Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ
Chap 45
28 Bình luận - Độ dài: 6,876 từ - Cập nhật:
Dưới triều Seirei, năm thứ nhất hay thứ hai gì đó, vào ngày mồng sáu tháng Tư âm lịch, cũng đúng dịp lập hạ theo nhị thập tứ tiết, chuyện xảy ra vào một đêm như thế.
Tại một góc phương Bắc của Phù Tang quốc, các phần mộ chen chúc san sát nhau, có một bóng người lặng lẽ hiện diện.
Chỗ đó gọi là mồ hoang, là nơi chôn cất những kẻ chết đường chết chợ, những khách lữ hành gục ngã, ăn mày không người thân thích, hay bọn lang thang cơ nhỡ, kẻ đang đứng giữa nơi đó, với dáng vẻ bề ngoài, thoạt trông chẳng khác gì một vị tăng lữ. Gã đội nón rộng, che khuất khuôn mặt, vừa đi vừa lặng lẽ rung chuông leng keng mà cầu nguyện.
Bóng tối đêm khuya dần trở nên sâu thẳm. Mây dày che khuất ánh trăng, tạo ra những vùng tối đen trên khu nghĩa địa. Và rồi, bọn chúng bắt đầu lộ diện.
Chúng đã xuất hiện từ đâu vậy? Từ phía sau mộ? Từ trong bóng tối? Hay từ những kẽ hở giữa lùm cây mọc lộn xộn? Chúng từ khắp nơi trườn ra. Có thứ nhỏ bằng chim sẻ, có kẻ to ngang tầm vóc một người trưởng thành. Có con giống như côn trùng, có con lại như loài điểu thú, có loài hình dạng như thực vật, lại có thứ mang hình người; có thứ chẳng giống sinh vật sống nào, thậm chí có những hình thể là sự hòa trộn đến dị dạng của nhiều sinh thể khác nhau. Tất thảy đều mang trong mình khí tức vô cùng ghê tởm, tỏa ra thứ tà khí độc hại đáng sợ.
Yêu quái…những sinh vật tà dị tồn tại bên ngoài luân lý con người, thế lực đối địch với nhân loại, nay đã kéo đến.
Chúng âm thầm bao vây vị tăng lữ đang rung chuông giữa màn đêm, từng bước, từng bước một thu hẹp khoảng cách. Những con yêu quái từng ăn thịt bọn trộm mộ, thợ săn hay tiều phu trong rừng, thậm chí cả những đứa trẻ lạc đường vào đây ban đêm để thử gan, hôm nay lại sắp sửa cắn xé một con mồi mới, một con người đáng thương khác. Huống hồ, hôm nay lại là món ngon: một vị tăng lữ, lại có linh lực. Đối với bọn chúng, chẳng khác nào một đại tiệc. Chắc chắn sau khi sát hại kẻ này, chúng sẽ tranh nhau nuốt lấy từng mẩu thịt, rồi từ đó sa vào cảnh đồng loại tàn sát lẫn nhau.
Cứ như thế, chúng sẽ ăn thịt lẫn nhau, cô đặc tà khí trong thân thể, rồi từ đó tiến hóa thành hình thái cao cấp hơn. Đó là bản năng, là bản chất, là lý do tồn tại của bọn chúng.
Giữa màn đêm, vang vọng từng hồi tiếng cười nhạo đầy khinh miệt. Từng âm thanh gằn lên đầy tính bạo ngược, cay độc, và ác ý, đó là tiếng tru của lũ yêu quái suy đồi kia.
Thế nhưng, vị tăng lữ vẫn chẳng tỏ vẻ gì nhận ra nguy hiểm đang kề cận. Chỉ lặng lẽ tiếp tục rung chuông. Và rồi, khi lũ yêu từ phía sau bày nanh múa vuốt lao đến……
「Tụi bay lúc nào cũng thích tấn công từ phía sau nhỉ?」
Ngay khoảnh khắc đó, tôi, đang giả dạng tăng lữ, rút cây giáo giấu trong ngực áo, quét ngang một nhát.
『GYAOOA!!?』
Vài con tiểu yêu to cỡ chó lớn, cùng mấy con nhỏ hơn, bị lưỡi giáo của tôi chém gọn không chút kháng cự. Ngay sau đó, tôi kê mũi giáo chờ sẵn ở cổ họng của một con yêu quái hình hươu mặt người đang lao tới từ phía trước. Nó không kịp phản ứng, vì đà lao quá mạnh mà tự đâm cổ vào mũi thương xuyên thủng.
『GAA!!?』
Tôi nghiêng cổ tránh cú đánh bất ngờ của chiếc xúc tu phóng ra từ cái miệng đang há ngoác đến mức tưởng chừng rách toạc của con hươu mặt người đang thất kinh, rồi lập tức giật mạnh cán giáo lên trên. Thứ yêu vật ấy bị xẻ đôi khuôn mặt từ cằm lên tận trán, rồi tắt thở.
「Chỉ cần lớp cải trang sơ sài thế này mà lũ các ngươi cũng mắc lừa…Có vẻ đám yêu quái ở đây ngu hơn ta tưởng đấy nhỉ?」
Tôi quăng chiếc nón che đầu đi. Cùng lúc đó, đám yêu quái đang đối diện bỗng tỏ ra cảnh giác, thân hình căng lên như sẵn sàng phản kích. Có vẻ giờ chúng mới nhận ra, tôi không phải một tăng lữ đơn thuần, càng không phải con mồi chờ bị ăn thịt. Mây tan, ánh trăng một lần nữa chiếu sáng, rọi lên cả tôi cùng bọn chúng. Dù mắt có kém, chắc hẳn giờ cũng đã nhìn rõ hình dạng của tôi rồi.
