Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 9

Chương 28: Cuộc hội ngộ vui vẻ của những cô gái — Công Chúa Mia cảm thấy tràn đầy cảm giác trách nhiệm—

2 Bình luận - Độ dài: 5,311 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

----------------------------------- 

   

   

   

Sau khi vũ hội tại hoàng cung kết thúc, Mia cùng những người bạn mình di chuyển đến phòng của Rafina tại quán trọ, nơi họ dự định tổ chức một buổi tiệc nhỏ chỉ dành cho các cô gái.

Việc đầu tiên họ làm khi đến nơi là ngồi vào bàn ăn, nơi nhanh chóng được tô điểm bởi một nồi súp kem nóng hổi thơm lừng. Nổi bên trong lớp nước súp đậm đà là những lát bánh mì lớn, được nấu chín mềm một cách hoàn hảo. Những miếng khoai lang vàng ươm bổ sung màu sắc rực rỡ cho nồi súp, hòa quyện cùng hương thơm nhẹ nhàng đầy hấp dẫn khiến Mia không khỏi bị mê hoặc. Cô nhẹ nhàng đưa muỗng lên, lấy một ít súp rồi đưa vào miệng. Ngay khi miếng khoai lang chạm vào lưỡi, nó lập tức tan ra thành một hương vị ngọt ngào tuyệt diệu, để lại dư vị thanh thoát như trái cây, hoà quyện với kết cấu béo ngậy của súp kem.

Vừa thổi ra những hơi nóng nhẹ, Mia vừa tiếp tục tìm kiếm món ăn đặc biệt nhất trong nồi súp... Và rồi—đây rồi!

Nó nằm ẩn dưới lớp nước súp, chỉ lộ ra một phần nhỏ trên bề mặt. Thoạt nhìn, trông nó có vẻ giống một loại rong biển, nhưng rõ ràng nó không phải là thực vật biển...

"Đây là... loại nấm huyền thoại, sambapilz đó sao?"

"Đúng vậy," người phục vụ trả lời. "Người ta nói rằng những ai thưởng thức loại nấm này đều cảm nhận được vị ngon tinh tế đến mức lưỡi như đang nhảy múa trong niềm vui. Rất dễ để tìm thấy được loại nấm này xung quanh khu vực Sunkland."

"Ồ, tuyệt vời làm sao!"

Không chần chừ, Mia xúc ngay một miếng và đưa vào miệng. Kết cấu mềm mại và linh hoạt khiến nó rung lên khẽ khàng, mang lại một cảm giác đặc biệt—như thể nó thực sự đang nhảy múa trên lưỡi cô. Mia không kiềm được mà bật cười thích thú. Khi cô cắn xuống, hương vị đậm đà của nấm lập tức tràn ngập khoang miệng. Vị ngon của nó thật diệu kỳ, như thể tất cả tinh túy của Mẹ Thiên nhiên đã được chắt lọc trọn vẹn vào từng thớ thịt nấm…

Mia không chần chừ thêm nữa, cô xúc một miếng lên và đưa vào miệng. Kết cấu mỏng và mềm dẻo của nó khiến nó khẽ rung lên, mang lại cảm giác lạ lẫm—gần như thể nó thực sự đang nhảy múa trên đầu lưỡi. Cô không kiềm được mà bật cười khúc khích.  

Khi cô cắn xuống, hương vị đậm đà của nấm lập tức lan tỏa, tràn ngập khoang miệng. Vị ngon của nó thật tuyệt diệu, như thể mọi tinh túy của thiên nhiên đã được chắt lọc vào từng thớ thịt nấm. Hòa quyện cùng lớp súp béo ngậy, nó tạo nên một trải nghiệm không gì có thể diễn tả—chỉ có thể tận hưởng từng giây phút trong sự sự hoàn mỹ. 

"Mmmmmmmmm... Ngon quá..."

Từ lát bánh mì thấm đẫm nước súp cho đến những miếng cà rốt vàng mềm mại được nấu chín một cách hoàn hảo, mọi thứ trong nồi súp đều mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng.  

Hm, nếu Esmeralda kết hôn với Hoàng tử Echard, thì mối quan hệ giữa chúng ta với Sunkland tự nhiên sẽ trở nên khăng khít hơn, đồng nghĩa với việc họ có thể sẽ tặng chúng ta những cây nấm này theo thời gian... Nhưng không chỉ có nấm—toàn bộ nồi súp này đều là một tuyệt tác nghệ thuật!

