Web Novel - Phần 1 ~ Hậu truyện (50 chương)
Hậu chương 03: Thiên đường của các ông chú
4 Bình luận - Độ dài: 4,457 từ - Cập nhật:
"Ơm...ngài Anh hùng."
"Gì hử, Seron?"
"Tại sao tôi lại bị bắt quỳ ở chi nhánh Hội săn bắt vậy ạ?"
Seron đang quỳ trên sàn cứng ở Chi nhánh Hội săn bắt Quận 42.
Xung quanh cậu ta là những khuôn mặt đàn ông nghiêm nghị.
Bản thân Seron dường như không hiểu tại sao lại rơi vào tình huống này.
Muốn biết lý do à?
Thôi được, lần này ta sẽ đặc biệt giải thích cho!
"Do cái màn cầu hôn vui nhộn đó của anh đấy!"
"Ơ!? Nhưng bản thân tôi cảm thấy mình đã làm khá tốt rồi mà...?"
Tôi bị sốc trước biểu cảm sốc của Seron.
Thiệt luôn!?
Đẹp trai mà ngu thế!?
"Tao cũng được hỏi không?"
Usse xen vào cuộc trò chuyện với khuôn mặt đáng sợ.
"Cho phép."
"Mày ngon nhờ... Tụi bậy, tại sao lại ở đây?"
"Vì ở đó có núi!"
"Có đéo! Đây là trong nhà!"
"Vậy thì tôi cũng muốn hỏi... tại sao tôi lại được gọi đến đây?"
Assunto hỏi với nụ cười mỉa mai.
"Vì ở đó có núi!"
"...Hôm nay Yashiro-san định dùng câu đó để trốn tránh hết sao?"
Assunto cùng những tinh anh tập hợp tại đây đều cười khổ.
Thành phần của những tinh anh gồm Usse, Assunto, Mormat, Umaro, Becco và Percy.
Và tôi, cùng Seron đang quỳ, tổng cộng tám người đang đối mặt nhau trong phòng văn phòng chi nhánh Hội săn bắt Quận 42.
Cuộc họp của The Men.
Thực sự là một bức tranh rất nam tính, nhưng lần này thì như vậy là ổn. Tôi cố ý chọn đội hình này.
"Tôi coi các người là đàn ông đích thực, nên muốn nhờ các người biến thằng đẹp trai đần này thành một 'nam nhi' thực thụ."
"Ơm... thằng đẹp trai đần phải chăng ám chỉ tôi?"
Chứ còn ai nữa?
Đối với đàn ông, kiểu "có chút tự nhiên cũng dễ thương~" chỉ có thể chấp nhận được đến hết cấp ba thôi. Qua tuổi đôi mươi mà vẫn đi route dễ thương thì quá miễn cưỡng rồi.
Nên quyết định theo phong cách ngầu hơn.
"Thực ra, tôi muốn gọi Pompeo của tiệm Luxury hay gã phong cách Zenobios, nhưng không thể làm phiền người của quận khác vì vấn đề nội bộ Quận 42 được."
Về mặt ăn diện, có thể khẳng định hai người đó họ xuất chúng ở mức độ nhất định.
"Ủa, tôi cũng là cư dân quận khác mà?"
Percy với lớp trang điểm hoàn hảo từ nhà máy đường nói điều gì đó không hiểu nổi.
Cư dân quận khác...?
"Chỗ ở của anh là khu đất trống bên cạnh trại gà đó chứ? Anh lén ở đó hoài kia mà!"
"Ơ kìa!? Ch-chú em! Chuyện đó là... bí mật kia mà!?"
Không không không, mọi người đều biết rồi.
Mà, thời gian ngươi ở Quận 42 hoàn toàn vượt quá thời gian ở Quận 40 rồi đấy?
Nhà máy đường chắc chắn đã thuộc về em gái rồi đúng không?
"Nếu cậu muốn, tôi có thể nhượng lại tấm bạt che gió. Tôi sẽ bán rẻ cho."
"Đừng có kinh doanh ở đây, Assunto."
