Web Novel - Phần 1 ~ Hậu truyện (50 chương)
Hậu chương 04: Người và thú nhân
3 Bình luận - Độ dài: 4,011 từ - Cập nhật:
“Tôi nói điều mình vừa nhận ra được không?”
Sau hôm tụ tập của các ‘hảo hán’ tại chi nhánh Quận 42 của Hội săn bắt, tôi một mình đến một nơi.
Có một người mà tôi muốn gặp để nói chuyện.
Thật ra, tôi cũng nghĩ không biết có nên nói chuyện này với người đó không... nhưng có vẻ cũng không thể tiếp tục làm ngơ mãi được.
Với Ginette thì khó nói, còn Magda và Loretta là thú nhân nên... cảm giác thế nào ấy.
Tôi nghĩ có thể hỏi Estella... nhưng cô ta là lãnh chúa... nên thôi.
Cũng có thể hỏi Bertina hoặc Regina, nhưng tôi cảm giác lĩnh vực khác nhau. Bertina là nữ tu, còn Regina vốn là người nước ngoài.
Vì vậy tôi đã chọn nhỏ này, nhưng...
“Chuyện chênh lệch ngực phải không? Nghe sạn tai rồi.”
...tôi bắt đầu hối hận một chút rồi.
“Đây là chuyện nghiêm túc đấy.”
“Nói chuyện ngực một cách nghiêm túc? ... Yashiro-san, cậu không thể suy nghĩ về thứ gì khác ngoài ngực à?”
“Người bắt đầu nói chuyện ngực là cô mà!?”
Imelda nhẹ nhàng lay động mái tóc vàng óng ánh được chăm sóc cẩn thận hôm nay, thanh lịch nhâm nhi trà.
“Gần đây... mỗi khi nhìn thấy mặt Yashiro-san, từ ‘ngực’ lại hiện lên trong đầu tôi.”
“Hẳn là bệnh gì đó, nên cô đến chỗ Regina khám đi, nhé?”
Từ khi sống ở Quận 42, nhỏ này trở nên lạ ghê... mà, ngay từ lúc mới gặp, nhỏ cũng khá điên rồi.
“Tôi muốn hỏi chút về quý tộc... hay đúng hơn là về con người và thú nhân...”
“...Thế à?”
Ánh mắt trở nên sắc bén, Imelda đặt tách trà lên đĩa lót, duỗi lưng khiến cổ lộ ra rõ ràng.
Đường nét từ cổ thon dài đến xương đòn thực sự đẹp. Kết hợp với khuôn mặt thanh tú, quyến rũ như bông hoa nở rộ, khiến tôi có cảm giác như đang ngắm một bức tranh tinh tế.
Đôi môi màu hồng nhạt như cánh hoa anh đào nở trên làn da trắng nhẹ nhàng mở ra.
“Quý tộc hay thú nhân... đều không phải yếu tố ảnh hưởng đến kích thước ngực đâu.”
“Dẹp chuyện ngực đi có được không!?”
Nhỏ này bị quái gì vậy!? Sao ngoan cố thế!?
“... D-‘Dẹp chuyện ngực đi’ á...?”
Tấm lưng đang duỗi thẳng cong lại, cơ thể Imelda ngã ra lưng ghế.
Vì chao đảo nên chân đá vào bàn, làm tách trà rơi xuống.
Cùng với tiếng keng khô khan, trà màu hổ phách tràn ra sàn.
“Yashiro-san... làm ơn đừng chết mà!”
“Chết cái gì cơ!?”
“Cậu có chỗ nào không khỏe phải sao!? Nhất định đang bệnh nặng phải không!?”
“Trả lại câu đó cho cô đấy!”
Vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi là gì vậy!?
Cơ mà, từ khi tôi đến đây, cô ta toàn nói chuyện ngực thôi!