Sau bữa ăn khuya no nê với súp kem, Mia bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Suy cho cùng, bản năng tự nhiên của con người là tìm kiếm giấc ngủ ngon sau một bữa ăn ngon, và Mia—một đại diện hoàn hảo của nhân loại—luôn tận hưởng những điều như thế.  

"Hnnngh... Mình thật không muốn quay lại dinh thự của Bá tước Lampron chút nào..." Cô lầm bầm trong khi cố ngăn một cái ngáp.  

Không hiểu vì sao, câu nói này khiến Rafina đột nhiên chú ý. Thánh Nữ lập tức hít một hơi sâu, rồi nhìn khắp căn phòng với vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể.  

"Mình hoàn toàn đồng ý. Thật không phải ý hay khi các tiểu thư ra ngoài vào giờ này. Hay là mọi người cứ ở lại đây qua đêm đi?"

"Hả? Vậy... được sao?" Mia hỏi, cố gắng nhưng thất bại trong việc giữ giọng nói của mình tỉnh táo.  

"Dĩ nhiên rồi. Đây là một quán trọ, và họ có rất nhiều phòng trống. Chưa kể ngoài kia vẫn còn lũ Serpent rình rập, vậy nên ở lại đây chắc chắn là an toàn nhất," Rafina nói, đôi tay siết lại đầy vẻ thuyết phục.  

"Fwaaaah... Nghe có vẻ hợp lý đấy. Thôi được rồi, mình sẽ nhận lời vậy... Rina? Bel? Hai người cũng đồng ý chứ?"

Và thế là, Mia cùng nhóm bạn quyết định sẽ qua đêm tại quán trọ cùng Rafina. Nghĩ rằng cả bọn có thể nằm chung một phòng, nhóm bốn cô gái gồm Mia, Bel, Citrina và Anne tiến tới quyết định… Khỏi thuê gì hết! Họ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bởi vì...  

Đã đến lúc tổ chức một buổi tiệc ngủ năm người! 

   

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã hoàn toàn đắm chìm trong không khí của một buổi tiệc ngủ đích thực. Sau khi thay đồ ngủ—tất cả đều do Rafina chuẩn bị sẵn—họ túm tụm lại trên hai chiếc giường trong phòng cô, sẵn sàng trò chuyện thâu đêm.  

Ý tưởng tất cả cùng mặc đồ ngủ này, thực tế, là của Rafina.  

"Một khi đã mặc đồ ngủ, thì chẳng ai có thể phân biệt được giữa quý tộc và thường dân nữa, đúng không?"

Chỉ với một câu nói, cô nàng đã khéo léo mời Anne gia nhập cuộc vui, giúp tất cả cùng quây quần lại trên những chiếc giường của tình chị em.  

Về phần Mia, cô vốn đã sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng với những cô tiểu thư trẻ tuổi đang tụ họp lại sau khi chứng kiến một trận đấu nghẹt thở như vậy, giấc ngủ là điều hoàn toàn bất khả thi. Từ nghỉ ngơi sẽ không bao giờ có thể thốt ra cho đến khi họ đã bàn bạc hết mọi chủ đề liên quan đến chuyện tình cảm!  

"Hoàng tử Sion lúc đó trông cực kỳ ngầu luôn!" Bel mở màn, tuyên bố ngắn gọn nhưng lại mang theo rất nhiều sức nặng về màn thể hiện của thần tượng cô.  

"Tee hee, cậu đúng là đã chìm vào cơn mê không lối thoát với Hoàng tử Sion luôn rồi, phải không Bel?" Citrina cười khúc khích, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.  

Bel gật đầu quả quyết, không có dấu hiệu nào cho thấy cô nhận ra sự châm biếm trong câu nói vừa rồi. "Đương nhiên rồi! Ý mình là, ngài ấy quá ngầu mà! Cậu cũng nghĩ vậy, đúng không Rina?"

Mia nhìn cả nhóm bằng ánh mắt lờ đờ khi cuộc trò chuyện giữa họ càng lúc càng sôi nổi. Dù cho bầu không khí đang cực kỳ phấn khích, cơn buồn ngủ vẫn bám riết lấy cô. Cho đến khi...  

"Còn chị thì sao, chị Anne? Có ai khiến chị mê mẩn không?"*  

...Bel tung ra một cú đánh hiểm khiến Mia lập tức bừng tỉnh, sự uể oải biến mất trong chớp mắt.  

