Trans: normalguy
---------------------------------------
Vài ngày sau biến cố giữa lòng Sunkland, một thông báo chính thức đã được đưa ra, nội dung là hoàng tử Echard sẽ xuất ngoại để theo học tại học viện Saint Mia. Lý do chính thức là để hỗ trợ cho những bước chuẩn bị ban đầu của Mạng Lưới Mia, một dự án quy mô lớn trải rộng khắp hàng loạt vương quốc với mục đích là đẩy lùi sự đói kém. Câu chuyện được kể với công chúng là, vua Abram tỏ ra vô cùng hứng thú với dự án sau khi biết được về mục đích cao cả của nó và tuyên bố rằng hiển nhiên là Sunkland sẽ tích cực đóng góp vào sự phát triển của dự án. Và để làm được điều đó, ông ta đã sắp xếp cho Nhị Hoàng Tử Echard du học ở đế quốc Tearmoon với mục tiêu là tham gia vào công cuộc điều hành Mạng Lưới Mia.
Thông báo đó ban đầu vấp phải sự phản đối từ phía những quý tộc bảo thủ trước giờ vẫn nâng đỡ cho Echard, nhưng nhà vua đã hạ quyết tâm và sự phản đối của họ chỉ tổ tốn công vô ích. Sự sắp xếp này cũng buộc hôn ước giữa Echard và con gái của nhà Công Tước Greenmoon cũng phải tạm hoãn, điều này cũng gây ra không ít xôn xao, thế nhưng bá tước Lampron và ngài thủ tướng đã có thể xoa dịu họ. Cuối cùng thì Echard, vội vã như một kẻ đang bỏ trốn, rời đất nước để tới Tearmoon trong cỗ xe của nhà Greenmoon. Khi cỗ xe bắt đầu lăn bánh, cậu quay đầu để nhìn quê nhà đang mờ dần với vẻ luyến tiếc. Trông thấy sự nuối tiếc trên khuôn mặt cậu, Esmeralda khẽ nói.
“Xin đừng lo. Ngài sẽ sớm quay trở về thôi. Tôi biết rằng ban đầu ngài có thể sẽ cảm thấy cô đơn nhưng không cần phải ủ rũ như thế đâu. Ngay khi có thể, tôi sẽ lại đưa ngài trở về Sunkland,” cô nói, đoán rằng những chàng trai trẻ ở tầm tuổi cậu hẳn là sẽ rất nhớ cha mẹ.
Tuy nhiên Echard lại lắc đầu. “Không cần đâu… Tôi rất cảm kích sự lo lắng của cô, tiểu thư Esmeralda à, nhưng tôi sẽ không trở về đâu. Ít nhất là không phải về Sunkland. Có những điều mà tôi cần phải làm,” cậu đáp, khuôn mặt vô cảm, “và đó là chuộc tội.” Sau khi ngừng nói một lúc, cậu ngẩng mặt nhìn cô với ánh mắt quá đỗi trưởng thành so với tuổi. “Nếu tiểu thư rộng lượng cho phép thì đó là điều tôi tìm kiếm trong sự sắp đặt này.”
Esmeralda nhìn cậu, nhìn đôi môi đang mím chặt và cảm thấy… thương xót cho cậu. Nó khiến trái tim cô đau nhói. Đó là lý do tại sao…
“Không, thưa Điện Hạ. Ngài đã lầm rồi.”
…Cô dứt khoát phản bác lại lời cậu nói với một cái lắc đầu nghiêm nghị và giải thích, “Ngài không cần phải chuộc tội…bởi vì ngài vốn đã được tha thứ rồi.”
“…Hử?” Chàng hoàng tử trẻ nhăn mặt, cậu bối rối.
Cô mỉm cười với cậu. “Tất cả đều ổn rồi. Ngài cứ thoải mái đi. Sẽ không còn hình phạt nào đón chờ ngài đâu. Vì dù sao thì, ai có thể thi hành án tử cho ngài chứ? Chúng sẽ phải đến tận đây để tìm ngài, bắt giữ ngài và mang ngài trở về Sunkland. Ngài nghĩ tôi sẽ cho phép điều đó xảy ra ư? Và không chỉ tôi mà cả người bạn yêu quý của tôi, tiểu thư Mia ư? Không, thưa Điện Hạ. Chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu.”