Bộ dáng đầy tớ giả làm tăng lữ, tay cầm trường thương, mặt đeo chiếc mặt nạ Bát Nhã mang hình quỷ, vừa để che giấu gương mặt, vừa có thể ngăn chặn nhãn yêu thuật…thứ biểu tượng cho vai trò được giao phó của kẻ phụng sự dưới trướng gia tộc Onizuki.
「Thôi thì, không chào hỏi cũng thất lễ, nên ta tự giới thiệu một chút nhỉ? Đầy tớ phục vụ dưới trướng gia tộc Onizuki, tên gọi là Tomobe, chức phận là Inshoku. Có lẽ chúng ta chẳng quen biết được bao lâu đâu... nhưng mà, mong các ngươi giúp đỡ nhé?」
Tôi cất lời như thế, có phần mỉa mai, có phần khiêu khích, vừa như nhạo báng, đối diện với đám yêu quái đang bao vây mình.
-
「Nào nào, gần đây cái bọn yêu quái cắm rễ ở Vô Duyên Trủng chẳng phải là bọn ngươi sao? Số lượng khoảng ba mươi... bốn mươi... có lẽ đến năm mươi. Mà cũng đúng như dự đoán nhỉ.」
Tôi liếc nhìn bọn quái vật dị hình đang vây quanh trong trạng thái cảnh giác, rồi cất đi pháp cụ có hiệu lực chiêu dụ yêu trong game…「Yêu Chiêu Linh」 vào ngực áo, thầm nhẹ thở phào vì số lượng yêu quái nằm trong phạm vi dự tính ban đầu. Nếu ít quá hay nhiều quá đều sẽ gây phiền toái, cho nên như vậy là may mắn.
…Và rồi, ta chậm rãi, như thể đó là điều hiển nhiên, đưa tay lên.
「Vậy thì, thất lễ một chút... bị tiêu diệt đi cho ta nào.」
Ngay khi tôi hạ tay xuống, sự việc diễn ra. Thứ được ném ra bất ngờ là một viên khói gây kích ứng mạnh đến mắt và mũi. Bọn yêu quái hoảng loạn vùng vẫy vì cơn đau mắt mũi hành hạ, và đúng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, những mũi tên được tẩm kịch độc bắn ra.
「Uo!? Nguy thật!?」
Tôi hoảng hốt cúi rạp người xuống vì một mũi tên tẩm độc sượt qua ngay gần chỗ mình. May mắn thay, tôi đã nhét bông vào mũi và đeo mặt nạ có kính che mắt nên chỉ bị đau nhẹ.
Trong lúc dùng mùi hương đánh lạc hướng, hai đội đầy tớ, mỗi đội năm người, ẩn nấp trong cỏ cây xung quanh đã bắn hết tên cùng lúc màn khói tan đi. Tiếp theo là hai đội còn lại, mười người tay cầm kiếm giáo, lao vào tấn công bầy yêu quái đang trong cơn hỗn loạn.
Bọn yêu quái vốn đã bị rối loạn, giờ thì từng ba người một hợp lực tiêu diệt từng con vô cùng nhanh chóng, chắc chắn và không chút sơ suất.
「Đừng đối đầu với con nào mạnh! Trước hết là giảm bớt quân số! Đội cung, yểm trợ!!」
Ra lệnh như vậy, tôi đâm lén vào bụng một trung yêu bị thương đang điên cuồng chống trả, khiến nó rú lên rồi lùi ra trước khi nó kịp phản công. Không cần thiết phải hạ gục ngay trong một đòn. Chỉ cần bao vây, đợi thời cơ rồi công kích, rút lui. Cứ vậy mà tiêu hao đối phương cho đến khi kiệt sức là được.
Chỉ trong hơn hai mươi phút, hơn năm mươi con yêu quái đã bị tiêu diệt gần hết. Những con còn lại cũng đã suy yếu trầm trọng, kết quả đã rõ ràng.
Có thể thắng... Chắc hẳn đầy tớ nào đang chiến đấu cũng nghĩ như vậy. Nhưng…
「…!? Cái gì đây!?」
Mặt đất rung chuyển như địa chấn. Đám đầy tớ hoảng loạn. Và rồi... mặt đất nứt toác ra.
『AUAAEAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!』
Cùng với tiếng gào rú chẳng rõ là rống hay rên rỉ, một thứ từ lòng đất trồi lên. Chiếc sọ khổng lồ đầy vết nứt, lấm lem bùn đất, kế đến là cánh tay to lớn bằng xương chui ra, rồi toàn thân con quái vật nhô lên như bò ra khỏi mặt đất, phô bày thân hình dị dạng trước mắt đám đầy tớ. Trong hốc mắt của nó là bóng tối sâu thẳm, nơi tận cùng ấy phát ra ánh sáng đỏ thẫm rực cháy.
「Ngạ Giả Độc Lâu (餓者髑髏)...!!」
Một trong số các đầy tớ hét lên. Đó là cái tên của một Đại yêu nổi danh khắp Phù Tang quốc.
Tương truyền rằng, những thi thể bị vứt bỏ, bị đối xử cẩu thả, không được cúng tế tử tế, kết thành xương cốt, mang oán niệm mà hợp lại sinh ra. Triều đình đã ra luật lệ nghiêm khắc về việc chôn cất và tế lễ nhằm ngăn chặn hiện tượng này, nhưng dù vậy vẫn thường xuyên tái diễn.
Đặc biệt là ở những nơi như sào huyệt yêu quái, việc thu hồi thi thể bất khả thi. Dù có luật pháp thì những thi thể vô thừa nhận cũng chẳng ai muốn tốn công, tốn tiền xử lý, nên thường bị chôn cất qua loa tại chỗ. Có lẽ Vô Duyên Trủng này cũng đã bị quản lý tắc trách như vậy.
