Chương 7 - Chuyện là chẳng phải lúc nào cũng có thể can thiệp vào lựa chọn nhỉ
Kết chương - Hậu
8 Bình luận - Độ dài: 10,794 từ - Cập nhật:
Vùng Bắc Thổ thuộc Phù Tang quốc, biên giới của nó mờ mịt như mây khói, khó lòng phân định rõ ràng.
Ở vùng đất phương Bắc mênh mông trải dài ngàn núi vạn sông, ngoài xứ Phù Tang, chẳng có tập thể nào đủ tổ chức để gọi là quốc gia. Nếu có chăng, chỉ là ba mươi đến bốn mươi bộ tộc Emishi rải rác trên vùng đất rộng lớn, với dân số từ vài chục đến nhiều nhất cũng chỉ vài ngàn. Xen lẫn vào đó là những thôn làng khai phá của người Phù Tang, những đám đạo tặc lưu lạc, vô số hang ổ yêu quái, và dọc theo duyên hải là những khu cư trú của Đông Phương Mậu Dịch Công Xã thuộc tư bản đế quốc lưu vong. Tất cả hòa trộn hỗn loạn, khiến việc xác định một đường biên giới rõ ràng trở nên khó khăn tột bậc.
Song, có lẽ điều đó lại là điều thuận lợi đối với Phù Tang quốc. Từ thuở lập quốc, Phù Tang quốc đã không ngừng mở rộng lãnh thổ bằng cách thu phục các tiểu tập thể xung quanh, lúc thì dùng ngoại giao mềm dẻo, lúc thì dùng binh lực cứng rắn, tùy thời điểm mà áp dụng. Do đó, việc biên giới của thế lực này mơ hồ chính là minh chứng rằng vẫn còn dư địa rộng lớn để mở rộng thêm nữa.
…Tuy nhiên, ít nhất vẫn tồn tại một vùng đất ở cực Bắc, nơi có thể khẳng định chắc chắn: 「Nơi này rõ ràng thuộc lãnh thổ của Phù Tang.」
Tại hải bang Shirotomari này, bang đô cực Bắc nơi các tiểu bộ tộc Emishi sinh sống lẫn lộn, chỉ tính riêng người Phù Tang đã có dân số khoảng mười lăm ngàn, và nếu tính cả những dị nhân lưu trú vì nhiều lý do, con số ấy có lẽ gần chạm hai vạn. Thành phố này giao thương qua lại bằng thuyền với mười hai cảng quán ở đại lục và Oshima, cũng như các cảng phố ở các vùng đất của Phù Tang quốc. Ngoài phủ bang đô đảm nhận chức năng hành chính, nơi đây còn có Bắc Quả Trấn Đài, nơi đóng quân của một đạo quân đặc biệt được biên chế riêng. Nhờ sự đầu tư chung của triều đình và các hào thương, cảng biển và các tuyến lộ được xây dựng vô cùng đầy đủ và hoàn thiện.
Nói một cách ngắn gọn, thành phố này là nơi「uy lệnh của triều đình thấm đẫm từng ngõ ngách, và giao thương khiến nó phồn vinh rực rỡ.」
Đối tượng giao thương chủ yếu là các bộ tộc Emishi và các du mục Bắc Địch từ đại lục. Thường thì người ta mua cá hồi, cá trích và các hải sản khác, lông thú, ngựa đại lục hay các sản phẩm từ sữa. Hiếm hoi, qua con đường mậu dịch Shan-tan, những món đồ quý từ Trung Nguyên hay Hồ Địa trôi dạt đến đây cũng được thu mua. Ngược lại, Phù Tang quốc bán ra chủ yếu là các sản phẩm thủ công như quạt, bình phong, đồ sơn mài, cùng với xà phòng, vải vóc, dược phẩm, gạo, muối, trà, tương và rượu. Ngoài ra, còn có hoạt động buôn bán lại các loại gia vị và đường nhập từ phương Nam hay Thiên Trúc (天竺/Ấn Độ).
…Có lời đồn rằng giữa một số thương nhân và bộ tộc, việc buôn bán vũ khí như đao kiếm, cũng như yêu quái và con người, diễn ra trong bí mật, nhưng chưa có bằng chứng xác thực.
Các giao dịch, thương thảo hay ký kết hợp đồng đều diễn ra tại hội sở cạnh cảng, nơi có thể neo đậu hàng chục con thuyền. Đây cũng là căn cứ của liên minh thương nghiệp do các thương hội đặt chi nhánh tại Shiratomari cùng các hào thương địa phương hợp sức lập nên, đồng thời là nghị trường. Chỉ cần nhìn cảnh người người tấp nập ra vào hội sở, đủ thấy sự phồn thịnh của nơi này. Những kẻ lấy cảng Shiratomari làm căn cứ đều tin chắc rằng sức sống nơi đây chẳng hề thua kém các đại đô thị ở nội địa.
Song, ngay cả đối với họ, vị khách lần này xuất hiện cũng khiến họ không khỏi bối rối.
「Ta hiểu rằng mình còn chưa quen thuộc với phong tục và tình hình nơi này. Nhưng trên cơ sở đó, ta xin được đặt một câu hỏi. Gần đây, thiếp nghe nói rằng những tranh chấp với các bộ tộc Emishi, đối tác giao thương, đang gia tăng. Về điểm này, hội sở có kế sách ứng phó ra sao? Xin các vị vui lòng cho ta biết.」
Giọng nói ngọt ngào, đáng yêu, mang chút ngây thơ của một thiếu nữ vang vọng khắp nghị trường hội sở, nơi gần trăm người đang tụ họp. Khi hiểu được ý nghĩa của câu hỏi ấy, các người tham dự đồng loạt lộ vẻ mặt khó xử, nhìn nhau, rồi dời ánh mắt về phía thượng tọa.
Một mỹ nữ Nam Man với mái tóc vàng rực rỡ tựa mật ong, làn da trắng trong mịn màng đầy sức sống, đôi mắt lấp lánh như ngọc bích, nở nụ cười dịu dàng. Vẻ ngây thơ ấy khiến người ta thoáng nghĩ rằng liệu có phải một tiểu thư khuê các nào đó vô tình lạc vào hội nghị… Ý nghĩ ấy bất giác lướt qua tâm trí.
Nhưng khi nhìn thấy áo choàng nàng mặc, và gia huy khắc trên đó, những định kiến ấy lập tức tan biến.
「Tiểu thư Tachibana-dono…」
Ai đó trong số những người tham dự khẽ thì thầm.
Thương hội Tachibana, một trong những hào thương hàng đầu của Fuso-koku, đặc biệt đứng trong ba vị trí dẫn đầu về mậu dịch hải ngoại, và cô gái này là ái nữ, cũng là con gái duy nhất của hội trưởng, đồng thời là người đứng đầu chi nhánh Bắc thổ của Thương hội Tachibana, Tachibana Kayo. Lời chỉ trích của nàng khiến mọi người trong hội trường ngập ngừng, không dám đáp ngay.
Tại hội nghị định kỳ hàng tuần của hội sở, nơi diễn ra các hoạt động trao đổi thông tin, xử lý tranh chấp, đặt trước cảng, thuyền bè, ngựa thồ hay trạm nghỉ, cũng như thảo luận kế hoạch kinh doanh và tài chính, Tachibana Yoshiyo hoàn toàn là một vị khách quý, một bậc tôn quý.
Vị thiếu nữ này, ứng cử viên kế vị hội trưởng, đang tuần hành quanh các cửa hàng của Thương hội Tachibana tại Bắc thổ. Dù còn trẻ, nàng được đồn là người rất tài năng. Những ngày đầu khi nàng đến Shiratomari, các hào thương, chủ đại điếm và quản lý chi nhánh đều giữ tư thế đề phòng. Nhưng chỉ vài ngày, với phong thái mềm mỏng, thái độ khiêm nhường và hòa nhã, tưởng như ngây thơ, kết hợp với nụ cười rạng rỡ tôn lên vẻ mỹ lệ, nàng đã khiến lòng cảnh giác của họ tan biến.
Kết quả là, trong ba ngày ba đêm, các thế lực lớn của thành phố đã tiếp đãi nàng chu đáo, tự hào kể lại chi tiết về thành phố và giao thương. Đến ngày cuối cùng trước khi nàng rời đi, họ mời nàng đến hội nghị tại hội sở, chỉ với tư cách khách mời danh dự. Nhưng chính vì thế, lời nói của Kayo vào cuối hội nghị đã trở thành một cú đánh bất ngờ.
「Haha, quả là… một câu hỏi bất ngờ, Kayo-dono.」
Chủ một đại thương điếm địa phương, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau khoảnh khắc im lặng, nở nụ cười gượng gạo, đáp lại với thái độ như đang đối phó với trò nghịch ngợm của trẻ con.
「Xin thứ lỗi, Tenshoya danna-sama. Nhưng nếu cứ thế này, e rằng hội nghị sẽ kết thúc mà không đề cập đến vấn đề này. Như vậy chẳng phải là không ổn sao?」
Vẫn giữ lễ tiết, nhưng với giọng điệu thẳng thắn, Kayo đáp lại lời hào thương một cách đĩnh đạc, tự nhiên đến mức không ai dám trách cứ nàng.