Thôi kệ đi, để cô ta chán chuyện ngực rồi vào chủ đề chính cũng được. Nói cho đến khi hết chuyện để nói. Nhưng trường hợp đó có thể phải ngủ lại ba ngày...
Mấy người hầu chạy đến dọn tách vỡ, lau trà văng lên váy Imelda, trấn an Imelda đang hoảng loạn, nói lời chia buồn với tôi... Ê, vừa phải thôi nha!
Sau khi mấy người hầu hoàn thành công việc bằng những động tác duyên dáng và nhanh nhẹn rồi rút về góc phòng, tôi và Imelda lại đối diện nhau qua cái bàn.
Lần này thật sự nghiêm túc...
“Imelda... cô có thể nghiêm túc nghe tôi nói không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Thật ra, đây là nội dung tôi không muốn nói lắm... ”
“Pfu!”
“Không phải chơi chữ đâu!? Không muốn nói (hanashitaku‘naiyou’) và nội dung (naiyou), tôi đâu có cố tình!? Này, đừng run run vai nữa!”
Cơ mà, ma pháp thông dịch cưỡng chế đã dịch thế nào vậy!? Để tôi nói nghiêm túc đi chứ!
“Đây là chuyện chỉ cô mới có thể trả lời được. Coi như giúp tôi đi.”
“Chỉ tôi mới có thể...?”
“Ờ. Với mấy người khác thì... ơm... hơi nhạy cảm.”
“Thế... à”
Imelda nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Thấy vậy, gần mười người hầu lặng lẽ cúi chào rồi ra khỏi phòng.
“...Thế này có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn?”
“Ờ. Cảm ơn.”
Tôi ngồi thẳng người và bắt đầu nói bằng giọng điềm tĩnh.
“Những quý tộc mà tôi từng thấy, tất cả đều là con người. ...Cô hiểu ý tôi chứ?”
“Vâng... tất nhiên rồi.”
Nhâm nhi trà mà mấy người hầu vừa pha lại, Imelda im lặng một lúc.
Tiếng keng của tách va vào nhau.
“Quên mất... Yashiro-san đến thành phố này từ nước khác mà ha.”
“Ờ.”
“Vậy thì cũng không thể trách được...”
Thở dài, Imelda lộ vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Đôi mắt dài của Imelda chứa đựng sự tĩnh lặng như đáy biển sâu thẳm.
“Trước tiên, tôi xin nói rằng nhà tôi bẩm sinh không phải là quý tộc.”
“Làm giàu bằng Hội tiều phu rồi trở thành quý tộc à?”
“Đúng vậy.”
Trong thế giới do vua trị vì, có những người thăng tiến lên quý tộc nhờ công trạng, danh tiếng, đóng góp cho vương quốc, tài sản dồi dào. Họ được ban tước vị.
Hội tiều phu là Hội khá quyền lực, hoạt động trên tất cả các quận. Gia đình Javier đã lên đến đỉnh cao đó chắc được công nhận xứng đáng làm quý tộc.
Công trạng thuyết phục, tài sản cũng không thể bác bỏ.
Nhưng tại sao lại nói điều đó làm gì...?
“Có nghĩa là khác đẳng cấp với Estella?”
“À, đúng là như vậy... nhưng thay vì nói về chuyện đó, tôi nghĩ nên phân chia rõ ràng từ đầu sẽ dễ hiểu hơn.”
“Phân chia?”
“Vâng. Chúng tôi và lãnh chúa, cùng các quý tộc từ lâu đời khác nhau rõ rệt. Đây là cái hố sâu thẳm, dù có cố gắng thế nào không thể lấp đầy.”
Giữa hoàng tộc và quý tộc có khoảng cách không thể lấp đầy. Hơn nữa, giữa quý tộc thuần túy và quý tộc "tự thân" có sự khác biệt rõ ràng, ý cô ta là vậy.
“Lý do tôi nói lại chuyện này ở đây... là vì chúng tôi, gia đình Javier, là ‘Hội trưởng’.”
