yêu quái, nó vẫn là một cơ quan hành chính. Dưới thủ lĩnh, có các chức như trợ, doãn, đại tiểu thuộc, và các tiến sĩ phụ trách giáo dục, nghiên cứu, phong ấn, bảo vệ, cùng nhiều phòng ban và chức vụ khác.
Trong số đó, có cả những người thường không sở hữu linh lực, đảm nhận tài chính hay nhân sự. Trong thời thái bình hiện nay, trách nhiệm và quyền hạn của họ thậm chí còn vượt xa nhóm tuyến đầu. Vì vậy, danh tiếng của 「Thoái Ma Thất Sĩ「 có sự chênh lệch lớn với thực tế. Nói cực đoan, danh hiệu này chẳng qua chỉ là để tô vẽ thêm hào quang.
「Dẫu vậy, vẫn phải có giới hạn chứ. Lục Tọa từ gia tộc Tsukimi… Danh hiệu ‘Thoái Ma Thất Sĩ’ đâu phải cha truyền con nối?」
Gia tộc Tsukimi, cùng với gia tộc Ako, là danh môn ở Tây Thổ, nổi danh về ma nhãn và nhãn thuật, từng sản sinh ra Lục Tọa đầu tiên. Một tiểu cô nương từ gia tộc ấy mà được bổ nhiệm làm Lục Tọa Thất Sĩ… thật là hoài cổ quá mức.
「Người tiền nhiệm thì sao? Thượng nhân Housen ra sao rồi?」
Azuma nhắc đến vị lão tăng từng giữ vị trí Lục Tọa từ trước khi nàng rời Âm Dương Liêu. Vị thượng nhân này nổi tiếng không chỉ với tư cách tu sĩ, nhà giáo dục, mà còn là một nhân sĩ uyên thâm, và là một trừ yêu sư đủ sức quét sạch lũ hung yêu cùng đám tay sai chỉ trong chớp mắt. Vậy mà…
「Tuổi tác đã cao… Vài năm trước, thượng nhân đã bày tỏ ý muốn rời tuyến đầu. Bọn tôi đã thuyết phục ngài ở lại cho đến khi tìm được ứng viên tiếp theo… Nhưng có vẻ thông tin đó đã đến tai cô ấy, và cô ấy được chọn làm ứng viên kế nhiệm.」
Khác với Azuma, thượng nhân là người thường, dù có linh lực. Dù linh thuật có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có giới hạn. Ở tuổi một trăm năm mươi, mong muốn nghỉ hưu là điều dễ hiểu. Nhưng đưa một thiếu nữ thiếu kinh nghiệm vào vị trí đó…
「Bị chơi một vố rồi nhỉ. Chắc là để tăng ảnh hưởng lên Âm Dương Liêu? Ý tưởng của vị công khanh nào đây?」
「Do Tả Đại Thần trực tiếp tiến cử. Gần đây, các vụ việc liên quan đến yêu quái ngày càng nhiều, khiến nội điện và lòng dân dao động. Vì thế, thay cho thượng nhân, họ muốn chọn một tài năng trẻ từ một gia tộc danh giá, giàu lịch sử và truyền thống.」
Nghe tên người đề xuất nhân sự lần này, Azuma bất ngờ, đồng thời cau mày, nhấp một ngụm nước để giấu đi cảm xúc phức tạp.
「Hừm. Chắc chắn, nếu nhà Tsukimi đã đưa cô ấy vào, ắt là kiệt tác của huyết tộc. Nhưng… còn quá trẻ. Kinh nghiệm liệu có đủ không?」
Lo lắng của Azuma là điều hiển nhiên. Gia tộc Tsukimi đã chấp thuận bổ nhiệm nàng, chắc chắn cô gái ấy sở hữu linh lực và dị năng đáng nể. Nhưng…
「Nghề của chúng ta, dù có bao nhiêu linh lực, bao nhiêu dị năng, khi chết thì vẫn chết. Lời của một lão già bị triều đình đuổi cổ như ta có thể chỉ là nói chơi, nhưng… ở tuổi đó, liệu cô gái đó có đủ sức đối phó với những cái bẫy xảo quyệt của lũ yêu quái lão luyện không?」
「Trong kỳ thi thực hành, cô ấy đã đạt tiêu chuẩn…」
Lời của thủ lĩnh Âm Dương Liêu có phần ngập ngừng. Có lẽ, chính y cũng cảm thấy cô gái ấy khó mà gánh vác trọng trách.
「Thiếu sót ở khâu cuối sao?」
「Vâng. Ở phút cuối, nàng bị Tam Tọa đánh bại.」
Ứng viên của nhà Tsukimi đã dễ dàng tiêu diệt vô số yêu quái, vượt qua những cạm bẫy hung hiểm và xua tan các chú thuật bất công được chuẩn bị sẵn. Nhưng nàng không thể đối phó với đòn đánh bất ngờ không khoan nhượng từ 「Thương Thánh「 của nhà Aioi, Tam Tọa, ngay sau khi được tuyên bố đậu. Kết quả, nàng bị ném ngã và ngất xỉu.
「Nếu là ta, ta sẽ trừ điểm nặng… Vậy mà vẫn cho đậu sao?」
「Tả Đại Thần và Nạp Ngôn cùng có mặt đã bênh vực cô ấy.」
「Ra vậy.」
Vì Thất Sĩ đôi khi đảm nhận việc bảo vệ Thiên Hoàng và các công khanh, việc xét duyệt nhân sự và kỳ thi của họ có sự tham gia của các Đại Thần và nạp ngôn, ngoài thủ lĩnh Âm Dương Liêu. Thậm chí, ảnh hưởng của họ còn lớn hơn. Dù thủ lĩnh Âm Dương Liêu phản đối, nếu họ đồng lòng ủng hộ, việc đảo ngược quyết định là không dễ.