「Tiểu thư… rốt cuộc…」
Người đứng cạnh nàng, quản lý chi nhánh Thương hội Tachibana tại Shiratomari, định lên tiếng can ngăn, nhưng bị nàng dùng ánh mắt rực rỡ chặn lại. Kayo tiếp tục.
「Ta vô cùng cảm kích sự tiếp đãi trong ba ngày qua. Vì thế, với tư cách một người ngoài cuộc, ta xin được đưa ra ý kiến về những nghi vấn liên quan đến thương mại tại vùng đất này.」
Điều Kayo chỉ ra chính là mối quan hệ với các bộ tộc Emishi và sự mong manh của nó.
Trong ba ngày qua, Kayo đã tự mình quan sát thành phố, đồng thời sai người đi thu thập thông tin, từ đó nhận ra những góc khuất đằng sau sự phồn vinh rực rỡ của nơi này.
Sự bất cân xứng và bất công trong giao thương là một phần, cùng với đó là tranh chấp lãnh thổ với dân địa phương trong việc khai thác mỏ và đánh bắt cá do các nhà đầu cơ gây nên. Việc buôn lậu vũ khí và nạn săn người cũng xảy ra… Tất cả những yếu tố này khiến gần đây xung đột với các bộ tộc Emishi xảy ra lẻ tẻ. Dù các quan viên và tướng quân Trấn Đài từ trung ương phái đến thường xuyên đứng ra hòa giải, vấn đề cốt lõi vẫn không được giải quyết.
「Dĩ nhiên, bọn ta không hề xem nhẹ vấn đề này. Vì thế, bọn ta luôn cố gắng chia rẽ để họ không liên kết với nhau,」 một hào thương cung kính đáp lại nghi vấn của Kayo.
Từ trước đến nay, các bộ tộc Emishi vốn không có ý thức đồng bào chung. Các thương nhân cố ý tạo sự khác biệt trong cách đối xử với từng bộ tộc để khơi mào mâu thuẫn, thậm chí đôi khi còn dẫn dụ yêu quái. Việc bí mật cung cấp lính đánh thuê và vũ khí cho các bộ tộc thân thiện để tấn công các bộ tộc thù địch chỉ là tin đồn, ít nhất thì cũng được cho là như vậy.
「Dĩ nhiên, điều đó ta hiểu. Nhưng gần đây ta nghe nói rằng ngay cả các bộ tộc thân thiện cũng xảy ra tranh chấp? Và cả những cuộc tấn công từ các bộ tộc thù địch cũng gia tăng?」
「Vì nạn yêu quái tấn công ngày càng nhiều.」
「Việc dừng chương trình nhập cư phương Bắc cũng là một nguyên nhân. Đó là chính sách do triều đình quyết định, bọn ta không có lựa chọn nào khác.」
Trong vòng một năm qua, nạn yêu quái hoành hành gia tăng trên toàn quốc, cùng với sự kiện kappa gây họa khiến hai quận tại biên cương phái Bắc bị phá hủy, dẫn đến việc dừng chương trình nhập cư phương Bắc. Điều này làm gia tăng sự thù địch của các bộ tộc Emishi đối với Phù Tang quốc.
Chi phí lưu thông hàng hóa tăng cao khiến các giao dịch vốn đã bất bình đẳng càng trở nên chênh lệch. Nhân cơ hội này, các thương nhân còn tăng giá hàng hóa để trục lợi thêm. Với các bộ tộc thân thiện với Phù Tang quốc, những mặt hàng từ giao thương đã trở thành thiết yếu, và việc tăng giá này là không thể chấp nhận được.
Với các bộ tộc không thân thiện, đây lại là vấn đề sống còn. Nạn yêu quái tấn công khiến họ thiếu hụt vật tư. Việc chương trình nhập cư dừng lại khiến các làng nhỏ có thể cướp bóc biến mất, trong khi tấn công các làng lớn hay thành phố được phòng thủ kiên cố thường thất bại hoặc phải trả giá đắt. Việc nhập hàng từ Phù Tang qua các bộ tộc khác cũng ngày càng khó khăn. Họ đang dần bị dồn vào đường cùng.
「Về phần sau thì không nói, nhưng về phần trước, vì lợi ích ngắn hạn mà gây ra xung đột vô ích, chẳng phải nên tránh sao?」
「Haha, tiểu thư, người không cần lo lắng như thế đâu」
「Đúng vậy. Sự chống cự của lũ dã nhân ấy có đáng gì đâu.」
「Thậm chí trong hội nghị năm ngoái, còn có ý kiến cố ý kích động để chúng bùng nổ.」
Trước đề xuất của Kayo, những tên tham dự chỉ cười.
Họ đã nhận được báo cáo rằng gần đây vũ khí của các bộ tộc Emishi bắt đầu sử dụng nhiều đồ sắt. Nhưng rốt cuộc, chúng chỉ là các bộ tộc nhỏ lẻ, trang bị chủ yếu vẫn là áo lông thú và mũi tên xương. Chỉ là lũ dã nhân.
Trong khi đó, đạo quân đồn trú tại Trấn Đài Shiratomari không thiếu quân số, không có lính ma, với tổng cộng hơn ngàn người, được trang bị áo giáp sắt, hàng trăm khẩu súng hỏa mai, và hơn chục khẩu đại pháo, một lực lượng tinh nhuệ. Nếu cần, thủy thủ, phu phen, và dân chúng trong thành cũng có thể cầm vũ khí đơn giản. Nếu vẫn không đủ, triều đình trung ương có thể điều viện binh bất cứ lúc nào. Kết cục của cuộc chiến dường như đã rõ ràng.
「Ngược lại, đây còn là cơ hội để khiến chúng khuất phục hoàn toàn.」
「Lấy cơ hội này tiêu diệt lũ bộ tộc thù địch, phải không?」
「Haha, thật đáng mừng. Nếu lũ đó biến mất sạch sẽ, chi phí tự vệ của chúng ta cũng giảm đi.」
「Một cuộc viễn chinh quy mô như vậy, chúng ta cũng sẽ được hưởng đặc lợi.」
Các hào thương thi nhau buông lời đùa cợt đầy hứng khởi. Thái độ của họ không phải là mạnh miệng, mà là sự tự tin tuyệt đối vào chiến thắng, thậm chí đã bắt đầu tính toán lợi ích sau chiến tranh.
Đó chính là kiểu tính toán da gấu trước khi bắt được gấu.
「…」
Trước cảnh tượng ấy, vị tiểu thư tóc vàng chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt lạnh lùng về phía họ. Đáng tiếc, hầu như chẳng thương nhân nào nhận ra điều đó…
-
「Ojou-sama. Hành vi tại hội sở vừa rồi, thực sự ổn thỏa chăng…?」
Khi hoàng hôn buông xuống, cuộc họp cuối cùng đã hóa thành một buổi trò chuyện vu vơ của Yui, tan cuộc. Từ cỗ xe ngựa rời hội sở trở về trước thương hội Tachibana chi nhánh Shiratomari, Kayo bước xuống, nàng mỉm cười hướng về cậu thiếu niên tóc vàng học việc, người đang lẩm bẩm với vẻ bất an bên cạnh.
「Không sao cả. Ta đã đo lường được ý thức về nguy cơ của những người nơi đây đến mức nào rồi.」
Và dù có chút thất vọng, điều này cũng nằm trong dự liệu. Dẫu sao, dù được gọi là một trong những cảng thị hàng đầu ở Bắc Thổ, nơi đây rốt cuộc cũng chỉ là chốn biên cương. Quả nhiên, chỉ toàn những thương nhân hạng hai, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt.
(Thương nhân bản địa dường như khá mù mờ về thông tin từ trung ương. Ngay cả những người từ nơi khác đến cũng không được truyền đạt thông tin sao?)
Tại hội sở, Kayo gần như trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhưng đồng thời, nàng cũng lạnh lùng quan sát và đánh giá những người tham dự. Có bao nhiêu người nhận ra rằng nàng đang thầm đo lường giá trị của họ?
Cuộc náo loạn yêu quái kéo dài khắp cả nước trong thời gian gần đây, dù gây thiệt hại từng chút một cho lưu thông hàng hóa của Phù Tang quốc, vẫn còn xa mới dẫn đến sụp đổ. Tuy nhiên, triều đình dường như lại có suy nghĩ khác.
Do vốn xuất thân từ công gia và chuyên kinh doanh các mặt hàng quý hiếm từ ngoại bang, Thương hội Tachibana có mối quan hệ sâu sắc với các bậc thượng nhân trong triều. Nhờ mối duyên đó, qua thư từ của phụ thân, Kayo có thể sớm nắm bắt được định hướng chính sách của triều đình.
(Nếu biết rằng đạo quân nơi đây sẽ bị điều động lên kinh thành, hẳn bọn họ sẽ không thể ung dung như vậy.)
Theo thư của phụ thân, phe do Hữu Đại Thần đứng đầu đang có kế hoạch điều một phần các đạo quân đồn trú ở tứ phương về Trung Thổ, thậm chí tiến thẳng đến kinh đô tạm thời. Đồng thời, họ cũng dự định kéo dài thời gian triệu tập và nhiệm vụ hộ vệ của các gia tộc trừ yêu tại kinh đô.
