Trans: Kirito_chan~~
------------------------------------
"Ừm, Hoàng tử Sion, ngài có thường xuyên đi dạo quanh thị trấn như thế này không?"
"Có chứ. Bất cứ khi nào ở Sunkland, ta luôn cố gắng đi bộ qua các con phố thường xuyên nhất có thể. Với tư cách là một người nắm giữ quyền lực, bổn phận của ta là phải hiểu rõ cuộc sống và hoàn cảnh của dân chúng bằng chính đôi mắt mình."
"Ngài có thể xem đó là một khát vọng cao đẹp, Bệ hạ, nhưng thần phải nhắc lại một lần nữa rằng ngài đang khiến thần kiệt sức. Xin hãy bắt đầu bố trí một đội vệ binh hộ tống ngài trong những chuyến đi này trước khi thần gục ngã vì kiệt lực."
Keithwood nhún vai đầy mệt mỏi, còn Sion thì cười tinh nghịch.
"Nhờ vào sự tận tâm đáng quý của một thị vệ vô cùng tài giỏi, ta có thể tự do dạo bước khắp vương quốc của mình. Mà nói thật, ta không có ý định từ bỏ sự thuận tiện này đâu."
"Nhưng thần có. Vì lợi ích của chính thần."
Bel mải mê lắng nghe màn đối đáp giữa họ, nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô bé. Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi.
"Hoàng tử Sion, có phải chỉ là cảm giác của em không... hay hôm nay ngài có vẻ vui tươi hơn bình thường?"
"Hả?"
Bị câu hỏi làm bất ngờ, Sion chớp mắt vài lần.
"Nếu phải diễn tả, thì có cảm giác như... một gánh nặng nào đó vừa được trút xuống khỏi vai ngài," Bel nói thêm.
"Ồ? Thật bất ngờ. Em quan sát tinh tế hơn ta tưởng đấy." Sion nghiêng người, chăm chú nhìn cô. "Nhắc mới nhớ, em có một mối quan hệ nào đó với Mia, đúng không? Hm..."
Anh khoanh tay suy tư. Sau một lúc, anh lại cất tiếng, hỏi.
"Ta không chắc liệu có nên hỏi câu này không, vậy nên trước hết ta xin lỗi nếu có bất kỳ sự bất lịch sự nào... Nhưng ta nghe nói em có chung dòng máu với cô ấy. Điều đó có đúng không? Em là thân vương của đế quốc sao?"
Vừa nghe câu hỏi, Bel lập tức ngồi thẳng dậy. Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là một câu hỏi; Nó còn liên quan đến bản chất con người của cô. Đến lòng kiêu hãnh mà cô mang theo bên mình.
"Vâng, Hoàng tử Sion. Em là Miabel Luna Tearmoon. Dòng máu đang chảy trong huyết quản em, chính là dòng máu mà em chia sẻ với công chúa của đế quốc, Mia Luna Tearmoon."
Sự trang nghiêm trong lời đáp của cô khiến Sion nhất thời sững sờ. Anh mở to mắt, nhìn cô bé một lần nữa.
Vẻ hồn nhiên thường thấy ở cô bế biến mất, thay vào đó là khí chất cao quý không thể nhầm lẫn.
"Ta hiểu rồi..." anh nói, công nhận sự thật trong lời cô bé.
"Trong trường hợp đó, có lẽ em nên biết..." Anh thở dài, rồi tiếp tục.
"Về những gì đã xảy ra đêm qua. Ta đoán Mia đã kể với em rồi, nhưng em trai ta, Echard, đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Và người khiến nó lâm vào cảnh đó... là ta. Suốt một thời gian dài, nó luôn cố gắng trở thành một 'Sion thứ hai'. Từ kiếm thuật, phong thái, và nhiều điều khác nữa... Trong mọi khía cạnh, nó luôn cố gắng bắt kịp ta, tin rằng nếu không làm được, nó sẽ bị coi là một kẻ thất bại."
"Điều đó... là hoàn toàn sai. Ngài ấy không thể trở thành ngài. Và ngài ấy cũng không nên như vậy."
Bel chợt nhớ đến những lời dạy của vị sư phụ cũ—Ludwig.
"Tiểu thư Bel... Suốt cuộc đời mình, có lẽ người sẽ liên tục bị so sánh với Đại Hiền Giả của Đế Quốc. Người ta sẽ mong muốn—và kỳ vọng—rằng người phải trở thành ngài ấy. Ngay cả cha mẹ nuôi của người, Anne và Elise, cũng có thể sẽ thúc giục người như thế. Thậm chí, ngay cả ta cũng có thể sẽ vô thức rơi vào lối suy nghĩ ấy."
Tương lai mà Ludwig miêu tả, theo một cách nào đó, là một tương lai hạnh phúc. Với sự trở về đầy khải hoàn của Công chúa Miabel lên ngôi báu, đế quốc sẽ được tái thiết dưới sự lãnh đạo của cô. Trong tất cả những thử thách mà một người có thể đối mặt, thì đây có lẽ là một trong những thử thách tốt đẹp nhất—một con đường hẹp với khả năng thành công nhỏ bé.
