Trans: normalguy
Proofreader: BiHT
-----------------------------------------
Connery thở dài khi thấy hai người đàn ông. “Chắc là đang đi tìm hai người đấy. Tiểu thư nói đã trông thấy hai người lảng vảng quanh đây.”
Ông nhún vai thầm trong bụng. Có bị lộ cũng không sao cả. Ngay từ đầu ông cũng chẳng cố để lén lút rồi. Ông chỉ nghĩ mình nên đi theo cô và xem thử rằng hai gã này có ý đồ gì.
Chắc bám đuôi đến thế là đủ rồi. Giờ thi dẫn tiểu thư rời đi thôi.
Ông đã trông chừng nàng tiểu thư trong khi cô đi “thăm quan” lâu đài. Nhiệm vụ của ông thế là hoàn thành rồi. Cái ý nghĩ đó khiến ông buông lỏng—có lẽ là hơi quá mức bởi ông đã không lường trước được diễn biến tiếp theo.
“Vậy ư… Ngài biết gì không? Thế này lại hay đấy,” Keithwood nói. “Nếu chúng tôi tự mình xông vào thì hẳn sau này sẽ gặp không ít vấn đề. Tuy nhiên, với ngài ở đây thì chúng tôi sẽ được trưởng đội vệ binh của Bá tước Lampron làm chứng cho.”
Connery đã mong rằng mình sẽ có thể rời đi nhanh gọn lẹ, nhưng số phận không tha cho ông dễ dàng như vậy.
“Làm chứng? Tôi… không hiểu anh đang có ý gì nữa.”
“Làm chứng,” Keithwood nói với vẻ thản nhiên, “bởi vì ngay bây giờ đây chúng tôi sẽ khám xét phòng của Hoàng tử Echard.”
“Hử?”
Trong lúc Connery cố hiểu ý nghĩa những lời mình vừa nghe thì một cảm giác khó chịu dâng trào trong ông. Ông nhận ra rằng mình vừa đặt bản thân ở một nơi tệ nhất có thể vào thời điểm tệ nhất có thể.
“A-Anh nói gì thế? Ha ha ha, anh biết đấy, tôi không giỏi đùa đâu. Có vẻ như tôi lỡ mất khúc buồn cười rồi. Mà thực ra thì tôi không nghĩ đùa như vậy là phải phép đâu. Việc nói ra những lời bất kính như này thật không giống anh chút nào, Keithwood à.”
Tràng cười sáo rỗng của ông lại càng trở nên sáo rỗng hơn khi mà biểu cảm của Keithwood vẫn trông tỉnh táo đến sợ. Người đàn ông này không hề đùa cợt. Connery quay sang cầu cứu Dion, người đang cười nhưng vì lý do nào đó mà khiến bản mặt trông còn đáng sợ hơn. Connery lập tức nhận ra rằng thứ ông đang thấy không phải là nụ cười của một người đang tận hưởng một trò đùa thô thiển, mà là nụ cười nham hiểm của một kẻ yêu thích rắc rối và nguy hiểm. Nếu người đàn ông này một mình xông pha chốn trận mạc thì chắc là anh ta vẫn sẽ mỉm cười. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, Connery quay sang hy vọng cuối cùng của mình, cô bé được Đại Hiền Giả Đế Quốc mang theo tới đây.
“Quao…” cô gái nói. “Chúng ta sẽ lẻn vào phòng của một vị hoàng tử ư? Có vẻ sẽ là một cuộc phiêu lưu thú vị đây! Thêm nữa là mình còn được làm điều đó cùng Keithwood, hiệp sĩ trung thành nhất của Vua Thiên Bình! Và cả Tướng quân Dion nữa! Đúng là hết sẩy mà!” Mắt Bel sáng lên vì phấn khích.
Thôi xong. Hết cứu rồi. Chắc là mình phải đi theo vậy… Connery nghĩ, ông cảm thấy da dẻ mình như tái đi năm phần so với vừa nãy.
“Sẽ hơi nguy hiểm nếu tiểu thư Bel đi cùng chúng ta… nhưng không còn thời gian nữa. Chúng ta phải liều thôi. Ngài Connery, xin hãy đi theo chúng tôi và bảo vệ tiểu thư Bel. Và hãy mang cái này vào,” Keithwood vừa nói vừa đưa một chiếc mặt nạ ra.
