Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương mở đầu: Giáo lý của nữ hoàng Mia —Nhiệm vụ quan trọng của Ludwig—

5 Bình luận - Độ dài: 1,823 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

Edit: normalguy

---------------------------------------

   

   

   

Học viện Thánh Mia nằm ở phía nam Đế quốc Tearmoon, gần khu rừng Sealence, là một cơ sở giáo dục mang tính biểu tượng của Đế quốc Tearmoon. Học viện thu nhận những học sinh trẻ tuổi và tài năng từ khắp mọi miền của đế quốc mà không phân biệt địa vị hay xuất thân, học viên thu nhận cả quý tộc và thường nhân dưới ngọn cờ giáo dục của nó, đào tạo họ trở thành những nhà lãnh đạo tương lai của Tearmoon. Bằng cách áp dụng lý tưởng do Nữ Hoàng Mia đề xuất này, học viện đã sản sinh ra nhiều thế hệ học viên xuất sắc.

Một trong những cận thần của Mia, Ludwig Hewitt, cũng đã được cô ra lệnh trực tiếp.

“Với tư cách là giáo sư môn Mia học, nhiệm vụ của anh là dạy cho lũ trẻ về môn học này.”

Môn học quan trọng nhất của học viện, Mia học, là môn học nghiên cứu về những chiến công và thành tựu của Nữ Hoàng Mia, nhằm đảm bảo rằng các thế hệ mai sau sẽ luôn nhớ đến những thành tựu lẫy lừng của cô. Mia nhận được đề xuất sáng tạo nên môn học này vài năm trước đó. Ngay lập tức, cô tìm đến Ludwig vì cho rằng anh rất phù hợp để đảm nhiệm vai trò này. Cảm thấy vô cùng vinh dự bởi sự tin tưởng đó, Ludwig đã đảm nhận dự án ấy, thậm chí mỗi năm anh còn đích thân giảng dạy vài buổi cho học sinh trong trường.

Thật ra, khi Mia lần đầu nghe đến từ “Mia học”, cô suýt thì sặc đến chết. Khi đến gặp Ludwig, cô đã bảo anh là “tùy cơ xử trí”, hy vọng anh sẽ tìm được cách gạt bỏ ý tưởng này mà không làm phật ý ai. Cô còn chưa bao giờ yêu cầu anh đảm nhận dự án này chứ đừng nói là bảo anh tự mình đứng lớp. Nhưng dù sao, đó chính là lý do cho chuyến thăm của Ludwig tới học viện hôm nay.

Sau khi kết thúc một bài giảng dài, nơi anh say sưa thuyết giảng về những thành tựu vĩ đại nhất của Mia, Ludwig rời lớp học với cảm giác một cảm giác mệt mỏi nhưng đầy dễ chịu sau khi hoàn thành công việc một cách xuất sắc. Trong khi anh đang rảo bước dọc hành lang, một giọng nói cất lên gọi anh lại.

“Ngài Ludwig!”

“Hửm?”

Anh dừng lại và quay người về hướng giọng nói phát ra để rồi bắt gặp một chàng trai trẻ vạm vỡ. Cậu ta rõ ràng là người từ bộ lạc Lulu, và điều quan trọng hơn là, Ludwig biết chàng trai này.

“Đã lâu không gặp, thưa ngài Ludwig,” chàng trai trẻ nói.

“Ah, đúng là đã lâu rồi nhỉ. Được ngài Wagul nhớ tên quả là một vinh dự đối với tôi.”

Ludwig cúi đầu trước Wagul, cháu trai của tộc trưởng bộ lạc Lulu và cậu mỉm cười ngượng ngùng trước lời chào kính cẩn đó.

“Xin đừng khách sáo thế, ngài Ludwig à. Tôi là người cảm thấy vinh dự mới phải. Lúc trước ngài đã giúp tôi rất nhiều.”

Những lời nói ấy khơi dậy những ký ức trong tâm trí Ludwig. Anh chợt ngỡ như mình đang trở lại quận Newmoon của ngày xưa. Đã mười năm trôi qua kể từ ngày anh bước vào khu vực hoang tàn ấy cùng Mia và được tận mắt chứng kiến sự mục ruỗng của nó. Mùi của cái chết và sự suy đồi vẫn còn in đậm trong ký ức anh. Ngày hôm đó, Mia đã cứu một cậu bé. Và cậu bé năm nào giờ đây đang đứng trước mặt anh, cậu đã trở thành một chàng trai trẻ đầy triển vọng. Ludwig hít một hơi sâu, xúc động trước sự sâu sắc của khoảnh khắc này.

