Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Chap 95
2 Bình luận - Độ dài: 8,462 từ - Cập nhật:
Đó là một đêm đen kịt, sâu thẳm, nơi ánh trăng chẳng thể soi rọi.
「Hộc… hộc… hộc…!!」
Tôi, nhận được tin báo từ vị tăng nhân Hayashi Gen, đến dinh thự gia tộc Onizuki để làm lễ siêu độ, liền mang vẻ mặt khẩn trương, dốc hết sức mình chạy về phía tòa chính điện. Dưới bóng tối mịt mù nơi chân bước, đôi lần suýt vấp ngã, nhưng tôi vẫn nghiêng người về phía trước, chạy mãi không ngừng. Cứ thế, không ngừng nghỉ, tôi chạy mãi.
Trong khuôn viên rộng lớn của dinh thự, tôi run rẩy, thở hổn hển, cuối cùng cũng đặt chân đến trước cổng chính. Đến được nơi, tôi lại rơi vào bối rối. Rốt cuộc, tôi nên đối diện người ấy với vẻ mặt thế nào đây? Giờ phút này, tôi bất chợt nghĩ đến những điều như vậy.
Và một khi nghi hoặc ấy lóe lên trong lòng, tôi chỉ còn biết chùn bước. Cánh cửa gỗ mỏng manh, chẳng hề khóa, nhưng để mở nó ra, tôi lại do dự, chần chừ không thôi.
「…Ngươi làm gì vậy? Đứng đực ra đó như kẻ mất hồn là sao?」
「Ơ…!?」
Giọng nói vang lên từ phía sau, khiến tôi giật mình ngoảnh đầu lại. Ở đó, hiện diện một thân hình cao lớn, mang chiếc mặt nạ Hannya. Tôi bất giác há hốc miệng, ngây người nhìn, còn người ấy, ngay cả qua lớp mặt nạ cũng có thể nhận ra nụ cười nhếch mép rõ rệt.
「Hừ, ra thế. Đêm khuya lẻn đến đây, định làm chuyện mờ ám sao? Ha, ta cứ ngỡ ngươi chỉ là một tên nhóc, ai ngờ không thể xem thường. Quả không hổ danh kẻ dám dẫn tiểu thư bỏ trốn!」
「Không phải vậy! Tôi chỉ muốn đến vì người…Ái, đau quá!?」
Ngay khoảnh khắc tôi định lên tiếng thanh minh trước lời buộc tội oan uổng, một tiếng thét đau đớn đã thay thế. Tay trái của người ấy thô bạo nắm lấy tai tôi, kéo mạnh như thể lôi tôi đi, chẳng chút nương tình.
「Hahaha, giờ có chối cãi cũng vô ích. Thôi được, vừa hay. Ta đang định sau khi xong việc sẽ làm một chén. Ngươi cứ làm người hầu rượu đi. Đây là mệnh lệnh từ cấp trên!」
「Đàn áp cấp dưới sao!?」
Cô ấy cười lớn đầy khoái chí, mở toang cánh cửa và chẳng chút thương xót lôi tôi đang gào lên đau đớn, vào trong phòng riêng của mình. Rồi cô quét chân khiến tôi ngã nhào, lăn lóc trên chiếu tatami, đoạn cô lục lọi kệ tủ, thoáng chốc đã chuẩn bị xong một khay rượu, chén nhỏ và đồ nhắm. …Chỉ cho phần của nàng.
Mà, với tuổi tôi, dù có được mời cũng chẳng uống nổi đâu.
「Được rồi, uống thôi nào!! Công việc đúng là tệ hại, không uống sao mà chịu nổi chứ!! Nào, mau rót rượu đi!」
Vừa nói, nàng vừa ngồi xếp bằng ngay ngắn trong bộ đồ làm việc, giọng cao vút cất lời than phiền về nhiệm vụ, chìa chén nhỏ về phía tôi. Tôi định buông lời châm chọc trước thái độ ấy, nhưng ngay lập tức, tôi khựng lại, im bặt.
Từ ống tay áo, cánh tay phải của cô, quấn băng, lấp ló hiện ra, thấm đẫm máu đỏ đen, đau đớn đến xót lòng…
「…」
Tôi đã nghe qua câu chuyện từ trước. Không, chính vì thế mà tôi mới lặn lội đến đây, tìm đến cô.
Nhiệm vụ bất khả thi từ gia tộc Onizuki đã khiến cô ấy và hai đội dưới quyền chịu tổn thất thảm khốc. Trong số mười một người, tám người đã tử trận, một người bị thương nặng không thể hồi phục, còn cô và một người khác cũng mang thương tích không nhẹ. Đổi lại, hang ổ của hàng ngàn yêu quái đã bị các trừ yêu sư gia tộc Onizuki tiêu diệt, và dòng linh mạch, dù chỉ là cấp thấp, từng bị lũ yêu quái chiếm giữ, nay đã trở về tay nhân giới.
Đó là một cái giá quá hời. Thậm chí là rẻ mạt. Việc không một trừ yêu sư nào thiệt mạng mà linh mạch được giải phóng, đó đã là một kỳ tích.
…Dù cái giá ấy là những thuộc hạ mà cô yêu quý, và với tôi, là những tiền bối từng chăm sóc bản thân.
「Ừm, sao thế? Sao lại ngây ra như vậy? Haha, hay là bị ta mê hoặc rồi? Khổ quá, khổ quá, cuối cùng ngươi cũng nhận ra sức hút của một người chị lớn tuổi rồi sao?」
「…Ồn ào quá. Tự cao quá đáng, đồ sếp tệ hại!」
Tôi đã im lặng bao lâu? Chắc hẳn không quá dài. Vì thế, tôi cố che giấu sự dao động trong lòng, buông lời mắng mỏ, rồi miễn cưỡng rót rượu cho nàng. Tôi đổ đầy chén nhỏ, lắng nghe những lời than vãn về công việc của nàng. Khi đồ nhắm hết, tôi lại theo lệnh, miễn cưỡng tìm thêm từ kệ tủ.
Bởi đó là tất cả những gì tôi, một kẻ vô dụng như hiện tại, có thể làm để báo đáp cô. Đó là cách duy nhất tôi có thể an ủi cô ấy. Và giờ nghĩ lại, có lẽ, chính tôi cũng đã tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Vì thế, vì thế…
「Đừng làm vấy bẩn ký ức của người khác nữa được không?」
Tôi, đang cúi đầu trầm tư về quá khứ và thở dài, bỗng ngẩng mặt lên, hướng về phía trước, buông lời mắng mỏ đầy căm phẫn.
Yêu quái tóc xanh, như thể đã ngự trị nơi đó từ lâu, mỉm cười như thiên nữ, đáp lại lời tôi. Đôi mắt vàng kim, chẳng biết tự khi nào, phản chiếu hình bóng tôi, từ một thiếu niên giờ đã trưởng thành.
Phản chiếu khuôn mặt thật của tôi, không che giấu bởi mặt nạ.
「…Dù có nói cũng vô ích, nhưng ngươi vẫn thích xâm nhập ký ức người khác, không biết liêm sỉ là gì nhỉ. Đáng nguyền rủa!」
Và điều càng khiến tôi phẫn nộ hơn, là ả yêu quái này có lẽ chẳng hề hiểu nổi lý do tôi tức giận.