“Đây là…”
“Đồ che mặt. Để đề phòng thôi. Chúng ta tốt hơn hết không nên để lộ mặt.”
“Thứ này gợi nhắc tôi về một tin đồn mà tôi có nghe được. Có vẻ như dạo gần đây, có một nhóm hai người đeo mặt nạ lảng vảng và xử lý những nhóm cướp nhỏ ở khu vực xung quanh.”
“Ngài biết đấy, chủ nhân của tôi có tinh thần công lý rất mạnh mẽ mà. Nó… khiến tôi khá là bận rộn.”
Keithwood nhún vai, thế nhưng Connery không khỏi cảm thấy chút thương xót cho người hầu cận.
Nhờ vào sự am hiểu tường tận của Keithwood về cách bố trí lính gác và lộ trình tuần tra, cả nhóm đã đến được phòng của Hoàng tử Echard mà không gặp quá nhiều trở ngại. Tình huống nguy hiểm nhất là khi Bel vấp ngã và hét lên khiến cho Dion và Keithwood phải nhanh chóng đối phó với một đống lính gác gần đó chạy lại. Thứ diễn ra sau đó giống như một màn trình diễn kỹ năng điêu luyện hơn là một trận chiến khi mà họ đã đánh ngất hết lính canh mà không hề gây ra một vết thương nào chứ đừng nói là giết chết họ. Họ chỉ khiến các lính canh bất tỉnh bằng sự chính xác điêu luyện của mình, chỉ vậy thôi.
Sau trận chiến, Dion lườm Bel khiến cô bé cười gượng gạo, chàng hiệp sĩ chỉ biết thở dài ngao ngán. “Trời ạ… Cô làm tôi nhớ đến một cô công chúa nào đó trong một khu rừng nào đó.” Rồi anh nhìn sang Keithwood. “Mà phải nói là kiếm thuật của anh cũng ra gì đấy. Hoàng tử Sion thì là thiên tài rồi nhưng anh cũng không tệ đâu.”
“Tôi rất lấy làm cảm kích.”
“Hay là chúng ta làm vài hiệp đi? Với tôi thì đó sẽ là một món quà lưu niệm khá được đấy.”
“Ha ha, thôi cho tôi xin kiếu. Tôi không nghĩ là mình sẽ trụ được quá ba giây. Thay vào đó, tôi sẽ tặng anh một món quà lưu niệm đàng hoàng.” Keithwood cười nhạt rồi quay người để giấu đi mồ hôi lạnh đang chảy dọc cổ mình. Không lẫn vào đâu được, Dion Alaia đích thị là một con quái vật. Anh có thể cảm nhận điều đó qua khí chất toát ra từ người đàn ông này và nó khiến anh dựng tóc gáy. Đừng nói là ba giây; anh sẽ phải tốn rất nhiều công sức chỉ để rút được kiếm ra khi mà mọi thớ cơ trên cơ thể kêu gào anh phải cụp đuôi bỏ chạy ngay giây phút Dion trở thành kẻ thù. Nỗi sợ tột cùng ấy… thực ra rất quen thuộc. Anh cũng đã cảm thấy điều tương tự khi phải đối mặt với đồ ăn Mia nấu.
Cũng giống như việc tuyệt đối không được để công chúa Mia nấu ăn, và đặc biệt là các món nấm… Việc không được biến Dion Alaia thành kẻ thù cũng quan trọng không kém. Nếu chúng ta có sắp sửa gây chiến với Tearmoon thì mình sẽ làm tất cả mọi thứ có thể để ngăn cuộc chiến đó lại… Ư, cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì mà.
Anh vừa nhăn mặt vừa chào đón người bạn lâu năm của mình, cơn đau đầu.
Sau khi lẻn được vào phòng của Echard, Connery không thể không thốt ra một lời khiển trách. “Keithwood, tôi phải nhắc cho anh nhớ là kể cả một người với địa vị như anh—”
“Cũng không được phép làm thế này. Ừ, tôi biết rõ chứ.” Trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của đội trưởng đội lính gác, Keithwood cười gượng. “Nhưng tình huống đặc biệt đòi hỏi một giải pháp đặc biệt. Và đây là một tình huống rất đặc biệt bởi sự an nguy của hoàng tộc đang bị đe dọa.”