(Mình có điều tra từ trước rồi, nhưng... vụ này phải đặc biệt nhấn mạnh trong báo cáo mới được.)
Không chỉ Ẩn Hành Chúng mà cả Hạ Nhân Chúng cũng đã tổ chức trinh sát kỹ lưỡng bằng thức thần trước đó để xác nhận sự hiện diện của nó. Một trong những trừ yêu sư đi cùng đã tỏ vẻ khó chịu sợ con mồi cảnh giác bỏ chạy, nhưng nhờ có người khác dàn xếp, nhẫn nhịn nghe theo mà kết quả là có thêm thời gian để chuẩn bị chiến thuật và thu thập đạo cụ.
Ngạ Giả Độc Lâu, bước đi bằng bốn chi như một đứa trẻ sơ sinh, đảo mắt nhìn quanh. Rồi khi thấy các đầy tớ lùi lại vì áp lực, nó cười. Dù là xương khô, nhưng rõ ràng là một nụ cười độc ác. Rồi nó vung tay.
「Tránh ra!!」
Như một đứa trẻ đập nát côn trùng bò dưới đất, cú vung tay ấy khiến đám đầy tớ tản ra như đàn nhện bị phá tổ. Đòn đầu tiên hụt, đòn thứ hai cũng vô ích. Nhưng đòn thứ ba thì khác.
「Uwaa!!?」
Một đầy tớ không tránh kịp đã bị đánh bay. Có lẽ trúng ngay cánh tay nó. Người ấy bị hất văng, đập vào cây. Hình như đã kịp đỡ đòn nên chưa chết ngay, nhưng cánh tay trái bị gãy cong quẹo đầy kinh dị.
「Hiruma!」
「Nhanh đưa về trị thương! Mau lên!」
Theo huấn luyện từ trước, đội trưởng của tổ đó ra lệnh cho các đầy tớ còn lại đưa người bị thương về phía sau. Đồng thời, một nhóm khác bắt đầu sử dụng máy bắn đá. Nhưng với sinh vật chỉ toàn xương như Ngạ Giả Độc Lâu, đá chỉ có thể làm nó xao nhãng chút ít, chứ chẳng gây sát thương gì mấy.
Vì vậy, con át chủ bài trong lần trừ yêu này không nằm ở đây.
「Được rồi! Bắt đầu đi! Ném lưới! Trói chặt nó lại!」
Theo lệnh của tôi, một số đầy tớ đã âm thầm tiếp cận từ điểm mù rồi đồng loạt tung lưới.
『AAAAAAAAAAA!!?』
Những tấm lưới được thanh tẩy để phong ấn yêu khí, lại được đan cực kỳ chắc chắn, quấn chặt quanh khung xương của Ngạ Giả Độc Lâu, vừa gây thương tích bằng sức mạnh thanh tẩy vừa ghìm chặt chuyển động của nó.
「Ném xích sắt lên!」
Tiếp theo là những sợi xích được ném ra, cuốn lấy hai tay của con yêu quái. Mỗi sợi có vài đầy tớ hợp lực, dùng linh lực để tăng cường sức mạnh, kéo ngược lại nhằm cầm chân nó.
「Cố gắng giữ chặt đấy...!!」
Tôi thì thầm như cầu nguyện. Ngạ Giả Độc Lâu tuy là Đại yêu, nhưng con trước mắt chỉ mới xuất hiện chưa lâu, thể hình cũng chưa to lớn. Nếu là cá thể trưởng thành thì thân hình phải to như một quả núi, còn con này thì cùng lắm bằng ngôi miếu làng mà thôi. So với tiêu chuẩn, con này vẫn còn đáng yêu chán.
Không, không hề đáng yêu chút nào cả.
『AAAAAAAAAAA!!? AU….GUAAAAAAAAAAAAA!!!!』
Ngạ Giả Độc Lâu giãy giụa dữ dội, khiến vài đầy tớ bị xích lôi ngã, bị thương. Nhưng… thêm nhiều lưới và xích được tung ra, phù chú được ném tới, cuối cùng đã phong tỏa hoàn toàn chuyển động của nó.
「Kéo ngã nó xuống!!」
「Bắn vào hốc mắt!!」
Theo hiệu lệnh, con quái vật khổng lồ bị kéo ngã xuống đất. Rồi hàng loạt mũi tên bay vào nơi lẽ ra là hốc mắt. Ngạ Giả Độc Lâu, như thể một con người thực thụ, lắc đầu, rú lên thảm thiết.
「Đóng chốt xích xuống đất!!」
「Dùng rìu chặt khớp nối!!」
「Cắt đốt sống cổ! Nhanh lên!」
Vừa giữ chặt con quái vật, việc giải thể bắt đầu. Dù sao thì xương cũng là xương, chỉ cần dùng rìu đập nát khớp nối là có thể giải thể được. Một khi đã ghìm chặt bằng lưới và xích khiến nó không thể vùng vẫy theo kết cấu cơ thể thì nó chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Tay phải bị chặt từ vai, tay trái từ cổ tay, cột sống bị cắt rời khỏi phần thân dưới. Nó đổ ầm xuống, vài người dùng kiếm đâm vào giữa các khớp xương, chèn gỗ vào, dùng nguyên lý đòn bẩy để tách lìa hộp sọ khỏi thân thể.
「Giờ thì, chắc là không còn vùng vẫy được nữa đâu nhỉ?」
Cẩn thận phòng ngừa trường hợp tệ nhất là hộp sọ bay lên tấn công, tôi phủ ba lớp lưới lên nó, rồi dùng chốt đóng chặt xuống đất. Cái sọ phát ra âm thanh 「lạch cạch lạch cạch「, đôi hốc mắt vô hồn hướng thẳng vào tôi. Trong ánh nhìn ấy không chỉ có địch ý mà còn có cả nỗi sợ và run rẩy.