Tư duy của lũ yêu quái luôn vượt xa khỏi loài người. Không phải chuyện lời nói không hợp hay không hiểu nhau, mà là nhận thức của chúng, từ căn bản, đã hoàn toàn lệch lạc…
「Ôi chao, lời nói lạnh lùng như thế thật khiến mẹ đau lòng. Mẹ của con, chỉ muốn dành cho đứa con yêu quý của mình những lời khuyên quý giá thôi mà.」
「Lời khuyên… sao?」
Hướng về tôi, đang bộc lộ địch ý, Yêu Mẫu tuyên bố với vẻ vô cùng buồn bã. Nhưng khi thấy tôi phản ứng với từ ngữ quan trọng ấy, Yêu Mẫu lập tức đổi sang nụ cười rạng rỡ.
「Đúng vậy. Lời khuyên quý giá, từ một người mẹ dành cho đứa con đang gặp khó khăn. Hãy lắng nghe cẩn thận nhé?」
Nó ra vẻ trịnh trọng, đầy tự tin, hăng hái mở lời. Và rồi, ả chỉ ra. Ả nói thành lời những nghi hoặc tôi ôm giữ từ giữa nhiệm vụ lần này, và làm tan biến chúng.
「Đó là…」
「Không phải mẹ nói dối đâu nhá? Mẹ sao có thể nói dối với bé con yêu quý của mình chứ. Từ trước đến nay, nhờ mẹ mà con nhiều phen được cứu rồi mà?」
Tôi suýt buột miệng phủ nhận, nhưng Yêu Mẫu đã nhanh chóng bổ sung. Những lời lẽ vô căn cứ ấy, dựa trên thành tích trước đây và đặc tính của ả, khiến tôi không thể không thừa nhận ả không hề nói dối. Nhưng cảm xúc, lại là một vấn đề khác.
「Nhưng, chuyện như thế… không thể nào!?」
Toi kinh hoàng. Chuyện ấy không hề được ghi chép trong thiết lập nguyên tác. Không hề được chỉ ra. Nhưng đồng thời, đó quả thực là lý do hợp lý giải thích cho sự kiện lần này, là nguyên nhân dễ hiểu cho việc lệch khỏi nguyên tác…
「Ư…!?」
Cơn buồn nôn khiến tôi bất giác khuỵu xuống, tay ôm lấy miệng. Nếu đó là sự thật, nếu đó thật sự là sự thật…!!
「Vậy thì, thứ ta đang truy đuổi… không lẽ!?」
「Fufu, đúng vậy. Chính là như thế đấy.」
Nghi hoặc thoáng qua lập tức được giải đáp, nhưng câu trả lời khiến tôi câm lặng. Nhìn phản ứng của tôi, yêu quái mỉm cười, như thể đang khen ngợi một đứa trẻ mẫu giáo vừa giải đúng bài toán. Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn tâm trí để đáp lại thái độ trêu ngươi của Yêu Mẫu nữa.
「Khoan, nhưng… tại sao? Chuyện như vậy…」
Hành động của họ khiến tôi dao động, hoang mang, rối loạn. Cảm giác bị phản bội trỗi dậy, nhưng tôi cũng nghĩ rằng có lẽ mình đã trách lầm. Tại sao? Vì sao?
「Fufufu. Ara, chuyện đó thì con phải trực tiếp hỏi thôi?」
Nhẹ nhàng, Yêu Mẫu lướt qua bên cạnh tôi, bò sát lại như muốn ôm lấy từ phía sau. Rồi giọng nói ngọt ngào thì thầm bên tai tôi. Chỉ thế thôi, tư duy của tôi như muốn tan chảy, bốc hơi. Sẽ thành ra thế…!!
「Khốn kiếp!? Đừng mê hoặc ta, yêu quái!!」
Tôi thoát khỏi mưu đồ của Yêu Mẫu trong gang tấc. Dĩ nhiên, không phải nhờ ý chí hay lý trí. Tôi cũng đã học được đôi điều. Tôi đã chuẩn bị sẵn phương pháp đối phó.
「Ara? Ara, thật là một hành động thô bạo. Làm liều là không được đâu nhé.」
「Thà thế còn hơn bị ngươi nuốt chửng!!」
Yêu mẫu nhìn thấy tôi đâm thanh đoản đao vào chân mình. Cơn đau giúp lý trí trở lại… Lần trước, khi được triệu đến đây, chính Yêu Mẫu đã nói vậy. Thế giới này là tầng sâu tâm thức của tôi, là giấc mơ. Nếu là giấc mơ của tôi, tôicó thể tạo ra thứ cần thiết vào lúc cần thiết. Vì thế, tôiđã ước, ngay tức khắc, một phương pháp để giữ lý trí, để không bị chiếm đoạt tinh thần trong giấc mơ này. …May mắn thay, vì không phải hiện thực, tôi có thể tự làm mình bị thương bao nhiêu cũng được.
「Mẹ không tán thưởng đâu nhé. Đúng là thế giới này chỉ như bọt nước hư ảo, nhưng đồng thời cũng là tâm thức của chính con. Cơ thể có thể không bị ảnh hưởng, nhưng… tâm hồn thì sao đây?」
「Im đi!!」
Trước yếu tố Yêu Mẫu đang chậm rãi tiến đến, tôi chĩa thanh đoản đao về phía ả, uy hiếp. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Yêu Mãu vẫn mỉm cười dịu dàng.
Chỉ thế thôi, trong tôi đã trỗi dậy cảm giác tội lỗi, muốn khóc, muốn níu lấy ả… Tôi, với gương mặt méo mó vì giận dữ, nắm chặt vai Yêu Mẫu, chĩa đao về phía ả, gào thét.
「Khiến ta tỉnh lại ngayi…!!」
Tôi kìm nén bản năng trong lòng, ra lệnh, cố sức thốt ra từng lời. Mọi ký ức, quyết tâm, cảm xúc, tất cả như sắp bị tình cảm mãnh liệt dành cho sinh vật trước mặt bạo lực xóa sạch. Nhận ra điều đó, tôi bất giác để nước mắt lăn dài vì tiếc nuối và tủi hổ.
「Fufu. Chắc là thêm chút nữa nhỉ?」
Và Yêu Mẫu, trước một tôi như thế, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay, tiến đến như muốn ôm lấy.
Bản năng trong tôi gào thét. Rằng nếu bị như thế, tôi sẽ không thể quay lại. Rằng tuyệt đối không được tha thứ. Tôi cố lùi lại, dù chỉ một bước. Vô ích. Chân tôi không nhúc nhích. Không thể cử động. Tôi đâm vào chân mình, hết lần này đến lần khác. Vẫn vô dụng. Khác với trước, tôi không còn cảm giác đau. Không còn cảm nhận được gì.
「Không cần sợ hãi thế đâu. Chẳng có gì đáng sợ cả. Nào, đến với vòng tay của mẹ đi.」
「Khốn kiếp…!?」
Trước lời nói đắc thắng của Yêu Mẫu, tôi tuyệt vọng. Nhìn dáng vẻ ả chậm rãi nhưng chắc chắn tiến đến, tôi nhận ra thất bại. Và rồi… tôi bỗng nhận ra một cái bóng khổng lồ sau lưng nó.
「Eh?」
「Ara?」
Hình như tôi và yêu quái đồng thời nhận ra sự hiện diện ấy. Lời nói buột ra gần như cùng lúc. Ánh mắt hướng về phía đó. Trong tầm nhìn hiện lên tám con ngươi đỏ rực, những chiếc răng nanh khổng lồ, và một sự giận dữ hiện rõ.