Dĩ nhiên, đạo quân trấn đóng tại Shiratomari này cũng nằm trong danh sách bị điều động. Tuy nhiên, từ cách hành xử tại hội sở, dường như không một ai biết về chuyện này. Thậm chí, không chỉ đám thương nhân địa phương, mà ngay cả những người từ các thương hội có trụ sở tại Trung Thổ như Tachibana cũng tỏ ra lơ là.
(Vẫn chưa nắm được động thái của nội điện, hay là cấp trên đã biết nhưng không truyền đạt cho những chi nhánh xa?)
Dù là lý do nào, với thái độ ấy… và ta cũng chẳng có nghĩa vụ phải cùng đám ngu ngốc kia tự chôn vùi chính mình.
「Sau này, hãy báo với chi nhánh trưởng là ta muốn gặp.」
Kayo ra lệnh cho cậu học việc bên cạnh. Nếu thông tin thu thập được là chính xác, sự bất mãn của đám Emishi sẽ bùng nổ trong vòng một năm, lâu nhất là hai năm.
Dẫu không thể tin rằng triều đình sẽ thất bại cuối cùng, vấn đề nằm ở quá trình. Thất bại cục bộ… thậm chí việc thị trấn Shiratomari bị đốt cháy thành tro tàn là hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu đạo quân đồn trú và đám thương nhân kia không đáng tin cậy, thì chính chúng ta phải tự bảo vệ mình… Dù tốn kém, nhưng cần tăng số lượng lính đánh thuê làm vệ sĩ. Chi nhánh cũng cần được gia cố để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
Trong cơn loạn lạc, nhiều hào thương ở đây có lẽ sẽ mất đi tài sản hoặc tính mạng. Việc khôi phục cảng này sẽ mất bao lâu đây… Dù phiền phức, nhưng chẳng còn cách nào khác. Hay là nhân cơ hội hỗn loạn, ta chiếm quyền kiểm soát việc vận hành thị trấn này?
「…Đối đáp với đám ngu ngốc thật mệt mỏi.」
「Ojou-sama?」
Ngay khi bước qua cánh cửa thương hội, lời lẩm bẩm lạnh lùng của Kayo khiến Leo không nghe rõ, bất giác lên tiếng gọi chủ nhân. Ánh mắt bất an của nàng khiến cậu lạnh sống lưng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, thiếu nữ Nam Man trước mặt đã nở nụ cười dịu dàng như ánh dương.
「Nơi tận cùng phương Bắc này, dù nằm trên linh mạch, vẫn là thị trấn lạnh lẽo. Leo-kun, cậu cũng nên giữ gìn sức khỏe nhé?」
Nói rồi, Kayo trao chiếc khăn quàng cổ cho một nhân viên đang chờ sẵn tại lối vào thương hội. Bỏ mặc cậu thiếu niên đang ngẩn ngơ, nàng ra vài chỉ thị cho các nhân viên, rồi bước nhanh về phòng nghỉ của mình.
「Otsuru, có ở đó không?」
「Đây là Ojou-sama… Người trở về sớm hơn dự kiến nhỉ?」
Ngay trước khi bước vào phòng, Kayo gọi người nữ hầu già đã gắn bó lâu năm. Otsuru đáp lại nhanh chóng, nhưng trên gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, dường như nghĩ rằng nàng sẽ trở về muộn hơn.
「Mọi người có mời ta dùng bữa tối, nhưng… ta từ chối hết rồi. Ta sẽ dùng bữa trong phòng, nhưng trước tiên muốn nghỉ ngơi một chút, nên trong khoảng một khắc, đừng để ai vào phòng nhé?」
Kayo nói với vẻ mặt vô tư, khiến Otsuru ngạc nhiên. Là thương nhân, việc giao tiếp xã giao là lẽ thường, thậm chí là cơ hội để mở rộng quan hệ, không nên bỏ lỡ. Huống chi, gần đây mệnh lệnh bất ngờ của Kayo đã gây bất mãn trong thương hội. Otsuru cảnh báo rằng nàng không nên tạo thêm cớ cho người khác chỉ trích.
「Nhưng mà! Bọn họ chắc chắn sẽ giới thiệu con trai nhà họ chứ gì! Ta không chịu đâu. Lũ ăn lông ở lỗ tại cái chốn quê mùa này làm sao xứng làm bạn đồng hành của ta!」
Kayo nhõng nhẽo, thè lưỡi một cách đáng yêu. Dẫu vậy, Otsuru nghĩ thầm, ngay cả khi đối diện với công tử của các thương hội lâu đời ở Trung Thổ hay thiếu gia quý tộc, chỉ cần không vừa ý, nàng cũng thẳng thừng từ chối chỉ qua một bức họa chân dung.
「Ta quên mất chuyện đó rồi! Công việc hàng ngày bận rộn lắm mà!…Thôi, ta xin phép nghỉ ngơi tại đây! Thời gian là vàng bạc mà!」
Bị chỉ trích, Kayo luống cuống nhìn quanh, chọn cách chạy trốn. Nàng nói nhanh để lấp liếm, rồi vội vã chạy vào phòng, khóa chặt cửa từ bên trong.
「À, đúng rồi! Nhờ chuẩn bị nước tắm nhé! Ta sẽ tắm sau bữa tối!」
Nàng mở cửa, tuyên bố, rồi vội đóng sầm lại và khóa chặt trước khi bị mắng thêm.
「Haaa, người đang làm gì vậy chứ…」
…Otsuru nhún vai, thở dài ngao ngán. Bà lo lắng rằng dù tài năng thương nhân của Kayo có sắc sảo, nhưng tâm tính trẻ con vẫn chưa thể gột rửa hết.
「…Thật ồn ào. Không phải mẹ chồng đâu mà.」
Trong khi đó, thành công cố thủ trong phòng, Kayo thở dài chán nản, quyết tâm đóng cửa ở lại đây cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.
…Dù sao, cuộc gặp này cũng không thể để người ngoài nhìn thấy.
「Fuu… Đèn chỉ cần dùng giá nến là đủ. Phiền ngài làm giúp được không?」
Liếc nhìn căn phòng tối tăm không bóng người, Kayo khẽ nói, không rõ hướng về ai.
Ngay lập tức, những giá nến trong phòng đồng loạt bùng sáng mà không báo trước, chiếu sáng căn phòng hòa trộn phong cách Đông Tây đầy mờ ảo.
「Cảm ơn vì đã phiền lòng.」
Dẫu hiện tượng tâm linh này có thể khiến người ta nghĩ bị yêu hồ quấy phá, Kayo không hề dao động. Nàng mỉm cười vô tư, nhảy phốc lên chiếc ghế bành gần đó, ngồi xuống, thật sâu.
『Có phải nên nói rằng bạn bè là điều đáng quý chăng? Lần này đã khiến ngươi tốn không ít công sức nhỉ?』
『Vụ việc trước đây, cảm tạ sự quan tâm của ngươi. Nhưng… dường như ngươi đã chi tiêu khá nhiều tiền bạc, như vậy ổn chứ?』
Cùng lúc đó, từ sau lưng Kayo đang ngồi trên ghế bành, hai cái bóng nhô ra, như thể đang nhìn xuống. Một con chim trĩ thanh nhã và một con bạch hạc hiện ra với giọng nói tuyệt mỹ, như thể đã ở đó từ lâu.
Nhưng với Kayo, đó là điều nàng đã dự liệu, không chút kinh ngạc, nàng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại, tự nhiên chào hỏi.
「Cố vấn-sama, nhị tiểu thư-sama. Chúc các vị an khang… Vâng, không có vấn đề gì đâu. Dù sao, một nửa cũng là hàng tồn kho dư thừa mà.」
Lời Kayo nói là sự thật. Gần đây, không chỉ ở Bắc Thổ mà khắp xứ Phù Tang, vấn nạn yêu quái đã gây ra nhiều thiệt hại. Dù việc làng mạc bị hủy diệt không hiếm, nhưng chi phí vận chuyển tăng cao và sự e dè mua sắm do giá cả leo thang khiến kho hàng vốn đã dư dả.
Còn phải nghĩ đến sinh kế của các nhà cung cấp và sản xuất. Không thể vì hàng tồn mà ngừng xuất kho trong tháng. Đến mùa đông, giao thông càng khó khăn, tệ nhất là phải để hàng tồn đến khi tuyết tan. Vậy thì bán bớt cho triều đình lúc này cũng không phải lựa chọn tồi.
『Dẫu nói vậy, nhưng lòng ta vẫn áy náy. …Vụ việc ở Hotoya, chúng ta đã đẩy vai ác cho ngươi. Làm sao tạ ơn cho đủ đây…』
Bạch hạc, ít nhất về hình thức, tỏ ra áy náy. Vụ việc ở làng Hotoya mùa thu được xử lý công khai như một sai lầm của Kayo, lan truyền như lời đồn. Còn lần này… tuy vẫn có thể coi là cống hiến cho triều đình, nhưng trong nội bộ thương hội, việc bán hàng tồn với giá thấp khó mà khiến ai vui vẻ.