Như thể khi còn sống, nó cũng từng run sợ trước cái chết mà gắng gượng sống sót.
「Xin lỗi nhé, đây là công việc. Mong ngươi thông cảm.」
Ta thầm thì trong lòng sẽ tụng cho nó một bài kinh sau... rồi rút vật đó từ trong ngực áo. Một thanh đoản đao tuyệt đẹp phát ra uy lực vượt xa đẳng cấp của một đầy tớ. Đây là bảo vật được chính tay trực hệ gia tộc truyền yểm chú, hiệu quả trừ yêu đã được chứng thực.
「Rồi... chính là chỗ này!」
Tôi nhìn chằm chằm vào luồng yêu khí vài giây để xác định, rồi đâm con dao găm vào. Dù không dùng lực mấy nhưng lưỡi dao cắm sâu vào như thể đâm vào đậu phụ.
『Gư゙…gư…』
Sau tiếng rên khe khẽ, hộp sọ vỡ vụn thành hai mảnh. Và rồi, trong khoảnh khắc, cơ thể Ngạ Giả Độc Lâu tan rã, hàng trăm khúc xương nhỏ như cát rơi rụng xuống đất, để lại một đống xương trắng xóa.
「…Phù. Kết thúc rồi nhỉ.」
Tôi khẽ thở dài. Đồng thời, đám đầy tớ xung quanh cũng nhẹ nhõm đôi chút. Không khí thư giãn ra một chút... nhưng không thể cứ thế này mãi.
「Đội Mikage thu hồi đạo cụ, đội Chou chữa trị thương binh. Đội Inaba và đội Yuzuha canh phòng xung quanh. Những ai không thuộc đội cảnh giới, sau khi hoàn tất nhiệm vụ hiện tại thì xử lý xác yêu quái.」
「Rõ!」
Chiến đấu xong không thể về nhà luôn được. Dọn dẹp hậu chiến là rất quan trọng. Tôi phân công công việc cho thuộc hạ rồi để họ bắt tay vào làm.
「Hả!? Cuối cùng cũng xong rồi hả bọn bay!?」
Và rồi, ngay khi chúng ta chuẩn bị bắt đầu công việc kế tiếp, một thứ rơi từ trên trời xuống cùng với tiếng nói ấy.
「...!!?」
Trong làn bụi bay mù mịt, tôi che miệng, ho nhẹ một tiếng. Vài giây sau, trước mắt tôi là một khối thịt đầy máu…không, là con yêu quái hình dạng giống ếch khổng lồ bị bẻ gãy cánh, tứ chi bị chặt đứt. Và đứng trên bụng nó, đang nằm ngửa, là một pháp sư trừ yêu.
「...Touya-sama, đây có phải là mục tiêu của nhiệm vụ không ạ?」
「Hả? Nhìn mà không hiểu à?」
Trước câu hỏi xác nhận của tôi, Onizuki Touya, thuộc phân gia của gia tộc Onidzuki, trả lời bằng giọng mỉa mai. Chàng trai tóc đỏ này có gương mặt khôi ngô nhưng tính khí có vẻ cộc cằn, ăn nói thô lỗ. Tôi nhớ đã thấy cậu ta trong game gốc, chỉ là vai phụ xuất hiện thoáng qua.
Ở đầu game, cậu tahay gây sự với nhân vật chính rồi bị lật kèo, tùy vào route thì giữa game bị yêu quái ăn thịt hoặc bị Gorilla-sama đánh úp giết chết, cuối game thì bị hồ ly thức tỉnh chém bay đầu. Nói chung, là một nhân vật nặng mùi vận xui, chuyên làm nền cho kẻ khác, nạn nhân của yandere. Vì không được đặt tên trong nguyên tác hay chính truyện, trong fanfic thường gọi là 「Tóc đỏ làm nền」.
(Nhưng mà, đúng là Trừ yêu sư có khác…)
Tôi liếc nhìn con đại yêu hình ếch to ngang Ngạ Giả Độc Lâu vừa nãy, giờ chỉ còn là đống thịt tan tác, khẽ thở dài.
-
Con ếch vừa rồi to gần bằng Ngạ Giả Độc Lâu, nhưng xét từ yêu khí toả ra xung quanh, rõ ràng nó không phải là một đại yêu. Không sai, nó đã bước một chân vào hàng ngũ hung yêu. Mà chuyện này... nhìn vào bộ dạng của cả hai bên, e rằng trận chiến này phần lớn là một chiều, điều đó cũng dễ dàng tưởng tượng ra.
「Hà... hà... Ah, Touya-san! Tìm thấy huynh rồi!! Thật là! Đừng có tự ý đi trước một mình như vậy chứ!!」
Một giọng nói thở dốc vang lên từ phía sau. Quay lại nhìn theo giọng quen thuộc ấy, người hiện ra chính là thiếu nữ tóc bạc với gương mặt xinh xắn đáng yêu, đang mang cung tên sau lưng.
「...Ayaka-sama. Touya-sama cũng đã vất vả rồi. Không còn sót lại gì chứ ạ?」
「A, là Tomobe-san à? Tất nhiên là không rồi! Tôi đã dụ lũ yêu vào đường lui, rồi diệt gọn cả bọn đấy!!」
Sau khi nhận ra sự hiện diện của tôi, Ayaka-chan nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa cây cung của mình ra khoe. Tôi đã từng cùng cô ấy thực hiện nhiệm vụ nên hiểu rõ những mũi tên bắn ra từ cây cung được đẽo gọt từ thần mộc ấy nguy hiểm đến nhường nào, và nó lợi hại ra sao trong những trận đánh mà địch đông hơn hẳn phe mình.