Tấm bạt ở khu đất trống... hoàn toàn thành người vô gia cư rồi còn gì.
"...Tùy giá."
"Đừng có cân nhắc chuyện đó, Percy!"
Cũng đừng có cư trú! Về nhà dùm cái!
"Vậy, Yashiro-san. Tại sao bọn tôi lại được gọi đến’s?"
"Ông cũng thấy rồi mà phải không? Cảnh cầu hôn của tên này."
""""Cầu hôn!?""""
Usse, Assunto, Momat, Percy - những người không biết sự thật này - xúm lại Seron và nói những lời khen ngợi.
"Cuối cùng cậu cũng quyết tâm rồi sao!?"
"Chúc mừng nhé."
"Làm tốt lắm! Tôi nhìn nhận lại cậu đó!"
"Ái chà! Chia sẻ tôi chút vận may với! Cho tôi chạm vào một tí!"
"Ôi... xấu hổ quá."
"Mấy ngươi đừng có khen! Còn anh thì đừng ngại ngùng!"
Hôm nay không phải buổi họp ấm cúng như vậy đâu!
Đây là cuộc họp nghiêm túc của những 'nam nhi' thực thụ!
"Như thế hoàn toàn không được! Thực tế, Wendy chưa hiểu rõ ràng đó là lời cầu hôn!"
"Vậy ạ...?"
"À thì, cô ta có thể cảm nhận được qua không khí... nhưng, không chắc nịch đúng không?"
"Chắc nịch... ạ?"
Phải.
Lời cầu hôn chỉ có một lần trong đời. Phải là thứ gì đó in sâu vào trái tim hàng chục năm.
"Lời cầu hôn chắc nịch là lời cầu hôn làm cho cô gái đối phương... phải khóc!"
"Kh-khóc sao!?"
"Là nước mắt cảm động!"
Và những giọt nước mắt đó tỏa ra ánh sáng đẹp nhất thế gian.
"Những giọt nước mắt đó chắc chắn tỏa ra ánh sáng đẹp nhất thế gian đúng không’s?"
"Trùng quan điểm với ông làm tôi thấy khó chịu ghê."
"Tại sao’s!?"
Đồ cáo thơ mộng.
Nói được câu sến như vậy mà vẫn bình thản. Tôi không nói ra nên an toàn!
"Ngài Anh hùng!"
Vẫn đang quỳ trên sàn, Seron chống tay xuống và nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Chỗ nào không ổn ạ!? Xin hãy chỉ giáo!"
Chỗ nào à...
"À~... đầu tiên, việc bắt chước y hệt những lời nghe được từ người khác, nói sao đây nhỉ... anh không nghĩ là thiếu chu đáo sao?"
"...Công nhận. Vì quá khao khát những lời lẽ đẹp đẽ... nên tôi đã nói bằng câu vay mượn."
Ừm, việc có phải lời lẽ đẹp đẽ hay không thì tạm gác lại... cơ mà, chú mày từng định dùng 'Nâng lòng đỏ và lòng trắng chúc mừng' đấy? Nghĩ kỹ lại xem câu đó có đẹp tí nào không? Lời cầu hôn bằng câu vay mượn quả thực vô vị.
Văn mẫu tuy không lạc đề, nhưng lại thiếu sự ấm áp.
Ngay cả cách đơn giản cũng cần tính độc đáo.
"Vì vậy, tôi đã tập hợp mấy gã đàn ông ở đây để đưa ra ý kiến tham khảo."
"Ơ khoan, Yashiro!?"
Usse túm lấy cổ áo tôi kéo lại gần với tốc độ kinh hoàng.
Gì vậy, mặt gần quá đấy, kinh tởm. Và đáng sợ nữa.
"Mày... chẳng lẽ định bảo bọn tao dạy cách tán gái à?"
"Đúng là Usse có khác. Hiểu nhanh thật đấy."
"Đừng có đùa! Tao không làm những việc xấu hổ như vậy được đâu!"
"Không thể nói được lời tán tỉnh mà tự xưng là Hội săn bắt!?"
"Mày nghĩ Hội săn bắt là nơi như thế nào vậy!?"