『Trong thương hội, về những bất mãn, không có vấn đề gì chứ?』
Vì thế, cố vấn lo lắng cho Kayo, quan tâm đến vị thế của nàng. Vị thế ấy rất hữu ích để bảo vệ nàng.
「Không có vấn đề gì, nói vậy e là không được. Nhưng đó là tùy thuộc vào nỗ lực của tôi… Dù gì tôi cũng đang rất cố gắng rồi mà?」
Lời đáp của Kayo, đến cuối lại mang chút giọng điệu than vãn.
Thực tế, lời nàng không phải không có lý. Từ khi đến Bắc Thổ, nàng đã tiết kiệm bao nhiêu chi phí vô ích, mở ra bao nhiêu con đường buôn bán mới, tạo dựng bao nhiêu mối quan hệ. Chỉ cần tính toán lợi ích nàng mang lại, trừ đi những bất lợi từ hành động táo bạo của nàng, vẫn còn dư dả. Vậy mà đám thượng cấp và thương nhân Shiratomari vẫn không ngừng bất bình… Lòng tham con người quả thật vô đáy.
「Xét toàn cục, tích trữ quá nhiều trong kho cũng không tốt. Nhưng thôi, chuyện này với hai người có lẽ không mấy liên quan, tôi dừng ở đây vậy. Các vị lo lắng cho tôi, có nghĩa là nếu tôi yêu cầu, các vị sẽ hỗ trợ đủ loại chứ?」
Nói mãi chuyện chuyên môn cũng chẳng ích gì. Kayo nhanh chóng kết thúc, đặt câu hỏi xác nhận. Hai vị thức thần khẽ cúi đầu tao nhã đáp lại.
「Fufu, lời nói thật đáng tin cậy.」
Kayo bật cười như tiếng chuông ngân, bày tỏ lòng cảm tạ.
Nếu mọi chuyện đều có thể dùng tiền giải quyết, thì đã nhẹ nhàng biết bao. Nhưng trên đời này, vẫn có vài thứ hiếm hoi mà tiền không thể mua được, và chúng thường cực kỳ phiền phức, không thể thương lượng bằng lý trí.
Đối mặt với con người hay yêu quái hành động vì cảm xúc, quyền lực của Kayo trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, bạo lực chỉ có thể chống lại bằng bạo lực. Kayo đã thấu hiểu điều này. Vì thế, nàng thực lòng biết ơn lời hứa của các nữ nhân gia tộc Onizuki.
(Dù sao, cũng chỉ là thế thôi.)
…Tuy nhiên, trong lòng nàng thực sự khá kinh hãi trước sở thích của đối phương.
Đặc biệt là những chi tiết về hoàn cảnh của vị cố vấn đang sử dụng Bạch Hạc, dù không biết hết, nhưng nàng đã nghe được đôi phần từ nhị tiểu thư, đồng minh của mình. Và nàng nghĩ, thật đáng sợ.
Hiển nhiên thôi. Một bà lão từng trải, lại vì mối tình đầu vương vấn mà si mê chàng trai ấy… Dù đã sinh con đẻ cái, lại còn dám thốt ra những lời như vậy. Khi nhị tiểu thư kể rằng bà ta 「có lẽ sẽ tìm cớ dùng thuốc kích thích để cướp đi lần đầu của chàng」, Kayo cảm thấy thật thấp hèn. Còn khi nghe rằng「Khi vào cuộc, chắc chắn bà ta sẽ trở về tâm tính trẻ con, gọi hắn là onii-chan và làm nũng」, nàng nổi cả da gà.
Đỉnh điểm là một lần Kayo tặng quần áo để lấy lòng. Từ lâu, vì sở thích và lợi ích, Kayo đã thiết kế trang phục và phụ kiện, thường xuyên gửi tặng một số món cho nhị tiểu thư, gần đây còn tặng cả cố vấn kia. Nhưng không ngờ, bà ta lại yêu cầu bộ「Trang phục thỏ tiếp khách - kèm phụ kiện tai thỏ」 trong danh mục bí mật! Thậm chí còn đòi vải đen bó sát, diện tích vải tối thiểu. Kayo thầm mắng bà ta nên nghĩ đến tuổi tác của mình.
Ngay cả nàng, dù tự kiềm chế, cũng chỉ dám chọn lưới trắng làm điểm nhấn thôi!
「Sự quan tâm của tiểu thư và Cố vấn-sama thực sự giúp ích cho tôi rất nhiều.」
Dĩ nhiên, nàng không để lộ chút suy nghĩ nào. Đối diện với bà lão giả trẻ, Kayo cúi đầu cung kính. Từ khi cầu xin nhị tiểu thư, nàng đã vứt bỏ hết liêm sỉ và danh dự.
『Fufufu, thật ngoan ngoãn và đáng yêu. …Hơn nữa, rất thông minh. Nếu không đủ mạnh mẽ, ta cũng không yên tâm. Những cô gái bốc đồng thường hành động tùy tiện, lau chùi hậu quả cũng mệt mỏi lắm. Về điểm này, ngươi thận trọng, nên đáng tín nhiệm.』
「Được người đánh giá cao như vậy, thật lấy làm vinh hạnh, cố vấn-sama.」
Trong lòng thầm rủa,「Đùa à, để lộ cả lưng lẫn háng, bà già chết tiệt!」 Nhưng ngoài mặt, Kayo rạng rỡ đón nhận lời khen của vị cố vấn kia. Dù sao, nàng biết đó chỉ là lời khách sáo.
『Ara? Obaa-sama, lời lẽ thật quá đáng. Như thể ta là một kẻ tùy hứng lắm vậy?』
Nhị tiểu thư nửa đùa nửa thật chất vấn bà nội. Dù chỉ giả vờ đùa, nàng cũng đang kiềm chế. Nhưng vị cố vấn kia hiểu rõ điều này, che miệng bằng cánh chim, mỉm cười.
『Chẳng phải sự thật sao? Với tính cách của con, ta biết nàng đã con bị một lá bài tẩy. Điều đó thì ta hiểu, nhưng dùng viên ngọc bích đó… dù là phần của con, cũng quá phô trương rồi.』
『Có gì đâu. Dù chàng hóa thành gì, ta vẫn yêu chàng, nhưng vì lợi ích của chàng, chẳng phải tốt nhất là tránh biến thành như vậy, dù chỉ tạm thời thôi sao?』
Nhị tiểu thư nghiêng đầu, cố ý làm ra vẻ.
『Vì thế mà ta phải dọn dẹp hậu quả cho con đấy? Con biết giá trị của viên ngọc bích đó chứ?』
『Nếu chàng yêu hóa, dọn dẹp cũng phiền phức lắm. Hơn nữa, đó chẳng phải vai trò của obaa-sama trong hội chúng ta sao?』
『…』
Bạch hạc mỉm cười thân thiện, nhưng giữ im lặng. Kayo và nhị tiểu thư cũng đáp lại bằng nụ cười tương tự.
Nàng đã biết. Nàng hiểu rõ mưu đồ của người góa phụ này. Lý do bà ta cố tình nhét cậu bé kia vào nhiệm vụ lần này. Ý định dùng viên ngọc bích để khiến chàng, có thể hóa thành quái vật, trở lại làm người, chỉ là phương tiện. Mục đích thực sự là lợi dụng tư cách sư phụ, vin vào tội lỗi để tiếp cận chàng khi chàng đau khổ. Chàng sẽ khó lòng từ chối vì cảm giác tội lỗi, và sau đó, bà ta sẽ dần thao túng cảm xúc của chàng… Quả không hổ danh Hắc Điệp Phu Nhân, thật nham hiểm.
Dẫu vậy, kế hoạch ấy đã bị chính lựa chọn của chàng phá tan tành.
『Fufufu』
『Fufufufu』
『Fufu』
Nhận ra thế bất lợi, Hắc Điệp Phu Nhân mỉm cười lảng tránh, hai người còn lại cũng cười theo. Tiếng cười trống rỗng vang lên. Kayo thầm nghĩ, đúng là「ba người phụ nữ thì thành cái chợ」, thật ồn ào.
(Chắc là… 「Song đề tù nhân」[note73766], nhỉ?)
Nàng chợt nhớ đến một đoạn trong triết thư của Đế quốc phương Tây, đọc để mài giũa kỹ năng đàm phán. Nếu ai cũng không tin nhau, chỉ tìm lợi ích tối ưu cho mình, cuối cùng tất cả đều thua thiệt.
May mắn thay, ba người hiện tại đều hướng về cùng một mục tiêu. Cãi vã nội bộ chỉ lãng phí thời gian và tài nguyên. Không cần thiết phải truy cứu vô ích.
Tình yêu mãnh liệt dành cho chàng đã giải phóng họ khỏi những tranh chấp xấu xí. Tình yêu quả là vĩ đại.
…Dù chỉ tạm gác lại, chứ không thể quên.
『…Nhân tiện, thật không ngờ Shisui lại hành động tích cực đến vậy.』
Để phá thế bất lợi, cố vấn chuyển chủ đề. Dù truy cứu là vô ích, nhưng nhận định này quả thực khiến cả Kayo và Aoi đồng tình.