…E rằng bọn quái trốn trong núi dễ phải hơn trăm con. Trái lại, đối phương mà tôi và Touya đối đầu, ngoại trừ bộ xương khô kia, chỉ là những con tiểu tốt lang thang ra ngoài để kiếm mồi.
Một khi con ếch khổng lồ thủ lĩnh bị hạ, nếu để lũ yêu quái còn lại bên ngoài tổ phát hiện ra rồi bỏ chạy tứ tán như đàn nhện bị động ổ thì sẽ rất phiền phức. Chính vì thế, trong lúc hai trụ cột là Touya và Ayaka đi săn lũ yêu quái trong tổ cùng con đại yêu ếch, tôi và người của mình có nhiệm vụ tập trung đám yêu quái ở ngoài rồi tiêu diệt triệt để chúng.
「Thế thì tốt rồi. Nhưng, xin cho thần hỏi, nhóm hộ vệ thần đã cử đi cùng hai người hiện giờ đang ở đâu ạ?」
Trước tiên, ta vui mừng vì biết không cần phải làm thêm phần việc nào khác nhờ lời của Ayaka-chan, rồi liền nhắc đến chuyện đó. Trong nhiệm vụ lần này, lẽ ra tôi đã cử một nhóm đầy tớ đi cùng để hỗ trợ cho hai người khi tiến vào tổ yêu...
「Ừm... chuyện đó...」
Ngay khi tôi nhắc đến chuyện đó, Ayaka liền sững người, khuôn mặt đông cứng lại, ngập ngừng không nói nên lời.
「Ayaka-sama...?」
「Không phải là toàn bộ đều chết đâu, nên đừng lo. Ayaka, ngươi cũng đừng có để tâm mấy chuyện đó làm gì.」
Nhìn thấy thái độ của Ayaka, nghe lời Touya nói, tôi hiểu ra mọi chuyện. Đồng thời, trong lòng không khỏi nhíu chặt, âm thầm nghiến răng. Cảm giác ấy là do tức giận, do tiếc nuối, và do nỗi bất lực không thể làm gì khác.
Các đầy tớ theo chân các trừ yêu sư vào tổ trong rừng... nhóm Nowaki trở về căn cứ cùng người bị thương là vào khoảng một canh giờ rưỡi sau khi Ayaka trở lại. Đội ngũ vốn chỉ gồm năm người, nhưng lần này được đặc cách tăng cường lên thành bảy người một tổ. Trong đó tổn thất có hai người bị thương nhẹ, một người bị thương nặng, và... một người đã tử trận.
-
「………Hừm, ta đã xác nhận chi tiết. Năm người bị thương nhẹ, hai người trọng thương, một người tử vong sao. So với dự tính thì tổn thất lần này tốt hơn nhiều. Thành thật mà nói, ta còn tưởng sẽ có thêm vài người chết nữa cơ đấy, thật bất ngờ.」
Trong một góc trong dinh thự Onizuki, tại gian phòng được dùng làm văn phòng làm việc, thủ lĩnh của Hạ Nhân Chúng, Onizuki Shisui điềm nhiên cất lời, kèm theo nụ cười xã giao qua loa thường thấy. Bên cạnh y là vị trợ lý hỗ trợ Hạ Nhân Chúng đang đứng chờ, còn tôi thì quỳ gối trước mặt sau khi nộp bản báo cáo, trình bày lại toàn bộ diễn biến cuộc trừ yêu mấy hôm trước.
「Lần nào cũng vậy, báo cáo của cậu rất chi tiết, thật là giúp ích rất nhiều. Có không ít người trong số những kẻ trực tiếp ra tay trừ yêu chỉ làm báo cáo sơ sài cho có lệ thôi. Khi ghi chép lưu trữ lại thì phiền phức lắm đấy.」
Liếc nhìn sơ qua xấp tài liệu, Shisui khẽ mỉm cười.
Những Trừ yêu sư chính tông được triều đình phê chuẩn vốn thuộc tầng lớp trí thức. Nhưng mà… nói thế không có nghĩa ai nấy cũng đều nghiêm túc chỉn chu cả. Ngược lại, cũng có không ít kẻ vì có chút năng lực liền sinh lòng kiêu ngạo, xem thường mối nguy hại từ yêu quái.
Và chính những kẻ như thế lại càng hay lơ là khâu báo cáo sau khi trừ yêu xong, dẫn đến việc khó có thể rút ra thông tin và bài học từ đó. Dù vậy, nếu không phải đối đầu với Hung yêu thì cũng chẳng đến mức thất bại đâu… Tuy nhiên, đối với các trừ yêu sư thì chưa biết ra sao, chứ với Hạ Nhân Chúng hay Ẩn Hành Chúng như bọn tôi thì mỗi lần xuất trận đều là đem tính mạng ra đánh cược.
「Ayaka-kun thì vẫn còn chịu khó báo cáo đàng hoàng, chứ Touya-kun thì cẩu thả lắm, không được vậy đâu. …Với lại, cậu còn giúp tính toán các khoản chi phí cũng rất có ích. Lập sổ sách thanh toán rõ ràng như vậy thì cũng dễ thuyết phục được Uemon-dono hơn.」
Uemon là người giám sát tài chính của gia tộc Onizuki, không phải là kẻ keo kiệt, nhưng tuyệt đối là hạng tham tiền. Y sẽ không chi tiền một cách vô ích hay hoang phí. Vì vậy, để thuyết phục y, việc quản lý sổ sách chi tiêu là điều tất yếu.
「Tạm chưa bàn đến tổn thất vật tư, việc thiếu hụt nhân lực mới là vấn đề nghiêm trọng hơn. Dẫu cho có thời gian thì thương binh cũng có thể hồi phục, nhưng việc số lượng thành viên giảm sút tuyệt đối thì không thể bỏ qua được. Thần xin được khẩn cầu người cân nhắc việc bổ sung thêm nhân lực ạ」
Vừa cúi đầu sâu xuống, tôi vừa cất tiếng nêu ra yêu cầu mà bản thân đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần kể từ khi nhậm chức. Đây là một vấn đề cấp thiết.