Thì, đi săn đúng không?
"Với khí thế săn ma thú, săn luôn những cô gái dễ thương đúng không?"
"Làm gì có!"
Usse đỏ bừng mặt, trối chết phản bác.
Đâu cần phải gay gắt như vậy chứ...
"Seron hiện đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời. Hợp tác giúp cậu ta đi mà."
"Liên quan gì đến bọn tao!?"
"Nếu lời cầu hôn của Seron không tốt, khiến việc kết hôn bị đình trệ thì sao!? Ông sẽ chịu trách nhiệm làm vợ Seron à!?"
"Vớ vẩn! Cơ mà, mày dạy thì tốt hơn chứ!"
"Yashiro mới mười sáu tuổi thôi mừ."
"Thế thì sao!? Và đừng có tự gọi mình bằng tên, thấy gớm quá!"
"...À, xin lỗi. Đã mười bảy tuổi rồi."
"Đã nói là không quan trọng!"
Như để ủng hộ Usse không hợp tác, Umaro cũng mở miệng với vẻ bối rối:
"Ơm, Yashiro-san. Ngay từ đầu, việc cầu hôn chỉ có khi quý tộc tán tỉnh tiểu thư thôi’s, bọn tôi là thường dân, nên không cần cầu kì đến thế..."
"Im đi!"
Nhà người ta là nhà người ta! Nhà mình là nhà mình!
Nếu không để cậu ta làm lại đàng hoàng ở đây, văn hóa cầu hôn sai lầm sẽ lan rộng khắp Quận 42.
Kiểu tsundere, kiểu trendy drama... hơn nữa, cả hai kiểu đó đều sẽ bị tung tin đồn tệ hại dưới nhận thức sai lầm là 'kiểu Yashiro'.
...Bằng mọi giá phải tạo ra phong cách tiêu chuẩn của Quận 42 do 'ai đó khác ngoài tôi' đề xuất.
"Giả sử Magda được vị quý tộc nào đó chú ý và nhận lời cầu hôn..."
"Là tên Javier phải không!? Hắn đã làm gì Magda-tan’s!?"
Ơ không, lão tiều phu Javier là lolicon nặng nên quả là kẻ tình nghi số một... nhưng đừng có vu khống lão, được không?
"Lúc đó, ông sẽ ngậm ngón tay đứng nhìn à?"
"Đương nhiên là tôi sẽ cản trở rồi’s!"
"Nhưng ông có thể làm gì?"
"...Ư!"
"Với quan niệm tình yêu hời hợt như 'cầu hôn là việc của quý tộc', thả mình theo dòng chảy, liệu ông có thể đấu lại được với kẻ đã bày tỏ thiện ý đàng hoàng không?"
"Ch-chuyện đó..."
Ông nghĩ một thằng đàn ông để đối phương "tự hiểu qua không khí" có thể đấu lại được với thằng nói rõ ràng "Kết hôn với anh đi" à?
Này, mấy thằng đần độn kia, nghe cho kỹ đây.
Dù hai người có yêu nhau đến mấy...
"Phụ nữ dù hiểu rõ tình cảm rồi, vẫn muốn được nghe bằng lời."
Nghe tôi nói, bọn đàn ông có mặt ở đó đều thở dài "Haa~..." với vẻ thấm thía.
Như thể họ mới biết điều hiển nhiên ấy lần đầu.
"Khi bất an, lòng người sẽ dao động... Mất rồi mới lo thì chẳng phải đã muộn sao?"
Bị nói với chút khiêu khích, Umaro dựng tóc lông toàn thân bông xù, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Usse.
"Usse! Dạy tôi câu tán tỉnh tuyệt chiêu đi’s!"
"Tại sao lại là tao kia chứ!?"
"Anh thuộc Hội săn bắt mà’s!?"
"Đã bảo Hội săn bắt không phải chỗ như vậy rồi mà!"
Usse cáu kỉnh gãi cái đầu bù xù.
Gã này, mặt đáng sợ thế mà lại ngại ngùng chuyện tình cảm nhỉ.
