Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 1: Bí mật đằng sau chiếc váy đó…

4 Bình luận - Độ dài: 2,241 từ - Cập nhật:

Trans&Edit: BiHT

------------------------------------------------

   

   

   

Mia đứng trong phòng dành cho khách của Bá tước Lampron—nơi ở tạm thời của cô tại Vương quốc Sunkland—và đang chuẩn bị cho buổi tiệc sắp diễn ra. Anne đang giúp cô mặc một chiếc váy mà đã gặp phải chút trở ngại ở vùng gần eo trước khi cô hít vào một hơi để tập trung tinh thần. Sự hóp lại kéo theo ở phần bụng giúp bộ váy trượt vào đúng chỗ. Sau khi khoác lên mình bộ trang phục, cô nhắm mắt lại để sắp xếp các suy nghĩ.

Hôm qua mình đã suy nghĩ rất nhiều trên giường rồi, và phải nói là tình hình lúc này hơi bị phức tạp đây.

Người-suy-nghĩ-trên-giường Mia bắt đầu hạ mình xuống vị trí suy nghĩ ưa thích của cô. Với mắt vẫn nhắm, cô bắt đầu lục lọi lượng thông tin to lớn vừa khám phá gần đây. Từng mảnh một, cô đặt chúng vào những ngăn chứa tinh thần phù hợp để phân tích kĩ hơn.

Nhân tiện nói thêm, khi con người ngủ, dường như bộ não của họ sử dụng thời gian đó để sắp xếp kí ức. Chỉ là chuyện này có liên quan gì tới tư thế suy ngẫm ưa thích của Mia hay không thì vẫn chưa rõ.

Mà thôi, sau khi lược qua mọi thứ mình biết và suy nghĩ thật kĩ về chúng thì cô đã đi đến được một kết luận: Lần này giải pháp đơn giản nhất chắc là cứ nói thẳng với Sion và để cậu ta tìm cách giải quyết vấn đề vậy. Cậu ta cũng có Keithwood mà. Nếu cả hai người đều đề cao cảnh giác thì chúng làm sao mà đầu độc Sion được chứ…

Hiện tại, hiểu biết của Mia về tình hình không chỉ giới hạn ở thông tin từ cuốn Biên niên sử. Cô cũng có được kết quả từ cuộc điều tra của Citrina, thứ đã vẽ nên một bức tranh khá rõ ràng về việc Echard từng liên hệ với lũ Serpent và có khả năng đang âm mưu một cuộc ám sát bằng thuốc độc. Nếu cũng biết được thông tin đó, cặp đôi Sunkland dám chắc cũng sẽ đi đến cùng một kết luận và tiến hành các bước để đập tan kế hoạch đó.

Nhưng vì vài lý do, Mia cảm thấy hơi do dự trước ý tưởng này. Lạ thật chứ… Mình biết đó rõ ràng là giải pháp tốt nhất, nhưng không hiểu sao mình lại có cảm giác là không nên làm vậy… Như thể sẽ có chuyện gì xấu xảy ra nếu mình làm thế… Tại sao vậy ta?

“Ừm, công chúa ơi?”

Giọng của Anne kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn quanh thì thấy Anne đã bước lùi lại, việc của nàng hầu gái đã xong. Cô đứng dậy và bước đến trước gương.

“Hừmmm…” Cô xoay một vòng, xem xét bản thân, và thỏa mãn gật đầu một cái. “Hoàn hảo.”

Bộ trang phục cô mang cũng chính là bộ váy đơn giản cô đã mặc tới buổi vũ hội chào đón học sinh mới ở Saint-Noel. Do đã lớn thêm một chút, cô đã cho người thiết kế lại chiếc váy cho hợp với chiều cao mới của mình. Cơ mà đó không phải chiều cao đâu. Lần này, cô vũ trang đầy đủ. Cô mang một cái nơ trên đầu. Một sợi dây chuyền đeo lủng lẳng trên cổ cùng một cặp bông tai nhỏ lấp lánh trên tai. Sau cùng, một chiếc khăn choàng bán trong suốt để làm tăng thêm nét thanh lịch.