Hạ Nhân Chúng gia tộc Onizuki, trong số các gia tộc trừ yêu được triều đình xứ Phù Tang công nhận, thuộc hàng quy mô lớn, biên chế gần trăm người. Thế nhưng, con số đó chỉ là trên danh nghĩa, thực tế chưa bao giờ đạt tới, thậm chí mấy năm gần đây còn tổn thất liên tục. Số lượng các nhiệm vụ nhà Onizuki nhận được cùng độ khó ngày càng tăng khiến chất lượng nhân lực suy giảm rõ rệt. Không, phải nói thẳng ra, so với thời điểm tôi nhậm chức, trình độ huấn luyện hiện nay đã giảm sút, hoàn toàn không có dấu hiệu cải thiện, tôi gần như có thể khẳng định điều đó.
Muốn nâng cao trình độ huấn luyện thì phải làm thế nào? Thực chiến? Không, không phải. Kinh nghiệm thực chiến tuy không thể xem nhẹ, nhưng chung quy chỉ là cách để lĩnh hội những điều không thể học qua huấn luyện và chứng minh kỹ năng đã rèn giũa.
Nói cho đơn giản, cách hiệu quả nhất để nâng cao trình độ là huấn luyện. Nhưng không phải cứ luyện tập theo kiểu rập khuôn là được. Điều quan trọng là phải học kỹ thuật một cách bài bản.
Từ cách sử dụng vũ khí cơ bản, phương pháp ứng phó với ảo thuật, cách che giấu khí tức, kỹ thuật bám đuôi, đến các kỹ năng sinh tồn khi ở rừng núi, cách giữ vững tinh thần trong hoàn cảnh cận kề cái chết, niềm tin vào bản thân khi đối mặt với nghịch cảnh… Muốn lĩnh hội và nắm vững những điều đó thì chỉ có thể thông qua huấn luyện, và người đảm nhiệm vai trò huấn luyện cũng cần phải có năng lực.
Tình trạng nhân sự hao kiệt…đặc biệt là thiếu hụt tầng lớp trung cấp trở lên, là vấn đề nghiêm trọng. Việc thiếu người có năng lực và kinh nghiệm để làm giáo quan sẽ dẫn đến chất lượng huấn luyện giảm sút, kéo theo trình độ của các đầy tớ mới cũng yếu kém. Hơn nữa, những đầy tớ lão luyện còn kiêm luôn vai trò chỉ huy thực địa. Nếu họ thiếu hụt thì chỉ còn cách đưa người yếu kém vào thế chỗ, dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực đến năng lực hoàn thành nhiệm vụ của cả tổ đội. Còn vấn đề thiếu nhân lực đơn thuần thì cũng phiền phức không kém, vì nó khiến thời gian nghỉ ngơi và huấn luyện bị rút ngắn, từ đó khiến tỷ lệ sống sót của đầy tớ ngày càng thấp đi.
Tất nhiên, cũng không phải cứ muốn là có thể dễ dàng tuyển thêm người được.
「Chuyện như vậy… ngươi đã nói nhiều lần rồi, nhưng Shisui-sama còn bận trăm công ngàn việc. Ngài ấy đâu có dư hơi mà bận tâm đến đám đầy tớ các ngươi. Vấn đề thiếu người, các ngươi tự nghĩ cách mà giải quyết đi!」
Ngươi buông lời cay nghiệt như vậy chính là phó quan Hạ Nhân Chúng, Miyamizu Shizuka, một trong những gia nhân dưới sự bảo hộ của gia tộc Onizuki.
Nhân tiện, ở đây 「gia nhân」 là cách gọi những trừ yêu sư hạng hai, chưa được triều đình chính thức công nhận là gia tộc trừ yêu, mà phải quy phục dưới trướng những gia tộc đã được công nhận như Onizuki. Miyamizu Shizuka cũng là một người như vậy. Gia tộc của cô ta chỉ mới ba đời, có lịch sử chừng nửa thế kỷ, hiện đang sống dựa vào nhà Onizuki… Tuy vậy, năng lực thì cũng đủ để một mình đối phó với cả mười đầy tớ cùng lúc.
Dẫu vậy, việc ấy tạm gác sang một bên…
「Thần đã rõ. Tuy thật đáng hổ thẹn, nhưng không thể phủ nhận rằng nỗ lực của chúng thần vẫn chưa đủ. Tuy nhiên………」
Tôi thuận theo lời Miyamizu Shizuka, không phản bác để cô không nổi nóng, nhưng vẫn không thể không đưa ra yêu cầu. Bởi tôi buộc phải làm vậy.
Không cần ai nhắc nhở, từ khi nhậm chức đến nay, tôi đã làm tất cả những gì có thể.
Khi thời gian huấn luyện không đủ, tôi dùng công cụ và thông tin để bù đắp, từ đó lập nên các kế hoạch hành động. Để chia sẻ kiến thức huấn luyện, tôi dùng tranh minh họa trực quan hóa các mẹo nhỏ. Vì biết đa số không giỏi đọc chữ nên tôi chuyển sang dạng truyện tranh. Đồng thời, tôi âm thầm sửa đổi nội dung giáo dục tư tưởng sao cho người của Onizuki không phát hiện, thúc đẩy tinh thần tự lập, dạy họ biết suy nghĩ, nâng cao sự linh hoạt và khả năng ứng biến của từng cá nhân. Nhất là điểm cuối cùng này, hơi có phần nguy hiểm.