"Mấy chuyện đó Percy là sở trường của Percy kia mà!? Chải chuốt thế còn gì!"
"Hả!? Tại sao lại là tôi!? Và tôi không có chải chuốt! Tôi toàn tâm toàn ý nhá!"
Percy phản bác một cách sành sỏi không thể nào hơn.
Toàn tâm toàn ý thì tôi công nhận, nhưng toàn thân hắn đều toát ra vẻ hào nhoáng, nên bị gọi là chải chuốt cũng đành chịu thôi.
Thằng này thì cho dù làm gương mẫu rồi trượt thảm hại cũng không sao. Không ai đau lòng đâu.
"Được rồi, Percy. Anh làm gương mẫu đi."
"Hả!? Không được đâu! Tôi hoàn toàn không biết!"
Percy dù là Percy mà cũng phản bác.
Thằng này dù không ai hỏi cũng nói mấy câu ngu như 'cách phân biệt giới tính gà con', thế mà khi tôi bảo làm thì lại không làm sao? Thế cho nên tiền trang điểm hàng tháng mới đè nặng cuộc sống đấy.
"Cơ mà, tình yêu trong sáng của tôi không phải thứ hời hợt để đem ra làm trò biểu diễn."
Gã lửng chó trang điểm nói như một người trưởng thành.
Theo dõi con gái người ta lộ liễu thế kia mà còn bày đặt tỏ ra thanh cao.
Tôi liếc mắt về phía Assunto.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Assunto khẽ gật đầu. "Không biết cậu định làm gì, nhưng tôi sẽ hợp tác" chăng? Ý định của tôi có vẻ đã được truyền đạt. Quả là Assunto.
Vậy thì, kéo cần câu thôi nhỉ...
"Tức là sao? Percy đang nói 'nếu đối phương là Nephele thì xấu hổ không dám cho xem' à?"
"Ơ kìa!? Chú em! Đừng nói bậy!"
"Nhưng xấu hổ đúng không?"
"Tôi không xấu hổ! Mà còn muốn khoe nữa! Tình yêu Platonic đẹp đẽ giữa tôi và Nephele-san! Các người sẽ phải rơi nước mắt cảm động đấy!"
Lúc này tôi ra hiệu cho Assunto.
Lòng bàn tay hướng lên, cong ngón tay nhẹ nhàng. Là tín hiệu 'kích thích không khí'.
"Đúng là nếu có cô gái tuyệt vời như Nephele-san làm đối tượng, chắc hẳn sẽ là câu chuyện rất lãng mạn."
"Phải không!? Ông cũng nghĩ vậy đúng không!?"
"Vâng. Không có nhiều cô gái tuyệt vời như cô ấy. Đảm đang, hiền hòa và rất nữ tính..."
"Ồ, quả là Assunto! Ông có con mắt nhìn người thật đấy!"
Assunto đã khéo léo kích thích Percy.
Tại đây tôi nên khích thêm một chút.
"Chắc Assunto cũng không khỏi xao động nếu được Nephele tán tỉnh nhỉ?"
"Hể? ...À, ờ, về việc đó thì cũng không thể nói chắc chắn là không... cô ấy tuyệt vời mà. Không biết sẽ ra sao... nhưng mà, có lẽ cô ấy sẽ không để ý đến tôi đâu. Ôi, tiếc quá, fufufu..."
Ánh mắt Percy trở nên sắc bén, Assunto vội vàng chính đốn vẻ mặt.
Cái gọi là ‘tình yêu trong sáng’ có vẻ dễ biến ánh mắt người ta thành ánh mắt kẻ sát nhân. Đáng sợ thật.
"Tuy nhiên, để chinh phục một cô gái tuyệt vời như vậy, cần có 'lời tán tỉnh' khá tinh tế, cậu không nghĩ vậy sao, Percy-san?"
"Ừm... nói vậy cũng đúng..."
"Thế, sao nào? Thử luyện tập một lần ở đây chứ?"
"...Ừ. Để tôi thử xem sao."
Ngon!