Cô đã hỏi Anne về tình yêu vô số lần, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hỏi về tình cảm của chính Anne. Với sự tò mò tột độ, cô quay sang nhìn cô người hầu trung thành của mình, người...  

“Không. Tôi sẽ không kết hôn, bởi tôi dự định sẽ luôn ở bên công chúa và phục vụ người đến hết đời. À, tất nhiên là... nếu người vẫn muốn như vậy..."  

Anne quay sang Mia với vẻ mặt đầy lo lắng. Ánh mắt họ giao nhau.  

"Nếu ta vẫn muốn vậy?" Mia nhíu mày. "Tại sao ta lại không muốn chứ? Chị đã luôn giúp ta rất nhiều trong suốt những năm vừa qua. Thực ra thì, ta hoàn toàn có ý định giữ chị làm thị nữ bên mình kể cả sau khi chị kết hôn. À, nhưng nếu sau này ta có con, có lẽ tốt hơn là giao cho chị làm nhũ mẫu... Dù sao thì, kể cả khi chị có chồng, chị cũng không cần phải bỏ công việc đâu."

Thực lòng mà nói, Mia không cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi thể hiện tình cảm trước mặt Anne. Có điều gì đó khiến cô thấy áy náy khi tưởng tượng đến cảnh mình vui vẻ bên bạn trai, còn cô người hầu trung thành của cô vẫn lẻ loi một mình. Cũng như món ăn ngon nhất khi được thưởng thức cùng nhau, tình yêu cũng đẹp nhất khi được trải nghiệm song hành.

"Công chúa..." Anne rưng rưng nước mắt vì xúc động.

"Nhưng mà," Mia tiếp tục, "nếu vấn đề là chị quá bận rộn để nghĩ đến chuyện yêu đương, thì trách nhiệm tìm cho chị một người bạn đời tốt sẽ thuộc về ta. Để làm được điều đó, ta cần biết gu thẩm mỹ của chị. Nào, hãy nói cho ta biết chị thích kiểu đàn ông như thế nào."

Ngay lập tức, một màn trò chuyện rôm rả của các cô gái lại bắt đầu. Sau một hồi bàn luận sôi nổi, chủ đề lại chuyển hướng.

"Nhân tiện thì, tiểu thư Rafina, ngài thích mẫu người như thế nào?"

Mia không chắc ai là người đã dũng cảm đặt ra câu hỏi này, nhưng nội dung của nó đã lập tức thu hút sự chú ý của cô. Toàn bộ sự chú ý. Cô thậm chí còn ngồi thẳng lên một chút. Suy cho cùng, có ai mà lại không muốn biết Thánh Nữ mong đợi điều gì ở một người đàn ông? Chỉ là Mia chưa từng đủ can đảm để tự hỏi thẳng vấn đề này.

Mình không biết ai là người dám hỏi tiểu thư Rafina, nhưng cảm ơn nhé.  

Cô thầm tán dương lòng can đảm của kẻ liều lĩnh vô danh kia, rồi tập trung ánh mắt về phía Rafina.

"Mẫu người mà ta thích sao? Hm..." Rafina chạm ngón tay lên má, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. "Ta... không nghĩ là mình có một kiểu người cụ thể nào cả."

"Hả? Nhưng còn Hoàng tử Sion thì sao?" Bel kinh ngạc hỏi, như thể không thể tin được rằng lại có người có thể miễn nhiễm với sức hút của Sion. "Ngài ấy tuyệt lắm mà! Và Keithwood cũng rất ngầu nữa!"

Không hề nao núng, không chút do dự, cũng chẳng màng đến quy tắc hay lễ nghi, Bel tiếp tục ép hỏi. Có lẽ những ký ức ám ảnh về Nữ Giáo Hoàng đã gần như phai nhạt trong tâm trí cô. Có lẽ thôi.

"Hmm... Họ chắc chắn đều là những người xuất sắc, nhưng..." Rafina mỉm cười. "Không hẳn là mẫu người mà ta thấy hấp dẫn."

Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng, cô nàng đã thẳng tay loại bỏ hai ứng viên hàng đầu của vương quốc Sunkland. Mia khẽ rùng mình, vô thức hồi tưởng về những lần cô từng thấy vẻ mặt này của Rafina trong dòng thời gian trước đây. Nụ cười của cô thực sự có thể khiến người ta khiếp đảm.

"Thật á hảaaa? Vậy thì rốt cuộc, mẫu người mà chị thích là ai?" Bel phụng phịu, tiếp tục truy vấn, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời có phần quá nhạt nhòa dành cho những ứng viên mà cô bé yêu thích.

