Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 18: Vù, vù!

2 Bình luận - Độ dài: 2,727 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Proofreader: BiHT

-----------------------------------

   

   

   

“Hả... Mình sao?” Sion nói, vẻ bối rối.

Thái dương ơi cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?

Sion nhìn Mia, người đang dành cho cậu một nụ cười rạng rỡ như thể đang cổ vũ cậu. Khi quan sát biểu cảm của cô, mọi thứ dần trở nên sáng tỏ.

Mình hiểu rồi... Cơ hội mà mình đang tìm kiếm, cô ấy đang trao nó cho mình... Để có thể giành lấy sự chuộc lỗi của riêng mình.

Cậu đã tìm thấy đặc vụ Wind Crow bị mất tích, Bisset, ở Tearmoon, nhưng cậu không nghĩ mình đã hoàn toàn chuộc được lỗi. Dù cậu vẫn tiếp tục tìm cách bù đắp sai lầm của bản thân, điều cậu không ngờ nhất chính là tìm thấy nó trong tình huống như thế này. Các sự kiện ở Remno nhanh chóng lướt qua tâm trí cậu.

“Không ai sống một cách hoàn hảo cả. Đó chính là lí do chúng ta tha thứ, để tất cả đều có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.”

Những lời nói trong quá khứ của Mia vang vọng bên tai cậu. Đúng là cơ hội. Cô ấy đã trao cho cậu một cơ hội thông qua cú đá của cô. Nó đã đẩy những ký ức về thất bại của cậu xuyên qua cơ thể và vào trong trái tim.

Công lý... và sự công bằng, sao...?

Những từ đó thật dễ dàng để nói ra... nhưng chúng thật khó để duy trì... Với một tiếng thở dài thật sâu, cậu khép lại chiếc hộp ký ức của thất bại trong tâm trí và thôi chìm mình trong suy nghĩ.

“Cha,” anh nói, nhìn trực tiếp về phía nhà vua, “xin lỗi cha nếu yêu cầu này nghe thật ngông cuồng, nhưng xin cha hãy giao lại quyền phán xét vụ án của Echard cho con.”

Abram im lặng nhìn người con trai lớn của mình, sau đó gật đầu. “Được. Ta sẽ để vụ án này vào tay con, Sion.”

Sion nhắm mắt lại và thở ra một hơi. Cậu quay lại về hướng của Mia và những người bạn của cô.

“Tôi cần thêm thông tin. Tiểu thư Citrina, cô vừa nhắc rằng cô biết về nguồn gốc của chất độc. Cô có thể giải thích chi tiết hơn không?”

   

Ồ? Việc đầu tiên cậu ấy làm là hỏi ý kiến của người khác ư? Thú vị thật. Mia âm thầm nhướng mày nhìn Sion. Cô cứ tưởng cậu sẽ ngay lập tức áp đặt ý kiến của mình lên mọi người. Nhưng thay vào đó, cậu đang tiến hành mọi việc một cách rất thận trọng. Không tệ. Đó là một lựa chọn thông minh.

Đối với Mia, người nỗ lực để trở thành một người gật đầu răm rắp thì thái độ tìm hiểu của Sion đã gây được một tiếng vang lớn với cô. Cô gật đầu với sự tán đồng đầy hãnh diện.

“Thần được phép không ạ?” Citrina hỏi, liếc nhìn về phía Mia.

Mia cân nhắc ý nghĩa trong yêu cầu của cô ấy.

Mình hiểu rồi. Cô ấy lo ngại về khả năng có Serpent trong chúng ta.

Ngoài những người bạn của cô, hiện tại trong phòng còn có Vua Abram, Echard, Bá tước Lampron, và tể tướng. Việc có thể an toàn nói bao nhiêu về bọn Chaos Serpent chắc chắn là một câu hỏi hợp lý, và đó là một câu hỏi mà Mia không có câu trả lời. Vì vậy, cô liếc về phía Rafina, thực hiện một động tác xoay người ẩn dụ để chuyển câu hỏi đó đến một người khác.