Assunto đã lùa được Percy. Giỏi lắm, Assunto.
"Thế thì, Usse. Ông đóng vai Nephele đi."
""Hả!?""
Tiếng phản đối vang lên từ cả Usse lẫn Percy.
"Tại sao tao phải làm việc đó chứ!?"
"Nephele-san không phải gã cơ bắp mặt dữ tợn như thế này, chú em!"
"Thôi đủ rồi, cứ làm đi. Phí thời gian quá."
Cứ câu nệ những chuyện nhỏ nhặt là bằng chứng của kẻ tiểu nhân đấy.
Tôi thuyết phục hai gã ngốc đang làm ồn và đẩy câu chuyện tiếp tục.
Usse sẽ đóng vai Nephele, Percy sẽ cầu hôn ông ta.
...Cảnh tượng thật xấu xí... Gã đáng sợ và thằng hào nhoáng đối mặt nhau, không biết làm gì.
Nhưng đây cũng là để văn hóa kỳ lạ không định hình ở Quận 42... và để xóa bỏ tin đồn tệ hại về tôi. Dù miễn cưỡng cũng phải bắt làm.
"Được rồi. Nào, Usse, nói gì đó giống Nephele đi. Sự đồng cảm khá quan trọng."
"Dù mày có nói vậy đi nữa thì..."
"Gì cũng được. Thử nói những gì Nephele có thể nói ấy."
"Ừm~..."
Usse khoanh tay, nhăn mặt suy nghĩ rồi đột nhiên bắt đầu vỗ tay theo nhịp.
"Hai hai hai hai, Nephele đây."
"Cái động tác vui nhộn gì vậy!? Ông coi thường Nephele-san đấy à!?"
"Ồn quá! Cô gà con đó chẳng để lại ấn tượng gì với tao cả!"
"Cô gà con cái gì!? Là gà lady!"
"Cũng như nhau thôi mà!?"
Để mặc bọn này thì sẽ mất cả ngày với những cuộc trao đổi ngu ngốc thôi.
Không cách nào khác, tôi cho Usse cầm tờ giấy viết 'Nephele' và bắt đầu lại. Usse không nói gì cả. Percy sẽ cầu hôn với chữ 'Nephele' viết trên giấy.
"À, ừm, Nephele-san... th, thời tiết đẹp nhỉ!"
"À, bỏ mấy cái đó đi. Vào thẳng chủ đề được không?"
"Tạo không khí cũng quan trọng chứ!? Chú em không hiểu gì cả!"
Có thể thấy rõ hắn đang cứng đờ vì căng thẳng chỉ vì tờ giấy viết 'Nephele'.
Chuyện giữa thằng này và Nephele chắc sẽ còn lâu lắm. Nếu trước đó, Nephele không có người yêu.
Và sau khi ngại ngùng, trằn trọc, lời cầu hôn mà Percy thốt ra là...
"N-Nephele-san! H-hai ta hãy xây dựng một gia đình ấm áp đủ để ấp trứng nở nhé!"
...Ôi trời.
"Ra vậy! Tôi sẽ tham khảo!"
"Đừng tham khảo đấy."
Tôi nhắc nhở Seron đang long lanh đôi mắt.
Cậu không được tiếp thu thêm kiến thức quái lạ nào nữa. Chỉ nghe và học những thứ hay thôi.
Nói với Wendy 'gia đình ấm áp đủ để ấp trứng nở' thì chỉ làm cô ta bối rối thôi.
"Rốt cuộc Percy cũng chỉ có thế sao."
"Đừng nói 'rốt cuộc'! Tại sao chứ!? Gia đình ấm áp đủ để ấp trứng nở ổn mà!"
Nếu nghĩ là ổn thì thỉnh thoảng thử thực hành xem. Có thể thấy tương lai bị nói "Hả?" đấy.
"Thôi thì lần này nghe ý kiến từ người đã có gia đình xem. Assunto. Đến lượt ông."
"Thôi, mấy việc này tôi không..."
Có lẽ dự đoán được mình sẽ bị chỉ định, Assunto khéo léo lảng tránh.