“Cảm ơn chị nhiều, Anne. Tác phẩm của chị đúng là không chê vào đâu được.”

“Đó luôn là vinh hạnh của thần, thưa công chúa.” Anne kính cẩn khom mình cúi đầu.

Mia khúc khích. “Ôi nhìn chị kìa, giờ đã trưởng thành và chuyên nghiệp rồi. Chị trông như một người hầu gái biết rõ mình đang làm gì vậy.”

“Thần mừng vì người nghĩ vậy. Giờ thần đã biết làm bánh mì rồi, và thần còn biết cưỡi ngựa nữa.”

“Chỉ là ta không chắc phần cưỡi ngựa có nằm trong mô tả công việc thường có dành cho hầu gái không nữa.”

Họ hiểu ý nhìn nhau và cười, sau đó vẻ mặt Anne hiện lên đôi nét lo âu.

“Ừm… Thưa công chúa? Có chuyện gì khiến người phiền lòng sao ạ?”

“Ồ? Sao chị lại hỏi vậy?”

“Nãy giờ người chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Thần biết, bởi thần là một cô hầu gái biết bản thân đang làm gì.” Anne nói với một cái nháy mắt tinh nghịch “và điều những người hầu gái biết rõ hơn ai hết chính là người mà họ phục vụ.”

“Oho ho, chị đúng là học được cách ăn nói rồi đó. Nhưng ta đoán chị đúng. Quả nhiên ta không thế giấu chị điều gì mà.”

“Vâng ạ. Ngài không thể giấu thần điều gì bởi thần là hầu gái của ngài, thưa công chúa. Do đó thần cũng biết rằng ngài sẽ ổn thôi. Thần chỉ mong ngài nhớ rằng nếu có vấn đề gì, thần sẽ luôn ở đây vì ngài, thế nên không cần lo lắng gì đâu ạ. Ngài chỉ việc ra ngoài đó, tung hết sức mình, và làm những việc ngài cho là đúng.” Anne giơ nắm đấm lên và phì mũi khích lệ một hơi. “Không cần biết chuyện gì xảy ra, thần sẽ luôn luôn ủng hộ ngài!”

“Anne…” Mia mỉm cười trước màn thể hiện sự tận trung đầy xúc động từ nàng hầu gái của mình.

“Đã vậy thì…ta đoán mình chỉ cần ra ngoài đó và tung hết sức mình thôi.”

Không rõ Anne đã nhìn thấy gì trên khuôn mặt Mia nhưng nó đã trấn an cô và biểu cảm của nàng hầu gái dịu lại.

“Được rồi công chúa, thần nghĩ đã tới lúc thần đi hỗ trợ việc chuẩn bị của Tiểu thư Bel và Quý cô Citrina rồi.”

“Được. Chị đi đi. Rina thì ta không rõ nhưng Bel chắc không có nhiều kinh nghiệm trong việc mặc váy đâu.”

“Đã rõ ạ.”

Cánh cửa còn chưa kịp đóng sau lưng Anne thì lại mở toang lần nữa, lần này người đến là Esmeralda.

“Xin chào, Công chúa Mia.”

Cô mang một bộ váy lộng lẫy, và cô mặc nó thật đẹp, giúp chuyển đổi sự xa hoa của nó thành sự duyên dáng với phong thái đoan trang của một quý cô. Nó có màu xanh ngọc lục bảo lộng lẫy và được trang trí một cách xa hoa với huy hiệu gia tộc Greenmoon được thêu trên nhiều chỗ bằng chỉ vàng.

Mia nhìn cô từ đầu tới chân. Hay đúng hơn thì cô nhìn từ dưới ngực đến trên eo, và thấy khu vực đó rất thon thả và săn chắc.