“Anh nói…hoàng tộc ư?”
“Có vẻ như,” Dion nói tiếp thay cho Keithwood, “nhị hoàng tử của các người bị bắt gặp là đã nói chuyện với một kẻ vô cùng đáng ngờ. Và kẻ đó khả năng cao là đã đưa cho cậu ta một thứ chất độc gì đó.”
“Cái-? C-chất độc ư?”
“Ừ. Ít nhất thì tin đồn là như thế.”
Connery chớp chớp mắt rồi lắc đầu. “Suy đoán thôi ư. Vậy ra chỉ là một tin đồn. Điều đó chắc chắn là không đủ để bào chữa cho hành vi này—”
“Nhưng nó lại rất đáng tin đấy,” Dion cắt ngang lời Conenry và nói. “Cái tên đó được trông thấy là đã lảng vảng quanh khu chợ trời, nơi mà rất có thể hắn đã đưa chất độc cho nhị hoàng tử. Nghĩ ra được gì chưa?”
Má Connery hơi giật giật. “Anh nói là ch-chợ trời ư….” Giọng anh khẽ run lên. Cặp mắt ông bắt đầu đảo liên tục. Connery không phải là người giỏi giữ bí mật.
“Ngài Connery, có vấn đề gì sao?” Keithwood hỏi, anh đã để ý thấy sự thay đổi trong cách xử sự của ông ta.
“Không. Chỉ là, ờ…” Trong khi ông ta đang không nói lên lời thì Dion đã đặt bàn tay rắn chắc của mình lên vai ông.
“Hình như có ai đó vừa nhớ ra điều gì thì phải? Nếu ông có biết gì thì thành thật khai báo sẽ tốt cho ông rất nhiều. Tôi chỉ nói vậy thôi.”
“Tôi, ờ,… Thì…” Ánh mắt ông chuyển sang nhìn Bel, cô bé ngẩng đầu nhìn ông một cách tò mò. Đôi mắt to tròn và không chút nghi hoặc ấy đã giáng cho ông một đòn quyết định. “Mọi người biết đấy…”
Ông cuối cùng cũng chịu khai. Connery không phải là kiểu người có thể thản nhiên nói dối trước mặt những đứa trẻ hồn nhiên. Nhìn chung thì ông là một người ngay thẳng, thành thật.
“Dạo trước, cái lần mà tôi hộ tống Điện Hạ đến khu chợ trời, tôi có mất dấu ngài ấy một khoảng thời gian ngắn…”
Dion bật cười thành tiếng trước lời thú nhận ấy. “Ha ha ha! Ông thậm chí còn không chịu nổi hai giây bị thẩm vấn nhỉ? Ông đúng là người tốt đấy, Connery à, và tôi rất cảm kích sự thành thật đó. Nhưng với người khác thì nhớ giữ kín mồm kín miệng tí nhé? Vì chính ông cả thôi.”
“Tôi…đúng là nên làm thế nhỉ? Chỉ là…”
“Không, kiểu, nghiêm túc đấy, cứ ngậm mồm lại thôi. Cô công chúa của chúng tôi không thích nhìn thấy người khác bị rơi đầu. Tôi không muốn ngài ấy gặp ác mộng đâu.”
Tông giọng điềm đạm của anh khiến Connery phải gật đầu nghe theo.
“Nhân tiện thì thế lại càng có thêm lý do,” Keithwood nói tiếp, “để kéo ông vào chiến dịch này. Anh sẽ tự giúp chính mình và cả Điện Hạ nữa.”
Sau một hồi lâu im lặng, Connery nói, “Được thôi. Có vẻ như tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Cho tôi gia nhập hội với.” Ông thở dài đầu hàng và cố nhớ thêm những chi tiết về ngày hôm ấy. “Theo tôi nhớ thì Điện Hạ không cầm theo thứ gì cả. Thứ các anh tìm hẳn là không quá lớn.”
Căn phòng của Echard vô cùng rộng rãi. Vì được xây dựng cho chiến tranh nên lâu đài Solecsudo chú trọng vào chức năng hơn là sự xa hoa, và các phòng ngủ cũng không thể gọi là lớn được. Trừ khi ghép cả ba cái lại với nhau.