「Lẽ ra tôi nên kiên quyết phản đối, dù chỉ có một mình…」
「Không, ngươi không sai. Phản đối ở đây chỉ khiến Âm Dương Liêu bị cô lập, ngân sách năm sau sẽ bị cắt giảm mất.」
Trước lời hối tiếc của thủ lĩnh Âm Dương Liêu, Azuma lên tiếng bênh vực. Cố chấp phản đối chỉ dẫn đến bất lợi.
「…Thôi, chuyện đã quyết thì đành chịu vậy.」
Nàng khoanh tay, thở dài, rồi tiếp tục.
「Trừ đòn đánh bất ngờ cuối cùng, cô ấy đã hoàn thành tốt mọi thứ, đúng không? Vậy thì tha thứ cho cô ấy đi, đừng coi thường quá.」
「Vâng. Nhưng…」
「Ta hiểu nỗi lo của ngươi. Vì thế, cứ để cô ấy được hỗ trợ bởi những người xung quanh trong thời gian đầu, đừng để cô hành động một mình. Cô ấy còn trẻ, tích lũy kinh nghiệm rồi sẽ trưởng thành tương xứng với vị trí. Ai mà chẳng vụng về khi mới bắt đầu… Hay là, ngươi dẫn cô ấy đến đây để nghe ý kiến đánh giá của ta?」
「…Thật lấy làm hổ thẹn.」
Trước câu hỏi vừa trách móc vừa trêu đùa của Azuma, thủ lĩnh Âm Dương Liêu cúi đầu thật sâu. Đó chính là lý do.
「Haha, mới không gặp một thời gian mà ngươi đã trở nên trơ trẽn thế này. Thật đáng tin cậy… Mà này, nghe nói ở Bắc Thổ gần đây có nhiều rắc rối lắm sao?」
Nàng mỉm cười trước thái độ của chiến hữu, rồi như chợt nhớ ra, nàng hỏi, tay nâng chén nước lên môi lần nữa.
「Ngài thật tinh tường. Nghe từ các trừ yêu sư khác sao?」
「Không, từ một đứa trẻ ta gửi gắm ở đó. Trong thư gần đây có nhắc đến… Họ đã hạ được con Yamauba đó?」
「Chính xác hơn, là vô hiệu hóa nó. Nó đã trở thành một thực thể chỉ còn da bọc xương, đã bị phong ấn bằng bùa chú và xích tại một nơi nào đó.」
Một hung yêu từng tụ tập dưới lá cờ của Không Vong, bất ngờ xuất hiện ở Bắc Thổ, dẫn theo đám tay sai tấn công cả quận đô. Từ lâu không có thông tin gì về nó, vậy mà giờ đây nó lại xuất hiện…
「Tốt lắm. Ngươi không biết đâu, nhưng con Yamauba đó từng khiến ta khốn đốn thời Đại Loạn. Khi làm nhiệm vụ do thám, ta đã vài lần trông thấy bóng dáng của nó. Sau khi Đại Loạn kết thúc, nghe nói một đội trừ yêu đặc biệt được thành lập, nhưng chẳng thể hạ nó, thậm chí không biết nó trốn đâu. Ta từng rất tiếc nuối…」
Mắt nhắm lại, Azuma lẩm bẩm như hồi tưởng. Trong đội trừ yêu đó có cả người quen của nàng, nhưng tiếc thay, không tìm được thi thể hay dù chỉ là một kỷ vật. Giờ đây, có lẽ điều này cũng an ủi phần nào.
「Theo thư, họ còn lấy được cánh tay của Namahage. Thành tích đáng nể. Kỳ lạ là tin đồn lại không lan truyền. Với triều đình, đây là cơ hội tuyệt vời để phô trương uy quyền, đúng không?」
Lời của con chồn mang ý dò xét, khiến thủ lĩnh Âm Dương Liêu nhún vai.
「Thật tình, bảo tôi trơ trẽn, nhưng ngài thì vẫn độc địa như xưa. Đã biết đến mức đó, hẳn ngài cũng đoán được câu trả lời rồi, phải không?」
Y mỉm cười khổ sở, rồi nghiêm túc giải thích sự tình.
「Triều đình có phần bối rối về vụ việc này. Xét cho cùng, tất cả bắt nguồn từ sự lơ là và sai lầm của họ.」
Thủ lĩnh Âm Dương Liêu giải thích: nhiệm vụ giám sát Namahage đã trở nên hình thức hóa ra sao, chính quyền địa phương của triều đình tham nhũng đến mức nào, sự kém cỏi trong trận chiến tại quận đô Hieda, và việc hạ gục Yamauba bất ngờ vào phút chót…
「Ta đã nghe qua một chút, nhưng… thật không ngờ tất cả lại lơ là đến mức đó. Không biết bao nhiêu làng bị hủy diệt. Chẳng trách triều đình không muốn công khai tuyên truyền.」
「Vâng, việc kết thúc vụ này là một may mắn lớn.」
Kết quả tốt thì mọi thứ đều tốt, nhưng khi hàng loạt sai lầm chồng chất và chỉ được tuyến đầu giải quyết vào phút cuối, triều đình khó mà vui vẻ. Nếu công khai, e rằng sai lầm của họ sẽ bị phơi bày. Im lặng là điều tất yếu.