「Shisui-sama… là cấp trên của Tomobe-san, đúng không?」
『Ừ, đúng vậy. Lần này cậu ta thật sự làm một trận kha khá. Không ngờ lại hành động tích cực đến thế.』
Kayo tiếp lời trước. Aoi, với vẻ nghi ngờ, lên tiếng. Nàng tỏ ra cảnh giác và nghi hoặc.
Hành động của thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng trong vụ việc lần này, theo góc nhìn của nhị tiểu thư, dường như cực kỳ bất thường và kỳ lạ.
「Nếu tôi nhớ không lầm, người đó từng là ứng viên kế thừa gia tộc Onizuki, đúng không?」
『Đúng vậy. Nhưng chính cậu ta đã dễ dàng từ bỏ vị trí đó.』
『Chẳng phải vì sợ bị gia chủ cảnh giác sao? Như ta, có thể tên đó lo bị hãm hại?』
『Không thể nào. Nếu vậy, càng không có lý do để giờ đây hành động.』
Thử nghĩ, Yuusei, cha của Aoi, đã nằm liệt giường bao năm. Đợi đến khi Yusei tỉnh lại mới hành động, chẳng phải sẽ gây nghi ngờ không cần thiết sao?
『Ngược lại, việc cậu ta dễ dàng chấp nhận lời tiến cử của cháu trai mới là bất ngờ.』
Hắc Điệp thực sự kinh ngạc. Dù sức khỏe không tốt, nhưng việc dễ dàng chấp nhận hành động của cháu trai đến vậy… thật kỳ lạ.
『Dù sao thì tên đó cũng đang mưu tính gì đó. Thật đáng nghi… Việc thức thần bị giết cũng khiến ta khó chịu. Phải kiểm tra cơ thể chàng ấy sau.』
Cuối vụ việc, thức thần theo dõi chàng bất ngờ bị xé nát, khiến ấn tượng của Aoi về Shisui xấu đi nghiêm trọng. Dù ngay lập tức nàng điều động thức thần dự bị, nhưng chỉ một khoảnh khắc không thể quan sát chàng trong lúc nguy nan đã khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Dù không định giám sát chàng cả ngày, nhưng khi chàng gặp nguy, việc ở bên, bảo vệ và chấp nhận thực tại là trách nhiệm của Aoi. Bị cản trở, nàng không khỏi tức giận. Thậm chí, nàng còn nghi ngờ có điều gì đó đã xảy ra với cơ thể chàng…
『Bình tĩnh nào. Theo ta thấy, cậu ấy không có gì bất thường.』
『Thật sao? Không có khả năng bà nhìn nhầm chứ?』
Dù Hắc Điệp nói vậy, Aoi vẫn cắn chặt không buông. Vì việc quá quan trọng, nàng không có ý định thỏa hiệp. Thái độ đó khiến thức thần của Hắc Điệp lộ vẻ lúng túng.
『Chuyện chú nguyền là lĩnh vực của ta. Hãy tin vào mắt bà con đi. …Hơn nữa, Shisui không rành về nguyền thuật. Cậu ta không thể sử dụng nguyền thuật cao cấp mà ta không nhận ra.』
『Nhưng…』
『Dĩ nhiên, nếu con không hài lòng, cứ kiểm tra đến khi thỏa mãn. Nhưng đừng làm phiền cậu ấy, được chứ?』
『…』
Thức thần của cố vấn vừa khuyên nhủ vừa cảnh báo, khiến nhị tiểu thư im lặng. Dù bất mãn, nàng không đến mức bất chấp lời bà nội, cắn răng chịu đựng.
「…Nhân tiện, thưa tiểu thư, người có thể cho tôi biết ngày Tomobe-san trở về không? Tôi đã tốn không ít công sức, ít nhất cũng xin được phép biết điều đó chứ?」
Kayo chọn thời điểm thích hợp, tự nhiên đòi hỏi phần thưởng của mình. Nàng đã dùng tiền và ảnh hưởng, dù vì chàng, mọi hy sinh đều đáng giá, nhưng phần thưởng vẫn là điều nàng mong muốn. Là thương nhân, lòng tham đã ngấm sâu vào bản chất. Nàng định giả vờ tình cờ gặp lại chàng trên đường.
(Fufu, may mắn thay, mình đã đi khắp nơi và mua được nhiều quà lưu niệm lắm rồi.)
Không chỉ quà. Nàng sẽ chuẩn bị cả đại tiệc. Trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị cả nội y khiêu khích. Phòng trường hợp phải đấu hai, ba hiệp, nàng cần nhiều bộ trang phục. Độ sốc cũng phải tính. Nàng muốn khoe 「Trang phục thỏ tiếp khách」 trước bà lão kia. Chàng sẽ nhìn nàng thế nào? Sẽ xé rách nó ra sao? Sẽ đè nàng xuống và nghiền nát nàng thế nào?
「Fufu.」
…Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến nàng rạo rực. Nàng quyết định, sau cuộc nói chuyện này, sẽ dùng ngay món đồ chơi nàng bí mật mua. Thực ra, tám phần lý do nàng đến tận thị trấn này là vì nó.
Nàng nghe nói dân du mục đại lục làm ra những món đồ to như ngựa. Quả là tuyệt phẩm. Hình dáng hung tợn, sơn đen bóng, điểm cao chót vót. Dùng nó đẩy đến giới hạn mà vẫn tưởng tượng thì thật không thể chịu nổi. Trong lúc làm thật, nàng sẽ khoe nó để khiêu khích chàng. Khi lòng kiêu hãnh bị tổn thương, chàng sẽ nổi giận, vô tình cướp đi sự trong trắng của nàng…
『Chàng ấy…』
Trong khi tưởng tượng điên cuồng, Kayo vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ. Nhưng khi thức thần của Aoi ngập ngừng đáp lại, nàng khẽ nghiêng đầu.
「Tiểu thư?」
『…Chàng ấy, lần này e là khó mà giả vờ tình cờ gặp được. Việc trở về sẽ mất thời gian.』
Hắc Điệp chen vào, giọng điệu như đang che đậy. Cảm nhận được điều gì đó bị giấu giếm, Kayo dùng ánh mắt để chất vấn.
『…Đừng nhìn ta như thế chứ?』
「Tôi quả thật nhường chỗ tốt nhất cho tiểu thư Onizuki. Tiền bạc, danh dự, bất cứ gì tôi cũng sẵn sàng cống hiến. Bị khinh miệt cũng không sao. Nhưng nếu có chuyện gì với Tomobe-san mà bị giấu, tôi sẽ rất không hài lòng.」
Đối mặt với hai thức thần hoang mang, Kayo thẳng thắn tuyên bố. Nàng không thể chấp nhận việc bị giữ trong bóng tối về những khó khăn của chàng. Đó là điều không thể tha thứ, không thể nhượng bộ. Là thương nhân, đôi khi cần phải thẳng thắn bày tỏ ý chí.
『…Không phải chàng ấy gặp chuyện gì đâu.』
Người chịu thua trước ý chí của Kayo là Aoi. Sau chút do dự, nàng chậm rãi kể.
Về người mà cả ba người ở đây yêu thương hơn tất thảy, hiện đang ở đâu, làm gì. Đó là…
-
「Nơi này, đúng không.」
Vài con ngựa tiến qua cánh đồng tuyết, rồi dừng lại. Tôi, người đi đầu, so sánh bản đồ với cảnh vật trước mắt, xác nhận hai, ba lần rồi gật đầu. Chịu đựng cơn đau toàn thân, tôi định xuống ngựa… nhưng cơ thể lại sụp đổ.
「Chậc, đồ ngốc!」
Iruka vội vã chạy đến, đỡ lấy tôi khi tôi suýt ngã nhào đầu xuống tuyết.
Rồi, được sự giúp đỡ của hai đầy tớ thuộc cấp vội chạy tới và Shiro, tôi chậm rãi đứng dậy tại chỗ. …Dùng ngọn giáo bọc vải làm gậy chống, tôi gắng gượng đỡ thân thể.
「X-xin lỗi, làm phiền mọi người rồi」
Tôi nghiến răng, bày tỏ lòng tạ lỗi với những người đồng hành. Vì sự bướng bỉnh của tôi, mấy ngày hành trình này thực sự đã gây phiền hà cho họ.
「Đ-Điều đó không…」
「Đúng thế. Miệng lưỡi trơn tru lắm, mà chẳng nghĩ gì tới xung quanh.」
「Iruka-san!?」
Shiro vội phủ nhận, nhưng Iruka cắt lời, buông lời cay độc. Shiro lớn tiếng trách cứ Iruka, nhưng tôi xua tay trấn an Shiro.
「Không, không sao. Là sự thật mà.」
Vì làm hộ vệ cho tôi trong tình trạng suy yếu, tôi đã rời khỏi nhóm của Tamaki và những người khác. Muốn nói lời cay độc cũng là lẽ thường. Tức giận ngược lại mới là sai trái.