Căn phòng phụ thứ nhất là một thư viện thu nhỏ gồm những cái kệ với một lượng lớn sách. Nó cũng được trang bị một chiếc bàn để đọc và viết. Căn phòng phụ thứ hai được trang hoàng bởi những bức tranh tôn giáo treo trên tường. Vì ở đây có những bộ ấm chén nên hẳn là căn phòng này được dùng cho những hoạt động như trà chiều. Ở căn phòng phụ thứ ba là một chiếc giường có màn che khổng lồ.
“Căn phòng này muốn lục soát cũng nhọc đấy…” Dion nói, vừa thở dài vừa dò xét buồng ngủ. “Và chúng ta thậm chí còn không biết mình đang đi tìm thứ gì. Trời, có khi tên nhóc ấy đang giữ nó trên người cũng nên. Sao chúng ta tìm được thứ đó đây?”
Lời cằn nhằn của anh khiến Keithwood phải lắc đầu. “Tôi không nghĩ ngài ấy mang theo thứ đó đến bữa tiệc hôm nay đâu, xét việc ngài ấy sẽ là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng ngài ấy có thể đã vứt nó đi rồi nên cũng có khả năng chúng ta sẽ không tìm được gì. Mà, chúng ta vẫn—Ờ, Tiểu thư Bel? Cô đang làm gì vậy?”
Bel đang bò và nhìn dưới gầm giường. Keithwood nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi nhớ là Rina từng kể rằng mấy cậu trai quý tộc thường giấu đồ họ không muốn người khác nhìn thấy dưới gầm giường…” cô bé nói, mắt cô nhìn anh qua vai cùng với một tiếng cười hồn nhiên. “Rina giỏi lắm. Cậu ấy thứ gì cũng biết. Có vẻ như là—và đây cũng là do cậu ấy bảo tôi—kể cả khi không biết họ che giấu điều gì, ta chỉ cần nói ‘Tôi biết cậu đã làm gì,’ thì họ sẽ hoảng loạn và khai tuốt tuồn tuột. Và còn nữa…”
Connery nhớ lại về Citrina. Cô quả thật là rất ngọt ngào và dễ thương, thế nhưng ông cũng cảm thấy một chút sự kỳ lạ ở cô.
Hợp lý. Cô bé ấy hẳn là có bí mật gì đó. Không ngoài mong đợi từ một trong những thân tín của Công chúa Mia.
Anh nhìn Bel đang đứng dậy, cô bé đan tay vào nhau và nhướn mày suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc giường. Một lúc sau, cô mím môi và thò tay vào dưới gối.
“A!” Cùng với một tiếng la ngạc nhiên, cô thu tay lại và để lộ món đồ trong lòng bàn tay. Keithwood nghiêng người để nhìn rõ hơn. Lông mày anh nhướn lên.
“Bùa ngựa á? Sao lại có một cái bùa như thế ở đây chứ?”
Bel giơ một ngón tay lên, cô bé vẫy vẫy nó trước mặt anh và giải thích với vẻ mặt đầy hãnh diện, “Trước đây tôi từng làm bùa ngựa như này rồi. Đầu tiên ta sẽ dồn một ít bông trong ruột lá bùa lên rồi dùng chỉ khâu xung quanh chỗ đó lại, và thế là chúng ta đã có một chiếc túi trong.” Cô mở phần bụng của lá bùa hình ngựa ra. “Thấy chưa? Ta có thể giấu đồ ở trong này,” cô vừa nói vừa lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chứa thứ bột màu đen.
“Vậy là mọi người tìm thấy thứ này trong phòng của Hoàng tử Echard…” Mia nói, cô thở dài với vẻ tiếc nuối.