「Vậy việc xử lý hậu quả thì sao?」
「Về cơ bản, các gia tộc trừ yêu sư không bị trừng phạt. Số lượng quá nhiều, và thiệt hại trước giờ không đáng kể. Quan trọng hơn, gia tộc Onizuki đã nhanh tay hành động.」
Trong khoảng thời gian ngắn từ khi sự việc xảy ra đến khi kết thúc, gia tộc Onizuki đã tập hợp hơn hai mươi gia tộc trừ yêu sư phụ trách giám sát Namahage, tổ chức một cuộc đàm phán tập thể. Vị trung nạp ngôn định đến từng gia tộc để gây áp lực, nhưng kế hoạch đó đã sụp đổ. Kết quả, hình phạt của triều đình dành cho họ chỉ mang tính hình thức.
「Thật khéo léo. Với các công khanh, mất đi cơ hội can thiệp vào các gia tộc trừ yêu sư ở Bắc Thổ hẳn là điều khó chịu.」
「Chưa hết, gia tộc Onizuki còn liên kết với thương hội Tachibana, bán ân huệ cho triều đình và các gia tộc trừ yêu sư khác. Với vụ Yamauba, họ thực sự đã biến họa thành phúc.」
Mối liên hệ giữa gia tộc Onizuki và thương hội Tachibana là điều khá nổi tiếng.
Trong vụ việc này, nhiều vật tư dự trữ ở các quận mà Namahage tuần tra chỉ tồn tại trên giấy tờ. Thương hội Tachibana đã cung cấp vật tư cần thiết với giá gần như không lợi nhuận, nhờ sự can thiệp của gia tộc Onizuki. Điều này khiến triều đình không thể xem nhẹ gia tộc Onizuki. Hơn nữa, gián tiếp qua đó, gia tộc Onizuki còn cung cấp vũ khí quý giá để hạ Yamauba.
「Ta có nghe về vụ náo loạn năm trước. Một khối ngọc bích thượng hạng kết tinh từ linh mạch. Có vô số cách sử dụng, nhưng… ai ngờ lại dùng để hút sạch yêu khí xung quanh.」
Ngọc bích hấp thụ lượng lớn yêu khí sẽ bị giới hạn công dụng. Dù hiếm, nhưng ít ai muốn sử dụng nó.
「Trong kế hoạch đó, họ còn hợp tác với quân đoàn trên đường. Điều này cũng giúp triều đình giữ thể diện. Khi đã được sắp xếp như vậy, triều đình không thể không nhượng bộ.」
Đội giám sát của gia tộc Onizuki, tách ra để tìm Namahage, xác định được cả Namahage và Yamauba. Họ hợp tác với quân đoàn trên đường, dùng ngọc bích để dụ và tiêu diệt chúng, vô hiệu hóa Yamauba, lấy được cánh tay Namahage và dâng lên triều đình.
Cái giá phải trả là quân đoàn đảm nhận vai trò dương động và cầm chân bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng với triều đình, đó lại là may mắn. Nó che đậy được sự lơ là, vô kế, bất lực và tha hóa của họ, đồng thời giữ được thể diện. Gia tộc Onizuki, dù bị đẩy vào thế khó trong cuộc đàm phán tập thể, vẫn thể hiện sự tôn trọng với vị nạp ngôn bất mãn tại yến tiệc.
「Quả không hổ danh danh môn tám trăm năm ở Bắc Thổ. Họ thật sự biết cách xử lý với trung ương.」
Triều đình vừa là kẻ áp bức, vừa là thế lực bảo hộ các gia tộc trừ yêu sư, nhưng cũng đầy nghi kỵ. Quá xa cách hay đối đầu, quá nịnh bợ hay can thiệp quá sâu đều có thể dẫn đến diệt vong. Với Azuma, thái độ của gia tộc Onizuki thật sự cân bằng hoàn hảo.
(Lo lắng là vậy, nhưng… gửi gắm em ấy quả là đúng đắn?)
Trong đầu Azuma thoáng hiện hình ảnh thiếu nữ Bạch Hồ mà nàng từng bảo vệ trong thời gian ngắn. Thư gửi đến mỗi tháng một lần cho thấy, dù có khó khăn, cô gái ấy dường như hài lòng với cuộc sống ở đó. Nhìn vào kết cục của vụ việc này, việc gửi gắm nàng cho danh môn Onizuki dường như là quyết định đúng.
「Azuma-dono?」
「Hử? Không, không có gì. Chỉ là đang nghĩ vẩn vơ thôi.」
Thủ lĩnh Âm Dương Liêu gọi khi thấy nàng đột nhiên im lặng, nhưng Azuma chỉ mỉm cười đáp lại.
Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện thêm gần nửa khắc. Khi chén nước đã được châm lại lần thứ hai, Azuma đặt chén xuống khay và mở lời.
「Nào, đến lúc phải chuẩn bị cơm cho lũ tiểu quỷ rồi. Ngại quá, nhưng ta muốn tiễn khách… Mà này, Kirisou, có thể cho ta biết lý do thực sự ngươi đến đây không?」
Lời Azuma khiến không khí trong phòng chùng xuống. Và rồi, như đã quyết tâm, Kirisou hành động.
「Azuma Hibari-dono… không, Aneue-sama (Nghĩa Tỷ). Tôi có một thỉnh cầu. Xin hãy một lần nữa trở lại Âm Dương Liêu với tư cách triều thần, có được không?」
Y nghiêm nghị, cúi đầu sát sàn, khẩn cầu. Khẩn cầu sự giúp đỡ từ người tiền nhiệm.