“A... ra vậy.”
Imelda đã đoán ra điều tôi muốn nói và cố tình phân biệt rõ ràng cho dễ hiểu.
“Suy nghĩ của Yashiro-san có lẽ đúng. Trong quý tộc chỉ có con người. Nói cách khác... ”
Mọi biểu cảm biến mất khỏi khuôn mặt Imelda.
“Người thú không thể trở thành quý tộc.”
Thay vào đó là vẻ lạnh lùng vô cảm như tượng băng.
Việc có thể không bộc lộ chút tình cảm nào khi nói về chuyện này thực sự giống cách hành xử của quý tộc.
Không kiêu căng, cũng không thương hại. Chỉ nắm bắt cấu trúc thế giới như một sự thật hiển nhiên.
Với tính cách của nhỏ này, chắc không thích những thứ phân biệt đối xử như vậy... nhưng do địa vị nên không thể để lộ ý kiến cá nhân về điều đó.
Imelda là quý tộc, mà quý tộc thì không thể phủ định cấu trúc của thành phố này do hoàng tộc thống trị.
“Có nghĩa là lãnh chúa và các quý tộc toàn là con người, thú nhân không thể gia nhập.”
“Với tư cách thiếp... thì không hẳn như vậy.”
Thiếp à...? Cái gọi là tình nhân. Quý tộc thường nuôi một hai tình nhân. Có khi còn cho ở cùng dinh thự nữa.
“Sự phân biệt đối xử với người thú đúng là có tồn tại... dù giờ những người nói ra điều đó đã giảm đến mức tối thiểu.”
Thành phố này tràn ngập thú nhân.
Ai cũng sống tích cực, có cuộc sống chính đáng.
Không thấy bóng dáng phân biệt đối xử ở đó.
“...Nhưng, việc biến mất hoàn toàn... tôi nghĩ cũng không thể.”
Những tư tưởng, quan điểm, chế độ từ lâu đời, dù thời gian có trôi qua bao lâu thì cũng lắng đọng như "cặn bã" trong sâu thẳm tâm hồn con người.
Chúng thay đổi theo thời đại và được truyền lại đến hiện tại dưới hình thức "quy tắc ngầm".
Thú nhân không thể trở thành quý tộc.
Điều đó chắc chắn là điều đương nhiên không thể gây tranh cãi đối với con người ở thành phố này.
Và việc khuấy động điều đó chắc chắn... không phải là công lý.
Đây là kết quả mà cư dân thành phố này đã lựa chọn.
Ai cũng mong muốn cuộc sống yên bình, và giờ điều đó đã đạt kết quả.
Phủ định chế độ sẽ sinh ra tranh chấp, mang lại nhiều bi kịch.
Chính vì thế, không ai đụng vào.
Hơn nữa, tôi không biết đã bao lâu trôi qua từ thời có phân biệt đối xử, nhưng hiện tại đã cải thiện rất nhiều.
Bằng chứng là...
“Nhiều Hội trưởng là thú nhân nhỉ.”
“Đúng vậy. Vì cần có tư chất lãnh đạo Hội. Người nửa vời không làm được.”
“Vậy thì các Hội hoạt động bên ngoài cổng thành như Hội tiều phu, Hội cá biển, thú nhân được chọn là đương nhiên nhỉ.”
“Đúng vậy. Sức mạnh của họ, con người chúng ta dù có cố gắng thế nào cũng không sánh được.”
Nếu chọn kẻ mạnh nhất trong Hội làm Hội trưởng, tất nhiên thường sẽ là thú nhân. Đơn giản là vì thể chất của thú nhân vượt trội so với con người.
Sự xuất sắc của Javier giữ vị trí Hội trưởng giữa các thú nhân như người khỉ đột Austin, người trĩ Zenobios đã tham gia cuộc thi ăn nhiều, càng nổi bật.