「Cô bé đáng yêu này là ai đây. Fufu. Nào, bà là bà nội của con…」
「Đừng có bắt nạt papa!!!」
Lời Yêu Mẫu, đầy vẻ từ ái, định chào đón sinh vật ấy, lập tức bị ngắt ngang bởi tiếng gào the thé như trẻ thơ. Đầu ả bị cắn phập từ trên xuống.
Và rồi, tôi chỉ biết ngây người nhìn sinh vật ấy, miệng ngậm Yêu Mẫu, vung vẩy qua lại. Nhưng cảnh ấy chẳng kéo dài lâu.
「Hả?」
…Đột nhiên, khung cảnh xung quanh tan chảy. Như thể màu vẽ trên bức tranh bị rửa trôi. Và nó lan đến chân tôi, khiến tôi rơi xuống từ nơi đó.
「Ư…!?」
Tôi rơi vào bóng tối. Sâu thẳm, một bóng tối vô tận, tôi chìm xuống. Trong cơn hoảng loạn, tôi vươn tay, cố hét lên điều gì. Và rồi, và rồi, và rồi…
-
「Hả!」
Trong lều trại, tôi tỉnh dậy, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngẩn ngơ ngước nhìn trần lều. Cứ thế, tôi lặng lẽ hồi tưởng lại nội dung mơ hồ của giấc mộng, sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong tĩnh lặng… rồi chợt nhớ ra vấn đề trọng yếu nhất.
Cùng lúc đó, từ dạ dày tôi dâng lên một cơn buồn nôn không thể kìm nén.
「Ugh… ọe…!!?」
「Tomobe-san!? A, ừm, khoan…!?」
Bạch Hồ, chẳng rõ từ lúc nào đã ngủ bên cạnh, giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn. Nhưng chuyện ấy, với tôi lúc này, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Tôi chỉ biết lao ra khỏi lều, nôn thốc nôn tháo. Chạy ào ra cánh đồng tuyết, tôi phun hết thảy những gì trong dạ dày, không chỉ một lần, mà tới hai, ba lần.
「Ê, có chuyện gì thế…!?」
「Chuyện gì vậy!? Xảy ra việc gì…!?」
Từ hai lều trại gần đó, các binh sĩ lập tức nhận ra sự việc, vội vã chạy ra, áo quần còn chưa chỉnh tề. Nhìn thấy tôi, họ không khỏi bối rối.
「Tránh ra!! Tomobe-san… anh không sao chứ? Híc!?」
Một thiếu nữ lo lắng cho tình trạng của tôi, vội vàng từ trong lều tìm ra thuốc chữa đau dạ dày, đẩy đám binh sĩ sang một bên mà chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt tôi, cô bé hoảng sợ, lùi lại như bị dọa. Khuôn mặt tôi, hẳn là vì cơn phẫn nộ mà méo mó đến mức ấy. Bạch Hồ sợ hãi, ngã ngồi xuống tuyết, mắt ngân ngấn lệ.
Nhưng tôi chẳng màng đến chuyện đó. Sau khi nôn hết thảy, tôi bỏ lại đám người đang sững sờ, loạng choạng bước đi. Hướng về phía hắn.
Tìm ra hắn chẳng khó chút nào. Từ nơi tôi dựng lều, chỉ cần trăm bước chân là tới một khoảng trống không vật cản. Ở đó, hắn cắm cây rìu xuống tuyết, tay cầm bầu rượu, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Phải, ngay bên cạnh những dấu chân được cho là của Namahage, kéo dài tới tận chân trời.
「Hử? Sao thế, đến giờ đổi ca rồi à…」
Nhận ra sự hiện diện của tôi, Iruka lộ vẻ nghi hoặc… nhưng khi thấy thái độ của tôi, cô ta im bặt. Sau khi nốc một ngụm rượu từ hồ lô, cô ta nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh, đầy cảnh giác.
Tôi nhìn cô, bật cười khẩy. Cười xong, tôi mở lời.
「Haha… này, trông coi vất vả nhỉ? Có gì bất thường không?」
「Chẳng có gì. …Nhưng mà, trông sắc mặt ngươi tệ thật đấy, hử?」
Nhìn khuôn mặt chắc hẳn xanh xao, tiều tụy của tôi, Iruka nói vậy, đồng thời ra vẻ tự nhiên, rút lưỡi rìu khỏi mặt tuyết. Nhìn hành động ấy, tôi lại cười. Cười, rồi đeo mặt nạ lên, chiếc mặt nạ Hannya, vừa để bảo vệ khuôn mặt, vừa chống lại huyễn thuật.
「Chỉ là say rượu một chút thôi…Nhưng mà, Iruka này. Cô thật sự rất giỏi săn bắn nhỉ? Con thỏ tối nay ngon tuyệt đấy.」
「Đa tạ lời khen, ta xin nhận. Nhưng sao tự dưng lại thế? Khen ta cũng chẳng được gì đâu?」
Iruka nhún vai, nheo mắt. Đôi mắt thừa hưởng đặc tính của yêu thú lóe lên trong bóng tối, đầy vẻ cảnh giác. Tôi chẳng màng, bước tới một bước.
「Không, ta chỉ đến xác nhận một chuyện thôi. Ta vốn sinh ra ở nông thôn, chẳng có nhiều kinh nghiệm săn bắn. Nên ta muốn hỏi… dấu chân, liệu có thể lưu lại rõ ràng thế này trong cơn bão tuyết không?」
「…」
Liếc nhìn dấu chân bên cạnh, Iruka không đáp lại lời chỉ trích nhẹ nhàng của tôi , chỉ lặng thinh. Tôi tiếp tục, giọng điềm tĩnh, hỏi tiếp.
「Ta nhớ ra đặc tính của Namahage. Thứ đó di chuyển vào mùa đông, nhất là trong bão tuyết, đúng không?」
Như đã từng nhắc trước đây, theo truyền thuyết, Namahage sẽ xuất hiện trong bão tuyết, kéo lê những đứa trẻ đang run rẩy bên lò sưởi. Và nó chỉ hoạt động trong những ngày tuyết rơi.
「Nghĩ lại thì, đó là điều hiển nhiên. Nếu dấu chân vẫn còn, thì làm sao những trừ yêu sư hàng đầu lại có thể để mất dấu như vậy được?」
Giống như thuật ẩn hành. Dù có ngụy trang bản thân tốt đến đâu, dấu chân vẫn có thể để lại. Và việc khiến dấu chân không bị nhận ra là điều bất khả. Một người gốc Emishi, sống bằng nghề săn bắn, không đời nào lại không nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa, vùng đất quanh trạm Sakui chẳng phải đã có tuyết rơi suốt hai ngày liền sao?
「Dù không nói đến chuyện đó, cô có cái mũi thính còn gì? Nếu vậy, hẳn là cô biết rõ rồi, phải không?」
Tôi tiến thêm một bước, tới gần Iruka hơn. Hít một hơi sâu, tôi hỏi.
「Này, ta hỏi được không? Làng Igoto, trạm Sakui, và cả làng Niyoi… tất cả đều có mùi của cùng một hung thủ, đúng không?」
Đáp lại lời tôi là một nhát rìu lao tới từ Iruka.