Giá mà Keithwood tìm được thứ này trước khi bữa tiệc ngày hôm nay diễn ra. Nếu vậy thì mớ rắc rối này đã không xảy ra rồi…
Tuy nhiên, hối tiếc chuyện đã lỡ cũng không có ích gì. Đặc biệt là khi chuyện đó biện minh cho hành động của họ. Vụ đầu độc sẽ biện minh cho việc lục soát phòng Echard mà chưa có sự cho phép. Nếu biến cố không xảy ra thì họ có thể được coi là đã xâm phạm quyền riêng tư của một vị hoàng tử. Dù sao thì không ai biết chắc là cậu ta có sở hữu thứ chất độc đó hay không. Đương nhiên là Mia biết chắc nhưng cô sẽ phải viện đến khả năng thấu thị làm cái cớ và nó vô cùng mơ hồ trong ngữ cảnh pháp lý.
Ừ, luật nhân quả đang không có lợi cho mình. Ít nhất thì không có ai bị ám sát cả. Như vậy thôi mình cũng đủ mừng rồi, Mia nghĩ.
Cô cho rằng phát hiện của Bel tuy mới nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến kế hoạch. Họ biết rằng sẽ có một vụ đầu độc xảy ra, và họ biết thứ độc đó là gì. Thứ duy nhất thay đổi là việc họ đã thực sự tìm ra thứ bột đó.
“Cho em xem thử được không ạ?” Citrina bước tới, cô hỏi.
Cô cầm lấy lọ thủy tinh và lắc nhẹ nó một cái.
“Ra vậy. Xin mạn phép nhưng tôi tin rằng đây là bằng chứng gián tiếp cho thấy Hoàng tử Echard không hề có ý định giết người.”
“Ý cô là sao?” Sion ngạc nhiên hỏi.
“Vừa nãy tôi có hỏi hoàng tử Echard rằng cậu ta đã cho bao nhiêu độc vào ly rượu. Cậu ta trả lời rằng chỉ cho có một nhúm.” Citrina giơ lọ thủy tinh về phía ánh đèn nhằm soi sáng bên trong của nó. “Như ta có thể thấy thì trong lọ vẫn còn khá nhiều bột, điều đó có nghĩa cậu ta đã cố tình chỉ dùng một nhúm. Nếu cậu ta thực sự có sát ý thì hẳn là đã dùng thêm rồi. Khi hạ độc người khác thì chẳng lý gì lại mạo hiểm việc nạn nhân còn sống vì dùng lượng độc nhỏ. Nhất là khi cậu ta định tự tay đưa ly rượu độc trong khi bữa tiệc diễn ra, vì sự náo loạn diễn ra sẽ rất lớn nên cậu ta chỉ có duy nhất một cơ hội. Vì vậy, tôi tin rằng lượng bột còn trong lọ thủy tinh này cho thấy cậu ta không có ý giết người.”
Mia cảm thấy bản thân vừa được khai sáng bởi lời giải thích này. Cái lọ trong như một hũ đường vậy, điều đó cho phép cô áp dụng một logic quen thuộc hơn cho tình huống này. Khi lọ đường chỉ còn phân nửa thì cô sẽ dùng tiết kiệm hơn để nó không hết. Vậy nên những lần rắc đường của cô cũng sẽ nhẹ và thưa hơn. Tuy nhiên, nếu đưa cô một lọ đường đầy thì cô sẽ đổ cả đống đường vào trong ly trà của mình. Bởi theo cô thì ai lại không muốn trà của mình siêu ngọt thay vì chỉ ngọt vừa đủ chứ?
Độc dược chắc hẳn cũng như vậy. Nếu cái lọ chỉ chứa một ít bột thì cô hoàn toàn có thể hiểu lý do Echard chỉ dùng một nhúm, tuy nhiên khi trong lọ có nhiều bột như thế thì…
Cậu ta có một đống bột, thế mà lại chỉ dùng một ít… Hiển nhiên điều đó có nghĩa là cậu ta cảm thấy nếu cho nhiều quá thì sẽ có vấn đề. Thật ra thì cũng có thể cậu ta mong rằng một phản ứng nhẹ hơn sẽ giúp bản thân không bị bại lộ, nhưng kể cả như vậy thì một nhúm vẫn là quá ít… Hừm, luận điểm này thật ra cũng khá hợp lý đấy.