Đây là bằng chứng cho thấy không chỉ sức mạnh mà còn xuất sắc về mọi mặt. Thế thì được vua ban tước cũng đúng. Thuyết phục.
“Công trạng và dũng cảm của cha tôi không đếm xuể, trở thành Hội trưởng, và được chính nhà vua ban tước... gia đình Javier chúng tôi đã trở thành quý tộc”
“Có nghĩa Javier là quái vật ngoài tiêu chuẩn nhỉ.”
“Tôi sẽ coi đó là lời khen.”
Imelda cười khúc khích.
Vậy thì... nếu Javier nghỉ hưu, nhỏ này sẽ không còn là dòng dõi Hội trưởng nữa à?
“Nhân tiện, Hội trưởng kế nhiệm đã được nội định là tôi. Toàn thể Hội tiều phu đã nhất trí điều đó.”
“Chà, sướng nhỉ. Khi được đám ngốc yêu mến.”
Chế độ "Hội trưởng là kẻ mạnh có thể lãnh đạo Hội" của thành phố này đã bị bẻ cong một cách dễ dàng bởi người cha ngố và các thành viên ngốc.
Mà thôi, về mặt khí chất thì không có gì để phàn nàn.
“Gia đình Javier chúng tôi, dù không còn là Hội trưởng cũng sẽ không mất tước vị quý tộc. Tước vị được ban không dễ bị tước hồi... nhưng cũng chính vì thế... ”
Đôi mắt chứa ý chí mạnh mẽ mà mình từng thấy đang nhìn tôi.
“Tôi muốn kế thừa chức Hội trưởng Hội tiều phu. Để không bị coi ‘chỉ là quý tộc’ ”.
Chỉ là quý tộc không có thực lực.
Imelda sẽ không muốn trở thành thứ như vậy. Rất ra dáng cô ta.
“Các Hội trưởng khác dù có lập công trạng thế nào cũng không thể trở thành quý tộc.”
Thực tế, Medra và Masha không phải quý tộc.
Dù là Hội trưởng Hội thợ săn hay Hội cá biển, có quyền lực to lớn đến thế, thú nhân cũng không thể trở thành quý tộc.
Tất nhiên, hai người đó có thể sẽ nói "không quan tâm đến quý tộc".
Và câu chuyện đến đây phần lớn đúng như tôi tưởng tượng.
Điều tôi muốn hỏi từ đây.
“Việc kết hôn giữa con người và thú nhân, ở thành phố này có vấn đề gì không?”
Lời Assunto đã nói...
『Có nhiều thứ trong thành phố này không thể nhìn thấy khi ở Quận 42 đâu』
...có phải là ý này không?
Nếu quý tộc toàn là con người, thì càng vào trung tâm, số lượng thú nhân càng giảm, toàn con người. Thế thì mức độ hiểu biết về thú nhân cũng thay đổi. Phân biệt đối xử cũng sẽ rõ rệt hơn.
Assunto đã tích lũy thành tựu, cố gắng xâm nhập vào khu trung tâm.
Có thể... việc Assunto bị giao phụ trách chi nhánh từ Quận 40 đến Quận 42, những quận tồi tàn nhất, là vì gã là thú nhân...
Nói mới để ý, tôi chưa từng thấy cặp vợ chồng nào giữa con người và thú nhân.
Cả cha mẹ Estella đều là người, còn gia đình nông dân ngô Yaplock cũng đều là chồn ecmin nhân.
Chắc có thể nói cặp đôi Seron và Wendy là khác biệt.
"Vấn đề... chắc là không."
‘Chắc là’ không có vấn đề...
Nếu lời Imelda nói là đúng, và ngày nay sự phân biệt đối xử với thú nhân gần như đã biến mất, thì việc kết hôn giữa người và thú nhân chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng...