「……」
Trước lời của đồng đội, người nàng từng coi như em trai, Azuma im lặng. Điều đó là tất nhiên. Một kẻ từng bị triều đình tước bỏ chức vị, bị trục xuất, giờ lại được người kế nhiệm mời trở lại hợp tác. Ai mà chẳng thấy khó chịu.
「Xin hãy…!!」
Y biết. Y hiểu rõ. Nhưng Kirisou không thể không khẩn cầu. Là một trừ yêu sư ở Âm Dương Liêu suốt thời gian dài, sống qua thời Đại Loạn, chỉ nhờ kinh nghiệm mà trở thành người kế nhiệm Azuma, y cảm thấy vị trí này quá sức với mình.
Y thấy hổ thẹn, biết rõ giới hạn của bản thân, và vì thế, y cầu xin Azuma, người tiền bối, người chị cả của mình, giúp đỡ…
「…Hà. Được em trai nhờ vả thì cũng không tệ.」
Lời khó xử của Azuma khiến gương mặt Kirisou méo mó. Y mím chặt môi, nhắm mắt. Với sự thân thiết lâu năm, y hiểu rõ tâm tư của nàng. Hiểu rõ câu trả lời của nàng…
「Tôi hiểu mình đang đòi hỏi điều vô lý. Hiểu rằng đang làm phiền ngài. Nhưng…」
「Đừng nói nữa. Ta hiểu rõ khó khăn của ngươi. Một kẻ nghiêm túc như ngươi, quả nhiên không hợp với chính sự trong cung.」
Thậm chí, Azuma còn thấy kỳ lạ khi chính y lại là người kế nhiệm nàng.
「Ta giữ vị trí thủ lĩnh lâu như vậy là vì nghĩa vụ với Thiên Hoàng. Gyokurou đã tiến cử ta, và sáu đời Thiên Hoàng sau đó… không ai khinh miệt thân phận của ta, đều đối đãi tử tế.」
Dù không như xưa, nhưng người có linh lực vẫn bị sợ hãi, xa lánh. Bán yêu thì càng bị khinh bỉ. Trong triều đình, điều đó lại càng rõ ràng.
Với nàng, vị trí thủ lĩnh không phải thứ đáng để bám víu, nhưng các đời đế nàng phục vụ đều tôn trọng lời nói của nàng với tư cách chuyên gia, thậm chí còn khích lệ. Vì thế, nàng không tiếc sức đáp lại. Do đó, việc không thể bảo vệ Thiên Hoàng khỏi bị chú sát, việc gây ra tai tiếng từ Âm Dương Liêu, nàng hiểu trách nhiệm của mình nặng nề ra sao. Dù bị xử phạt, nàng cũng không oán thán. Việc được ân xá khi Thiên Hoàng đương nhiệm lên ngôi, chỉ bị tước chức và đuổi ra ngoài tường thành, là sự khoan hồng mà nàng nhận thức rõ.
「Hơn nữa, bị trục xuất ra ngoài tường thành cũng giúp ta thấy được nhiều thứ. Cuộc sống với lũ tiểu quỷ cũng không tệ.」
Với Azuma, số lượng trẻ bán yêu bị bỏ rơi nhiều đến vậy là một cú sốc. Là một trừ yêu sư, nàng từng tiêu diệt những tên trộm hay tội phạm nửa yêu không tuân theo triều đình. Trước đây, nàng chẳng quan tâm lắm, nhưng giờ, nuôi dưỡng lũ trẻ là cách nàng chuộc lỗi với đồng loại, là trách nhiệm của nàng với xứ Phù Tang này. Và giờ, đó còn là niềm vui.
「Lũ tiểu quỷ vẫn còn nghịch ngợm, nhưng… chúng đã cao lớn hơn. Dạy dỗ chúng cũng thú vị. Dù ích kỷ, chúng cũng có ý muốn giúp đỡ. Không phải lo lắng với đám công khanh, thật thoải mái.」
Azuma cười lớn, nhưng Kirisou lộ vẻ đau đớn. Dù vậy, y vẫn không ngẩng đầu. Không, y không thể ngẩng đầu để lộ biểu cảm đó. Y hiểu rằng để lộ biểu cảm ấy ở đây là hành động thấp hèn đến nhường nào.
「Một năm, ngươi chờ ta một năm được không?」
「!? Aneue-sama!? Ý ngài là…!!」
Lời của Azuma khiến Kirisou ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc và bối rối.
「Này, bình tĩnh. …Thủ lĩnh Âm Dương Liêu mà thế này thì mất mặt lắm đấy」
Dỗ dành đệ đệ, Azuma dừng một nhịp rồi tiếp tục.
「Dù nói là trở lại, ta cũng không thể làm thủ lĩnh nữa đâu. Cùng lắm là cố vấn thôi. …Mà này, ngươi có đủ hậu thuẫn để kéo ta trở lại không?」
Nàng hỏi với vẻ nghi ngờ. Dù thủ lĩnh Âm Dương Liêu muốn nàng trở lại, việc đi ngược ý các công khanh trong triều không dễ. Cần một người bảo trợ có đủ quyền lực.
「Về điểm này, xin ngài yên tâm! Đề xuất lần này đã được Hữu Đại Thần đồng ý. Nếu cần, ngài ấy đã ủy quyền cho ta chịu trách nhiệm điều chỉnh mọi chi tiết!」
「Hữu Đại Thần sao? …Vậy là tình hình nghiêm trọng đến mức đó?」
「Vài năm gần đây, các vụ việc lớn liên quan đến yêu quái xảy ra thường xuyên… cần chuẩn bị cho những mối lo.」
「Vậy sao… Nếu thế, ta không thể từ chối được.」
Nghe giải thích từ đệ đệ, Azuma khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng. Các đời Hữu Đại Thần được gọi là mưu thần vì họ phản ứng với cả những biến động nhỏ nhất, luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Và không ít lần, những lo ngại ấy đã thành sự thật.