「…!!」
Lưỡi rìu không dựng đứng, mà được dùng như một món vũ khí chém, tôi nghiêng người, suýt soát né được. Đồng thời, tôi đưa hai tay lên đỡ lấy cú đá lao tới. Dù cả hai đều dùng linh lực gia cố, tiếng va chạm trầm đục vẫn vang vọng. Không chịu nổi lực đạo, tôi ngã nhào xuống tuyết.
「Ngủ một giấc đi…!」
Iruika giơ rìu lên, chuẩn bị giáng xuống tôi… Xin lỗi, nhưng tình huống này ta đã lường trước rồi!!
「Ăn cái này đi!」
Cùng lúc lưỡi rìu vung xuống, tôi ném một vật về phía khuôn mặt cô ta. Nhận ra đó là gì, Iruka trợn mắt, vội vàng lùi lại. Nhưng đã quá muộn.
Một ánh chớp chói lòa và mùi hôi thối xộc vào mũi bao trùm xung quanh. Đó là pháo sáng và pháo hôi, vũ khí quen thuộc của đám hạ nhân. Bị cướp đi thị giác và khứu giác, Iruka ôm mặt, định nhảy lùi lại… nhưng bị tôi quét chân, ngã ngửa ra cánh đồng tuyết.
「Guh…!? Đồ khốn, gừ…!!?」
Tôi đá văng cây rìu khỏi tay phải của Iruka, rồi lập tức đè cô ta xuống, khống chế. Một con dao ngắn được tôi kề sát cổ cô, lưỡi dao khẽ rạch một đường, khiến máu chảy thành dòng.
「T-Tên khốn…!!」
「Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Kẻ phản bội trước là cô mà, đúng không…!!」
Dù mắt ngân ngấn lệ vì ánh sáng và mùi hôi, Iruka vẫn trừng trừng nhìn tôi. Tôi càng thêm phẫn nộ, gằn giọng quát. Những gì cô ta gây ra đáng để tôi phẫn nộ đến thế. Cô ta đã lừa dối bọn tôi…!!
「Nói đi, mục đích của cô là gì? Chuyện này là sao? Dấu chân này là gì? Tại sao cô nói dối? Cô có hiểu hành động của mình nghĩa là gì không?」
Tôi liên tục truy vấn, từng câu từng chữ dồn ép Iruka. Tôi phẫn nộ đến mức ấy.
「…」
Đáp lại sự truy vấn của tôi, Iruika chỉ im lặng. Cô ta ngoảnh mặt đi, câm nín như đứa trẻ bị mắng.
「Đừng đùa với ta…!!」
Cơn giận khiến máu dồn lên đầu, tôi định động dao để cảnh cáo…
『Khoan đã. Đầy tớ, bình tĩnh lại.』
Một giọng nói già nua, khàn khàn đột nhiên vang lên. Tôi giật mình, nhìn sang. Ngay bên cạnh, trên nền tuyết, là một con chim ruồi, một thức thần.
「Botan… không, là Ông lão sao? Có việc gì?」
『Việc lớn đấy. Đừng trách cứ con bé đó. Nó chỉ là kẻ thi hành thôi. Con chó này không đủ mưu mẹo để nghĩ ra kế hoạch gì đâu.』
Con chim ruồi cười khẩy, giọng đầy mỉa mai. Dù hình dáng chẳng khác gì thức thần của Botan, nhưng sự lạnh lùng, tàn nhẫn rõ ràng đến từ kẻ điều khiển nó.
「Ý ông là gì…!?」
Tôi trừng mắt nhìn thức thần. Nhưng Ông lão chẳng màng đến cơn giận của tôi , vẫn giữ thái độ điềm nhiên, nói tiếp.
『Chắc hẳn thái độ đó, cùng với sự xúi giục của ả đọa thần trong lòng chủ nhân là ngươi. Ngươi hẳn đã hiểu rồi, đúng không? Tất cả, từ những gì con chó này hay ta đã làm. Và cả mục đích của chúng… Phải không, đầy tớ mang thần lực?』
Lời Ông lão nói, chính là chỉ thẳng vào kẻ chủ mưu đứng sau toàn bộ sự việc này…
-
Nghĩ lại, ngay từ khi làng Igoto bị hủy diệt, mọi chuyện đã có phần kỳ lạ. Namahage di chuyển trong bão tuyết. Nếu vậy, lẽ ra số vụ dân làng bị tấn công ngoài trời phải rất hiếm.
Điều đó cũng đồng thời là bằng chứng rằng kẻ hủy diệt làng Niyoi chắc chắn là Namahage. Khác với Igoto, phần lớn nạn nhân ở Niyoi đều ở trong nhà. Và khi nghĩ đến cơn bão tuyết kéo dài hai ngày ở trạm Sakui, chân tướng sự việc tự khắc lộ ra.
Nói cách khác, bọn tôi cứ ngỡ mình đang truy tìm Namahage, nhưng sự thật thì ngược lại. Namahage đã bám theo sau lưng bọn tôi. Tính toán lại thời điểm, mọi thứ chẳng hề lệch khỏi kịch bản nguyên tác. …Ít nhất là trong giai đoạn đầu.
Và nếu nghĩ theo hướng đó, một nghi vấn mới lại nổi lên. Đó là danh tính của kẻ đã tấn công làng Igoto và trạm Sakui.
「Còn một con quái vật khác đang lảng vảng trong vùng này… đúng không?」
『Theo lão thấy, đó là Yamauba khét tiếng. Thêm vào đó, kẻ dẫn dụ nó chính là đồng bọn của con chó kia, kẻ từng bắt cóc chủ nhân ngươi ở kinh đô.』
(Cứu Yêu Chúng…!!)
Nhận được gợi ý về Yamauba và đồng bọn cũ của Iruka, tôi lập tức đoán được sự can thiệp của tổ chức đó. Điều này có nghĩa là sự kiện 「phòng thủ chống tấn công của Yamauba」 trong kịch bản nguyên tác đang diễn ra, chỉ là ở một nơi khác.
「…Vậy, dấu chân kia là của Yamauba?」
『Không, đó là thức thần đơn giản do ta tạo ra. Dùng để dẫn dụ chủ nhân ngươi. Tuy nhiên, hướng đi của Yamauba là về phía đông… có lẽ là kinh thành của vùng này, không thể nhầm được.』
Lời của Ông lão đã gián tiếp giải thích lý do Iruka lừa dối tôi. Iruka chẳng phải người thiện lương, cũng chẳng có nghĩa vụ với nhiệm vụ hay lòng trung thành với Phù Tang.
Nhưng chỉ có một thứ là thật, lòng trung nghĩa và tình bạn với Tamaki và đồng bọn. Đến mức cô ta sẵn sàng bị bắt, thậm chí mất mạng. Trong lúc được lệnh truy tìm Namahage, nếu biết bạn mình đang gặp nguy, cô ta sẽ làm gì… đáp án ấy quá dễ đoán.
Và nếu chỉ có thế, tôi hẳn đã không dao động đến vậy.
Phải, còn một vấn đề cốt lõi hơn. Tại sao năm nay Namahage lại có những hành động bất thường? Nếu không vì điều đó, mọi chuyện hẳn đã rõ ràng hơn. Chẳng đến mức rối rắm thế này.
Nói cách khác, ý tôi là…
「Tôi… chính tôi là nguyên nhân, đúng không?」
Nhận thức, thừa nhận, chấp nhận tất cả, tôi vô lực thì thầm. Chẳng biết từ lúc nào, sức mạnh khống chế Iruka đã nới lỏng. Đáng tiếc, tinh thần tôi không đủ kiên cường để đối mặt với sự thật này. Làm sao có thể chứ.