"Nghĩa là vẫn còn người không ưa điều đó... đúng không?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ là còn. Tuy không thể khẳng định chắc chắn... nhưng cũng không dám nói chắc là không còn."
Có lẽ đó là lý do Wendy không kể với Seron về gia đình mình.
Có thể cha mẹ Wendy không muốn giao đứa con gái yêu quý của mình cho "con người" - những kẻ từng phân biệt đối xử với họ.
Hơn nữa, điều Imelda vừa nói cũng khiến tôi lo lắng.
Là vụ quý tộc nhận thú nhân làm "thiếp".
Không thể phủ nhận khả năng cha mẹ Wendy nghĩ rằng Wendy sẽ bị biến thành thiếp.
Tuy Seron không phải quý tộc, nhưng nếu họ tin rằng "con người là loài như vậy" thì chuyện đó cũng có thể xảy ra.
"Thế giới này có chấp nhận đa thê không?"
"Có nước nào không chấp nhận sao?"
À, ra là họ nhận thức như vậy...
Hừm, thế giới như này có vẻ ghét việc dòng tộc bị chấm dứt. Chính xác là cảm giác như họ sẽ làm bất cứ gì để có người kế thừa.
"Cơ mà, gần đây chỉ có vương tộc và những quý tộc cao quý xung quanh mới làm như vậy thôi."
"Thế à?"
"Vì việc có nhiều vợ rất tốn tiền mà."
"Ừm, cũng đúng."
Nhưng Assunto và Pompeo dường như có đủ khả năng tài chính cho việc đó.
"Vậy dân thường cũng có thể đa thê được chứ?"
"Vâng. Về mặt chế độ thì không vấn đề gì. Miễn là có đủ khả năng..."
Mắt Imelda thoáng ánh lên vẻ băng giá.
Còn hơn cả khó chịu... tôi cảm thấy có sát ý...
Mà, chắc không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu.
"Javier có có bồ nhí hay thiếp gì không?"
"Nếu có thì..."
Choeng... một cây rìu tay xuất hiện từ dưới bàn.
"...tôi sẽ tự tay kết liễu ông ta."
"...Ch-chắc không có đâu... Javier có vẻ là kiểu người rất trân trọng vợ mình mà... haha"
Thì ra nghiêm trọng đến vậy...
Khinh miệt, ghê tởm, khó chịu sinh lý. Imelda không hề che giấu những cảm xúc đó trên khuôn mặt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Imelda cầm rìu... thật đáng sợ. Với tư cách là một tiều phu có tay nghề, cô ta có vẻ sống tốt ngay khi ở ngoài cổng thành.
Theo những gì tôi vừa nghe thì vụ một phu đa thê được công nhận, nhưng có vẻ như không được đánh giá tích cực lắm. Đặc biệt là vấn đề người kế thừa cũng không được xem trọng nghiêm túc.
Cả Imelda và Estella đều là con gái một, nhưng cha mẹ hai người họ đều không tìm cách có con trai... Hửm, à phải rồi...
"Estella cũng có thể lấy nhiều chồng à?"
"Không thể."
Dù vừa nói đa thê được công nhận, nhưng câu hỏi này lại bị phủ nhận ngay lập tức.
"Với bộ ngực lõm như thế kia thì nội việc kết hôn đã đáng ngờ rồi."
"Không, tôi không hỏi về phẩm chất cá nhân, mà về mặt chế độ."
Cũng có một số người chấp nhận ngực lõm mà.
Nhưng vấn đề không phải ở đó...
"Về mặt đó cũng không thể."
"Nam giới có thể có nhiều vợ, nhưng ngược lại thì không được à?"
"Một quý cô có quan niệm trinh tiết lỏng lẻo sẽ trở thành trò cười. Hơn nữa, nếu có nhiều chồng thì chắc chắn sẽ có tranh chấp máu thịt trong chuyện kế thừa... Không dân chúng nào hoan nghênh mầm mống xung đột có thể nhìn thấy trước như vậy cả."