「Hãy nói với Hữu Đại Thần rằng ta cần một năm… Và rằng ta không cần chức vị cao sang. Ta trở lại chỉ để hỗ trợ và cố vấn cho thủ lĩnh, không phải để lấy lại danh dự.」
「Aneue-sama… Vâng, tôi sẽ truyền đạt đúng như lời ngài đến Hữu Đại Thần.」
Trước lời của Azuma, thủ lĩnh Âm Dương Liêu thoáng méo mó gương mặt, nhưng ngay lập tức cúi đầu cung kính chấp thuận.
「Không sao đâu. Là yêu cầu của em trai đáng yêu mà. Hơn nữa… nếu Hữu Đại Thần muốn ta trở lại, hẳn là có mối lo lớn. Vì lũ tiểu quỷ, ta muốn làm những gì có thể.」
Dù Phù Tang quốc hiện nay đã bớt kỳ thị bán yêu hơn so với xưa, nếu có sự kiện lớn xảy ra, sự bất ổn có thể khiến bất mãn đổ dồn lên lũ trẻ.
「Đúng là phong cách của Aneue-sama. …Vậy, như lời ngài, tôi xin phép cáo lui.」
「Ừ. Ta tiễn ngươi.」
Kirisou đứng dậy, Azuma cũng đứng theo. Cả hai rời khỏi phòng tiếp khách.
「Hitomi, xong việc rồi. Về nội điện thôi… Ngươi đang làm gì vậy?」
Bước ra hiên, gọi người đi cùng đang đợi ở sân trước, thủ lĩnh Âm Dương Liêu nhíu mày, nghiêng đầu như thấy điều kỳ lạ.
「T-thủ lĩnh-dono…!? Không, lũ tiểu quỷ này!?」
「Này này, onee-chan thích chơi trò gì vậy?」
「Đọc truyện đi!」
「Tới đây làm gì thế?」
「Sao lại đeo băng bịt mắt? Bị bệnh gì à?」
「Muộn rồi mà? Ăn cơm cùng bọn em không?」
Ở sân trước, Lục Tọa trẻ tuổi bị đám trẻ nhỏ của cô nhi viện vây quanh, bối rối. Đám trẻ lớn cố kéo chúng ra, nhưng lũ nhóc hiếu kỳ, theo bản năng, liên tục tra hỏi, kéo áo, nắm tay nàng.
Với Thất Sĩ, không thể thô bạo xua đuổi, nhưng cũng không thể rời vị trí, khiến nàng lúng túng.
「Này! Mấy đứa kia!! Không được vô lễ với khách!!」
「「「Kyaa!?」」」
Khi Azuma quát lên, đám trẻ nhỏ lập tức tan tác như đàn nhện, bỏ chạy. Nhìn cảnh đó, Thất Sĩ sững sờ, không theo kịp tình huống.
「U-um…?」
「Lục Tọa. Ta ra lệnh lần nữa. Xong việc rồi, chuẩn bị về, đến chuồng ngựa đi.」
「V, vâng!」
Vẫn còn hoang mang nhìn quanh, nhưng nghe lệnh từ cấp trên, Thứ Sĩ vội đáp lời và chạy đến chuồng ngựa, nơi hai con ngựa họ cưỡi đến đây được gửi.
「…Quả nhiên là đáng lo.」
「Tôi thật sự hổ thẹn.」
Trước tiếng thở dài của Azuma, thủ lĩnh Âm Dương Liêu cúi đầu xin lỗi, giọng đầy đau đớn…
-
「Khụ! … Hừm, liệu có kẻ nào đang nói xấu lão phu chăng?」
『Quoon?』
Matsushige Dougen, khi bất chợt hắt hơi một cái, vừa xụt xịt mũi vừa quay sang nói bâng quơ với Genbu đang đứng hầu phía sau. Con quỷ gấu được nhắc đến chỉ nghiêng đầu, mang vẻ mặt khó tả trước lời nói của chủ nhân.
『Gyaaaaoooohhh!?』
Bỗng nhiên, một tiếng gầm chói tai vang vọng, khiến ông lão như bừng tỉnh, vội vã quay mặt về phía trước.
「Hử? Ôi chao, xin lỗi, xin lỗi, ta mải nhìn chỗ khác quỷt rồi.」
Với giọng điệu có phần thong dong, ông lão hướng về phía chủ nhân tiếng gầm, thốt ra lời xin lỗi chẳng hề chứa chút thành ý.
『Guooo!? Tại sao!? Tại sao lại thế này!? Chẳng phải ngươi đã thực hiện nghi thức triệu hồi để mượn sức mạnh của ta sao!?』
Trên sàn nhà, có một pháp trận kiểu Nam Man được vẽ, sinh vật kia gào lên bằng thứ ngôn ngữ ngọng nghịu. Đó là một con quái vật… hay đúng hơn, một con ác quỷ, bị trói buộc bởi vô số phong ấn và dây xích. Dáng vẻ của nó tựa như sự hòa trộn giữa bò, cừu và người. Chân nó cong vẹo như chân ngỗng, còn chiếc đuôi rắn không ngừng đập phá, làm tan tành những giá sách và đồ đạc xung quanh.