Vừa nói cô vừa cảm thấy những mảnh ghép đã được lắp vào đúng chỗ. Quả thật là hình phạt của Echard chẳng khác gì không có. Tất nhiên là cậu ta đã được tha tội. Dù cho cậu ta vẫn chưa thể hiện được điều gì nổi bật khi sự ân xá dành cho mình kết thúc, cậu ta cũng sẽ không phải nhận bất kỳ hình phạt nào cả. Những điều sai trái cậu đã làm, chúng sẽ chỉ còn là những dĩ vãng của một quá khứ đã qua. Việc đào lại những tội lỗi của cậu sẽ là cực kỳ tàn nhẫn và Mia sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Thực ra thì, tuyên bố hoãn thi hành án ở phòng ngủ hoàng gia hôm ấy chẳng khác gì một lời tuyên bố không thành lời rằng cậu đã được ân xá.
Với những lời lẽ của mình, Esmeralda tiến hành hướng cậu về tương lai phía trước. “Thưa Điện Hạ, ngài sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt nào cả. Ngài không cần phải cố để chuộc tội đâu. Ngài đã được tha thứ, thế nên hãy sống như thể ngài đã được thứ tha đi.”
“Sống… như thể tôi đã được tha thứ ư?”
“Đúng vậy. Tiểu thư Mia đã tha thứ cho ngài. Đức Vua Điện Hạ cũng vậy, và cả anh trai của ngài. Hãy nhớ lại cách mà hoàng tử Sion đã tiễn ngài đi đi. Ngài ấy đã liều mạng vì vở diễn đó đáy. Trông đấy có giống món quà chia tay mà cậu ta sẽ dành cho một tội nhân đang chờ đợi hình phạt không. Cậu ta đã tha thứ cho ngài, và hơn hết là cậu ta rất mong chờ đến ngày được thấy ngài trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Điều ý nghĩa nhất mà ngài có thể dành cho cậu ta…là cho cậu ta thấy được điều đó, phải chứ?”
Càng nói cô càng thấy hợp lý. Thậm chí là nực cười khi mà đến giờ cô mới nhận ra. Đó là Mia đấy. Liệu một người như cô sẽ trừng phạt ai đó bằng sự ăn năn hối tiếc vĩnh cửu không? Một cuộc sống chỉ để sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ? Chắc chắn là không rồi. Cô không đời nào lại tàn nhẫn như vậy. Vậy thì cô kỳ vọng rằng hoàng tử Echard sẽ sống như thế nào? Và cô kỳ vọng điều gì ở Esmeralda khi giao cho cô nhiệm vụ dẫn dắt vị hoàng tử trẻ đến tương lai?
Cô suy ngẫm, và rất chậm rãi, cô nói. “Cách mà ngài nên sống, thưa Điện Hạ…là chấp nhận việc ngài đã được tiểu thư Mia cứu rỗi, và hãy sống với nó một cách đầy hãnh diện...”
“Hãnh diện…”
“Đúng vậy. Sống mà cứ phải cúi đầu khom lưng trong nỗi lo sợ về lưỡi đao đang chờ chực trên cổ… Cách sống hèn nhát như thế thật không xứng với một người đã được ban phước bởi sự nhân từ của tiểu thư Mia chút nào. Ngài nên noi theo cậu ấy và luôn ngẩng cao đầu. Tôi tin rằng người có niềm tin vào bản thân có thể làm được những điều mà người đó tự tin rằng mình có thể làm được.”
Với Esmeralda mà nói thì đó cũng là cách mà một người chồng xứng với cô nên sống. Cô có tiêu chuẩn chọn chồng cực kỳ khắt khe.
“Đó là cách mà tôi mong rằng ngài sẽ sống, và tôi chắc chắn rằng tiểu thư Mia cũng nghĩ như vậy. Nếu ngài làm được điều đó thì hãy nhớ rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ ngài bằng cả trái tim và linh hồn,” cô kết luận, tay cô đan vào tay Echard và nắm lấy nó thật chặt.
“U-um… Cảm ơn cô rất nhiều…”
Giọng cậu có chút rụt rè, mãi mới có một thứ phản ánh đúng tuổi đời còn non trẻ của cậu.
Sau khi tiễn cỗ xe đi, Sion đến gặp Abram.
“Xin thứ lỗi cho con, thưa vua cha. Có vài điều con muốn thảo luận với cha.”
“Vậy ư? Thế thì cứ tự nhiên đi.”
Mặc dù đã bình phục, Abram vẫn nghe theo lời khuyên từ trị liệu sư rằng ông nên nghỉ ngơi khoảng mười ngày và tạm thời gác lại việc triều chính.
Sion nhìn cha mình, ông đang thoải mái ngồi trên chiếc ghế của mình với một quyển sách trên tay, và cậu nói. “Biến cố lần này với Echard đã khiến con có nhiều suy ngẫm…và có vài điều con muốn nói cho cha nghe.”