Vù! Câu hỏi đã được chuyển hướng.

“Một câu hỏi hay...” Sau một lúc trầm tư, Rafina trả lời, “Việc sử dụng những gì đã xảy ra với Wind Crows để làm ví dụ giải thích thì sao?”

Mia giơ tay đồng ý. Hoàng gia Sunkland tất nhiên biết rõ về việc quyền kiểm soát Wind Crows một phần đã bị chiếm đoạt trong sự cố Remno. Việc mô tả sự cố hiện tại tương tự như vậy dường như là một cách an toàn để cung cấp thông tin mà không làm lộ bất kỳ điều gì quan trọng tới tai của những tên Serpents có thể đang nghe lén.

“Nhưng để cho chắc thì...” Rafina khẽ lẩm bẩm khi cô nhắm mắt lại và chắp tay trước ngực trong tư thế cầu nguyện.

Cô đọc một đoạn thánh ca từ Kinh Thánh, với âm điệu du dương và vang vọng.

   

Chúc phúc thay. Chúc phúc thay. Vinh quang cho đất nước và quê hương chúng ta.

Cầu xin thánh trí soi đường cho vị vua cầm gươm.

Chúc phúc thay. Chúc phúc thay. Vinh quang cho đất nước và quê hương chúng ta.

Nguyện người trị vì công chính, đem hòa bình cho muôn dân.

   

Bài thánh ca bất ngờ từ Thánh Nữ Belluga khiến những người trong căn phòng sững sờ, nhưng chỉ trong giây lát. Ngay sau đó, tất cả những đôi mắt đã nhắm lại. Chỉ sau khi giọng nói của cô tan biến, Lampron mới lịch sự hỏi, “Xin thứ lỗi thưa Thánh Nữ Rafina, nhưng tôi có thể hỏi đây là để làm gì không?”

“Những quyết định quan trọng phải được thực hiện với một trái tim thanh thản. Trước Chúa, chúng ta tìm thấy sự bình an, và cùng với nó, sự khôn ngoan và sự thật. Vì vậy, tôi đã đọc một đoạn kinh thánh. Mong rằng lời cầu nguyện của tôi sẽ giúp chúng ta đưa ra những quyết định đúng đắn.”

Cô trao cho ông một nụ cười dịu dàng. Tuy vậy, đôi mắt cô vẫn rất sắc bén, cẩn thận quan sát các thành viên trong căn phòng. Sau khi kiểm tra từng người một, cô nói, “Mình nghĩ... chúng ta sẽ ổn thôi, miễn là chúng ta nói chuyện một cách cẩn thận.”

“Mình hiểu rồi...” Mia gật đầu rồi liếc về phía của Citrina một cách đầy ẩn ý. “Xong rồi đấy.”

Xoay người chuyển hướng. Vù!

Giống như một người giao hàng tận tâm, Mia khéo léo chuyển thông điệp qua lại, đảm bảo rằng mình không tham gia vào cuộc trò chuyện trong khi làm điều đó. Cô nghe thông điệp, chuyển tiếp nó, và sau đó giữ im lặng. Sự thận trọng là toàn bộ lòng dũng cảm của cô.[note73015]

“Rõ ạ,” Citrina nói, bước lên phía trước. “Hãy để Rina—À, hãy để tôi giải thích. Chắc các vị đều đã biết chuyện cơ quan tình báo của Sunkland, Wind Crows, từng bị xâm nhập bởi các tác nhân đáng nghi. Chúng tôi nghi ngờ rằng người đã cung cấp chất độc cho Hoàng tử Echard có liên quan đến những kẻ xâm nhập đó.”

“Cái gì?!”

Cả phòng gần như chết lặng trước thông tin đó.