「Hahaha. Thật chẳng buồn cười chút nào.」
Làm sao buồn cười được. Làm sao có thể. Làm sao tôi chấp nhận nổi hiện thực tồi tệ, kinh khủng này.
…Dù không được nhắc tới, nhưng có lẽ trong kịch bản nguyên tác cũng tồn tại nguyên lý tương tự.
Trong nguyên tác, Hotoya Tamaki, sau thảm kịch ở làng Hotoya, đã thức tỉnh dị năng, dùng nó để nuốt chửng thần linh địa phương, chiếm lấy sức mạnh ấy.
Thần lực, ngay cả với các gia tộc trừ yêu sư, kể cả những danh môn, cũng là một yếu tố cực kỳ hiếm có. Thời đại thần linh đã xa, các thần cách, dòng máu hay pháp khí liên quan đến chúng cũng dần mai một qua năm tháng, sức mạnh ngày càng suy yếu.
Trong bối cảnh đó, nhiệm vụ kéo dài hai trăm năm chỉ là công việc lặp lại. Không gia tộc nào lại mang ra nhân tài hay pháp khí quý giá như át chủ bài. Trong khi đó, Namahage qua hai thế kỷ đã dần mất đi thần khí. Khát vọng đối với thần khí hẳn ngày càng mãnh liệt.
Yếu tố thần cách trong Tamaki, dù chỉ là một tia khí tức nhỏ nhoi, đã khiến Namahage hành động khác với thói quen thường lệ… Nếu chỉ xét theo diễn biến nguyên tác, suy đoán này chỉ là suy đoán. Nhưng nếu không có sự tồn tại của tôi.
『Hắn phát hiện ra ngươi, có lẽ là ở gần làng Igoto. Cảm nhận được yếu tố thần cách trong chủ nhân ngươi, hắn từng bước tiến gần.』
「Nhưng nó đã vượt qua tôi rồi, đúng không?」
『Lão mượn tóc của ngươi, cô đọng yếu tố thần cách, dùng thức thần làm mồi nhử. Nó dễ dàng mắc bẫy.』
Hohoho, Ông lão cười. Tôi nhớ lại thời điểm tóc mình bị lấy. Đồng thời, thái độ ung dung đó khiến tôi bực tức.
「Tại sao không nói với tôi!? Không, dù có dẫn dụ, hẳn phải có cách khác! Có thể khiến nó đi hướng không người chứ!!」
Làng Igoto có lẽ không thể tránh khỏi. Nhưng làng Niyoi thì sao? Có thể dẫn dụ nó đi hướng khác. Làng Shinozaki, có lẽ cũng bị tấn công vì đuổi theo tôi . Những hy sinh rõ ràng không cần thiết, vậy mà…!!
「Một lý do… là vì sự chắc chắn.」
Người trả lời không phải Ông lão, mà là Iruka, người đang bị tôi đè dưới thân.
「Chắc chắn…?」
「Con Namahage đó vốn đuổi theo ngươi. Để lừa nó, chỉ mồi giả thôi thì không đủ chắc chắn. Dù biết là giả, nó vẫn cần một con mồi mang lại lợi ích thực sự để cắn câu.」
『Dù sao, quan phủ và các làng ở vùng này cũng coi nhẹ chiếu chỉ triều đình, mục nát đến thế. Đánh bại Namahage là điều khó khăn. Để răn đe cho những trường hợp tương tự, cần một bài học.』
Iruka và Ông lão lạnh lùng tuyên bố rằng những hy sinh là cần thiết. Dù thừa nhận tính hợp lý trong lời họ, tôi không khỏi ghê tởm sự tàn nhẫn, độc ác đó.
…Dù chính tôi cũng từng nghĩ đến việc hy sinh một hai ngôi làng. Không, tôi là nguyên nhân, nên điều này càng tệ hơn.
「Một lý do, sao. …Còn lý do nào nữa không?」
Kìm nén cơn giận và xúc động muốn mắng chửi, tôi truy vấn. Cách nói của Iruka và Ông lão ngụ ý còn lý do khác. Tôi có thể nổi giận sau khi nghe hết. Tôi tiếp tục truy hỏi. Người đáp lại, vẫn là lang nhân bị tôi khống chế.
「Ngươi cũng chẳng muốn biết sự thật đâu」
Một câu thì thào đầy khinh miệt.
「…Ý cô là gì?」
「Đừng mạnh miệng. Ở kinh đô hay quê nhà cũng thế mà? Hỏi lão già kia xem, ta nghe được kha khá đấy. Ngươi sống tệ lắm, đúng không? Không biết trong đầu ngươi nghĩ gì, nhưng nhìn từ ngoài, ngươi nguy hiểm đến phát điên!!」
『Ta không biết ngươi tự đánh giá mình thế nào, nhưng những hành động liều lĩnh của ngươi, bọn ta tự có cách nhìn. Với những gì ngươi đã làm, để ngươi chết vô ích ở đây thì thật đáng tiếc.』
Lời giải thích của cả hai khiến tôi lặng đi một lúc. Với họ, có lẽ họ nghi ngờ liệu tôi có thực sự ngồi nhìn những hy sinh trước mắt khi thời điểm đến. Vì thế, họ giấu tôi mà hành động… và tôi không thể hoàn toàn phủ nhận điều đó.
Không, tôi đã quyết tâm trong lòng. Với đối thủ và kịch bản như thế, tôi nghĩ không còn cách nào khác. Chỉ cần tốt hơn nguyên tác một chút, ngăn nhân vật chính rơi vào hắc hóa, thế là đủ. Tôi đã nghĩ vậy.
…Nhưng khi thời khắc đến, liệu tôi có thực sự bỏ mặc những con người trước mắt? Đáng tiếc, tôi không thể tự tin khẳng định. Tôi không biết. Và nếu chính tôi còn không rõ, với Iruka và Ông lão, điều đó càng hiển nhiên.
「…」
「…Ta xin lỗi vì đã lừa ngươi. Nhưng ta không thể hành động dựa trên giả định không chắc chắn. Nếu sai lầm và ngươi phát điên, liều mạng mà chết, ta làm sao ăn nói với Suzune?」
『Yếu tố trong ngươi cũng không biết sẽ ra sao. Ngươi không phải kẻ ngu, chắc không phản đối lời bọn ta chứ?』
Trước lời họ, tôi tiếp tục lặng im. Im lặng, sắp xếp lại cảm xúc và cơn giận trong lòng. Rồi tôi thở dài.
「Ta muốn hỏi một chuyện. Shiro có liên quan đến việc này không?」
Shiro cũng là bán yêu, giác quan nhạy bén hơn người, lẽ ra phải nhận ra mưu mẹo của Iruka. Chẳng lẽ… cô ấy cũng giấu tôi với gương mặt ngây thơ đó?
「Vì thế mà ta để con nhóc đó bám theo ngươi. Gần đây con nhóc hay quấn quýt ngươi mà? Chỉ là một đứa trẻ, dẫn dụ một chút là chỉ chăm chăm vào ngươi, dễ dàng bị lừa.」
「…Vậy sao.」
Lời Iruka khiến tôi vừa nhẹ nhõm, vừa hơi tổn thương. Tôi không có sở thích với trẻ con, nhưng nghĩ rằng đứa bé quấn quýt mình chỉ bị xúi giục, thì… Dù sao, chuyện đó để sau.