"Tuy nhiên, hãy luôn ghi nhớ điều này: Người không cần phải trở thành ngài ấy. Người là người, Tiểu thư Bel. Người không thể trở thành công chúa Mia, không phải vì thiếu cố gắng hay thiếu ý chí, mà bởi vì người là Miabel."
Cô bé vẫn còn nhớ giọng điệu trầm tư của ông lúc nói những lời ấy, như thể chính ông cũng đang tự nhắc nhở bản thân.
"Đó cũng là lý do... Mà thôi, có lẽ cũng là lý do tại sao tôi không thể làm gì được với cái tật ngủ gật của người trong lúc giảng bài…”
Vào khoảnh khắc ấy, linh hồn của Ludwig, người thầy đáng thương, như chỉ còn thiếu một chút nữa là gục ngã trước thử thách.
"Dù sao thì, chỉ cần cố gắng trong khả năng của mình, Tiểu thư Bel. Đó chắc chắn sẽ là điều tốt nhất cho người."
Những lời ấy đã ăn sâu vào tâm trí Bel từ lâu và bén những chiếc rễ vững chắc.
Cô bé phải sống sao cho xứng đáng với danh tiếng rạng rỡ của Mia—Đại Hiền Giả của Đế Quốc.
Tuy nhiên, cô không nhất thiết phải trở thành Mia.
Theo lối suy nghĩ mà Ludwig đã khắc sâu vào tâm trí cô, cách Echard đối diện với cuộc đời mình chắc chắn là sai lầm.
"Ngài ấy chỉ đơn giản là... Ngài ấy. Ngài ấy là Hoàng tử Echard," Bel nói.
"Phải... Ta đồng ý. Ta đã hy vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ tự nhận ra điều đó, nhưng... Xem chuyện gì đã xảy ra đi. Việc ta không hành động đã dẫn đến kết cục tồi tệ nhất cho tất cả chúng ta. Nhưng..."
Sion tạm dừng một lúc, ánh mắt dần trở nên xa xăm.
"Thông thường, những gì nó đã làm chắc chắn sẽ phải chịu án tử hình. Nhưng Mia... cô ấy không chấp nhận điều đó—một kết cục không thể cứu vãn. Vậy nên cô ấy đã chiến đấu, và bằng cách đó, cô đã giành lấy cho Echard cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Để vực dậy và đứng lên một lần nữa."*
Lời nói của anh khiến Bel chợt vỗ tay, như vừa ngộ ra một điều quan trọng.
"Ồ, giờ em đã hiểu rồi. Vậy đó là chuyện xảy ra hôm qua... Ô! Và đó cũng là chuyện mà ngài đã nói với công chúa Mia trong phòng khiêu vũ tối qua, đúng không?"
"...Hm?"
Sion nhướn mày bối rối, nhưng Bel lại quá mải mê gật gù với chính mình để nhận ra.
"Em biết mà. Cuộc trò chuyện đó lúc nào cũng có cảm giác kỳ lạ. Ý em là, chị ấy đã từ chối một lời tỏ tình từ ngài. Ai lại làm thế chứ? Ngài là Hoàng tử Sion! Nếu là chị ấy thì chắc phải điên mất rồi. Đúng không, Keithwood?"
Keithwood khẽ nhếch môi thành một nụ cười gượng gạo.
"Ha ha ha, ừm... Tôi đoán vậy. Đây là... một vấn đề khá phức tạp mà."
Anh ta liếc nhìn Sion, người vừa khẽ rên lên trong khi ôm lấy ngực mình, trước khi tiếp tục.
"Điều quan trọng là, Bệ hạ vui mừng khi thấy em trai mình có cơ hội chuộc lỗi. Có đúng không?"
"Phải... Đúng vậy, đó là điều mà ta muốn nói," Sion đồng tình, dù trên mặt vẫn còn vẻ đau đớn.
"Thực tế là... Ta cũng từng phạm phải một sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ."
"Hả? Ngài sao? Nhưng ngài là Hoàng tử Sion mà!" Bel thốt lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, rõ ràng ngụ ý Hoàng tử Sion thì làm sao có sai lầm nghiêm trọng được!
Sion khẽ nhăn mặt.
"Ta đã sử dụng sự chính nghĩa của mình như một lưỡi kiếm, mù quáng trước những nguy hiểm và sai trái của nó, hậu quả là ta gần như đã tước đi mạng sống của một người bạn. Và khi ta đang bị đè nặng bởi tội lỗi của mình, Mia đã tìm đến ta, và cũng giống như với Echard, cô ấy đã trao cho ta một cơ hội để chuộc lỗi,"
Ánh mắt anh hướng lên, nhuốm trong màu sắc của sự hoài niệm.