Có nghĩa dân chúng ở đâu cũng mong muốn cuộc sống bình yên.
Nếu có cuộc đấu tranh quyền lực trong lãnh địa thì thật không thể chịu nổi.
"Đa thê 'chỉ' được công nhận về mặt chế độ thôi, còn xã hội tiếp nhận điều đó như thế nào thì lại là chuyện khác."
"Có nghĩa chỉ không bất hợp pháp, chứ không phải là điều nên tích cực làm?"
"Đúng vậy. Hơn nữa, chẳng phải tình yêu chung thủy một vợ một chồng mới là đẹp nhất sao?"
"Nhận thức của dân chúng đang thay đổi theo hướng đó nhỉ."
"Chắc chắn sẽ cảm thấy có phần bất thành thật, việc một chồng nhiều vợ ấy."
"Thế à."
"Ara? Yashiro-san muốn có nhiều vợ à?"
Tôi nào dám.
Một người thôi đã quá sức rồi, huống chi nhiều người.
Chắc chắn sẽ trở nên phiền phức. Thứ tự địa vị, ghen tuông... chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rắc rối.
Tôi sẽ yêu một người phụ nữ, và được yêu lại... ơ, mình đang nói cái gì thế này?
Tôi hơi xấu hổ với suy nghĩ của chính mình.
Trước hết, một kẻ như tôi mà kết hôn... là chuyện không thể nào. Không hợp đâu.
...Mà chuyện của tôi thì có gì quan trọng đâu.
Có lẽ vì tôi im lặng, ánh mắt Imelda trở nên sắc bén hơn. Như thể cô ta đang cố nhìn xuyên qua não bộ tôi vậy.
...Thôi đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nếu thủng lỗ thì sao?
"E hèm!"
Bầu không khí trở nên khó xử, nên tôi hắng giọng một tiếng để phá vỡ.
Nhỏ Imelda này thật là...
"Từ những gì đã nói nãy giờ, tôi muốn hỏi một điều."
Quý tộc chỉ có thể là con người.
Dù không phải quý tộc, chủng tộc con người vẫn được đánh giá cao hơn một chút, và có vẻ như được phân biệt với thú nhân.
Đa thê được công nhận về mặt chế độ, và ở khu trung tâm chắc cũng có quý tộc nuôi thê thiếp.
Tuy nhiên, thú nhân thậm chí không thể trở thành thê, mà chỉ có thể là thiếp.
Và ngay cả dân thường cũng có thể đa thê. Nhưng về mặt đạo đức thì không được ưa chuộng lắm...
Nghĩa là, gia đình Wendy là thú nhân hoàn toàn có thể nghĩ về việc kết hôn với Seron - một con người - rằng 'con gái chúng tôi sẽ trở thành thiếp của con người' hoặc 'sẽ bị đối xử tương tự như vậy'.
Và có lẽ cả Seron và Wendy đều hiểu rõ điều này.
Có thể đây là một vấn đề khá sâu sắc...
Cảm xúc nặng nề trong lòng như muốn nghiền nát tôi.
Nếu không ra khỏi Quận 42, chắc chắn cuộc hôn nhân của Seron sẽ suôn sẻ. Không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Vì có lãnh chúa Estella mà. Quận 42 này đã vượt qua cả vấn đề khu ổ chuột, nên không còn tồn tại phân biệt đối xử nữa, và Estella sẽ không để điều đó xảy ra.
Nhưng vấn đề là cha mẹ Wendy đang sống ở Quận 35...
"Này, Imelda. Theo suy nghĩ của cô cũng được. Không cần bằng chứng gì, cứ trả lời theo suy nghĩ thôi..."
Chỉ cần độ tin cậy như chuyện tán gẫu thôi.
Tôi muốn nghe ý kiến của người khác.
"Cô nghĩ cuộc hôn nhân của Seron và Wendy có thành công không?"