"Ông chỉ cần tái hiện lại lúc kết hôn thôi."
"Trường hợp của tôi... xin lỗi vì huênh hoang... nhưng vợ tôi là người tích cực tiếp cận trước, nên không có gì tham khảo được..."
Assunto nở nụ cười đắc thắng.
...Ông nghĩ có thể trốn thoát với mức độ đó sao?
"[Conversation Record]." (Bản ghi hội thoại)
"—!?"
Màn hình bán trong suốt xuất hiện trước mặt tôi, Assunto trố mắt.
"Ờm, gì đây... ‘Chắc Assunto cũng không khỏi xao động nếu được Nephele tán tỉnh nhỉ?’ ‘Hể? ...À, ờ, về việc đó thì cũng không thể nói chắc chắn là không' à..."
"...Ơm, Yashiro-san? Rốt cuộc ý cậu là gì..."
"Nếu vợ ông vô tình xem được đoạn hội thoại này thì cho tôi xin lỗi nhé."
".....................Hóa ra câu đó là để nhắm đến việc này... Trực giác của tôi tụt rồi nhỉ... Giờ mới nhận ra..."
Assunto dường như đã định câu Percy, nhưng con mồi của tôi là tất cả bọn họ. Giờ thì không ai thoát được nữa.
"...Hiểu rồi. Tôi sẽ hợp tác trong khả năng khiêm tốn."
Đúng là Assunto giỏi xử lý những tình huống như này.
Vừa cố gắng tránh né, vừa chuẩn bị quân bài cho trường hợp tệ nhất. Khéo léo, an toàn đáp ứng yêu cầu của tôi mà không mấy bối rối.
"Vậy thì, để tôi viết 'Vợ lợn' lên giấy."
"Không... xin hãy viết 'Ena'."
Đưa tờ giấy viết 'Ena' cho Usse, Assunto đối mặt với nó, rồi với giọng điềm tĩnh, thốt ra những lời đã suy nghĩ:
"Tôi đã tích lũy đủ tài chính để nuôi em. Hãy ở bên anh nhé."
Gã này đã xảo quyệt để lời nói không bị lạm dụng...
Nếu biết tính hà tiện của Assunto, có thể hiểu là 'vì em' hay 'em đặc biệt'... nhưng đàn ông khác nói thì 'tài chính' nghe mỉa mai và tạo ấn tượng tiêu cực.
Khó chịu với gã Assunto này vãi.
"Đồ khó ưa."
"Hôhôhô... tôi có thể chuẩn bị một chiếc gương đẹp không?"
Như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, Assunto ngồi xuống sofa.
Từ giờ sẽ quan sát từ trên cao à.
"Tiếp theo là Mormat"
"Ta cũng phải làm sao!?"
"Tôi đã bị ép rồi, nên mọi người cũng phải làm... Không thì thực phẩm cung cấp cho Quận 42 có thể tăng giá đấy?"
"Đe dọa như vậy được sao, Assunto!?"
Hờ, với Assunto cùng phe, có vẻ dễ dàng bắt tất cả phải làm.
Với cả đe dọa của Assunto, Mormat miễn cưỡng đứng trước Usse.
Usse cũng có vẻ đành chấp nhận, ngồi vào vai đối tác.
"Thế, tên viết gì đây?"
Khi Usse hỏi Mormat, Momat lúng túng.
"Ờ... ờm... chuyện đó"
" 'Bertina' đi."
"Khoan, chờ đã! Ta không có cảm xúc như thế với Sơ đâu, Yashiro!"
"Vậy thì ‘Estella’ đi."
"Ta ngưỡng mộ ‘con gái lãnh chúa’ chứ không phải Estella!"
"...Ông quá đáng thật đấy."
Bây giờ đã biết con gái lãnh chúa chính là Estella thì không còn ngưỡng mộ nữa à?
Estella không đủ tư cách à?
"Ông muốn nói bộ ngực tệ hại đến mức có thể hõm kia thậm chí không thể xem là đối tượng yêu đương sao!?"
"Ta đâu có nói vậy! Thôi được rồi, viết ‘Estella’ đi!"