Tương truyền, xưa kia Hoàng Đế Tây Phương từng mở một cuộc viễn chinh quy mô lớn, nhắm đến bảy mươi hai linh mạch chủ đạo ở phương Tây. Mỗi linh mạch đều có một thần cách trấn giữ, nhưng hoàng đế, nhờ vào quân đội và lời khuyên của các hiền thần, đã đánh bẫy tất cả, biến chúng thành yêu ma, phong ấn vào những cuốn cấm thư đặc chế. Từ đó, Đế quốc phương Tây thỉnh thoảng triệu hồi các ác quỷ này để lợi dụng, nhưng phần lớn thời gian, chúng bị giam cầm trong những trang sách. Sau khi đế quốc sụp đổ, một số thần cách thoát khỏi phong ấn, trở thành ma vương thống trị, trong khi số khác vẫn bị nhốt trong cấm thư, lưu lạc khắp nơi trong và ngoài đế quốc…
「Hừm hừm. Dáng vẻ này… quả đúng là một trong bảy mươi hai trụ cột phương Tây, ác quỷ thứ ba mươi hai [note73731], nhỉ?」
『Nếu đã biết thì mau tháo bỏ trói buộc cho ta!』
Cầm trên tay một trong những cuốn cấm thư lưu lạc, ông lão thong thả cất tiếng hỏi, giọng điệu nhàn nhã. Ngược lại, ác quỷ, thần cách sa ngã, gào thét đầy giận dữ hướng về lão. Bị triệu hồi từ cấm thư, đáp lại chỉ là sự đối đãi này, dù là ác quỷ tàn bạo cũng không khỏi muốn gầm lên.
「Hohohoho!」
『Gyaaaaa!? Đừng đùa, lão già chết tiệt!』
Không màng đến tiếng gầm của ác quỷ, ông lão rải muối thanh tẩy và rượu lên thân thể bị trói buộc của nó. Lập tức, hơi nước như thịt bị thiêu cháy bốc lên, tiếng kêu thét của ác quỷ càng thêm thảm thiết. Thậm chí, Genbu phía sau còn hì hục, ra sức khuân vác thùng muối và rượu tới lui. ông lão không chút nương tay, tiếp tục dội thêm những thứ ấy lên ác quỷ, khiến căn phòng chìm trong cảnh kêu gào thảm thiết.
『Gyaaaaa!? Dừng lại! Ta bảo dừng lại!』
Đối với ác quỷ, đây quả là sự bất công tột cùng. Trước đây, không ít kẻ đã cố triệu hồi nó. Có kẻ muốn mượn sức mạnh của nó, có kẻ muốn hủy diệt nó hoàn toàn. Có kẻ tôn thờ nó như tà thần, có kẻ vô tình triệu hồi. Ở mỗi lần, ác quỷ hoặc giết chết kẻ triệu hồi, hoặc khiến chúng sa ngã, ban trí tuệ, hoặc dụ dỗ để thoát phong ấn. Nhưng chưa bao giờ, ngay khi được triệu hồi, nó phải chịu đựng sự bất công đến thế này!
『Hừ, đừng đùa với ta, lũ khỉ kia! Ngươi dám sỉ nhục ta, hãy nhận lấy hình phạt… Gyaa!?』
Định phun ngọn lửa địa ngục từ miệng để thiêu chết kẻ vô lễ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cú đấm hàm từ yêu quái gấu trúng ngay mặt ác quỷ. Quả cầu lửa định phóng ra nổ tung ngay trong miệng nó.
「Tốt, tốt lắm. Để lửa bùng lên trong thư khố này thì phiền toái lắm. Sau này ta sẽ thưởng cho ngươi thịt khô.」
『Gurururu!』
Nghe lời khen thưởng của ông lão, con gấu sáng mắt, nhỏ dãi đầy vẻ phấn khích. Thật là một lối suy nghĩ đơn giản của dã thú. Niềm kiêu hãnh từng thống trị một ngọn núi, một linh mạch, giờ đây đã biến đâu mất.
「Nào, nào… Đừng cố dùng ảo thuật. Đây là hang ổ của lão phu, tiểu xảo tầm thường đâu dễ thực hiện?」
『Gyaa!?』
ác quỷ, không biết từ lúc nào đã dùng thuật đổi thân để thoát khỏi phong ấn và dây xích, nhưng ngay khi ông lão vung gậy, những hạt giống rải khắp thư khố lập tức nảy mầm. Những dây leo bùng lên, như băng vải quấn xác ướp, trói chặt ác quỷ đang hoảng loạn tìm cách chạy trốn từ mọi hướng. Đây là loại dây leo ăn thịt do chính ông lão cải tiến qua nhiều thế hệ, hút cạn linh lực và yêu lực của con mồi, cuối cùng hòa tan cả thịt bằng dung dịch tiêu hóa.
ác quỷ này, do nghi thức triệu hồi được thiết kế đặc biệt, chỉ được triệu hồi 「một phần「, khiến nó suy yếu đến cực điểm. Với phong ấn, dây xích, rượu thanh tẩy, muối, cú đấm hàm của Genbu, và giờ là dây leo, dù từng là thần cách, nó cũng không thể thoát nổi.
『Gah… Agah… Sức mạnh… bị rút cạn!?』
「Hừm, thế này là được rồi.」
Quan sát ác quỷ co giật, trắng dã con mắt, ông lão đánh giá thời điểm đã chín muồi. Sau khi kiểm tra lại ngũ giác để đảm bảo không bị ảo thuật hay tẩy não, lão ra lệnh cho đám yêu quái cải tạo dưới trướng bắt đầu hành sự.
Thu lấy dịch thể của ác quỷ.