「…Ta hiểu. Nhưng ta vẫn không chấp nhận được.」
Tôi tra đao vào vỏ, rồi khỏi cổ Iruka, rồi nói những lời muộn màng. Iruka và ông lão, như thể đã đoán trước, khịt mũi đầy ngao ngán.
「…Vậy ngươi định làm gì? Đừng nói là giờ ngươi định đuổi theo Namahage nhé? Xin lỗi, nhưng ta muốn ngươi ưu tiên xử lý con quái đang hướng tới quận đô kia hơn. Ngươi cũng có người quan trọng ở đó, đúng không?」
‘Hơn nữa, với lực lượng hiện tại, ngươi định đối phó Namahage thế nào? Xin lỗi, nhưng dù ngươi có hóa thành quái vật lần nữa, lần này cũng hơi khó. Không giống con nhện trốn chui trốn lủi kia. Âm Dương Liêu để nó tồn tại hai trăm năm không phải vì lười biếng đâu.’
Cả hai nghi ngờ lời tôi, đưa ra ý kiến. Tôi hiểu rõ điều đó.
…Và trong lòng, dù là ứng biến, tôi đã có một kế hoạch sơ bộ. May mắn thay, với đám quái vật lần này, tôi tin kế hoạch này có thể khả thi… Hoặc nói đúng hơn, phải khả thi, nếu không thì phiền lắm.
「Ngươi… có chắc thắng chứ?」
「Ừ. Hơi chật vật, nhưng có. Vấn đề là…」
「Làm sao xử lý tình huống này, đúng không?」
Tôi, Iruka và con chim ruồi cùng hướng mắt về phía khí tức đang đến trong bóng tối. Từ màn đêm, nó xuất hiện. Ánh trăng phản chiếu trên áo giáp, mũi tên sắt, đầu thương và lưỡi đao…
「Hikorokurou…」
「Chuyện vừa rồi là sao? Giải thích đi, hử?」
Hikorokurou, đại diện đám binh sĩ cầm vũ khí, gương mặt nghiêm nghị, hướng về phía bọn tôi mà chất vấn…
-
「Lời vừa thốt ra có thật không?」
「Con quái vật kia đang hướng về phương nào? Phía Bắc ư? Có phải phía bắc không…!?」
Hai tên lính đoàn hét lên như vậy, tay lăm lăm cầm nỏ, giọng run rẩy vì căng thẳng, thúc ép chúng tôi phải đáp lời.
『Đúng là thế. Con Namahage quả nhiên đang tiến về phương bắc.』
「Đang tiến tới ư? Đừng đùa chứ, chính bọn ngươi đã dẫn dụ nó, phải không!」
「Đúng là chẳng thể tin được đám có linh lực hay bán yêu các ngươi! Khốn kiếp, dám giỡn mặt sao…!!」
Lời nói điềm tĩnh của ông lão dường như chạm vào cơn thịnh nộ của đám lính đoàn cầm nỏ, khiến chúng gào thét ầm ĩ. Tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Hikorokuro.
「Ta không xin lỗi vì đã nghe lén đâu. Ít ra, nếu muốn mật đàm, các ngươi nên nói nhỏ và đừng để lộ liễu như thế chứ?」
「Bên này cũng đang hoang mang lắm.」
「Ngươi còn nôn mửa cả ra, ta còn tưởng ngươi bị ngộ độc thức ăn chứ?」
「Cảm ơn vì đã lo lắng.」
「Haha, đừng nói ngớ ngẩn. Bọn ta cũng ăn cùng thứ với ngươi, lúc nào cũng nơm nớp lo bụng dạ nổi loạn đây.」
Trước lời đáp của tôi, tên Hikorokurou cười hùa theo, giọng điệu hời hợt. Hắn vừa cười vừa tuyên bố.
「Bọn ta chẳng hiểu gì mấy chuyện chuyên môn cả. Học thức chẳng có, nên nói thật, nửa lời các ngươi nói bọn ta cũng chẳng hiểu. Nhưng có một điều bọn ta biết rõ.」
Rồi, hắn bỗng toát ra sát khí sắc lạnh, chưa từng thấy bao giờ.
「Các ngươi vì lợi ích riêng mà dẫn dụ con quái vật về làng phía bắc, và còn giấu diếm chuyện đó với bọn ta.」
Hikorokuro rút thanh đao bên hông ra, phẫn nộ quát.
「Về chuyện này, ta xin lỗi. Là ta đã không nhận ra hành động độc đoán của thuộc hạ.」
Ngay khoảnh khắc tôi thốt ra lời ấy, một mũi tên lướt qua thái dương tôi. Cảm giác bỏng rát thoáng qua, rồi chất lỏng ấm nóng chảy qua khe hở của mặt nạ, lướt xuống má, cổ, và xương quai xanh. Tôi chuyển ánh mắt. Một trong hai tên lính đoàn cầm nỏ đang cuốn dây, lắp mũi tên tiếp theo. Tên còn lại cố ý kéo lẫy nỏ kêu răng rắc, như thể bảo vệ đồng bọn…
「Đừng nghĩ xin lỗi bằng miệng là xong chuyện! Bên này là mạng sống của đồng đội, của gia đình đang bị đe dọa đây!」
Hikorokuro lạnh lùng tuyên bố. Hắn khẽ hất cằm, ra hiệu cho đồng bọn cầm thương phía sau dẫn một người tới.
Một thiếu nữ hồ ly, tai trắng và đuôi trắng rũ rượi, co rúm vì sợ hãi tột độ.
「Shiro…!?」
「Hừ, dù là lũ sẵn sàng hi sinh cả làng, các ngươi vẫn thương đồng bọn nhỉ? Hả?」
Thấy tôi cuối cùng cũng lộ vẻ dao động, tên cầm thương cười nhạt. Hắn đẩy Shiro về phía Hikorokuro. Hikorokuro đưa lưỡi đao trần ra, kề sát cổ Shiro, người đang bị hắn ghì chặt.
Rõ ràng, đó là một con tin.
「T-Tomobe-san…」
Shiro, bị Hikorokuro giam cầm, gọi tên tôi với vẻ mặt kinh hoàng, như thể cầu cứu.
「Hikorokuro!? Dừng lại, cô ấy vô can…」
「Không được động đậy!!」
Tôi định hét lên ngăn cản hành động ngang ngược của Hikorokuro, nhưng tiếng hét ấy bị một giọng gào lớn hơn át đi. Tôi giật mình, khựng lại giữa tư thế nửa vời.
「Con chó kia… và cả cái gì kia, con chim giọng ông lão nữa!! Chỉ cần động đậy mà không được phép, không chỉ cái đầu con nhóc này, mà cả đầu bọn ngươi cũng sẽ bị bắn thủng!!」
Đáp lại tiếng quát của tên cầm thương, hai cây nỏ chĩa về phía chúng tôi phát ra tiếng kêu kẹt kẹt. Dây nỏ đã được kéo đến giới hạn. Chỉ cần bóp cò, mũi tên sẽ lao thẳng về phía chúng tôi.
「Đừng nói là hèn hạ! Chẳng phải chính các ngươi làm nghề vốn quen với những trò bỉ ổi này sao?」
「Với những gì đã gây ra, ta chẳng thể phản bác. Vậy thì? Bọn ta phải làm gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn bọn ta chết ngay tại đây? Các ngươi biết làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì mà?」
Trước lời tôi nói, đám lính đoàn im lặng. Hiển nhiên, chúng cũng chẳng tin cấp trên có thể xử lý con Namahage đã đi về phía bắc. Giết bọn tôi lúc này chỉ là cách trút giận nhất thời.