Hừm, cậu ấy đang mặc áo nịt bụng phải không ta…? Nhất định là có mang nịt bụng rồi. Tội chưa kìa, nịt bụng chặt như thế thì cậu ấy sẽ chẳng ăn được bao nhiêu đâu… Cô gật đầu trong khi nhìn cô bạn với ánh mắt thương hại.

“Ôi chao, Công chúa Mia, chiếc váy đó…” Esmeralda nói, để ý đến bộ trang phục của Mia.

“Cậu nhận ra nó à? Đây là một trong những bộ ưa thích của mình đó.”

Bất cứ khi nào mang bộ váy này cũng gợi lại vô vàn kí ức tuyệt vời.

Hy vọng hôm nay mình sẽ có cơ hội để nhảy cùng Abel… Oho ho, sẽ giống như làm sống lại khoảnh khắc đó lần nữa vậy, cô vừa nghĩ vừa mỉm cười một mình.

Ảo tưởng của cô bị làm gián đoạn bởi lời đáp bất ngờ từ Esmeralda.

“Đương nhiên là nhận ra rồi… Đây là bộ do mẹ cậu, Nữ Hoàng Bệ Hạ Adelaide làm ra mà, đúng không?”

“Hả?” Mia bối rối tròn mắt nhìn, miệng há hốc. “Ừm, cậu nói thế là sao?”

“Chà, cậu không biết ư? Mình nghe chuyện này từ một thợ may mà gia tộc mình thường tiếp xúc. Mình nhớ bà ấy nói bản thân đã lo sợ thế nào khi thiết kế lại nó bởi nó được làm ra bởi mẹ cậu. Nghe nói đôi tay bà ấy đã run không ngừng trong lúc làm việc.”

“C-Chẳng ai kể với mình chuyện đó cả!”

“Thật ư? Mình cũng nghe là ở quê hương của Nữ Hoàng Bệ Hạ, họ có phong tục là người mẹ sẽ tặng cho những đứa con gái của mình quần áo do chính tay họ làm ra…”

“C-Có chuyện đó ư? Hửm…” Mia lẩm bẩm với giọng như bị thôi miên rồi cúi nhìn chiếc váy trên người mình. Cô đưa tay vuốt ve nó, vẻ mặt cô chợt trở nên tỉnh táo và trầm ngâm. “Đây, là từ mẹ… Chẳng trách… Giờ mình hiểu tại sao cha lại vui đến vậy khi nghe tin mình mặc nó rồi…”

Cô nhớ lại lúc kể với cha cô về việc mình đã mang chiếc váy tới vũ hội của học sinh mới, và ông thì ngay lập tức vỡ òa trong vui sướng.

   

“Thật ư? Con đã mang chiếc váy đó ư?” ông kêu lên trước khi yêu cầu được nghe hết mọi chi tiết cụ thể, và cô đã phải miễn cưỡng kể cho ông.

“Phải, nó là một chiếc váy rất đẹp. Giờ con thấy khá là thích nó— A, đương nhiên là ban đầu con định mặc chiếc váy người gửi cho con rồi, nhưng chiếc đó bị bẩn một chút vì…chút chuyện, thế nên con đã đổi sang bộ này.”

Cô vốn chỉ định lấy đó làm cớ, nhưng cha cô dường như không chú ý.

“Ta hiểu rồi…Ta hiểu rồi!”

Thứ càng khó giải thích hơn chính là niềm hân hoan sau đó của ông.

“Vậy là con đã mặc chiếc váy đó nhỉ…? Mia bé bỏng của ta, mặc chiếc váy đó…” ông lẩm bẩm với nụ cười to và ngờ nghệch nhất có thể.