“Dựa trên những gì tôi điều tra được,” cô tiếp tục, “một người đáng nghi có đặc điểm giống với người từ Vương quốc Equestrian đã được nhìn thấy khá thường xuyên tại khu chợ trời. Người này có khả năng là thủ phạm mà chúng ta đang tìm kiếm, bởi vì trong lúc điều tra, có một lần tôi đã bị nhắm vào.”

“Không thể nào! Ngay bên trong thủ đô sao?”

“Cô nói là người Equestri ấy hả?”

Bá tước Lampron và tể tướng đều thể hiện sự bất ngờ. Trong khi đó, Abram vẫn im lặng, mắt nhắm và tai lắng nghe.

“Tiểu thư Citrina Yellowmoon, cô có chắc rằng thủ phạm là người từ Vương quốc Equestrian không?”

“Chính xác thì đó là một người có ngoại hình giống như người từ Vương quốc Equestrian. Tôi nghĩ sẽ khá là lạ khi có ai đó đi lại trong bộ trang phục nổi bật như vậy... Nhưng sự thật là người này đã được nhìn thấy ra vào khu chợ trời,” Citrina trả lời trước khi vội vàng nói thêm, “Kẻ thù của chúng ta là bậc thầy trong các chiêu trò tinh vi. Ví dụ, chúng có thể giấu chất độc vào trong một phong bì và đặt nó vào túi áo mà không ai hay biết, hay chẳng hạn... Lén lút đặt vào túi hàng hóa vừa mua. Có vô số cách để chúng giao chất độc. Ngay cả khi hoàng tử không bao giờ ở một mình thì vẫn có khả năng chúng đã tìm ra được cách tiếp cận.”

Chà, Rina có vẻ hơi lo lắng. Không biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy nhỉ? Mia nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

“Chúng ta đang đối mặt với những bậc thầy thao túng,” Citrina nói. “Tôi nghĩ chúng rất dễ dàng lợi dụng bất kỳ mối lo lắng nào mà Hoàng tử Echard có thể đang có để dụ dỗ ngài ấy bỏ thuốc độc vào rượu của Hoàng tử Sion. Như tôi đã nói trước đó, hoàn toàn có khả năng chúng đã đưa cho ngài ấy một chất bí ẩn mà thậm chí không giải thích rằng đó là chất độc.”

Dù cô kết thúc bằng một lưu ý dứt khoát và bắt đầu bước lùi lại, cô vẫn dừng lại một nhịp để kèm thêm một tuyên bố nữa.

“Xin lỗi vì sự dài dòng của tôi, nhưng tôi cũng nên đề cập rằng khi sử dụng Hoàng tử Echard như công cụ của chúng, kẻ thù của chúng ta có lẽ đã tính cả hình phạt mà ngài ấy sẽ phải chịu vào kế hoạch của mình. Nếu chúng ta xét xử vấn đề này hoàn toàn theo phong tục của Sunkland, chúng ta có thể đang rơi thẳng vào cái bẫy của chúng. Tôi xin hết.”

Nói xong, cô rút lui, nhưng cũng không quên dành một ánh nhìn nhẹ nhàng đầy thương cảm cho Echard.

Rina... Em ấy hẳn đã thấy hình ảnh của bản thân trên người cậu bé. Mia chợt nhận ra rằng đối với cô gái Yellowmoon này, hoàn cảnh của Hoàng tử Echard có lẽ đã chạm rất gần đến nỗi lòng của cô.

   

Sion không nói một lời nào trong suốt bài trình bày của Citrina. Cậu vẫn giữ im lặng với đôi mắt nhắm nghiền hồi lâu sau khi cô kết thúc. Cuối cùng, cậu nhìn về phía Rafina.

“Tiểu thư Rafina... Tôi có thể nghe ý kiến của cô không?” anh nói, chọn cách hỏi ý kiến của Thánh Nữ.