"Cô ấy đã cho ta một ân huệ lớn khi đó, và mỗi ngày ta đều tự nhắc nhở mình không bao giờ được quên món nợ ân tình đó. Đứng trước lỗi lầm của mình, ta cũng đã từng tin rằng thân phận hoàng gia yêu cầu ta phải hy sinh chính mạng sống để chuộc lỗi. Nhưng cô ấy đã chỉ cho ta một cách khác để chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Cơ hội thứ hai mà Mia trao cho ta ngày hôm đó là điều mà, bây giờ đây, ta tin rằng bất kỳ ai trên thế gian này cũng đều xứng đáng có được."
Sion siết chặt nắm tay.
"Nếu em thực sự là hậu duệ của hoàng gia đế quốc, thì hãy nhớ điều này: thứ duy nhất mà Mia làm rất kém, chính là từ bỏ. Đó chính là con người của cô ấy."
"Không dễ dàng từ bỏ... Đó là cách của chị Mia..."
Bel thì thầm, rồi quay lại nhìn qua vai mình.
Một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí cô bé—khoảnh khắc Mia chạy thục mạng băng qua cánh đồng tuyết, thách thức cả tử thần.
Hồi đó cũng vậy.
Mia đã kiên quyết, cứng đầu từ chối việc từ bỏ mạng sống của mình.
Cô ấy không giỏi từ bỏ người khác, đúng thế. Nhưng cô cũng không giỏi từ bỏ chính bản thân mình.
Điều này hoàn toàn khớp với những gì bà Mia nói sau khi trở về từ Perujin. Rất nhiều người đã làm rất nhiều điều cho mình, và bà ấy bảo rằng nếu mình muốn đáp lại họ, thì mình phải theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp nhất có thể, trân trọng lòng tốt của họ bằng cách sống cho chính mình.
Đối với Bel, dường như Mia đang bảo cô bé hãy kiên trì sống, dù cho hoàn cảnh có ra sao.
Hãy bám chặt lấy sự sống bằng tất cả ý chí của mình, và bằng cách đó, đáp lại những ân nghĩa mà cô bé từng nhận được.
Đột nhiên, Bel nhớ đến nơi mà cô đã từng xuất phát.
Cái thế giới tuyệt vọng ấy...
Nếu một ngày nào đó, thời khắc ấy quay lại, và cô bị cuốn vào một cuộc sống hoang tàn, bế tắc như trước kia... Cô sẽ phải làm gì?
Mình không chắc. Nhưng dù cho có phải quay lại nơi đó, thì có một điều mình chắc chắn sẽ không làm... Đó là từ bỏ. Là buông xuôi.
Sự sống—ý nghĩa, giá trị, và cách sử dụng nó—cùng với sự kiên định không bao giờ từ bỏ...
Đó chính là những điều mà cô bé học được từ thần tượng của mình, Vua Thiên Bình.
Trong khi Bel đang học được những bài học quan trọng về cuộc đời, Mia lại đang... được giải cứu khỏi vực sâu giữa những chiếc giường.
"Hả... không thấy Bel đâu sao?"
Cô hỏi ngay sau khi được giải thoát, điều mà Anne đã lịch sự chờ đợi trước khi báo tin cho cô nàng.
Một cơn lo lắng chợt dâng lên trong lòng Mia. Lỡ như Bel cũng rơi vào tình cảnh giống cô thì sao? Ngay khi cô nàng hoảng hốt chuẩn bị lục soát những khoảng trống còn lại giữa những chiếc giường...
"Mình đã nhận được tin từ chủ quán trọ rằng cô bé hiện đang đi dạo cùng Hoàng tử Sion."
Rafina lên tiếng, mang đến câu trả lời mà Mia đang cần.
"À. Cùng với Sion. Mình hiểu rồi..."
Chỉ cần thế thôi, Mia đã suy luận ra được toàn bộ chuỗi sự kiện dẫn đến sự vắng mặt của Bel.
Con bé chắc đã bước ra khỏi quán trọ, tình cờ gặp Sion, rồi cứ thế đi theo cậu ta từ đó…
"Mình không thể tin được cậu ấy lại đi chơi một mình," Citrina phụng phịu. "Cậu ấy có thể rủ Rina đi cùng mà."
Mia mỉm cười trấn an. "Ta chắc rằng con bé sẽ quay lại trước bữa sáng. Ta biết rõ con bé mà, con bé đó giống ta ở điểm sẽ không bao giờ bỏ lỡ một bữa ăn vì bất cứ lý do gì."
Biết được Bel đang đi cùng Sion, Mia cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Sự căng thẳng từ từ rời khỏi đôi vai cô nàng. Và cả vùng bụng nữa. Hệ quả là... bụng cô réo lên!
Hm, có lẽ mình nên bắt đầu ăn sáng trong lúc đợi—
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì liền bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa.
"Xin phép, thưa tiểu thư Rafina. Có một vị khách vừa đến."
"Một vị khách? Ai vậy?"
Những ánh nhìn đầy thắc mắc trong căn phòng đồng loạt đổ dồn về phía cánh cửa, nơi đang từ từ được mở ra...
"Chào buổi sáng, Mia. Và xin gửi lời chào đến tất cả các vị tiểu thư đáng kính nữa."
Abel Remno, bước vào cùng một nụ cười đầy duyên dáng.


5 Bình luận