Nói cách khác, đây là một cuộc thương lượng.
「…Ngươi có kế hoạch gì đó, đúng không? Muốn bọn ta tin ngươi sao?」
「Ta không dám nói là chắc chắn.」
「Dám nói lời xấc xược thế sao!」
Khi tôi đáp lại câu hỏi của Hikorokuro, tên cầm thương cáu kỉnh mắng mỏ. Có lẽ với chúng, tôi, kẻ gây ra chuyện này, đang nói những lời ngạo mạn. Nhưng dù vậy, tôi vẫn tuyên bố.
「Hikorokuro, và cả những người khác. Các ngươi hẳn chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi hay mặc cả, đúng không? Trong tình thế này, người duy nhất có kế hoạch cứu vãn và đủ sức thực hiện là ta. Xin hãy hợp tác.」
「Ngươi dám trơ trẽn…!!」
「Dĩ nhiên, vai trò nguy hiểm nhất, ta sẽ đảm nhận!!」
「!?」
Trước tuyên bố của tôi, tên cầm thương và đám lính đoàn đều im lặng, dao động. Chắc chắn chúng không hoàn toàn tin lời tôi. Nhưng tôi cũng đã từng đối mặt với lằn ranh sinh tử, nên ngữ khí ấy khiến chúng thoáng chốc dao động.
「Hoặc là, các ngươi không cần tham gia cũng được. Bọn ta sẽ tự thực hiện. Các ngươi cứ đứng sau giám sát.」
「Giống như đám Đàn Chính Đài sao? Ngươi biết không? Nghe đồn vài năm trước, một vị quan lớn của Đàn Chính Đài đã gây ra sai lầm lớn. Ngươi nghĩ bọn ta sẽ không bắn lén sau lưng các ngươi mà chẳng cần lý do sao?」
Lời đe dọa của Hikorokuro mang tính dò xét. Nhưng tôi chỉ cười đáp lại.
「Ta không muốn nghĩ thế. Vì gia đình và quê hương, ta chỉ mong các ngươi không làm điều ngang ngược ấy.」
「Ngươi dám trơ tráo thế sao!!」
Hikorokuro tức giận chửi rủa trước lời đáp của tôi. Rồi lại là sự im lặng. Tĩnh lặng. Yên ắng… Chỉ có tiếng gió và hơi thở vang vọng khắp nơi. Tất cả đều câm lặng, căng thẳng tột độ, như thể cuộc đối đầu này có thể kéo dài vĩnh viễn.
「…!?」
「A!?」
Bất ngờ, một tên cầm nỏ vì quá căng thẳng mà vô tình bóp cò. Tiếng 「cạch」khô khốc vang lên. Gần như đồng thời, tên đồng bọn bên cạnh cũng vô thức bắn theo.
「Cái gì!?」
Tôi phản xạ gần như theo bản năng, nghiêng người tránh mũi tên đầu tiên. Rồi tập trung cao độ, tôi chuẩn bị đối phó với mũi thứ hai…
「!? Không thể nào!!?」
Mũi tên thứ hai lao thẳng về phía Iruka, người vẫn đang bị ghì xuống. Đáng tiếc, Iruka vốn chẳng đeo mặt nạ đúng cách, thậm chí giờ còn không đeo. Trong tình trạng bị khống chế, cô ta khó mà tránh được… Vì thế, tôi lập tức hành động.
「Guh!?」
Tôi dồn toàn bộ linh lực có thể, cường hóa cánh tay trái, vung tay chém như một lưỡi dao. Cơn đau dữ dội và cú sốc truyền đến. Đồng thời, tôi hất tay ra sau để triệt tiêu lực. Máu bắn tung tóe.
「Ugh… guh…!!?」
Trong im lặng, chỉ mình tôi rên lên đau đớn. Với mũi tên ghim vào tay trái, tôi quỳ xuống, mặt méo mó, tay ôm lấy vết thương.
「Tomobe-san!!?」
Shiro hét lên, lao tới, và Hikorokuro không ngăn cản. Hắn vội vàng rút đao khỏi cổ Shiro, cẩn thận tránh làm cô bị thương.
「T-Tomobe-san!? Máu, máu chảy!!?」
「Ngốc! Đừng rút mũi tên ra ngay!! Trước tiên phải cầm máu!! Lấy vải, buộc chặt cổ tay!!」
「H-Hiểu rồi…!!」
Shiro hoảng loạn định rút mũi tên, nhưng Iruka bật dậy ngăn lại. Cô ta dùng vải buộc chặt cổ tay tôi, nhét một miếng vải vào miệng tôi để cắn, rồi hét lên với đám cầm nỏ.
「Này, mũi tên có ngạnh không!? Bọn ngươi không dùng loại mũi tàn độc đó hay độc dược chứ!?」
Trước vẻ mặt dữ tợn của Iruka, đám cầm nỏ hoảng sợ, lùi lại. Không nhận được câu trả lời, Iruka càng thêm tức giận.
「Mau trả lời…」
「Dừng lại, Iruka…!!」
Tôi ngăn Iruka, người định đứng dậy ép chúng trả lời. Tình thế này không thể để xấu thêm. Không khí tràn ngập sát khí nguy hiểm…
Trong sự im lặng ấy, Hikorokuro là người đầu tiên cử động. Hắn chậm rãi bước tới.
「…!」
「!? Đừng lại gần!! Ngươi định làm gì!?」
Iruuka và Shiro cảnh giác nhìn Hikorokuro tiến đến. Shiro thậm chí còn trừng mắt, toát ra sự giận dữ. Trước khi tôi kịp xoa dịu Shiro, Hikorokuro quỳ xuống trước mặt tôi, mở miệng.
「Mũi tên là loại nhọn. Nỏ của bọn ta ưu tiên xuyên giáp người, không phải chống yêu, nên chú trọng lực xuyên. Đừng lo, bọn ta không bôi độc để đe dọa.」
Trước ánh mắt đầy thù địch của Shiro, Hikorokuro phớt lờ, điềm tĩnh nói tiếp. Hắn nhìn vết thương của tôi, rồi tiếp tục:
「Ta sẽ cắt cán tên rồi rút mũi ra… Nhưng ngươi đúng là quái vật. Né được đã đành, nhưng mũi tên nhọn thế mà không xuyên qua tay ngươi sao?」
「Chỉ thế này mà đã ngạc nhiên… thật phiền phức! Nếu là cấp trên của ta, người đã tóm gọn bằng một tay rồi! 」
Thậm chí, tôi nhớ Gorilla-sama từng làm thế, còn ném ngược lại, nghiền nát đối thủ.
「Thật sao? Không thể tin nổi… Được rồi, rút đây!!」
「Agh! Làm đi! …G-ugh!!?」
Cùng với lời Hikorokuro, cơn đau dữ dội ập đến, máu đỏ thẫm trào ra, mũi tên được rút khỏi. Iruka khử trùng, Shiro rưng rưng băng bó bằng vải. Vải nhanh chóng thấm đỏ… kinh khủng thật.