Khung đạo đức của Nhà thờ Chính Thống Trung Tâm được dùng chung bởi gần như mọi quốc gia trên lục địa. Vì mọi người đều dựa vào Kinh Thánh để phân định đúng sai, việc tìm kiếm ý kiến của Rafina là điều tự nhiên.

“Ý kiến của tôi...”

Ánh mắt cô trở nên xa xăm, như thể đang nhìn xuyên qua những lớp sương mù để xác định một sự thật xa xôi. Sau một khoảng lặng dài, cô nói với giọng điệu trầm tư, khẽ khàng, “Những người có quyền lực phải sử dụng nó một cách đúng đắn. Do đó, giữa những người mạnh và những người yếu, người mạnh phải được đánh giá theo tiêu chuẩn cao hơn, nghiêm khắc hơn. Tôi tin… điều này là đúng.”

Là Thánh Nữ, Rafina không dung thứ cho bạo quyền. Những người được Chúa ban cho quyền lực có nghĩa vụ phải sống xứng đáng với món quà đó qua những hành vi của mình. Quan điểm của cô về vấn đề này không thể và sẽ không bao giờ lung lay.

“Tuy nhiên, vấn đề hiện tại này... không phải là một trường hợp lạm dụng quyền lực. Hơn nữa, nạn nhân lại là cha của kẻ phạm tội. Vậy thì, theo tôi, chúng ta không nên xét xử điều này dựa trên lăng kính nghĩa vụ của quý tộc mà là đạo đức chung của con người. Chúa đã dạy chúng ta qua Kinh Thánh rằng từ thuở xưa, công lý nên được duy trì thông qua nguyên tắc đối xứng. Kẻ nào cướp đi cánh tay sẽ mất cánh tay, và kẻ nào cướp đi con mắt sẽ mất con mắt...” Cô tạm dừng, quét ánh nhìn chậm rãi từ gương mặt này sang gương mặt khác, trước khi kết thúc với giọng điệu trang nghiêm, “Và không phải chịu thêm bất kỳ hình phạt nào khác. Nguyên tắc này đã định nghĩa cả mức độ và giới hạn.”

Nguyên tắc cổ xưa mắt đền mắt yêu cầu sự tổn hại tương đương để bồi thường. Không ít hơn—và không nhiều hơn. Với quan điểm của mình đã được nêu rõ, Rafina lặng lẽ quay người về phía Abram.

“Do đó, nếu tôi là người sẽ xét xử công lý của phán quyết sắp tới, tôi sẽ chỉ quan tâm đến một câu hỏi duy nhất. Bệ hạ có mất mạng hay không?”

Nói cách khác, kết luận của cô là nếu xét xử sự việc này chỉ dựa trên các sự kiện khách quan đã xảy ra, thì việc xử tử Echard sẽ là một hình phạt quá nặng.

“Mặc dù vậy,” cô tiếp tục, “lời phê bình của tôi chỉ áp dụng đối với tính thích hợp của hình phạt. Nó không miễn tội cho bất kỳ ai. Những nguyên lý mà Bệ hạ đã nói không phải là không liên quan. Ngoài ra, tôi thực sự tin rằng chúng ta cũng nên xem xét động cơ đằng sau vụ đầu độc. Nhưng...”

Tại thời điểm này, Rafina thấy mình bị giằng xé bởi hai luồng suy nghĩ đối nghịch. Bản thân cô trong quá khứ sẽ không chút nghi ngờ mà coi hành động của Echard đáng bị án tử hình. Là một thành viên của Hoàng Tộc, hành vi của cậu bé đã thể hiện sự nghiêm trọng không phù hợp với địa vị của mình, cho thấy cậu bé thiếu các phẩm chất cần thiết để sử dụng quyền lực một cách đúng đắn. Nhưng còn Rafina của hiện tại... lặng lẽ đặt tay lên ngực mình.