「Tốt, tốt lắm. … Nào, hỡi hầu tước ác quỷ, kẻ cai quản một trong bảy đại tội kinh hoàng. Ta đã xong việc. Cảm ơn ngươi đã vất vả, giờ thì về nhà đi nhé!」
Như thể ra lệnh, ông lão đóng sầm cuốn cấm thư, nói những lời bất lịch sự một cách đầy lễ độ. Ngay khoảnh khắc ấy, vôi vẽ pháp trận trên sàn bị gió thổi tứ tung, cuốn đi. Mối liên kết của khế ước giữ ác quỷ ở cõi này tan biến, khiến thân thể nửa sống nửa chết của nó hóa thành sương mù, rồi tan biến…
「Hừm hừm, tốt. Cuốn này và cuốn kia đưa vào kho. Còn lọ kia mang đến phòng thí nghiệm của ta.」
Chẳng còn bận tâm đến ác quỷ đã biến mất, ông lão ra lệnh cho đám yêu dơi và yêu muỗi đến gần, bảo chúng cẩn thận chứa thể dịch của ác quỷ vào lọ nhỏ và vận chuyển. Nhân tiện, lão cũng giao việc dọn dẹp tàn cuộc cho chúng.
「Vậy là đã đủ nguyên liệu cuối cùng. Đi nào, Genbu… À, trước tiên xử lý con rắn kia đã.」
『Guu!』
『Gyaa!? Dừng, dừng lại!?』
Ngay trước khi bị cưỡng chế đưa về cấm thư, ác quỷ hẳn đã tách chiếc đuôi rắn để ẩn náu. Nó kêu thét, cố chạy trốn, nhưng lập tức bị quỷ gấu tóm lấy.
『Này!! Ta bảo, chết tiệt, dừng…』
『Guu!』
Con rắn vùng vẫy kháng cự, nhưng Genbu đập nó xuống sàn, kéo giãn, rồi cắn phập từ đầu khi nó ngất đi. Tiếng thịt rắn bị xé toạc như cao su vang lên, rồi chui tọt vào bụng gấu.
『Gurururu!』
Gấu yêu quái liếm cánh tay, vỗ bụng phình phình, trông cực kỳ mãn nguyện. Dù chỉ là chiếc đuôi tách rời của một ác quỷ suy yếu, nhưng từng là thần cách, hương vị hẳn phải tuyệt diệu.
「… Xong chưa? Nếu xong thì theo ta ngay」
Nhìn con gấu với hành động ngây ngô như trẻ nhỏ, ông lão thở dài ngao ngán, rồi bước thẳng vào sâu trong thư khố…
Ở nơi sâu nhất của thư khố, một cánh cửa hiện ra. Lão mở cửa, và ánh mắt lão chạm đến nàng.
Trên giường bệnh, lão thấy đứa cháu gái với gương mặt xanh xao.
『Nyaa?』
「Hừm, ta đến thăm một chút được chứ?」
『Nyaa.』
ông lão hỏi con mèo yêu đang quấn quanh chân. Không rõ nó có hiểu lời hay không, mèo yêu chỉ kêu khẽ, rồi thong dong rời khỏi phòng.
「…Ojii-sama, là người sao? Đến đây… có việc gì?」
Nghe giọng nói yếu ớt nhưng quen thuộc, ông lão quay về phía trước. Thiếu nữ với gương mặt xanh nhợt đang gắng gượng ngồi dậy.
「Hohoho. Chẳng qua ta chỉ đang lo lắng, đến xem tình trạng của cháu gái đang nằm bệnh thôi… Cảm thấy thế nào?」
「Đừng giả vờ. Ugh!? … Người thừa biết con không ổn mà.」
Đột nhiên, một cơn đau nhói ở ngực khiến nàng rên rỉ, nhưng cháu gái của lão, Botan, vẫn cay độc đáp lại.
Tam Thi Trùng, một trong số đó, Trung Thi, theo truyền thuyết, chuyên ăn mòn nội tạng con người. Con yêu trùng nhân tạo do gã đàn ông đáng nguyền rủa kia phát triển cũng mang hiệu lực tương tự, không, còn độc địa hơn thế.
Theo truyền thuyết, Tam Thi Trùng dài chừng hai tấc, nhưng thứ đang gặm nhấm bên trong Botan nhỏ hơn nhiều, chỉ cỡ ký sinh trùng. Và có lẽ, chúng đang sinh sôi nảy nở với số lượng kinh hoàng trong nội tạng nàng. Chúng ăn linh lực của nàng, nhưng không ăn thịt để tránh giết chết vật chủ ngay lập tức. Tuy nhiên, sự hiện diện của vô số dị vật trong cơ thể khiến cơ thể nàng chịu gánh nặng khủng khiếp, đau đớn khôn nguôi do chúng bò lổn ngổn bên trong.
Hơn nữa, dạ dày và ruột bị suy yếu bởi ký sinh khiến việc ăn uống hàng ngày trở thành thử thách. Nàng phải nhai chậm, kỹ lưỡng, nếu không sẽ nôn mửa ngay lập tức.
「Thuốc trị giun sán thì vô hiệu, chỉ còn cách dùng thuốc gây mê và viên thuốc kìm hoạt tính của ký sinh để cầm cự, phải không…」
Ông liếc nhìn lọ nhỏ trên bàn ở góc phòng. Những viên thuốc trắng, mỗi viên có hiệu lực khoảng một tháng, giờ chỉ còn vài viên. Giờ đây, nàng phải chia nhỏ từng viên, tăng liều gây mê để che đậy triệu chứng. Nhưng ngay cả ăn uống để bồi bổ cũng không thể, đây chẳng khác gì cái chết chậm rãi đã được định đoạt…
「Quả không hổ là đệ nhất Thủ lĩnh Âm Dương Liêu. Lão phu đã tra xét, nhưng vẫn không thể nắm rõ hết thành phần của viên thuốc.」
Botan, và cả ông lão giúp đỡ qua loa, dù đã bỏ ra nhiều năm, cũng chỉ xác định được khoảng nửa trong số hơn năm mươi thành phần ước tính. Mà trong số đó, có những nguyên liệu cực kỳ khó tìm.