「Này, Hikorokuro!? Ngươi làm gì vậy!!? Chăm sóc bọn chúng làm gì…」
「Im đi, Gonta! Còn hơn là không làm…」
Hikorokuro quát mắng tên cầm thương, rồi bước tới đám cầm nỏ, đấm mỗi tên một phát.
「Đau!!?」
「Ư!? Ngươi làm gì vậy!?」
「Làm gì á!? Bọn ngươi hoảng loạn tự ý bắn, làm rối tung cả lên!! Giờ muốn tự mình đấu với con Namahage sao, hả!!?」
Đám cầm nỏ bị mắng, không đáp lại được. Chúng liếc nhìn chúng tôi, rồi lảng tránh với vẻ phức tạp.
Hikorokuro bực bội chép miệng, vác đao lên vai, nhìn chúng tôi, lạnh lùng nói.
「…Đúng như ngươi nói. Dù cay đắng, bọn ta chẳng thể làm gì một mình. Đáng ghét, nhưng giờ chỉ có thể nhờ cậy các ngươi, đồ khốn!!」
Hắn đá tuyết dưới chân, miễn cưỡng chấp nhận thực tại. Rồi tiếp tục với chúng tôi.
「Lần sau còn dám lừa, ta sẽ bắn thủng đầu các ngươi không cần hỏi! 」
「Ta không ngại… Gh, nhưng thế này ổn chứ? Haa… haa... Ta còn tưởng sẽ bị chặt một ngón tay chứ?」
Thật ra, với những gì đã gây ra, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó. Nếu là ngón tay của tôi, tôi còn chấp nhận được, nhưng của Shiro thì không.
「Làm chuyện vô nghĩa thế trước khi đối đầu quái vật sao? Vết thương đó có khi còn tệ hơn chặt ngón tay. …Này, bọn mày hài lòng chưa? Tạm tha cho chúng. Bọn mày cũng chẳng phải loại vì người ngoài chết mà trả thù đâu nhỉ?」
Hikorokuro liếc nhìn tay trái tôi, máu vẫn rỉ qua lớp vải, rồi quát đồng bọn. Ba tên còn lại nhìn nhau, người miễn cưỡng, người cay đắng, nhưng đều gật đầu.
「Vậy đó. Coi như may mắn đi.」
「Thật là… may mắn.」
Chịu đau, tôi cười khổ, được Iruka và Shiro đỡ đứng dậy.
「Xin lỗi vì vội, nhưng thời gian không chờ đợi. Nếu có kế hoạch, giải thích ngay cho bọn ta hiểu đi.」
「Được. …Vậy cần bản đồ. Shiro, chuẩn bị bản đồ trong lều.」
「V-Vâng!」
Shiro, mặt mày tái nhợt, nhảy lên đáp lời, chạy đi. Nhìn cô bé, tôi thầm xin lỗi. Với Shiro, tỉnh dậy thấy tôi nôn mửa, bị sát khí đe dọa, bị kề đao vào cổ, chắc hẳn hoang mang lắm. Cô ấy vốn chỉ là nạn nhân. Sau vụ này, tôi phải xin lỗi cô bé cho đường hoàng.
…Nếu tôi còn sống được cho tới lúc đó.
「Hừ… Iruka, đỡ ta tới lều.」
「…Ừ.」
Nghĩ tới tương lai, tôi cười nhạt. Iruka, đỡ vai tôi, đáp lại với vẻ áy náy. Giá mà cô ta lúc nào cũng thành thật thế này, tôi thầm than thở. Rồi…
「Ông lão, ngài cũng sẽ hợp tác chứ?」
『…』
Con chim nhỏ lặng lẽ đậu lên vai tôi, bình thản đáp lại yêu cầu của tôi. Tôi nheo mắt.
(Đúng là kẻ xảo quyệt.)
Tôi thầm đánh giá ông lão. Tôi không tin vụ náo loạn phá vỡ thế giằng co vừa rồi là ngẫu nhiên.
Tôi đã thấy rõ. Khoảnh khắc ấy, qua con chim, một huyễn thuật đã được thi triển lên đám cầm nỏ… Quả nhiên, đám trừ yêu sư đều là những kẻ tâm lý bất thường.
(Dù sao cũng được. Với vết thương tay trái, mình đã thoát được tình thế đó.)
Tệ nhất, Shiro có thể bị trừng phạt thay tôi. Dù về lời nguyền hay đạo lý, điều đó chẳng vui vẻ gì. Dù sao tôi cũng chẳng phải dạng vừa. Với vết thương thế này, tôi sẵn sàng chịu đựng.
「Đi thôi.」
Vậy là, sau khi tạm giải quyết, chúng tôi theo tiếng Hikorokuro, lặng lẽ tiến về lều.
『Kekeke, đúng là diễn biến thú vị… Mà thôi, nếu cậu tự nguyện nâng độ khó, lần này tạm cho cậu điểm đạt vậy.』
…Đáng tiếc, chẳng ai nhận ra tiếng cười lạnh lẽo của oni trong bóng đêm.
-
「Chính là thế.」
Vào năm thứ mười ba triều đại Seirei, sáng sớm ngày mùng chín tháng Chạp, mọi chuyện bắt đầu. Từ một ngọn đồi cao vượt trội, có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh, Kamui cuối cùng đã tận mắt trông thấy kinh thành của quận Hieda. Hắn khẽ mỉm cười khi ánh mắt lướt qua khung cảnh. Rồi, như chợt nhớ ra, hắn quay đầu nhìn lại phía sau vài khoảnh khắc, cảnh giác.
「Đáng tiếc, đám kia hình như không kịp đến.」
Dẫu vậy, nếu thế thì công việc của hắn cũng nhẹ bớt, và cấp trên cũng đã lường trước, nên chẳng có vấn đề gì. Hơn tất thảy…
「… Nhưng quả thật phiền phức. Sao đám thuộc hệ Địa Mẫu Thần cứ thích hành xử tùy tiện thế nhỉ?」
Ngay bên cạnh, Kamui nhìn thấy một Yamauba đang mỉm cười,「vui đùa」với vài thôn dân và thương nhân mà nó tình cờ bắt gặp ở một lán nhỏ ngoài thành hay trên đường cái. Nhìn cảnh đó, Kamui chán nản thở dài. Đối với tiếng kêu thảm thiết vang vọng hay số phận của những kẻ ấy, Kamui chẳng mảy may đồng cảm hay quan tâm. Điều duy nhất chiếm lấy tâm trí hắn là làm sao hoàn thành yêu cầu từ cấp trên, và làm thế nào khiến con quái vật kia hứng khởi.
… Nếu đã vậy, có lẽ chỉ còn cách hành động.
「Vị phu nhân tính khí thất thường kia cần một màn dạo đầu trước khi lên sân khấu, đúng không? Hm, ta cũng chẳng muốn giữ thứ này bên mình mãi, nên thế này cũng tốt.」
Nói những lời ấy, Kamui kích hoạt dị năng của mình. Từ dưới chân hắn, một bóng đen lan tỏa. 「Cởi bỏ gánh nặng」. Và rồi, hắn phóng thích.
「Nào, đến lượt các ngươi, lũ tiểu quỷ đáng ghét. … Việc này liên quan đến đánh giá nhân sự của ta đấy. Hãy tung hoành thật hoành tráng vào, nghe chưa?」
Hướng về hàng trăm yêu ma quỷ quái trào ra từ bóng tối, Kamui hờ hững, hay đúng hơn là vô trách nhiệm, xúi giục như thế…


2 Bình luận