Nếu bị phát hiện, có thể sẽ bị cách chức… Thế nhưng, không thể phủ nhận rằng đầy tớ dưới quyền tôi trình độ còn thấp. Tôi không muốn họ phải chết uổng, nên chỉ còn cách che giấu khéo léo mà xoay xở.
Dù vậy, thực tế vẫn là nhân lực vô cùng thiếu hụt.
「Chậc, vô dụng…!!」
「Bình tĩnh đi, Shizuka.」
Trước lời khẩn nài đầy tuyệt vọng của tôi, Shisui nhẹ nhàng ngăn lời trách móc của vị gia nhân kia.
「Nhưng mà, Shisui-sama. Tên này chỉ là một đầy tớ mà cũng dám đưa ra yêu cầu…」
「Nếu chỉ biết gật đầu đồng ý mà không suy nghĩ gì thì chẳng thể làm được chức vụ như của cậu ấy đâu. Nếu có vấn đề thì cứ nói thẳng ra, nếu có yêu cầu thì càng phải trình bày rõ ràng. Chứ đợi đến khi không thể cứu vãn mới báo cáo thì ai mà chịu trách nhiệm được. …Phải không nào?」
Lời nói để xoa dịu Shizuka, cuối cùng lại hướng về phía tôi. Tôi chỉ cúi đầu sâu hơn nữa để đáp lại. Không rõ Shisui nhìn nhận thái độ đó thế nào, y im lặng, ánh mắt nheo lại suy tư trong chốc lát.
「………Nào, ta không phủ nhận lời Shizuka, nhưng cậu cũng biết rõ, đầy tớ đâu phải vật hy sinh có thể tiêu hao bừa bãi. Ngay cả đầy tớ cũng phải có mức linh lực tối thiểu, mà người có linh lực vốn dĩ cũng không nhiều.」
Hơn nữa, dù có người có linh lực thì cũng không phải cứ thế là đưa vào làm đầy tớ được ngay. Người có linh lực không chỉ có mỗi các gia tộc trừ yêu sư cần, và cũng không chỉ mỗi Hạ Nhân Chúng muốn.
「Dĩ nhiên, ta cũng không định khoanh tay đứng nhìn tình hình tệ đi. Trong lúc làm việc, ta cũng tranh thủ tìm người phù hợp. Và thật ra thì… hừm. Có một đứa trẻ mà ta vẫn đang do dự không biết có nên cho gia nhập Hạ Nhân Chúng hay không.」
Cuối cùng, y khẽ ngập ngừng, trên mặt hiện lên vẻ khó xử. Một khoảng lặng trôi qua, rồi Shisui cầm lấy chiếc chuông trên bàn, cất giọng nặng nề.
「Vào đi.」
Rung chuông gọi, Shisui ra hiệu cho người đang chờ ở hậu sảnh bước vào. Vài chục giây sau, cánh cửa kéo mở ra, một bóng người bước vào.
Là một đứa trẻ nhỏ, khoác trên người bộ suikan.
「…!?」
Tôi không khỏi sửng sốt khi trông thấy bóng dáng quen thuộc đó. Vậy ra, là lúc này mà cậu ta đã xuất hiện sao…
「Ta phát hiện ra đứa trẻ này khi đến chùa Enrei hôm trước. Sau khi thương lượng với các vị trụ trì ở đó, ta đã mua về. Vẫn chưa quyết định là sẽ đưa nó thành gia nhân hay đầy tớ… Nhưng trước mắt, ta muốn giao nó cho cậu chăm sóc một thời gian.」
Shisui vẫn nở nụ cười đầy vẻ thăm dò, hệt như mọi khi, rồi ra lệnh cho ta.
「………Vâng, thần đã rõ.」
Dựa vào kiến thức từ trò chơi, tôi có thể đoán gần như chắc chắn đứa trẻ này sẽ không trở thành đầy tớ. Thế nhưng tôi vẫn cúi đầu thật sâu để đáp lại mệnh lệnh đó. Dù sao thì, tôi cũng đâu có quyền từ chối.
Và như thế, tôi đã tiếp nhận đứa trẻ ấy.
Một nhân vật phụ trong route tình cảm của 「Yamiyo no Hotaru」, từng khiến không biết bao người chơi lệch lạc sở thích, đồng thời cũng thu hút vô số hủ nữ.
Đứa trẻ từng là đồng tử của chùa, nhờ sở hữu linh lực mà được gia tộc Onizuki nhận về nuôi dưỡng, một thiếu niên nhỏ tuổi, tên là Shirawakamaru [note72855], với dung mạo xinh đẹp khiến người ta lầm tưởng là con gái, chính là người mà tôi sẽ phải chăm nom kể từ giờ…
-
「………Thật là, cả hai chị em đều giỏi thật đấy」
Sau khi xác nhận tên đầy tớ vốn được biết đến như quân cờ của Nhị tiểu thư Onizuki, đã lui ra ngoài, Onizuki khẽ lẩm bẩm, giọng mang nửa phần như đang nói với cấp trên của mình.
Chuyện tên đầy tớ đó được bổ nhiệm vào chức vụ Inshoku hoàn toàn là vì lý do chính trị. Cũng chính vì lý do chính trị mà cậu ta bị ép đảm nhận chức vụ này
Chuyện đại tiểu thư Onizuki cố tình cho một kẻ hầu thuộc phe đối địch lên làm Inshoku, hẳn là nhằm đánh cược vào khả năng thất bại để hạ bệ em gái mình. Thông thường, một tên đầy tớ không có học thức gì đột ngột đảm nhận vị trí Inshoku thì thất bại là điều hiển nhiên. Chắc chắn nàng ta định nhân đó mà tách rời thuộc hạ của em gái mình rồi dìm họ xuống... Thế nhưng, trong việc này, có lẽ nên nói là nhị tiểu thư đã làm rất tốt.