「May mắn hiếm hoi là chúng chỉ sống được trong cơ thể cháu.」
Khi tiếp xúc với không khí hay xâm nhập cơ thể người khác, lũ trùng lập tức quằn quại, chết đi và phân hủy. Trung Thi hoàn toàn thích nghi và phụ thuộc vào cơ thể Botan.
Có lẽ vì lý do bảo mật kỹ thuật, việc thu hồi mẫu vật đã khó, mà dù có lấy được, quan sát trong ống nghiệm cũng chẳng thể mổ xẻ hay thí nghiệm gì thêm. Nhưng nghịch lý thay, chính điều này ngăn chặn sự lây nhiễm như loài kappa. Nếu không, ông có lẽ đã xử tử ngay đứa cháu gái mà lão vất vả tìm ra khi nàng còn lẩn trốn.
「… Giờ còn nói những điều hiển nhiên thế này, người định làm gì? Con cũng đang đau đớn đây.」
Botan nhìn ông mình với ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu bực bội. Kể từ khi truyền tin xong gần đây, nàng trở nên cáu kỉnh, và thái độ với ông lão phần nào là trút giận.
「… Ta nghĩ đã đến lúc cháu nên chuẩn bị tinh thần rồi.」
「Người nói cái gì ngớ ngẩn vậy?」
Trước lời của ông lão, Botan lộ rõ vẻ ghê tởm, đáp trả ngay tức khắc.
「Ta biết cháu đã thử mọi cách để kéo dài sinh mệnh. So với dinh thự hay thư khố Âm Dương Liêu, ở đây dễ đọc cấm thư và làm thí nghiệm hơn cả.」
Đổi lại, ông lại lợi dụng cháu gái như một trợ thủ đắc lực. Không phải vì tình thân, mà là mối quan hệ đôi bên cùng lợi. Nhưng dù nàng có vùng vẫy tuyệt vọng đến đâu, thời gian còn lại của Botan chẳng còn bao nhiêu.
「Con đã tính đến phương án đó từ lâu. Nhưng không, tuyệt đối không thể」
Nàng hiểu. Tiếng bước chân của diệt vong đang đến gần. Rằng nó đã ở ngay bên cạnh. Nhưng, dù vậy…!
「Nếu cứ thế này, cháu sẽ chết mà không thể báo thù. Cháu cam lòng sao? Đôi khi phải đánh đổi tất cả.」
「Chính người lại nói thế sao…!?」
Botan nhìn thẳng vào ông mình với ánh mắt chứa đầy sát ý. ông lão im lặng, đứng đó, tiếp tục nhìn cháu gái.
Trong không khí căng thẳng, cả hai nhìn nhau. Genbu đứng sau ông lão co rúm, trông đầy bất an.
「… Hự!? Xin lỗi, nhưng giờ con không còn sức để nói chuyện. Con muốn nghỉ ngơi, được chứ…?」
Người chịu thua trước là Botan. Mồ hôi túa ra trên trán, gương mặt trắng bệch, nàng ngã xuống, gục đầu, nhưng vẫn trừng mắt yêu cầu ông nội rời đi.
「… Được thôi. Nói chuyện với cháu lúc này cũng chẳng ích gì. Ta sẽ rút lui đây.」
Chấp nhận yêu cầu của cháu gái, ông lão điềm nhiên rời đi. Genbu nhìn qua lại giữa chủ nhân và Botan, run rẩy bước theo. Botan giơ tay, cửa đóng lại, che khuất bóng dáng ông nội.
「Nn… kh…」
Botan chịu đựng cơn đau nội tạng dữ dội. Nàng uống thuốc gây mê. Khi thuốc dần ngấm, cơn đau dịu bớt, nàng điều chỉnh tư thế, hít thở đều. Lau mồ hôi, nàng kéo lỏng cổ áo ngủ, để làn gió làm mát làn da nóng ran.
Rồi, như kiệt sức, Botan nằm xuống. Nàng nhìn lên trần nhà. Hơi thở. Nàng cảm nhận lồng ngực yếu ớt phập phồng. Sống. Ít nhất là giờ phút này… Cảm nhận được điều đó, Botan hít thở sâu hơn.
「… Đừng đùa. Chuyện như vậy…」
Nàng lẩm bẩm, nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Nàng biết ơn ông nội vì đã che chở và phần nào giúp đỡ. Nhưng dù thế, cả ông nội lẫn gã đàn ông kia đều không có quyền nói những lời như vậy.
Không đời nào nàng chấp nhận. Dù là để sống sót, nàng cũng không…
「…」
Nàng định buông lời nguyền rủa, nhưng sức lực đã cạn. Ý thức nàng mờ dần. Cơn buồn ngủ ập đến. Hôn mê kéo tới.
(Đúng thế. Chuyện như vậy…)
Nghĩ đến tương lai nếu chọn con đường đó, Botan cay đắng nguyền rủa trong lòng. Nhưng chỉ một khoảnh khắc do dự, đã quá muộn. Trước khi kịp thốt ra lời nguyền, ý thức nàng chìm vào giấc ngủ.
Và trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh lướt qua tâm trí nàng không phải là ông nội, cũng chẳng phải gã thầy đáng nguyền rủa, mà là…


3 Bình luận