“Ông cậu, ý tôi là, ngài tộc trưởng vẫn khỏe chứ?” anh hỏi.

“Vâng, ông vẫn khỏe như vâm vậy. Có khi phải nói là hơi khỏe quá,” Wagul trả lời, giọng nói cậu giờ đây không còn chút âm điệu đặc trưng của tộc Lulu. Thời gian ở học viện không chỉ giúp cậu thông thạo ngôn ngữ phổ thông mà còn khiến cho cậu toát lên một phong thái uyên thâm khác hẳn với sự lanh lợi của rừng sâu của những người Lulu.

“Nếu tôi không nhầm thì,” Ludwig nói, “hiện giờ cậu đang dạy ở đây, phải không?”

“Vâng. Tôi dạy lũ trẻ về lịch sử và phong tục của bộ lạc Lulu,” Wagul đáp, hai má hơi ửng đỏ lên. “À, hôm nay ngài có định ở lại Thị Trấn Công Chúa không?”

“Tôi nghĩ là có, vì ngày mai tôi còn một buổi giảng dạy nữa.”

“Thế thì tuyệt quá! Nếu vậy thì, tôi có thể dùng bữa tối cùng ngài được chứ? Tôi rất muốn nghe thêm những câu chuyện của ngài,” Wagul nói, ánh mắt cậu ánh lên sự hào hứng và tò mò.

“Tổng hợp những châm ngôn của Điện Hạ?”

“Đúng vậy. Tôi đã nhờ cô Elise, tác giả riêng của triều đình, biên soạn một tuyển tập về những thành tựu của Nữ Hoàng Điện Hạ, nhưng trong lúc chờ đợi, tôi nghĩ rằng việc tổng hợp những câu nói của người cũng rất ý nghĩa.”

Ludwig và Wagul ngồi trong phòng ăn của một quán trọ, mỗi người cầm một ly rượu trên tay. Một khoảnh khắc sâu lắng khác xuất hiện khi Ludwig nhận ra rằng cậu bé ngày nào giờ đã đủ tuổi để cùng anh uống rượu.

“Ý tưởng đó có vẻ hay đấy. Những lời nói của Bệ Hạ có một sức mạnh đặc biệt. Chúng truyền cho con người ta sự dũng cảm,” Ludwig vừa nói vừa gật đầu tán thành.

“Vậy thì, liệu ngài có cảm thấy phiền không nếu sau này tôi phỏng vấn ngài để thu thập thông tin cho tuyển tập? Hẳn là trong số những lời mà Bệ Hạ đã nói với ngài phải có những câu nói hay. Vài lời mà cô ấy đã nói trong những lần phát biểu với cả học viện hẳn là cũng đáng để ghi chép lại”

“Không thành vấn đề. Tôi rất sẵn lòng đỡ.”

Và thế là, trước khi Mia kịp lên tiếng - hay thậm chí là trước khi cô kịp biết về vấn đề này, hai người họ đã hào hứng bàn luận về bản thảo của cuốn “Những Châm Ngôn Bất Hủ Của Mia.” Bạn nên biết rằng sau này, khi ý tưởng đó được trình bày với Mia, cô đã thốt ra một âm thanh tựa như tiếng rên rỉ người ta thường thốt ra khi bị đấm vào bụng. Dĩ nhiên, Ludwig hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Giờ thì hãy quay lại với quán trọ.

“Nhân tiện, ngài Ludwig này,” Wagul nói thêm, “tôi có tham dự buổi diễn thuyết vừa này của ngài.”

“Ồ, cậu đã ở đó sao? Tôi không để ý,” Ludwig nói, cảm thấy có chút áy náy vì đã quá đắm chìm vào bài giảng mà không chú ý đến lớp học của mình. “Thật xin lỗi. Tôi luôn tự nhắc mình phải giữ bình tĩnh trong những buổi giảng này, nhưng một khi tôi bắt đầu nói về Điện Hạ, tôi thường rất dễ mất kiểm soát...”