"Ơ... Mormat, ông đang yêu Estella à?"
"Chẳng phải do cậu xúi giục sao!?"
Rốt cuộc, Mormat vốn yếu đuối và hay dao động trước phụ nữ xinh đẹp, không có đối tượng cụ thể nào cả.
Gã này, có khi không kết hôn được đâu nhỉ...
Bỏ mặc sự lo lắng của tôi, Mormat đứng trước mặt ‘Estella’.
"Ờm... tôi cũng không hiểu tại sao lại thành thế này... nhưng cô có thể... cùng tôi xây dựng một gia đình nơi cà rốt sẽ được luộc chín không?"
"Nóng quá đấy, đồ cá sấu ngốc!"
"Mà này, chẳng phải gã cá sấu này đang bắt chước tôi sao!"
"T-tại! Đối phương là Estella thì ta không thể nghiêm túc được mà...!"
Bị tôi và Percy phàn nàn, Mormat hoang mang.
Mà thôi, tôi cũng chẳng mong đợi gì ở gã này.
Nói gì thì nói, vẫn chưa có câu nào hữu ích cho Seron cả.
Có phải bọn người trong thành phố này xem nhẹ chuyện kết hôn quá không?
"Được rồi. Umaro và Becco, hai người làm cùng lúc đi."
"Đối xử hời hợt quá đấy’s!?"
"Cùng lúc là ý gì vậy ạ degozaru!?"
Im đê. Tôi bắt đầu nản rồi đấy.
Tôi nhanh chóng viết tên của người phù hợp lên tờ giấy mà Usse cầm.
[Magda ngực bự]
““Hời hợt quá đấy’s!” degozaru!”
Ồn ào thật!
Umaro thì dù sao cũng là Magda, còn Becco thì miễn ngực bự là được mà, phải không?
Umaro và Becco chăm chú nhìn dòng chữ được viết.
Có phải trong đầu họ đã hình dung ra Magda ngực bự...?
““...Thôi thì thế này cũng được’s” degozaru."
Có vẻ họ đã thuyết phục được bản thân.
Ừm ừm. Ngốc thì cứ suy nghĩ đơn giản là được.
"Vậy thì, hai người cùng lúc, ...hai, ba!"
"Magda-tan, dù ngực bự nhưng em vẫn là thiên thần’s!"
"Bộ ngực của Magda cô nương thật hoàn hảo degozaru!"
...Kết quả đúng như tưởng tượng.
"Seron."
"Vâng."
"Coi như có gì xảy ra nhé."
““Quá đáng’s!” degozaru!”
Tôi thở dài, nhận giấy và bút từ Usse.
Quá vô dụng.
Tên nào cũng là đàn ông thất bại cả.
"Vì thế, giờ đến lượt cao thủ xuất hiện. Usse, lên đi."
"Cuối cùng tao cũng phải làm sao!? Tao tưởng vì đóng vai đối tác nên được miễn chớ!"
Đời không dễ dàng thế đâu.
Giờ thì, viết tên người mà gã thích nào...
"Đối tượng mà Usse-san để ý là ai nhỉ?"
"Hả, Assunto không biết sao’s?"
"Bác Usse cũng giống như tại hạ, thuộc phe ngực bự, và có người ưa thích riêng đấy degozaru."
"Khoan đã, mấy người! Người đó không phải là kiểu như vậy!"
...Tôi dừng bút.
Phải. Gã Usse không biết tự lượng sức mình mà ngưỡng mộ một phụ nữ.
Cái mặt thường ngày nghiêm nghị của gã, trước mặt cô ta lại nở nụ cười ngớ ngẩn... Khó chịu thật.
"Yashiro-san có biết không, người mà Usse-san thích ấy?"
"......Chút chút."
Tôi lướt bút viết tên chủ nhân của bộ ngực bự khủng khiếp, rồi đưa tờ giấy đó cho Usse xem.
Những chữ được viết trên đó là...
[Medora]
“Nào, cầu hôn đi.”
“Còn khuya!”