「Các ngươi cũng vậy, thật có lỗi. Dù là thời điểm quan trọng, ta lại kéo các ngươi vào việc này…」
「Không, chúng tôi…」
「Đã báo được thù cho Tokiwa, chúng tôi chỉ còn lòng cảm tạ đối với Yunshoku mà thôi.」
Cũng như Iruka, hai đầy tới đảm nhận vai hộ vệ đáp lời với sự cung kính. Hai người này cùng đội với Tokiwa, là người đã chết trong nhiệm vụ lần này.
「Đừng quá khách sáo. Mới chỉ được một nửa… không, khoảng một phần ba thôi. Phần còn lại ta sẽ cố hết sức hoàn thành, nên hãy kiên nhẫn thêm chút nữa nhé?」
Nửa đùa nửa thật, tôi tuyên bố vậy và bắt đầu bước đi.
「Mọi người, chờ tôi tại đây. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.」
「Ngươi đi một mình sao?」
『( ≧∀≦)ノCẢM ƠN ĐÃ CHỜ NHA!』
Khi tôi ra lệnh, Iruka chen ngang hỏi. Tôi bỏ qua tiếng nói kỳ lạ vang lên từ phía túi áo của Shiro, chỉ gật đầu.
「Đây là nhiệm vụ ta nhận. Ta sẽ đi một mình.」
「…Tên ngốc.」
Nghe câu trả lời của tôi, Iruka lẩm bẩm, giọng đầy ngao ngán. Shiro và đám thuộc hạ nhìn Iruka với ánh mắt trách cứ, nhưng tôi chỉ cười khổ.
Rồi tôi tiếp tục bước đi. Hướng về phía cổng trước mặt.
Tôi đến thăm làng Muraizume, quận Hieta…
-
Giống như những ngôi làng từng ghé qua, làng Muraizume cũng chẳng phải chốn phồn hoa. Cùng lắm, chỉ có thể nói rằng nơi đây đất rộng, dân thưa, không quá đông đúc.
Vì thế, việc tiến thẳng vào làng khá dễ dàng. May thay, tên gác cổng cũng đang ngủ gật.
「Này, làm việc cho tử tế vào.」
「Uo!?」
Trước cổng làng được bao quanh bởi hàng rào, tôi đá vào chân tên thanh niên gác cổng đang ngủ say chảy dãi trong lều. Cậu ta giật mình, ngã lăn từ ghế xuống, nhưng đó là tự làm tự chịu, tôi không bận tâm.
「Đang làm gì thế không biết…」
Tôi liếc nhìn tên gác cổng đang xoa mông đau đớn, nhún vai ngao ngán, rồi bước thẳng vào trong làng.
「Thứ lỗi, anh có việc muốn hỏi chút.」
Vào mùa này và thời điểm này, có lẽ mọi người đang làm việc nội trợ hoặc nấu nướng. Hầu như không thấy ai làm việc ngoài trời, và người đầu tiên tôi gặp ngoài tên gác cổng là lũ trẻ con chơi đùa ngoài kia. Gặp lời gọi của một gã áo đen lạ mặt, lũ trẻ cảnh giác, vội trốn sau lùm cây và bụi cỏ.
Ôi, được dạy dỗ kỹ lưỡng nhỉ, lũ nhóc này. Nếu vậy, dù có kẻ bắt cóc đến, chúng cũng an toàn, đồ khốn.
「…Anh đang tìm một người. Có vật cần trao. Nếu nói cho anh, anh sẽ cho các em thứ này.」
Nói đoạn, tôi đưa ra một viên kẹo đường. Đây là một phần chiến lợi phẩm lấy từ trạm bị yêu quái phá hủy.
「Cái gì vậy?」
「Kẹo ngọt đấy.」
Tôi bỏ một viên vào miệng, rồi khoe phần còn lại trong túi. Màu sắc rực rỡ khiến lũ trẻ dần tò mò, từ từ tiến lại gần. Khi tôi nhón một viên cho vào miệng chúng, ngay lập tức, chúng mở to mắt, rồi đồng loạt lao tới như muốn cướp.
「Đợi đã, đợi đã. Muốn thì anh cho. Nhưng trước tiên, trả lời câu hỏi của anh.」
Tôi ngăn lũ nhóc đang nhìn tôi như sói đói, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào, rồi đặt câu hỏi. Câu trả lời đến ngay tức thì. Cả đám đồng loạt chỉ tay về một hướng.
「Tốt. …Nhưng nói trước, chuyện này không được kể với ai. Nếu để lộ các em nhận đồ ăn từ kẻ lạ mặt, cha mẹ sẽ đánh đòn đấy.」
Sau lời cảnh báo, tôi đưa túi kẹo ra. Túi lập tức bị cướp mất, lũ nhóc lao vào xâu xé như chim sẻ tranh mồi. Nhìn cảnh ấy, tôi chỉ cười khổ.
Tôi bước theo hướng lũ nhóc chỉ. Nơi đó hiện ra. Một căn lều không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ trong làng. Khói trắng bốc lên từ lò, có lẽ đang nấu nướng.
Để tránh thất lễ, tôi tháo mặt nạ xuống, rồi gõ cửa. Một bà lão ra mở, giật mình khi thấy tôi. Tôi cúi chào, xưng danh. Bà lão cảnh giác, không xưng tên. Hiển nhiên thôi, ai lại muốn bị nguyền rủa vì khai tên bừa bãi.
Dẫu vậy, khi tôi nhắc đến cái tên ấy, bà lão lập tức câm lặng. Sững sờ, kinh ngạc. Ngay sau đó, có lẽ từ chỗ nấu nướng, một cô gái trẻ chừng mười mấy tuổi gọi bà, ló đầu ra từ phía sau. Nhìn thấy tôi, cô bé cũng lộ vẻ cảnh giác.
Tôi lại cúi chào, xưng danh lần nữa. Vì thời gian không nhiều, tôi đi thẳng vào việc. Cô gái sững sờ. Không bận tâm, tôi tiếp tục giải thích. Mục đích tôi đến đây. Ai đã nhờ tôi đến. Rồi tôi đưa ra, thứ đó.
Tôi đưa ra một chiếc lược nhỏ, sơn mài, điểm xuyết hoa văn vàng. Có lẽ là do cô bé đã nài nỉ, và người anh trai tích cóp đồng lương ít ỏi để mua nó, một món đồ trang sức chuẩn bị cho ngày cưới.
Nhìn chiếc lược, cô gái bối rối, nét mặt như không hiểu lời tôi nói. Quả nhiên là triều đình. Hành chính vùng quê đúng là chậm chạp. Có lẽ thông báo vẫn chưa tới.
Dẫu vậy, khoảnh khắc hiểu ra lời tôi, nét mặt cô gái méo mó. Mặt cô tái xanh. Ngay sau đó, những lời chửi rủa tuôn ra. Cô khóc nức nở, phủ nhận lời tôi, mắng mỏ, cuồng loạn ném đồ vào tôi.
May thay, cô ấy không ném chiếc lược.
Cô gái lao tới định đánh tôi, bà lão vội ngăn lại. Tôi cúi chào lần cuối, rồi quay gót. Phản ứng ấy đã nằm trong dự liệu, nên cũng chẳng làm tôi tổn thương mấy.
Tôi lê bước chân run rẩy, chậm rãi tiến về cổng làng để rời đi.
「…Phiền phức rồi đây.」
Đi thì dễ, về thì khó, là bài ca nào nhỉ? Trước cổng làng, ngoài một lão già có vẻ là trưởng làng, còn có hai, ba chục gã đàn ông đang chờ sẵn. Họ mang theo cuốc, gậy, giáo mác. Thậm chí có cả một gã thợ săn giương cung.
「Gác cổng ngủ gật mà các người cũng chẳng hay biết sao.」
Tôi thở dài trước hệ thống phòng thủ lỏng lẻo như cái rổ. Có lẽ vì được bao quanh bởi núi và liên kết với ba ngôi làng khác trong quận Hieda, ý thức phòng vệ trước yêu quái hay đạo tặc ở đây thấp hơn nơi khác. Vì thế mới có phản ứng như vậy.
Đang suy tính làm sao để thuyết phục họ cho qua, thì chuyện xảy ra.
「Này này, chuyện gì thế hả? Dân làng này phải tụ tập cả mấy chục người mới hạ nổi một đầy tớ sao?」
「Hả?」
「Uoo!?」
Cùng với giọng nói ấy, vài gã đàn ông bị hất tung lên trời.
「Chậc, đánh lén từ phía sau sao!?」
Gã cầm cung vội quay lại, bắn tên. Nhưng dĩ nhiên, chúng bị gạt phăng đi.
Dù đã mất cây rìu chuyên dụng, với Iruka, một cây rìu rẻ tiền nhặt đâu đó cũng đủ làm vũ khí lợi hại.
「Yunshoku!!」
「Giờ thuộc hạ sẽ cứu ngài!!」
Tiếp đó, các thuộc hạ cầm khiên và đao lao vào đám dân làng. Không giết người. Chỉ chém gãy gậy, giáo, dùng khiên đánh ngã khiến họ bất tỉnh. Dân làng không có giáp trụ, nhanh chóng mất đi nửa lực lượng. Những kẻ còn lành lặn cũng run sợ.