“Khi có nhiều độc như vậy thì việc thử nghiệm lên chuột hay con gì đó trước cũng rất hợp lý. Ít nhất thì tôi sẽ làm vậy,” Citrina nói, sự thản nhiên trong tông giọng tương phản với những gì cô đang nói. “Như thế thì ta sẽ biết chất độc hoạt động như thế nào. Nhưng Hoàng tử Echard khả năng cao thậm chí còn không làm thế. Sự bất cẩn trong hành động của ngài ấy cho thấy cậu ta đã hành động bốc đồng. Một người không quan tâm bất kể sau đó có bị phát hiện hay không. Dù sao thì khi đã muốn giết một ai đó thì ta nên cố hết sức để không bị phát hiện, đúng chứ? Và kể cả khi ta không quan tâm đến việc bị phát hiện đi nữa thì ít nhất cũng phải đảm bảo mình dùng đủ lượng độc để chắc chắn nạn nhân sẽ tử vong.”
Cô trao cho những khán giả của mình một nụ cười ngọt ngào. Nó chỉ càng khiến sự rùng rợn trong những phân tích của cô thêm phần đáng quan ngại. Sau đó, cô đưa ra kết luận của mình, tông giọng của cô khiến cho nó gần như là một lời khẳng định.
“Vì vậy, tôi thấy rõ ràng rằng Hoàng tử Echard chỉ hành động bốc động thôi chứ không phải cố ý. Hơn nữa, ngài ấy không nghĩ đây là chất độc và cũng không có ý định sử dụng nó trong bữa tiệc. Đó chỉ là kết quả của sự hiện hữu trùng hợp của chất độc và một ý nghĩ bộc phát khiến ngài ấy ra tay thôi.”
Lập luận của cô có tính thuyết phục kỳ lạ. Có lẽ nó xuất phát từ sự thân thuộc của cô với bị cáo. Là một chuyên gia, cô có sự am hiểu sâu sắc về cả công cụ gây án lẫn tâm lý của kẻ ra tay.
Mia gật đầu đồng tình. Nếu được thì cô đã vỗ tay luôn rồi. Nhờ Citrina mà giờ đã có một mức độ nghi ngờ chính đáng xoay quanh động cơ của Echard.
Mmm, tốt rồi. Trước tiên là tiểu thư Rafina, rồi tới Citrina. Gió đang đổi chiều sang một hình phạt nhẹ hơn. Chắc chắn là ngay cả Sion cũng không thể tuyên án tử cho em trai cậu ta trong bầu không khí này!
Cô thở ra, cho rằng những gì cần làm chỉ là chờ Sion đưa ra một bản án nhẹ hơn. Đó cũng là lý do tại sao cô không lường trước được câu hỏi sau đó.
“Cậu nghĩ sao, Mia?”
Và đây rồi. Khoảnh khắc cho câu trả lời cuối cùng. Lên nào, Mia. Nói cho Sion biết là cậu ta cần phải nói gì đi. Đã đến lúc cậu kết thúc chuyện này rồi, Mi- Khoan đã… Mia á?
Đến giờ Mia mới nhận ra rằng kể cả sau khi các chuyên gia đã đưa ra một loạt ý kiến, Sion vẫn chưa bắt đầu dẫn dắt cuộc trò chuyện. Cậu vẫn đứng lặng lẽ, quan sát cô như một người đứng bên lề vậy. Chính cô!
“…Hử?”
Nếu cằm cô không bị đông cứng vì sốc cùng với toàn bộ cơ thể thì hẳn nó đã rơi xuống rồi. Mọi cặp mắt trong phòng đang đổ dồn về phía cô, chờ đợi phán quyết cô đưa ra.
Hả? Kh-khoan đã? Ư… Mình phải làm sao…?
Cô run rẩy hít một hơi và chuẩn bị lên tiếng. Khi cô mở miệng, bỗng có một sự khó chịu lạ kỳ trong cổ họng cô. Nó khô và ngứa ngáy. Những gì thoát ra từ miệng cô không phải từ ngữ mà là một tràng ho sặc sụa.
Cái gì—? Không… Không thể nào… Đây là độc ư?!
Chắc chắn không phải rồi. Đó chỉ là cái bánh quy mà cô đã ăn khi rời khỏi phòng khiêu vũ thôi. Nó rất khô, và vụn của nó đang dở chứng trong cổ họng cô.
Bị tước mất giọng nói, Mia nhận ra mình đang ở trong giờ khắc tăm tối nhất.


8 Bình luận