“Hmmm, câu hỏi hay đấy..." Rafina ngập ngừng một lúc trước khi bẽn lẽn nói, "Nếu phải chọn, ta đoán là... một người có thể bế ta lên trong vòng tay như một cô dâu vậy."

Thánh Nữ... có lẽ đã mất trí.  

Mia nhìn chằm chằm Rafina đầy vẻ sửng sốt. Cô lập tức nhấp một ngụm từ ly nước trong tay. Theo cảm nhận của cô, nó không hề có cồn. Sau đó, cô lại nhìn Rafina. Rồi uống thêm một ngụm nữa, chỉ để chắc chắn. 

Cô ấy... không say đó chứ?

Rafina trông hoàn toàn bình thường. Mia liếc mắt sang Citrina, người  đã ngay lập tức ngửi thử đồ uống của Rafina trước khi nếm một chút từ ly của mình để so sánh. Citrina gật đầu.  

Thật sự chỉ là nước trái cây. Dù chuyện này là thế nào đi nữa, thì rượu cũng không phải nguyên nhân.  

Nhưng mà... bế cô dâu? Chuyện này... quá khác thường rồi. Quá mức viễn vông...

Không phải là việc bế cô dâu chưa từng xảy ra. Rất nhiều người từng làm điều đó. Vấn đề là câu trả lời của Rafina quá chung chung khi nói về hình mẫu bạn đời lý tưởng, đến mức chẳng hề vẽ ra được bất kỳ bức chân dung cụ thể nào.  

Đột nhiên, Mia có cảm giác như một cuộc khủng hoảng đang dần ập đến. Cô nhanh chóng đảo mắt quanh phòng rồi khẽ thì thầm với Bel.  

"Nhân tiện, Bel... Phiên bản Nữ Giáo Hoàng của Rafina có từng kết hôn không?"

Bel nhìn cô đầy bối rối. “Em không thể tưởng tượng nổi có ai lại muốn tìm đến cái chết bằng cách này."  

Phải rồi, tất nhiên... Không có gì đáng ngạc nhiên cả...

"Ồ, nhưng có khi là Tướng quân Dion đó ! Một người như ông ấy có lẽ có thể làm được!" 

Mình... không thể tin rằng em lại có suy nghĩ đó. Nhưng mà, có lẽ em nói đúng!

Sau khi ngầm công nhận tiềm năng của ý tưởng điên-rồ-nhưng-có-thể-sẽ-thực-sự-hiệu quả của cô cháu gái mình, Mia chỉnh lại tư thế và nhìn về phía Rafina.  

Bây giờ nghĩ lại... Tiểu thư Rafina có vẻ sẽ gặp khá nhiều rắc rối khi tìm kiếm một người chồng.

Là con gái của Công tước Belluga, rất có thể cha cô sẽ sắp xếp cho con gái mình một vị hôn phu phù hợp vào một thời điểm nào đó. Tương tự, cũng rất có khả năng cô nàng sẽ không hoàn toàn phản đối sự sắp đặt này. Tuy nhiên…

Xét đến việc cha cô nàng là kiểu người cho vẽ chân dung của con gái mình mỗi năm một lần...  

Công tước Belluga rõ ràng là cực kỳ yêu thương con gái mình. Điều đó không có gì sai. Một người cha chiều chuộng cô con gái yêu quý của mình là chuyện hoàn toàn bình thường. Và ở một mức độ nào đó, việc đặt hàng chân dung mới của con gái mỗi năm cũng có thể coi là một biểu hiện hơi quá nhiệt tình của tình phụ tử. Nhưng việc bán những bức chân dung đó cho tất cả các vương quốc lân cận thì có lẽ là hơi quá. Giống như việc leo lên mái nhà rồi hét toáng lên với cả thị trấn rằng: "Con gái ta là cô bé đáng yêu nhất thế giới này!" Nó chỉ đơn giản là quá mức. Và đó chính xác là điều mà công tước đã và đang làm một cách thường xuyên.  

Công tước Belluga có lẽ sẽ rất hợp cạ với cha của Mia.  

Mà nghĩ kỹ lại thì, nếu Rafina có chút bất mãn nào với vị hôn phu tiềm năng, cha cô nàng chắc chắn sẽ không ép cô phải chấp nhận.  