「Này, thủ lĩnh mà lại bỏ chạy là sao!!」
「Hic!?」
Khi Iruka kề rìu vào cổ trưởng làng, kẻ định chuồn trước tiên, trận chiến đã ngã ngũ. Bị đe dọa, trưởng làng vội ra lệnh dân làng bỏ vũ khí.
「…Không phải bảo ngốc nghếch sao?」
「Việc ngươi làm mới là thế. Nhưng ta không bỏ rơi ngươi đâu.」
Nghe tôi chỉ trích, Iruka cười khẩy. Tôi đành thở dài.
「Cảm ơn nhé. Mọi người cũng vậy. Được cứu rồi. …Nhưng nếu nhẹ tay hơn chút thì tốt hơn.」
Nhìn những dân làng nằm la liệt rên rỉ, dù biết mình được cứu, tôi vẫn lên giọng. Ừ thì, tôi đâu có dạy họ đánh nhau với người, nên không kiểm soát được lực cũng là lẽ thường… Thôi, giờ phải giải quyết êm thấm đã.
「Hic!?」
Tôi bước tới, trưởng làng lập tức hét lên sợ hãi. Thầm ngao ngán, nhưng tôi quỳ một gối, mở lời.
「Trưởng làng, tôi xin lỗi vì tự tiện vào làng. Tôi có việc cần trực tiếp đến. …Đây, vật bồi thường. Cũng để chữa trị cho dân làng.」
Nói đoạn, tôi đưa ra hai đồng bạc Gyokuro Nijushugin nhận từ tiểu thư thương hội trước đây. Một đồng là hối lộ cho trưởng làng, đồng còn lại là phí chữa trị cho dân làng.
「Đây là…」
「Chuyện ở đây, xin hãy coi như chưa từng xảy ra. Được chứ?」
Tôi khẩn cầu, trưởng làng gật đầu lia lịa. Cuối cùng, lão còn hơi nhếch mép. Sức mạnh của tiền quả vĩ đại. Tôi liếc lão, đeo mặt nạ hannya, gọi Iruka và đồng bọn rời làng.
…Dĩ nhiên, chẳng có ai dám tấn công từ phía sau.
「…Tốt chứ? Đưa cả đống tiền lớn như vậy?」
「Dùng tiền giải quyết thì dễ thôi. Cứ cho là vì cô bỗng dưng dùng bạo lực đi, đáng ra một đồng là đủ, giờ thành hai đồng.」
「Chậc, đồ vô ơn.」
Nghe tôi mỉa mai, Iruka chậc lưỡi. Rồi tiếp tục.
「Nếu thế, sao không nói thẳng với gã gác cổng từ đầu?」
「Không phải ta chưa nghĩ tới. Nhưng có lẽ hắn sẽ không cho vào. Chắc chắn sẽ bảo ‘đưa đây, ta chuyển cho’.」
Rồi chiếc lược có khi bị bỏ túi. Cũng vì lý do đó, tôi không nhờ quan viên quận chuyển. Tự mình đến là chắc chắn nhất. Khi tỉnh lại và nhờ Murasaki, cô ấy làm vẻ mặt khó chịu, nhưng bất ngờ là được thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng cho phép.
「Rốt cuộc chỉ là lời hứa với người chết thôi mà.」
「Ta biết, chỉ là tự thỏa mãn bản thân thôi.」
Xét cho cùng, một phần trách nhiệm trong vụ này là của tôi. Dù đã thực hiện di nguyện của Hikorokuro, nhưng chỉ thế thôi. Với những người khác, tôi còn chẳng truyền được di nguyện. Họ sẽ oán tôi vì bất công. Tôi không thể tự mãn bản thân đã làm được việc tốt. Chỉ là tự thỏa mãn mà thôi.
「…」
「Sao vậy? Có gì muốn nói à?」
Nhìn vẻ mặt khó tả của Iruka, tôi hỏi. Nhưng Iruka chậc lưỡi, ngoảnh mặt đi, lạnh lùng đáp 「Biết gì mà nói」. Thật không hiểu nổi. Muốn thì nói rõ ra đi…
「Tomobe-san! Anh ổn chứ!? Hình như có gì đó ồn ào…」
『( ̄∇ ̄)ノ Làm tốt lắm em gái!』
Tôi đang nghĩ vậy thì bị cắt ngang. Có lẽ Shiro quan sát từ xa vụ lộn xộn giữa tôi và dân làng, mặt mày tái mét chạy tới. Thêm vào đó, lời kiêu ngạo của con nhện ngốc khiến Iruka chán nản, nhưng tôi mặc kệ.
「À không sao đâu… Làm mọi người mất thời gian, xin lỗi. Về thôi…」
『Sao anh ấy lại không thể về được!?』
Đối diện với cô bse bán yêu bạch hồ ôm chặt cánh tay, lo lắng ngước nhìn, tôi định đáp, nhưng khựng lại. Nhìn Shiro, tôi chợt nhớ đến cảnh trong làng.
『Tôi không hiểu! Sao anh ấy lại bị yêu quái giết!?』
『Sao ngay cả thi thể cũng không được mang về!?』
『Việc của các ngươi là trừ yêu, đúng không!? Sao ngươi còn sống mà anh trai ta lại chết!?』
『Trả anh ấy lại đây! Trả lại đây, đồ sát nhân!!』
Đó không phải là trút giận. Quả thật, trừ yêu là trách nhiệm của tôi. Nhưng tôi đã khiến họ, khiến anh trai cô ấy bị cuốn vào. Họ chết là lỗi của tôi, rõ ràng là thất bại của tôi, nên, nên là…
「Tomobe-san…?」
『(´・ω・`)? Sao thế papa?』
Giọng nói lo lắng của Shiro kéo tôi trở về hiện thực. Tôi nhìn cô gái trắng toát trước mặt. Dưới mặt nạ, tôi cố nặn ra nụ cười. May mà có mặt nạ. Chắc hẳn là một nụ cười méo xệch xấu xí.
…Rồi tôi dệt nên lời.
「…Không sao đâu. Về nhà nhé?」
Phải. Về thôi. Nhanh chóng về thôi. Về nhà thôi.
「Trễ lắm rồi.」
Ngước nhìn trời, tôi lẩm bẩm. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Dù vậy, để sắp xếp đống mệt mỏi và những suy nghĩ hỗn loạn như muốn trào ra này…
「Về nhà thôi…」
Giờ đây, tôi chỉ muốn nhanh chóng trở về nơi cần đến, nơi tôi được phép trở về, trong không gian ấm áp ấy…
-
Vùng sâu thẳm Bắc Thổ, một nơi nào đó, trong hang động… chính xác hơn là trước lối vào thạch thất, bóng đen ấy cuối cùng cũng lê bước đến được.
「Haa… haa… Ugh! Quả nhiên không phải chuyện đùa.」
Bóng dáng vô định dần dần hóa lại thành hình người. Kamui, sau khi tái tạo, lộ ra gương mặt kiệt quệ. Vốn đã bị yêu quái mang thần cách đánh đập nhiều lần, lại còn bị đám đầy tớ liên tục đánh lén và phản công dữ dội. Đặc biệt, cú đánh mang linh khí vào mặt thật sự đau đớn. Ngay cả bây giờ, hắn vẫn như đang bị chấn động não.
Đòn kết liễu là luồng sáng ấy… Dù cách khá xa, nhưng nó đã cướp đi không ít yêu lực của hắn. Việc trở lại hình người lúc này thực sự là dốc hết tàn lực. Hắn không khỏi muốn thốt ra một lời than vãn.
「Haa… haa… haa… Chỉ thế này thôi sao.」
Hắn điều hòa nhịp thở, nuốt nước bọt, trấn tĩnh tinh thần, và Kamui cuối cùng cũng khó nhọc bước một bước… rồi dừng lại.
「Ồ, suýt quên. …『Không sơn bất kiến nhân』」[note73752] [note73762]
『「Xuân miên thì như thế nào?」』
Như chợt nhớ ra, hắn vội vàng thốt lên câu nói. Một giọng trầm đáp lại từ hai bên vách đá của hang động.
Khuôn mặt quỷ hiện lên như hòa vào vách đá. Đôi mắt mở to. Lính gác. Một thức thần ngụy trang đơn giản. Nó yêu cầu mật khẩu, mang theo khí thế hiểm ác.
「À,『Bất giác hiểu』」[note73757] [note73763]
Hắn ngừng một nhịp, nhớ lại câu thơ được dạy, rồi thốt lên.
『「Quốc phá thì sao?」』
「『Sơn hà tại』」[note73758] [note73764]
『「Thời bất lợi hề?」』
「『Truy bất thệ』」[note73760] [note73765]
『「Kỷ sở bất dục?」』
「Eh? À, ờ…『Vật thi ư nhân』[note73761], đúng không? Haha, suýt nữa thì nguy.」
Gần đến giới hạn thời gian, Kamui lôi câu tiếp theo từ ký ức, đáp lại. Hắn vừa trả lời vừa thầm trách người đặt mật khẩu này.
Đã dùng thơ văn đại lục suốt chặng đường, vậy mà đột nhiên lại lấy câu từ Luận Ngữ làm mật khẩu, tính cách thật quá tệ. Hơn nữa, đoạn trích cố ý chọn lại đầy mỉa mai, càng làm nổi bật sự xấu xa của người đặt ra. Các thi nhân, triết gia đại lục chắc hẳn không muốn câu văn của mình bị gã đó lợi dụng.