-------------------------
Usse đã cãi đến cùng, cuối cùng cũng không thốt ra được lời cầu hôn.
Kết quả là, buổi nghiên cứu cầu hôn (tên tạm) kết thúc mà không có thành quả gì.
Mọi người nhà ai nấy về, còn tôi đưa Seron ra đại lộ.
Không hiểu sao, Assunto cũng đi cùng.
“Lãng phí cả ngày vô ích rồi.”
“Không đâu, ngài Anh hùng. Đối với tôi, đây là khoảng thời gian có ý nghĩa ạ.”
Seron nở nụ cười tươi với tôi đang thở dài.
Khuôn mặt được ánh hoàng hôn đổ bóng trông có vẻ nam tính hơn chút.
“Hôm nay mọi người đều đau đầu cố gắng truyền đạt tình cảm bằng lời nói của chính mình. Còn tôi đã trốn tránh việc suy nghĩ lời nói của bản thân vì xấu hổ.”
Seron duỗi thẳng lưng và cúi thấp đầu.
“Hôm nay thực sự cảm ơn Ngài. Dù không thể khẳng định là khi nào, nhưng tôi sẽ cầu hôn Wendy bằng lời nói của chính mình.”
Đôi mắt ngước lên nhìn tôi không chứa sự giả dối nào.
Thằng này sẽ làm được.
Tôi cảm giác cậu ta sẽ cho ra hình thái kết hôn mới của Quận 42 đã tái sinh.
“À, còn nữa. Về gia đình Wendy, nếu có chuyện gì thì nói với tôi nhé. Tôi sẽ hỗ trợ.”
“Vâng. Trăm sự nhờ Ngài.”
Tôi định nhờ Seron nói chuyện về việc chào hỏi gia đình Wendy khi thấy thời cơ.
Vì Wendy có thể không thích nên không thể ép buộc quá. Thời điểm để Seron quyết định.
Và nếu Wendy thực sự không thích, tôi sẽ nghĩ cách khác sau.
“Mà thôi, từ từ làm.”
“Vâng! Vậy tôi xin phép về ạ.”
Vẫy tay nhẹ, tôi tạm biệt Seron tại đó.
Khi quay lại định về, Assunto đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
...Gì hả? Giận vì tôi bắt ông nói lời cầu hôn à?
“Yashiro-san.”
“....G-gì vậy?”
“...Có vẻ cậu lại dính vào chuyện rắc rối rồi nhỉ.”
“Rắc rối?”
Mà, đúng là can thiệp vào chuyện kết hôn của người khác sẽ có nhiều phiền toái...
“Vì tôi có chút duyên với Seron và Wendy ấy mà. Chúng tôi cũng là người đã tạo cơ hội để hai người đó thành đôi... nên có hứng muốn chứng kiến đến lúc kết hôn」
“Đến kết hôn thì tốt thôi. Nhưng nếu cậu có ý định tham vấn về gia đình Wendy-san thì...”
Assunto tiến một bước về phía tôi, rồi thì thầm vào tai:
“Xin hãy nhớ rằng việc kết hôn giữa người và người thú... đặc biệt là người côn trùng, không phải dễ dàng được chào đón.”
“...Hả?”
Tôi không rời mắt khỏi Assunto đang lặng lẽ rời xa.
Không thể tin được những lời vừa nghe rõ ràng.
Tôi muốn nghĩ đó là nghe nhầm.
“Có nhiều thứ trong thành phố này không thể nhìn thấy khi ở Quận 42 đâu...”
Để lại lời ẩn ý như vậy, Assunto đi mất.
Nhìn bóng lưng xa dần, tôi đứng ngẩn người một lúc.
Vì tôi đã nghĩ chắc rằng cuộc hôn nhân của Seron và Wendy không thể không được chào đón.
Và cũng hơi buồn vì những gì mình lờ mờ cảm thấy giờ hiện ra rõ ràng. Hẳn là thế rồi...
Cho đến nay, trong số các lãnh chúa và quý tộc mà tôi đã thấy, không có một ai thuộc thú nhân tộc cả.


4 Bình luận