「Tính toán, văn chương... Quả thật, nhị tiểu thư dạy được một tên đầy tớ vô học tới mức ấy cũng tài thật」
Đã có không ít người cho rằng chàng thanh niên sẽ sớm thất bại, thế nhưng hơn một năm kể từ khi được bổ nhiệm, tên đầy tớ ấy xử lý công việc thuận buồm xuôi gió nằm ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả nàng cũng không khỏi kinh ngạc.
Không chỉ vậy, Nhị Công chúa còn lợi dụng việc thuộc hạ của mình được bổ nhiệm để tăng cường ảnh hưởng lên đám thuộc hạ. Gần đây, số lượng đơn xin mua dụng cụ từ gia tộc Tachibana, thế lực hậu thuẫn mà nàng thu nạp, gia tăng rõ rệt, chắc chắn là do chỉ thị từ tên đầy tớ kia. Ở phía sau hậu trường, hẳn lợi ích và đặc quyền cũng đang được chia chác.
Dù vậy, phe phái của Đại tiểu thư, vốn đã tính sai nước cờ, cũng không chịu ngồi yên. Trái lại, còn có tin đồn họ đang định lợi dụng chính việc bổ nhiệm bất ngờ thành công này để chen chân vào nhân sự ở các bộ phận khác. Tất nhiên, mục tiêu của họ là cài người thuộc phe mình vào những vị trí trọng yếu.
「Dù sao thì, chỉ cần dùng được là được rồi. So với kỳ vọng ban đầu, hắn có ích hơn nhiều. Thế thì chẳng có lý do gì chúng ta phải phản đối cả.」
「Nhưng mà…」
Shizuka khẽ chau mày đáp lại lời Shisui đang vừa làm việc vừa bình thản cất giọng. Trong mắt cô, thực lực thực sự của tên đầy tớ ấy thì không nói làm gì, nhưng cái cách mà hắn bị nhồi nhét vào chức vụ Inshoku kia, xuất phát điểm đầy mùi chính trị ấy… thật sự khiến cô thấy bực bội và khó chịu.
Nếu có ai hỏi ai là người nên kế thừa vị trí gia chủ Onizuki, vốn giờ đây đã trở thành một phế nhân, thì không cần đắn đo, Shizuki chắc chắn sẽ xướng tên người đàn ông trước mặt, người vừa là cấp trên, vừa là sư phụ của cô. Tuy người ấy đã tự mình từ chối và bị loại khỏi danh sách kế vị, nhưng đối với cô, Onizuki Shisui, người từng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí gia chủ đời kế tiếp, vẫn luôn là một người cô tôn kính. Thậm chí, đến tận bây giờ cô vẫn tin rằng, so với hai chị em kia, Shisui mới là người xứng đáng kế vị hơn.
「Hai cô nàng đó đều rất xuất sắc. Về lâu dài, hẳn sẽ trở thành những gia chủ tốt hơn ta rất nhiều. Phải đặt đúng người đúng chỗ mới là điều quan trọng」
Shishui điềm đạm đáp lời như thể đang nêu lên một sự thật. Lời lẽ ấy chẳng hề mang theo sự khiêm tốn hay nhún nhường, mà là những lời lẽ như thể đang thuật lại điều đương nhiên. Và thực ra, điều đó cũng không sai. Nếu không tính đến tính cách, thì cả hai chị em nhà Onizuki đều là những nhân tài xuất chúng, đầy triển vọng trong tương lai.
Dù vậy, có lẽ điều mà phần lớn mọi người không nhận ra, chính tính cách ấy mới là vấn đề lớn nhất…
「………Việc giao tên nhóc hỗn xược và dơ dáy đó cho đầy tớ kia quản lý, cũng là dùng người đúng chỗ sao?」
Shizuka hỏi về chuyện nhân sự lúc nãy với vẻ mặt vẫn chưa thể chấp nhận.
「Cô không hài lòng à?」
「Không… nhưng mà……… đứa nhóc như thế, bất kể là làm gia nhân hay đầy tớ, đều e là sẽ chỉ gây rắc rối thôi.」
Giọng điệu của nàng rõ ràng đầy khinh miệt lẫn chán ghét. Thật vậy, đứa trẻ ấy tuy có linh lực bằng một Trừ yêu sư hạ cấp, thì xét tổng thể, vẫn là người không phù hợp để tiếp nhận vào Onizuki. Theo suy đoán của Shizuka, bản thân thằng bé ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
「Ta hiểu cảm giác ấy. …Nhưng, thôi thì cứ để mặc như vậy một thời gian cũng được.」
「Để mặc sao ạ…」
「Ừ, cứ để mặc thế đi. …Gì chứ, cậu Tomobe nhận chăm sóc nó cũng không phải kẻ ngu ngốc đâu. Cậu ta đã đảm nhiệm chức Inshoku hơn một năm rồi, giờ là lúc thích hợp để trải nghiệm những việc như thế. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là cơ hội tốt.」
Shisui vừa nói vừa nở nụ cười mà không ai có thể đoán được thật tâm. Người đàn ông này, bên ngoài thì luôn dịu dàng, lịch thiệp với tất cả mọi người, nhưng thực chất lại là kẻ đủ khiến những người có con mắt nhìn người tinh tường phải dè chừng vì thâm sâu khó lường.
「Thôi được rồi, quay lại làm việc thôi. …Thật là, nhiệm vụ thì đã xong mà vẫn còn hàng đống văn thư cần phê duyệt thế này, chẳng biết bao giờ mới kết thúc.」
Vừa lẩm bẩm như thế, người đàn ông từng mua đứa bé ấy từ một ngôi làng hẻo lánh và mang về dinh thự gia tộc Onizuki lại dồn toàn bộ tâm trí trở lại với công việc trước mặt………


28 Bình luận