「Vào đi…」
「…Vậy thì, xin phép.」
Kamui cẩn thận kiểm tra xem có bẫy nào khác mà hắn không được báo trước không, rồi mới bước vào hang động.
「…」
Trong khoảnh khắc, Kamui vịn tường, bước thẳng vào sâu trong hang động tối tăm.
Hang động rõ ràng không phải tự nhiên. Qua thời gian dài, nó đã xuống cấp, bị phong hóa, nhưng vách đá rõ ràng được đẽo gọt nhân tạo.
「Chuyện từ thời thượng cổ. Trước khi lập quốc Phù Tang, tại nhiều nơi, các triều đại nô lệ lần lượt mọc lên. Vị vua, để phô trương quyền uy, thường cho xây lăng tẩm như cung điện. …Hàng chục năm, hàng vạn nô lệ bị sai khiến.」
「…」
Trước lời giải thích bất ngờ cho thắc mắc, Kamui ngoảnh lại. Đứng đó là một khối thịt mặc áo choàng, trông vô cùng dị hợm. Nhiều con mắt xếp từng hàng để xóa điểm mù, mỗi tay có bảy ngón, khối thịt xấu xí ấy khéo léo dệt lời.
Kamui biết nó là gì. Một yorishiro dùng một lần (hạn sử dụng bảy ngày), được sư phụ hắn chế tạo từ thịt người và yêu quái, chỉ cần nói chuyện và làm việc tay chân.
「Uwe…」
Kamui bất giác rên khẽ. Dù hợp lý, vẻ ngoài kinh tởm và mùi hôi thối khiến đồ đệ nhăn mặt. Nhưng kẻ kia chẳng màng, ung dung tiếp tục cuộc trò chuyện.
「Ngươi biết không? Nhiều cung điện được xây trước khi vua kế vị. Khi vua băng hà, cung điện được dùng làm lăng mộ, chôn sống vô số nô lệ. Cung điện chỉ dùng một đời, thật xa xỉ.」
Có lẽ đó là cách dùng khổ sai và nỗi sợ để ngăn dân chúng nổi loạn. Các vua sở hữu linh lực, dù vậy, thường bị người đời khinh bỉ và ganh ghét. Việc kẻ xuất thân như vậy hy sinh nhiều người để xây cung điện khổng lồ có lẽ là nghi thức cần thiết để nâng cao thần tính.
…Nhưng với dân chúng bị sai khiến, thật không thể chịu nổi.
「…Bộ tộc của ta cũng có truyền thuyết tương tự. Nghe nói vua địa phương bị tổ tiên bộ tộc ám sát vào đời thứ ba.」
「Đó là một kỳ công tuyệt vời. Đúng là thịnh suy, kẻ kiêu ngạo không bền lâu, một ví dụ điển hình.」
「Và hang động này là dấu vết của giấc mộng vinh quang ấy sao?」
Kamui cười lạnh, nhìn lại đường hầm. Đã bị người đời lãng quên từ lâu, nhưng biết bao máu đã chảy nơi đây… Điều tệ hại là gã thủ trưởng điên rồ trước mặt dùng nơi quái gở này làm phòng thí nghiệm kiêm nơi ẩn náu. Dù, xét ra, cũng hợp lý…
「Vậy, thưa sư phụ? Sao lại dạy lịch sử vào lúc này?」
「Kamui, ngươi trở về bình an, thế là tốt. Vất vả rồi.」
Trước câu hỏi của Kamui, khối thịt lại hoàn toàn phớt lờ, thay vào đó là lời an ủi. Cũng là chuyện thường, nhưng thái độ thô lỗ khiến Kamui khẽ nhăn mặt. Rồi hắn đáp.
「Không, tôi không hoàn thành nhiệm vụ được giao, thật đáng hận.」
「Hahaha, đừng nói những lời không thật lòng. Dù sao nhiệm vụ phiền phức đó chắc khiến ngươi chán ngán, đúng không? Người trẻ tuổi thường thế.」
Trước lời nói thẳng thừng của sư phụ, Kamui không đáp. Hắn biết điều đó vô nghĩa.
「Nào, đứng mãi cũng mệt, đúng không? Ngồi xuống đi. Không ngồi, báo cáo sẽ khó khăn đấy?」
Cùng lời đó, sau lưng Kamui xuất hiện một con bọ rơm khổng lồ, cao vừa đủ làm ghế. Kamui nhăn mặt trước vẻ ngoài của nó, nhưng vẫn chấp nhận lòng tốt, ngồi xuống.
「…Dù sao, ta đã quan sát hoạt động của ngươi từ xa. Thật bất ngờ, ngươi sơ suất sao? Ai ngờ được lính quân đoàn và khối ngọc bích lại được dùng? Ta cũng thế, nên đừng xấu hổ.」
Thực tế, khối thịt này đã kỳ vọng Kamui ít nhất sẽ hóa yêu trong vụ này… nhưng việc hắn gần như giữ nguyên hình người để vượt qua cục diện ấy vượt ngoài mong đợi.
「Không đạt được mục tiêu mà ngài vui vẻ thế sao?」
「Tất nhiên. Rượu ngon càng ủ lâu càng tuyệt. Nghĩ thế, chuyện này cũng thú vị. Ta cũng đã nhắn nhủ với nàng rồi nhỉ?」
「Nàng…?」
Trước lời sư phụ, Kamui nghiêng đầu. Hắn không hiểu ý gã.
「À, chuyện bên này thôi. Nếu cần, ta sẽ nói lại với ngươi, giờ không cần bận tâm. Dù sao có thể sẽ không gặp lại.」
「Haa, vậy sao.」
Kamui không đào sâu trước lời nói thản nhiên của sư phụ. Làm vậy chẳng có gì tốt.
…Trở thành rắn trong bụi cỏ, để kết thúc tại đây là điều không thể.
「Vì nàng ấy, đúng không?」
「…Từ lúc bị biến thành cơ thể này, ta đã đoán trước, nhưng sư phụ, ngài cài gì để đọc được suy nghĩ của ta sao?」
Trước lời chen ngang đúng lúc của sư phụ, Kamui mang vẻ cam chịu hỏi. Thậm chí, hắn không biết đầu óc mình, ký ức hay suy nghĩ đã bị xâm phạm thế nào.
「Haha, làm gì có. Ta không làm chuyện vô vị thế. Yên tâm đi. Ký ức, cảm xúc, phán đoán, và cả đam mê của ngươi, chắc chắn là của ngươi.」
Trước mối nghi ngờ của Kamui, Nue nhẹ nhàng phủ nhận. Nhưng dẫu phủ nhận, Kamui vẫn không thể tin.
「Đừng nghi ngờ thế. Tự do nội tâm ngay cả nô lệ thời cổ cũng có, ta không trách đâu.」
Nue ung dung, giả vờ khoan dung nói vậy. Thái độ trơ trẽn như quý ông khiến Kamui muốn chán nản.
Và dù hiểu rõ, Kamui không còn con đường nào ngoài việc theo sư phụ. Đó là cách duy nhất để cứu nàng, giữ nàng sống.
Trong Phù Tang quốc, trong bộ tộc của hắn, không có tương lai. Với nàng, bán yêu sa ngã, đây là con đường duy nhất để giữ lại mạng sống.
「…Vậy, thưa sư phụ. Nhiệm vụ tiếp theo của ta là gì?」
Trong khoảnh khắc, hình ảnh một nữ nhân mạnh mẽ như sói thoáng qua tâm trí Kamui. Hắn đẩy nó sang một góc, hỏi. Hắn biết sư phụ không nói chuyện vô ích.
Cuộc đối thoại này chắc chắn là lời cảnh báo cho tâm trí rối loạn của hắn từ nhiệm vụ trước. Nếu vậy, điều sư phụ muốn từ hắn, sau khi khiến hắn nhận ra vị trí của mình, chỉ có thể là một nhiệm vụ mới.
「Fufu, không có gì khó khăn đâu.」
Khối thịt khéo léo nở nụ cười, vỗ tay bôm bốp. Kamui cảm nhận khí tức từ từ tiến đến sau lưng.
「Ta muốn ngươi làm hai việc. Một, xâm nhập vào kinh đô. Việc dẫn đường cứ để ta. Và hai…」
Kamui ngoảnh lại, thấy nó, bất giác há hốc miệng, sững sờ. Không thể không sững sờ.
「Sư phụ? Đây là đùa hả?」
Kamui ngoảnh lại, liếc sư phụ, gọi. Trước ánh mắt nghi ngờ, khối thịt mỉm cười ung dung.
「Mới làm xong, nên động tác còn kém, thứ lỗi nhé… Nuôi nó, ngươi nhận chứ?」
Trước lời quá nhẹ nhàng của gã từng là đầu lĩnh Âm Dương Liêu, Kamui chỉ biết méo miệng.
Và nó, khoác giẻ rách, chảy dãi lôi thôi, mơ hồ quan sát cuộc đối thoại của hai người, nghiêng đầu.
Như một đứa trẻ vô tội…


8 Bình luận