Abram lặng lẽ đáp lại ánh mắt của cậu, rất chậm rãi, ông gấp sách lại. “Được thôi. Nói ta nghe nào.”
Không khí trong phòng như thể nặng đi gấp đôi vậy. Chỉ trong một khắc, khí chất của Abram chuyển từ một người cha sang một vị vua. Sion hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh bản thân lại, và cậu từ từ thở ra rồi nói tiếp.
“Thưa Điện Hạ, thần…” cậu nói, giải thích với một tông giọng chậm rãi mà nhẹ nhàng, “Con muốn là-muốn vẫn được là-một con người.”
Điều kiện để có thể đưa ra phán quyết một cách công bằng và chính trực là gì? Đó là vứt bỏ hoàn toàn cảm xúc và lợi ích cá nhân. Vào cái giây phút mười ngày trước đó, nghĩa vụ đòi hỏi Sion phải xét xử Echard không với tư cách là em trai cậu, mà là với tư cách là một kẻ đã phạm tội. Một con người-một tội nhân- giống như bao kẻ khác.
Đã từng có một Sion sẽ không ngần ngại làm như thế. Với Sion đó mà nói, đó là điều hiển nhiên và đúng đắn. Là kẻ mang trên mình gánh nặng và quyền lực của ngôi báu, đó đơn giản là nghĩa vụ của cậu.
Sion đó đã không còn nữa, bởi vì cậu đã học được nhiều điều. Giờ đây cậu đã hiểu rằng mình không hề hoàn hảo. Sion của hiện tại thiếu sót quá nhiều thứ để có thể nhận ra rằng đâu mới là sự công bằng và chính trực hoàn hảo. Vậy thì cậu phải làm gì bây giờ? Xóa bỏ từng chút nhân tính còn sót lại trong mình để trở thành hiện thân tối thượng của công lý ư?
Cậu đã suy ngẫm rất lâu và rất nhiều, vật lộn với những suy nghĩ mâu thuẫn. Và cuối cùng, kết luận mà cậu đưa ra là…
“Con muốn trở thành một vị vua…một vị vua cai trị với tư cách là một con người. Một vị vua biết rằng con người ai cũng sẽ phạm phải sai lầm.
Đó là câu trả lời của cậu.
“Con muốn cai trị với tư cách là một vị vua thiếu sót…một vị vua thừa nhận sự thiếu sót của bản thân sao?” Abram hỏi.
Sion gật đầu đáp lại. “Đó chẳng phải là ý nghĩa của việc cai trị như một con người sao?”
“Ta hiểu rồi… Vậy ra đó Sunkland trong lý tưởng của con…” Abram thở ra qua đôi môi đang mím chặt, rồi ông nhắm mắt. Khi đôi mắt ông lại mở ra, chúng nhìn vào Sion.
“Nếu đã vậy…thì Sion à, điều con cần làm là tạo ra một hệ thống có thể sửa chữa những sai lầm của nhà vua,” Abram nói, giọng nói ông chất chứa sự uy nghiêm.
“Một hệ thống…sửa chữa những sai lầm của nhà vua sao?”
“Đúng vậy. Nếu con thừa nhận rằng nhà vua có thể có sai sót…và muốn trở thành một vị vua như thế, thì con sẽ cần một hệ thống có thể sửa chữa những sai lầm ấy và giữ gìn công lý.”
“Hệ thống đó có thể là gì ạ?”
Đáp lại câu hỏi của Sion là cái nheo mắt của Abram và một lời đáp nghiêm nghị.
“Làm sao ta biết được? Con mới là người cần phải tìm ra nó. Chật vật. Tìm kiếm. Cầu xin. Hãy nhờ vả và mắc nợ những người bên cạnh con. Đó là cách sống như một con người mà con đang nói đến, chẳng phải sao?”
Sion há hốc miệng kinh ngạc. Cậu cúi đầu trong lặng lẽ.
“Có được những người bạn tốt quả là phước lành,” Abram nói. “Và không nghi ngờ gì nữa, những người bạn của con đúng là như vậy, phải chứ?”
Chậm rãi nhưng chắc nịch, Sion gật đầu. “Vâng… Họ là những người không thể thay thế.”
Nụ cười đang nở trên môi cậu trìu mến vô cùng.
Đêm đó, Abram cụng ly với vợ. Tuy ngắn ngủi nhưng họ đã dành thời gian để thưởng thức một chai rượu ngon với người kia. Trong ngụm rượu mà họ cùng uống chất chứa một niềm hân hoan không nói thành lời trước sự trưởng thành của Sion, cũng như là mong ước rằng Echard sẽ thượng lộ bình an.


4 Bình luận