"Tôi nghĩ sẽ thành công."
Imelda trả lời một cách dễ dàng.
Như thể đó là điều hiển nhiên.
Và...
"Vì Yashiro-san sẽ hành động để làm cho chuyện đó thành công mà, phải không?"
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Ờ thì... tôi dự định làm như vậy thật.
Nhưng không phải thế, tôi muốn nghe ý kiến khách quan...
"Muốn được ở bên người mình yêu... cùng với tâm trạng đó, cũng muốn người mình yêu được hạnh phúc... tôi có thể hiểu được tâm trạng như vậy."
Bỗng nhiên, cô ta lộ vẻ mặt dịu dàng như một thiếu nữ.
Ờ thì... dù sao Imelda cũng là con gái mà.
"Tôi mong đợi một kết thúc mà mọi người đều có thể hạnh phúc."
"...Đừng kỳ vọng quá mức vào tôi. Tôi là kẻ nhút nhát mà."
"Ufufu... câu đùa thú vị đấy."
Hừ, cô ta không tin.
Những điều muốn hỏi đã hỏi xong, và tôi cũng đã nắm được đại khái vấn đề.
Tôi đứng dậy khỏi ghế và cảm ơn Imelda.
Khi đó, Imelda tiễn tôi ra tận cửa và nói lời tạm biệt:
"Tôi rất vui vì cậu đã tin tưởng nhờ tôi. Hãy đến nhờ cậy bất cứ lúc nào cậu cần."
Đó là nụ cười tươi tắn rất hợp với bầu trời xanh trong vắt.
Được vui mừng vì chuyện như này thì tôi cũng không cảm thấy tệ... và chắc chắn sẽ còn phải nhờ cậy nhiều lần nữa, lúc đó tôi sẽ thoải mái dựa dẫm vào cô ta.
Rời khỏi nhà Imelda, tôi trở về Ánh Dương Quán.
Vừa bước vào quán thì...
"...Magda thích cái này."
"A! Chị cũng đang nhắm cái đó! Tuy chỉ hơn một chút, nhưng nó to nhất!"
"Nào, hai đứa. Tất cả đều cùng kích thước mà. Chia nhau hòa thuận nào."
Quây quần quanh một chiếc bàn, nhóm Ginette đang ồn ào chuyện gì đó.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
"A, Yashiro-san. Mừng anh đã về."
Ginette mỉm cười chào tôi. Nhưng Magda và Loretta có vẻ đang mê mải với thứ gì đó trên bàn.
"Bánh tart phô mai à?"
"Vâng. Chủ tiệm Chanh đã mang đến, nói rằng đã làm món mới."
Đó là bánh tart phô mai tươi có màu vàng nhạt.
Chiếc bánh tart phô mai đường kính khoảng 8 cm được chia đều thành bốn phần.
"Tôi định để mọi người cùng ăn."
Chiếc bánh tart nhỏ dành cho một người đã được cắt miếng ra bằng dao.
Thứ như này, cô cứ ăn hết đi. Chỉ khoảng hai cắn là hết rồi.
Mà lại chia nhỏ như thế này...
"...Những lúc như này phải chọn theo thứ tự dễ thương, nên Loretta để sau."
"Magdaccho thật quá đáng! Chị cũng dễ thương không kém Magdaccho đâu!"
“Thôi thôi, ai cũng có phần là được."
Phát cho mỗi người miếng bánh tart phô mai, Ginette vỗ tay nhẹ và nói:
"Ăn cùng nhau thì ngon hơn mà."
Nhìn Ginette với nụ cười tươi sáng như hoa hướng dương, tôi cảm thấy nhẹ nhõm ở đâu đó trong lòng.
Vì ít nhất thì ở đây, những thứ phân biệt đối xử vô nghĩa như vậy không có chỗ để len lỏi vào.


3 Bình luận