“Ồ không đâu, thực ra lúc đó tôi đang nấp ở góc lớp. Tôi không muốn làm phiền bài giảng của ngài,” Wagul nói, cậu vừa lắc tay vừa mỉm cười. “ Cái cách ngài tái hiện lại hành trình của Điện Hạ trong bài giảng rất lôi cuốn. Nhưng tôi có một câu hỏi. Có đúng là Điện Hạ đã đến Sunkland chỉ vì cô bạn Esmeralda của mình không?”

“À. Câu hỏi hay đấy.” Ludwig gật đầu với phong thái của một người thầy bị ấn tượng trước sự sắc sảo của học trò

Sau khi kết thân với Vua Yuhal của Nông Quốc Perujin và Vua Thương gia Shalloak Cornrogue, Mia đã đi thẳng đến Vương quốc Sunkland mà không hề nghỉ ngơi. Lý do chính thức là để tham dự tiệc đính hôn của một trong những người bạn thân nhất của cô, Esmeralda Etoile Greenmoon. Còn về những lý do không chính thức…

“Một người bạn của tôi từng nói rằng nếu nhà Greenmoon kết giao với nhị hoàng tử của Sunkland, Echard, thì nó có thể dẫn đến một sự hỗn loạn chính trị, và có lẽ là Điện Hạ đã đến để giải quyết chuyện đó. Nhưng bạn tôi cũng nói rằng chắc hẳn phải còn một lý do nào đó sâu xa hơn nữa...”

“Hm...”

Ludwig cảm thấy rất ấn tượng. Rõ ràng, Học viện Saint Mia đang đào tạo ra những tài năng thực thụ. Các học viên ở đây đang suy xét cẩn thận về ý nghĩa trong từng hành động của Mia và nỗ lực suy luận ra mục đích của cô. Điều này cho thấy tương lai của học viện là rất triển vọng.

Hơn nữa, họ nói đúng. Chắc chắn chuyến đi đến Sunkland của Mia còn một ý nghĩa ẩn sâu hơn nữa.

Mình vẫn không tài nào hiểu rằng Điện Hạ đã làm như thế nào, thế nhưng lúc đó, Điện Hạ đã dự đoán chính xác dự về một âm mưu ám sát nhắm vào đồng minh thân cận của cô, Hoàng Tử Sion. Mọi hành động của cô đều nhằm ngăn chặn thảm kịch sắp xảy ra, đồng thời giữ cho sự hỗn loạn khó có thể tránh khỏi ở Sunkland nằm ở mức tối thiểu.

Đó là một thành tựu mang tầm vóc lịch sử. Nhưng cũng là một điều phải được giữ kín.

Ludwig nhấc ly rượu của mình lên, sau đó anh khựng lại và khẽ nhăn mặt. Anh nên kể gì với chàng học giả trẻ tuổi này đây? Tất nhiên, anh không thể tiết lộ toàn bộ chiến công của Mia. Tuy nhiên, hoàn toàn giữ im lặng lại là sự thiếu tôn trọng đối với tinh thần ham học hỏi đáng khen ngợi của Wagul.

Có lẽ mình nên giữ bản thân tương đối tỉnh táo trong bữa ăn này.

Ludwig đặt ly rượu xuống, sau đó yêu cầu chủ quán mang nước ra. Anh dùng nước để súc miệng và làm sạch rượu khỏi cổ họng.

“Để xem nào... Có một điều tôi có thể nói với cậu... Những việc mà Điện Hạ đã làm khi đó, đúng thật là vì một người bạn.”

Và thế là, với tông giọng trầm lặng, Ludwig bắt đầu kể lại câu chuyện về chuyến đi của Mia tới Sunkland.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

môn này k dạy hành trình mukbang của Mia nhỉ :))
Xem thêm
môn mia học chắc phải có bài về những ẩm thức ngon nhất của từng quốc gia 🤣
Xem thêm
những gì ấn tượng ở chương trước từ lúc Mia đến chỗ Sion tôi còn nhớ là chỉ có ăn thôi. nhưng dưới mắt Ludwig thì "mọi hành động của cô đều nhằm ngăn chặn thảm kịch"
Xem thêm
Mia học 🤯
Xem thêm
Thank tranZ
Xem thêm