Điều này, xét trên tình thương của ông dành cho con gái, thực sự là một điều tốt. Nhưng nó cũng khiến việc chọn được một người bạn đời trở nên vô cùng khó khăn. Rafina khả năng cao sẽ liên tục gặp phải những ứng viên chưa đạt yêu cầu, hết lần này đến lần khác, mỗi lần thất bại sẽ lại để lại một vết thương tâm lý... cho đến khi Nữ Giáo Hoàng xuất hiện!  

Ngay lúc này, mịnh khá chắc rằng tiểu thư Rafina coi mình là bạn... Mà đã là bạn thì trách nhiệm của mình là không làm cô nàng thất vọng.

Đột nhiên, Mia cảm thấy tràn đầy cảm giác nghĩa vụ. Nghĩa vụ của một người bạn—nhưng quan trọng hơn, là nghĩa vụ của một chuyên gia dày dạn về tình yêu.  

Cô cần dùng kinh nghiệm của mình để tìm kiếm và giới thiệu một người đàn ông hoàn hảo với Rafina, qua đó đảm bảo cô nàng sẽ luôn là một người bạn thân thiện, không phải là Nữ Giáo Hoàng đáng sợ kia.  

Điều quan trọng là phải luôn giữ cho cô nàng luôn thỏa mãn—về mặt tình cảm, chủ yếu là vậy, nhưng nếu có thể, thì cả về mặt ẩm thực cũng không hề thừa. Mia sẽ rất vui khi có một đồng minh trong thế giới M.Ậ.P.  

"Tiểu thư Rafina, chúng ta đều đang ở vị trí mà sớm muộn gì cũng phải sinh người kế vị. Đó là điều cần thiết nếu chúng ta muốn giữ cho vương quốc thịnh vượng và dân chúng hạnh phúc. Vì thế, khi nói về mẫu đàn ông mà cậu thích, có lẽ cậu nên nghĩ theo hướng cụ thể hơn một chút."

"Hmm... Mình đoán là cậu nói cũng có lý." 

Gợi ý của Mia khiến Rafina trở nên nghiêm túc hơn.  

"Vậy thì..." cô nàng chạm tay lên má, trầm ngâm nói, "Có lẽ là một người mà mình có thể tôn trọng?"

"Tôn trọng..."  

"Đúng vậy. Một người vị tha, không ngần ngại hành động vì lợi ích của người khác. "Một người tử tế với trẻ em và người già, đồng thời luôn có lòng trắc ẩn với những kẻ yếu... nhưng sẽ kiên quyết chống lại sự áp bức của những kẻ quyền lực. Hắn không nhất thiết phải mạnh mẽ về thể chất, miễn là hắn có thể đứng lên chống lại bạo quyền. Một người chiến đấu âm thầm, nhưng bền bỉ... Mình khá dễ chịu, nên chỉ cần hắn có những phẩm chất đó, mình cũng không quan tâm quá nhiều đến những thứ khác."*  

"Mmhm, mmhm. Được rồi, mình... hiểu?"  

Khi Mia ghép nối một danh sách dài những phẩm chất ấy lại với nhau, hình ảnh của một người nào đó chợt lóe lên trong tâm trí cô. Một người đã đối mặt với sự tàn nhẫn lạnh lùng của thế giới và không nghi ngờ gì nữa, đã chiến đấu chống lại nó. Âm thầm nhưng kiên trì.  Người đó đã làm việc quên mình để bảo vệ những đứa trẻ nghèo khó.  Dù môi trường sống vô cùng thiếu thốn và khắc nghiệt, hắn vẫn luôn đặt trẻ em lên hàng đầu, chăm lo cho chúng trước cả bản thân mình.  Hắn vị tha, hành động vì lợi ích của người khác, và luôn có lòng trắc ẩn vô hạn dành cho những kẻ yếu...  

Vị linh mục! Ở Quận Newmoon!  

Dĩ nhiên, hắn lớn tuổi hơn cô nàng. Thực ra, hắn già hơn cô khá nhiều. Nhưng hắn cũng là một thành viên của Giáo hội Chính thống Trung tâm. Ít nhất, hắn có vẻ là một ứng viên tiềm năng.  

Để chắc chắn, Mia quyết định hỏi thêm một vài câu nữa.  

"Nhân tiện, cậu nghĩ thế nào về... cơ bắp?"

"Hả? C-Cơ bắp sao?"

Rafina nhíu mày, bối rối trước câu hỏi đột ngột. Mia, nhận ra sự lạc đề quá mức của câu hỏi, lập tức vẫy tay phủ nhận.  