Cái trăng gì vậy nè? Cô tự hỏi. Mình vốn tưởng ông ấy sẽ ủ rũ ra mặt vì mình không mặc chiếc váy ông đã chọn chứ… Chẳng hiểu mọi chuyện là sao cả…

Thêm nữa, khi cô đề cập việc mình có hơi không vừa với chiếc váy nữa—không vừa theo chiều dọc ấy, phòng trường hợp mọi người thắc mắc—ông ngay lập tức cho người thiết kế lại nó theo chiều cao hiện tại để cô có thể mặc nó bất cứ khi nào mình muốn. Và trên hết là…

“Chà, sẵn đây chúng ta đã làm mới chiếc váy rồi thì sao không thêm một vài món phụ kiện đi kèm nhỉ? Chi phí không thành vấn đề. Chúng ta sẽ để những nghệ nhân tài giỏi nhất lục—”

“Không, không, thưa cha. Xin đừng làm thế. Như vậy sẽ thật lãng phí— À nhầm, ý con là, ừm… A! Chúng sẽ lệch tông với chiếc váy. Con muốn để chiếc váy được nổi bật hơn, vậy nên sao chúng ta không dùng vài món trang sức khiêm tốn hơn đi ạ? Những cái không có bất cứ viên đá quý nào sẽ là phù hợp nhất!”

“Vậy ư? Nhưng—”

“Vâng! Mà thôi, con sẽ chọn các món phụ kiện, thế nên người không cần phải lo nghĩ về chuyện này nữa đâu, được chứ ạ?”

“Ta hiểu rồi… Nếu con đã nói vậy thì…” Hoàng đế tạm ngừng trong giây lát rồi lầm bầm, “Nhân tiện thì Mia này, có vài chuyện về chiếc váy đó mà con nên, ờm…”

“Hửm?”

Mia nhướng mày nhìn cha mình, ông sau đó chỉ chậm rãi lắc đầu.

“…Thôi. Không có gì đâu. Ta mừng là con thích chiếc váy. Hãy giữ gìn cẩn thận chiếc váy con nhé?”

“Hả? Thì, đương nhiên là vậy rồi. Dù sao con cũng thích nó mà.”

   

“Cha ngốc thật chứ… Ông ấy chỉ việc nói cho mình biết thôi mà…” Mia hồi tưởng thì thầm. “Ắt hẳn khi đó ông cảm thấy xấu hổ. Đôi lúc ông ấy cũng trẻ con thật chứ…”

Cô lắc đầu, hành động trông trìu mến hơn bực bội, rồi từ từ nhắm mắt lại. Cô không có mấy kí ức quý giá về mẹ mình. Dẫu vậy, đường vân mịn màng của tấm vải, thứ khi chạm vào đem lại cảm giác mềm mại tuyệt vời, vẫn khơi dậy sự hoài niệm sâu sắc.

“Cảm ơn, thưa mẹ… Xin hãy tiếp tục dõi theo con nhé?”

Khi cô thì thầm những lời ấy, thứ gì đó lóe lên trước mắt cô. Cảm giác như một hình ảnh mờ ảo của khuôn mặt mẹ cô khi mang trên mình biểu cảm của những người mẹ khi họ yêu quý những đứa con của mình nhưng lại thấy chúng có hơi dựa dẫm vào sự hỗ trợ của mình. Mia cảm thấy lưng mình thẳng dậy trước lời khiển trách dịu dàng đó. Ánh nhìn trong mắt cô trở nên tỉnh táo hơn, tập trung hơn.

“Được rồi. Đã đến lúc đi rồi. Tỉnh táo lên nào. Mẹ đang dõi theo đó.”

Giọng cô ngập tràn sự quyết tâm chưa từng có.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

có thực sự là k vừa theo chiều dọc k :))
Xem thêm
chắc k có "con ngựa nào đó" hắt hơi dính hết bộ đồ đâu ha 🤣
Xem thêm
Quyết tâm 📈
Xem thêm
Thank trans
Xem thêm