“Hoàng tử Echard vẫn còn trẻ. Dù không đáng khen nhưng phức cảm của ngài ấy đối với anh trai mình cũng là điều dễ hiểu. Đó là một sự thiếu sót rất con người. Tôi tự hỏi liệu có đúng đắn hơn nếu ngài ấy không cần phải bù đắp lỗi lầm bằng mạng mình mà bằng sự cải thiện, để một ngày nào đó ngài ấy có thể đạt được sự khôn ngoan và kỷ luật xứng đáng với địa vị của mình không.”

Khi nói, cô nhớ lại cái ngày không thể quên ở Saint-Noel khi Mia sử dụng cây búa của công lý. Thay vì đánh gục những quý tộc Tearmoon phạm tội, cô đã nâng đỡ họ, trao cho họ cơ hội chuộc lỗi. Cô đã thúc đẩy sự trưởng thành của họ... và họ thực sự đã trưởng thành.

Và lần này chắc hẳn cũng như vậy. Cậu ấy đang làm điều này vì Hoàng tử Echard. Và bây giờ, mình nghĩ bản thân cuối cùng cũng hiểu được một chút về cảm giác của cậu ấy rồi.

Điều đó khiến Rafina cảm thấy vui, biết rằng cô có thể đồng cảm với bạn mình. Cô thấy mình mong muốn, một cách nghiêm túc và mãnh liệt, rằng Echard sẽ được trao một cơ hội để chuộc lỗi.

   

Trong khi lắng nghe Citrina và Rafina trả lời những câu hỏi mà cô đã khéo léo chuyển cho họ, Mia liên tục nhìn lén về phía Vua Abram. Trong suốt cuộc trao đổi, cô nhận thấy biểu cảm của ông chẳng mảy may thay đổi, vẫn nghiêm nghị như vậy.

Hừm, cái ông này đúng là cứng đầu dữ ha? Sau khi nghe hai người họ nói, mình tưởng chắc rằng ông ấy đã sẵn sàng tha thứ cho Echard rồi chứ... Ý là, mình thì bị thuyết phục rồi đó. Có lẽ ông ấy chỉ cần thêm một cú huých nữa. Giá mà bây giờ có thêm một cơn sóng nữa...

Như để đáp lại lời kêu gọi của cô, một tiếng gõ cửa vang lên.

Ghi chú

[Lên trên]
Gốc: "Discretion was the entirety of her valor" có thể được hiểu là "Sự thận trọng là toàn bộ lòng dũng cảm của cô ấy." Đây là một cách diễn đạt nhấn mạnh rằng nhân vật đã chọn cách hành động cẩn trọng thay vì liều lĩnh, và sự thận trọng đó chính là biểu hiện của lòng dũng cảm trong tình huống cụ thể. Cụm từ này có thể được lấy cảm hứng từ câu thành ngữ nổi tiếng "Discretion is the better part of valor," nghĩa là "Thận trọng là phần tốt hơn của lòng dũng cảm." Ý nghĩa của nó là đôi khi, việc tránh nguy hiểm hoặc hành động một cách khôn ngoan còn quan trọng hơn việc đối mặt trực tiếp với rủi ro
Gốc: "Discretion was the entirety of her valor" có thể được hiểu là "Sự thận trọng là toàn bộ lòng dũng cảm của cô ấy." Đây là một cách diễn đạt nhấn mạnh rằng nhân vật đã chọn cách hành động cẩn trọng thay vì liều lĩnh, và sự thận trọng đó chính là biểu hiện của lòng dũng cảm trong tình huống cụ thể. Cụm từ này có thể được lấy cảm hứng từ câu thành ngữ nổi tiếng "Discretion is the better part of valor," nghĩa là "Thận trọng là phần tốt hơn của lòng dũng cảm." Ý nghĩa của nó là đôi khi, việc tránh nguy hiểm hoặc hành động một cách khôn ngoan còn quan trọng hơn việc đối mặt trực tiếp với rủi ro
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Vù vù vù :))))))
Xem thêm