Ôi trời, mình đang nghĩ cái gì vậy? Ruby là người duy nhất hào hứng khi thấy đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Đối với hầu hết các cô gái, sở thích tình cảm không nhất thiết phải liên quan đến khối lượng cơ bắp! 

Cô khẽ hắng giọng rồi bắt đầu lại từ đầu.  

"À, không chỉ cơ bắp, mà ý mình là... vóc dáng? Kiểu như chiều cao và sự vạm vỡ. Khuôn mặt cũng quan trọng nữa. Còn cả khả năng dùng kiếm hay thành tích học tập... Và địa vị xã hội của hắn..."  

"Cá nhân mình không có sở thích cụ thể nào liên quan đến những phẩm chất đó."

"Thế còn tuổi tác thì sao?"

"Về mặt hình ảnh công chúng, nếu hắn quá lớn tuổi thì sẽ có chút vấn đề, nhưng đối với mình, mình không đặc biệt quan tâm."

Điều này cũng có lý; nếu quá già để có thể sinh con nối dõi thì mục đích của việc tìm kiếm người phối ngẫu sẽ trở nên vô nghĩa.  

Mia hồi tưởng lại diện mạo của vị linh mục.  

Hmm... Mình không nghĩ hắn quá già. Có khi chuyện này lại thực sự khả thi!

"Chỉ cần chúng ta có cùng đức tin, và tình yêu của hắn dành cho mình là chân thành, thì mình sẽ hạnh phúc khi kết hôn với bất kỳ ai cầu hôn mình."

Tuyệt vời! Vị linh mục của giáo hội đó yêu tiểu thư Rafina tha thiết! Mình nghĩ rằng mình đã tìm được một ứng viên hoàn hảo—

"Ồ, thực ra, mình còn một điều kiện nữa," Rafina nói, vỗ tay nhẹ. "Và điều này cực kỳ quan trọng."

"Ồ? Một điều kiện nữa sao?" Mia hỏi, ra hiệu cho cô nàng tiếp tục.  

Rafina, với vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay, nói, "Đúng vậy. Hắn không được sở hữu chân dung của mình." 

"À. Ừm. Cái đó... cũng có lý." 

Thế là, Mia nhanh chóng loại vị linh mục ra khỏi danh sách ứng viên tiềm năng trong đầu mình.  

Cuộc trò chuyện tiếp tục kéo dài cho đến tận quá nửa đêm, lúc mà Rafina, có vẻ như đã thỏa mãn với buổi trò chuyện của các cô gái, nói, "Phew... Thế nào, chúng ta kết thúc buổi trò chuyện tại đây nhé?"

Thấy cuối cùng mình cũng có thể tận hưởng giấc ngủ được mong chờ từ lâu, Mia lập tức quăng mình xuống một trong ba chiếc giường.  

Đúng vậy, ba chiếc giường.  

Anne đã khăng khăng muốn ngủ dưới đất, nhưng Rafina nhất quyết không cho phép.  

"Một khi đã mặc đồ ngủ, chúng ta đều bình đẳng, vậy nên cũng phải ngủ một cách bình đẳng chứ, đúng không?"*  

Theo yêu cầu của Rafina, họ lấy thêm một chiếc giường thứ ba và đẩy nó sát vào hai chiếc giường trước đó để tất cả có thể ngủ chung với nhau.  

Khoảng trống giữa những cái giường này... Có vẻ như có thể rơi xuống được... Mia nghĩ thầm khi cô ngáp dài.  

Trước khi cô có cơ hội chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy giọng nói của Rafina.  

"Nhân tiện, Mia, chuyện đính hôn của tiểu thư Esmeralda đã được giải quyết ổn thỏa chưa?"

"Hmmhaả? Ưmm... Ừm, về cơ bản là thế..." Mia đáp theo phản xạ trước khi bộ não còn ngái ngủ của cô kịp xử lý câu hỏi.  

Làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng đủ để đánh thức cô hoàn toàn. Cô ấy biết chuyện mình đến Sunkland để làm gì sao? Không... Mình chưa từng đề cập đến những tình huống phức tạp mà mình đang cố gắng giải quyết.

Ôi trời. Đay có thể sẽ là một vấn đề lớn đây...

Quá muộn để quay lại rồi. 

"Mình hiểu rồi..." Rafina trầm ngâm, khuôn mặt cô nàng dần trở nên đăm chiêu. "Có một chuyện mình muốn bàn với cậu, nhưng... Có lẽ cậu đang có quá nhiều thứ phải lo rồi, và mình không muốn khiến cậu thêm phiền muộn. Hơn nữa, tình hình đã có chút thay đổi, và có vẻ như mình chưa cần đến sự giúp đỡ của cậu ngay lúc này, vậy nên hãy ghi nhớ những gì mình sắp nói nhé?"

Sau đoạn mở đầu khá dài dòng, cô nàng bắt đầu kể câu chuyện một cách nhẹ nhàng.  

"Chuyện là, Malong có tìm đến mình hôm trước để xin lời khuyên." 

“Malong? Xin lời khuyên về chuyện gì?" Mia hỏi.  

"Chắc là cậu cũng biết rồi, gần đây có những báo cáo về một băng nhóm cướp cưỡi ngựa gây hỗn loạn khắp Sunkland..."

"À... Đám đó..." Mia không chỉ biết về chúng. Cô đã từng đối mặt với chính những tên cướp đó.  

Trời trăng ơi, mình hoàn toàn quên khoáy mất vụ này... Chính bọn chúng là những kẻ ban đầu dự định ám sát Sion.  

"Mình biết khá rõ về bọn chúng, nhưng... Chuyện là sao?"

"Ở Sunkland, ngày càng có nhiều người cho rằng đây là hành động của Vương quốc Kỵ Sĩ, và chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, Malong không nghĩ rằng bọn cướp này xuất thân từ vương quốc của ông ấy."  

"Vậy ra đó là lý do cậu ở đây. Mình đoán cậu đã đến tận Sunkland để đích thân đứng ra hòa giải chuyện này?"

"Nếu chiến tranh nổ ra, vô số sinh mạng sẽ bị mất đi. Không nỗ lực nào là quá nhiều khi ta cố gắng ngăn chặn điều đó," Rafina nói, giọng cô nàng bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết. "Vấn đề là... Dù không phải Vương quốc Kỵ Sĩ đứng sau chuyện này, thì bằng cách nào đó, chúng vẫn có liên quan." 

"Ý cậu là sao?"  

Sự tò mò của Mia bị khơi dậy hoàn toàn, khiến cô không thể không quay sang nhìn Rafina... chỉ để phát hiện Rafina cũng đang làm điều tương tự. Cả hai nằm nghiêng, nhìn nhau từ phía bên kia khoảng cách mỏng manh giữa hai chiếc giường.  

"Cậu có từng nghe về..." Rafina bắt đầu, ánh mắt cô nàng không rời khỏi Mia. "Gia tộc thất lạc của Vương quốc Kỵ Sĩ chưa?"  

"Gia tộc... thất lạc?" Mia chớp mắt, bối rối ra mặt. 

"Người ta nói rằng từ rất lâu trước đây, Vương quốc Kỵ Sĩ từng gồm mười ba gia tộc. Dĩ nhiên, mịnh chỉ nghe kể lại từ người khác thôi, bởi Equestris không có truyền thống ghi chép lịch sử trên giấy da, nên mọi thứ đều được lưu truyền bằng miệng và trở thành truyền thuyết dân gian. Ngay trong vương quốc, cũng không ai có kiến thức trực tiếp về những sự kiện này... Nhưng dù sao thì, vấn đề chính là, có một gia tộc được cho là đã không còn tồn tại—Hỏa tộc thất lạc."  

Họ của người Equestris tượng trưng cho gia tộc mà họ thuộc về. Ví dụ, "Lin" trong Lin Malong có nghĩa là "rừng". Do đó, Malong thuộc về tộc Rừng. Một số gia tộc khác bao gồm Mộc, Thụ, Phong, Sơn, và Đồi. Mia biết về mười hai gia tộc hiện tại, nhưng cô chưa từng nghe đến Hỏa tộc—những người mang họ "Ka".  

"Và bọn cướp đang gây rối ở Sunkland có thể thuộc Hỏa tộc thất lạc..." Rafina nói. "Ít nhất thì, đó là điều mà người trong Vương quốc Kỵ Sĩ nghi ngờ."  

"Mình hiểu rồi. Vậy tức là họ không trực tiếp chịu trách nhiệm, nhưng có thể những người từng thuộc bộ tộc của họ lại là thủ phạm..."  

Mia suy ngẫm về những điểm ẩn ý. May mắn thay, câu chuyện đủ hấp dẫn để xua tan phần nào cơn buồn ngủ. Hơn nữa, nhờ sự kích thích tinh thần từ cuộc thảo luận kéo dài về tình yêu, bộ não cô vẫn còn đủ tỉnh táo để hoạt động một chút. Khi ở chế độ tình yêu, Mia không phải một người hướng nội cũng chẳng phải người hướng ngoại. Cô là một amorvert—người nạp năng lượng bằng cách suy nghĩ và trò chuyện về các vấn đề liên quan đến tình yêu.  

"Trong trường hợp này, mình nghĩ rằng không thể hoàn toàn trách Sunkland vì đã hiểu lầm tình hình." 

"Đúng vậy... Nhưng cũng không loại trừ khả năng sự hiểu lầm đó là có chủ đích..."  

Họ có thể đang dùng sự nghi ngờ dành cho Vương quốc Kỵ Sĩ như một cái cớ để biện minh cho một cuộc xâm lược nhằm thôn tính lãnh thổ của Equestris. Đây hẳn là hướng suy nghĩ mà những quý tộc theo đường lối quân sự ở Sunkland không thể bỏ qua. Chắc chắn nhiều kẻ trong số họ đang vui mừng trước tình thế này.  

"Đúng. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Ta đoán mục đích chuyến đi lần này của cậu là để đẩy lùi những quan điểm ấy?" Mia hỏi.  

"Đó là một trong những lý do. Mục đích còn lại là điều tra xem liệu kẻ ám sát cậu có thể là thành viên của gia tộc thất lạc đó hay không. Mình đã dò hỏi xem có ai trong nhóm cướp trông giống với tên sát thủ ấy không."

"Ý ngài là... kẻ thuần hóa sói..."  

Lời thì thầm ấy không phát ra từ Mia hay Rafina. Khi liếc nhìn về phía người vừa lên tiếng, họ thấy Citrina đang nhăn mặt. Khuôn mặt cô nàng có vẻ hơi tái đi.  

"Đừng lo, Rina," Bel, người đã nhận ra sự bất an của cô bạn mình, lên tiếng. "Sẽ ổn thôi."  

Cô bé nhẹ nhàng lăn sang một bên và ôm chặt Bel. "Cảm ơn." Citrina gật đầu, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô nàng dịu đi đôi chút.  

"Bel nói đúng. Đừng quá lo lắng về hắn. Dù sao thì, ngay cả chị cũng đã thoát khỏi hắn..." Mia nói. "Ồ, mình có ý này! Hay là tất cả chúng ta cùng tham gia học cưỡi ngựa đi?"

Cần nói rõ rằng, Mia không thực sự "thoát khỏi hắn". Cô chỉ may mắn sống sót qua cuộc truy đuổi của hắn, và đó là một lần thoát thân vô cùng suýt soát.  

Sẽ tốt hơn cho Bel và Rina nếu họ có kinh nghiệm cưỡi ngựa, đề phòng trường hợp họ cần chạy trốn. Nếu họ có thể tự cưỡi ngựa, mình sẽ có thể chạy một mình. Và chạy một mình... nghĩa là nhẹ hơn. Mà ngựa nhẹ hơn thì chạy nhanh hơn, khiến mình dễ dàng thoát thân hơn.

Đừng nhầm lẫn—trước hết và quan trọng nhất, Mia luôn ưu tiên bản thân mình!  

"Cùng nhau sao? Ừm... Mia, có phải... sẽ bao gồm cả mình không?" 

"Hm?" Mia nhướn mày trước vẻ mặt sững sờ của Rafina.  

"À, tất nhiên rồi. Mình không thấy lý do gì lại không thể. Cậu nên tham gia cùng chúng mình, tiểu thư Rafina. Chúng ta còn có thể thử cưỡi đường dài nữa. Nó rất tốt để giúp đầu óc thư giãn.” 

"Cưỡi ngựa đường dài..." Rafina thì thầm. "Đi cưỡi ngựa đường dài... cùng bạn bè... Mình vừa được mời... Đây là— mình không thể tin được..."  

Những lời lẩm bẩm rời rạc cứ tiếp tục một lúc trước khi cô nàng trả lời.  

"Phải... Phải rồi, Mia. Mình rất muốn đi cưỡi ngựa đường dài cùng cậu!”

Mia vốn đã đoán trước rằng Rafina sẽ đồng ý. Điều cô không ngờ đến, lại là sự hào hứng mãnh liệt đi kèm theo đó.  

   

Sáng hôm sau, Mia biến mất. Cụ thể là, trên giường.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Lọt khe rồi :))))))
Xem thêm